Chương 9. -
. Vui trừng phạt Tri huyện Cẩm Giang
Giữa tranh hùng, gập chàng Tú Thái
Việc của Song Lưu hội ở xa Kẻ chợ thì Quốc Ðức tranh đảm nhiệm ẩn ý vui chơi hiệp khách. Chi nhánh ở Cẩm Giang, do Dương Quí Tảo quản lý, bị đốt phá.
Ðiều tra thì chính chức việc gây ra. Tri huyện Cẩm Giang bênh vực con trai mình, đồng lõa với con đồ, không những từ chối nhận đơn khởi tố của nạn nhân, lại còn kiếm cớ vu oan, giam cầm nạn nhân. Tri huyện họ Mai này trước đây chỉ là biện lại phủ Thửa Doãn, vì nịnh hót, vây cánh được bổ tri huyện, tri nhậm huyện này đã năm sáu năm, nhân dân ta thán, có đơn kiện tới phủ chúa, nhưng địa vị hắn ta chẳng hề lay chuyển.
Sáng ấy, đưòng phố Cẩm Giang ồn ào nhộn nhịp như thường lệ. Vào đầu tỵ, hàng phố bỗng chú ý đến một khách lạ dẫn đoàn ngựa thồ, hai bên đeo sọt mây khá lớn. Dân chúng vùng này ít khi tiếp đón khách lạ, cho nên già trẻ, lớn bé đều tò mò quan sát.
Ai ai cũng phải công nhận dáng dấp oai phong của khách lạ, Y phục toàn chàm, quần chẽn ống, thắt lưng và khăn quấn tam giang, đặc biệt giữa khăn có đính một viên hồng ngọc to hơn trứng bồ câu; chân đi hải sảo đen, ngang vai một thanh bảo kiếm, chuôi và vỏ trạm bạc tinh vi. Râu quai nón đen phản tương với làn da trắng hồng. Khách lạ cao hơn thường thấy cho nên oai phong lẫm liệt càng tăng. Vài thiếu nữ nấp nghé mành trúc tấm tắc thầm khen chàng trai sơn cước …
Người lạ áo chàm buộc ngựa trước tửu gia to nhất phố. Vào phòng khách, lịch sự nghiêng mình chào mọi người, hỏi chủ quán mướn phòng..
Xưng tên Nông Đức Lễ, từ biên thùy thượng du tới đây để gặp Dương Quí Tảo, một thương gia trong huyện. Nghe thấy hỏi đến Dương Quí Tảo, mọi người trong phòng tự nhiên im lặng, sợ sệt hiện trên nét mặt. Một không khí khó thở bao trùm.
Hồi lâu sau, một chàng trai trẻ, ngồi cuối phòng ngừng viết đứng dậy dẫn khách áo chàm ra cửa sổ, chỉ tay sang phía bên kia đường:
- Tôn huynh muốn gặp thương gia họ Dương? Tôn huynh đến quá muộn. Kia là nhà của họ Dương …!
Theo tay chỉ, khách áo chàm nhìn mấy cột nhà cháy đen, không hiểu sao còn đứng vững. Sự thật khách áo chàm đã nhận thấy từ khi mới đến, nhưng giữ vẻ ngạc nhiên:
- Thế bây giờ ông ta ở đâu? -
Vẫn một mình chàng trai trả lòi:
- Bây giờ huyện quan đã mời ông ta đến tạm trú ỏ ngục thất, sau huyện đường. Chính tôi đang viết một đơn gửi khiếu nại ở kinh đô. Không họ hàng gì với, nhưng chuyện bất bình chẳng lẽ bỏ qua …! -
Dứt lời chàng kể hết sự tình, tuy chỉ vào khoảng mười lăm mười sáu tuổi mà giọng nói sang sảng, như người quen sử dụng quyền hành …
Có người can:
- Thôi đi, cậu Tú Thái, việc gì mang vạ vào thân?-
Chàng trai không trả lời, tiếp tục câu chuyện cho khách áo chàm nghe:
- Tôn huynh từ xa đến đây, tôn huynh không biết đây là nơi cực kỳ nguy hiểm cho người lương thiện. Việc Dương thương gia điển hình cho tính cách vô luật pháp của Mai tri huyện. Từ ngày trọng nhậm huyện này, ông ta tự coi mình như chúa tể địa phương, áp dụng chính sách “ một người làm quan trăm họ được nhờ ”. Các tiệm buôn, tiệm ăn, trừ quán này, đều là họ hàng của Mai tri huyện. Còn bà huyện chuyên nghể cho vay lãi nặng, tịch thu nhà cửa, ruộng vườn của con nợ vì vậy huyện quan kiệm nhiệm cả “chức vụ ” cường hào trong vùng. mấy trăm mẫu thượng đẳng điền nay thuộc quyền sở hữu họ Mai, những chủ cũ biến thành tá điền, địa tô rất nặng …! -
- Vì cạnh tranh, con trai huyện quan, đầu sỏ bọn côn đồ đã cướp đốt cửa tiệm của Dương Quí Tảo, Thương gia họ Dương đệ đơn kiện thì bị huyện quan kiếm cớ bỏ ngục, sai lính lệ đánh đập tàn nhẫn. Vợ thương gia dẫn hai con nhỏ tạm trốn tránh ở đâu chưa biết?- Cũng chỉ vì họ Dương không chịu ký bán cửa tiệm cho họ hàng Mai tri huyện, mới sinh ra chuyện này. Ngu đệ, tài hèn sức mọn, chưa có cách nào can thiệp …-
Khách lạ áo chàm: - Hiền đệ, xin phép các hạ gọi hiền đệ, - hiền đệ trẻ tuổi học rộng tài cao, lại có tinh thần nghĩa hiệp, thật là may cho hạt Cẩm Giang này. Người ta gọi hiền đệ là cậu tú, có nghĩa là …
Chàng trai: - Năm ngoái, mười lăm tuổi, ngu đệ đậu tú tài, nhưng cái học hỏi hẹp hòi có gì đâu đáng kể. Thấy nhân tình thế thái nơi phồn hoa, tiểu đệ chán ghét, muốn đi chu du khắp nơi để học hỏi trường đời, nên không vào hoạn lộ; tới đây vì nghe dân lành ta thán, tiểu đệ mới ở lại quán trọ này, cốt tâm muốn ghi chú vào quyển nhật ký hành trình những điều ngang tai trái mắt trong thiên hạ. Đây là những điều mắt thấy tai nghe, trong mấy tháng nay, trong cuộc hành trình từ Kinh đô đến Cẩm Giang này.-
Dứt lời, chàng trai mở túi da, đưa coi một tập quyển đã viết tới trang bốn mươi, chữ Nôm, nét bút cực kỳ linh hoạt. Khách áo chàm thuộc hạng người khá hiếm, có kỹ thuật đặc biệt đọc sách nhanh chóng, chỉ giở qua từng trang, biết chàng trai đã viết năm việc quan sát trên đường đi và truyện Cẩm Giang sẽ là chương thứ sáu.Trả lại chàng trai tập quyển sau khi liếc nhìn ngoài bìa tên tác giả và tên sách: Trần Nguyên Thái, Viễn hành nhật ký.
Khách lạ áo chàm: - Quả nhiên là thiên tài văn học, xin bái phục, ngu huynh hy vọng có ngày gặp lại hiền đệ để đọc chương thứ sáu nhé!…
Dứt lời, ghé tai chàng trai nói nhỏ: - Chúng ta hãy coi chừng, sắp có việc. Hai người ngồi bàn gần cửa đã bỏ đi từ lâu, có thể là hai thám tử của Mai tri huyện …-
Chàng trai gật đầu lui về.
Mấy người nhút nhát đứng dậy, trả tiền chủ quán chia tay. Cũng còn lại nhiều người tỏ vẻ can trường, ngồi yên tại chỗ.
Khách lạ áo chàm hỏi chủ quán: - Nếu quí ông sợ liên lụy và tổn thất vật dụng, chúng tôi xin ra khỏi nơi đây? -
- Quí vị không phải đi đâu cả, cũng có một ngày nào phải thanh toán, ngày ấy có thể là hôm nay. Hiện nay chỉ có mình tôi ở đây, vợ con đều về quê Băng Châu mấy tháng rồi. Vậy tôi cũng chẳng e dè đối phó. -
Chủ quán trả lời xong thì nghe ồn ào mặt tiền, và mặt sau tửu gia.
Khách áo chàm vội nói: - Đúng như tiên đoán, chúng ta đã bị bao vây. Nhắc lại, xin đừng ai bạo động, cứ để mình tôi đối phó -
Cánh cửa bị đạp ầm, mở toang. Bước vào, đi đầu, một người võ phục toàn đen, đôi mắt sâu sâu, ẩn dưới hai lông mày rậm rí giao nhau gần thành một, thái độ hung hãn. Liền sau, một chàng trai tuy bạch diện thư sinh, nhưng lại bận võ y mầu hoàng sa, dáng điệu làm ra hùng mạnh, rồi thì sau cùng hai vệ sĩ, cao lớn
Trong nháy mắt, khách áo chàm kiểm điểm võ khí đối phương: Võ sĩ áo đen mang một thiết côn khá nặng, bạch diện thư sinh có đôi đoản kiếm, còn hai vệ sĩ thì nai nịt như ra trận, mỗi người một khẩu súng, và một đoản thương coi vẻ sắc bén, hai hỏa khí là nguy hiểm cần tiêu diệt ưu tiên.
Bạch diện thư sinh lên tiếng đầu tiên:
- Ta tờ …ta …đê …đê …đây là …à là Mai …cơ cờ …công tử …!
Thì ra thư sinh nói lắp; mọi người cố nín cười.
Võ sĩ áo đen đỡ lời, quát tháo:
- Nghe nói có tên thổ mừ đến đây quấy rối?
Khách áo chàm đứng dạy:
-Thổ mừ ấy là ngu hạ, các hạ muốn gì xin chỉ giáo?
Võ sĩ áo đen hẳn không quen nghe lời lịch sự, giơ cao thiết côn sừng sộ:
- Ra tên này vô lễ. Ta chẳng chỉ giáo chỉ giở gì với nhà ngươi.. để ta cho bài học Cẩm Giang này.
Dứt lời, võ sĩ áo đen giáng thiết côn bên vai khách áo chàm. Người này bình tĩnh sắc mặt không thay đổi, chỉ khẽ né tránh. Thiết côn trượt xuống quầy hàng, một chồng bát vỡ tan như sấm nổ. Võ sĩ áo đen định nâng thiết côn đánh đòn nữa, thì không tài nào nhấc nổi ngọn côn: Khách áo chàm đã áp dụng thuật cần bẩy, nắm giữ đầu cây côn, ấn xuống mặt quầy.
Khách áo chàm ôn tồn:
- Không nên nổi nóng. Không nên, các hạ muốn gì xin nói.
Chưa hết câu, bỗng nghe tiếng rào rào. Thì ra chàng trai đã cầm ống đũa ném về phía bạch diện thư sinh và hai vệ sĩ. Mấy chục chiếc đũa thay nhau bay như mấy chục mũi tên. Một chiếc đũa cắm má thư sinh võ y hoàng sa, máu chảy ròng ròng. Chàng này kêu khóc:
- Đơ …đau …đau quá anh Ba ơi, …a…a…giê…giết nó …cho…cho …em!
Việc xẩy ra chớp nhoáng. Quay lại thấy chàng trai ném đũa nằm dài bất tỉnh trên mặt đất. Thì ra một người trong bọn Mai công tử đã lén đứng sau Tú Thái, tặng chàng một quả thôi sơn đúng gáy. Người này đang sắp sửa cướp tập quyển và bút nghiên của Trần tú tài còn đặt trên bàn. Bắt buộc khách áo chàm phải chuyển sang thế công. Chàng rút cây roi da..vài tiếng như xé lụa, đầu dây da nổ bốp bốp. Trong nháy mắt cả năm người trong bọn họ Mai đều bị thương, kẻ ở tay cầm võ khí. Họ đều như loạn trí vì lần đầu thấy võ khí kỳ lạ này. Cả bọn định tẩu thoát, nhưng khách áo chàm đã phi thân chặn cửa, bắt năm người ngồi lại.
Chàng đến bên Tú Thái, chẩn mạch, sở nắn nơi gáy bị thương. Chàng trai vẫn nằm thiêm thiếp. Khách áo chàm tuyên bố:
- Không hề gì, cứ để ngủ vài phút nữa … Tôi đến đây, không có ý gây chiến, chủ tâm muốn đến yết kiến Mai tri huyện để bàn tính công chuyện thương mại, lại có vài món quả sơn cước đến biếu … quí vị về nói với ngài cuối Mùi tôi xin yết kiến.
Bạch diện thư sinh đã bớt đau vì khách áo chàm cho thuốc và nói chỉ vài ngày má sẽ lành lặn, không vết sẹo. Cậu ta hy vọng nói với cha thuyết phục con người tài ba này vào vây cánh, nên vội vàng:
- X..xi..xin ba bái …lĩnh …v…vè no …nói..vơ…với thân phụ …!
Rồi Mai công tử quay lại chủ quán:
- Nha…nhắc ông..ha…hai hủ…rư..rượu…lớn…như…thường…lệ, chiều …cho..cho…người…ra lấy! -
Dứt lời cả bọn cáo từ về huyện.Bọn ấy đi khỏi, khách áo chàm quay lại chủ quán. Ông ta giải thích: mỗi tháng bốn kỳ trong huyện tổ chức dạ tiệc đãi thủ hạ, mỗi kỳ ông ta phải nộp thuế hai hủ lớn, loại hai trăm li, rượu ngon nổi tiếng Ngọc hà Hoàng hoa tửu. Kỳ này, ông ta đã sửa soạn rồi. Nếu không nộp đủ chỉ ngày sau, côn đồ ngồi đầy bàn, khách lương thiện không ai dám vào mà bọn ấy còn ăn quịt, đập vỡ chén bát …
Câu chuyện hai hũ rượu ấy làm khách áo chàm chợt nẩy sáng kiến. Chàng ghé tai thì thầm kế hoạch với chủ quán, rồi cùng mấy người khiêng tú Thái lên phòng. Khách áo chàm cho thuốc, dặn chàng tĩnh dưỡng.trả lại chàng tập quyển và nghiên mực, còn ngọn bút lông, xin giữ làm kỷ niệm, đọc bút ấy có hàng chữ: Trần gia trưởng nam, tự Nguyên Thái, tú tài Tân Mão …Chàng trai muốn xin lỗi đã bạo động trái với lệnh hiệp khách áo chàm. Hiệp khách giơ ngón tay lên môi ra hiệu không cần nói, rồi cáo từ.
Cuối Mùi, khách áo chàm tới huyện đường …
---------cước chú của trang 52 ----------------------------------------------------
(1) thuộc Dòng Tên (Jésuites)
(1) Cũng như tổng đốc ngày nay
(2) Phố Hàng Bạc ngày nay
(1) Về sau xẩy ra nhiều vụ diệt đạo tàn nhẫn dã man một phần lớn cũng vì các giáo sĩ không biết điều hòa Đạo Lệ với phong tục địa phương.
(1) Nên nhớ ở các chiến trường, chống đối Mãn Thanh, quân đội ta – quân đội Quang Trung – đã dùng nhiều hỏa khí, cả đại bác nữa.
(1) Vũ Trung Tùy Bút của Phạm Đình Hổ. Việt Nam Văn Học Sử Yếu, Dương Quảng Hàm
(1) Nữ học sĩ dạy trong cung vua Lê thế kỷ 15
(2) Con người hiền hậu, khi vào chính quyền cũng có thể trở thành tàn ác?
(1) Clair obscur. Rembrandt (1606-1669)
(1) Đầu cơ: đúng thời, đúng chỗ, không phải hiếu theo nghĩa như ngày nay.
(1) Kẻ Chợ: Hà Nội. Kẻ Chợ là tên gọi thành Thăng Long của người đương thời, cũng gọi là Đông Kinh.
Hồ Thủy Quân: Hồ Hoàn Kiếm
Phường Đường Nhân: Phố khách ( hàng buồm?)
Phường hàng Đào: tên chữ là phường Thái Cực. Nơi này đương thời có nhiều người tàu chuyên nghề nhuộm lụa màu đào.
Phường Đông Các: Phố hàng Bạc
Phường Đông Tác: Hàng Bông - Cửa Nam
Phường Tả Nhất: cuối Phố Huế, nơi chuyên môn làm các thứ quạt.
Phường Hồng Mai: Vân Hồ, gần Ô Cầu Dền – Thanh Trì.
Phường Xã Đàn: gần hồ Thịnh Quang? Khu Halais?
( Theo các tài liệu linh tinh nghiên cứu về Hà Nội của các thư viện.)
(1) Chúa Trịnh sâm có hai con gái. Cô lớn tên Ngọc, hiệu Quế Anh lấy Dương Trung Hầu Bùi Thế Toại, cô bé, Ngọc Lan công chúa, tên Thuyên, gả cho em trai Đặng thị Huệ.
(1) Cung nga, thế nữ: Cung nga, người đẹp, thể nữ (gái hầu)
(2) Nhật triền: đường đi của mặt trời, hoa hướng dương quay theo hướng mặt trời. Quế Anh Dương châu có ý trách Quốc Đức tự kiêu cho mình là mặt trời và nàng, hoa hướng dương, phải luôn hướng về phía chàng.
(3) Sâm, Thương: hai chòm sao, sâm ở Tây, Thương ở Đông, hai chòm sao này không bao giờ cùng hiện diện ở một lúc.
(4) Thường sau cơn mưa có cầu vòng người ta cũng gọi là cầu chức nữ Ngưu lang, như cầu ô thước, quạ bắc cầu.
(5) Giải Đồng: kết giải đồng tâm, kết nghĩa vợ chồng.
(6) Văn Quân, Tư Mã Thượng cầu: Truyện Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như đời Hán. Trác Văn Quân là một thiếu phụ góa còn trẻ nghe Tư Mã Tương Như tấu bản Phượng cầu Hoàng, mê tiếng đàn, mê người, hai bên lấy nhau. Khúc Phượng cầu Hoàng tả chim Phượng ( con trống ) đi tìm con Hoàng ( con Phượng mái ).
(7) Thôi Oanh, Trương Cung; Truyện tình duyên đời Đường. Nàng Thôi Oanh Oanh, và chàng Trương Cung, vì loạn ly, tản cư, đồng ngụ một ngôi chùa, hai bên tư thông, nhưng hết loạn, mỗi người một phía, không ai nhìn ai nữa …
(8) Phiên Lộc, Uy Lịch: Điển Hy Lạp Phiên-lộc và Uy-lịch (Pénélope và
(9) Ulysse). Uy lịch hơn hai mươi năm chinh chiến đường xa. Vợ là nàng Phiên Lộc ở nhà, bao người hỏi lấy, nàng khước từ, hẹn khi nàp dệt xong tấm vải, lúc đó mới chọn chồng thay Uy lịch. Nhưng cứ ban ngày dệt, ban đêm lại gỡ ra … cho đến khi người chinh phu Uy lịch trở về.
Quế Anh Dương châu dùng điển tích này vì có ảnh hưởng của mẹ Quốc Đức, bà Xuân Thảo đã dạy nàng cổ học tinh hoa Đông, Tây.
Lại nói về khách áo chàm, y hẹn cuối Mùi, tới huyện đường yết kiến Mai lão gia.
Huyện đường nghi vệ, hai hàng lính chống giáo tể chỉnh, hai bên hành lang, nho lại và gia nhân tò mò chờ khách lạ …Đốc binh và võ sĩ áo đen, cùng thừa phái, đội lệ hai bên. Nghiêm trang, yên lặng, nghe tiếng ruồi bay. Dàn cảnh ra oai của huyện Mai, khách áo chàm không hề quan tâm. Hai luồng nhỡn tuyến đã quan sát địa thế, kể cả ngục thất ở đầu hành lang bên phải. Nhìn Mai tri huyện, chàng nghĩ thầm tướng mạo ấy, mặt choắt, tai chuột, hai con mắt như hai sợi chỉ mà đứng địa vị đường quan thì thực trời trêu nhân loại …
Nghiêng mình chào huyện quan. Tức thì quan truyền:
- Chẳng hay tráng sĩ từ xa đến có điều chi khiếu nại? Bản quan sẵn sàng giúp xử …-
Khách áo chàm từ tốn:
- Bẩm quan, ngu sinh không có gì khiếu nại. Chỉ vì đến Cẩm Giang định gửi hàng sơn cước cho thương gia Dương Quí Tảo nhưng nghe người này phạm quốc tội bị bắt giam rồi, thì ngu sinh tìm người khác giao thương, vì hàng của ngu sinh đều là thổ sản sơn lâm quí giá. Tiện đây, kính biếu ngài hàng mẫu. -
- Cám ơn tráng sĩ, tiện đây, đêm nay, bản quan đãi tiệc, mời tráng sĩ đến dự, bản quan có điều muốn nói …-
Chưa hết câu, ngoài cổng huyện tiếng ồn ào, rồi nghe tiếng một người đàn bà hát lớn:
- Con ơi nhớ lấy câu này, Cướp đêm là cướp, cướp ngày là quan …-
Lính chạy vào báo là vợ Dương Quí Tảo, đang hát ru con ngoài cổng. Câu hát nhắc đi nhắc lại, càng ngày càng cao giọng …
Hàng phố đổ ra coi đông nghịt.
- Con ơi nhớ lấy câu này, Cướp đêm là cướp, còn ngày chính là quan, con tôi nghe chưa, ngủ đi con…ờ ơi! à ơi!…-
Huyện quan tái mặt, đập bàn:
- Lệ đâu? ra vả vỡ miệng nó cho tao.-
Khách áo chàm chưa kịp can thiệp thì lính lệ đã chạy ra cổng, nghe thấy tiếng trẻ con khóc thét. Chàng ra cổng. Một thiếu phụ bế con nhỏ, lại đứa con gái khóc lóc nắm áo mẹ. Thiếu phụ mồm miệng chảy máu, trông thực thương tâm. Lính lệ đánh nữa, chàng gạt tay, đuổi người lính ấy đi vào, ghé tai thiếu phụ, khuyên can, để chàng giải quyết. Dứt lời kéo thiếu phụ và hai con vào công đường. Nói với tri huyện:
- Ngu sinh đã khuyên được xú phụ này không náo loạn công đường nữa. Thiết tưởng ngài nên giam ba mẹ con nó cùng Quí Tảo để vợ chồng con cái nó khuyên bảo nhau …-
Mai tri huyện, xuôi tai, y lời truyền lệnh, trong trí óc hắn mừng thầm, nhất cử lưỡng tiện, không những bọn ấy phải đi khuất mắt, lại còn được số hàng vô giá, cho nên cấm mọi người bén mảng, lại ra lệnh cho vợ chồng con cái họ Dương ăn uống đàng hoàng.
Khách áo chàm tương kế tựu kế, đưa vợ chồng con cái họ Dương đoàn tụ.Nếu kế đêm nay không thành, ngày mai, ôn hòa đem của đổi người ….
Bữa tiệc đêm nay vô cùng vui vẻ. Bỏ xa nghi thức, huyện Mai cười đùa suồng sã. Chắc hẳn nghĩ đến tiền của thâu lượm, trong năm sáu năm nay, lại thêm Mai công tử, con một, sắp lấy vợ, con gái họ Trịnh, cháu họ của An Cực Hầu, thân cận, của Tĩnh Đô Vương Trịnh Sâm …
Tiệc rượu đã mấy tuần, ba bình rượu đã vơi. Khách áo chàm nâng cốc, đề nghị, trong dịp vui này, thưởng cho tất cả mọi người, không phân biệt già cả, lớn bé, chức phận, mỗi người một li, uống mừng Mai tri huyện, nay mai thăng quan tiến chức. Ai cũng uống vì từ chối tức là phạm thượng.
Vào khoảng đầu giờ Sửu, mọi ngưòi đều ngủ say mê mệt. Khách áo chàm khẽ lay Mai tri huyện thì hắn ta nằm lăn ra chiếu, quan bà chưa về đến cửa phòng đã ngủ gục ở hành lang.Già trẻ lớn bé trong tiệc huyện đều say sưa bất tỉnh.
Khách áo chàm đốt pháo lệnh.Gia nhân cưỡi ngựa đến huyện đường, dắt theo hai con ngựa khác, mỗi con đeo một rọ mây lớn ngang lưng.
Hai gia nhân khiêng huyện ông và huyện bà vào phòng, lấy dao cạo gọt hết tóc hai ông bà, rồi treo hai bộ tóc lên ngọn cờ giữa sân. Khoảng giữa cột cờ, và ngoài cổng huyện treo bản cáo trạng đại ý:
Huyện quan họ Mai đồng loã với vợ con, tội ác tầy đình nay Công lý của Trời ra lệnh trừng phạt, nếu không cải hối thì vài ngày nữa sẽ trở lạì lấy mạng hai người, và xử trảm đứa con nghịch tặc. Tạm thời giam giữ nghịch tặc ấy ở một nơi kín …Ra lệnh thả hết các tội nhân oan uổng, kể cả gia đình Dương Quí Tảo, bồi thường thiệt hại cho gia đình này …v.v.
Khách áo chàm cho gia nhân trói chặt Mai công tử và vệ sĩ áo đen, bỏ vào sọt mây mang đi.
Sáng sau, Mai tri huyện tỉnh dậy trước. Sờ lên đầu thấy bộ tóc và búi tó đã biến mất, tái mặt, nhìn sang huyện bà thì đầu cũng trọc lốc như sư bà chùa Cẩm Giang. Tri huyện lấy vải quấn qua loa trên đầu, đi ra công đường. Ngoài sân hắn thấy mọi người mê man giấc điệp. Hắn ra trống lệnh đánh liên hồi cũng chẳng ai lai tỉnh. Kể cả đốc binh dựa cột ngủ lì.. Thấy khách áo chàm cũng dựa lưng cột công đường ngủ li bì, hắn nghĩ chàng cũng là nạn nhân như mình, không nghi ngờ, cố đánh thức chàng. Hồi lâu khách áo chàm hé mắt, thấy huyện quan vội vàng đứng dậy thi lễ.
Huyện quan: - Miễn lễ, miễn lễ … tráng sĩ ơi, chúng ta đã trúng mê rượu của chủ quán …-
Khách áo chàm đi chung quanh quan sát rồi trả lời:
- Chắc chắn, không phải chủ quán thủ phạm. Rượu không có thuốc mê, mà chúng ta bị mê hồn hương của phái Đông Kinh hiệp khách, phái này mới thành lập ít ngày thôi nên chưa ai nghe tiếng.-
Dứt lời, dẫn huyện quan đi quanh sân chỉ cho hắn những gốc cây hương còn lại …
Hai người lấy nước lạnh đổ vào mặt đốc binh, đội cơ và mấy thừa phái … Bọn này thức tỉnh, xúm quanh. Nhìn lên cột cờ, mọi người xanh mặt đọc tờ cáo trạng..
Tiếp tục công việc điều tra. Cả bọn lùng kiếm khắp nơi. Trong ngục thất, tội nhân còn đủ số, then khóa, bình thường, không có dấu vết đập phá. Dương Quí Tảo cùng vợ con ngủ lì trên ván lim, còn võ sĩ áo đen và Mai công tử thì mất tích.
Khi cả bọn trở về hậu đường, tới nội thất thì huyện quan ra lệnh mọi người dừng lại, chỉ một mình hắn vào phòng, chủ tâm lấy khăn che đầu trọc của huyện bà trước khi ra mắt mọi người. Huyện quan vào được vài phút thì bỗ nghe tiếng hét thất thanh, tiếp theo tiếng người ngã lăn trên mặt đất, còn huyện bà đầu trọc vẫn mơ màng giấc điệp. Hai tay huyện quan giữ khư khư gói vải trắng. Đốc binh cố kéo gói vải, gói tuột ta, một quả tim còn máu đỏ lăn ra sàn nhà. Đọc những hàng chữ máu trên miếng vải:
Bớ tham quan Mai tặc!
Ra hẹn cho nhà ngươi, nội nhật phải thả hết tù nhân oan uổng, bồi thường cho họ, không được thiếu một đồng xu nhỏ, và trong hạn mười ngày, phải hoàn lại văn tự nhà cửa ruộng vườn của nông dân, bị tịch thu trái phép.Nếu không, Công lý của Trời, sẽ gửi về cho nhà người trái tim của con trai người, cũng như trái tim của tên Mai Thụ cháu nhà người, trong gói vải này … Hiện giờ con trai ngươi, Công lý của Trời hãy còn để nó sống sót.
Ký tên Đông Kinh Hiệp Đảng
( Mai Thụ là võ sĩ áo đen, cháu của Mai tri huyện )
Tỉnh lại, Mai tri huyện, khóc thương đứa cháu và vô cùng lo lắng cho con trai. Hắn mời mọi người hội thương, tìm cách đối phó. Suy nghĩ hồi lâu, họ quyết định làm theo bản cáo trạng của Đông Kinh hiệp hội …
Mai tri huyện tự tay mở ngục, mời Dương Quí Tảo cùng vợ con ra công đường, sai lính mở kho trả lại hết hàng hóa lấy của họ Dương, lại tình nguyện cho bộ hạ góp công vào việc xây dựng lại cửa hàng.
Lại sai thừa phái viết thơ mời các con nợ để trao trả văn tự nhà cửa ruộng vườn.
Mai tri huyện tổ chức trọng thể lễ mai táng trái tim Mai Thụ, dân làng huyện tuy không nhớ tiếc gì con người hung hãn, cũng đến phúng viếng đầy đủ. Bà huyện từ ngày ấy không ra khỏi cửa. Mai tri huyện thì phản ứng cũng đặc biệt. Hình như tự nhiên hắn trút được gánh nặng. Trước đây đề phòng mọi mặt, nhưng từ nay chẳng cần. Tướng mạo cũng hơi biến đổi. Vẻ hiền từ làm dịu bộ mặt choắt, tai chuột mà không ai để ý nữa. Huyện quan lại hàng ngày tản bộ, thỉnh thoảng vào thăm nhà dân gian.
Vì vậy, khi nghe tin họ Mai làm đơn xin thuyên chuyển dân hàng huyện cử đại biểu xin hắn đổi ý kiến. Có thể là hàng huyện rất mừng vì hắn đã cải tà quy chính, biết đâu quan khác đến lại làm khổ họ hơn Mai tri huyện trước đây?
Đó làQuốc Đức đóng vai tráng sĩ áo chàm, vui chơi hành hiệp. Bố trí, dàn cảnh, từng chi tiết, chàng đã hoàn toàn thắng trận Cẩm Giang. Lại đứng thời hạn đã định trước không sai phút giây.
Không có thiệt hại nhân mạng, mà chỉ có một đêm, thay đổi hẳn không khí Cẩm Giang. Bảy, tám ngày sau, Mai công tử, và cả võ sĩ áo đen, Mai Thụ được thả về: Sự hiện diện của võ sĩ áo đen làm dân làng huyện sửng sốt, mà võ sĩ áo đen cũng ngạc nhiên ông chú đã làm ma an táng trái tim mình. Chàng ta hoảng hốt để tay vào ngực, thấy đập rộn ràng mới yên lòng, nhưng vẫn lo âu ra mặt.
Sau này, được biết, trái tim được đem đi mai táng trọng thể chỉ là một trái tim lợn mà thôi. Quốc Đức đã dàn cảnh chi tiết, rào trước đón sau, kể cả việc dùng những gốc hương để tránh việc Mai tri huyện thù hằn chủ nhân tửu gia. Sự thực không có mê hồn hương mà có thuốc mê trong rượu. Trong khi tiếp mọi người chàng cũng uống, nhưng chỉ cầm chừng. Vả lại chàng đã uống thuốc trừ độc trước khi vào tiệc.
Lại có kết quả bất ngờ làm thêm Quốc Đức càng thêm khoái chí: số là võ sĩ áo đen và Mai công tử bị bắt trong lúc mê man, khi tỉnh dậy thấy mình bị treo trong sọt mây, trên một vực thẳm.. đang đêm, một con hổ đến gầm thét, lấy chân đào sợi dây buộc sọt. Mai công tự sợ quá kêu vang - cứu tôi với, xin cứu tôi với!!! - mà tuyệt nhiên không nói lắp. Mọi người đến kéo lên, mang công tử vào nhà. Cậu ta, thao thao bất tuyệt xin mọi người tha mạng, kể từ nay xin chừa bắt nạt dân làng … Thì ra chính cậu ta cũng không để ý là mình khỏi bệnh nói lắp, kết quả bất ngờ của sự đột kích thần kinh khi quá sợ hãi.
Vợ chồng huyện Mai thấy con khỏi bệnh, lại càng sám hối tụng kinh.
Quốc Đức đã bố trí cả con hổ giả ấy, lại còn vui thầm trong khi nghiêm trang cùng dân huyện đi mai táng tim heo …
Song Lưu Thương Xã là phần nổi của tổ chức mà Song Lưu Giang hiệp hội, là phần bí mật. Chính quyền Trịnh Lê mấy lần định phá tan Thương Xã nhưng e ngại danh tiếng bọn hiệp khách, lại hy vọng thu phục, nên chưa ra tay. Phải nhắc là chính quyền phần đông tham quan ô lại, vị kỷ, luôn luôn cướp phá một cách gián tiếp các tổ chức kỹ thương cho nên nước nhà luôn luôn chịu ảnh cảnh nghèo đói yếu hèn.
Tú Thái, Quốc Đức gặp ở Cẩm Giang là Trần Nguyên Thái, nhân vật ra mắt hồi đầu. Nhưng khi gặp lại ở thuyền Phan lão trượng, mười năm sau, nàng Phan Vi Vi giới thiệu hai người, Quốc Đức làm như đầu tiên hạnh ngộ, chỉ vì hai cớ: thứ nhất, chàng không muốn nhắc lại yếu điểm của Nguyên Thái đã bị địch thủ đánh lén, e ngại tự ái chàng tổn thương, và thứ hai là chính: Khi từ biệt Nguyên Thái ở Cẩm Giang chàng có biên hai câu, gián tiếp khuyên bạn trẻ:
Đường xuyên Việt nên qua Trấn Bắc, Nơi khí thiêng hun đúc anh tài
vào tập phiêu lưu ký của Nguyên Thái. Đồng thời biên thư riêng báo cho Đại sư hiệu trưởng Trấn Bắc xin ghi tên Nguyên Thái vào danh sách sinh viên mà nhà trường hoàn toàn đài thọ mọi chi tiêu trong thờI gian học hỏi, không muốn Nguyên Thái biết mình là ân nhân đài thọ.
Quả nhiên, Nguyên Thái đã đến Trấn Bắc Trường, và ở đây cho đến năm Nhâm dần, đậu thủ khoa … Quốc Đức lại từ xa, kín đáo theo dõi lịch trình tiến chuyển học hỏi của Thái.
Còn về cây bút lông có khắc tên Nguyên Thái mà Quốc Đức cố tình giữ làm kỷ niệm, thì, vô tình, hơn mười năm sau, lại tới tay sở hữu chủ củ, trong một trường hợp kỳ thú mà quý vị cùng chúng tôi sẽ đi đến trong một hồi sau này.
Và đây là chuyện đã chấn Động Kẻ Chợ gây ra bởi Quốc Ðức và đồng bạn.
Thương Giang Diễm Sử Thương Giang Diễm Sử - Bùi Văn Nhẫm