Tình Sâu Nặng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
ừa đặt chân xuống Đà Lạt, Hải Bằng cảm thấy ớn lạnh. Anh kéo cao cổ áo, nhìn bầu trời xanh biếc, có vài đám mây trắng trôi lững lờ.Anh bước đi thật chậm tận hưởng không khí mát lành.
Hải Bằng vẫy tay một chiếc Taxi và đưa địa chỉ:
– Anh chạy đến địa chỉ này giúp tôi.
Hải Bằng đưa mắt nhìn dòng người qua lại, ước gì trong đó có Thủy Trúc.
Hải Bằng cúi xuống nhìn đồng hồ, anh lẩm bẩm:
– Đã gần sáu giờ!
Xe dừng. Anh xuống xe xách hành lý. Và đến ngôi biệt thự trước mặt. Ngôi nhà đồ sộ và rất sang trọng, Hải Bằng đưa tay bấm chuông. Một lát sau cổng mở, Hải Bằng hỏi:
– Có chú thím ở nhà không chị Lài?
– Thưa cậu hai, có ạ!
Chị Lài mững rỡ và gọi to:
– Ông bà ơi! Có cậu ra chơi!
Ông bà Thành cùng reo lên:
– Cháu Hải Bằng!
Hải Bằng ôm chầm lấy ông và bà Thành. Bà Thành lên tiếng:
– Dữ ác hôn, cả năm nay mới ra nhà chú thím.
– Con bận tối cả mặt.
Ông Thành hối:
– Vào đi con! Sao không báo trước, chú bảo tụi nó ra rước.
– Dạ thôi! Con tự đi được mà!
– Em Tuệ đâu bác?
– Mấy hôm nay công ty có việc nên nó ở miết trong đó, vậy để thím gọi nó về!
Hải Bằng can ngăn:
– Con còn ở lâu, cứ để em nó làm đi!
Bà Thành lăng xăng, bà hỏi đủ chuyện:
– Anh chị hai khoẻ hả cháu?
– Dạ, ba má cháu khỏe. Nhưng ba cháu cứ vắng nhà luôn.
Ông Thành chép miệng:
– Làm ăn càng lớn thì bôn ba càng nhiều! Sao chuyện vợ con của cháu sao rồi. Chú nghe mẹ cháu nói qua điện thoại nhưng chú muốn cháu kể rõ xem.
Hải Bằng kể lại sự việc, ông Thành chép miệng:
– Dứt khoát như vây cũng tốt!
Bà Thành tíu tít:
– Cháu đi tắm đi!
Hải Bằng đứng lên. Anh cúi xuống mở vali:
– Mẹ cháu gởi chú thỉm vài thứ!
Bà Thành cười:
– Chị hai lúc nào cũng chu đáo, cho thím gởi lời cám ơn chị hai!
Hải Bằng ngồi thu mình bên cửa sổ.Tấm cửa kính chắn ngang. Anh chỉ còn thấy cảnh vật lờ mờ. Thành Phố Đà Lạt về đêm rất buồn, anh hớp từng ngụm cà phê, vị đắng thấm đần trên đầu lưỡi. Hình ảnh Thủy Trúc chập chờn, Hải Bằng rên rỉ. Em đang ở đâu? Có biết anh đang đi tìm em không Hải Bằng dõi mắt theo phương trời xa xăm:
– Trời còn mờ sương, Hải Bằng rời khỏi nhà ông bà Thành. Anh mượn ông Thành chiếc Wave, Hải Bằng chạy ngược xuôi trong thành phố. Gặp ai, anh cũng nhìn, nhìn đủ mệt. Anh ghé vào quán, ăn uống qua loa rồi lại đi tiếp.
Suốt hai ngày liền, Hải Bằng đi từ sáng sớm đến tối mịch. Anh vừa dựng xe.
Thì Tuệ đã lên tiếng:
– Anh Hai, anh đi tìm người yêu sao mà đi từ sáng đến giờ mới về.
Hải Bằng quàng qua vai Tuệ:
– Thằng quỷ, đến hôm nay mới gặp được chú em.
Tuệ trề môi:
– Anh hơn em có một tuổi, mà làm ra vẻ người lớn.
Hải Bằng cười và xoa đầu:
– Nhỏ một tuổi, tức là nhỏ hơn rồi!
Bà Thành mỉm cười nhìn sự thân mật của hai anh em:
– Hai đứa tắm rửa đi còn ăn cơm, chứ ở đó mà cãi vã!
Hải Bằng chỉ tay về phía Tuệ:
– Tuệ, nó bảo hôm nay nó lớn rồi, nó muốn cưới vợ!
Tiếng Tuệ vang lên:
– Anh Hải Bằng bảo mẹ đi tìm cho anh ấy một cô.
Bà chép miệng:
– Cá hai đứa bây, chẳng có cô nào chịu lấy đâu!
Cả hai cười ầm lên!
Tuệ nằm cạnh Hải Bằng:
– Anh Hai này! Công ty của anh làm ăn thế nào?
– Tạm ổn!
– Anh hay thật, anh được đi du học ở nước ngoài hiểu nhiều thứ, còn em.. Hải Bàng nghiêng người nhìn Tuệ:
– Thế em có thua anh đâu!
– Em mà không có anh mách nước. Chắc khó mà chèo chống!
Hải Bằng nhìn lên trần nhà:
– Em đừng tưởng, đi du học là người nào cũng giỏi đâu. Có khi phá sản như chơi!
Do đó, em rất dè dặt với đối tác của mình.
– Nếu không họ quật ngã mình như chơi!
Hải Bằng trầm ngâm:
Trước em phải thảo bản hợp đồng thật chắc, và phải tìm hiểu đối phương thật kỹ.
Tuệ thở dài:
– Phải nói thương trường như chiến trường!
– Đúng vậy!
Hải Bằng nằm im, quay qua thấy Tuệ ngủ say. Anh kéo chăn đắp cho Tuệ.
Anh ngồi dậy đến bên cửa sổ. Anh thở dài. Đã hai ngày rồi, mà chẳng tìm ra Thủy Trúc.
Thủy Trúc vừa bước vào, đã thấy Trọng Nam ngồi đấy:
– Ủa! Sao giám đốc lạc vào phòng của em!
Trọng Nam tươi tỉnh:
– Thủy Trúc, em lập giúp anh bản kế hoạch này.
Thủy Trúc liếc nhanh:
– Được thôi! Mời giám đốc về phòng.
Có tiếng cửa, Trọng Nam vội rời ghế. Giọng Trọng Nam đầy quyền lực:
– Mời vào!
Trọng Nam đứng lên:
– Anh Thịnh! Anh về lúc nào?
– Hôm qua!
– Công việc tốt chứ!
– Tốt!
Thịnh đưa mắt về Thủy Trúc, Thủy Trúc gật đầu Trọng Nam cười cời mở, giới thiệu:
– Đây lạ phó giám đốc Thịnh!
Thủy Trức đứng lên:
– Chào ông!
Trọng Nam nhăn mặt:
– Cái gì mà ông. Gọi anh ta là anh Thịnh được rồi!
Thủy Trúc mỉm cười – Nếu ông cho phép!
Thịnh dễ dãi:
– Cô cử gọi tôi là anh đi!
– Còn đây là Thủy Trúc!
Thịnh xuýt xoa:
– Nghe qua điện thoại, Trọng Nam khen cô đáo để.
Thủy Trúc đỏ mặt:
– Anh Trọng Nam nói quá đấy. Anh Thịnh đừng tin anh ta!
Trọng Nam xen vào:
– Thôi đừng khen nhau mãi! Em lập cho anh bảng kế hoạch này nhanh đi!
– Vâng!
Trọng Nam kéo tay Thịnh:
– Ta về phòng!
– Ừ! Các hợp đồng cần chữ ký của anh Nhất Thịnh cười cười:
– Bộ trồng cây si cô ta rồi phải không?
– Trọng Nam cười:
– Làm sao anh biết?
– Mới sáng sớm đã thấy cậu ở bên đó rồi, chứ có những người mù mới không thấy thôi!
Trọng Nam thở dài thườn thượt:
– Cô ta chẳng dễ chinh phục. Hình như cô ta đã có người yêu!
– Tại sao cậu biết?
Trọng Nam chép miệng:
– Thì nhìn vào ánh mắt cô ta thì biết!
Thịnh tò mò:
– Cậu biết cô ta ở đâu không?
– Biết! Cô ta từ Sài gòn chuyển đến! Cô ấy rất thông minh. Khi mình muốn ngỏ ý thì cô ta né tránh lái sang chuyện khác!
Thịnh trầm tĩnh:
– Hay cô ta chưa tin cậu!
Trọng Nam hạ giọng:
– Mình mong là như thế, thì mình còn hy vọng, chứ cô ta mà có người yêu rồi thì hết đời! Thịnh cười to:
– Sao mà bi đát quá vậy! Hỡi giám đố tài hoa của tôi!
Trọng Nam xua tay:
Gác chuyện đó đi. Ta bàn đến công việc. Thịnh nghiêm chỉnh:
– Công ty đã ký được hai hợp đồng béo bở ở Đài Loan và Thái Lan rồi!
Trọng Nam kêu lên:
– Thật sao?
– Họ xem mẫu hàng của mình, họ thích lắm và ký kết liền.
– Hay thật!
Bây giờ, còn chờ ở Mỹ, ông ta nói về sẽ xem lại.
Trọng Nam đẩy những mẫu này về phía Thịnh:
– Anh xem những mẫu này có được không?
Thịnh cầm lên xem kỹ từng mẫu, anh gật gù và nói:
– Hay ta gởi thêm một số mẫu này qua Mỹ.
– Xem họ có thích không?
Thịnh:
– Mình rất hy vọng! Vậy mình đi gởi nhé!
– Ừ! Anh đi đi!
Trọng Nam mừng rỡ. Anh làm việc thật hăng say. Trong đầu anh hàng loạt kế hoạch, anh suy nghĩ và sắp xếp thật thận trọng.
Trọng Nam cầm một mẫu thiết kế lên ngắm nghía, bỗng có tiếng gõ cửa.
Trọng Nam dõng dạc:
– Vào đi!
Thủy Trúc đặt bản kế hoạch đã được đánh xong:
– Anh Trọng Nam xem lại.
Trọng Nam đưa mẫu thiết kế cho Thủy Trúc xem:
– Em góp ý xem, mẫu này còn khuyết ở chỗ nào?
Thủy Trúc xem kỹ và cô nóí:
– Theo em thì anh nên điểm thêm trước ngực một dãy hoa li ti thì chiếc áo sẽ hoàn mỹ hơn.
Trọng Nam cầm lại mẫu và điểm thêm trên đó một hàng hoa, thì chiếc áo hoàn toàn đổi khác, anh trầm trồ:
– Không ngờ, Thủy Trúc có con mắt thật tinh.
Anh nghĩ mãi mà không biết làm cách nào cho chiếc áo thay đổi.
Thủy Trúc tỏ vẻ khiêm nhường:
– Tại vì đây là áo nữ, do đó em dễ nhận ra điểm khuyết của nó.
– Trúc này?
– Dạ!
– Em đến nhà anh chơi nhé!
– Dạ thôi! Em hứa với dì Nhân phải về sớm phụ giúp dì làm cơm đãi anh Thái Hòa.
– Vậy sao, uổng thật!
– Sao lại uổng?
– Vì anh định giới thiệu em với một người, người này tài lắm!
Thủy Trúc cười:
– Trọng Nam, anh đã tài rồi, chưa có người tài hơn cả anh sao?
– Anh nói thật đấy!
Thủy Trúc rỏ ra tiếc rẻ, Trọng Nam:
– Không sao! Anh ấy cò nỡ đây vài hôm, chắc chắn anh ấy sẽ đến công ty.
Thủy Trúc:
– Anh Trọng Nam, nhớ giúp em làm quen để được học hỏi thêm!
– Dĩ nhiên là phải giới thiệu cô, để cô học hỏi mà làm tốt công việc giúp tôi.
Thủy Trúc nhếch môi:
– Ông giám đốc tôi thật là biết tính toán.
Trọng Nam cười hì hì:
– Có như thế mới làm giám đốc.
Thủy Trúc chu môi:
– Giám đốc chứ chẳng dám làm!
Trọng Nam cười khanh khách trước câu nói của Thủy Trúc:
– Em dám chơi khâm tôi à! Có cô thư ký nào mà dám nói thế!
Thủy Trúc cười và chạy mất.
Hải Bằng đang thả hồn theo đám mây lang thang. Suốt mấy ngày qua anh đi khắp nơi, nơi đâu anh cũng tìm, nhưng bóng chim tìm cá.
Thấy Hải Bằng lo lắng, Tuệ thắc mắc:
– Anh có chuyện buồn à?
Hải Bằng lại:
– Có gì đâu, thành phố Đà Lạt về đêm vắng lặng làm ngườị ta cũng cảm thấy buồn theo.
Tuệ định mở lời, thì chuông điện thoại reo. Hải Bằng nháy mắt. Tuệ cầm điện thoại:
– Alô! Trọng Nam phải không?
– Ừ! Anh Thịnh đã gởi mẫu sang bên đó chưa?
Tiếng Thịnh cười trong máy:
– Thành công rồi Trọng Nam. Bên đó người ta điện hồi lúc chiều nhưng tôi quên báo cho cậu hay.
– Chúc mừng thành công!
– Tôi cúp máy đây!
– Vâng!
Hải Bằng lập lại:
– Giám đốc Nguyễn Trọng Nam oai nhỉ?
Trọng Nam cười:
– Công ty em trúng lớn ba hợp đồng. Hải Bằng:
– Chúc mừng em!
Trọng Nam tâm sự:
– Công ty em trúng lớn nhờ anh Thịnh đấy!
Mà anh này, công ty em có một cô thư ký rất thông minh lại xinh đẹp nữa.
Trọng Nam đưa mẫu cho Hải Bằng xem:
– Theo ý anh, em phải làm gì để cho mẫu thêm đẹp.
Hải Bằng chau mày:
– Thì chỉ cần điểm thêm một hàng hoa li ti lên ngực.
Trọng Nam vỗ tay:
– Ý anh và cô ấy giống hệt nhau.
Hải Bằng hỏi dồn:
– Cô ta tên gì?
– Bí mật! Ngày mai anh đến công ty em sẽ giới thiệu cô ấy với anh.
Hải Bằng tỏ vẻ nôn nóng:
Nghe em nói, anh muốn gặp cô ấy ngay.
– Xem cô ấy là người như thế nào mà em tôi không ngớt lời khen!
Trọng Nam cười tươi:
– Ngủ đi, ngày mai anh sẽ biết!
Hải Bằng đang lang thang trên đường. Anh bỗng gặp Thủy Trúc, Thủy Trúc vẫn xinh đẹp như ngày nào. Hải Bằng mững rỡ, ôm chầm lấy cô. Anh kể cho Thủy Trúc nghe mọi diễn biến sự việc giữa anh và Bạch Lan.
Thủy Trúc nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Và cô ràn rụa:
– Muộn rồi! Em không thể lấy anh!
Và bóng cô mơ dần. Hải Bằng gọi thất thanh.
Hải Bằng hốt hoảng. Mồ hôi ướt cả lưng, dù thời đêm Đà Lạt rất lạnh. Hải Bằng hoàn hồn. Đây chỉ là một giấc mơ, Hải Bằng chấp tay cầu nguyện:
– Xin trời hãy ban phước lành cho chúng con.
– Chúng con đã khổ nhiều rồi!
Đứng trước công ty "Hoa Mai", Hải Bằng chậm rãi bước vào. Mới có một năm, mà công ty bây giờ đã đổi khác rất nhiều. Anh đến trước cổng, Bác Tâm nhận ra Hải Bằng:
– Cậu Hải Bằng!
– Bác Tâm phải không?
– Vâng! Cậu đến gặp cậu Trọng Nam à!
– Dạ!
– Trông cậu vẫn như xưa!
– Bác Tâm gái vẫn khỏe!
– Lạy trời, chúng tôi vẫn bình an Hải Bằng vẫy chào:
– Cháu muốn lên gặp Trọng Nam:
Hải Bằng men theo dãy hành lang, khu hành chính khá biệt lập nên rất yên tĩnh. Anh nhìn thấy bảng "Phòng giám đốc" ở cuối dãy. Nghe tiếng máy ro ro.
Anh đoán, chắc phòng của cô thư ký xinh đẹp của Trọng Nam.
Hải Bằng gõ nhẹ ba tiếng, giọng nói đây quyền lực:
– Cửa không đóng mời vào!
Hải Bằng lách nhẹ bước vào. Anh cười:
– Ra dáng giám đốc lắm!
Trọng Nam cười thật tươi:
– Dữ ác hôn! Mấy hôm rồi mới chịu đến công ty.
Hải Bằng ngồi xuống đối diện Trọng Nam:
Công ty giờ thay đổi rất nhiều, anh mừng cho em.
Trọng Nam kéo tay Hải Bằng:
– Anh xuống tham quan đi, rồi góp ý!
Trọng Nam dẫn Hải Bằng đi khắp công ty, Hải Bằng phải thán phục tài của Trọng Nam:
Trọng Nam có đầu óc nhạy bén lắm, có thua ai đâu!
Trọng Nam mim cười, mũi phồng to:
– Vẫn còn thua anh.
Hải Bằng lắc đầu:
– Công ty của anh cũng như công ty của em thôi, đâu có dãy phòng làm việc biệt lập như em vậy.
Biết Hải Bằng trêu mình, Trọng Nam cười tinh quái anh hạ giọng:
– Nên em chỉ tuyển toàn thư ký xinh đẹp!
Hải Bằng cảnh cảo:
– Em không biết hoa hồng nào cũng có gai sao?
Hải Bằng ngồi xuống ghế:
– Thịnh đâu! Sao anh không thấy.
– Anh ấy bệnh rồi!
Trọng Nam nhún vai:
– Để em giới thiệu thư ký của em cho anh thấy! Em chẳng nói ngoa đâu!
Hải Bằng nhếch môi:
– Vâng! Anh cũng muốn biết cô ấy!
Trọng Nam bấm máy điện thoại:
– Em qua đây, anh cần gặp em!
– Cha, nói chuyện nghe thân mật quá hén!
Hải Bằng quan sát quanh căn phòng khá tao nhã, tiếng gõ cửa chợt vang lên:
– Em vào đi!
Thủy Trúc biết có khách nên cô thận trọng.
Trọng Nam đứng lên:
– Em đến đây. Đây là anh họ của anh cũng là giám đốc. Người rất có tài tên Hải Bằng.
Thủy Trúc lập lại một cách thảng thốt:
– Hải Bằng!
Hải Bằng xoay người lại. Anh vô cùng bàng hoàng:
– Thủy Trúc, em đấy ư?
Thủy Trúc lùi dần, lùi dần và cô bỏ chạy. Trọng Nam vô cùng kinh ngạc và buột miệng:
– Anh và Thủy Trúc quen nhau?
Hải Bằng nói nhanh:
– Anh sẽ giải thích với em sau!
Nói xong, Hải Bằng đuổi theo Thủy Trúc, Thuy Trúc chạy về phòng, cô đóng cửa thật chặt, Hải Bằng gõ cửa:
– Thủy Trúc, ThủyTrúc! Mở cửa cho anh! Em hãy mở cửa đi! Anh tìm kiếm em gần suốt tháng nay!
Cửa vẫn đóng, Hải Bằng nghe tiếng nấc của Thủy Trúc, anh dỗ dành:
– Mở cửa! Em đừng khóc nữa, nín đi em. Anh sẽ không rời xa em nữa đâu!
Anh và Bạch Lan đã ly đị rồi! Cái thai trong bụng Bạch Lan là con của Khải Nguyên, chứ không phải con anh.
Thủy Trúc hét lên:
– Anh về đi! Tôi chẳng muốn nghe!
Hải Bằng vẫn kiên trì:
– Anh, Hàn Dương và Kim Anh hàng tuần đều đến nhà em, nhớ tới em, Hàn Dương và Kim Anh còn hai tuần nữa là đính hôn. Họ rất trông em về làm phù dâu cho họ. Thủy Trúc có nghe anh nói không?
Trọng Nam nghe Hải Bằng nói với Thủy Trúc, anh cảm thấy thương thương hai người, nhưng cũng buồn cho số phận của anh. Hải Bằng nói khan cả co mà Thủy Trúc chẳng chịu mở cửa, Trọng Nam khuyên giải:
– Anh về nhà nghỉ đi! Để em sẽ nồi chuyện với Thủy Trúc.
Hải Bằng mặt buồn thiu, anh nghẹn ngào:
– Anh rất nhớ em!
Thủy Trúc giọng cương quyết:
– Anh về đi, tôi muốn được yên tĩnh một mình.
Biết không thể lay chuyển được Thủy Trúc. Hải Bằng về phòng Trọng Nam.
Trọng Nam nheo nheo mắt:
– Thế là em đã mất cô thư ký xinh đẹp!
Hải Bằng chép miệng:
– Anh và Thủy Trúc yêu nhau nếu không có âm mưu của Bạch Lan thì bọn anh đã cưới nhau rồi. Em đừng buồn.
Trọng Nam thở dài:
– Có buồn cũng đành phải chịu. Vì hoa đã có chủ rồi!
Nhìn vẻ mặt bồn chồn lo lắng của Hải Bằng, Trọng Nam không đành lòng:
– Để em qua thuyết phục xem sao.
– Ừ. Trăm sự nhờ em!
Trọng Nam gõ cửa. Nhưng phòng vắng lặng, anh gõ mạnh hơn thì cánh cửa bật mở. Anh đẩy cửa bước vào nhìn quanh thì phòng trống vắng.
Hải Bằng chạy vào:
– Thủy Trúc đã bỏ đi!
Trọng Nam giậm chân:
– Cái cô này thiệt là!
Hải Bằng cuống quýt:
– Thủy Trúc, em đừng đi!
Trọng Nam kéo tay anh:
– Anh đi theo em! Em sẽ tìm Thủy Trúc cho anh!
Trọng Nam cũng lôi cuốn theo chuyện tình của hai người mà quên hẳn nỗi lòng của mình.
Anh vội vã chở Hải Bằng đến nhà Thủy Trúc. Đến nơi, Hải Bằng thấy bà Nhàn. Anh cúi chào:
– Thưa bác! Có cô Thủy Trúc ở nhà không?
Bà Thùy nhìn Hải Bằng từ đầu đến chân:
– Cậu là Hải Bằng?
– Dạ vâng!
– Mẹ con cô ấy đã về Sài gòn! Và cô ấy gởi cho cậu Trọng Nam một lá thư!
Hải Bằng nóng lòng:
– Thủy Trúc còn nhắn gì nữa không bác?
Bà Nhàn lắc đầu:
– Không!
Hải Bằng lê những bước nặng nề ra xe, Trọng Nam chồm tới:
– Thế nào?
– Cô ấy về sài gòn!
Hải Bằng đưa bức Thủy Trúc gởi cho Trọng Nam, Trọng Nam bóc thư ra xem:
Kính gửi anh Trọng Nam!
Em xin lỗi anh, em ra đi mà không nói lời từ biệt. Em cám ơn anh đã cho em những ngày thật vui vẻ. Anh cho em gửi lời thăm anh Thịnh, em phải về Sài gòn.
Em chúc anh Trọng Nam luôn luôn thành đạt trong sự nghiệp.
Hẹp gặp lại.
Thủy Trúc.
Trọng Nam xếp lá thư và đưa Hải Bằng:
– Anh có muốn xem không?
Hải Bằng lắc đầu. Trọng Nam nhìn anh:
– Cô ấy về Sài Gòn rồi! Hay chúng ta ra bến xe.
Hải Bằng ngăn lại:
– Thôi! Anh cũng muốn cô ấy một mình, để cô suy nghĩ! Về Sài gòn anh sẽ đến nhà cô ấy.
Trọng Nam và Hải Bằng lăn xe. Trọng Nam nhìn anh vẫn thấy u sầu, Trọng Nam vỗ vào vai anh:
– Đừng buồn nữa! Về Sài Gòn anh sẽ gặp Thủy Trúc. Người buồn phải là em chứ! Em mất đi một cô thư ký xinh đẹp.
– Em và cô ấy hợp lắm sao?
– Vâng! Cô ấy thông minh lắm!.Nhưng mà những tư tưởng của anh và cô ta rất giống nhau.
– Sao em biết!
– Thì chuyện áo mẫu, bản thảo kế hoạch...đều chung tư tưởng. Do đó, em không thể giành cô ấy với anh. Chứ nếu như người yêu cô ấy hông phải là anh thl đừng hòng.
Hải Bằng vẻ mặt đầy biết ơn:
– Anh cám ơn em, đã giúp anh chăm sóc cô ấy.
– Ân với huệ gì. Mà thôi! Em chúc anh và chị gặp lại nhau. Nhớ đám cưới em phải là phù rể để em tìm phù dâu xinh đẹp như chị ấy.
Thủy Trúc và bà Thanh Thủy đang quét dọn lại nhà,cửa Thủy Trúc tựa vào mẹ:
– Về nhà mình cảm thấy thoải mái thật!
– Ừ! Nhà mình là thoải mái nhất!
Thủy Trúc giật mình, quay lại, cô kêu to:
– Kim Anh!
Kim Anh ôm chầm lấy nhau. Kim Anh cười qua làn nước mắt:
– Tao nhớ mày quá!
– Cô quay lại ôm bà Thanh Thủy:
– Cháu cũng nhớ bác nữa!
Hàn Dương pha trò:
– Nhớ bác, hay nhớ món ăn bác nấu!
Thủy Trúc cười to nhất:
Anh Hàn Dương vẫn thế, lúc nào cũng lỉnh Hàn Dương nhe răng:
– Ai bảo tôi là bạn các cô!
Kim Anh và Thủy Trúc vừa giúp bà Thanh Thuỷ hai người miệng luôn ríu rít. Thuy Trúc hỏi:
– Sao biết ta vè mà mua đủ thứ vậy?
– Đoán xem!
Kim Anh quay ra cổng.
– Hắn đến kìa! Hắn còn lỉnh ca lỉnh kỉnh hơn cả anh Hàn Dương.
Hàn Dương háy mắt với Hải Bằng. Hải Bằng gật đầu chào mọi người, anh xách đồ xuống đặt cạnh bà Thanh Thủy:
– Cháu mang đến để bác nấu. Cháu thèm những món bác nấu lắm!
Bà Thanh Thủy vẫn nụ cười hiền lành:
– Được rồi! Các cháu sẽ có một bữa thật thịnh soạn.
Kim Anh chen vào:
– Và ngon miệng!
Mọi người cười nói thật vui vẻ. An xong bữa cơm Kim Anh và Hàn Dương xin phép ra về vì bận thử đồ cưới. Kim Anh đẩy Thủy Trúc về phía Hải Bằng:
– Hai người tâm sự đi nhé!
Hàn Dương và Kim Anh ra về, bà Thanh Thủy mỉm cười nhìn hai con. Bà cũng mệt nên bảo:
– Mẹ vào nằm nghỉ, cháu Hải Bằng nói chuyện với Thủy Trúc!
Mọi người đi hết, chỉ còn lại hai người, Thủy Trúc luôn tay quét cái này, lau cái kia! Hải Bằng đi theo phụ giúp. Thủy Trúc đánh rơi quyển sách cô cúi xuống nhặt, chạm phải tay Hải Bằng. Hải Bằng nắm lấy tay cô và đặt vọi lên đay một nụ hôn. Thủy Trúc dẩu môi:
– Ai cho anh hôn!
– Cho anh xin lỗi. Lỗi đâu phải tại anh.
Thủy Trúc thở dài:
– Em có trách ai đâu!
Hải Bằng nghe câu nói này. Anh siết chặt tay cô. Thủy Trúc la lên:
– Đau em!
Hải Bằng nghe lòng mình rộn rã. Anh ôm Thủy Trúc vào lòng. Thủy Trúc áp mặt vào ngực anh tìm lại niềm hạnh phúc ngày nào.
Đám cuới của họ được diễn ra. Hàn Duơng và Kim Anh, Hải Bằngvà Thủy Trúc. Hai bức ảnh to tướng được đặt trước cửa nhà hàng “Hoa Đăng”. Họ cảm thấy tràn trề hạnh phúc.
Mãi đến chiều, Hải Bằng và Thủy Trức mới về đến nhà. Chị Tú mỉm cười:
– Cô cậu đẹp đôi thật!
Thủy Trúc nở nụ cười tươi tắn:
– Em cám ơn chị!
Hải Bằng nhìn quanh:
– Ba mẹ tôi đâu chị Tú?
Dạ, ông bà bảo rất mệt nên đã đi nghỉ. Dặn cô cậu đừag quấy rầy.
Hải Bằng mỉm cười:
– Chị cũng mệt rồi, chị đi nghỉ đi!
– Dạ!
Hải Bằng quay sang Thủy Trúc:
– Em đói bụng không?
Thủy Trúc cong môi:
– Em thèm được tắm và đi ngủ. Em mệt lắm!
Hải Bằng nhìn Thủy Trúc trong chiếc áo cưới.
Cô thật đẹp, Thủy Trúc quay mặt đi giọng thẹn thùa:
– Nhìn mà chẳng biết ngượng à!
Hải Bằng rượt theo. Cô chạy nhanh về phòng tắm, Thủy Trúc lần lượt tháo vương miện trên đầu. Cô nhìn mình trong gương và ngắm chiếc áo cưới xinh đẹp. Cô tắm rửa xong, chẳng thấy Hải Bằng đâu. Cô vội leo lên giường và thiếp đi. Hải Bằng định pha cho cô ly sữa nóng, trở lại thấy cô đã ngủ say. Anh mỉm cười và bước vội vào phòng tắm. Tắm xong, anh thấy dễ chịu.
Hải Bằng tắt đèn, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, Thủy Trúc thật đẹp. Hải Bằng mỉm cười. Hàn Dương có phải nằm chèo queo như anh trong đêm tân hôn không. Kim Anh có ngủ say như Thuỷ Trúc không? Bao nhiêu câu hỏi diễn ra trong đầu, làm anh bật cười. Tiếng cười của Hải Bằng làm cô tỉnh giấc, Thuỷ Trúc ngạc nhiên:
– Anh cười gì vậy?
– Đâu có!
– Em nghe anh cười, thấy em ngủ xấu lắm phải không?
Thuỷ Trúc đánh túi bụi lên người anh. Hải Bằng kéo nhẹ Thuỷ Trúc vào lòng. Anh thủ thỉ:
– Vợ tôi đêm tân hôn thế này sao?
Thuỷ Trúc bẽn lẽn, cô hỏi nhỏ:
– Anh cười gì thế?
Hải Bằng nhìn sâu trong mắt cô:
– Em muốn biết!
Thuỷ Trúc gật đầu, Hải Bằng chậm rãi:
– Hàn Dương và Kim Anh có hạnh phúc như chúng mình không nhỉ?
Thuỷ Trúc lí nhí:
– Sao lại không? Vì họ yêu nhau mà.
Hải Bằng cười ý nhị:
– Anh thì chưa hạnh phúc!
Thuỷ Trúc tròn mắt:
– Chúng mình ở bên nhau rồi mà không hạnh phúc sao?
Hải Bằng nghiêm giọng:
– Chưa!
– Vì sao?
Hải Bằng hôn môi cô thì thầm:
Vì anh muốn em còn phải cho anh một chú nhóc. Được không em?
Thuỷ Trúc mỉm cười gật đầu đón nhận. Họ cảm thấy ngất ngây say đắm trong nhiệm vụ thiêng liêng./p>
Tình Sâu Nặng Tình Sâu Nặng - Hoàng Thu Dung Tình Sâu Nặng