Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Tỏa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8: Hắc Cẩu Linh Môn Và Hắc Xà Linh Môn
C
húng tôi cùng nhau bước tiếp, những bậc cầu thang cứ thế dẫn lối thẳng tắp xuống dưới, đi chừng hơn năm trăm bậc mà vẫn chưa tới điểm cuối. Từ lúc giết con nhộng chúa, tâm trạng tôi không được tốt, cảm thấy trong lòng day dứt có lỗi, nên cũng không muốn nói chuyện với ai cả. Nhưng có Lão Ngũ và chị Giai Tuệ luôn bên cạnh an ủi, nên cũng làm cho tôi nguôi ngoai phần nào. Lão Ngũ lại nhắc đến Hoàng Đạo bà bà, rõ ràng đây là một nhân vật sống ở cuối đời nhà Nguyên đầu nhà Minh, vậy tại sao phải đợi đến tận đầu đời nhà Thanh mới được tôn làm Bà chúa Dệt vải, chắc cũng phải có nguyên do của nó, nếu không thì hoàng đế Nỗ Nhĩ Cáp Xích[1] làm sao lại sử dụng loại tơ tằm đó khi xây sửa lại Cố Cung chứ? Lão Ngũ vừa đi vừa kể cho chúng tôi những câu chuyện ly kỳ về Bà chúa Dệt vải. Tôi nghe một cách rất nhập tâm, trong lòng thực sự nể phục người đàn bà vô cùng tài giỏi đó. Thấy chị Giai Tuệ có vẻ cũng rất hứng thú hỏi lão về Hoàng Đạo bà bà, tôi nhận thấy một nữ cảnh sát vừa xinh đẹp vừa anh dũng vừa quả cảm như chị cũng có thể được coi là mẫu người con gái tài giỏi, xuất chúng.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện như thế chừng nửa tiếng đồng hồ, thì phía trước bỗng hiện ra một khoảng không rộng rãi và thoáng đãng, bề mặt được lát bằng những phiến đá xanh khổng lồ, cả mặt sàn có diện tích ước chừng gần bằng một sân bóng rổ với bốn cạnh vuông vức, đều chằn chặn.
Tôi đưa chiến đèn pin lên cố soi về phía đằng xa, đầu bên kia bị chặn bởi một tảng đá lớn, nó đủ dài để tạo thành một bức tường đá chặn ngang lối đi của chúng tôi. Tại phía góc tường, hình như có hai vật gì đó màu đen đang ngồi bất động, mà tôi tạm thời chưa nhận ra là để làm gì.
Lão Ngũ lắc lắc đầu và nói:
- Phải tới gần đó xem thì mới biết được thế nào, hai đứa đứng ở đây đợi, ta qua đó xem sao.
Nói rồi, lão đưa chiếc gương Dạ Minh cho chị Giai Tuệ cầm, chỉ nói với vài cú phi người, lão đa tiến tới gần bức tường đó.
Thế nhưng, chưa đợi lão kịp đứng vững thì hai vật ở góc tường bỗng dưng chồm dậy, từ hai bên chúng lao thẳng về phía Lão Ngũ với tốc độ cực nhanh, giống như hai con hổ dữ đang chuẩn bị vồ mồi. Tôi và chị Giai Tuệ đều giật mình hoảng hốt, hét ầm lên:
- Cẩn thận!
Lão Ngũ là người có thân thủ phi phàm, lão chửi thề một câu, rồi nhanh trí đạp chân lên bức tường đá lấy đà quay ngược trở lại.
Lão đáp xuống cách bức tường chừng hai mét,vừa đủ giữ khoảng cách với hai con quái vật màu đen kia.
Choang! Hai con vật màu đen đều lao thẳng vào nhau, phát ra âm thanh chát chúa giống như tiếng hai quả chùy thép đập vào nhau làm vang động cả khoảng không yên tĩnh. Lão Ngũ vừa loạng choạng đặt chân xuống mặt sàn cũng liền phấn khích hét lớn:
- Khá lắm, chó mực canh cửa… khá… - Lão chưa kịp nói hết câu, hai con vật kia đã vặn mình, co người xuống sàn đá thủ thế, rồi lập tức vươn mình đuổi theo Lão Ngũ, một lần nữa chúng lại lao tới như tên bắn.
- Ái chà, lại va vào nhau rồi… - Lão Ngũ lần này chưa kịp quay đầu thoát thân, nên nhón chân ngửa người ra phía sau. Khi lão sắp quay trở lại bậc thang cuối cùng, thì không ngờ, một hàng rào sắt từ trên trần bỗng nhiên sập xuống, một tiếng “ầm” vang lên, hàng rào đã đóng chặt ngăn cách khoảng sân phía dưới với đoạn bậc thang chúng tôi đang đứng, hoàn toàn chặn lối quay lên của Lão Ngũ.
Lão Ngũ đứng trơ trọi ở giữa khoảng không, không còn điểm bật, cũng không thể tự đối phó, lưng lão ép chặt vào bức tường rào. Lão khẽ chửi thề, bải hoải ngồi tụt xuống sàn, thở hồng hộc. Xem ra, cú va chạm vừa xong không hề nhẹ.
Đúng lúc đó, hai con vật đen sì kia cũng quay đầu lao với tốc độ và phản ứng vô cùng nhanh nhạy, y hệt như động vật sống.
Lão Ngũ không dám dừng lại, hai tay quắp ra đằng sau nắm chặt lấy thanh rào sắt, hóp chặt bụng dưới, dồn hết sức vào bàn tay, đu người lên không trung. Lão nhanh tay leo lên được thanh rào trên cùng, rồi áp sát người lên phía đinh, hai chân quăp chặt vào khe giữa hai thanh rào. Hai con quái thú kia vẫn điên cuồng húc mạnh vào chân hàng rào.
Cảnh tượng hãi hung vừa xong chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi khiến tôi và chị Giai Tuệ không kịp báo động cho lão. Lão Ngũ từ đầu tới cuối đều dựa vào kinh nghiệm và sự nhanh nhạy của mình để đối phó, thật không thể tưởng tượng nổi ông già hom hem này lại biết những tuyệt chiêu đó.
Chị Giai Tuệ lập tức lao tới, hai tay nắm chặt hàng rào sắt, ngửa cổ hỏi:
- Lão Ngũ, lão có sao không, chuyện gì xảy ra thế?
Lão Ngũ vẫn đang bám chặt ở phía trên, mồm không ngừng chửi rủa ầm ĩ:
- Mẹ kiếp! Không chú ý một chút là mất mạng ngay. Bà nó chứ, hết Tam Linh môn, giờ lai thêm cái bọn Hắc Cẩu này.
Tôi nghe mà chẳng hiểu lão đang nói đến chuyện gì, Tam Linh Môn và cẩu hắc ám là cái gì? Lão Ngũ đưa tay ra chỉ về phía hai con vật màu đen đang gầm gừ ở bên dưới:
- Hai đứa nhìn xem, thứ kia giống cái gì?
Qua hàng rào sắt, chúng tôi mới yên tâm quan sát kỹ hai con vật đó, chúng chính là hai con chó lớn được đúc bằng gang đen, đôi tai nhọn vểnh lên, cái mồm há to để lộ hai chiếc răng nanh chìa ra ngoài trông hết sức dữ tợn. Đặc biệt là đôi mắt, không biết trong hốc mắt của chúng khảm loại đá gì mà có thể phát ra tia sáng quắc màu xanh nhìn thật ghê rợn.
Ở phần thân sau của chúng, thò ra hai đoạn xích sắt dài đang bị kéo căng, đầu còn lại móc chặt vào góc tường, tôi đoán rằng đó chính là sợi dây xích dùng để điều khiển hoạt động của chúng. Lúc đó, tôi cũng đưa mắt nhìn về những vật màu đen ở phía xa, thì ra chúng là cả một đoàn hắc cẩu, nhưng có hình thù nhỏ hơn nhiều, và trong hốc mắt không được lắp viên đá màu xanh.
Lão Ngũ đang bám trên hàng rào cũng đổi lại tư thế, vừa thở gấp vừa nói:
- Bọn cẩu Thanh này tin vào đạo Shaman, nên coi hắc cẩu, hắc xà, hắc ưng là ba linh vật dùng để giữ cửa. Giữa hai hàng hắc cẩu đứng bảo vệ chính là cánh cửa đá, gọi là Hắc cẩu linh môn, còn hai con hắc cẩu này là cẩu bố cẩu mẹ. Lúc nãy khi bị tấn công, ta không ngờ sàn đá phía dưới chân lại bị rỗng, nên khi dẫm chân xuống, sẽ phát ra âm thanh dụ chúng lao tới. Hai đứa bay mau nghĩ cách mở rào sắt này ra. Mẹ kiếp! Bám trên này nãy giờ tay ta mỏi nhừ rồi. Hay đấy, hay đấy!
Dáng vẻ của Lão Ngũ đang quắp chặt trên thanh sắt chẳng khác gì con khỉ bị nhốt trong chuồng đang nghịch ngợm leo trèo, thò tay ra xin thức ăn của du khách khiến chị Giai Tuệ không nhịn được cười, quay sang nói với tôi:
- Lan Lan, em mau mở cánh cửa thả Lão Ngũ ra khỏi chuồng đi.
Nghe thấy giọng hài hước trêu đùa của chị, tôi cũng không nhịn được, phá lên cười nắc nẻ.
Biết chúng tôi đang cười trêu mình, Lão Ngũ tay vẫn bám chặt song sắt quát ầm ĩ:
- Hai đứa ranh này, lúc này mà vẫn còn cười được à? Nhanh mở cửa cho ta, ta sắp không trụ được nữa rồi.
Tôi liền im bặt, ngồi sụp xuống quan sát chân hàng rào. Ở phía dưới cùng của hàng rào, tôi tìm ra một lỗ mắt hình tròn, rồi dùng đầu kim móc gẩy vài cái,hàng rào dần dần được nâng lên. Khi hàng rào vừa mới nhấc lên được một khoảng, Lão Ngũ vội thả tay nhanh chóng tụt xuống, co người sát xuống sàn, uốn éo lăn qua, y hệt như con rắn nước.
Tôi quay sang đếm nhẩm, đàn hắc cẩu kia tổng cộng có ba mươi sáu con, một cảm giác bất an chợt bao trùm trong lòng tôi, nếu như chúng cùng lao ra đuổi cắn thì sẽ nguy hiểm chừng nào. Chị Giai Tuệ quay sang hỏi Lão Ngũ, làm thế nào để vượt qua cửa ải này, lẽ nào phải ra tay diệt lũ hắc cẩu?
Lão Ngũ vội xua tay, nói:
- Thôi đừng có nằm mơ, mấy con này đều đúc bằng hợp kim đặc biệt, đến thuốc nổ còn chẳng làm sứt mẻ được chúng nữa là. - Lão trầm ngâm một lúc, kế quay sang đếm nhẩm, mặt sàn được lát bằng ba mươi sáu phiến đá. Rồi quay sang nói với chúng tôi, trong số ba mươi sáu phiến đá lát đó chắc chắn sẽ có một phiến chứa điểm mấu chốt ở bên dưới, nếu như ta hóa giải được nó thì Hắc cẩu linh môn sẽ tự động được mở ra.
Tôi nôn nóng muốn biết làm cách nào để nhận biết được điểm mấu chốt liền quay sang gặng hỏi Lão Ngũ:
- Vậy ta phải làm thế nào để nhận ra phiến đá đó?
Lão Ngũ vuốt râu, đăm chiêu đả mắt qua các phiến đá rồi trả lời:
- Ta cũng không biết, chỉ còn cách là thử thôi.
Lão Ngũ quay sang hỏi chị Giai Tuệ còn bao nhiêu đạn. Chị Giai Tuệ nói trước khi xuống đây đem theo mình tám băng đạn. Lúc nãy đã dùng mười ba viên để đốt lũ tằm tơ, giờ chỉ còn bốm mươi ba viên.
Lão Ngũ cúi đầu tính toán một hồi rồi nói:
- Vậy thì cứ giữ lại đi, sau này còn phải dùng đến. - Lão lôi từ trong áo ra một viên đá hình tròn dẹt, to chừng quả óc chó, vân vê trong tay. - Lúc nãy ta đã bước chân qua phiến đá thứ ba, phiến thứ mười một và phiến thứ hai mươi hai, vậy thì vẫn còn ba mươi ba phiến nữa.
Lão nheo một bên mắt, kẹp viên Phi Hoàng Thạch vào giữa hai đầu ngón tay cái và ngón trỏ, dùng lưc búng thật mạnh, viên đá bay vút tới phiến đá nằm sát bên trái của cánh cửa. Viên đá vừa chạm đất, hai con hắc cẩu vội vùng dậy lao đến, đầu chúng lại va vào nhau, bốn chiếc răng nanh nhe ra trắng nhởn. Những con hắc cẩu nhỏ ở phía đàng xa cũng chồm lên như muốn lao tới hỗ trợ.
Do đã được tính toán góc độ một cách chính xác, viên đá kia sau khi chạm mặt sàn, văng lên tường, lách cách một hai tiếng rồi quay đầu lao về phía chúng tôi, Lão Ngũ nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy.
Lão Ngũ gật gật đầu, nói:
- Phiến thứ nhất không phải, chúng ta thử sang phiến thứ hai. – Lão lại quăng viên đá lần nữa, hai con hắc cẩu nghe thấy động lại lao vào nhau… Cứ như vậy đến phiến đá thứ mười chín, viên đá ngay sau khi chạm đất, hai con hắc cẩu đứng im không nhúc nhích, chắc chắn điểm mấu chốt được giấu ở dưới đó.
Lão Ngũ chỉ tay về phía phiến đá, nói với chị Giai Tuệ:
- Dùng súng bắn vào tâm điểm của phiến đá đó cho ta, không cần nhiều, chỉ cần bắn thủng một lỗ là được rồi.
Chị Giai Tuệ “vâng” một tiếng rồi lập tức rút khẩu súng đang đeo bên mình ra, không cần mất nhiều thời gian để căn chỉnh, chị bóp cò, một tiếng nổ vang lên. Ngay lập tức tại đúng điểm giữa của phiến đá, một làn khói trắng mờ bay lên, để lại một lỗ đạn nhỏ trên bề mặt.
Lão Ngũ vươn cổ ra nhìn thật kỹ rồi nói:
- Cũng được đấy, nhưng có vẻ vẫn hơi nhỏ, bắn thêm một viên nữa đi.
Lại một phát súng nữa vang lên, lỗ đạn to ra được vài phân, trên miệng cũng hiện ra vài vết rạn nứt.
Lão Ngũ gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi nói:
- Làm tốt lắm, như vậy là đủ dùng rồi. - Nói rồi lão quay đầu lại cười tươi - Đứng lùi ra sau đi, để Lão Ngũ thể hiện cho hai đứa xem.
Tôi và chị Giai Tuệ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nắm tay nhau lùi lên vài bậc thang.
Lão Ngũ lôi từ phía sau lưng ra chuỗi hạt Ô Kim, nắm chặt trong hai lòng bàn tay, nhào nặn một lúc nó đã biến thành một đoạn dây xích. Lão cầm mỗi tay một đầu, lấy hết sức kéo mạnh sang hai bên, ở giữa mỗi mắt xích kéo ra một sợi dây mảnh màu đen, cuối cùng cả đoạn dây xích đã được kéo dài hơn chục lần.
