Tiền Chuộc Mạng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
ần cuối tuần đó, Peter Morgan nhận được tin của Carlton Waters từ điện thoại di động của gã. Hắn đã có hai người họ cần đó là Malcolm Stack và Jim Free. Hắn nói hắn bảo đảm hai tên này biết giữ mồm giữ miệng, có thể làm công việc này. Cả ba đều quyết định sau khi xong việc, sẽ đi Nam Phi qua đường Canada hay Mexico. Chúng muốn năm triệu đô-la của mỗi người sẽ nằm trong tài khoản tại Nam Phi, nơi chúng có thể đến nhận dễ dàng. Chúng nói chúng sẽ cùng nhau buôn ma túy, nhưng chưa nghĩ ra được cách thức làm ăn. Waters biết người sẽ làm hộ chiếu cho chúng và đưa chúng sang Mexico, rồi từ đó, chúng có thể đi đến bất cứ nơi nào chúng muốn. Tất cả ba người đều muốn làm việc này, lấy tiền xong là giong ra khỏi nước. Không ai có bà con thân thích hay vợ con gì hết. Cô gái bán nơi quán cà phê hóa ra không thương yêu gì Jim Free. Cô ta có bạn trai rồi, không quan tâm đến Jim, cô ta chỉ ve vãn Jim chơi cho vui thôi.
Cả cuộc đời mới đang chờ đợi chúng ở Nam Phi. Bây giờ chúng cần một nơi để đến sau khi đã bắt cóc con của nhà Barnes, đợi nhận xong tiền chuộc mạng. Peter đáp gã sẽ lo việc ấy. Waters bằng lòng bắt đầu quan sát nhà Barnes vào cuối tuần ấy. Chuyện tiếp theo là chúng phải có xe hơi. Peter nói gã sẽ mua một chiếc cho gã và Waters để đi quan sát, một chiếc thường thôi, không đẹp, để khỏi làm cho người ta chú ý. Và họ cần một chiếc xe tải để dùng vào việc bắt cóc. Waters bằng lòng đến gặp Peter tại khách sạn gã ở vào thứ Bảy. Carl sẽ theo dõi gia đình Barnes từ chín giờ sáng cho đến sáu giờ chiều vào những ngày cuối tuần. Peter sẽ quan sát những ngày khác trong tuần và những đêm cuối tuần. Gia đình Barnes phải được theo dõi thường xuyên. Peter nghĩ rằng, nếu bà ta ở một mình với ba con, thì chắc bà sẽ không đi đâu nhiều. Và việc này chỉ cần một tháng thôi. Để có mười triệu đô-la, gã phải ngồi trên xe suốt ngày đêm để quan sát, theo dõi. Gã đã báo cáo cho Addison biết tình hình, ông ta tỏ vẻ hài lòng và nói cho gã biết ông sẽ trả tiền chiếc xe tải và xe hơi. Một tháng sau, khi công việc xong xuôi cả hai chiếc xe đều vứt bỏ.
Chiều hôm đó Peter mua chiếc xe Ford có chỗ chất hành lý phía sau. Xe đã cũ năm năm nhưng ít đi và tiện nhất là có màu đen. Hôm sau gã mua chiếc xe tải cũ tại chỗ khác và thuê một bãi xe công cộng để đậu xe. Đến sáu giờ tối đó, gã đậu xe phía ngoài nhà của Fernanda. Gã nhận ra bà và các con từ tấm ảnh trong hồ sơ của Phillip và gã nhớ tên họ. Tên của họ đã khắc sâu vào tâm trí gã.
Gã thấy Fernanda vào nhà với Ashley, rồi lại đi ra và gã đi theo bà. Bà lái xe bạt mạng, chạy qua cả đèn dỏ. Gã tự hỏi không biết có phải bà ta say không. Gã đậu xe cách xe bà ba chiếc khác, gần sân bóng ở sân vận động trường Presidio và quan sát bà. Bà ngồi ở khán đài lộ thiên, xem Will chơi bóng lacrosse. Sau đó, khi cậu ta ra xe với bà, Peter thấy hai mẹ con ôm ghì nhau rồi mới lên xe. Cảnh hai mẹ con ôm ghì nhau làm cho tim gã đau nhói, gã không biết tại sao. Bà đẹp, tóc vàng và nhỏ con. Khi về đến nhà, chàng trai bước ra xe và lại cười với mẹ. Cậu ta đang hưng phấn. Đội cậu thắng. Peter nhìn hai mẹ con cặp tay nhau bước lên thềm nhà. Thấy cảnh ấy, gã muốn đến gần bên họ và khi họ vào nhà, đóng cửa, gã cảm thấy mình bị bỏ rơi bên ngoai, cô đơn một cách kỳ lạ. Khi bà vào nhà rồi, gã nhìn bà qua cửa sổ để xem bà có mở hệ thống báo động không! Đây là việc rất quan trọng cho gã. Bà không mở mà đi thẳng vào bếp.
Peter thấy đèn sáng trong nhà bếp, gã nhìn bà nấu ăn tối cho gia đình. Gã thấy cả Ashley lẫn Will ở trong bếp, nhưng không thấy Sam. Gã nhớ đã nhìn cậu bé trong ảnh, đấy là một cậu bé có mái tóc đỏ, tươi cười. Đến khuya, gã thấy Fernanda đứng bên cửa sổ nơi phòng mình. Gã nhìn bà qua ống nhòm, thấy bà đang khóc. Bà mặc áo ngủ đứng đấy, nước mắt chảy xuống hai má đầm đìa, lát sau bà quay đi. Nhìn bà khóc, gã thấy lòng bồi hồi một cách lạ lùng, gã đã nhòm ngó vào đời sống của họ. Cô gái mặc áo quần bó để múa vũ ba lê, cậu con trai ôm hôn mẹ sau khi thắng trận bóng lacrosse và bà đứng khóc bên cửa sổ ở phòng ngủ, có lẽ khóc vì chồng chết. Đến hai giờ sáng Peter mới lái xe đi. Ngôi nhà đã tối tăm, chắc cũng tối như thế ba giờ nữa. Gã nhận thấy không cần ở lại khuya như thế, nhưng gã cần phải biết hết mọi sinh hoạt của họ.
Gã quay lại lúc bảy giờ sáng hôm sau. Không có gì xảy ra cho đến gần tám giờ. Gã không thấy hoạt động gì trong nhà bếp, vì gã không biết bà có bật đèn lên hay không. Phía nhà gã đang dò xét được ánh mặt trời chiếu sáng và đến tám giờ kém mười, gã thấy bà vội vã đi ra. Bà quay lại nói gì với ai đấy phía sau còn ở trong hành lang, rồi cô vũ công ba lê xuất hiện, kéo theo cái bao nặng trịch. Chàng cầu thủ bóng lacrosse giúp cô bé đem cái bao ra, rồi cậu đi đến nhà xe, nơi xe của cậu đậu. Cánh cửa trước của ngôi nhà vẫn còn mở, Fernanda nhìn cánh cửa, vẻ kiên nhẫn và cuối cùng cậu bé bước ra, Peter ngồi trong xe nhìn cậu bé, gã không thể không mỉm cười. Sam mặc chiếc áo thun màu đỏ nhạt có in hình xe cứu hỏa sau lưng, mặc chiếc quần bằng vải nhung kẻ màu xanh nước biển và đi giày vải màu đỏ có đế cao. Cậu bé hát thật lớn, mẹ cậu bật cười, vẫy tay gọi cậu rạ xe. Cậu ngồi vào phía sau, vì chị cậu ngồi ghế phía trước, với cái bao để trên đùi. Khi họ đến trường, Peter lái xe lẽo đẽo theo sau, Fernanda giúp cô gái bước ra. Cô gái kéo cái bao lên tầng cấp, Peter không biết trong bao đựng gì. Sam nhảy ra khỏi xe theo sau chị như chú chó con, cậu bé quay lại, miệng cười toe toét, vẫy tay chào mẹ. Bà đứng đấy một phút, hôn gió và vẫy tay chào cậu bé rồi quay lại xe. Bà đợi cho đến khi cậu bé đã vào trong trường xong mới lái xe đi.
