Chương 10
eorgie thức dậy lúc khoảng ba giờ sáng thứ Bảy và không thể ngủ lại. Đúng tầm giờ này một tuần trước, cô đang đứng cạnh Bram thốt lên lời thề hôn nhân. Cô tự hỏi chính xác thì cô đã thề gì.
Phòng ngủ thật ngột ngạt. Cô đá ga trải giường ra, xỏ chân vào một đôi dép hiệu Crocs cũ màu vàng, và băng qua thảm sàn để ra ban công. Lá cọ xôn xao trong gió, và tiếng thác nước nhè nhẹ dạt tới từ bể bơi. Chiều nay Lance đã để lại một tin nhắn thoại nữa. Anh ta lo lắng về cô. Cô ước gì anh ta sẽ để cô yên hoặc ước cô có thể ghét anh ta. Thật ra cô thường xuyên căm ghét anh ta, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cô thấy khá lên chút nào.
Tiếng đá lạnh lách cách xen ngang dòng suy nghĩ của cô, và một giọng nói dạt đến qua bóng tối. “Nếu cô định nhảy lầu thì chờ đến sáng nhé. Tối nay tôi quá say để xử lý một xác chết.”
Bram ngồi cạnh cánh cửa phòng anh để mở, ngay sát bên trái cô. Anh đã nhét chân vào một đôi giày đế mềm cũ và vắt chân trên lan can. Với một cốc rượu trong tay và một vệt tối hình lưỡi liềm cắt ngang thân người nghiêng của anh, anh trông y hệt như một gã đang ngẫm nghĩ xem nên phạm vào tội nào kế tiếp trong bảy tội chết.
Cô biết tất cả phòng ngủ sau nhà đều dẫn ra ban công tầng hai này, nhưng cho đến giờ cô chưa hề thấy Bram ra ngoài đó. “Không có nhu cầu nhảy lầu,” cô nói. “Tôi đang rất mãn nguyện mà.” Cô nắm tay quanh lan can. “Sao anh không ngủ?”
“Bởi vì đây là cơ hội đầu tiên trong cả tuần tôi được uống trong thanh bình.” Anh chú ý đến bộ đồ ngủ của cô, hoàn toàn khác xa những bộ đồ ngủ nhỏ xíu tha thướt mà cô mặc vì Lance. Tuy vậy, anh dường như không quá phê phán cái quần đùi dễ chịu in hình môi màu hồng và vàng rực rỡ của cô.
Khi cô quan sát nét cong nơi cột sống anh, vẻ buông thõng lười biếng ở cổ tay anh, cô có cảm giác mình đang bỏ qua thứ gì đó, nhưng cô không thể chỉ rõ ra. “Có ai từng nói với anh rằng anh uống quá nhiều chưa?”
“Tôi sẽ nghĩ đến việc bỏ rượu sau vụ ly dị của chúng ta.” Anh nhấp một ngụm nữa. “Cô làm gì mà lại thò mũi vào văn phòng của tôi buổi sáng thứ Tư vậy?”
Cô tự hỏi Chaz có thời gian để tố cáo cô lúc nào. “Thăm dò. Gì nữa chứ?”
“Tôi muốn lấy lại máy quay của tôi.”
Cô rê ngón tay cái lên chỗ gồ ghề trên lan can. “Anh sẽ lấy lại nó thôi. Aaron đang mua cho tôi một chiếc của riêng tôi rồi.”
“Cô muốn nó để làm gì?”
“Làm loạn.”
Anh đặt cốc lên sàn gạch. “Ngoài chuyện nẫng đồ đạc của tôi, cô còn làm gì ở đó thế?”
Cô nghĩ kỹ xem sẽ nói những gì, rồi quyết định nói thẳng ra. “Tôi cần biết liệu bộ phim tái hợp là thật hay chỉ là một ảo tưởng trong trí tưởng tượng của anh. Tôi đã thấy tập kịch bản, nhưng cái hộp bị dán chặt. Mà đằng nào thì tôi cũng sẽ không đọc nó đâu.”
Anh nhỏm dậy khỏi ghế và lững thững đi về phía cô. “Đáng lẽ cô phải hỏi tôi chứ. Tin tưởng là nền tảng của một cuộc hôn nhân hạnh phúc, Georgie. Tôi đau lòng đấy.”
“Anh không đau lòng đâu. Và tôi sẽ không thực hiện bộ phim tái hợp. Không bao giờ. Tôi chán ngấy việc đóng đinh vào một vai rồi. Tôi muốn những vai khiến tôi yêu thích. Đóng Scooter một lần nữa sẽ là quyết định nghề nghiệp tồi tệ nhất tôi có thể đưa ra. Và anh ghét Skip, nên tôi không hiểu lý do anh quyết tâm làm bộ phim tái hợp đến thế. À mà tôi hiểu được rồi, và tôi rất tiếc là anh đã khánh kiệt, nhưng tôi sẽ không phá hoại sự nghiệp của mình để giải quyết rắc rối tiền bạc của anh đâu.”
Anh đi lướt qua cô và thò đầu vào phòng ngủ của cô. “Tôi đoán là có thế thôi chứ gì?”
“Thế đấy.”
“Được rồi.” Anh rê tay dọc khung cửa, như thể anh đang xem xét xem nó có bị mục không, nhưng cô không tin anh chịu quy phục dễ dàng như vậy.
“Tôi nói thật đấy,” cô nói.
“Tôi hiểu rồi.” Anh quay sang cô. “Vậy mà tôi cứ tưởng cô đang cố thăm dò chuyện yêu đương của tôi cơ.”
“Anh đã cưới tôi, nhớ chưa? Anh chẳng có chuyện yêu đương nào hết.” Ngay khi những từ ấy vuột ra khỏi miệng cô, cô muốn giật chúng lại. Cô vừa trao cho anh một lỗ hổng rộng toang hoác để đào sâu vào chủ đề mà cô muốn tránh nhất. “Tôi về giường đây.”
“Không nhanh thế được.” Anh nắm tay cô trước khi cô kịp chui vào trong, và đó là lúc cảm giác ấy nhói lên trong cô. Cảm giác day dứt mách bảo rằng cô đã bỏ qua một điều gì đó…
“Anh không hút thuốc nữa!”
“Cô lấy ý tưởng đó từ đâu vậy?” Anh thả tay cô ra rồi đi lại cầm cốc rượu lên.
Cô đã chú ý thấy mùi hương từ anh toát ra, như mùi xà phòng và cam quýt, nhưng cho tới chính thời điểm này, cô vẫn chưa đưa ra được kết luận hợp lý. Đúng là họ mới chỉ ở cùng nhau có bảy ngày, nhưng sao cô có thể bỏ lỡ một thứ rõ rành rành đến thế chứ? “Anh luôn nói đến thuốc lá, nhưng từ hôm nọ tới giờ tôi vẫn chưa một lần thấy anh châm lửa.”
“Dĩ nhiên là cô có thấy rồi chứ.” Anh ngồi phịch xuống ghế. “Lúc nào mà tôi chẳng hút. Tôi vừa hút xong một điếu trước khi cô đi ra.”
“Không phải thế. Anh không có mùi thuốc lá, và tôi chưa từng nếm thấy vị thuốc lá khi phải chịu đựng một trong mấy nụ hôn lâm li của anh. Thời đóng Skip và Scooter, hôn anh giống như liếm gạt tàn vậy. Nhưng bây giờ... Anh thực sự đã ngừng hút.”
Anh nhún vai. “Được rồi, cô tóm được tôi rồi. Tôi đã ngừng, nhưng chỉ vì bệnh nghiện rượu của tôi đã quá tầm kiểm soát, và trong một lúc tôi không thể xử lý nhiều hơn một cơn nghiện được.” Anh nâng cốc lên môi.