Lão Ngũ cuốn chặt một đầu xích vào tay, xoay vài vòng, mỗi lúc một mạnh hơn, lão vừa hét vang vừa quăng đoạn xích về phía phiến đá. Một âm thanh lớn vang lên kèm với tia lửa tóe ra khi đoạn xích quật đúng vào lỗ đạn trên phiến đá. Vài mảnh đá bị vỡ vụn bắn ra, khiến miệng lỗ đạn to ra vài phân. Dừng một lúc, tay phải lão kéo mạnh, thu đoạn dây xích về.
Cứ thực hiện như vậy chừng hơn ba mươi lần, thì cả phiến đá đã bị vỡ tan. Lão Ngũ thu nhỏ đoạn xích, chỉ vài động tác nó đã cụp vào giống như vỏ trai màu đen. Rồi lão nói với chị Giai Tuệ:
- Giờ thì đến lượt mi giải quyết. Phía dưới đó là hai chiếc kim móc gắn lò xo, hãy ngắm cho chuẩn, bắn rơi chúng cho ta, có thể mới mở được cánh cửa này.
Phía dưới phiến đá là khoảnh đất nhỏ màu đen, ở giữa chon một cái ống bằng kim loại, miệng ống to chừng chiếc bát, bằng khít với mặt đất. Trong lòng chiếc ống căng ngang một sợi dây kim loại mảnh, ở giữa sợi dây lại móc thêm hai miếng thép mỏng như lá liễu, dài gần bằng ngón tay út, màu bạc sang không hề có vết hoen gỉ, vẫn còn đang rung rinh lắc qua lắc lại.
Lão Ngũ kéo tay chị Giai Tuệ lại gần, chỉ tay về phía hai miếng thép kia, nói:
- Mi có nhìn thấy hai chiếc kim đó không, đó được coi là công tắc chính của cả cỗ máy này, chúng lần lượt điều khiển hai con hắc cẩu lớn kia. Chỉ cần có lực tác động xuống sàn, thì sẽ khiến hai chiếc kim đó rung lên và điều khiển hướng cho hai con hắc cẩu lao tới tấn công. Mi cần phải bắn rơi hai chiếc kim đó, nhưng tuyệt đối không được làm đứt hai sợi dây kia, nếu không Hắc cẩu linh môn này sẽ bị khóa lại vĩnh viễn, và đánh động lũ hắc cẩu con sống lại.
Chị Giai Tuệ gật đầu đồng ý. Sau khi đã nhắm chuẩn góc bắn, chị gần như nín thở, tay phải giữ chặt cổ tay trái đang cầm súng, nheo mắt, nhắm thật chuẩn góc bắn chừng vài chục giây, bóp mạnh cò súng. Sau hai hồi súng vang lên, tôi vội đưa mắt tìm hai chiếc kim kia, thế nhưng không biết chúng đã bị bắn rơi đi đâu. Sợi dây kim loại trong lòng ống do bị tác động mạnh nên giống như sợi dây đàn run lên bần bật, phát ra âm thanh ù ù.
Chị Giai Tuệ chưa kịp giải thích cho chúng tôi về cách bắn vừa xong, thì Hắc cẩu linh môn bỗng dưng phát ra một tiếng nổ lớn, cánh cửa nứt làm đôi rồi từ từ thu sang hai bên, một vùng sang lấp lánh mở ra trước mắt chúng tôi cùng một làn hơi nước mát lành lập tức thổi tới.
Phía sau cánh cửa không giống như lúc nãy mà bỗng nhiên trở nên vô cùng rộng mở. Đoạn đường lát đá xanh kéo dài thẳng tắp giờ đã hoàn toàn biến mất, trước mắt chúng tôi bây giờ là một mặt nước phẳng lặng như gương, dưới ánh sang phản quang của chiếc gương Dạ Minh, nó giống như một viên đá quý lớn màu xanh đậm.
Cơn tò mò thôi thúc tôi chạy tới trước cánh cửa đá, bám chặt tay vào bức tường để ngó nghiêng bên trong. Chị Giai Tuệ đứng ở đằng sau giữ chặt lưng tôi.
Hồ dài chừng hơn năm mươi mét, hai bên bờ mịt mờ rộng chừng hơn một trăm mét, qua làn hơi nước mù mịt, tôi nhìn thấy một bức tường đá rất cao chắn ngay bên bờ bên kia.
Chị Giai Tuệ quan sát kỹ càng mọi thứ xung quanh, rồi nói với tôi, phía dưới có một dòng kênh ngầm, sau khi nạo kênh, những người thợ đã áp dụng những phương pháp xử lý chống thấm, sau đó dẫn những mạnh nước ngầm trong lòng đất vào kênh. Cúi xuống nhìn dưới chân, mặt nước phẳng lặng cách miệng hồ chừng chục centimet, theo như tôi quan sát, phần tường đá không bị ngập nước vẫn sạch nguyên, không hề thấy có dấu vết của rong rêu, chứng tỏ rằng mực nước ở đây rất ổn định, không hề bị thay đổi, chắc chắn khi thi công họ đã phải sử dụng một hệ thống dẫn thoát nước rất phức tạp, nên mới có thể duy trì được mực nước như vậy dưới lòng đất hằng trăm năm nay.
Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn dòng kênh, cảm thấy chúng thật sự kỳ diệu, sau đó quay đầu gọi Lão Ngũ. Lão Ngũ đang mải loay hoay lấy mấy viên đá xanh trong hốc mắt hai con hắc cẩu ở đằng sau, lão ngẩng đầu nhìn hai chị em tôi đang ngó mặt xuống mặt nước, mặt lão bỗng biến sắc, quát ầm lên:
- Hai mẹ trẻ, quay lại đây ngay, không lại bị Hắc xà cắn bây giờ.
