Chương 10
hời gian vẫn yên ả trôi qua trong êm đềm và bình lặng. Tất cả công việc của mọi người đều diễn biến tốt đẹp. Tình yêu của Trọng Khôi và Hải Du ngày càng nồng cháy, nhưng trong sáng. Niềm hưng phấn và sức lực tràn trề luôn thể hiện trên những gương mặt trẻ.
Trưa nay, sau giờ nghỉ, Trọng Khôi chờ mãi mà không thấy Bảo Huy ra ăn cơm như mọi hôm. Lấy làm lạ, anh đi vòng vòng tìm nhưng cũng không gặp, nên đi thẳng đến phòng làm việc của Bảo Huy gõ cửa và bước vào.
Trọng Khôi hơi ngạc nhiên khi thấy Bảo Huy đang ngồi chơi game trước màn hình máy vi tính nhưng ánh mắt thì thờ ơ lười nhác.
Anh hỏi:
- Bảo Huy, mày làm sao thế?
Bảo Huy cũng không buồn nhìn lên:
- Có làm sao đâu, đang chơi game ấy mà.
- Nhưng sao trưa nay không đi ăn cơm?
- Ờ thì không đói.
Trọng Khôi vẫn nhìn bạn lạ lẫm:
- Không giống đâu. Hay là mày có chuyện gì?
- Đã bảo là không có mà.
Trọng Khôi vẫn không tin nhưng thấy bạn tỏ ra cáu gắt nên đành thôi. Nhưng lòng anh cảm thấy hơi hoang mang. Chơi với bạn đã lâu, hơn ai hết anh biết rõ tính tình của bạn. Bảo Huy luôn yêu đời, cuộc sống luôn sống động, chưa bao giờ lùi bước hay chán nản trước mọi khó khăn nào. Còn nữa Bảo Huy luôn có nhiều tham vọng nên lúc nào cũng ồn ào vội vã. Nhưng Trọng Khôi nhận thấy thời gian gần đây, Bảo Huy có đôi lúc lại lặng lẽ, thờ ơ, rồi hay cáu gắt.
Vốn luôn tìm hiểu để tìm ra khó khăn của bạn để giúp đỡ, nhưng Trọng Khôi đành chịu, vì cũng như anh, công việc ở công ty đều trôi chảy tốt đẹp. Đã nhiều lần anh và Bảo Huy được cấp trên khen thưởng về những kiến trúc sáng tạo đầy xuất sắc. Thế thì Bảo Huy đã xảy ra chuyện gì? Anh không bao giờ giải tỏa được.
Cuối cùng rồi Bảo Huy cũng lên tiếng:
- Thế mày thì sao? Không ăn trưa mà tìm tao để làm gì?
- Thì đó, định tìm mày ăn chung sau đó nhờ một chút việc. Nhưng thấy mày lạ quá. Hay là thôi đi.
Bảo Huy tắt máy hỏi:
- Ê! Chúng mình còn là bạn không vậy?
- Ai đã bảo không còn vậy?
- Thế thì được rồi. Hay là gọi cơm lên phòng ăn và nói chuyện đi.
Trọng Khôi mừng rỡ:
- Thế thì hay quá. Bữa cơm trưa này, tao sẽ trả tiền cho.
Anh nhanh chóng bấm số gọi cơm rồi nói theo lời giục của Bảo Huy:
- Vấn đề của tao thật là khó xử. Suy nghĩ mãi cuối cùng tao nghĩ chỉ có mày mới có thể giúp được tao thôi.
- Tao có giá trị đến thế cơ ả
- Vâng. Tao nghĩ chỉ có mày mơicó thể không làm cho Hải Du giận thôi.
- Hải Du?
Bảo Huy giật nảy người lên như vừa chạm phải lửa. Điều đó làm cho Trọng Khôi nghi ngờ:
- Mày làm gì khẩn trương vậy? Hay là định đổi ý?
Bảo Huy hơi lúng túng:
- Ồ... ờ không, ý tao là... Thôi, mày nói tiếp đi.
- Mấy hôm trước, Hải Du có nói với tao là thứ bảy tuần này, các thương gia nổi tiếng ở ngành địa ốc và tất cả các kiến trúc sư giỏi trong cả nước sẽ hội tụ về. Nghe nói buổi tọa đàm rất long trọng, nếu ai dự buổi tọa đàm cao cấp đó, có thể sẽ học hỏi được những điều hay, có khi còn được họ để mắt tới. Sau đó tương lai sự nghiệp sẽ bay lên vù vù như diều gặp gió.
Là người có nhiều tham vọng hoài bão như Bảo Huy, nghe nói đến điều đó, 2 mắt anh sáng rực. Sự thờ ơ lạnh lùng lúc nãy đã tan biến.
- Vâng, tao đã từng nghe nói đến vấn đề này. Nhưng những buổi tọa đàm cấp cao như thế, 5 năm mới được tổ chức một lần. Rồi sao nữa?
- Hải Du có được một tấm thể vào cổng và đã đưa cho tao.
Bảo Huy tỏ ra thất vọng:
- Chỉ có mỗi một tấm thẻ thôi sao?
Vì sợ bạn buồn, nên Trọng Khôi đành nói dối:
- Hải Du có chuyển lời nhờ tao xin lỗi mày. Lẽ ra cô ấy định tìm thêm cho mày một tấm, nhưng không được. Cuối cùng cũng có mỗi một tấm mà thôi.
Bảo Huy hơi ganh tị:
- Thế thì chúc mừng mày.
- Vâng. Khi cầm tấm thẻ trong tay, tao cũng mừng lắm. Tuy không có nhiều tham vọng lắm, nhưng đây là cơ hội để mình học hỏi thêm, cũng như mở mang thêm kiến thức của mình. Nhưng...
- Sao thế, tấm thẻ không hợp lệ à?
- Không phải, vì ngày đó đúng là ngày tao phải cùng giám đốc đi công tác.
- Sao lại trùng hợp thế? Không có người khác thay được sao?
- Phải được thì tốt rồi. Nhưng hôm đó bắt buộc tao phải đi vì phải trình bày với đối tác một công trình hiện đại do chính tay tao thiết kế. Nếu hôm ấy tao không đi thì ai sẽ đứng ra thuyết trình về công trình ấy. Mà nghe giám đốc nói, phía các công ty kia nhiều người có ấn tượng với bản thiết kế đó.
Bảo Huy gật đầu ngưỡng mộ:
- Mấy chục bản thiết kế, chỉ có bản của mày là tốt nhất. Tao còn nghe sếp nói nếu lần này thành công thì mày sẽ mang về cho công ty tiền triệu USD đó.
- Thật ra thì tao không ham danh lắm. Nhưng nếu thành công thì công ty mình sẽ đứng vững trên thương trường rồi.
- Chúc thành công nhé!
Người mang cơm vào. Trọng Khôi lười nhác đẩy hộp cơm về phía bạn rồi tiếp:
- Nhưng vấn đề chính, tao vẫn chưa nói với mày.
- À phải! Là chuyện gì?
- Tao muốn mày mang tấm thẻ đi dự buổi tọa đàm.
một lần nữa Bảo Huy giật nảy lên như cái lò xo:
- Là tao?
- Có vấn đề gì?
- Nhưng mà... Tấm thẻ là do Hải Du dành cho mày.
- Tao hết cách rồi. Nếu đến đó gặp cô ấy, mày tìm cách giải thích giùm. Cố gắng làm sao để cô ấy không giận tao là được rồi.
Bảo Huy có cảm giác mình như đang quay cuồng trong một cái gì đó, hộp cơm trước mắt không buồn mở.
- Thế... thế mày không nói trước với Hải Du sao?
- Mấy hôm nay không liên lạc được với Hải Du. Cô ấy có bảo mấy ngày nay cô ấy bận rộn lắm. Với lại khi gọi điện cho cô ấy, tao sợ không biết nói gì. Vì rất vất vả, Hải Du mới tìm được tấm thẻ, tao chỉ sợ sẽ làm cô ấy thất vọng vì đã phụ lòng người ta.
- Thế là mày định lẳng lặng ra đi và mọi chuyện bán cái sang cho tao chứ gì? Nói tóm lại là đem tao ra đỡ đạn phải không.
- Sao cũng được, vì tao có lý do riêng mà.
- Nhưng nếu Hải Du giận thì sao?
- Tao tin mày. Mày là chúa miệng lưỡi, chắc chắn Hải Du sẽ hiểu cho tao.
- Nhưng...
- Thôi đi. Bất quá mai mốt về, dù thắng hay bại gì tao cũng đãi mày một chầu từ A đến Z luôn. OK.
- OK.
Trọng Khôi cảnh cáo:
- Nhưng nhớ là phải giới hạn đấy nhé. Luôn ghi nhớ Hải Du là người yêu của tao đấy nhé, "chuyên gia ái tình".
Bảo Huy tỏ ra nhột nhạt:
- Nếu không tin tưởng thì mày đi đi. Tao chả thèm.
Trọng Khôi cười xòa:
- Tao chỉ giỡn một chút thôi, làm gì mà ngúng nguẩy giống con gái thế. À còn nữa này, có điều này Hải Du dặn tao rất nhiều lần.
- Là chuyện gì thế?
- Hôm ấy, ở đó, ai tập trung toàn những tay có máu mặt, ai cũng sang trọng uy nghi. Cô ấy bảo phải ăn vận thật sang trọng và tỏ ra lịch thiệp trí thức. Hải Du bảo đó là một ưu điểm đáng giá để người ta chú ý đến mình. Mày có nhớ không?
Bảo Huy đứng lên sửa bộ rồi hỏi bạn:
- Mày thấy tao thế nào?
- Rất tự tin. Nếu tao là những người đó, chắc chắn tao sẽ để ý đến mày.
- Phải rồi. Nếu dịp này mà tao vươn lên thì sẽ thế nào đây?
- Thì chúc mừng mày!
- Không hối tiếc chứ?
- Không bao giờ. Nhưng nếu có lòng thì cho tao đi theo xách cặp táp hoặc mở cửa xe cho mày.
- Thì như thế đã là bạn tốt rồi.
- OK. Hãy chờ xem.
- Dạ thưa sếp, em hiểu rồi ạ. Bây giờ thì mời sếp dùng tạm cơm hộp ạ.
Họ cười vang cả phòng.
Lúc này thì chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã kết thúc. Thế là họ tranh thủ ăn lấy ăn để giống như thời sinh viên vì sợ mất phần.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn