Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Tình Yêu Màu Hồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
- V
ũ Bằng! Anh nói đi. Anh quen với Hồng Hạnh bao giờ?
Kiều Diễm quắc mắt nhìn Vũ Bằng và hỏi. Vũ Bằng nheo mắt:
- Chẳng lẽ chuyện anh quen ai cũng phải báo cho em à? Em thật là quá đáng! Hôm ấy, em đã làm mất mặt anh trước cô ấy rồi.
- Anh nói thế là sao? Nghĩa là anh công khai mối quan hệ với nó à?
- Em ăn nói lung tung gì thế? Chỉ tại em ghen quá mất khôn nên bị Hạnh trêu tức đó thôi. Anh chẳng biết cô ta.
- Hay nhỉ! Chẳng biết, chẳng quen mà tìm, rồi lại thân mật với nhau nữa.
- Anh chỉ muốn gặp Hạnh để hỏi Gia Phong. Còn việc thân thiện là do em, chính em đã dắt đường cho Hồng Hạnh bước.
Tức tối, Diễm vênh mặt:
- Anh vẫn bênh nó. Anh có biết anh sẽ là gì của em không?
- Điều đó không quan trọng, không có nghĩa là lúc nào em cũng phải giám sát anh. Anh có tự do riêng của anh.
Vũ Bằng nói và bỏ đi, mặc cho Kiều Diễm đôi mắt long lên giận dữ. Cô mím môi nghĩ cách đối phó với Bằng. Đối phó với Vũ Bằng bây giờ cũng chính là đối phó với Hồng Hạnh. Thật là rắc rối. Nhưng có lẽ Bằng nói đúng, chỉ tại cô ngốc nên vô tình vạch áo cho người xem lưng đấy thôi. Hồng Hạnh không là gì với Bằng cả, mà cô gái nọ cũng nên... Như vậy, giữa Gia Phong và Vũ Bằng mới có chuyện. Nếu thế thì Kiều Diễm sẽ dễ ra tay. Muốn được Vũ Bằng, chỉ còn cách loại cô gái nọ, nhưng xem ra cô ta có vẻ không bình thường thế nào đó. Một con người lạnh lùng. Nhưng theo phán đoán và cảm nhận của riêng mình, Kiều Diễm học được tình yêu trong mắt họ. Vậy thì cô sẽ tìm hiểu ở Gia Phong. Chỉ cần họ nối nhịp cầu thì cô và Vũ Bằng cũng trọn vẹn. Và biết đâu khi ấy, người đau khổ sẽ là Hồng Hạnh. Con nhỏ xem ra có cảm tình với anh chàng khù khờ Gia Phong lắm.
Nghĩ đến việc hạ gục Hồng Hạnh, Diễm cảm thấy phấn khởi, vành môi điểm nhẹ nụ cười.
- Cô Ý Kỳ ơi! Có khách.
Chị giúp việc gọi thật khẽ bên ngoài. Ý Kỳ tung chăn rồi duỗi dài đôi chân.
- Vâng. Tôi sẽ xuống ngay.
Thế là một ngày chủ nhật của cô bị quấy rầy rồi. Chẳng biết ai tìm đây? Ý Kỳ hơi thắc mắc. Bởi vì dạo này cô sống khép mình như một nữ tu vậy.
Ngoài giờ làm việc về nhà, cô vùi đầu vào việc nghiên cứu mà không còn để thời gian nhàn rỗi. Đúng ra là cô rất sợ cái khoảng trống đó. Cô muốn quên, nhưng chẳng có gì để lấp đầy khoảng trống đó.
Vết thương lòng cô quá lớn. Ý Kỳ đưa mắt nhìn tấm ảnh phóng to của Tâm Kỳ treo trong phòng, mà bất chợt dâng lên niềm thương cảm xót xa. Đúng hơn chính Ý Kỳ đã nghĩ mình cũng góp phần tạo nên cái chết đột ngột của Tâm Kỳ. Phải chi ngày ấy, Ý Kỳ vị tha, Ý Kỳ chịu nghe lời bày tỏ của Tâm Kỳ, đừng tạo khoảng cách lạnh nhạt đáng sợ giữa hai chị em thì biết đâu Tâm Kỳ sẽ không bị chứng bệnh làm gục ngã, Tâm Kỳ sẽ không chết khi tuổi đời còn quá trẻ như vậy.