Vừa được chứng kiến tận mắt cảnh hai con hắc cẩu hung dữ đuổi theo tấn công Lão Ngũ nên khi nghe thấy lão nói vậy, tôi và chị Giai Tuệ mặc dù chưa biết được mức độ nguy hiểm của loài hắc xà như thế nào, nhưng đó nhất định lại là một mối nguy hiểm khác nên chúng tôi vội vàng quay người lại lùi về phía sau.
Hai tay Lão Ngũ cầm bốn viên đá màu xanh, rảo bước đến bên cạnh chúng tôi, mặt rất hí hửng nói:
- Lần này ta phát tài rồi, đây chính là đá Âm Sơn Hải Lan loại hảo hạng nhất. Để ta chia mỗi đứa một viên, không lại bảo lão già này ích kỷ, chỉ biết ăn mảnh.
Tôi đưa tay đỡ lấy, viên đá tròn xoe nằm gọn trong lòng bàn tay tôi trơn trơn, mát lạnh, nhìn lại kỹ hơn, viên đá không ngừng tỏa ra những tia sáng lóng lánh, chứng tỏ bên trong nó có chứa một lượng lớn hypo, đúng là một báu vật. Tôi không ngừng mân mê viên đá, càng ngắm nhìn càng cảm thấy nó quả là vật quý hiếm.
Chị Giai Tuệ chỉ nhìn lướt qua viên đá, rồi thả luôn vào trong ba lô, kế quay sang hỏi Lão Ngũ:
- Lão Ngũ, trước mặt là dòng kênh. Không biết đây là cửa ải gì nữa đây, liệu có phải bơi qua nó không ạ?
Lão Ngũ vội cất hai viên đá vào trong người, hai tay phủi phủi vài cái, bước tới sát mép nước, nheo mắt nhìn sâu xuống phía dưới. Sau một hồi, lão quệt ngón cái qua cánh mũi, nói:
- Bơi cái đầu mi ấy, phía dưới dòng kênh này chắc chắn có thả hắc xà, ngửi mùi nước ta đoán chắc nó còn đầy chất độc, chỉ cần nhúng người xuống đây là coi như bong thịt tróc da ngay lập tức.
Nghe thấy Lão Ngũ nói vậy, tôi vội co người thụt cổ lại, sợ sệt hỏi lão:
- Lão Ngũ, vậy thì phải làm sao đây, ở chốn này cũng không kiếm đâu ra được cái bè nào.
Lão Ngũ đảo mắt nhìn một lượt rồi trầm ngâm trả lời:
- Đợi ta xem xét đã!
Nói rồi, lão dò dẫm xung quanh, chọc sâu vào hai bên bức tường đá ở cạnh miệng động. Tôi cũng không biết lão đã làm thế nào mà bỗng nhiên trên mặt nước cách miệng động chừng nửa mét nổi lên vô số bọt khí, phía dướt mặt nước cũng vang lên một tràng âm thanh lách cách rất lớn như tiếng những bánh răng đang chuyển động cùng lúc.
Nhìn thấy mặt nước rung chuyển, Lão Ngũ lập tức nhảy ra đằng sau, kéo tay tôi và chị Giai Tuệ lùi lại.
Sau khi vòng xoáy trên mặt nước dần dần tan ra, một chiếc cột trụ tròn màu đen, to chừng một chiếc ô nhô lên khỏi mặt nước, cách mặt nước chừng một gang tay thì dừng lại. Lập tức một cột trụ khác cách đó chừng hơn nửa mét cũng ngoi lên, rồi đến cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm… cứ như thế chúng nối nhau ngoi lên khỏi mặt nước và tạo thành một đường thẳng tiến vào tận đầu bên kia.
Nhìn những cột trụ màu đen ướt sũng nước, Lão Ngũ gật gù, mồm lẩm bẩm:
- Chúng là những cột trụ để vượt kênh, giờ chỉ còn cách bước lên chúng để qua thôi.
Tôi nhìn lại, dòng kênh này dài chừng năm mươi mét, cứ cách khoảng một mét lại mọc lên một cột như thế, tổng cộng có bốn mươi chín cột, chỉ cần giữ thăng bằng để không bị rơi xuống nước là có thể đi qua, cũng không khó lắm.
Tôi hỏi Lão Ngũ vậy những con hắc xà ở đâu, liệu có phải chúng nấp ở trong chiếc cột đó? Lão ậm ừ một tiếng, rồi lấy ra viên đá lúc nãy, lia thật mạnh lên đầu cột trụ đầu tiên để thử.
Viên đá rơi trúng đầu cột trụ và bật lên chừng nửa mét thì lập tức từ hai cạnh bên cột trụ lao lên hai con rắn kim loại dài màu đen, mỗi con to chừng cánh tay của một đứa trẻ, toàn thân phủ kín những vẩy hình tròn, đầu chúng được khắc rất sinh động với hai chiếc răng nanh nhọn hoắt trong miệng, cùng lao đến đớp lấy viên đá. Hai con rắn đan chéo lao qua cột trụ, rồi nhanh chóng lặn xuống mặt nước.
Cảnh tượng này khiến tôi vô cùng hoảng hốt, nếu dại dột bước chân lên đó thì không biết sẽ nguy hiểm tới mức nào.
Chị Giai Tuệ vội vàng quay sang hỏi Lão Ngũ có cách nào hóa giải trận địa này không. Lão cũng chỉ biết lắc đầu và nói:
- Chẳng còn cách nào khác, ta phải khống chế sợi dây điều khiển con hắc xà giấu bên trong trụ sắt kia, đứng trên này sẽ không thể mở được chúng vậy chỉ còn cách lội xuống nước, cắt đuôi của từng con rắn một thôi.
Lão Ngũ có vẻ lo lắng, lão vân vê mấy sợi râu dưới cằm, do dự nói tiếp:
- Cắt đuôi rắn không thành vấn đề nhưng chỉ e dòng nước độc này không dễ đối phó chút nào đâu. - Lão cúi mặt suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng phắt đầu vỗ mạnh tay lên trán. - Có rồi, Lan Lan, hãy đưa cho ta cặp tỳ hưu ngọc mi đang đeo trên cổ.
Tôi vội vàng tháo cặp tỳ hưu ngọc ra đưa cho Lão Ngũ. Đã vài ngày nay tôi không lôi ra xem, giờ mới phát hiện ra, màu sắc của cặp tỳ hưu càng hòa quyện vào nhau hơn, giờ đây chúng gần như đã biến thành một khối ngọc màu vàng trắng.
Lão Ngũ đưa tay đón lấy cặp tỳ hưu, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay, quan sát kỹ càng một hồi lâu, đôi mắt lão sáng rực lên.
- Phái Kiện Môn thật không hổ danh chế tạo ra nhiều bảo bối, cặp tỳ hưu này đã được lưu truyền qua bao đời nay, cũng không biết được rằng bên trong chứa bao nhiêu loại hương liệu hiếm có, bản thân nó vốn đã là một loại bảo bối chuyên dùng để chống độc rồi. Nếu hai mảnh đươc ghép lại với nhau, tác dụng của những loại hương liệu này còn tăng lên gấp bội, xem ra nó có thể địch được tất cả loại cực độc đây. Ha ha, hôm nay lão già này sẽ dùng thử nó xem sao.
Thấy Lão Ngũ nhìn chằm chằm vào cặp tỳ hưu, nước bọt như cũng sắp rớt khỏi mép, tôi bỗng thấy lo lắng, nhỡ lão dùng xong không trả lại cho tôi thì sao?
Lão Ngũ dùng vài sợi tơ tằm để đeo cặp tỳ hưu vào cổ, vừa làm vừa nói rằng phải cẩn thận gấp đôi bình thường. Sau khi đeo xong sợi dây lên cổ, lão thò tay rút dây vải màu xám bạc buộc quanh eo ra và nói:
- Nọc của loại hắc xà này vô cùng độc, ta cũng phải chuẩn bị trước tinh thần.
Thấy lão vừa tháo dải dây rút buộc quần ra vừa nói những lời trên, tôi tò mò hỏi:
- Lão Ngũ, lão muốn đi vệ sinh sao?
Lão Ngũ quay lại lườm tôi một cái, giậm chân rồi nói:
- Vớ vẩn… mi mới là đứa sợ đái ra quần ấy! - Nói rồi, lão quay đầu không thèm để ý tới tôi nữa, ngón út miết theo dải dây, “phạch”, tiếng vải bị xé rách toạc, bên trong lộ ra một tia sáng trắng chói lóa.
Tôi đưa mắt nhìn thật kỹ, thì ra bên trong dải quần bọc một lưỡi gươm vừa nhỏ vừa mỏng. Thân gươm dài chừng một mét, màu trắng sáng, phía cuối thân là một chuôi gươm được quấn quanh bằng những sợi tơ ngắn màu vàng.
Lão Ngũ lột lớp vải tả tơi bên ngoài ra, lưỡi gươm rất mềm có thể uống cong và vô cùng sắc bén, lão cầm lấy thanh gươm múa vài đường quyền, tưởng chừng như những dòng điện lóe sáng vút qua trong không trung, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đó. Đồng thời, thanh gươm cũng tạo ra những luồng gió mát lạnh văng ra tứ phía, quật vào mặt cảm giác hơi ran rát. Nghe giọng Lão Ngũ vừa cười khoái chí vừa nói:
- Đeo nó quanh bụng suốt, mẹ kiếp, làm ta sắp suy thận đến nơi rồi. Ha ha ha!
Tôi dán mắt vào thanh kiếm đang múa lượn trong không trung, lòng thầm nghĩ, Lão Ngũ đúng thật là biết võ thuật, nên mới giấu gươm trong người như thế chứ.
Chị Giai Tuệ quay sang dò hỏi lão, có vẻ chị vẫn chưa tin lắm vào sức mạnh của thanh kiếm:
- Lão Ngũ, chiếc gươm này chém đứt đươc hắc xà không?
Lão Ngũ chớp mắt, nói với vẻ không hài lòng lắm:
- Với cột trụ kia thì không chặt được, chứ mấy con rắn nhi đồng này thì chỉ như trò đùa.
Sau đó, hai tay lão vừa múa may vừa lôi trong áo ra mấy thứ đồ, trong đó có cả chuỗi hạt Ô Kim và vài viên Phi Hoàng thạch. Ngoài ra, còn vài vật khác với những hình thù rất lạ lùng mà chúng tôi không biết gọi thế nào cũng được lão lấy ra đặt xuống mặt sàn.
Chúng tôi nhìn mà hoa cả mắt, thật không thể tưởng tượng nổi, bao nhiêu thứ linh tinh thế này không biết lão giấu trong người như thế nào mà chúng tôi không nhận ra.
Sau khi lấy hết đồ ra, lão mới bắt đầu cởi áo khoác ngoài ra, tôi ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn lão nữa.
Lão Ngũ cởi hết quần áo chỉ còn lại chiếc quần đùi, để lộ một thân hình gầy gò đầy xương sườn. Lão khởi động vài đường, cảm thấy nhẹ tênh như không có gì xảy ra, rồi lão quay sang chúng tôi cười:
- Hai nhóc con, lùi ra xa một chút, nhìn Lão Ngũ ta đùa với nước. - Lão hung hổ bước tới mép hồ, hít một hơi thật sâu mà không hề thở ra, rồi nhảy tùm xuống nước.
Tôi và chị Giai Tuệ đều đứng ở đằng xa, nhìn thấy làn nước khoắng động lên, rồi Lão Ngũ lặn xuống mất hút. Mặt hồ có màu xanh đen, thì ra là chúng không hề trong suốt như tôi nghĩ. Đợi khoảng hai mươi giây, mặt nước bỗng lặng yên bất thường đến một bong bóng nước cũng không nổi lên, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Chị Giai Tuệ cũng lo lắng chau mày, lẩm bẩm vài câu trong miệng, đang chuẩn bị lại gần để nhìn xem tình hình thực hư thế nào, thì bỗng nhiên mặt nước bắt đầu lục bục lên giống như nồi nước sôi, nổi lên vô số những bong bóng nước từ đáy hồ nổi lên mỗi lúc một nhanh hơn, cả mặt hồ bắt đầu dập dềnh nổi sóng.
Chị Giai Tuệ kéo tôi lùi ra sau, mặt nước bắt đầu gợn sóng lăn tăn đằng sau cột trụ, liền ngay sau đó, hai cột nước phụt lên cùng hai con hắc xà, chúng lien tục xoắn mình lao thẳng lên tận đỉnh hầm.
Đến lúc này tôi mới nhìn thấy Lão Ngũ miệng ngậm lưỡi gươm, hai tay nắm chặt cổ một con hắc xà, người lão ướt sũng, xoay vòng theo con hắc xà, treo mình lơ lửng trên không trung.
Tôi không giữ được bình tĩnh hét lên sợ hãi, ôm chặt lấy chị Giai Tuệ. Một tay chị giữ chặt vai tôi, tay kia lập tức rút khẩu súng ra.
Hai con hắc xà sau khi lao len không trung chừng tám chín mét, hai mắt trợn trừng, đầu lắc mạnh như muốn giãy giụa thoát khỏi bàn tay Lão Ngũ.
Nhưng cho dù chúng ra sức vùng vẫy thế thì hai bàn tay Lão Ngũ vẫn nắm thật chặt không dám nới lỏng, nét mặt lão vô cùng đáng sợ.
Hai con rắn dường như linh cảm được là không thể thoát khỏi bàn tay của Lão Ngũ, nên cả hai bỗng cùng ngoặt đầu chúi xuống nước, kéo theo cả lão lao xuống nước.
Nước trong hồ không ngừng cuộn sóng với những đám bọt khí và bong bóng lớn, đồng thời tỏa ra một mùi nồng nặc đến rợn người. Tôi lờ mờ nhìn thấy hai con hắc xà đang cố bơi thật nhanh, còn Lão Ngũ thì như bị kẹp giữa chúng.
Thấy Lão Ngũ gặp nguy hiểm, tôi bắt đầu rối trí, rối rít kêu chị Giai Tuệ nghĩ cách kịp thời để cứu lão. Chị Giai Tuệ cũng đang bối rối, hết giơ súng lên, nheo một mắt ngắm một lúc, rồi lại hạ súng xuống, không biết phải làm thế nào.
Cả hai chúng tôi lại thấp thỏm, lo lắng cho sự an nguy của Lão Ngũ, mắt vẫn không ngừng dán chặt xuống mặt nước, hai con hắc xà kéo lão xuống nước chừng một phút rồi lại lao ngược lên trên. Lần này thậm chí chúng còn vọt lên cao hơn lần trước, giãy giụa kịch liệt, rồi lao thẳng lên đỉnh hầm, phát ra những tiếng va đập dữ dội.
Sau tiếng va đập, nửa thân dưới của hai con hắc xà bắt đầu xoắn lại từng vòng như đuôi sam, nếu như lúc ấy Lão Ngũ không kịp buông tay, thì chắc chắn hai bàn tay lão ấy sẽ bị nghiền nát nhừ như miếng thịt xay.
Lão Ngũ đá hai chân đạp mạnh lên đỉnh hầm rồi lộn đầu lao xuống mặt nước. Hai con rắn, cũng lập tức quay đầu lao xuống, đuổi theo Lão Ngũ.
