Tình Xưa epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
hiếc tàu thủy xinh xắn chở hơn chục hành khách lướt sóng ra nhẹ nhàng trên biển dạo chơi trên vùng nước mênh mông. Tàu thủy du lịch của công ty vận tải tàu biển cứ năm phúc có một chiếc xuất bến. Họ tổ chức cho du khách dạo chơi trên biển trong vùng nước khác yên lặng.
Ánh Mai, Thạch Thảo ngồi cạnh Huyền Thi, trời nước trong veo thật đẹp.
khiến họ trầm trồ không ngớt Huyền Thi cũng thích thú cảnh trời nước mênh mông, nhưng việc Tấn Hưng từ chối không đi làm cô buồn khó tả.
- Ánh Mai mi xem ngoài kia gì vậy?
- Là đảo đó.
- Trông xa giống như ngọn đồi vậy.
- Ai bảo đi trên biển không thú vị. Nếu được làm thợ lặn, lặn sâu dưới lòng đại dương thì hay biết mấy.
Người lái tàu nhắc nhở:
- Du khách mặc và kiểm tra lại áo phao của mình xem.
Mọi người đều kiểm tra lại áo của mình trừ Huyền Thi. Cô ngồi đưa mắt ngắm nhìn tàu thuyền đi trên biển rất đẹp. Nó giống như một bức tranh hay bức ảnh đầu màu sắc. Ánh Mai khều Huyền Thi:
- Xem lại đi cho chắc ăn lỡ có rớt xuống nước người ta còn cứu kịp.
Huyền Thi lắc đầu:
- Cái áo này Tấn Hưng trao cho mình, mình tin anh ấy.
Thạch Thảo nhóng lên nhìn đàn hải âu bay qua sáng lóa dưới ánh mặt trời.
Mọi người kéo tay cô ngồi xuống:
- Ôi! Chim biển.
- Cô ơi, ngồi xuống nghiêm chỉnh đi, nguy hiểm đấy.
Nghe người bảo vệ trên tàu nói, Thạch Thảo ngồi om. Ánh Mai hỏi bạn:
- Sao anh Tấn Hưng không đưa chúng ta đi chơi cho vui?
Thạch Thảo mím môi:
- Anh ấy nằm trong đội lái canô bảo vệ trên biển.
- Ngày nào cũng đi trên biển hả?
Huyền Thi lắc đầu:
- Tại anh ấy thích đi đây đi đó. Thỉnh thoảng một tuần tham gia vài chuyến.
Hôm nay đến lượt anh ấy.
Ánh Mai tươi cười:
- Có lẽ anh ấy muốn chúng ta an toàn.
- Anh ấy muốn bảo vệ mi đó Huyền Thi.
- Ta thích đi chung anh ấy. Vậy mà ảnh từ chối. Nếu biết anh ấy không đi ta ở trên bờ cho xong.
- Làm ở công ty vận tải tàu biển, mi đã ra biển lần nào chưa?
- Chưa, đây là lần đầu.
- Mi phải xin ra công tác ở những chỗ thế nà sẽ lý thú hơn.
Huyền Thi lại lắc đầu:
- Ta không thích chỗ ồn ào, sóng gió. Mi biết ta vốn sợ biển mà.
- Chúng ta sắp đến vùng biển an toàn.
Nhìn cảnh mọi người đang lướt ván trên sóng. Ai cùng thích thú thưởng ngoạn. Tàu chạy từ từ. Hôm nay có màn trình diễn ngoạn mục này, được xem các diễn viên lướt ván nghệ thuật xé mặt nước làm đôi trên mặt biển, Huyền Thi thán phục họ.
- Đẹp quá!
- Họ tài ghê. Đi trên mặt nước như đi bộ.
Chiếc tàu thủy chìu ý du khách chạy chầm chậm để mọi người xem lướt ván lần nữa. Canô chạy vun vút trên biển thật chóng mặt. Bng một chiếc canô chạy ngược chiều đâm sầm vào tàu thủy. Mọi người trên tàu kêu lên thất thanh.
Người lái tàu hoảng hốt né sang bên. Nhưng không còn kịp nữa rồi. Chiếc Tàu và canô va vào nhau. Du khách nhắm mắt kinh hoàng. Chiếc tàu tròng trành lắc lư mạnh. Chiếc canô mất đà vì va vào mũi thuyền quay đầu. Người lái canô văng xuống biển. Còn trên tàu thủy mấy người khách bám chặt ngã nháo nhào và nhau. Có ba người văng xuống biển. ''Trời ơí'' Ầm ầm.
Ai cũng nhìn xem người lái canô thế nào. Anh ta leo lên canô chạy vụt đi.
Thạch thảo kêu lên:
- Trời ơi! Anh Tấn Hưng kìa.
Ánh Mai nhìn theo khi nắm chặt tay bạn:
- Anh ấy có sao không?
- Mình không biết nữa?
- Cứu... cứu... bới người ta.
Chiếc tàu thủy chạy tới. Ba người khách đang với tay trên biển họ lặn ngụp trong làn nước xanh kinh hoảng. Những chiếc camô chạy đến kéo họ lên. Lúc đó trên tàu Ánh Mai mới phát hiện ra cô hét lên:
- Chết rồi Thạch Thảo, Huyền Thi văng xuống biển rồi.
Thạch Thảo ôm lấy Ánh Mai la lớn:
- Làm ơn quay lại cứu bạn tôi giùm. Mau đi!
Mấy người khách còn lại nhốn nháo cả lên:
- Mất ba người cả thảy.
Người lái tàu chưa hoàn hồn. Mặt mày anh ta xanh ngắt, anh run run:
- Mẹ kiếp, canô cứu hộ đâu cả rồi. Canô bảo vệ trên biển chạy ẩu vô cùng.
Đụng người ta rồi bỏ chạy mất.
Chiếc tàu thủy dập dềnh trên biển. Họ thấy có hai vị khách đã được kéo lên và mang trả vào bờ.
Ánh Mai lo 1ắng:
- Liệu Huyền Thi có sao không Thạch Thảo?
- Huyền Thi bị bệnh yếu đuối lắm. Cô ấy lại sợ biển nhưng không sao đâu, có mặc áo phao người ta cứu được mà. Chúng ta chờ xem.
Chiếc tàu thủy bị nạn lao nhanh vào bến. Mọi người chạy nhanh đến tìm đi cứu hộ. Hai người khách được mang lên bờ an toàn đang chờ mọi người. Ánh Mai, Thạch Thảo ngơ ngác chạy đến:
- Có cô gái bằng chúng tôi, giống chúng tôi ở đây không?
Người cứu hộ mỉm cười trước cách hỏi đầy lo lắng lặp cặp của Ánh Mai:
- Cô tìm ai?
- Chúng tôi tìm bạn.
- Tàu thủy vừa va vào canô chứ gì? Chúng tôi cứu được mọi người họ ra về rồi mà.
- Các ông cứu mấy người?
- Hai người, một phụ nữ, một đàn ông.
- Còn một người nữa.
- Hả? Cô nói gì?
- Tàu chúng tôi có cả thảy mười bốn người bây giờ còn mười một. Trời ơi, Huyền Thi mất tiêu rồi.
Ánh Mai sụp xuống đi không nổi. Thạch Thảo đứng ngó ra biển. Đội cứu hộ được lệnh lại giong thuyền ra khơi. Họ chỉ thấy mặt nước xanh nhấp nhô, những phương tiện trên biển đan nhau đi lại như mắc cửi. Hai cô đứng ngồi không yên, lòng dạ nỏng như lửa đốt.
Họ chạy đi tìm Tấn Hưng. Người ta cho biết anh vừa đi khỏi để làm rõ vụ tai nạn trên biển vừa rồi, không có mặt ở đây.
Hai cô cái lại chờ. Họ vừa lo sợ vừa bàng hoàng như trải qua một giấc mơ lẽ nào Huyền Thi lại trở về với biển. Cô ấy rất sợ biển, sợ sóng nước. Vậy mà số phận lại cột chặt cô vào lòng biển, lần trước suýt chết. Còn lần này. Trời ơi!
Làm thế nào Huyền Thi trở về đây Thạch Thảo run lên bần bật vì những ý nghĩ lo sợ khủng khiếp vừa thoáng qua đầu.
Tại sao Tấn Hưng lại bỏ chạy khi lỡ đụng vào tàu thủy. Nếu anh quay lại có thể cứu được Huyền Thi. Ôi! Một mớ bòng bong. Ánh Mai nhận ra Tấn Hưng, còn anh không nhận ra chiếc tàu chở vợ của anh ta sao?
Ánh Mai không thể chịu đựng sự chờ đợi. Cô nói với Thạch Thảo:
- Mi mau gọi điện cho Tấn Hưng đi!
- Ừ, tại sao nãy giờ mỉnh không nghĩ ra nhỉ?
- Vì chúng ta đang rối rắm như nhau. Trời ơi! Huyền Thi ơi là Huyền Thi, lúc nào mi cũng hờ hững cả nên mới gây họa.
Vừa bấm máy, Thạch Thảo vừa nói:
- Mi đừng đổ lỗi cho Huyền Thi. Cô ấy có lỗi gì. Chẳng qua là họ làm việc trên biển không cẩn thận.
Không có tín hiệu. Ánh Mai lắng nghe. Thạch Thảo nhăn mặt:
- Trời đất, điện thoại cũng cúp, tức đến điên mất.
Đội cứu hộ lại quay về sau hai mươi phút tìm kiếm báo tin:
- Thế nào?
Cả hai nôn nóng hỏi. Đội trưởng cứu hộ bình tĩnh bước lại gần bàn mời hai cô gái ngồi:
- Các cô giúp chúng tôi hoàn thành thủ tục, vụ tai nạn hôm nay.
- Các anh nói gì?
- Xin lỗi cô gái mất tích tên gì?
- Huyền Thi ạ.
- Họ tên đầy đủ.
Ánh Mai tranh thủ nói nhanh. Chờ cho vị đội trưởng cứu hộ ghi xong, anh ngước mắt lên bảo:
- Chúng tôi đã làm hết chức năng của mình. Cô gái đó đã mất tích không tìm thấy. Sao lúc ấy các cô không la lên cho người cứu. Bây giờ các cô về chờ tin tức. Có gì chúng tôi sẽ thông báo sau.
- Trời ơi! Huyền Thi.
Ánh Mai kêu lên rồi ngã quỵ trên ghế. Mọi người lại hoang hốt vội vã cứu chữa cô. Thạch Thảo vô cùng bối rối không biết làm gì. Cô đỡ lấy Ánh Mai cố ra về. Đúng là một ngày khủng hoảng. Về đến nhà Thạch Thảo vẫn chưa hoàn hồn. Cô chạy đến nhà tìm Tấn Hưng. Cửa nha đóng im ỉm. Chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Trâm Anh thích thú tắm trên biển gần chiếc tàu lớn của công ty vận tải tàu biển. Mỗi ngày cô tập bơi trên biển với huấn luyện viên của mình. Một giờ tắm trên biển với cô vẫn còn ít. Chợt cô thấy chiếc áo phao trôi trên biển nhấp nhô.
Trâm Anh gọi Hoàng Kiệt huấn luyện viên của mình:
- Anh xem kìa, hình như có người bị trôi.
Cả hai leo lèn xuồng cao su bơi nhanh đến chỗ chiếc phao màu đỏ phập phồng theo sóng biển Trâm Anh kêu lên:
- Trời ơi, một cô gái.
- Em giữ thuyền để anh cứu cô ấy.
- Hình như cô ta bị ngất rồi.
- Chúng ta trở về thuyền lớn đi!
Hai người trở lại tàu, đưa cô gái lên tàu là việc làm không dễ. Vì cô gái bị ngất nhưng chưa chết.
Trâm Anh giục Hoàng Kiệt:
- Chúng ta phải là sao với cô gái này. Trông cô ấy có lẽ sợ quá nên ngất.
- Anh nghĩ là vì sóng dập cô ấy không chịu nổi.
- Chúng ta cứ mang cô ấy lên tàu đi.
- Trước hết phải cứu cho cô ấy tỉnh lại.
Trâm Anh nhìn tới nhìn lui:
- Trong tay chúng ta không có gì cả.
- Em thử làm hô hấp nhân tạo cứu người ta.
- Em không biết.
Hoàng Kiệt nhanh tay bế xốc cô gái lên, anh điều khiển cho Trâm Anh giúp anh cứu cô gái, nhưng cô vẫn mê man bất tỉnh, Trong khi Hoàng Kiệt tiếp tục hô hấp nhân tạo thì Trâm Anh lái con thuyền đi. Cô vẫy tay gọi lớn:
- Anh Viễn Đăng ơi, giúp em với!
Mấy thủy thủ trên tàu nhô ra thành tàu nhìn xuống:
- Chuyện gi vậy tiểu thư?
- Ừ! Các anh mau gọi anh Hai tôi giùm đi!
- Thưa cô, ông giám đốc chưa về ạ.
- Anh ấy đi đâu?
- Anh lên công ty rồi, đến chiều mới trở về tàu. Có cùng lên tàu đi đêm nay chúng ta sẽ đi đảo.
Hoàng Kiệt gọi với lên.
- Các anh cô anh nào giúp chúng tôi đưa cô gái này lên tàu không?
Họ ló đầu ngạc nhiên:
- Ai vậy hả? Không được đưa người lạ lên tàu.
- Tại sao vậy người ta bị nạn mà?
- Đây là lệnh của giám đốc. Chúng tôi không dám cãi.
Hoàng Kiệt đưa mắt nhìn Trâm Anh:
- Ta phải làm sao bây giờ?
- Để em tính!
Trâm Anh nhìn cô gái thật kỹ. Chô chợt thấy có nét quen quen. Ủa, mình gặp ở đâu vậy kìa. Cô lẩm bẩm một mình, Hoàng Kiệt đề nghỉ:
- Hay là chúng ta mang cô ấy đi.
- Đi đâu? Bỏ trở xuống biển đi? Không được. Cứu người còn hơn xây năm bảy cái chùa. Em phải cứu cô ấy.
- Nhưng không có anh Hai cô ở nhà. Chủ tàu không cho lên. Họ bỏ mặc ở đây cô gái sẽ chết vì lạnh đó.
Nghe đến đây Trâm Anh quýnh lên, cô nói nhanh:
- Tàu này là chiếc tàu của Viễn Đăng. Chủ tàu đâu có quyền. Được rồi, em có cách. Anh gọi họ giúp em đi!
Hoàng Kiệt bắc loa tay gọi:
- Các anh mau giúp chúng tôi đi. Chúng tôi cứu người bi nạn đó.
- Chúng tôi không dám cãi lời giám đốc.
Trâm Anh kêu lên:
- Mau xuống giúp chúng tôi một tay đi. Bạn tôi không phải người lạ đâu. Tôi đưa cô ấy đi chơi lỡ ngã xuống biển bị ngất. Chúng tôi cần cứu chữa ngay.
- Trời ơi, bạn của cô chủ? Sao không nói sớm chúng tôi xuống ngay.
Chiếc thang dây đung đưa trong gió lắc lư. Hai ba chàng trai vạm vỡ chạy xuống Trâm Anh và Hoàng Kiệt đỡ cô gái lên vai cho một người khác vác.
Những người còn lại kềm thang cho anh ta leo lên Trâm Anh leo lên thoăn thoắt. Cô bảo họ đưa cô gái về phòng mình. Hoàng Kiệt gọi bác sĩ đến khám cho cô gái. Bác sĩ Bảo xem xong rồi nói:
- Cô gái này đi du lịch rồi ngã xuống biển đây. Hai người tìm thấy cô ở đâu vậy?
- Cô ấy trôi gần chỗ chúng tôi tập bơi.
- Vậy hả? Dù có áo phao nhưng cô ấy không biết lội nên bị sóng dập bị ngất.
Có lẽ bị rơi xuống biển khá lâu.
- Cứu được không bác sĩ?
- Phải chờ thôi cô ạ. Cô sẽ gặp rắc rối đó cô bé!
Vị bác sĩ làm công việc của mình. Ông là bác sĩ riêng của gia đình Trâm Anh. Và được cử đi trên chiếc tàu của Viễn Đăng. Đây là chiếc tàu của người cô sắm cho Viễn Đăng buôn bán qua các đảo. Anh cũng đi trong chuyến hàng này qua Philippin, Singapore, Nhật Bản. Lần này về Việt Nam anh định sang đảo Phú Quốc, các đảo nhỏ, tiện việc chở gia đình du hành một chuyến. Trâm Anh rất thích dự chuyến hải hành này. Vị bác sĩ hăm dọa cô cũng có lý do.
Cô nghiêng đầu theo dõi bác sĩ Bảo chữa trị cho cô gái. Trâm Anh hỏi:
- Sao lại gặp rắc rối hả bác sĩ? Cháu làm việc thiện mà?
- Nhưng cô gái này có lẽ người ta đang tìm đấy. Cô mang theo cô ta trong chuyến đi dài, gia đình họ tìm không ra sẽ nghĩ là cô ấy chết. Tôi nói có đúng không?
- Đúng nhưng không đúng?
- Vì sao vậy?
- Vì chúng tôi không cứu cô ấy cũng chết. Nếu cô ấy tỉnh lại chúng tôi sẽ điện về đất liền có người rước cô ấy.
Hoàng Kiệt khen:
- Cô thật thông minh ghê vậy Trâm Anh.
- Không cần anh khen. Tôi chỉ muốn cô gái ấy sống.
Bác sĩ Bảo lắc đầu:
- Nếu cô ấy không tỉnh lại. Cô mang họa vào mình đấy.
- Sao kỳ vậy?
- Thông minh mà lại chậm hiểu vậy ta.
- Con thật tình không thấy rắc rối gì cả. Cứu được thì tốt, không được cũng tốt. Chúng ta cứ tìm thân nhân cô ấy mà giao lại.
- Trời ơi, cô rãnh quá vậy Trâm Anh.
Trâm Anh nhăn nhó:
- Con nghĩ là cứu được nên mới mang về đây. Cô gái này không chết đâu.
- Cô mau thay đồ cho nạn nhân đi.
- Là tôi? Trâm Anh trợn tròn mắt.
Bác sĩ Bảo cũng hỏi lại:
- Không lẽ cô chẳng lẽ tôi sao?
Trâm Anh vội vàng khép cửa lại. Cô vất và lắm mới làm xong công việc tưởng như dễ dàng này. Cô gái còn trẻ, rất đẹp, có điều ốm yếu, tiều tụy quá.
Xong xuôi cô ấy dầu xa cho cô gái nọ.
Trâm Anh thở phào bước ra ngoài, sau khi lấy đồ đạc của mình thay cho cô ta. Một nét quen quen thoáng qua đầu Trâm Anh. Cô gọi gọi bác sĩ vào khám lại bệnh nhân. Trâm Anh đứng tựa vào lan can tàu nhìn xuống biển cả mênh mông nhưng cô không hề sợ. Hình như sinh ra cô cũng giống cha, anh mình mê biển, cô chẳng biết sợ biển là gì dù nó mênh mông bao la khôn cùng.
Trâm Anh hồi hộp chờ cô gái tỉnh lại. Nếu cô không tỉnh gay go thật. Trâm Anh bắt đâu thấy lo và thấy sợ vô cùng, nếu cô gái không tỉnh lại. Hai bàn tay cô bóp vào nhau. Một giờ trôi qua... hai giờ, cô gái tươi tắn hơn nhưng vẫn mê man. Viễn Đăng trở về tàu khi trời vừa tối. Tàu của Viễn Đăng bắt đầu cuộc hành trình.
Buổi tối trên tàu Viễn Đăng ăn tối cùng gia đình. Anh vô tình hỏi:
- Trâm Anh làm gì buồn so vậy hả? Nhớ nhà rồi à?
Cô dẩu đôi môi xinh lên:
- Còn lâu em mới nhớ nhà.
Ông Viễn nhìn con gái. Ông cũng thấy nét lo âu của cô bé:
- Hình như cô bị bệnh hả Trâm Anh?
Trâm Anh lắc đầu lia lịa. Cô giấu vẻ lo âu trong cái cười hồn nhiên vô tư:
- Đâu có, ba xem con vui nè!
Bác sĩ Bảo đến gần Trâm Anh, ông nói nhỏ điều gì với cô. Gương mặt Trâm Anh giãn ra rồi cô ré lên:
- Ôi! Thật hả bác sĩ, con về phòng ngay đây.
Trâm Anh bỏ nhanh đũa xuống bàn ăn, cô phóng nhanh như sóc. Ông Viễn gọi với theo:
Trâm Anh, khoan đã.
Rồi ông cằn nhằn:
- Viễn Đăng, con chú ý đến em gái con một chút tính tình xốc nổi như con trai, vô tư, không ý tứ như con nít. Biết bao giờ nó mới đằm thắm như người ta.
Viễn Đang lo sức khỏe của ông Viễn, khi thấy ông ho khúc khắc:
- Ba à. Ba lo sức khỏe của mình trước. Trâm Anh nó giống cái tính của ba và con thích đi biển, tính tình cũng giống thằng con trai rất năng động, có chồng nó sửa tính ngay.
Viễn Đăng lẩm bẩm một mình:
- Để con đi xem sao? Không hiểu chuyện gì mà Trâm Anh bí mật quá.
Viễn Đăng bước nhanh về phía phòng Trâm Anh. Anh lắng nghe họ nói chuyện trong phòng:
- Chị tỉnh rồi! Em mừng quá!
Cô gái ngơ ngác nhìn quanh không nói lời nào. Vẻ mặt thất thần, ngơ ngác.
Trâm Anh ngồi sà xuống gần cô gái động viên:
- Chị ngã xuống nước, em cứu chị. Đây là nhà của em.
Cô gái bắt đầu quan sát xung quanh. Cái gì cũng lạ, người xung quanh chẳng ai quen. Tại sao mình lại ở đây nhỉ? Cô gái này là ai sao lại giúp mình. Còn những người quen cô đâu cả rồi. Cô mấp máy đôi môi:
- Tôi sợ lăm... sóng... nước. Trời ơi!
Cô gái nhắm nghiền mắt lai làm Trâm Anh thất vọng kêu lên:
- Chi ơi, chi ở đâu vậy, chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình giúp chị. Mở mắt ra đi chị. Đừng làm em lo.
Cô gái gắng mở mắt ra nhìn bác sĩ Bảo. Ông nói:
- Cô còn mệt không! Tôi truyền dịch cho cô nha.
Cô gái gật đầu:
- Cảm ơn bác sĩ, đây là đâu?
- ĐÂy là tàu 1019. Cô đang ở trên tàu của ông giám đốc công ty vận tải tàu biển. Thanh Viễn Cô giật mình bật ngồi dậy:
- Tôi đang ở trên tàu? Tôi sợ lắm, mọi người cho tôi lên đất liền đi.
Trâm Anh đỡ cô nằm xuống:
- Chị bình tĩnh đi. Ở đây không có gì đáng sợ cả.
Cô gái dường như không tin, Cô co rúm người lại ngồi yên một chỗ không nhìn ai:
- Tôi sợ.... sợ lắm.
Trâm Anh đưa mắt nhìn bác sĩ Bảo cầu cứu:
- Giờ mình làm gì đây? Cô ấy hoảng loạn tinh thần rồi.
Bác sĩ lắc đầu:
- Cô ấy bị sốc, tạm thời không nhớ rõ mọi thứ. Chúng ta đừng hỏi nữa ngày mai sẽ hay.
- Liệu cô ấy có lấy lại được bình tĩnh không bác sĩ?
- Từ từ cô ấy sẽ nhớ lại. Chúng ta ra ngoài để cô ấy yên tĩnh.
Trâm Anh lo ngại bước ra ngoài. Cô nhờ bác sĩ ở lại chăm sóc cho cô ta.
Xem ra cô gái ấy thật tội nghiệp. Nét quen quen cứ ám ảnh cô. Trâm Anh cố nhớ. Cô lầm lùi đụng nhầm Viễn Đăng đau điếng cô la lên:
- Trời ơi! Anh Viễn Đăng hả?
Viễn Đăng nắm chặt cánh tay Trâm Anh lôi đi:
- Em đưa ai lên tàu vậy, nói mau.
Nhìn vẻ hung dữ của Viễn Đăng, Trâm Anh kêu lên:
- Á, buông em ra. Đau mà. Để em nói.
- Ừ, nói nhanh lên. Nếu không thì không xong với anh đó.
Viễn Đăng đẩy cô bé vào phòng anh rồi vặn vẹo đủ điều. Ngồi lên ghế, Trâm Anh chu đôi môi mỏng của mình lên nhăn nhó:
- Anh hứa là không la em chứ!
Viễn Đang vừa bực vừa tức vừa thấy tội tội khi thấy Trâm Anh có vẻ sợ sệt lạ lùng:
- Nói đi, không được đặt điều kiện.
Cô bé lém lỉnh:
- Bạn em té xuống biển em cứu nó. Xin anh cho tá túc.
- Nói láo! Anh nghe hết rồi em không quen cô ta đúng không?
Trâm Anh cắn nhẹ móng tay không biết nói sao lấm lét nhìn anh.- Chợt cô phát hiện ra tấm ảnh đặt trên bàn Viễn Đăng. Một cô gái thật xinh đang đứng trầm ngâm bên khung cửa sổ. Cô tò mò bước đến xem. Viễn Đăng nạt ngang:
- Nè! Đi đâu vậy? Chưa trả lời câu hỏi của anh.
Trâm Anh tự nhiên cầm tấm ảnh lên xem:
- Có phải người yêu trong mộng của anh không? Rất đẹp!
Viễn Đăng quắc mắt nhìn Trâm Anh:
- Em nghiêm túc một chút được không. Đừng đụng đến đồ đạc của anh. Trả lời đi!
- Anh nói trước đi, em có cái này hay lắm. Nếu anh từ chối thì thôi.
- Em bảo sao? Định đùa với anh hả nhỏ?
Trâm Anh lắc đầu cô năn nỉ anh.
- Nói đi Viễn Đăng, em nôn nao lắm rồi đó.
- Chuyện gì?
- Cô gái ấy.
- Cô ta làm sao.
- Rất giống cô gái trong tấm ảnh này. Với lại có một cô gái, em gặp trong tháng trước cũng rất giống nhau.
Viễn Đăng đang giận cũng phải phì cười:
- Thôi đi nhà văn ạ. Trí tưởng tượng của em có vấn đề rồi.
- Không phải, em nói thật tình mà.
- Làm sao mà giống cho được. Cô gái anh yêu đã lấy chồng mất rồi. Đúng như đoạn kết em đoán. Anh rất sợ em Trâm Anh à?
- Cụ thể điều gì? Em sợ anh thì có.
- Anh muốn nhờ em kể lại đoạn kết của chuyện tình Love Story của anh đi!
Cô reo lên sung sướng:
- Em nói đúng phải không? Ai biểu anh không nghe lời em làm chi. Bây giờ.
- Được dịp may, Trâm Anh tranh thủ - Anh muốn em kể lại đoạn kết ư? Em sẽ kể lại với một điều kiện.
- Điều kiện gì hả?
Trâm Anh vui mừng nói:
- Cho cô gái ấy ở lại trên tàu với em nha!
Viễn Đăng ngập ngừng. Anh đứng lên định bỏ đi ra ngoài:
- Viễn Đăng, em năn nỉ anh mà. Cô gái ấy giống người yêu của anh lắm. Có điều xanh gầy hơn. Để em tìm hiểu xem. Người ta bị nạn mình làm phước mà anh.
- Tùy em!
Viễn Đăng không tin vào một điều kỳ diệu nào để anh tìm thấy Huyền Thi nữa. Chính mắt anh nhìn thấy chiếc cổng vu qui đầy hoa. Họ đứng bên nhau thật hạnh phúc. Ôi! Trái tim anh như đau tan vỡ vì tình yêu đầu không đến được.
Viễn Đăng bước ra ban công tàu nhìn xuống. Vầng trăng mười bốn sáng vằng vặc cả bầu trời. Tàu chạy tốc độ nhanh trên biển. Trăng như đứng yên một chỗ.
Trăng tròn vành vạnh thật đẹp, trăng tươi tắn như khuôn mặt của nàng con gái anh yêu. Trăng buồn vì lẻ loi cô đơn trên bầu trời.
Viễn Đang giật mình vì gần đó có một cô gái nhỏ nhắn đang co ro ôm lấy hai vạt áo. Hình như cô ấy cũng đang ngắm biển, ngắm trời như anh. Chắc là con bạn của Trâm Anh. Anh không dám phá tan sự yên tĩnh của cô ấy. Trông nàng mong manh quá. Có lẽ cô ấv đang buồn? Bây giờ có người tâm sự thì vui biết mấy. Vốn nhút nhát anh không dám đến gần.
Chỉ một lát sau Trâm Anh đã chạy ra dáo dác tìm. Cô nói như la lên:
- Trời ơi! Hai người ở đây mà em tìm muốn chết hà. Ủa, sao hai người không làm quen đi.
Cả hai cái bóng cùng quay lại. Viễn Đăng hơi giật mình. Trong ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng anh thấy hình như Huyền Thi đang đứng trước mặt anh.
Không thể nào cô gái này ốm yếu xanh xao nhiều hơn. Huyền Thi đâu thể như thế này. Nhưng sao giống quá Trâm Anh nhận xát rất đúng.
Còn cô gái cũng nhìn anh sững sờ. Cô có vẻ ngạc nhiên lẫn sợ sệt. Cô đang mơ chăng. Có khi nào mình đã chết rồi và đang đến một vùng hoang đảo nào đó để gặp chàng. Người mà cô chỉ được gặp trong mơ suốt mấy năm dài. Anh ấy ở xa cô lắm làm gì có chuyện ở trên tàu và đang đứng trước mạt cô. Có chăng là huyền thoại thôi.
Trâm Anh ngạc nhiên, cô thấy hai người có vẻ thảng thốt khi nhìn nhau, nhưng chẳng ai lên tiếng cả. Cô muốn họ gặp nhau thật lãng mạn. Yêu nhau như thế sao? Lạ quá nhỉ? Hay là họ chẳng quen nhau. Chắc mình quá tưởng tượng rồi. Nghĩ thế Trâm Anh cất giọng:
- Chi ơi? Chị khỏe chưa mà ra đây. Chị đừng sợ, đây là giám đốc của công ty vận tải tàu biển Thanh Viễn đó.
Lúc này cô gái nhẹ nhàng gật đầu. Cô quen sống trong nỗi buồn đeo mang nên lười biếng nói chuyện và để ý anh chàng trước mặt:
- Xin chào ông!
Giọng nói quá quen. Dù bao năm xa cách anh không thể quên giọng nói của nàng. Viễn Đăng chú ý hơn:
- Sao cô lại đến đây?
- Tôi không biết.
- Anh Hai hỏi kỳ ghê! Chị ấy bị trôi trên biển. Em và Hoàng Kiệt đang tập bơi, tập lặn trên biển bắt gặp vội mang về cứu chữa. Chị ấy bất tỉnh mấy giờ liền làm em lo muốn chết hà.
- Thì ra là vậy!
Viễn Đăng cười thông cảm cho cô em gái giàu tính nhân đạo của mình.
- Chị kể về mình đi. Anh em chúng tôi muốn nghe đó. Có phải chị nhớ nhà không? Chúng tôi sẽ điện về nhà chị, mọi người sẽ rất vui mừng.
Bất giác cô gái trả lời:
- Tôi không có nhà!
Trâm Anh giật mình kêu lên:
- Thật hả? Ai lại không có gia đình?
Cô gái mệt nhọc ngồi xuống thành tàu. Trâm Anh đỡ cô lên đưa đến một chỗ an toàn hơn. Viễn Đăng đứng yên đưa mắt nhìn. Càng lúc càng giống Huyền Thi. Trái tim anh nhói lên mấy lần. Anh muốn kêu lên và muốn ôm chầm lấy cô gái. Nhưng sợ không phải. Cô gái thở dài:
- Thật ra tôi cùng có gia đình, một gia đình yên ấm như bao người khác.
- Rồi sao hả chị? Kể tiếp đi!
- Trâm Anh, đừng làm phiền cô ấy.
Cô gái lại giật mình nhìn anh thảng thốt hơn lần trước. Ôi! Có phải là Viễn Đăng không? Mắt cô lóa hay óc cô bị nhòa. Chàng trai đứng trước mặt cô, giọng nói sao mà giống chàng quá. Đúng là anh ấy rồi. Nhưng chàng không nhận ra mình. Trái tim có nhảy nhót không yên. Cái cảm giác này giống như hôm cô gặp anh lần đầu ở lớp học, không thể nào quên. Ôi! Người ta mong nhớ bao năm dài đằng đẳng khi gặp lại bất ngờ chỉ biết ngơ ngẩn mà thôi. Cô gái im bặt nhìn anh không chớp mắt. Trâm Anh thích thú:
- Có phải chị quen người này không? Chị quen em nữa đúng không?
Cô gái lục lại trí nhớ của mình. Cô bé này mình đã từng quen, không, từng gặp. Anh, nhớ rồi. Cô gái nhíu mày:
- Có phải em và tôi gặp nhau trên đường phố Vũng Tàu không. Tôi va vào em, còn em cứ nhìn tôi mãi dù bị té nằm dài.
Trâm Anh nhảy nhót:
- Ôi! Chị nhớ rồi. Hay quá. Đúng là chị rồi. Em tìm chị đó.
- Tìm tôi hả? Để làm gì? Tôi và cô bé đâu có quen?
- Có... có chị rất giống một người trong tấm ảnh nó nằm trong cuốn album của gia đình em đó.
Con nhỏ này có đầu óc trinh thám tự bao gì vậy kìa. Trời ơi nó hâm mộ người yêu của anh nó và nó đang hoàn thành một tiểu thiết nên có ý tưởng tìm cô gái trong hình về cho anh mình. Thật là hoang tưởng. Trâm Anh đang làm chuyện mà Viễn Đăng không ngờ được. Hèn gì nó cứ đòi kết thúc truyện theo đủ kiểu theo ý của nhà văn. Ý tưởng của cô bé thật lạ lùng. Viễn Đăng bật cười và anh cũng tò mò xem cô bé định làm gì.
- Tại sao lạ vậy, chị đâu có quen ai trong gia đình em?
- Biết đâu, em đang đi tìm, chị ấy lạc tin với gia đình em mấy năm rồi.
Con bé lái sang chỗ khác. Cô gái hình như chú ý câu chuyện kỳ lạ cũng tò mò hỏi:
- Vậy hả? Nhưng em lầm rồi. Chị không phải người ấy đâu.
- Em không nhầm mà.
Trâm Anh thích khẳng định, con bé bướng dễ thương. Nhưng bao giờ nó cũng đúng, lần này thì thua rồi bé ơi.
- Chị của em tìm đó ở đâu, tên gì? Còn chị ở tận thành phố Sài gòn. Có chồng về Vũng Tàu này. Mẹ chi vừa mất. Chị rất cô đơn. Chồng chị làm việc ở công ty Thanh Viễn. Anh ấy là trợ lý giám đốc Tấn Hưng.
- Hả? Cái gì? Cô là vợ Tấn Hưng?
Viễn Đăng giật mình kêu lên. Anh ngạc nhiên nghe như sét đánh ngang trời làm cô gái cũng giật mình ngơ ngẩn hỏi:
- Sao ạ? Anh có quen Tấn Hưng hả?
Viễn Đăng bình tĩnh vẫy tay ra hiệu:
- Không! Không cô kể tiếp đi!
Trâm Anh thấy ông anh mình bắt đầu có phản ứng, cô đưa một ngón tay lên ra hiệu thích thú, ngồi nghe tiếp:
- Chị nói tiếp đi. Em thích nghe chuyện lắm. Sao chị lại rơi xuống biển?
- Chuyện này cũng khó nói lắm. Nhưng tôi sẽ kể cho em nghe vì em đã cứu tôi. Có lẽ tôi không muốn về đó nữa.
- Vì sao vậy hả chị?
- Ngày ấy Tấn Hưng rất yêu tôi, tôi có một người bạn tôi yêu anh ấy nên Tấn Hưng không có cơ hội. Nhưng người ấy bỏ tôi mà đi biền biệt. Tất cả với tôi đều vô nghĩa. Mẹ tôi vực tôi dậy khi tôi sống trong u buồn cả năm trời. Tôi được mẹ gả cho một chàng trai khác gần đến ngày đính hôn, anh ta lại yêu cô bạn ở trọ trong nhà tôi. Thế là tôi buồn cho đời mình oái oăm. Số phận đã an bài, lúc này Tấn Hưng lại đến với tôi, mẹ tôi rất tin yêu anh ấy và bằng lòng cho anh ấy cưới tôi.
Chưa bao lâu, mẹ tôi mất. Tôi đau buồn triền miên và gần đây hình như Tấn Hưng ít về nhà. Chúng tôi không có thời gian tìm hiểu nhau. Anh ấy tổ chức cho tôi đi chơi trên biển và anh ấy không đi cùng. Lúc tôi bị văng xuống biển cũng là lúc tôi thấy anh leo lên chiếc canô tẩu thoát. Anh ấy lái canô làm lật thuyền tôi đang đi chơi. Điều này tôi không thể hiểu nổi anh ấy muốn gì. Ôi!
Nằm trên biển phập phồng nước cuốn đi rất nhanh tôi lạc mất các bạn tôi và tôi không hiểu tại sao chẳng ai tìm tôi cả. Có lẽ trong lòng họ tôi đã chết ở đại dương mất rồi.
Viễn Đăng lặng người đi. Anh chợt thấy mắt mình cay cay:
- Có phải người bạn mà cô nói đến tên là Viễn Đăng không?
Cô gái nhìn anh bằng đôi mắt thật buồn, dưới ánh trăng bây giờ sáng tỏ hơn, Viễn Đăng biết mình không còn nhầm nữa. Chính là Huyền Thi. Ôi! Người yêu bé nhỏ của anh ngày nào đó ư, số phận biết đùa với em quá để em tàn tạ héo úa thế này. Bây giờ em đang trôi dạt về đâu chẳng biết nếu Trâm Anh không gặp em.
- Phải không chị? - Trâm Anh lắc mạnh tay cô gái nhắc lại.
- Sao anh và cô biết?
Chỉ bấy nhiêu thôi, Trâm Anh đã nhảy nhót quanh người Viễn Đăng cười rộn rã:
- Ôi! Hay quá! Ta đã thắng rồi. Thắng số phận, thắng anh trai. Em viết tiếp cốt truyện phần cuối đây. Hi, hi.
Cô gái không hiểu Trâm Anh nói gì. Viễn Đăng bước đến anh mạnh dạn cầm bàn tay lạnh ngắt của cô nóí như có lỗi:
- Em là Huyền Thi phải không? Không nhận ra anh sao? Viễn Đăng đây.
Cô gái tròn mắt ngơ ngàng, suýt chút nữa cô đã ngất trong tay anh:
- Anh là... Viễn Đăng, trời ơi!
- Em có sao không hả Huyền Thi?
Chỉ nói bấy nhiêu cô đã gục đầu vào khuôn ngực anh khóc không thành tiếng. Nước mắt lặng lẽ tuôn dài ướt cả khoảng áo anh Viễn Đăng nhớ lại cái ngày mưa khủng khiếp ấy trong quán cà phê, cô đã khóc như vậy. Cái cảm giác quen thuộc, hơi ấm tình yêu ngày nào trỗi dậy trong lòng hai người. Nó chưa bao giờ tắt, hình như nó được ủ ấm, hơi thời gian nên càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Viễn Đăng để yên cho cô khóc, anh vuốt nhẹ mái tóc cô mà lòng xao xuyến dạt dào. Ôi! Tình yêu chung thủy của cô làm anh đau lòng. Anh muốn bù đắp những gì mất mát cho cô. Liệu anh có làm được không? Hiện giờ cô đã là vợ của Tấn Hưng. Một sự thật trớ trêu đến buồn thảm. Anh đùa giọng:
- Chúng ta gặp lại nhau, em không vui sao? Đừng có mưa lớn anh sợ lạnh lắm.
Trâm Anh ngồi tư lự nhìn hai người, Huyền Thi qua giây phút xúc động, cô buông anh ra. Hình như còn tiếc nuối vòng tay anh cô không muốn rời. Giọng Viễn Đăng thật ngọt ngào:
- Vào trong đi Huyền Thi, em chưa ăn gì phải không? Trâm Anh đưa chị ấy vào giúp anh.
- Ủa, nhờ em rồi hả? Hỏng ghét em nửa sao. Anh Hai nhớ có quà nghen!
- Dĩ nhiên rồi. Anh sẽ có quà cho hai người.
- Giờ thì em tính sao hả Huyền Thi? Em có muốn em gọi báo tin cho Tấn Hưng không?
Trâm Anh khi nghe hết câu chuyện của Huyền Thi, cô rất giận Tấn Hưng, cô quyết tìm hiểu chuyện này:
- Theo em chị Huyền Thi không nên về nhà. Chúng ta nên tìm hiểu rõ sự việc này em sẽ giúp chị. Em có mấy người bạn luật sư rất giỏi, em thuê họ làm việc cho chúng ta. Bao giờ sự việc sáng tỏ chị hãy trở về.
Huyền Thi đồng ý ngay. Cô theo Viễn Đăng và gia đình anh đến đảo. Hàng ngày họ đọc tin trên báo. Vụ tại nạn tàu thủy do Tấn Hưng lái canô đụng Huyền Thi được đăng tải trên báo sáng hôm sau. Tấn Hưng không tìm vợ nữa, anh nghĩ cô ấy đã chết trên biển. Tin này làm cho Huyền Thi rất buồn nhưng cô cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản hơn khi phải chia tay Tấn Hưng. Lần này cô không còn thấy đau khổ nữa. Vì bên cô đã có Viễn Đăng và Trâm Anh. Họ ân cần chăm sóc và yêu thương cô hết lòng. Bên họ Huyền Thi tìm lại được cuộc đời tươi trẻ của mình ngày nào.
Họ ung dung, mơ mộng, dệt tương lai cho những ngày mới, cùng nhau thưởng ngoạn những cảnh đẹp của núi sóng quê hương. Và tình yêu xưa đã nảy nở trong lòng họ thật nồng nàn mặc dù không ai dám nói ra. Viễn Đăng rất yêu thương chìu chuộng cô.
Luật sư Mộng Hà tìm đến công ty Thanh Viễn chờ gặp Tấn Hưng, vừa trông thấy cô anh đã cười:
- Thì ra là người quen, cô gặp tôi có chuyện gì quan trọng không?
Mộng Hà đi ngay vào đề tài:
- Tôi muốn điều tra lại cái chết của Huyền Thi.
- Sao có lại quan tâm đến điều này? Bên công an đã làm sáng tỏ vụ này và chuyện cũng rõ ràng trên báo. Cô ấy bị tai nạn và chết mất xác. Tôi cố tìm tốn rất nhiều tiền của cũng vô ích.
Mộng Hà lắng nghe, cô hỏi tiếp:
- Nhưng anh là người gây ra cái chết đúng không?
- Không đúng, đó chỉ là một vụ tai nạn. Tôi lái canô tuần tiểu vô tình chiếc tàu thủy đó va quẹt vào. Có nhiều người làm chứng cho tôi.
- Đúng. Nhưng anh quên có hai cô bạn rất thân của chúng tôi là Thạch Thảo và Ánh Mai thấy anh bỏ chạy khi anh thấy cô ấy rơi xuống nước.
Tấn Hưng chối:
- Cô không phải là công an, tôi sẽ không trả lời về vấn đề này.
- Vậy anh trả lời thế nào về số tài sản có trong ngân hàng của Huyền Thi mà anh vừa sang đoạt. Anh còn bán mất căn nhà của mẹ cô ấy ở thành phố. Tất cả các giấy tờ ấy đều do Huyền Thi đứng tên. Mẹ Huyền Thi có nhờ Lâm Hoàng giám sát giùm.
- A, thì ra cô và Lâm Hoàng cũng có phần trong vụ này sao? Cô là cái gì, cô cướp người yêu của Huyền Thi. Bây giờ cô đến đây hạch sách tôi hả? Quyền hạn gì chứ?
Mộng Hà ngăn không cho anh nói. Cô móc thẻ luật sư đưa cho anh xem:
- Tôi đại diện cho tòa án điều tra lại vụ việc của Huyền Thi, mong anh hợp tác. Tôi nghi trong việc này có ẩn tình.
Tấn Hưng cố cãi:
- Huyền Thi chết, quyền thừa kế là tôi. Chính mẹ cô ấy cho phép, không ai có quyền ép tôi cả.
- Đúng theo luật pháp thì anh có quyền thừa kế khi cô ấy chết. Tất tiếc...
- Thế nào?
- Anh đã không tìm cô ấy. Và anh đà đem người khác về khi Huyền Thi mất tích. Sao anh cưới vợ nhanh thế! Cô ấy vẫn chưa chết đâu.
- Tôi... tôi...
- Không trả lời được ư? Mời anh ngày kia đến tòa án hoàn thành hồ sơ này.
Mộng Hà đứng lên chào anh. Gương mặt Tấn Hưng tái đi anh ngồi trơ như tượng đá. Quả là lòng tham đã đưa anh đến bước đường cùng. Anh hối hận nhưng không còn kịp nữa. Cả tương lai như tối sầm lại trước mặt anh.
Đoàn tàu nối đuôi nhau thành hàng ở giữa là chiếc tàu lớn sừng sững, chiếc tàu của Viễn Đăng. Hôm nay tất cả các tàu vận tải đều được trang trí hoa san hô đủ màu sắc lấp lánh tuyệt đẹp. Người trên các tàu cùng rộn ràng. Trâm Anh mặc chiếc đầm trắng xòe rộng, trông cô như nàng Bạch Tuyết công chúa, chạy tới chạy lui trên tàu. Cô luôn miệng cười tíu tít:
- Ở đây xong chưa?
- Xong rồi tiểu thư!
- Bên này thế nào?
- Dạ rất chu đáo thưa tiểu thư.
Cô thích thú vì trên tàu các thủy thủ đều gọi cô như vậy, vừa thân ái, vừa tôn trọng. Sắp đến giờ làm lễ rồi. Trâm Anh hồi hộp quá. Cô muốn xem cái đoạn kết của chuyện tình của Viễn Đăng có giống như trí tưởng tượng của mình không? Đêm qua cô đã kể cho anh nghe đoạn kết ấy. Viễn Đăng nghe xong anh gật đầu cười và hôm nay anh ấy tuyên bố làm đám cưới với Huyền Thi trên biển.
Viễn Đăng bước ra thật trang trọng trong bộ đồ veston màu xám đi từ đầu con tàu lại. Cô dâu Huyền Thi bước ra trong chiếc áo cưới màu xanh nước biển mà Viễn Đăng yêu thích. Chiếc áo dài như đuôi một con công tiến về phía anh.
Từng tràng pháo tay vang lên giòn gĩa. Từng chùm pháo bong bóng nổ lốp bốp và bay lên bầu trời đủ màu sắc. Ôi, biển hôm nay lực rỡ vô cùng. Có tiếng hô vang tứ phía:
- Chú rể hôn cô dâu đi. Chúc hai người một ngày mới thật hạnh phúc.
Huyền Thi bước đi khoan thai cô ngỡ như mình sống trong mộ giấc mơ, nàng không dám mơ ước vì từng mơ ước và thất vọng. Giờ đây tất cả đã hóa thành hiện thực. Cô gọi nhỏ, giọng thật nồng nàn:
- Anh... Viễn Đăng em cảm ơn anh đã cho em ngày hạnh phúc hôm nay.
Viễn Đăng nâng mặt cô lên. Huyền Thi của anh đẹp như một nàng tiên. Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, cái nhìn ấy đã khiến Huyền Thi bao năm dài đau khổ, anh cất giọng ấm áp:
- Không chỉ một ngày đâu em, sẽ trọn đời, trọn kiếp bên nhau. Anh không để em xa anh nữa đâu Huyền Thi. Anh yêu em mãi mãi.
Anh cúi xuống xuống hôn môi cô. Nụ hôn chất ngất đầy men say tình ái thật ngọt ngào dài mãi ra. Tiếng hát vang lên của các thủy thủ làm họ giật mình rời nhau. Trâm Anh vừa nghe điện thoại cô chờ hai người làm lễ xong vội chạy đến bên Huyền Thi báo tin:
- Chị nghe đi, em đã hoàn thành sứ mệnh rồi đó.
- Chuyện gì vậy Trâm Anh?
- Chị Mộng Hà gởi lời xin lỗi chị. Chị ấy đã đoái công chuộc tội lấy lại gia tài của chị từ tay của Tấn Hưng đó. Chị ấy chúc chị và anh Hai em hạnh phúc.
Đừng giận chị Mộng Hà nữa nha chị. Thật ra chị ấy cũng thật dễ thương - Còn nữa, chị Thạch Thảo và Ánh Mai vừa gọi điện chúc mừng hai người.
- Còn nữa, em đã viết xong cốt truyện chuyện tình Love Story Viễn Đăng, đám cưới xong chị xem nha!
- Còn nữa...
Không chờ Trâm Anh nói hết câu Viễn Đăng trừng mắt nhìn cô. Trâm Anh lè lưỡi ngồi im, cô lén lén phì cười, dáng điệu thật dễ thương, Huyền Thi vuốt nhẹ mái tóc Trâm Anh ngọt ngào, dịu dàng:
- Được rồi, chị sẽ ở lại bên em để nghe em kể. Giờ thì em vào trong kia cho hai anh chị làm lễ nghe.
Trâm Anh ngoan ngoãn bước đi, cô lém lỉnh chọc Viễn Đăng cười. Anh tự hào có một cô em gái thật thông minh dễ thương đến thế. Chính nhờ trái tim nhân hậu của cô bé mà làm nên bao việc giúp Huyền Thi. Từ nay anh có bao người thân yêu bên cạnh để mà vui mà sống. Hạnh phúc ở ngay cạnh mình chứ không ở đâu xa. Anh đã tìm thấy nó.
Viễn Đăng nguyện sẽ giữ chặt cái hạnh phúc ấy sau bao ngày mòn mỏi đi tìm ở chân trời xa. Những ngày tháng đợi chờ khoắc khoải, những đau thương ray rứt của cuộc đời. Tất cả đã qua! Chân trời hạnh phúc đang mở rộng trước mắt anh và Huyền Thi. Anh dìu cô đi trong niềm hạnh phúc vô biên Huyền Thi nép sát vào anh để nghe con tim đập rộn ràng, cảm nhận được một tình yêu tràn đầy nhựa sống đang ùa về.
Ở phía trời đông, mặt trời đỏ ối từ từ nhô lên khỏi mặt biển xanh. Bình minh trải ánh sáng huyền diệu trên mặt sóng. Những cánh chim biển sóng đôi bay ngang bầu trời.
Một ngày mới lại về. Có hai người đang dìu nhau đi đến tương lai và họ thì thầm trao cho nhau những lời yêu thương nồng nàn nhất. Một ngày hạnh phúc mới bắt đầu, đôi uyên ương đang trở về với tình xưa trong nồng nàn say đắm.
Tình Xưa Tình Xưa - Hoàng Thu Dung Tình Xưa