Bà lái xe đến siêu thị Laurel Village, vào cửa hàng tạp phẩm, đẩy xe mua hàng đi quanh một lát, đọc nhãn hiệu, kiểm tra ngày sản xuất rồi bỏ hàng vào xe. Bà mua nhiều thực phẩm cho trẻ con, ngũ cốc, bánh qui và thức ăn liền, sáu miếng thịt bò bít tết, rồi khi đến quầy bán hoa, bà dừng lại xem hoa, như thể muốn mua, rồi đẩy xe đi, vẻ buồn bã. Peter đáng ra ngồi đợi trong xe, nhưng gã muốn đi theo bà, để xem tận tường bà là người thế nào. Khi nhìn gã, bà làm cho gã mê mẩn. Dưới mắt gã, bà là hình ảnh của một người mẹ hoàn hảo. Những thứ bà mua đều cho thấy bà chỉ nghĩ đến con, chỉ mua cho con. Khi gã đứng sau lưng bà nơi hàng người đợi trả tiền, gã thấy bà lấy tờ tạp chí, nhìn lướt qua rồi bỏ lại. Gã rất kinh ngạc khi thấy bà mặc áo quần quá đơn giản. Nhìn bà, không ai nghĩ rằng chồng bà đã để lại cho bà nửa tỷ đô-la. Bà mặc áo thun màu hồng, quần jeans, mang guốc và trông bà như đứa con nít. Trong khi đứng đợi, bà quay mặt nhìn gã, rồi thật bất ngờ, bà cười với gã. Gã trông rất bảnh, áo sơ-mi mới màu xanh hai đầu cổ áo cài khuy, mang giầy đế phẳng và quần kaki. Trông gã giống như người đàn ông đã cùng lớn lên với bà, hay như những người bạn của Allan. Gã cao, đẹp trai, tóc vàng và bây giờ theo những tài liệu gã đọc được về bà, gã biết gã chỉ nhỏ hơn bà sáu tháng. Họ cùng tuổi với nhau. Cả hai đều theo trường đại học danh tiếng. Bà học ở Stanford, còn gã học ở Duke. Gã sắp ra trường thì bà lấy chồng sinh con. Con họ gần bằng tuổi nhau. Sam sáu tuổi và Isabelle tám tuổi Heather chín. Bà trông hơi giống Janet, nhưng đẹp hơn và chắc gã không biết rằng với mái tóc vàng, trông gã rất giống Allan. Bà nhận thấy điều đó khi để lại tờ tạp chí, rồi nhìn gấ đăm đăm. Rồi khi bà để cuộn khăn giấy lên quầy tính tiền, một cuộn lăn xuống đất, gã cúi xuống lượm lên đưa cho bà.
- Cám ơn. - Bà vui vẻ nói, gã chú ý thấy bà đeo nhẫn trên tay. Bà vẫn còn đeo nhẫn, gã thấy đây là cử chỉ thật đáng yêu. Cái gì nơi bà gã cũng thích hết, gã lắng nghe bà nói chuyện với người đàn ông tính tiền hàng tạp phẩm bà mua, ông ta có vẻ biết bà rất rõ. Bà nói con bà đều khỏe mạnh, Will sắp đi dự trại để chơi bóng lacrosse. Peter nhắc nhở mình nhớ đến nhiệm vụ của mình, gã phân vân không biết khi nào chàng trai đi dự trại. Nếu cậu ta đi trong tháng Bảy thì công việc sẽ nhẹ đi, vì khi ấy Waters và đồng bọn chỉ bắt hai đứa thôi. Nghĩ đến chuyện này, gã cảm thấy đau đớn. Người đàn bà này quá tốt, rất trung thành với chồng, rất tận tụy với con, cho nên gã thấy việc mà đồng bọn của gã sắp làm là quá tàn ác. Họ sẽ bắt bà trả một trăm triệu đô-la, số tiền bà dùng để sống thoải mái với con suốt đời.
Nghĩ đến chuyện đó, gã cảm thấy như có một khối nặng đè lên lương tâm mình, vừa khi ấy gã thấy xe bà đang chạy qua hai ngọn đèn đỏ và đến biển hiệu dừng lại trên đường California để về nhà. Bà lái xe thật ẩu. Gã phân vân không biết bà đang nghĩ chuyện gì khi lái xe vượt qua đèn đỏ. Khi về đến nhà bà, gã lại bàng hoàng thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt mình. Gã cứ nghĩ sẽ có người giữ nhà, hay một đám gia nhân chạy ra bưng hàng trên xe vào nhà. Thế nhưng bà tự mình mở cửa trước, để cửa mở như vậy, rồi tự tay bưng hàng tạp phẩm vào nhà, bao này xong đến bao khác. Gã tự hỏi phải chăng hôm nay là ngày nghỉ của gia nhân. Sau đó, gã không thấy bà lại cho đến mười hai giờ trưa. Bà đi ra để tìm cái gì bà để quên trong xe, rồi lại để rớt cuộn khăn giấy, nhưng lần này gã không lượm lên giúp bà được như khi ở trong cửa hàng. Gã ngồi yên không nhúc nhích. Gã không thể để cho bà thấy. Gã chỉ đến để quan sát.
Vào lúc ba giờ, bà vội vã ra khỏi nhà, người xộc xệch lôi thôi. Bà nhảy lên chiếc xe có chỗ chở hàng, lái đến trường, rất nhanh gần tông vào xe buýt. Quan sát bà suốt cả ngày, gã nghĩ rằng bà lái xe trên đường rất nguy hiểm. Bà lái rất nhanh, băng qua đèn đỏ, đổi làn mà không ra dấu, gần tông người đi bộ băng qua đường hai lần. Rõ ràng bà lơ đãng và đã dừng thật nhanh trước trường của hai đứa nhỏ. Ashley đang đứng đợi bà trên đường, đang nói chuyện với bạn và cười với nhau. Năm phút sau Sam chạy ra, mang theo chiếc máy bay bằng giấy bồi thật lớn, miệng cười toe toét, cậu bé đến ôm ghì lấy mẹ. Nhìn cảnh này, Peter muốn khóc. Không phải khóc vì gã và Waters sắp gây nên cảnh đau thương cho họ, mà khóc vì lúc thiếu thời gã không được như thế này. Bỗng gã nghĩ rằng, nếu gã không làm hỏng cuộc đời của mình thì bây giờ vẫn còn ở với Janet và các con và cuộc sống của gã cũng có thể như thế này, chắc con gã cũng ôm ghì gã. Và chắc gã vẫn có người vợ đáng yêu như bà tóc vàng nhỏ bé này. Nghĩ đến chuyện gã không có cuộc sống như thế này và sẽ không bao giờ có, gã cảm thấy cô đơn.
Trên đường trở về nhà, họ dừng lại ở cửa hàng bán đồ ngũ kim, mua bóng đèn, cái chổi mới và cái xô đựng đồ ăn trưa cho Sam để cậu dùng ở trại ban ngày. Bà thả cậu bé xuống trước nhà và khi Will ra cửa để đón em, bà nói gì đấy với cậu ta, rồi lái xe đưa Ashley đến trường vũ ba lê. Và chiều hôm đó, sau khi đón Ashley về nhà rồi, bà đi dự buổi đấu bóng khác của Will nữa. Cuộc đời bà hình như quay quanh các con. Đến cuối tuần, Peter thấy bà chẳng làm gì cả ngoài việc lái xe đưa con đi học và đón con về, đưa Ashley đi tập vũ ba lê và đến xem các trận bóng của Will. Bà không làm gì hết. Khi gã báo cáo công việc với Addison, gã nói rằng bà không có người giúp việc, đây là chuyện rất kỳ lạ đối với những người giàu có như bà.
- Chuyện này có gì đâu mà lạ? - Addison đáp, vẻ tức bực - Có lẽ bà ta bủn xỉn thỏi.
- Có thể bà ta đã bị phá sản. - Peter nói, càng lấy làm lạ nhiều hơn nữa. Trông bà rất nghiêm trang và khi nào một mình, trông bà thật buồn bã. Nhưng khi ở với con, bà tươi cười, ôm ghì lấy chúng luôn. Và đêm nào gã cũng thấy bà khóc nơi cửa sổ phòng ngủ. Cảnh bà khóc một mình khiến gã muốn ôm bà vào lòng như bà ôm con vậy. Bà cần được ôm như thế mà không có ai ôm bà.
- Không ai tiêu hết nửa tỷ đô-la trong một năm. -Phillip đáp, giọng thản nhiên.
- Nhưng biết đâu có thể chồng bà ta làm ăn thua lỗ hay đầu tư không đúng chỗ, nhất là thị trường biến đổi bất ngờ như hiện nay. - Gã nói và Phillip cũng thừa biết như thế. Nhưng ông nghĩ nếu thua lỗ thì Allan Barnes cũng chỉ thua lỗ chút ít thôi, chẳng nghĩa lý gì với gia sản của ông ta cả.
- Tôi đọc báo thấy không ai nói đến công việc làm ăn của Barnes gặp khó khăn hết. Tin tôi đi, Morgan, họ có tiền. Bây giờ bà ấy đang làm chủ số tiền của ông chồng để lại. Có lẽ bà ta không thích hoang phí đấy thôi. Anh theo dõi bà ta thường xuyên chứ? - Addison hỏi, mừng rỡ vì thấy kế hoạch tiến triển đều đặn. Peter đã đưa tổ công tác vào vị trí nhanh chóng, gã nói gã sẽ đi Tahoe vào cuối tuần để tìm ngôi nhà nhỏ đâu đó khuất tịch để giữ các đứa bé đợi cho đến khi bà Fernanda đem tiền chuộc đến. Theo Addison thì đây là việc kinh doanh. Đối với ông ta, việc này không nên để cho tình cảm cá nhân chi phối Peter thì cảm thấy căng thẳng hơn sau khi quan sát thấy bà chở con đi học, đón con về, luôn luôn ôm ghì con để hôn. Đó là không kể đến cảnh bà khóc bên cửa sổ mỗi khi đêm về.
- Vâng, tôi thường xuyên theo dõi bà ta - Peter đáp giọng cục cằn - Bà ấy không làm gì hết ngoài việc lái xe đưa con đi học và chạy vượt đèn đỏ.
- Tuyệt. Chúng ta hy vọng bà không cán chết ai trước khi chúng ta bắt cóc con mình. Bà ta có uống rượu không?
- Tôi không biết. Bà ta có vẻ không uống. Tôi nghĩ đó là do bà ta lơ đãng hay buồn chán. - Ngày hôm qua, gã thấy bà gần tông một phụ nữ khi qua đường. Người ta bóp còi gọi bà, bà nhảy ra khỏi xe xin lỗi rối rít và khi làm thế, gã thấy bà khóc. Fernanda đã làm cho gã nổi điên. Bây giờ gã chỉ nghĩ đến bà, không những chỉ vì họ theo dõi bà, mà còn vì gã ước chi có thể nói chuyện với bà và ao ước có thời gian để ở với bà, nếu tình thế khác đi. Trong hoàn cảnh khác, chắc gã sẽ đến làm quen với bà. Gã nghĩ trong óc rằng bà đã trở thành người đàn bà hoàn hảo. Thấy bà sống với con mình, gã hết sức khâm phục, lòng tự hỏi khi Barnes cưới bà, trông bà ra sao. Nghĩ đến bà khi còn con gái, gã cảm thấy mình nổi điên.
Tại sao khi ấy gã không gặp nàng? Tại sao cuộc đời tàn nhẫn đến thế. Trong khi gã đang sống bê tha, làm hỏng đời mình và đời của người vợ cũ của mình, thì Fernanda kết duyên cùng người may mắn, xây dựng gia đình. Bà cực kỳ xinh đẹp. Sam đã chiếm trọn trái tim gã ngay ngày đầu gã thấy cậu bé. Ashley là cô gái xinh đẹp. Will có vẻ là loại con trai mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn có. Cho dù Allan Barnes làm gì đi nữa, dù ông ta để lại danh tiếng ra sao trong giới kinh doanh, thì rõ ràng Peter Morgan cũng nghĩ rằng ông ta đã để lại trên đời này một gia đình hoàn hảo, Peter cảm thấy mình như kẻ “nhìn trộm” bà và khi gã về lại khách sạn để ngủ lúc đêm khuya, gã luôn luôn nằm mơ đến bà và sáng dậy, gã rất nôn nóng muốn đến quan sát lại bà ngay. Bà ám ảnh gã như người bạn cũ, hay như người tình đã mất. Thực vậy, gã thấy bà như người nhắc gã nhở đến một thế giới đã mất. Một thế giới mà gã luôn mồm muốn góp mặt với mọi người, muốn kề vai sát cánh với những con người tốt, nhưng việc thấy bà đã nhắc gã nhớ đến cảnh đời gã đã phá hỏng. Bà là hình ảnh gã muốn nắm giữ lấy, nhưng sẽ không bao giờ nắm được.
Vào hôm thứ Bảy, gã ghét việc bàn giao bà cho Carlton Waters quan sát. Nhưng gã phải làm, gã đưa chìa khóa xe hơi cho hắn đi quan sát, còn gã dùng xe Van để đi Tahoe. Gã đã xem trên mạng Internet thấy có quảng cáo một số nhà cho thuê ở đấy. Gã không muốn làm việc với người kinh doanh địa ốc. Nhưng chừng nào mà chưa có ai gặp Carl và đồng bọn của hắn, thì vẫn chưa có vấn đề gì đáng lo. Nếu có chuyện gì xảy ra, Peter có thể khai rằng bọn chúng đột nhập vào đây để trú ngụ trong khi gã đang ở tại San Francisco. Họ phải cố hết sức để đừng gặp nhau và chừng nào còn được thế thì không có vấn đề gì khó khăn. Không ai ở Modesto, ngoài Stark và Free, biết Carl đi vào thành phố. Hắn sẽ về nhà vào giờ giới nghiêm.
Sẽ không có ai theo dõi Fernanda sau sáu giờ tối đó, cho đến khi Peter ở Tahoe về, gã sẽ về vào quãng mười giờ. Và theo lịch trình thường ngày thì bà sẽ có mặt ở nhà với con trước giờ đó lâu rồi. Bà chỉ đi ra ngoài ban đêm vào những lúc cần chở Will hay Ashley đến nhà bạn, hay đón chúng về sau buổi tiệc. Bà không muốn Will lái xe vào ban đêm, mặc dù cậu ta thường nói bà lái xe ẩu hơn cậu rất nhiều. Điều này Peter có thể xác nhận là đúng. Theo sự quan sát của Peter, bà lái xe như thế rất dễ xảy ra tai nạn.
Khi Carl lấy chìa khóa xe hơi Peter, hắn hỏi:
- Hôm nay bà ta sẽ làm gì? - Hắn đội mũ chơi dã cầu che kín mặt, đeo kính râm, trông diện mạo của hắn đã thay đổi nhiều. Khi Peter theo dõi bà, gã cứ để tự nhiên như cũ chứ không ngụy trang. Nếu trên đường có người đông đúc, gã lái xe đi quanh khu phố một lát rồi quay lại. Nhưng gã cam đoan là không có ai thấy gã, nhất là Fernanda.
- Có lẽ bà ta sẽ đưa đứa con trai lớn đi chơi bóng, có thể tại Marin, hay đưa đứa con gái đi học vũ ba lê. Vào thứ Bảy, bà ta thường đem theo đứa con trai út cùng đi với mình. Họ hình như không làm việc gì nhiều, có lẽ vào những ngày cuối tuần cũng thế. - Thời tiết quá tuyệt vời, nhưng hình như bà không đi đâu nhiều. Thực ra thì hầu như không đi đâu - Anh phải quan sát các đứa bé cho thật kỹ. Bà ấy thường ở với con và thằng bé không bao giờ rời khỏi bà. - Peter có cảm giác đã phản bội họ, còn Waters gật đầu. Carl không quan tâm đến việc làm quen với họ. Đây là nhiệm vụ trinh sát của hắn, ngoài ra không có gì quan trọng. Đối với hắn, đây là việc làm ăn. Đối với Peter, việc này trở thành một ám ảnh. Nhưng Carlton Waters không biết điều này.
Hắn lấy chìa khóa bước lên xe, lái đến địa chỉ mà Morgan đã đưa cho hắn. Peter rời khỏi thành phố để đi Tahoe lúc mười giờ sáng thứ Bảy, tháng Năm trời nắng ráo đẹp đẽ.
Gã nghĩ đến bà Fernanda suốt trên đường đi đến Tahoe, lòng tự hỏi không biết bây giờ gã rút lui thì sao, chuyện gì sẽ xảy ra. Đơn giản thôi, Addison sẽ giết con gái gã, rồi sau đó sẽ giết gã. Còn nếu gã đầu thú với cảnh sát để chịu hình phạt đi ở tù, Addison sẽ giết gã trong nhà tù. Chuyện rất đơn giản. Không thể nào rút lui được. Bây giờ họ đang tiến hành. Khi gã đến Truckee, Waters đang theo dõi bà ở Marin, bà đến xem Will chơi bóng. Hắn đã thấy ba đứa con của bà, trông bà giống như người hắn hình dung ra trong óc. Đối với hắn, bà giống như một bà nội trợ ở vùng ngoại ô, không có gì làm cho hắn quan tâm. Với hắn, bà là nạn nhận, là người sinh lợi cho hắn, chứ không có gì hơn. Đối với Peter, bà giống như thiên thần, nhưng Waters không thấy nét thiên thần ở đâu nơi bà. Loại đàn bà làm cho hắn say mê là loại có vẻ hấp dẫn hơn Fernanda rất nhiều. Hắn nghĩ bà đẹp đấy nhưng bình dị và hắn nhận thấy bà không son phấn trang điểm. Khi bà đi ra ngoài với con, hắn không thấy bà trang điểm. Thực ra, bà không trang điểm từ khi Allan chết. Việc này không quan trọng với bà nữa. Áo quần đẹp, giầy cao gót, nữ trang chồng tặng cũng không thành vấn đề với bà. Bà đã bán gần hết số nữ trang chồng tặng, số còn lại nằm trong tủ két kể từ tháng Một. Bà không cần đồ nữ trang hay áo quần đẹp vào công việc hiện bà đang làm, cuộc sống của bà hiện nay không cần những thứ ấy.
Peter lái xe đến địa chỉ đầu tiên trong danh sách của gã. Gã thấy ngôi nhà có ba phía đều sát với nhà khác, chỉ cách các nhà khác chững sáu tấc, vị trí ngôi nhà không hợp với mục đích của bọn họ. Bốn nhà tiếp theo cũng gặp khó khăn tương tự nhà đầu. Nhà thứ sáu thì giá cho thuê quá đắt. Bốn cái tiếp theo cũng không thích hợp. Và rất may cho gã là cái cuối cùng rất phù hợp với mục đích công việc. Ngôi nhà hoàn toàn thích hợp, nó có con đường cho xe chạy vào dài, ngoằn nghèo, đầy ổ gà và cỏ dại. Ngôi nhà có vẻ cũ nát, cỏ mọc um tùm, người ta không thể nhìn vào qua cửa sổ và cửa sổ quanh nhà lại là một sự thuận tiện khác nữa nhờ các cánh cửa đều bằng lá sách. Ngôi nhà có bốn phòng ngủ, nhà bếp đã cũ nhưng vẫn còn dùng được và phòng khách có lò sưởi cao, Peter có thể đứng lọt vào trong. Phía sau ngôi nhà, có sườn đá dốc thẳng đứng. Người đàn ông chủ nhà chỉ cho gã xem ngôi nhà, ông ta nói ông không dùng nữa. Ngôi nhà cách đây được các con trai ông dùng, nhưng họ đã bỏ đi mấy năm rồi và bây giờ ông giữ ngôi nhà làm vật đầu tư. Từ khi con gái ông không cần đến ngôi nhà, ông bèn cho thuê. Cả hai người con trai của ông đều sống ở Arizona, còn ông nghỉ hè với con gái ở Colorado. Peter thuê ngôi nhà trong thời gian sáu tháng, gã hỏi ông ta nếu gã chùi dọn sạch sẽ một chút, làm cỏ ngoài sân cho sạch có được không, vì gã sẽ dùng ngôi nhà để cho khách hàng gã vui chơi giải trí. Người chủ nhà có vẻ sung sướng ra mặt. Ông ta không ngờ đã quá may khi gặp được khách thuê như Peter. Thậm chí Peter không cần trả giá. Gã ký hợp đồng ngay, trả tiền thuê ba tháng và đóng bảo hiểm bằng tiền mặt. Xong xuôi, gã quay về lúc bốn giờ, trên đường về, Carlton Waters gọi cho gã.
- Có gì không ổn à? - Peter hỏi, vẻ lo lắng, tự hỏi phải chăng có gì xảy ra, hay phải chăng người ta đã thấy Waters. Hay hắn làm cho Fernanda sợ hãi, hay làm cho đứa con nào của bà sợ.
- Không, bà ta yên ổn. Họ đang xem trận bóng của đứa con trai. Bà ta không làm gì hết à? Và bà ta luôn luôn đem theo thằng con út bên mình - Đây là vấn đề để gây phức tạp cho họ, nhưng chẳng sao. Bà quá nhỏ con, không gây cho họ khó khăn gì - Tôi có chuyện này muốn hỏi anh: Ai sẽ giữ vũ khí?
Peter suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Tôi nghĩ anh sẽ giữ. Tôi có thể yêu cầu ông ta đưa vũ khí, nhưng có lẽ ông ta không muốn cung cấp cho chúng ta cái gì mà người ta có thể lần tìm ra được ông ta. Anh có thể sử dụng được vũ khí không? - Peter biết Addison có đường dây cung cấp vũ khí cho họ, nhưng gã cũng biết Addison không muốn dính dáng gì đến kế hoạch này.
- Có lẽ tôi sử dụng được. Tôi muốn có vũ khí tự động. - Waters nói thẳng về việc này.
- Anh muốn nói anh thích súng máy phải không? -Peter có vẻ kinh ngạc - Tại sao? - Bọn trẻ không có khí giới. Bà ta cũng không, nhưng nếu có cuộc chạm trán với cảnh sát, thì cảnh sát có vũ khí. Đối với Peter, súng máy có vẻ quá mức.
- Súng ấy sẽ giữ cho tình thế thuận lợi, đơn giản. - Waters đáp một cách thẳng thừng và Peter gật đầu. Bọn hắn là dân chuyên nghiệp, Addison đã muốn thế.
- Anh coi chừng súng đạn đấy. - Peter nói, vẻ lo lắng. Rồi gã nói với hắn về ngôi nhà và Waters đồng ý với gã. Ngôi nhà như thế có vẻ hoàn hảo. Bây giờ họ đã chuẩn bị chu đáo hết rồi. Chỉ còn việc cần làm là chọn ngày trong tháng Bảy để ra tay. Công việc có vẻ rất đơn giản, nhưng khi Peter cúp máy, gã lại thấy lòng đau đớn như những lần trước. Gã bắt đầu nghĩ rằng đấy là do lương tâm cắn rứt. Theo bà từ trường múa ba lê cho đến sân bóng dã cầu là một việc, bắt cóc con bà, dùng súng máy và đòi tiền chuộc một trăm triệu đô-la là một chuyện khác. Peter hiểu sự khác nhau này. Gần cuối tuần đó, Peter Morgan nhận được tin của Carlton Waters từ điện thoại di động của gã. Hắn đã có hai người họ cần đó là Malcolm Stack và Jim Free. Hắn nói hắn bảo đảm hai tên này biết giữ mồm giữ miệng, có thể làm công việc này. Cả ba đều quyết định sau khi xong việc, sẽ đi Nam Phi qua đường Canada hay Mexico. Chúng muốn năm triệu đô-la của mỗi người sẽ nằm trong tài khoản tại Nam Phi, nơi chúng có thể đến nhận dễ dàng. Chúng nói chúng sẽ cùng nhau buôn ma túy, nhưng chưa nghĩ ra được cách thức làm ăn. Waters biết người sẽ làm hộ chiếu cho chúng và đưa chúng sang Mexico, rồi từ đó, chúng có thể đi đến bất cứ nơi nào chúng muốn. Tất cả ba người đều muốn làm việc này, lấy tiền xong là giong ra khỏi nước. Không ai có bà con thân thích hay vợ con gì hết. Cô gái bán nơi quán cà phê hóa ra không thương yêu gì Jim Free. Cô ta có bạn trai rồi, không quan tâm đến Jim, cô ta chỉ ve vãn Jim chơi cho vui thôi.
Cả cuộc đời mới đang chờ đợi chúng ở Nam Phi. Bây giờ chúng cần một nơi để đến sau khi đã bắt cóc con của nhà Barnes, đợi nhận xong tiền chuộc mạng. Peter đáp gã sẽ lo việc ấy. Waters bằng lòng bắt đầu quan sát nhà Barnes vào cuối tuần ấy. Chuyện tiếp theo là chúng phải có xe hơi. Peter nói gã sẽ mua một chiếc cho gã và Waters để đi quan sát, một chiếc thường thôi, không đẹp, để khỏi làm cho người ta chú ý. Và họ cần một chiếc xe tải để dùng vào việc bắt cóc. Waters bằng lòng đến gặp Peter tại khách sạn gã ở vào thứ Bảy. Carl sẽ theo dõi gia đình Barnes từ chín giờ sáng cho đến sáu giờ chiều vào những ngày cuối tuần. Peter sẽ quan sát những ngày khác trong tuần và những đêm cuối tuần. Gia đình Barnes phải được theo dõi thường xuyên. Peter nghĩ rằng, nếu bà ta ở một mình với ba con, thì chắc bà sẽ không đi đâu nhiều. Và việc này chỉ cần một tháng thôi. Để có mười triệu đô-la, gã phải ngồi trên xe suốt ngày đêm để quan sát, theo dõi. Gã đã báo cáo cho Addison biết tình hình, ông ta tỏ vẻ hài lòng và nói cho gã biết ông sẽ trả tiền chiếc xe tải và xe hơi. Một tháng sau, khi công việc xong xuôi cả hai chiếc xe đều vứt bỏ.
Chiều hôm đó Peter mua chiếc xe Ford có chỗ chất hành lý phía sau. Xe đã cũ năm năm nhưng ít đi và tiện nhất là có màu đen. Hôm sau gã mua chiếc xe tải cũ tại chỗ khác và thuê một bãi xe công cộng để đậu xe. Đến sáu giờ tối đó, gã đậu xe phía ngoài nhà của Fernanda. Gã nhận ra bà và các con từ tấm ảnh trong hồ sơ của Phillip và gã nhớ tên họ. Tên của họ đã khắc sâu vào tâm trí gã.
Gã thấy Fernanda vào nhà với Ashley, rồi lại đi ra và gã đi theo bà. Bà lái xe bạt mạng, chạy qua cả đèn dỏ. Gã tự hỏi không biết có phải bà ta say không. Gã đậu xe cách xe bà ba chiếc khác, gần sân bóng ở sân vận động trường Presidio và quan sát bà. Bà ngồi ở khán đài lộ thiên, xem Will chơi bóng lacrosse. Sau đó, khi cậu ta ra xe với bà, Peter thấy hai mẹ con ôm ghì nhau rồi mới lên xe. Cảnh hai mẹ con ôm ghì nhau làm cho tim gã đau nhói, gã không biết tại sao. Bà đẹp, tóc vàng và nhỏ con. Khi về đến nhà, chàng trai bước ra xe và lại cười với mẹ. Cậu ta đang hưng phấn. Đội cậu thắng. Peter nhìn hai mẹ con cặp tay nhau bước lên thềm nhà. Thấy cảnh ấy, gã muốn đến gần bên họ và khi họ vào nhà, đóng cửa, gã cảm thấy mình bị bỏ rơi bên ngoai, cô đơn một cách kỳ lạ. Khi bà vào nhà rồi, gã nhìn bà qua cửa sổ để xem bà có mở hệ thống báo động không! Đây là việc rất quan trọng cho gã. Bà không mở mà đi thẳng vào bếp.
Peter thấy đèn sáng trong nhà bếp, gã nhìn bà nấu ăn tối cho gia đình. Gã thấy cả Ashley lẫn Will ở trong bếp, nhưng không thấy Sam. Gã nhớ đã nhìn cậu bé trong ảnh, đấy là một cậu bé có mái tóc đỏ, tươi cười. Đến khuya, gã thấy Fernanda đứng bên cửa sổ nơi phòng mình. Gã nhìn bà qua ống nhòm, thấy bà đang khóc. Bà mặc áo ngủ đứng đấy, nước mắt chảy xuống hai má đầm đìa, lát sau bà quay đi. Nhìn bà khóc, gã thấy lòng bồi hồi một cách lạ lùng, gã đã nhòm ngó vào đời sống của họ. Cô gái mặc áo quần bó để múa vũ ba lê, cậu con trai ôm hôn mẹ sau khi thắng trận bóng lacrosse và bà đứng khóc bên cửa sổ ở phòng ngủ, có lẽ khóc vì chồng chết. Đến hai giờ sáng Peter mới lái xe đi. Ngôi nhà đã tối tăm, chắc cũng tối như thế ba giờ nữa. Gã nhận thấy không cần ở lại khuya như thế, nhưng gã cần phải biết hết mọi sinh hoạt của họ.
Gã quay lại lúc bảy giờ sáng hôm sau. Không có gì xảy ra cho đến gần tám giờ. Gã không thấy hoạt động gì trong nhà bếp, vì gã không biết bà có bật đèn lên hay không. Phía nhà gã đang dò xét được ánh mặt trời chiếu sáng và đến tám giờ kém mười, gã thấy bà vội vã đi ra. Bà quay lại nói gì với ai đấy phía sau còn ở trong hành lang, rồi cô vũ công ba lê xuất hiện, kéo theo cái bao nặng trịch. Chàng cầu thủ bóng lacrosse giúp cô bé đem cái bao ra, rồi cậu đi đến nhà xe, nơi xe của cậu đậu. Cánh cửa trước của ngôi nhà vẫn còn mở, Fernanda nhìn cánh cửa, vẻ kiên nhẫn và cuối cùng cậu bé bước ra, Peter ngồi trong xe nhìn cậu bé, gã không thể không mỉm cười. Sam mặc chiếc áo thun màu đỏ nhạt có in hình xe cứu hỏa sau lưng, mặc chiếc quần bằng vải nhung kẻ màu xanh nước biển và đi giày vải màu đỏ có đế cao. Cậu bé hát thật lớn, mẹ cậu bật cười, vẫy tay gọi cậu rạ xe. Cậu ngồi vào phía sau, vì chị cậu ngồi ghế phía trước, với cái bao để trên đùi. Khi họ đến trường, Peter lái xe lẽo đẽo theo sau, Fernanda giúp cô gái bước ra. Cô gái kéo cái bao lên tầng cấp, Peter không biết trong bao đựng gì. Sam nhảy ra khỏi xe theo sau chị như chú chó con, cậu bé quay lại, miệng cười toe toét, vẫy tay chào mẹ. Bà đứng đấy một phút, hôn gió và vẫy tay chào cậu bé rồi quay lại xe. Bà đợi cho đến khi cậu bé đã vào trong trường xong mới lái xe đi.
Bà lái xe đến siêu thị Laurel Village, vào cửa hàng tạp phẩm, đẩy xe mua hàng đi quanh một lát, đọc nhãn hiệu, kiểm tra ngày sản xuất rồi bỏ hàng vào xe. Bà mua nhiều thực phẩm cho trẻ con, ngũ cốc, bánh qui và thức ăn liền, sáu miếng thịt bò bít tết, rồi khi đến quầy bán hoa, bà dừng lại xem hoa, như thể muốn mua, rồi đẩy xe đi, vẻ buồn bã. Peter đáng ra ngồi đợi trong xe, nhưng gã muốn đi theo bà, để xem tận tường bà là người thế nào. Khi nhìn gã, bà làm cho gã mê mẩn. Dưới mắt gã, bà là hình ảnh của một người mẹ hoàn hảo. Những thứ bà mua đều cho thấy bà chỉ nghĩ đến con, chỉ mua cho con. Khi gã đứng sau lưng bà nơi hàng người đợi trả tiền, gã thấy bà lấy tờ tạp chí, nhìn lướt qua rồi bỏ lại. Gã rất kinh ngạc khi thấy bà mặc áo quần quá đơn giản. Nhìn bà, không ai nghĩ rằng chồng bà đã để lại cho bà nửa tỷ đô-la. Bà mặc áo thun màu hồng, quần jeans, mang guốc và trông bà như đứa con nít. Trong khi đứng đợi, bà quay mặt nhìn gã, rồi thật bất ngờ, bà cười với gã. Gã trông rất bảnh, áo sơ-mi mới màu xanh hai đầu cổ áo cài khuy, mang giầy đế phẳng và quần kaki. Trông gã giống như người đàn ông đã cùng lớn lên với bà, hay như những người bạn của Allan. Gã cao, đẹp trai, tóc vàng và bây giờ theo những tài liệu gã đọc được về bà, gã biết gã chỉ nhỏ hơn bà sáu tháng. Họ cùng tuổi với nhau. Cả hai đều theo trường đại học danh tiếng. Bà học ở Stanford, còn gã học ở Duke. Gã sắp ra trường thì bà lấy chồng sinh con. Con họ gần bằng tuổi nhau. Sam sáu tuổi và Isabelle tám tuổi Heather chín. Bà trông hơi giống Janet, nhưng đẹp hơn và chắc gã không biết rằng với mái tóc vàng, trông gã rất giống Allan. Bà nhận thấy điều đó khi để lại tờ tạp chí, rồi nhìn gấ đăm đăm. Rồi khi bà để cuộn khăn giấy lên quầy tính tiền, một cuộn lăn xuống đất, gã cúi xuống lượm lên đưa cho bà.
- Cám ơn. - Bà vui vẻ nói, gã chú ý thấy bà đeo nhẫn trên tay. Bà vẫn còn đeo nhẫn, gã thấy đây là cử chỉ thật đáng yêu. Cái gì nơi bà gã cũng thích hết, gã lắng nghe bà nói chuyện với người đàn ông tính tiền hàng tạp phẩm bà mua, ông ta có vẻ biết bà rất rõ. Bà nói con bà đều khỏe mạnh, Will sắp đi dự trại để chơi bóng lacrosse. Peter nhắc nhở mình nhớ đến nhiệm vụ của mình, gã phân vân không biết khi nào chàng trai đi dự trại. Nếu cậu ta đi trong tháng Bảy thì công việc sẽ nhẹ đi, vì khi ấy Waters và đồng bọn chỉ bắt hai đứa thôi. Nghĩ đến chuyện này, gã cảm thấy đau đớn. Người đàn bà này quá tốt, rất trung thành với chồng, rất tận tụy với con, cho nên gã thấy việc mà đồng bọn của gã sắp làm là quá tàn ác. Họ sẽ bắt bà trả một trăm triệu đô-la, số tiền bà dùng để sống thoải mái với con suốt đời.
Nghĩ đến chuyện đó, gã cảm thấy như có một khối nặng đè lên lương tâm mình, vừa khi ấy gã thấy xe bà đang chạy qua hai ngọn đèn đỏ và đến biển hiệu dừng lại trên đường California để về nhà. Bà lái xe thật ẩu. Gã phân vân không biết bà đang nghĩ chuyện gì khi lái xe vượt qua đèn đỏ. Khi về đến nhà bà, gã lại bàng hoàng thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt mình. Gã cứ nghĩ sẽ có người giữ nhà, hay một đám gia nhân chạy ra bưng hàng trên xe vào nhà. Thế nhưng bà tự mình mở cửa trước, để cửa mở như vậy, rồi tự tay bưng hàng tạp phẩm vào nhà, bao này xong đến bao khác. Gã tự hỏi phải chăng hôm nay là ngày nghỉ của gia nhân. Sau đó, gã không thấy bà lại cho đến mười hai giờ trưa. Bà đi ra để tìm cái gì bà để quên trong xe, rồi lại để rớt cuộn khăn giấy, nhưng lần này gã không lượm lên giúp bà được như khi ở trong cửa hàng. Gã ngồi yên không nhúc nhích. Gã không thể để cho bà thấy. Gã chỉ đến để quan sát.
Vào lúc ba giờ, bà vội vã ra khỏi nhà, người xộc xệch lôi thôi. Bà nhảy lên chiếc xe có chỗ chở hàng, lái đến trường, rất nhanh gần tông vào xe buýt. Quan sát bà suốt cả ngày, gã nghĩ rằng bà lái xe trên đường rất nguy hiểm. Bà lái rất nhanh, băng qua đèn đỏ, đổi làn mà không ra dấu, gần tông người đi bộ băng qua đường hai lần. Rõ ràng bà lơ đãng và đã dừng thật nhanh trước trường của hai đứa nhỏ. Ashley đang đứng đợi bà trên đường, đang nói chuyện với bạn và cười với nhau. Năm phút sau Sam chạy ra, mang theo chiếc máy bay bằng giấy bồi thật lớn, miệng cười toe toét, cậu bé đến ôm ghì lấy mẹ. Nhìn cảnh này, Peter muốn khóc. Không phải khóc vì gã và Waters sắp gây nên cảnh đau thương cho họ, mà khóc vì lúc thiếu thời gã không được như thế này. Bỗng gã nghĩ rằng, nếu gã không làm hỏng cuộc đời của mình thì bây giờ vẫn còn ở với Janet và các con và cuộc sống của gã cũng có thể như thế này, chắc con gã cũng ôm ghì gã. Và chắc gã vẫn có người vợ đáng yêu như bà tóc vàng nhỏ bé này. Nghĩ đến chuyện gã không có cuộc sống như thế này và sẽ không bao giờ có, gã cảm thấy cô đơn.
Trên đường trở về nhà, họ dừng lại ở cửa hàng bán đồ ngũ kim, mua bóng đèn, cái chổi mới và cái xô đựng đồ ăn trưa cho Sam để cậu dùng ở trại ban ngày. Bà thả cậu bé xuống trước nhà và khi Will ra cửa để đón em, bà nói gì đấy với cậu ta, rồi lái xe đưa Ashley đến trường vũ ba lê. Và chiều hôm đó, sau khi đón Ashley về nhà rồi, bà đi dự buổi đấu bóng khác của Will nữa. Cuộc đời bà hình như quay quanh các con. Đến cuối tuần, Peter thấy bà chẳng làm gì cả ngoài việc lái xe đưa con đi học và đón con về, đưa Ashley đi tập vũ ba lê và đến xem các trận bóng của Will. Bà không làm gì hết. Khi gã báo cáo công việc với Addison, gã nói rằng bà không có người giúp việc, đây là chuyện rất kỳ lạ đối với những người giàu có như bà.
- Chuyện này có gì đâu mà lạ? - Addison đáp, vẻ tức bực - Có lẽ bà ta bủn xỉn thỏi.
- Có thể bà ta đã bị phá sản. - Peter nói, càng lấy làm lạ nhiều hơn nữa. Trông bà rất nghiêm trang và khi nào một mình, trông bà thật buồn bã. Nhưng khi ở với con, bà tươi cười, ôm ghì lấy chúng luôn. Và đêm nào gã cũng thấy bà khóc nơi cửa sổ phòng ngủ. Cảnh bà khóc một mình khiến gã muốn ôm bà vào lòng như bà ôm con vậy. Bà cần được ôm như thế mà không có ai ôm bà.
- Không ai tiêu hết nửa tỷ đô-la trong một năm. -Phillip đáp, giọng thản nhiên.
- Nhưng biết đâu có thể chồng bà ta làm ăn thua lỗ hay đầu tư không đúng chỗ, nhất là thị trường biến đổi bất ngờ như hiện nay. - Gã nói và Phillip cũng thừa biết như thế. Nhưng ông nghĩ nếu thua lỗ thì Allan Barnes cũng chỉ thua lỗ chút ít thôi, chẳng nghĩa lý gì với gia sản của ông ta cả.
- Tôi đọc báo thấy không ai nói đến công việc làm ăn của Barnes gặp khó khăn hết. Tin tôi đi, Morgan, họ có tiền. Bây giờ bà ấy đang làm chủ số tiền của ông chồng để lại. Có lẽ bà ta không thích hoang phí đấy thôi. Anh theo dõi bà ta thường xuyên chứ? - Addison hỏi, mừng rỡ vì thấy kế hoạch tiến triển đều đặn. Peter đã đưa tổ công tác vào vị trí nhanh chóng, gã nói gã sẽ đi Tahoe vào cuối tuần để tìm ngôi nhà nhỏ đâu đó khuất tịch để giữ các đứa bé đợi cho đến khi bà Fernanda đem tiền chuộc đến. Theo Addison thì đây là việc kinh doanh. Đối với ông ta, việc này không nên để cho tình cảm cá nhân chi phối Peter thì cảm thấy căng thẳng hơn sau khi quan sát thấy bà chở con đi học, đón con về, luôn luôn ôm ghì con để hôn. Đó là không kể đến cảnh bà khóc bên cửa sổ mỗi khi đêm về.
- Vâng, tôi thường xuyên theo dõi bà ta - Peter đáp giọng cục cằn - Bà ấy không làm gì hết ngoài việc lái xe đưa con đi học và chạy vượt đèn đỏ.
- Tuyệt. Chúng ta hy vọng bà không cán chết ai trước khi chúng ta bắt cóc con mình. Bà ta có uống rượu không?
- Tôi không biết. Bà ta có vẻ không uống. Tôi nghĩ đó là do bà ta lơ đãng hay buồn chán. - Ngày hôm qua, gã thấy bà gần tông một phụ nữ khi qua đường. Người ta bóp còi gọi bà, bà nhảy ra khỏi xe xin lỗi rối rít và khi làm thế, gã thấy bà khóc. Fernanda đã làm cho gã nổi điên. Bây giờ gã chỉ nghĩ đến bà, không những chỉ vì họ theo dõi bà, mà còn vì gã ước chi có thể nói chuyện với bà và ao ước có thời gian để ở với bà, nếu tình thế khác đi. Trong hoàn cảnh khác, chắc gã sẽ đến làm quen với bà. Gã nghĩ trong óc rằng bà đã trở thành người đàn bà hoàn hảo. Thấy bà sống với con mình, gã hết sức khâm phục, lòng tự hỏi khi Barnes cưới bà, trông bà ra sao. Nghĩ đến bà khi còn con gái, gã cảm thấy mình nổi điên.
Tại sao khi ấy gã không gặp nàng? Tại sao cuộc đời tàn nhẫn đến thế. Trong khi gã đang sống bê tha, làm hỏng đời mình và đời của người vợ cũ của mình, thì Fernanda kết duyên cùng người may mắn, xây dựng gia đình. Bà cực kỳ xinh đẹp. Sam đã chiếm trọn trái tim gã ngay ngày đầu gã thấy cậu bé. Ashley là cô gái xinh đẹp. Will có vẻ là loại con trai mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn có. Cho dù Allan Barnes làm gì đi nữa, dù ông ta để lại danh tiếng ra sao trong giới kinh doanh, thì rõ ràng Peter Morgan cũng nghĩ rằng ông ta đã để lại trên đời này một gia đình hoàn hảo, Peter cảm thấy mình như kẻ “nhìn trộm” bà và khi gã về lại khách sạn để ngủ lúc đêm khuya, gã luôn luôn nằm mơ đến bà và sáng dậy, gã rất nôn nóng muốn đến quan sát lại bà ngay. Bà ám ảnh gã như người bạn cũ, hay như người tình đã mất. Thực vậy, gã thấy bà như người nhắc gã nhở đến một thế giới đã mất. Một thế giới mà gã luôn mồm muốn góp mặt với mọi người, muốn kề vai sát cánh với những con người tốt, nhưng việc thấy bà đã nhắc gã nhớ đến cảnh đời gã đã phá hỏng. Bà là hình ảnh gã muốn nắm giữ lấy, nhưng sẽ không bao giờ nắm được.
Vào hôm thứ Bảy, gã ghét việc bàn giao bà cho Carlton Waters quan sát. Nhưng gã phải làm, gã đưa chìa khóa xe hơi cho hắn đi quan sát, còn gã dùng xe Van để đi Tahoe. Gã đã xem trên mạng Internet thấy có quảng cáo một số nhà cho thuê ở đấy. Gã không muốn làm việc với người kinh doanh địa ốc. Nhưng chừng nào mà chưa có ai gặp Carl và đồng bọn của hắn, thì vẫn chưa có vấn đề gì đáng lo. Nếu có chuyện gì xảy ra, Peter có thể khai rằng bọn chúng đột nhập vào đây để trú ngụ trong khi gã đang ở tại San Francisco. Họ phải cố hết sức để đừng gặp nhau và chừng nào còn được thế thì không có vấn đề gì khó khăn. Không ai ở Modesto, ngoài Stark và Free, biết Carl đi vào thành phố. Hắn sẽ về nhà vào giờ giới nghiêm.
Sẽ không có ai theo dõi Fernanda sau sáu giờ tối đó, cho đến khi Peter ở Tahoe về, gã sẽ về vào quãng mười giờ. Và theo lịch trình thường ngày thì bà sẽ có mặt ở nhà với con trước giờ đó lâu rồi. Bà chỉ đi ra ngoài ban đêm vào những lúc cần chở Will hay Ashley đến nhà bạn, hay đón chúng về sau buổi tiệc. Bà không muốn Will lái xe vào ban đêm, mặc dù cậu ta thường nói bà lái xe ẩu hơn cậu rất nhiều. Điều này Peter có thể xác nhận là đúng. Theo sự quan sát của Peter, bà lái xe như thế rất dễ xảy ra tai nạn.
Khi Carl lấy chìa khóa xe hơi Peter, hắn hỏi:
- Hôm nay bà ta sẽ làm gì? - Hắn đội mũ chơi dã cầu che kín mặt, đeo kính râm, trông diện mạo của hắn đã thay đổi nhiều. Khi Peter theo dõi bà, gã cứ để tự nhiên như cũ chứ không ngụy trang. Nếu trên đường có người đông đúc, gã lái xe đi quanh khu phố một lát rồi quay lại. Nhưng gã cam đoan là không có ai thấy gã, nhất là Fernanda.
- Có lẽ bà ta sẽ đưa đứa con trai lớn đi chơi bóng, có thể tại Marin, hay đưa đứa con gái đi học vũ ba lê. Vào thứ Bảy, bà ta thường đem theo đứa con trai út cùng đi với mình. Họ hình như không làm việc gì nhiều, có lẽ vào những ngày cuối tuần cũng thế. - Thời tiết quá tuyệt vời, nhưng hình như bà không đi đâu nhiều. Thực ra thì hầu như không đi đâu - Anh phải quan sát các đứa bé cho thật kỹ. Bà ấy thường ở với con và thằng bé không bao giờ rời khỏi bà. - Peter có cảm giác đã phản bội họ, còn Waters gật đầu. Carl không quan tâm đến việc làm quen với họ. Đây là nhiệm vụ trinh sát của hắn, ngoài ra không có gì quan trọng. Đối với hắn, đây là việc làm ăn. Đối với Peter, việc này trở thành một ám ảnh. Nhưng Carlton Waters không biết điều này.
Hắn lấy chìa khóa bước lên xe, lái đến địa chỉ mà Morgan đã đưa cho hắn. Peter rời khỏi thành phố để đi Tahoe lúc mười giờ sáng thứ Bảy, tháng Năm trời nắng ráo đẹp đẽ.
Gã nghĩ đến bà Fernanda suốt trên đường đi đến Tahoe, lòng tự hỏi không biết bây giờ gã rút lui thì sao, chuyện gì sẽ xảy ra. Đơn giản thôi, Addison sẽ giết con gái gã, rồi sau đó sẽ giết gã. Còn nếu gã đầu thú với cảnh sát để chịu hình phạt đi ở tù, Addison sẽ giết gã trong nhà tù. Chuyện rất đơn giản. Không thể nào rút lui được. Bây giờ họ đang tiến hành. Khi gã đến Truckee, Waters đang theo dõi bà ở Marin, bà đến xem Will chơi bóng. Hắn đã thấy ba đứa con của bà, trông bà giống như người hắn hình dung ra trong óc. Đối với hắn, bà giống như một bà nội trợ ở vùng ngoại ô, không có gì làm cho hắn quan tâm. Với hắn, bà là nạn nhận, là người sinh lợi cho hắn, chứ không có gì hơn. Đối với Peter, bà giống như thiên thần, nhưng Waters không thấy nét thiên thần ở đâu nơi bà. Loại đàn bà làm cho hắn say mê là loại có vẻ hấp dẫn hơn Fernanda rất nhiều. Hắn nghĩ bà đẹp đấy nhưng bình dị và hắn nhận thấy bà không son phấn trang điểm. Khi bà đi ra ngoài với con, hắn không thấy bà trang điểm. Thực ra, bà không trang điểm từ khi Allan chết. Việc này không quan trọng với bà nữa. Áo quần đẹp, giầy cao gót, nữ trang chồng tặng cũng không thành vấn đề với bà. Bà đã bán gần hết số nữ trang chồng tặng, số còn lại nằm trong tủ két kể từ tháng Một. Bà không cần đồ nữ trang hay áo quần đẹp vào công việc hiện bà đang làm, cuộc sống của bà hiện nay không cần những thứ ấy.
Peter lái xe đến địa chỉ đầu tiên trong danh sách của gã. Gã thấy ngôi nhà có ba phía đều sát với nhà khác, chỉ cách các nhà khác chững sáu tấc, vị trí ngôi nhà không hợp với mục đích của bọn họ. Bốn nhà tiếp theo cũng gặp khó khăn tương tự nhà đầu. Nhà thứ sáu thì giá cho thuê quá đắt. Bốn cái tiếp theo cũng không thích hợp. Và rất may cho gã là cái cuối cùng rất phù hợp với mục đích công việc. Ngôi nhà hoàn toàn thích hợp, nó có con đường cho xe chạy vào dài, ngoằn nghèo, đầy ổ gà và cỏ dại. Ngôi nhà có vẻ cũ nát, cỏ mọc um tùm, người ta không thể nhìn vào qua cửa sổ và cửa sổ quanh nhà lại là một sự thuận tiện khác nữa nhờ các cánh cửa đều bằng lá sách. Ngôi nhà có bốn phòng ngủ, nhà bếp đã cũ nhưng vẫn còn dùng được và phòng khách có lò sưởi cao, Peter có thể đứng lọt vào trong. Phía sau ngôi nhà, có sườn đá dốc thẳng đứng. Người đàn ông chủ nhà chỉ cho gã xem ngôi nhà, ông ta nói ông không dùng nữa. Ngôi nhà cách đây được các con trai ông dùng, nhưng họ đã bỏ đi mấy năm rồi và bây giờ ông giữ ngôi nhà làm vật đầu tư. Từ khi con gái ông không cần đến ngôi nhà, ông bèn cho thuê. Cả hai người con trai của ông đều sống ở Arizona, còn ông nghỉ hè với con gái ở Colorado. Peter thuê ngôi nhà trong thời gian sáu tháng, gã hỏi ông ta nếu gã chùi dọn sạch sẽ một chút, làm cỏ ngoài sân cho sạch có được không, vì gã sẽ dùng ngôi nhà để cho khách hàng gã vui chơi giải trí. Người chủ nhà có vẻ sung sướng ra mặt. Ông ta không ngờ đã quá may khi gặp được khách thuê như Peter. Thậm chí Peter không cần trả giá. Gã ký hợp đồng ngay, trả tiền thuê ba tháng và đóng bảo hiểm bằng tiền mặt. Xong xuôi, gã quay về lúc bốn giờ, trên đường về, Carlton Waters gọi cho gã.
- Có gì không ổn à? - Peter hỏi, vẻ lo lắng, tự hỏi phải chăng có gì xảy ra, hay phải chăng người ta đã thấy Waters. Hay hắn làm cho Fernanda sợ hãi, hay làm cho đứa con nào của bà sợ.
- Không, bà ta yên ổn. Họ đang xem trận bóng của đứa con trai. Bà ta không làm gì hết à? Và bà ta luôn luôn đem theo thằng con út bên mình - Đây là vấn đề để gây phức tạp cho họ, nhưng chẳng sao. Bà quá nhỏ con, không gây cho họ khó khăn gì - Tôi có chuyện này muốn hỏi anh: Ai sẽ giữ vũ khí?
Peter suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Tôi nghĩ anh sẽ giữ. Tôi có thể yêu cầu ông ta đưa vũ khí, nhưng có lẽ ông ta không muốn cung cấp cho chúng ta cái gì mà người ta có thể lần tìm ra được ông ta. Anh có thể sử dụng được vũ khí không? - Peter biết Addison có đường dây cung cấp vũ khí cho họ, nhưng gã cũng biết Addison không muốn dính dáng gì đến kế hoạch này.
- Có lẽ tôi sử dụng được. Tôi muốn có vũ khí tự động. - Waters nói thẳng về việc này.
- Anh muốn nói anh thích súng máy phải không? -Peter có vẻ kinh ngạc - Tại sao? - Bọn trẻ không có khí giới. Bà ta cũng không, nhưng nếu có cuộc chạm trán với cảnh sát, thì cảnh sát có vũ khí. Đối với Peter, súng máy có vẻ quá mức.
- Súng ấy sẽ giữ cho tình thế thuận lợi, đơn giản. - Waters đáp một cách thẳng thừng và Peter gật đầu. Bọn hắn là dân chuyên nghiệp, Addison đã muốn thế.
- Anh coi chừng súng đạn đấy. - Peter nói, vẻ lo lắng. Rồi gã nói với hắn về ngôi nhà và Waters đồng ý với gã. Ngôi nhà như thế có vẻ hoàn hảo. Bây giờ họ đã chuẩn bị chu đáo hết rồi. Chỉ còn việc cần làm là chọn ngày trong tháng Bảy để ra tay. Công việc có vẻ rất đơn giản, nhưng khi Peter cúp máy, gã lại thấy lòng đau đớn như những lần trước. Gã bắt đầu nghĩ rằng đấy là do lương tâm cắn rứt. Theo bà từ trường múa ba lê cho đến sân bóng dã cầu là một việc, bắt cóc con bà, dùng súng máy và đòi tiền chuộc một trăm triệu đô-la là một chuyện khác. Peter hiểu sự khác nhau này.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng