Chương Kết
nh ủ cô trong lòng mình:
- Đừng căng thẳng nghe em, tình yêu sẽ là hoa cho mật ngọt.
Thanh Bình không còn thấy sợ hãi nữa, cô khép mắt lại, nhủi đầu vào lòng ngực rộng và cũng thật ấm ấp, vòng tay anh thật vững chắc như che cho cô tiếng khóc nhỏ dần chìm vào im lặng.
Thanh Bình đã ngủ, sau giây phút mệt mòi và căng thẳng:
Tri Thức nhẹ nhàng bế cô lên đi vào phòng:
Ngủ đi em, một giấc ngủ bình yên, ngày mai em sẽ thấy ánh bình minh lên:
Bình minh lên, ánh sáng đầu ngây xuyên qua khung cửa sổ của căn phòng rèm màu xanh che kín lại, còn,ánh sáng mờ nhạt dịu dàng. Thanh Bình giật mình thức giấc, cô đang nằm trong lòng Tri Thức. Anh vẫn ngủ say. Thanh Bình ngước mặt nhìn anh. Đêm qua...cô đã biến đêm tận hôn của mình thành ác mộng, chắc là anh rất giận cô.
Gương mặt đầy nam tính của anh thật đáng yêu, Thanh Bình ngập ngừng đưa tay sờ lên mặt anh. Dường như có cảm giác nhột nhạt, Tri Thức đưa tay lên mặt, làm Thanh Bình rụt tay lại.
Tri Thức mở mắt ra cười:
- Em dậy rồi à? Sao không gọi anh dậy với?
- Em... Tri Thức, đêm qua anh giận em lắm phải không?
Tri Thức lắc đầu:
- Không? Tại sao anh lại giận em?
- Nếu anh giận em, hóa ra anh quan trọng chuyện chăn gối sao?
- Nhưng mà em đã...
- Anh hiểu cơn ác mộng ấy vẫn còn trong em. Anh có bổn phận xóa tan mộng dữ trong em, bởi vì anh là chồng của em, vợ chồng với nhau, tình yêu rồi mới đến hôn nhân...hôn nhân cũng là yếu tố nuôi dưỡng tình yêu. Nào, em đói chưa, chúng mình dậy đi ăn sáng, sau đó đi thăm mẹ em và ba em nữa chứ.
Thanh Bình kéo anh dậy đi!
Thanh Bình lụt rè đưa tay ra cho Tri Thức nắm, anh kéo cô ngã ập trên ngực mình và giữ cô nằm như thế, song anh chỉ hôn nhẹ lên trán cô.
- Nào, một hai cùng ngồi đậy!
Vào phòng vệ sinh, Tri Thức lấy ra hai bàn chải đánh răng trét kem lên:
- Anh mua hai màu giống nhau, nhưng màu bàn chải của anh đậm hơn bàn chải của em một chút:
Thanh Bình cảm động cảm lấy bàn chải đánh răng:
- Cảm ơn anh.
- À, nhà có bánh mì và trứng gà, em có thích ăn bánh mì với trứng gà ốp- la không?
- Dạ có.
Anh mà chiên trứng ốp- la, tuyệt luôn.
Chải tóc xong, Thanh Bình đi xuống bếp.
Bàn ăn đã sẵn sàng, Tri Thức quấy ly sữa nóng:
Sữa này của em đó, anh uống cà phê.
Anh quết bơ và trứng vào bánh mì đưa vào miệng Thanh Bình:
- Nào, há miệng ra!
- Em tự ăn được mà.
- Không! Anh muốn đút em ăn. Nào ngoan ùm đi em bé!
Đỏ mặt, Thanh Bình phụng phịu:
- Anh làm như em là em bé vậy.
- Ừ, em là em bé là bà xã của anh.
- Nhưng mà,đêm qua...
- Suỵt!
Tri Thức đưa miếng bánh vào ngay miệng bắt Thanh Bình ăn, cô nhai lúng búng.
- Ngon không Thanh Bình?
- Ngon lắm.
- Em cần mập thêm tí nữa, em bé cưng.
Đã đoạt giải phim hay, bây giờ gác công việc lại ít lâu dành hết thời gian cho anh, chịu không?
- Chịu.
Tri Thức bật cười vì vẻ ngoan ngoãn của cô:
- Anh không nghĩ có một ngày cô bé quậy này đáng yêu như vậy. Phải thưởng mới được, mỗi lần thưởng là nụ hôn.
Thanh Bình tưởng anh sẽ hôn cô, nhưng không, anh dịu dàng chăm chút cho cô:
Chúng mình đi thăm ba mẹ nhé. Đêm qua ba rước mẹ về nhà, em nghĩ xem ba mẹ có hòa với nhau không?
- Em không biết?
- Anh nghĩ là có có thể bây giờ không yêu nhau như ngày xưa, mà cả hai người có thể đến với nhau như người bạn.
Căn nhà của ông Dung như rộn ràng lên với tiếng cười, gương mặt ông Dũng tươi tỉnh. Còn Như Ý có vẻ trầm lắng một chút sau biến cố.
Bà Thiên Ngân ôm Thanh Bình vào lòng:
- Nhìn thấy Tri Thức yêu con, mẹ mừng lắm. Phải biết vun đắp hạnh phúc nghen con.
- Mẹ ơi! Đêm qua...con đúng là có lỗi với anh ấy.
- Sao? - Bà Thiên Ngân lo lắng:
- Không có ai tốt hơn Tri Thức đâu con.
Khi anh ấy ôm con con nhớ những lần bị cưỡng bức, thế rồi con hoảng hốt lên và chạy trốn.
- Thanh Bình! Con phải quên chuyện xấu xa đó chứ.
- Con rất muốn quên, mẹ ạ. Nhưng khí anh ấy ôm con là khắp người con nổi gai và sự sợ hãi cứ dâng lên.
- Hay là con đi bác sĩ tâm lý.
- Không? Con sẽ cố gắng mẹ ạ, vì bây giờ con hiểu, nếu như mất anh ấy, con sẽ rất đau khổ.
- Con gái của tôi.
Bà Thiên Ngân đau lòng:
Mẹ thật có lỗi với con.
- Mẹ đừng tự dằn vặt mình:
Nếu như cuộc đời con bất hạnh, cả đời mẹ lương tâm không bao giờ yên ổn:
- Không mẹ ơi, con đang rất hạnh phúc. Mẹ tin con đi, anh Thức rất yêu con.
- Mẹ cũng mong như vậy.
- Mẹ à! Ba con có tha thứ cho mẹ không?
- Có. Mẹ thật sự mang ơn ba con đã rộng lượng.
- Con chưa xin lỗi ba...
- Có cha mẹ nào chấp nhặt lỗi lầm con cái. Con hận cha hay hận mẹ cũng có lý do mà. Mình đừng nói chuyện buồn đó nữa nghe mẹ.
- Chúng ta ra ngoài đi. Dường như Tri Thức cùng với ba con đang làm món ăn gì đó. Mùi thơm quá.
- Mẹ ơi! Hình như món...
Tri Thức đi lên cười vui vẻ:
- Món gà nướng chanh em ăn món này chưa?
- Chưa, nhưng em nghĩ anh và ba làm món ăn sẽ tuyệt hảo.
Như Ý đùa:
Dĩ nhiên là tuyệt hảo, dù không dám chê cũng phải... chê.
Tri Thức cười cốc nhẹ lên đầu Như Ý:
- Cô giáo sắp ra trường chưa?
- Một năm nữa lận anh ơi.
Căn nhà hôm nay rộn rã tiếng cười.
Tối nay nằm cạ nh nhau và xem truyền hình, Tri Thức nhẹ nhàng lấy cái gối đặt vào tay Thanh Bình:
- Em cứ ngủ đi, anh sẽ mở ti vi thật nhỏ. À, hay là anh quay mặt tivi sang hướng khác nhé, anh muốn xem đá banh.
- Không cần đâu anh! Em sẽ quay mặt vào vách và ngủ.
- Có được không?
- Được mà.
Thanh Bình quay mặt vào vách, cô mong Tri Thức sẽ ôm cô vào lòng.
Nhưng đêm nay dường như anh ngại sẽ làm cho cô sợ, nên tán cái gối ôm vào giữa. Mình đã làm cho anh ấy khó xử, có người chồng nào cưới vợ mấy hồm tối anh ta vẫn cứ phải ôm gối mà ngủ:
Cô không thể nào bỗng dưng sà vào lòng anh, và nói là cô muốn làm nghĩa vụ làm vợ, để sau đó rồi hét lên chạy hoảng loạn.
Thanh Bình cứ trằn trọc, còn Tri Thức trận đá bóng đang đi vào căng tháng bỗng anh nhảy xuống giường và hét lên nho nhỏ:
- Tuyvệt! Đức đá thắng Brasil.
Hét xong, anh giật mình quay về phía Thanh Bình cồ vẫn nằm quay mặt vào vách, nhưng hình như đôi vai run run.
- Thanh Bình! Em ngủ hay thức vậy?
Thanh Bình quay ra đôi mắt đẫm lệ:
- Tri Thức! Có phải anh không cần em nữa?
- Sao em lại nói như vậy?
- Chúng mình cưới nhau đã bốn hôm rồi phải không anh?
- Ừ!
- Tối anh đâu có ôm em, như vậy là...
- Anh rất cần em Thanh Bình ạ, nhưng anh không muốn tạo áp lực căng thẳng cho em.
Mấy đêm nay em có cảm giác là anh không cần em...
- Bậy nào!
Tri Thức phì cười nằm xuống, ôm Thanh Bình vào vòng tay mình:
- Anh rất yêu em.
- Vậy anh hôn em đi!
Bảo anh hãy hôn cô chứ đôi bàn tay Thanh Bình chủ động ôm qua cổ Tri Thức, cô áp môi cô vào môi anh, nụ hôn rụt rè, dâng hiến. Tri Thức cảm động siết nhẹ Thanh Bình vào lòng, anh hiểu đây là lúc anh cẩn thận trọng cho cô cảm giác tình yêu nhẹ nhàng.
Đôi môi ấm nóng lướt trên đôi mắt còn ướt nước mắt, lên sóng mũi Thanh Bình, bờ môi hé mở và xuống chiếc cổ thon thả. Thanh Bình run lên, cảm xúc trong cô thật diệu kỳ, cảm xúc của tình yêu.
Bờ môi anh nâng niu từng khoảng da thịt của cô, cho cô cảm giác được yêu thương trân trọng. Chiếc áo của cô được thật chậm kéo qua đầu, những nụ hôn dịu dàng cứ trân trọng phủ lên, Thanh Bình mê đi trong khoảnh khắc lạ lùng, không có đau đớn hay nước mắt mà là cảm xúc.
- Thanh Bình!
Anh gọi tên cô trong hơi thở, cô ngước mắt nhìn anh nồng nàn:
- Bão giông đã thật sự đi qua rồi phải không anh?
- Ừ, bão giông đã thật sự đi qua nhường cho bình minh lên.
- Mẹ.
Thiên Hành nghẹn ngào, cứ mỗi lần gặp mẹ là nỗi ăn năn lại giày vô Thiên Hành. Những ngày cải tạo, những ngày cai nghiện vật vã và bây giờ cậu trở thành cậu thanh niên khỏe mạnh, nước da rám nắng, không trắng trẻo trắng bệch như ngày nào.
Bà Thiên Ngân vuốt tóc con trai:
Phải mạnh mẽ lên chứ con, mỗi lần gặp mẹ là rơi nước mất như vậy sao?
- Con hối hận lắm mẹ à:
Con đã hủy hoại tương lai của con. Nhlững ngày đi cải tạo, con đau khổ nhiều lắm.
- Dù sao vẫn tốt hơn! Mẹ cũng có lỗi đã buông xuôi và khiếp nhược trong lối giáo dục con cái. Ngày nay con ra nông nỗi này có nhiều lỗi lầm của mẹ nữa.
Thiên Hành rúc vào ngực mẹ, nước mắt lã chã, những giọt nước mắt ân hận muộn màng dù sao cũng còn bảy năm nữa cậu mới ra tù và làm lại tất cả.
Mỗi lần mẹ lên thăm, mái tóc mẹ dường như bạc trắng hơn nửa, khiến cậu không sao kiềm được nước mắt.
- Mẹ! Sau này ra tù, cơn nhất định sẽ là đứa con đàng hoàng và có hiếu với mẹ. Bà Thiên Ngân âu yếm vổ lên đầu Thiên Hành như ngày nào còn bé nằm trong nôi.
Ngủ yên! Ngủ yên! Cò ơi, chớ sợ.
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng.
Con dù lớn vẫn là con của mẹ.
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con...
Thủy Chung Trọn Đời Thủy Chung Trọn Đời - Thảo Nhi Thủy Chung Trọn Đời