Ít nhất anh cũng nhận thức được điều đó. Thậm chí vào buổi sáng, cô cũng thấy anh cầm cốc trong tay, và tối qua anh đã uống rượu vang trong bữa tối. Cả cô cũng vậy, nhưng đó là cốc rượu duy nhất của cô trong ngày. “Anh ngừng hút thuốc lúc nào vậy?”
Anh lầm bầm điều gì đó mà cô không nghe rõ. “Gì cơ?”
“Tôi nói là năm năm trước.”
“Năm năm!” Điều đó khiến cô tức giận. “Sao anh không thể nói anh đã cai thuốc? Sao anh cứ phải chơi đủ trò trí não thế?”
“Bởi vì tôi thích.”
Cô biết anh, mà cô cũng chẳng hề biết anh, và cô đã phát mệt khi cứ phải nâng cao cảnh giác. “Tôi mệt rồi. Chúng ta có thể nói chuyện vào sáng mai.”
“Cô biết chúng ta không thể cứ tiếp diễn thế này thêm nữa chứ?”
Cô giả vờ không hiểu. “Chúng ta chưa ai giết chết ai, nên tôi nghĩ chúng ta đang làm khá ổn đấy chứ.”
“Giờ thì cô là người làm trò nhé.” Ly của anh kêu leng keng khi anh đặt nó xuống nền nhà và duỗi người khỏi ghế. “Cô phải công nhận là tôi đã kiên nhẫn.”
“Chúng ta mới cưới có một tuần.”
“Chính xác. Cả một tuần không tình dục.”
“Anh điên thật.” Cô quay người vào cửa, nhưng một lần nữa anh lại cản cô.
“Không phải tôi khoác lác đâu nhé, chỉ là đưa thêm thông tin thôi. Tôi không trông chờ tình dục ngay buổi hẹn đầu tiên, nhưng chuyện thường diễn ra như thế. Buổi hẹn thứ hai là hết cỡ.”
“Thú vị thật. Không may cho anh, tôi tin vào việc thiết lập một mối quan hệ trước, nhưng này, hôn nhân là thỏa hiệp phải không, vậy thì tôi sẵn sàng thỏa hiệp.”
“Thỏa hiệp thế nào?”
Cô giả vờ nghĩ ngợi. “Tôi sẽ làm tình với anh... sau buổi hẹn thứ tư của chúng ta.”
“Và chính xác thì cô định nghĩa ‘buổi hẹn’ là thế nào?”
Cô phẩy tay hững hờ. “À, tôi sẽ biết khi gặp.”
“Tôi cá là thế đấy.” Anh rê ngón tay cái dọc cánh tay trần của cô. “Kỳ quặc là, tôi không quá lo. Chúng ta đều biết cô không trì hoãn lâu được đâu.”
“Bởi vì độ gợi tình mạnh mẽ của anh sao?”
“Vì thế, nhưng còn vì - hãy thành thật nhé - cô như quả mọng mong được hái.”
“Anh nghĩ thế hả?”
“Em bé à, em là một cơn cực khoái đang chực chờ bùng nổ.”
Da cô nhói lên. “Ồ thế sao?”
“Cô đã ly dị được một năm rồi. Và tên Thảm Hại là đồ nửa đàn bà, nên chẳng gì có thể khiến tôi tin rằng hắn ta là một người tình đúng nghĩa được đâu.”
Dễ đoán trước - và đáng thương thay - cô nhảy dựng lên bảo vệ Lance. “Anh ấy là một người tình tuyệt vời. Dịu dàng và chu đáo.”
“Tức là đáng thất vọng.”
“Dĩ nhiên là anh sẽ nói một câu mỉa mai rồi.”