Tâm Kỳ! Hãy tha thứ cho Ý Kỳ. Bây giờ Ý Kỳ đã sống và làm theo tâm nguyện của chị rồi đó. Ý Kỳ đã lao vào ngành y học, cũng như làm những công việc từ thiện để cứu chữa cho người nghèo, cho những mảnh đời bất hạnh. Chỉ tiếc là Tâm Kỳ ra đi quá sớm, nếu không với y học tiên tiến và hiện đại như ngày nay, có lẽ căn bệnh của Tâm Kỳ không phải là tuyệt vọng.
Có tiếng gõ cửa. Ý Kỳ sực nhớ, cô giật mình ra khỏi cơn xúc động. Và hình như trên tường Tâm Kỳ cũng đang nở nụ cười bao dung.
Ý Kỳ hơi sựng lại nơi bậc thang cuối cùng. Cô không ngờ người khách lại là Vũ Bằng:
- Anh mới tới?
- Vâng. Ý Kỳ! Em không từ chối tiếp anh chứ?
Vũ Bằng nói với giọng vui vẻ. Ý Kỳ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cô tỏ vẻ chẳng hoan nghênh sự có mặt của anh ta. Vũ Bằng lờ đi, ra chiều thân mật:
- Kỳ à! Hôm nay chủ nhật, anh muốn mời em...
- Khỏi, Vũ Bằng ạ. Có chuyện gì anh cứ nói. Còn giờ giấc, xin lỗi, Ý Kỳ chẳng rảnh rỗi dù chỉ là ngày chủ nhật.
- Quái gì em phải cố sức như vậy? Em tự hành hạ bản thân mình để làm gì?
Ý Kỳ so vai rồi cười thành tiếng:
- Công việc là công việc, mỗi người có một quan niệm sống riêng, anh Bằng ạ. Chẳng có ai giống ai đâu. Anh Bằng tìm Kỳ có gì không?
Tại sao cô ấy lại tỏ ra dửng dưng đến như thế? Chẳng lẽ Vũ Bằng này không làm cô ấy có thể yêu được sao? Ngần ấy năm rồi, không lẽ hắn lại chiếm vị trí lớn trong tim nàng đến thế sao? Không, bảy năm qua, Vũ Bằng đã chờ đợi được, thì bây giờ cô ấy đã trở về, lý nào anh lại để họ đến với nhau? Căng thẳng, Vũ Bằng rít liên tục thuốc lá. Không khí trong phòng khách như cô đọng đến nặng nề khó chịu. Chẳng ai nói thêm lời nào, bởi vì mỗi người bận theo đuổi những ý riêng.
Giây lát sau như trấn tĩnh, Vũ Bằng phả nhẹ ra một làn khói, rồi nhìn những vệt khói mù mờ đó anh cất giọng trầm trầm:
- Thật ra, anh chẳng hiểu vì sao em cứ cố tình tránh mặt cả anh. Trong khi em biết rồi đó, anh vẫn một lòng nghĩ tới em, cho dù thời gian vô tình trôi, trôi mãi.
- Bây giờ anh nói những điều đó để làm gì? Anh có biết là mọi thứ đều vô nghĩa đối với Ý Kỳ. Giá như anh cứ để mãi hình ảnh một người bạn tốt trong lòng Ý Kỳ, có phải hay hơn không? Còn đằng này, tất cả đã đảo ngược hết rồi, hết từ ngày ở nghĩa trang đó. Anh quên rồi sao?
Vũ Bằng hơi tái mặt, song chống chế:
- Nói thế là em quên anh thật ư? Không đâu. Anh... anh không tin như thế. Tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em.
- Thôi đủ rồi Vũ Bằng ạ. Có lẽ gặp nhau như thế này đã quá đủ cho anh và cả cho em nữa rồi.
- Em nói vậy là sao Kỳ? Chẳng lẽ em vẫn còn nghĩ đến nó ư? Nó đã làm tim em tan nát, làm Tâm Kỳ phải chết tức tưởi mà em vẫn còn tiếc thương ư?
Ý Kỳ trố mắt nhìn Vũ Bằng, đôi mắt anh ta long lên thật đáng sợ. Như vậy là Ý Kỳ đã hiểu ý định của Vũ Bằng khi đến đây. Cô dứt khoát:
- Chuyện riêng tư của Ý Kỳ, xin anh đừng thắc mắc, cũng như buộc Kỳ phải giải thích. Còn việc của Tâm Kỳ, anh thừa hiểu nó chẳng dính dáng gì đến cái điều anh vừa chỉ trích đó.
- Em thay đổi nhiều quá.
- Chẳng phải thay đổi, mà bởi vì em chính thật Ý Kỳ đó thôi.
- Em tưởng nó... Gia Phong vẫn còn ôm ấp tình yêu với em à?
Vũ Bằng gằn mạnh từng tiếng, khiến Ý Kỳ cũng hơi bất ngờ. Cô thở dài áo não và lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Chưa bao giờ cô cảm nhận hết sự thật, dù đã bảy năm dài trôi qua. Bảy năm với bao nhiêu sự biến đổi, thế mà tình cảm của ba người trong cuộc vẫn mãi tréo ngoe và éo le như thế này hoài sao? Thật lòng mà nói, chưa bao giờ Ý Kỳ quên được Gia Phong, nhưng còn chàng thì sao? Trong khi ấy, Vũ Bằng vẫn hoài đeo đuổi. Ôi! Ý Kỳ phải làm gì đây? Cô bỗng muốn gào to lên, muốn làm một cái gì đó để cho tảng băng trong lòng cô lâu nay được vỡ vụn ra. Cô cảm thấy mình không thể chịu nổi sự đè nén này.
"Tình ngỡ đã quên đi, nhưng lòng cố lạnh lùng.
Người ngỡ đã xa xăm, bỗng về quá thênh thang..."
Gia Phong ơi! Anh có biết hình ảnh anh vẫn mãi tồn tại trong lòng Ý Kỳ này không? Nhưng suy cho cùng, chính tại Ý Kỳ gây mâu thuẫn, gây khoảng cách, đúng hơn là cô không chịu xóa bỏ lằn ranh, cô không cho anh cơ hội. Đã vậy hai người cứ mãi hát khúc nhạc "Gặp nhau làm ngơ" thì biết đến bao giờ?
Hiện tại Gia Phong đã yêu người con gái khác chưa? Mà điều đó làm gì không có chứ, khi ngày xưa khi câu chuyện hãy còn sờ sờ ra đó. Ý Kỳ không thể tưởng tượng nổi, anh lại có thể giao du bồ bịch với cả các cô gái... bán hoa, làm sao lường trước được?
Chăm chú nhìn và cố phán đoán những gì đang diễn biến trong đầu cô gái, Vũ Bằng đổi chiến thuật, giọng anh ngọt như mía lùi:
- Nếu một khoảng thời gian dài vừa qua chưa đủ để em hiểu và tin ở tình cảm của anh, thì anh sẽ vẫn chờ đợi.
- Đừng làm công việc của dã tràng xe cát, anh Bằng ạ. Ý Kỳ nhớ không lầm, thì bên anh vẫn còn khối cô xinh đẹp. Tuổi xuân của Ý Kỳ chẳng được như các cô ấy đâu. Đừng nói Kỳ không biết gì nhé. Kỳ biết cả cô bạn Kiều Diễm nữa kìa.
Thoáng ngạc nhiên, song Vũ Bằng trấn tĩnh. Anh lại nghĩ khác. Anh cho rằng Ý Kỳ có quan tâm, có để ý đến những quan hệ của anh, như vậy là cô ấy ghen chăng?
Dứt khoát, Ý Kỳ cũng có chút tình cảm với anh, bởi vì với phong cách và mã điển trai lịch lãm này, thì Vũ Bằng vượt trội. Các cô gái hầu như mê tít ngay lần gặp gỡ anh đầu tiên đó mà. Môi anh ẩn một nụ cười:
- Trời ơi! "Diễm xưa" đó à? Cô ta lãng mạn, buông thả lắm. Hơn nữa, cô ta là bồ của thằng Hải. À! Mà Ý Kỳ nói anh mới nhớ. Hình như giữa cô ta và Gia Phong cũng có một mối quan hệ. Có thể họ đã từng... với nhau trước đây, cũng có thể là hiện nay. Hải nó đang nghi ngờ, vì dù sao trong lòng nó vẫn còn si mê cô ta. Anh thì chẳng quan trọng vì những việc vớ vẩn đó.
Lời nói của Vũ Bằng như có tác dụng với Ý Kỳ, cô cảm thấy phân vân.
Còn Vũ Bằng đang cố giấu che nụ cười thỏa mãn.
Tần ngần trước dãy nhà ọp ẹp, Kiều Diễm nửa muốn bước, nửa muốn lui. Cô giận kinh khủng, nhưng vẫn phải đi đến. Cô chẳng hiểu sao ông bố nuôi mình lại chẳng hề nghe theo ý kiến của mình. Ngay cả việc chịu bỏ cái xó xỉnh chết tiệt nơi đồi núi cheo leo, bỏ cỗ ngựa già cũng là kỳ công của Gia Phong. Hắn miệng lưỡi thế nào mà nói gì ông cũng chịu nghe? Trong khi cô bây giờ có cuộc sống cao sang, cô sẵn sàng lo cho ông tất cả, thế mà ông vẫn từ khước. Đúng ra việc ông về Sài Gòn sống chỉ là do ý của riêng cô, chứ thực ra ông Vĩnh không hề có ý nghĩ đấy. Đối với ông, việc ông Hai nuôi nấng, dạy bảo cô bao nhiêu năm trời là một cái ân thật lớn. Nhưng địa vị và uy tín của ông ngoài xã hội không cho phép ông thân thiện cũng như bình đẳng với tầng lớp của ông Hai được. Cho nên sự giúp đỡ về vật chất coi như một sự sòng phẳng không muốn ràng buộc. Chính vì vậy mà khi ông Hai theo Gia Phong vào Sài Gòn, cô đã giấu nhẹm ba mình. Thế mà sự việc lại để con Hồng Hạnh biết. Không biết con nhỏ sẽ giở trò gì đây? Giá như ông bố nuôi vẫn ở tít tận Đà Lạt là yên chuyện. Cô đâu ngờ sự thể này. Bởi vì Vũ Bằng mà biết được ông già bảo vệ xí nghiệp dệt đã từng là bố nuôi của cô, thì liệu anh ta sẽ phản ứng ra sao?
Cô đã từng kể với anh chàng rằng: Cô đã sống ở Đà Lạt với lão bộc trung thành, từng ở trong ngôi biệt thự sang cả... Nếu như Vũ Bằng biết được cô đã ngày ngày theo ông đánh xe chở từng bao rau, quả thì anh sẽ phản ứng ra sao? Ôi! Xấu hổ và nhục nhã quá.
Bước chân Kiều Diễm khựng dần theo từng ý nghĩ đến chừng nghe bà Tuyết giục, cô mới giật mình:
- Nào! Đến chưa con?
- Dạ... dạ...
- Sao thế?
- Là đây mẹ ạ.
- Hả?
Có lẽ bà Tuyết cũng ngỡ ngàng, thất vọng không kém trước cảnh xập xề, tồi tàn này. Đúng như dự đoán của Diễm, mọi thứ đồ đạc trong nhà đã chuẩn bị tươm tất cho một chuyện ra đi. Diễm thở phào nhẹ nhõm. Thôi, thế vậy càng hay.
Ông Hai ho húng hắng từng tiếng, rồi nhìn sững vào hai người đàn bà, một già một trẻ đang đứng trước mặt ông mà nghe một nỗi đau quặn thắt.
Kiều Diễm quả thật giống mẹ như tạc. Hình ảnh đó cứ như gợi cho ông về dĩ vãng, một cuốn phim mà đã hai mươi năm rồi còn gì.
- Diễm! Con dẫn mẹ con đến đây làm gì?
Bà Tuyết khoát tay:
- Đừng trách con bé. Đó là do tôi bảo đấy thôi.
Ông Hai quay mặt:
- Bà đến đây làm gì, bà Tuyết? Để nhìn sự thảm hại của tôi chứ gì? Hai mươi năm rồi... chưa đủ sao?
Kiều Diễm chen vào:
- Ông... Ba nuôi à! Ba trở về Đà Lạt thật ư?
- Chứ không phải con từng yêu cầu ta thế sao? Nhưng thôi, ta không trách gì cả.
Diễm chống chế:
- Chỉ tại ba bỏ vào Sài Gòn bất ngờ quá và không như sự toan tính của con, nên... Mà thôi, cuộc sống ở Đà Lạt coi bộ thích hợp với ba hơn. Thỉnh thoảng, con sẽ gởi tiền về cho ba.
Ông Hai Tài cười buồn:
- Mọi người đừng bận tâm về ông già này nữa. Ta không trách con đâu, Kiều Diễm ạ. Chỉ xin được gọi con bằng tên gọi thân thương ngày nào... một lần cuối thôi, rồi mãi mãi, ta và con chẳng còn nhìn nhau nữa, Hoài thương của ba...
Từng lời, từng lời của ông Hai như uất nghẹn, như chứa chan nỗi niềm trắc ẩn. Bà Tuyết lặng nhìn ông trong nỗi đớn đau lẫn thương cảm, duy chỉ có Kiều Diễm là vô tư. Cô chẳng nhận ra điều gì sau những câu hàm ý đó. Cuộc đời đối với Diễm cũng giống như trang sách mới. Cô cần gì phải quay ngược lại cái thời xa xưa cơ cực nữa chứ. Với Diễm bây giờ sẽ là sắc đẹp, tiền bạc, hưởng thụ... Ngay đến việc thắc mắc về thân thế, cô cũng chẳng màng quan tâm, hay muốn biết vì sao ba mẹ mình lại để thất lạc mình. Nhưng rồi cô bất cần tất cả, cô không muốn đào bới, lôi kéo lại dĩ vãng. Bởi vì Diễm tin chắc cái quá khứ đó chắc không hay ho gì cho lắm. Thôi thì cô không biết vẫn hơn. Hiện tại đã chẳng là thiên đàng rồi hay sao? Tiền và tình là mục đích sống của con Kiều Diễm này rồi.
Bỗng dưng liên tưởng đến những từ ngữ đó, Kiều Diễm lại bừng sắc giận. Chuyện tình cảm với cô lại chẳng tốt đẹp chút nào. Hải vẫn cầu cạnh bên cô, trong khi cô lại si mê Vũ Bằng như điếu đổ, vì sao? Giữa nàng, Hồng Hạnh và cô gái mang tên Ý Kỳ, ai sẽ là người chiến thắng?
Kiều Diễm nhất định sẽ đánh gục đối thủ của mình. Cô sẽ tranh, sẽ đoạt, thâm chí sẽ dùng cả thủ đoạn để trở thành người chiến thắng.
Từ nãy giờ, có lẽ mỗi người đều mãi theo đuổi mỗi ý nghĩ riêng của mình nên chẳng ai nói thêm câu gì, làm cho căn phòng đã ngột ngạt vì sự Oi bức, sự ẩm thấp, giờ càng như thiếu sự thở hơn nữa. Ông Hai là người phá tan sự yên lặng, ông nhắc khẽ:
- Nếu không còn gì nữa, hai người có thể rời khỏi ổ chuột này rồi. Dầu sao cũng đừng để cậu Vĩnh không hài lòng chuyện này, bà Tuyết ạ.
- Liệu không hài lòng rồi tôi có làm được gì không, hả ông anh?
Tiếng nói đột ngột phát ra từ cánh cửa gỗ như một việc hết sức bất ngờ. Diễm tái mặt, bà Tuyết bối rối như người ăn vụng bị bắt quả tang vậy. Chỉ có ông Hai là bình thản, dường như ông đã đoán trước sự việc hay sao ấy.
- Cậu cũng tới đây à?
- Chắc anh bất ngờ hả?
Diễm lắp bắp:
- Ba... sao... ba biết?
Ông Vĩnh nghiêm sắc mặt nhìn vợ và con gái:
- Tôi thật thất vọng vì việc làm của hai mẹ con. Tại sao anh Tài chuyển vào Sài Gòn sống mà hai mẹ con giấu tôi, rồi lại lén lút đi đến đây? Nếu thiên hạ biết sự việc này thì có đẹp mặt không?
Chợt nhiên Kiều Diễm tỏ ra bướng bỉnh:
- Thưa ba, việc này theo con, đúng ra chẳng có gì quá đáng cả. Tại sao ba bằng lòng bù đắp cho ba nuôi con mà lại bắt con không được nhìn?
- Con không được hỗn chứ Diễm. Ba làm việc đó cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Đời bây giờ, họ xem trọng địa vị trong xã hội lắm. Vả lại chẳng phải con cũng sợ người khác biết thân phận mình lắm sao? Tóm lại, vì công việc làm ăn của ba, hơn nữa nay mai Trịnh Xuyên cũng đã sang đây rồi, ba cần con có những quyết định rõ ràng. Anh Tài! Xin anh hãy hiểu cho tôi, chẳng qua cũng ngoài ý muốn thôi.
- Ba! Ba nhất định bắt con ưng cái lão họ Trịnh đó sao? Không, con nói rồi, con yên Vũ Bằng.
- Hừ! lại Vũ bằng. Nó có yêu con không, hay yêu cái gia tài của ba? Con đừng có mà cãi ba.
Bà Tuyết cúi đầu lặng thinh, thái độ của bà chứng tỏ một sự nhịn nhục. Ông Hai Tài toát mồ hôi trước mẫu đối thoại đó. Ông cơ hồ tưởng chừng có một điều gì đó mờ ám chung quanh. Trời ơi! Không ngở Vĩnh lại có mưu đồ. Thì ra ông ta đã dùng con gái mình để làm mồi nhử. Không, nhất định không để Kiều Diễm… mà không Hoài Thương của ông rơi vào ngịch cảnh. Ông Hai nặng đầu trong bao điều suy tính, đến nỗi không để ý đến những vị khách đã rời khỏi nhà khi nào.
Cứu Kiều Diễm. Lảng vảng trong đầu ông bây giờ chỉ duy nhất một điều đó.
- Gia Phong, cậu lại say nữa à? nếu cậu như thế này hoài, tốt hơn hết chyúng ta cùng trở về Dà Lạt sẽ hay hơn.
- Hay hơn ư? Có thật thế không bác Hai?
- Thú thật, nhìn thấy cậu thảm hại như thế này, tôi cũng áy náy lắm. Nhưng quả là chẳng biết phải khuyên cậu điều gì.
Dán mắt vào chiếc ly trong suốt, Phong chậm rãi:
- Có lẽ hết, hết thật rồi bác ạ. Cô ấy mãi mãi không nhìn con.
Sống với Gia Phong bao nhiêu ngày tháng qua, ông Hai rất hiểu và thương cảm với tình cảnh hiện tại, cũng như oan trái trong dĩ vãng xa xưa. Nhưng ông không thể kết luận sự việc được. Duy có điều, cái tên Vũ Bằng mà Gia Phong đã từng lặp đi lặp lại khiến ôn ghoang mang, nhất là lại nghe từ chính miệng ông Vĩnh rằng " Vũ Bằng chỉ nhằm vào gia tài " càng làm ông cho rằng sự suy diễn của mình là đúng. Vũ Bằng chính là con sói thâm độc. Ông hai lên tiếng thăm dò:
- Theo bác, cô gái nọ cũng vẫn còn nặng tình với cậu đấy Gia Phong. Người ta nói " càng hận tức là còn yêu " đấy.
- Con không mong gì nối lại chuyện tình, chỉ muốn Ý Kỳ hiểu rằng con không phải thằng đốn mạt như thế. Nhưng tiếc là điều đó không thể lý giảu được.
- Sống phải có niềm tin chứ? Huống hồ gì bảy năm dài rồi. bác tin là cơ hội sẽ có đấy.
Gia Phong bóng gió:
- Cơ hội để khẳng định tình yêu cũng giống hoa bất tử của bác hả? Có lúc con mệt mỏi lắm rồi.
- Cái thằng này, hoa nào của riêng bác chứ?
Mắt ông lại như tiếc nhớ về vùng trời xa xăm nào đó. Quả là cuộc sống phức tạp quá. Ngay đến ông và Gia Phong - những người không mưu cầu danh lợi, vậy mà vẩn lắm gian truân. Sá gì đến những người như ông Vĩnh, như Vũ Bằng, như Phước Hải… lúc nào cũng đạp đổ chướng ngại vật để mà bước tới.
Ông thầm mong mìnhsẽ làm được một điềi gì đó tốt đẹp, thật có ý nghĩa cho Gia Phong và Ý Kỳ, cũng như cho loài hoa bất tử được đúng nghĩa là loài hoa của tình yêu. Loài hoa của câu chuyện tình dài mà chính ông đã mang hai mươi năm nay.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Yêu Màu Hồng
Thảo Nhi
Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_mau_hong__thao_nhi