D
ối vợi Thị-Điểm, Quỳnh thường hay dùng tiếng nói lái như làm thơ thì nói là « lờ tham », đi ngủ thì nói là « đu nghỉ », ăn cơm thì nói là « ơm căn », thành thử một hôm Thị-Điểm đi chợ, Quỳnh đưa tiền nhờ mua cho cà cuống về ăn. Cà cuống là một thứ sâu ăn rất thơm và cay, chữ nho thường viết là « quế đố » tức bọ thơm, tại ngực nó có một bọng dầu thơm cay, lấy dầm nước mắm để ăn bánh cuốn thang thì tuyệt hảo. Điểm cũng dư biết, nhưng để lỡm lại Quỳnh, Điểm chẳng mua gì cả, thay vì mua cà cuống, Điểm nhặt một mớ cuống cà tức cuống trái cà pháo đem về đưa cho Quỳnh. Quỳnh chưng hửng, hỏi sao lại mua thứ này, thứ này thì ai mà ăn được. Thị-Điểm cười đáp lại: « Anh gửi mua cà cuống vậy chẳng phải cuống cà thì còn là gì nữa? »
Quỳnh bị lỡm cú đau, đớ ra, không trả lời được, tức quá, Quỳnh đòi tiền lại, Điểm nhất định không trả, và đây là lần thứ nhất Quỳnh bị thua mưu của Thị-Điểm.