“May cho cô, tôi không dịu dàng mà cũng không chu đáo.” Anh trượt ngón tay cái vào hõm khuỷu tay cô. “Tôi thích làm tình vừa thô bạo vừa bẩn thỉu cơ. Hay là ý tưởng lên giường với một người đàn ông trưởng thành làm Scooter bé nhỏ của chúng ta sợ hãi nhỉ?”
Cô giằng ra. “Người đàn ông nào thế? Tất cả những gì tôi thấy là một cậu bé xinh xắn lớn quá cỡ.”
“Dừng ngay trò vớ vẩn này lại, Georgie. Tôi đã từ bỏ quá nhiều thứ vì cô, nhưng tôi sẽ không bỏ cả tình dục đâu.”
Cô đã biết trước chỉ có thể lờ chuyện này đến chừng này mà thôi. Nếu cô không cho anh thứ anh muốn, anh sẽ không do dự quay số của một ai đó làm được việc ấy. Cô ghét cảm giác bị mắc kẹt. “Anh dừng trò vớ vẩn lại thì có,” cô trả miếng. “Chúng ta đều biết mức chung thủy của anh còn nhỏ hơn tài khoản ngân hàng của anh.”
“Tôi không phải Lance Marks.”
“Đúng vậy. Lance chỉ ngoại tình với một phụ nữ. Với anh, sẽ là cả một đội quân.” Cô chỉ tay vào khuôn mặt hoàn hảo của anh. “Tôi từng một lần bị bẽ mặt trước công chúng rồi. Cứ bảo tôi quá nhạy cảm đi, nhưng tôi không muốn nó xảy ra lần nữa đâu.”
“Tôi có thể dính với một phụ nữ trong sáu tháng.” Mắt anh dạt tới ngực cô. “Nếu cô ta đủ tốt trên giường để níu chân hứng thú của tôi.”
Anh đang cố tình nhử cô, nhưng lời lẽ của anh nhức nhối đến nỗi lời đáp trả châm biếm của cô nghe chẳng giống châm biếm tí nào. “Vậy thì rõ ràng là chúng ta có rắc rối đây.”
Anh cau mày. “Này, tôi là người duy nhất được hạ thấp cô. Nếu cô tự làm thế với mình thì mối quan hệ của chúng ta mất hết cả vui vẻ rồi còn gì.”
Cô ghét anh chứng kiến dù chỉ là một khoảnh khắc tự ti của cô. “Tôi sẽ bảo đảm cho việc đó không lặp lại.”
Anh tỏ vẻ tức giận. “Tôi không thể tin nổi là cô để tên khốn đó ảnh hưởng mạnh như vậy đến cô. Đó là rắc rối của anh ta. Không phải của cô.”
“Tôi biết điều đó.”
“Tôi không nghĩ là cô biết đâu. Cuộc hôn nhân của cô tan vỡ vì tính cách của anh ta, không phải cô. Những kẻ như Lance sẽ luôn bị hút về người phụ nữ mà hắn nghĩ là mạnh mẽ nhất, và tên Thảm Hại đã quyết định đó là Jade.”
Sự kiểm soát của Georgie tan biến, “Tất nhiến đó là Jade! Cô ta làm được tất cả mọi thứ! Cô ta xinh đẹp, cô ta là một diễn viên tuyệt vời, và cô ta nói được là làm được. Jade đang ở ngoài kia cứu đời. Nhờ cô ta, các bé gái châu Á ngay lúc này đây đang đi học thay vì bị ép bán thân cho những tên dâm ô. Cô ta chắc sẽ giành giải Nobel Hòa Bình một ngày nào đó. Và cô ta xứng đáng với nó. Việc đó hơi khó cạnh tranh đấy.”
“Tôi chắc chắn Lance đang bắt đầu phát hiện ra điều đó rồi.”
Tất cả những cảm xúc mà cô đã cố gắng hết sức để kiểm soát trào lên. “Tôi cũng quan tâm đến mọi người!”
Anh chớp mắt. “Được rồi.”
“Tôi có quan tâm! Tôi biết có những người khốn khổ trên thế giới. Tôi biết, và tôi sẽ làm gì đó.” Cô tự bảo mình hãy ngậm mồm lại, nhưng từ ngữ cứ phun ra. “Tôi sẽ đến Haiti. Ngay khi tôi thu xếp được. Tôi sẽ kiếm thiết bị y tế rồi mang chúng đến Haiti.”
Anh nghiêng đầu. Một khoảng im lặng dài dằng dặc. Khi cuối cùng cũng cất tiếng, thái độ của anh dịu dàng lạ thường. “Cô không nghĩ như thế là hơi... lạnh lùng sao? Sử dụng nỗi đau khổ của một đất nước để lên báo?”
Cô vùi mặt vào tay. Anh nói đúng, và cô ghét chính mình. “Ôi, Chúa ơi, tôi thật khốn nạn.”
Anh quay vai cô lại rồi kéo cô vào ngực anh. “Tôi cuối cùng cũng kết hôn, và tôi đã nhặt phải người lẩn thẩn nhất L.A.”
Cô thật xấu hổ và cô không tin sự thương cảm của anh. “Anh luôn có gu phụ nữ dở tệ.”
“Và đầu óc hạn hẹp.” Anh đưa ngón tay nâng cằm cô lên. “Dù tôi rất thông cảm với sự suy sụp tinh thần đáng xấu hổ vừa rồi của cô, nhưng hãy quay lại những vấn đề cấp bách hơn nào.”
“Thôi đi.”
“Chừng nào cô còn đeo viên kim cương giả của tôi, tôi hứa sẽ không ngoại tình.”
“Lời hứa của anh vô giá trị. Ngay khi giây phút thách thức biến mất, anh sẽ lại vào cuộc săn, và cả hai chúng ta đều biết điều ấy.”
“Sai rồi. Nào, Georgie. Đồng ý đi.”
“Tôi cần thêm chút thời gian để thích nghi với ý nghĩ làm một kẻ lẳng lơ.”
“Để tôi đẩy nhanh tốc độ lên vậy.” Anh nghiền miệng mình vào miệng cô.
Nụ hôn này là thực, không có tay thợ ảnh nào nhìn hay vị đạo diễn nào sẵn sàng hô “cắt”. Cô bắt đầu giật ra thì nhận ra rằng cô không cảm thấy cần phải làm thế. Đây là Bram. Cô hiểu rõ anh giả dối đến thế nào, những nụ hôn nhỏ nhoi của anh mang nghĩa gì, và những điều ấy khiến cho kỳ vọng của cô thấp một cách dễ chịu.
Anh trượt lưỡi vào miệng cô trong một hành trình khám phá nhục dục. Anh đã biến thành một người hôn tuyệt vời, và cô nhớ sự thân mật này nhiều hơn cô muốn thú nhận. Cô lướt tay quanh vai anh. Anh có vị đêm tối và những cơn gió bội bạc. Có vị phản bội thời tuổi trẻ và sự ruồng rẫy vô tâm. Nhưng vì cô biết anh quá rõ, vì cô đang bắt đầu tin tưởng bản thân, cô không gặp mối nguy hiểm nào về mặt cảm xúc. Bram muốn lợi dụng cô. Tốt thôi. Cô cũng sẽ lợi dụng anh. Chỉ một lát thôi. Chỉ hết một nụ hôn thôi.
Anh xòe một bàn tay ngang eo lưng cô, đưa hông họ lại gần nhau. Anh cứng ngắc, một lát nữa cô sẽ khước từ thôi, và việc sở hữu quyền lực ấy cho phép cô buông thả. Tay anh ôm lấy hông cô. Giá mà người đàn ông có vị thật tuyệt, mang lại cảm giác thật tuyệt và hôn giỏi đến thế này không phải là Bram Shepard.
Đêm và ánh sáng nhàn nhạt từ phòng ngủ của cô biến mắt anh từ màu tím oải hương sang đen huyền. “Tôi muốn em đến phát điên,” anh nói.
Cơn rùng mình u tối đầy nhục dục tràn qua cô bị ngắt quãng bởi một tia đèn màu xanh trắng bất giác lóe lên.
Bram ngẩng phắt đầu dậy. “Chết tiệt!”
Não cô mất một lúc mới hoạt động. Đến lúc cô nhận ra rằng ánh đèn đột ngột ấy đến từ một cái máy ảnh, anh đã lao bổ đi. Anh vung chân qua thành lan can và nhảy lên mái hàng hiên bên dưới. Cô thở dốc và cúi người qua lan can. “Dừng lại! Anh nghĩ anh đang làm gì hả?”
Lờ tịt cô, anh bò qua mái ngói, giống hệt hoặc Lance hoặc người thế thân của anh ta đã làm trong cả tá phim. Ánh đèn có vẻ như đến từ cái cây lớn chắn giữa đất nhà Bram và nhà hàng xóm. “Anh sẽ gãy cổ mất!” cô gào lên.
Anh hạ mình xuống qua mép mái hiên, bám một lát, rồi thả mình xuống đất.
Tất cả đèn an ninh ở phía sau ngôi nhà sáng lên. Anh loạng choạng đứng dậy, lao qua sân rồi biến mất sau một rặng tre dày. Vài giây sau, đầu và vai anh hiện ra khi anh trèo qua bức tường đá cao ngất phân cách nhà anh với nhà hàng xóm.
Trong tất cả những việc ngu ngốc... Cô lao xuống gác và chạy ra sân sau đang đỏ đèn sáng rực như ban ngày. Ý nghĩ một khoảnh khắc riêng tư như vậy bị lộ ra cho cả thế giới làm cô phát ốm. Cô chạy dọc con đường tới bức tường, đôi Crocs của cô đập vào gót chân. Bức tường cao quá đầu cô tới nửa mét, nhưng cô thấy trên các phiến đá có vài chỗ kê chân và bắt đầu kéo mình lên. Một gờ đá sắc cào xước bắp chân cô. Cuối cùng, cô cũng trèo đủ cao để tì tay trên mép tường xem chuyện gì đang xảy ra bên kia.
Sân nhà hàng xóm rộng và thoáng hơn sân nhà Bram, với những bụi cây được cắt tỉa chỉn chu, một bể bơi hình chữ nhật và một sân tennis. Ở đây, đèn an ninh cũng đã sáng lên, và cô có thể thấy Bram đang lao qua bãi cỏ, đuổi theo một người đàn ông đang nắm chặt thứ chỉ có thể là chiếc máy ảnh. Hắn hẳn đã trèo lên cây để theo dõi họ, nhưng chắc hắn dùng một loại phim tốc độ cao nào đó, nên ánh đèn mới tình cờ bật lên như thế. Ai mà biết được hắn ta đã chụp được bao nhiêu bức ảnh trước khi bị lộ chứ?
Tay thợ ảnh chạy trước, nhưng Bram không chịu chùn bước. Anh nhảy qua một hàng cây bụi. Gã kia đến một bãi cỏ thoáng. Hắn nhỏ con và có mái tóc xoăn, một người lạ cô không nhận ra. Hắn biến mất sau một căn nhà nhỏ.
Một người phụ nữ phóng ra từ nhà hàng xóm. Trong ánh sáng đang tràn ngập khoảng sân, Georgie nhìn thấy mái tóc dài sáng màu và một cái áo lụa màu hồng đào. Người phụ nữ chạy xuống các bậc đá hình bán nguyệt để ra sân, một việc làm có vẻ sáng suốt khi có một tên xâm nhập đang lảng vảng. Khi cô ta bước vào vùng ánh sáng rực rỡ, Georgie nhận ra hai thứ liền một lúc.
Người phụ nữ đó là Rory Keene... và cô có súng.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối