Chương 9
"Kiêu căng tự phụ trước sau gì cũng là... đặc tính của Walter Elliot"
(Jane Austen, Thuyết Phục)
o O o
"Chào, Shannon đây! Tớ xem chương trình tối qua rồi - ôi Chúa ơi"
"Cậu mới chỉ biết được một nửa thôi," Anna thở dài. "Thật là địa ngục. Hình như... đợi một phút!"
Cô ngập ngừng khi nghe thấy có tiếng sập cửa. Cánh cửa phòng bếp bật mở. Bố cô đứng án ngữ ngay lối vào. Mặt ông trắng bệch như một xác chết.
"Xin lỗi - bố tớ về - thôi nhé," Anna thì thào. "Tớ sẽ gọi lại sau."
Cô quăng điện thoại sang bên khi bố cô ngồi thụp xuống chiếc ghế gần nhất, hai tay vắt lên trán.
"Bố? Bố có sao không?" Anna lo lắng.
"Không." Giọng ông nghẹn ngào. "Thực ra, bố không ốm một chút nào."
Từng thớ thịt trong cơ thể Anna đều lên mức báo động đỏ. Cô thừa hiểu bố mình - và bình thường nếu có điều gì hoặc có ai làm ông buồn, ông sẽ chửi loạn xạ, giật cửa ầm ầm và nói những điều vô nghĩa. Còn bây giờ, nom ông có vẻ khô héo và yếu đuối.
"Bố ốm à?" cô hoang mang. Ký ức về những ngày mẹ ốm lại tràn về nhức nhối.
"Không, bố không ốm," ông nhẹ nhàng đáp. "Bố mới bị buộc tôi. Họ đã vu oan - bố không làm việc đó. Bố thề trước linh hồn mẹ con, bố không hề làm việc đó."
Từ giây phút đó, ngày như dài ra và vô cùng ảm đạm. Ông Walter buồn rầu, không nói, không ăn, chỉ uống rượu whisky.
Vài giờ sau, Aramita đã lao tới (bất chấp sự khó chịu của Marina). Anna phải trả lời điện thoại, hầu hết từ cánh nhà báo.
"OK, bây giờ phải làm rõ chuyện này," Aramita cất lời, giật lấy chai Glenmorangie và ngồi sát bên Walter trên chiếc sô pha da trắng. "Sau buổi phát sóng, anh vào phòng nghỉ nói chuyện với Valerie, nhà sản xuất và một vị khách tên Jack, phải không?"
"Jack Flanders," ông gật đầu.
"Cả Cassandra cũng ở đó?" Aramita nắm lấy tay Walter trong khi Marina mặt mũi đằng đằng sát khí.
"Một lát thôi - bà ta phải đón tiếp ai đó."
"Còn ai nữa không?"
"Dĩ nhiên," Walter buồn bã đáp lời, khuôn mặt ông ửng đỏ vì rượu. "Căn phòng đông nhung nhúc -� nguyên một đĩa bánh canapé miễn phí được để trên bàn, một lát sau đã bốc hơi hết."
"Theo Valarie, Cassandra khăng khăng nói rằng anh không những sỉ nhục bà ta trên truyền hình," Aramita gằn giọng, "mà còn phân biệt chủng tộc một cách trắng trợn khi sỉ nhục con trai bà ta - Felix và cho rằng Anna đang giao du với một thằng con lai vô giáo dục - đó là những gì Jack nói, không phải em!"
"Bố, bố không... " Anna há hốc miệng kinh ngạc.
"Dĩ nhiên là không!" Walter quay lại. "Có thể bố không thích việc hai đứa hẹn hò nhưng bố không ngu ngốc để hủy hoại công việc vốn đã không mấy suôn sẻ bằng những phát ngôn tục tĩu như vậy."
Anna thấy chuyện đã trở nên tồi tệ. Bố cô sẽ chẳng bao giờ thừa nhận bất cứ điều gì khác ngoài việc tự coi mình là ngôi sao số một.
"Chuyện vẫn chưa hết, đúng không?" Marina lên tiếng. "Ông còn đưa ra một vài gợi ý lố bịch cho Cassandra nếu ông là chồng bà ta, ông thà phát điên còn hơn là sống cùng bà ấy?"
Tay Walter mân mê chiếc nơ con bướm. "Tôi - à, tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa - rõ ràng không có ý ám chỉ ai ngoài Valerie. Không phải lỗi của tôi khi tên Jack Flanders chết dẫm đã xuyên tạc như vậy."
Ông đưa mắt nhìn những khuôn mặt đang rất kinh ngạc.
"Ôi, thôi nào, mọi người vẫn nói những điều đó vào bữa tối cơ mà," ông bao biện. "Tôi chẳng có ý gì."
"Anh có ý hay không thì đâu còn quan trọng nữa," Aramita thở dài. "Chúng ta có thể lấp liếm chuyện này - nhưng nhận xét về Felix... " Cô ta nghiêm nghị nhìn Walter. "Anh có thề là không nói gì thể hiện sự phân biệt chủng tộc?"
"Không, thực ra - anh nghĩ, có một câu... "
"Sao?"
"Có một câu mà mọi người nghe thấy," ông lấm lét nhìn Anna, "khi anh nói với Val là anh hy vọng câu "xa mặt cách lòng" sẽ đúng trong trường hợp... "
"Gì?"
"Khi Anna đang qua lại với dòng giống nhà bà ta."
"Bố, không thể tin nổi!" Anna nổi giận đùng đùng, một phần vì thói định kiến của bố, một phần lo sợ Felix sẽ đổ lỗi cho cô. "Bố biết không? Bố thật không thể chịu nổi!"
"Bố xin lỗi, con yêu."
"Tôi e là quá muộn để nói lời xin lỗi," Marina chen ngang. "Chúng ta chỉ hy vọng và cầu nguyện đêm nay sẽ có tin nào giật gân hơn. Nếu không cánh nhà báo sẽ làm ầm ĩ chuyện này cho mà xem."
Bốn ngày sau chương trình trực tiếp thảm họa đó, ông Walter đã ở trong tình trạng bị shock nặng. Ông dành hết thời gian trao đổi qua điện thoại, tổ chức họp báo cùng Araminta, rồi dán mắt vào máy tính giám sát phản hồi của công chúng sau chương trình. Thỉnh thoảng, ông hét lên "Chính xác!" khi ai đó nói rằng nhà sản xuất không nên đưa những lời nhận xét lên truyền hình, chỉ toàn chuyện bé xé ra to. Có đôi lúc, ông ôm đầu, lầu bầu chửi rủa những kẻ cho rằng lời nhận xét đó không ai dám nghĩ chứ đừng nói đến việc thốt ra như vậy, và rằng Elliot là một anh hề dại dột đáng bị sa thải ngay lập tức.
"Đã nói với họ bao nhiêu lần rồi, là tôi không hề nói vậy," ông lẩm bẩm một mình.
Anna cảm tưởng như mình đang sống ở khu vực chiến sự. Bố cô tìm kiếm sự khuây khỏa trong rượu whisky, nó khiến ông tự tin hơn nhưng lại rầu rĩ hơn. Bạn học ở trường, ngoại trừ từ Shannon, liên tục đưa ra những câu hỏi và có vẻ thích thú với mấy câu chuyện buôn dưa lê trên báo lá cải. Tối nào Mallory cũng gọi điện từ trường Swancote Hall về nói rằng con bé đang phải chịu áp lực. Cuối tuần Gabriella về nhà, buộc tội Anna chính là nguyên nhân của mọi rắc rối vì đã giao du với Felix.
"Con đã cố gắng khuyên can nó, bố ạ," cô chị ngọt nhạt mỗi khi muốn củng cố vị trí số một trong lòng Walter. "Con bảo gia đình đó là mớ rắc rối nhưng nó không nghe."
"Bố thấy mình như Hamlet, đáng thương hơn là đáng trách," Walter mở ngăn kéo lôi ông nhòm ra.
"Vua Lear mới đúng." Anna lẩm bẩm.
"Gì?"
"Vua Lear, không phải Hamlet," cô đáp, "Bố đi đâu thế?"
"Công viên Kempton," ông trả lời. "Con nhớ không? Con Hampton Heroine sẽ đua vào lúc bốn rưỡi. Gaby cũng đến. Con đi cùng nhé?"
Anna lắc đầu. "Không ạ, ban nhạc của con sắp chơi ở bữa tiệc mà con kể rồi đấy," cô nói. "Con còn có nhiều việc phải làm." Việc quan trọng nhất bây giờ là gửi thư điện tử cho Felix.
Cô gửi cho anh một bức thư ngay sau buổi phát sóng đó.
Gửi tới: fxw@talktalk.net
Từ: saxygirl@tiscali.net
Chào! Em xin lỗi - em không biết chuyện lại diễn ra như vậy. Ý em là chương trình đó. Anh có xem không? Những bậc phụ huynh - đúng là nợ đời! Sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta, đúng không? Yêu anh nhiều, Anna xxx
Bức thư hồi âm khiến cô an lòng.
Gửi tới: saxygirl@tiscali.net
Từ: fxw@talktalk.net
Anh không xem nhưng một người bạn ở đây nói rằng mẹ anh thật tuyệt! Phải đi rồi nhưng sẽ gọi lại cho em sau. OK? Nhớ em nhiều. F x
Ngày hôm sau khi lời nói hớ của Walter đã ngập tràn trang nhất của các báo, anh lại gửi thư cho cô.
Gửi tới: saxygirl@tiscali.net
Từ: fxw@talktalk.net
Mẹ anh đã viết thư cho anh. Thật ngạc nhiên bởi chẳng hề hoa mỹ như mọi khi. Bà rất bực bởi những lời nhận xét của bố em - Anh không biết ông ấy nghĩ gì, làm sao mà có thể yên ổn khi phát ngôn ra những lời như thế. Ôi các bậc phụ huynh! F x
Anna viết thư trả lời ngay, kể với Felix là bố cô đã thề không nói những câu đó, và cô tránh nhắc lại những điều ông thực sự nói. Cô khẳng định tình yêu của mình giành cho anh và nhấn mạnh rằng đó mới là điều quan trọng nhất.
Gửi tới: saxygirl@tiscali.net
Từ: fxw@talktalk.net
Chúng mình cần nói chuyện. Sẽ liên lạc với em khi anh có thể. F
"Thế nghĩa là sao?" Anna thắc mắc với Shannon khi đang chuẩn bị cho bữa tiệc nhà thầy Longhurst. "Không nụ hôn nào cuối thư. Câu "khi anh có thể" nghĩa là gì? Cậu có nghĩ anh ấy sẽ chia tay tớ chỉ vì bố tớ không?"
"Cậu chỉ giỏi suy diễn," Shannon đáp. "Tớ nghĩ bao nhiêu đồng đội ngồi xung quanh - cậu biết bọn con trai thế nào rồi đấy, họ không muốn tỏ ra ủy mị sướt mướt."
"Cậu nghĩ thế à?"
"Chắc rồi," Shannon dịu dàng đáp. "Cậu có nhìn thấy đồ ăn của buổi tiệc đứng không? Tớ nghĩ chúng ta cần đánh chén trước khi chơi nhạc. Có bánh pudding sôcôla ngon tuyệt."
Mặc dù Aramita liên tục trấn an Walter rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua nhưng sự thật thì không phải vậy. Walter bị đình chỉ không được tham gia một chương trình nào nữa và đến giữa tháng Bảy, hợp đồng lao động không được gia hạn thêm.
Trong vài tuần tiếp theo, Walter tỏ ra buồn khổ, rồi đến chán nản và cuối cùng là tức giận. Sau khi thuê những luật sư có tiếng với giá cắt cổ để giải quyết sự việc, ông đã thiết đãi bạn bè và người quen hậu hĩnh hơn bao giờ hết. Ông không những mời mười người bạn tới ngôi nhà thuê ở đảo Wight cho cuộc đua thuyền buồm Cowes Week mà còn đặt chỗ cho các kỳ đua ngựa và bỏ rất nhiều tiền cá cược cho con ngựa nào mà ông thích. Ông còn tổ chức dạ tiệc với món ăn do đầu bếp ở Luân Đôn chế biến và rượu sâm panh nho thì chảy như thác. Trong tất cả những sự kiện đó, trước sự bực bội của Marina và sự cảnh báo của Anna, Aramita vẫn tỏ ra vui vẻ khi đóng vai bà chủ nhà.
"Walter này, ông không nghĩ là mình nên kiềm chế hơn một chút à?" Marina phàn nàn nhiều hơn một lần. "Ông không biết tương lai sẽ ra sao, nếu còn tiếp tục tiêu pha với tốc độ thế này, không chóng thì chầy ông sẽ cạn túi."
"Tôi giỏi xoay xở lắm," ông trấn an Marina. "Bà đợi xem - tháng Chín tới hàng tá kênh truyền hình mời chào tôi làm việc cho họ. Để tôi tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi khi còn có thể."
Rõ ràng là bố cô có vẻ thoải mái hơn và Anna quá phấn khích khi biết Felix sắp về nên không còn tâm trí nghĩ đến chuyện nào khác. Cô cho rằng đám luật sư đang thực hiện trọng trách của họ và mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Chuyện sẽ xảy ra đúng như vậy nếu không vì cái đám công chúng tính khí thay đổi thất thường và vì kết quả cuộc bầu cử phụ của Muckleborough và Bythorn. Cassandra Wentworth giành được đa số phiếu là 242. Báo chí trong cả nước tranh nhau đưa tin trên trang nhất, khiến cho độc giả lại càng quan tâm hơn đến cái gọi là "Vụ Walter-gate".
Và rồi Felix nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu