Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trần Thế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Đã Không Giống Nữa
Đ
au, rất đau, nỗi đau đớn mà Lạc Trần không cách nào hình dung nổi, mỗi lần tưởng không thể chịu đựng được nữa là một lần trải qua cảm giác sống đi chết lại. Cuối cùng, cô nằm đó cứng đờ như một xác chết, hồn xiêu phách lạc.
Lạc Trần thấy như không còn là chính mình nữa, mỗi sợ dây thần kinh trên người cô dều không chịu nghe theo sự chỉ huy của não bộ, muốn động đậy ngón tay cũng khó khăn, cần phải nghĩ đi nghĩ lại, thử đi thử lại.
Cứ nằm như thế không biết bao lâu, sự đau đớn về thể xác cũng dần dần nguôi ngoai, Lạc Trần phải dùng cả tay lẫn chân mới có thể ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Dòng nước ấm áp từ từ chảy xuống, dường như mang đi mọi vết tích còn lại của sự đau đớn.
Chuyện vừa xảy ra khác xa so với sự mong đợi của Lạc Trần, nhưng bộ dạng điềm tĩnh của Lâm Tự dường như lại rất vừa ý, có lẽ khoảng cách huyền diệu xảy ra trong chớp mắt đó chỉ có nam giới mới cảm nhận được. Đứng ở cương vị của người chịu đựng thì cảm giác ban đầu cũng không tồi, nhưng khi thực sự phát sinh quan hệ thì hoàn toàn trái ngược. Hóa ra, dù chỉ đơn thuần tìm kiếm sự an ủi về mặt thể xác thì cũng phải trả giá.
Nhìn chính mình trong gương, Lạc Trần thấy thật xa lạ. Chuyện ngày hôm nay liệu có phải là đã không suy nghĩ kỹ, chỉ càng làm trò cười cho Lâm Tự vốn luôn coi thường cô.
Lạc Trần lắc đầu: “Bỏ đi, chẳng có gì là to tát cả. Lâm Tự sẽ quên, mình cũng sẽ quên. Có lẽ mình không bao giờ quên nhiệt độ nóng rực từ đầu tới cuối của anh. Được một người như thế thèm khát, ham muốn, cảm giác thỏa mãn ấy cũng rất tuyệt.”
Lạc Trần quấn khăn quanh người ngồi trên bồn tắm nghiêng đầu sấy tóc, mặc cho hơi nóng hung hăng thổi loạn dưới bàn tay mình. Lúc này cô chẳng nghĩ gì nữa, quên hết những việc buồn phiền đã giải quyết và chưa được giải quyết đã trở thành bản năng của cô từ lâu.
Lúc cô tắm rửa sạch đi ra, Lâm Tự đang ngồi dựa vào đầu giường uống nước, mái tóc hơi dài rối tung. Lạc Trần cho rằng lúc này anh nên hút thuốc, tạo dáng vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ sẽ hợp với tâm trạng có phần chán nản hiện nay, lại càng hợp hơn với tình huống lúc này. Thì ra cô cùng giống như những cô bé khác, thích sự trưởng thành chín chắn. Đáng tiếc, hình như anh không hút thuốc.
Lạc Trần ra ngoài tìm quần áo của mình mặc vào. Nhìn đồng hồ, đã rất muộn, cô phải về nhà thôi.
Lâm Tự đi theo cô ra ngoài, nhìn cô quay lưng lại phía mình, cởi khăn tắm ra, từ từ mặc từng thứ một. Động tác mê hoặc mà cô vô tình tạo ra lại khiến Lâm Tự một lần nữa có cảm giác. Quả nhiên, có một người vợ danh chính ngôn thuận sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức. Một mối quan hệ ổn định còn có thể hỗ trợ tích cực cho sự nghiệp của anh, đặc biệt là đối tượng lại rất hợp khẩu vị nữa chứ.
“Em ổn chứ?”, Lâm Tự hỏi.
“Cũng ổn.” Cô cảm thấy không cần thiết phải che giấu cảm giác không thoải mái của bản thân.
“Vào đây nói chuyện, lát nữa anh đưa em về.” Nói xong anh quay người đi vào phòng.
Khi Lạc Trần vào trong thì anh đang mặc áo nên cô ngồi xuống giường chờ đợi. Trên ga giường có một vệt máu đã khô, ngả sang màu nâu.
“Ngày mai đi đăng ký đi.” Lâm Tự thấy Lạc Trần nhìn chằm chằm vào ga trải giường thì cho rằng cô đang ám chỉ điều này.
Lạc Trần nghe anh nói như vậy, cân nhắc xem mình nên trả lời như thế nào. Nếu nói không cần thì lại như đang giận dỗi, xảy ra chuyện như vậy, anh ấy muốn chịu trách nhiệm cũng là đương nhiên. Nhưng sau khi đích thân trải nghiệm, Lạc Trần mới thật sự hiểu, hôn nhân không chỉ đơn giản là có thêm một người nữa trong cuộc đời mình. Vừa rồi cô mới nhận ra, hôn nhân cần sự tiếp xúc vô cùng thân mật mang tính riêng tư, phải hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt đối phương. Cô lại muốn tự lo cho mình, muốn bảo vệ cái tôi của mình, nhưng dường như dưới sự mạnh mẽ của anh, những điều ấy đều không thực tế.
“Em nghĩ, nếu chuyện của Lạc Sa chưa được giải quyết thì em vẫn phải từ chối.” Lạc Trần thận trọng trong việc lựa chọn từ phù hợp, không muốn làm Lâm Tự hiểu lầm, “Em vốn cho rằng, việc em và Lạc Sa không phải tách nhau là điều kiện tiên quyết của bản thỏa thuận.”
“Chuyện vừa rồi không hề ảnh hưởng gì tới em sao?”
Lạc Trần cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đều dồn lên mặt, hai má nhất định đã đỏ lựng rồi. Đột nhiên lại nói tới sự việc nóng bỏng ban nãy, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi vị hoan ái, làm sao có thể tỏ ra bình thản được đây? Hít sâu vài lần Lạc Trần mới nói được: “Chuyện vừa rồi, em cũng có trách nhiệm”, ý là không cần Lâm Tự phải chịu trách nhiệm.
Lâm Tự sau khi mặc xong quần áo đã trở lại là con người mà Lạc Trần vẫn luôn ấn tượng, trầm tĩnh, ít lời, nghiêm nghị, tóm lại là bộ dạng rất xuất sắc, cao vời vợi khó với đó.
“Biểu hiện vừa rồi của anh không đủ tốt?”
Khuôn mặt vừa mới giảm nhiệt lại lần nữa nóng rực lên. Sao anh có thể dùng bộ dạng nghiêm túc như thế nói ra những lời này? Hoàn toàn tương phản với bộ mặt nghiêm túc không có biểu cảm và đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
“Chẳng liên quan gì tới chuyện vừa rồi cả. Nếu không thống nhất được vấn đề Lạc Sa thì em muốn từ chối. Xin lỗi.” Bị ảnh hưởng của Lâm Tự, Lạc Trần ăn nói cũng trở nên gẫy gọn đơn giản.
“Anh hứa với em, chuyện của em trai em anh sẽ xử lý thỏa đáng. Nếu kết hôn, việc xảy ra vừa rồi chính là phần chủ yếu trong mối quan hệ của chúng ta, thậm trí là toàn bộ. Nếu nói là làm ăn giao dịch, thì đấy chính là cái giá mà em phải trả. Hình như cũng không khó chấp nhận lắm phải không, sau này còn tốt hơn nữa.”
Giọng Lâm Tự ít nhiều mang theo sự chán nản, đã đến nước này mà vẫn còn phải khuyên nhủ cô ấy, thật sự quá mệt mỏi.
Không biết tại sao, khi một người luôn luôn nghiêm nghị như Lâm Tự dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với mình, Lạc Trần liền vô thức nghe lời. Cô gật đầu, đúng là không khó chấp nhận lắm, phần nào đó cô còn thấy thích.
“Vậy được rồi. Anh hứa, nếu em đồng ý thì chúng ta mỗi người sẽ tiếp tục cuộc sống riêng vốn có của mình, anh sẽ không can thiệp chuyện của em. Chúng ta hãy quên đi bản thỏa thuận đã ký, anh chấp nhận em thì mới đồng ý sống cùng em, việc này không phải đơn giản tùy tiện như em nghĩ đâu, đây là hôn nhân.”
Lạc Trần cảm thấy, một Lâm Tự với ánh mắt hết sức tha thiết, tràn đầy hy vọng như thế, thật khiến người ta khó từ chối. Những lời anh vừa nói, nếu thay đổi hoàn cảnh, thay đổi một vài từ thì hoàn toàn có thể coi là lời cầu hôn. Nhưng làm sao anh nghĩ được như cô chứ? Lạc Trần cảm thấy, lên giường cùng Lâm Tự là cả hai cũng chia sẻ, phần nào đó của mình đã tồn tại cùng với anh, ví dụ như thói quen hay sự thích thú. Nếu anh ấy lên giường cùng người phụ nữ khác, thì phần đó của cô cũng bị đem ra chia sẻ với người phụ nữ khác, đấy là điều mà Lạc Trần không thể chấp nhận.
Nếu chỉ là một cuộc hôn nhân đơn thuần thì Lạc Trần hoàn toàn không bài xích Lâm Tự, thậm chí còn có thể nói là thích anh. Chỉ riêng điểm đó thôi, với một người có tính cách như Lạc Trần, cũng đủ để hỗ trợ cho mối quan hệ này. Cô không có hứng thú với tình yêu hay hôn nhân. Cô chỉ muốn tìm người không đáng ghét lắm, sống một cuộc sống tôn trọng lẫn nhau là được.
“Xin lỗi.”
“Nói nguyên nhân sự thật đi.”
Lạc Trần suy nghĩ một lát, cô nhận ra rằng chuyện vừa xảy ra không phải không ảnh hưởng gì tới cô. Cô ý thức được rằng, cô có những yêu cầu mang tính thực tế với anh, đối với cuộc hôn nhân này: “Em yêu cầu người bạn đời của mình phải tuyệt đối chung thủy về mặt thể xác”.
“Không vấn đề gì, quan trọng là em phải đáp ứng anh đầy đủ.”
“Xin lỗi, trước đó em hoàn toàn không nghĩ đến giữa chúng ta lại… thân mật như thế.” Từ mà Lạc Trần muốn nói làhết mình nhưng cô sợ anh sẽ không hiểu được ý mình. Có lẽ là do cô đòi hỏi quá nhiều. Một người như thế, chắc chắn sẽ không thể chỉ thuộc về riêng một ai đó. Vậy tốt nhất là đừng liên quan gì đến nhau.
Lâm Tự xích lại gần, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Khi Lâm Tự buông ra, Lạc Trần vẫn còn cảm thấy luyến tiếc, cô rất thích nụ hôn của anh. Những lời như thế, thái độ như thế, càng khiến cô thấy mình thật mềm yếu.
“Trước khi kết hôn, anh để em được tự do đồng ý chứ?”
“Vâng.” Lạc Trần không nghĩ tới điều kiện gì nữa, bản năng nói với cô rằng người đàn ông này sẽ tốt với mình.
Cô thích được gần gũi một người xuất sắc như thế, nhờ ánh hào quang đó chiếu sáng cuộc đời mình.
Lời hứa lúc này là để dành cho người trước mặt, người có tên Lâm Tự. Cô không còn nghĩ tới bản hợp đồng hôn nhân nữa, cũng không nghĩ tới việc cuộc hôn nhân của mình có thể chấm dứt bất cứ lúc nào nữa.
Lâm Tự lái xe đưa Lạc Trần về nhà. Nhưng từ lúc rời khỏi căn phòng đó, cả người anh tỏa ra cảm giác xa cách mãnh liệt. Lạnh lùng và thờ ơ, là bộ dạng sau khi sự nhiệt tình trong anh đã lùi đi. Đối với sự thay đổi của anh, Lạc Trần lại cảm thấy thoải mái. Đối với cô, khoảng cách này là sự tôn trọng đối với không gian riêng tư của cá nhân mỗi người. Nếu ở bên ngoài mà vẫn bị bắt ép phải nhập vai, Lạc Trần cảm thấy đấy mới là điều thật sự đáng sợ.
Lâm Tự thậm chí còn không nói thêm lời nào nữa, anh cho rằng tối hôm nay mình đã nói quá nhiều, vượt qua sự tưởng tượng của chính bản thân nên thấy mệt mỏi. Cô bé Lạc Trần này đã ảnh hưởng tới anh vượt qua giới hạn cho phép, anh cần phải trấn tĩnh lại một chút.Vì vậy, Lâm Tự im lặng đẩy cô ra xa.
Khi Lạc Trần thật sự được ngả lưng trên giường nghỉ ngơi thì đã là nửa đêm, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn. Vừa rồi cô vào phòng Lạc Sa thấy cậu ngủ rất say, trên mặt còn nở một nụ cười ngọt ngào, không biết đã mơ thấy gì. Nụ cười đó ảnh hưởng đến Lạc Trần, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không suy nghĩ gì nữa.
Mấy ngày sau đó, Lạc Trần cảm thấy rất hoang mang. Cô nhận ra, cô đã hoàn toàn không giống với những người bạn gái học cũng lớp nữa, sự khác biệt này khiến cô cảm thấy bất an. Đầu tiên cô nghĩ tới việc cả hai không dùng biện pháp phòng tránh nào. Cho dù đọc qua tài liệu, tính ngày, cô nghĩ rằng ngày đó vẫn ở trong khoảng thời gian an toàn, nhưng trong vòng bảy mươi hai giờ cô vẫn dùng thuốc tránh thai khẩn cấp. Uống xong cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, nguyên nhân khiến cô thở phào nhẹ nhõm còn là vì Sở Kinh Dương không thường xuyên xuất hiện như cô tưởng. Thực tế chứng minh, sự lo lắng của cô là thừa. Sở Kinh Dương là nhân vật nổi tiếng bận rộn bậc nhất của trường đài học C, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi để gây chuyện với cô. Lạc Trần thường xuyên nhìn thấy anh ta, nhưng đều là những lúc anh ta đứng trên bục phát biểu, cũng thường xuyên nghe được tin tức về anh ta. Nghe nói số bạn gái của anh ta có nhiều không kể hết nhưng chẳng ai biết người nào mới là chính thức, bởi vì Sở Kinh Dương quá bận bịu, không có thời gian để hẹn hò riêng với cô nào.
Nếu nói Lâm Tự là mẫu đàn ông điềm tĩnh, nghiêm nghị, thì Sở Kinh Dương chính là cái máy phát điện có ma lực vô biên. Anh ta luôn tỏ ra lịch sự đối với những cô gái ái mộ mình, thái độ khiêm tốn, quan tâm, dịu dàng tình cảm, vui vẻ hòa nhã là những lời đánh giá tốt đẹp mà mọi người dành cho anh ta. Chỉ Lạc Trần biết, đằng sau bộ mặt nhìn như thiên thần kia của Sở Kinh Dương là một tâm hồn độc ác biết bao.
“Người không phạm mình, mình không phạm người”, cho dù Lạc Trần có bất mãn với anh ta tới đâu, cô cũng không nói gì nhiều, thậm trí ngay cả khi bạn học khen anh ta nức nở trước mặt thì cô cũng chỉ im lặng. Lâu dần mọi người đều hiểu lầm là Lạc Trần thầm thương trộm nhớ Sở Kinh Dương còn cuồng nhiệt hơn cả bọn họ, sau đó chuyện cứ được truyền đi khắp nơi khiến Lạc Trần có trăm miệng cũng khó biện bạch, từ đó cũng chẳng giải thích nữa.
Hôm đó, sau khi hết giờ học, Lạc Trần nhìn thấy Sở Kinh Dương dựa vào cửa sổ ngoài hành lang hút thuốc. Mấy sinh viên nữ vây xung quanh thi nhau gào rú. Ai nhìn thấy một anh chàng đẹp trai với tư thế phóng khoáng như vậy lại có thể không động lòng cho được. Lạc Trần theo bản năng muốn quay vào lớp học.
Sở Kinh Dương đã nhìn thấy cô, chỉ hai bước là tới bên cạnh, nói: “Lăng Lạc Trần, ở bên này”, sau đó vứt lại đằng sau ánh mắt si mê của đám người rỗi việc kia, kéo Lạc Trần đi.
“Nghe nói em yêu anh điên cuồng, nếu anh còn không đáp lại thì em sẽ lấy cái chết ra để chứng minh.” Sở Kinh Dương cố nhịn cười trêu chọc cô.
Lạc Trần lúc đầu còn có chút sợ hãi nhưng khi nghe anh ta nói thế, cô kiên quyết giật tay ra, trả lời: “Anh nhìn tôi giống một đứa dại trai không? Hay anh mới chính là kẻ mê gái, cho rằng toàn bộ con gái trong thiên hạ đều vì anh mà hồn xiêu phách lạc?”
Nụ cười của Sở Kinh Dương đông cứng lại trên mặt. Lạc Trần đã không còn là chú thỏ trắng ngày xưa nữa, cô có móng vuốt sắc nhọn, chỉ cần nhìn thấy anh là lập tức sẽ giương lên, không biết là dùng để dọa dẫm hay thực sự có lực công kích!
Lạc Trần bỏ lại Sở Kinh Dương, quay người rời đi.
“Đừng, đừng đi. Anh có chuyện muốn nói với em.” Sở Kinh Dương giờ mới phản ứng lại, lập tức túm lấy cô.
“Anh nói đi.”
“Anh muốn mời em ăn cơm.” Sở Kinh Dương cũng nói hết sức ngắn gọn.
Lạc Trần đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai. Chính anh ta đã thường xuyên khiến cô không ăn nổi cơm, giờ lại muốn mời cô đi ăn cơm sao? Lẽ nào ác ma đã thăng cấp làm thiên thần rồi?
“Không có hứng.” Nếu anh ta đã học cách dùng từ “Mời” khi nói chuyện với cô, vậy thì chắc anh ta cũng sẽ tôn trọng việc cô từ chối.
“Việc này thì có liên quan gì đến hứng thú?” Sở Kinh Dương nở nụ cười cầu tài. “Nể mặt chút đi”.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt anh ta, lông mi cong dài đổ bóng trên má, đầu mày khóe miệng đều tràn ngập ý cười, thật là một cảnh đẹp khiến ai cũng ngây ngất.
Nhưng trong mắt Lạc Trần thì nó lại mang một ý nghĩ hoàn toàn khác. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Sở Kinh Dương như thế. Sở Kinh Dương trong ấn tượng của cô chỉ có nụ cười ác độc, hung tợn, thậm chí hơi lơ đãng, nhưng hoàn toàn không có nụ cười lương thiện.
Vì vậy Lạc Trần cho rằng nụ cười này chắc chắn là giả dối, có âm mưu. Với tất cả những gì liên quan tới Sở Kinh Dương, thái độ của cô luôn bài xích, cự tuyệt.
Lần này, cô cũng không nói gì thêm, mím chặt môi cúi đầu đứng đó, không để ý tới Sở Kinh Dương nữa.
“Lăng Lạc Trần, trước đây anh không tốt, anh chính thức xin lỗi em. Em là người rộng lượng, hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết, ấu trĩ thuở nhỏ của anh đi.” Sở Kinh Dương cười nói nhăn nhở, cứ dây dưa mãi không thôi.
“Anh bỏ ra.” Nếu Lạc Trần còn không phản ứng thì Sở Kinh Dương sắp dán cả người anh ta vào cô mất.
“Đi thôi, anh và mấy người bạn trong cô nhi viện hôm nay muốn mời em ăn cơm. Bọn họ đều muốn gặp lại em, cùng nhau xin lỗi em. Bọn anh đúng là đã sai, nhưng cũng không đến nỗi chết người, em cho một cơ hội đi.”
“Cho anh cơ hội, cho các người cơ hội để nói lời xin lỗi, như thế các người sẽ có thể yên tâm mà sống tiếp, coi những trò độc ác thuở nhỏ của các người chỉ là một trò đùa, là mấy việc giỡn chơi giữa trẻ con với nhau, cứ thế mà cho qua phải không?” Lạc Trần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Sở Kinh Dương nói, “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người, nếu không gặp lại anh thế này, tôi đã quên hết từ lâu rồi. Nếu anh còn cảm thấy có lỗi thì hãy coi như hai ta không quen biết, tôi hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với anh và các bạn anh nữa”. Nói xong cô định quay về ký túc xá lấy đồ, hôm nay phải đi đón Lạc Sa.
Sở Kinh Dương không có ý định buông tha cô, “Nói như vậy là em không chịu tha thứ cho bọn anh? Nói gì thì nói cũng đã lớn lên cùng nhau, cho dù có ghét anh, căm thù anh thì cũng phải gặp họ một lần chứ? Nếu em thấy không vui thì cứ coi như không quen biết anh, còn anh không thể nhìn thấy em mà làm như không thấy được.”
Trong đầu Lạc Trần đột nhiên xuất hiện ba vạch đen như ở các bức tranh biếm họa trong mấy quyển truyện của Lạc Sa. Sở Kinh Dương là một phiền phức lớn, anh ta đã có ý định làm đảo lộn cuộc sống của cô. Giờ anh ta là con sói đội lốt người, cô biết làm thế nào với anh ta đây? Dựa vào sự nổi tiếng của Sở Kinh Dương, chỉ cần cô có chút liên hệ gì với anh ta thì cuộc sống sinh viên của cô coi như chấm hết, vô vàn những mũi tên đầy địch ý sẽ hướng thẳng tới cô.
“Anh muốn thế nào?”, Lạc Trần kiên nhẫn hỏi.
“Ăn bữa cơm thôi mà, sau đó đưa em về.”
“Hôm nay không được, tôi đã hẹn với em trai rồi.”
Sở Kinh Dương cũng biết lúc nào nên rút lui, “Được, vậy tuần sau anh đến tìm em”. Anh ta giơ tay lên vẫy chào Lạc Trần rồi đi.
Về đến phòng ký túc xá, còn chưa mở cửa đã nhìn thấy cửa mấy phòng bên cạnh đều đang mở toang, tất cả người trong các căn phòng đó đều đứng ở cửa nhìn cô dò xét. Lạc Trần cảm thấy thật may mắn vì được ở một mình. Nhưng sức mạnh của buôn chuyện là vô địch, cô vừa khép cửa lại đã có người gõ cửa.
Lạc Trần mở cửa, là cô bạn cũng lớp - Mông Mông, một cô gái rất hoạt bát, đúng là tuýp người có tính cách hoàn toàn tương phản với cô. Mông Mông ở ngay phòng bên cạnh, buổi trưa Lạc Trần về đây nghỉ trưa thường xuyên gặp cô ấy, buổi chiều còn cùng nhau đi học. Trong mắt Lạc Trần, Mông Mông là người nói nhiều vô cùng, nhưng cô ấy hoàn toàn không nói chuyện thị phi của người khác, cũng không tò mò dò hỏi cuộc sống riêng tư của cô, phần lớn thời gian chỉ là chuyện phiếm, còn chẳng cần ai trả lời. Vì vậy Lạc Trần cảm thấy ở cùng Mông Mông rất dễ chịu. Đương nhiên người khác cũng sẽ nghĩ như thế, vì vậy Mông Mông có rất nhiều bạn, ngày nào cũng bận tíu tít.
“Cậu tiêu rồi.” Vừa bước vào phòng, Mông Mông đã than thở, “Trên đường về ký túc có cả đống người người hâm mộ cuồng nhiệt của Sở Kinh Dương đuổi theo nói với mình, cậu bày tỏ tình cảm với anh ta, hình như còn định dùng cái chết để uy hiếp.”
Lạc Trần chỉ hơi nhíu mày, sau này nếu cô còn đi lại với Sở Kinh Dương thì chắc mọi người sẽ tuyên truyền rằng cô đã làm cách mạng thành công, mặc dù cô cũng thấy phiền não vì chuyện này, nhưng biết làm thế nào, đành kệ cho bạn học nói vậy. Vì thế Lạc Trần không trả lời, chỉ thu dọn đồ đạc nghĩ xem cuối tuần nên đọc sách gì.
“Phục thật đấy, mình đoán nếu cậu không phải cao thủ võ lâm thì cũng là người có nội công thâm hậu khó lường, thực thực giả giả, lấy không thắng có, bất luận là dùng chiêu gì với cậu thì cũng chỉ như ném bùn xuống biển, một đi không trở lại.” Mông Mông thở dài, cứ thế thả người xuống giường của Lạc Trần.
Lạc Trần cũng không khó chịu, Mông Mông là người có tính cách tùy tiện như vậy, nghĩ ai cũng là người nhà, cho rằng người khác cũng coi cô ấy như thế. Nhưng đấy cũng chỉ là thể hiện bên ngoài thôi, trên thực tế cô ấy cũng luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người.
Lạc Trần cảm thấy, về mặt nào đó Mông Mông rất giống mình, đấy cũng là nguyên nhân cô không kháng cự lại sự tiếp cận của Mông Mông, cảm giác có bạn cũng khá tốt.
Đột nhiên Mông Mông bật dậy khỏi giường, mở to hai mắt: “Lạc Trần, cậu không phải tình nhân bí mật của Sở Kinh Dương đấy chứ? Vì vậy cậu mới không coi những kẻ si mê anh ta ra gì, thẳng lưng ưỡn ngực đi về phía trước”.
“Cậu đúng là lắm chuyện quá đấy!”
“Cậu không biết trên vai mình gánh trọng trách nặng nề thế nào đấy thôi, nếu không thăm dò rõ ràng tin tức, sao có thể xứng đáng với mỹ danh Vạn Sự Thông của mình chứ?” Mông Mông bày ra tư thế của một quân vương, cứ như cô ấy chính là một ông vua không ngai vậy.
“Nếu mình nói là không phải, tình huống tốt nhất là sẽ bị đồn đại thế nào?”
“Mặc dù người trong cuộc không đích thân thừa nhận, nhưng từ thái độ hết sức dịu dàng kia có thể thấy, quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thể coi là trong sáng. Ha ha, đấy là bản báo cáo của mình.”
“Còn nếu mình nói là phải?”
“Vậy thì cậu sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả các sinh viên nữ trong trường. Hoàng tử chưa có chủ vẫn tốt hơn, ai cũng có thể mơ tưởng mong chờ. Chẳng ai hứng thú với việc hai người các cậu suốt ngày dính lấy nhau đâu.”
“Mình cũng rất muốn nói là phải.” Lạc Trần nói xong bỏ lại Mông Mông ở đó, đi về nhà.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trần Thế
Mộc Phạn
Trần Thế - Mộc Phạn
https://isach.info/story.php?story=tran_the__moc_phan