Hai chân lão đạp nước, thanh gươm trong tay không ngừng vụt chém để chống chọi với những đợt tấn công liên tiếp của hai con hắc xà, tiếng kim loại va vào nhau chói tai. Sau mỗi tiếng va chạm phát ra, hai con hắc xà như cũng biết đau, nên hơi ngừng lại trong giây lát, nhưng sau đó vẫn rượt đuổi ráo riết Lão Ngũ.
Lão Ngũ có vẻ hơi đuối sức, tay kiếm dần dần chậm lại, có thể do phải nhịn thở quá lâu, thêm cả âm khí dưới nước hơi nặng, nên lão đã thực sự bị đuối sức, khó có thể đối phó được tiếp.
Thấy tình hình hết sức nguy kịch, chị Giai Tuệ quyết định ra tay, ngắm thật chuẩn hai con hắc xà, nổ súng.
Đúng lúc đó, Lão Ngũ dồn hết sức lực quay mình, bơi nhanh tới hai con hắc xà, hai tay giữ chắc thanh gươm, chém thật mạnh ngang người chúng.
Lưỡi gươm chém xuống như con dao lướt qua miếng đậu phụ, không một chút trở ngại, hai con hắc xà đang cuộn xoắn mình bị chặt đứt làm đôi, phần thân trước vẫn cố bơi thêm một đoạn thì chìm xuống, nửa còn lại quằn quại một lúc, rồi cũng mềm nhũn chìm xuống đáy hồ.
Ra tay xong, Lão Ngũ vội ngoi lên mặt nước, miệng ngậm chặt lưỡi gươm, hai tay gắng sức bơi vào bờ. Vừa bơi về đến nơi, hai tay lão lập tức bám lên mép bờ, mồm thở dốc và liên tục chửi rủa:
- Mẹ nó chứ, quá… quá… quá… là hay!
Tôi và chị Giai Tuệ tới kéo lão lên bờ, tìm quần áo đắp tạm lên người cho lão.
Lão Ngũ lạnh cóng tới mức răng môi đánh cầm cập, lập tức lấy quần áo cuốn quanh người, vuốt sạch nước trên mặt, nhổ ra vài ngụm nước màu xanh, rồi nói với vẻ hận thù:
- Mẹ kiếp, thì ra thân lũ hắc xà này được bọc bằng đồng Triều Tiên nên không thể nào chém đứt, may thế nào ta đã phát hiện ra một điểm yếu ngay ở đoạn giữa thân chúng, nếu không thì cái mạng già này cũng không thể giữ nổi.
Lão quay sang bảo chị Giai Tuệ đưa cho ít phân tằm, lập tức nhai rau ráu rồi nuốt chửng, lão nói muốn làm sạch dạ dày, nếu không thì chỉ một chút nữa thôi sẽ phóng uế khắp nơi mất.
Tôi tò mò hỏi lão, loại đồng Triều Tiên kia là mắt xích như thế nào? Lão Ngũ nói:
- Thực ra nó không được coi là mắt xích, đó là một loại đồng đặc biệt mà chỉ nước Triều Tiên mới có, ta cũng không biết bên trong đó có gì mà thậm chí còn cứng hơn cả kim cương. Vừa xong khi ta bơi xuống tận chân cột trụ, một nhát kiếm không thể chặt đứt được thân con hắc xà, nhưng có vẻ như đã chạm vào một mắt xích nào đó, nên đã không bị bọn hắc xà cắn. Cũng may ta đã kịp thời bóp chặt đầu của chúng, nếu không thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. - Nói đến đây, lão bỗng nhổ phì ra vẻ rất cay cú - Mấy tên này cũng hiểm thật, lại đặt điểm yếu của chúng ở chính giữa thân, cách đầu chừng một gang tay, ta phải lần mò mãi mới phát hiện ra được vị trí đó.
Chị Giai Tuệ nghe xong, có vẻ rất đăm chiêu gật gật đầu suy tư rồi bước sát mép hồ ngồi xuống, ngó xuống dưới đáy, nhìn kỹ lại hai mảnh thân rắn bị chặt đứt đôi đang nằm bất động, dùng tay ước chừng một hồi lâu rồi quay đầu lại nói cho Lão Ngũ:
- Lão Ngũ, cháu đã hiểu rồi. Lão đưa cặp ngọc tỳ hưu cho cháu, cột trụ tới để cháu xử lý cho.
Do vừa xong phải bận rộn khá lâu với hai con hắc xà nên giờ Lão Ngũ đã thấm mệt, nên khi nghe chị Giai Tuệ nói vậy, lão cũng không từ chối, tháo cặp tỳ hưu đưa cho chị, rồi dặn đi dặn lại:
- Nhóc con, hãy nhắm thật chuẩn khoanh thứ hai mươi chín, chỉ cần một nhát gươm là xong. Nhớ rằng, đừng có tham, giết chúng xong là phải lên ngay, ta chỉ ngồi nghỉ một chút cho hồi sức rồi ta và mi sẽ thay phiên nhau giải quyết chúng.
Chị Giai Tuệ gật gật đầu đồng ý, rồi lập tức quay ra cởi bỏ áo khoác, giày và tất để sang một bên, chỉ giữ lại bộ quần áo giữ nhiệt bó sát người. Thân hình của chị rất đẹp, tôi cúi xuống nhìn lại cơ thể thậm chí còn chưa phát triển hết của mình mà cảm thấy ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ.
Chị Giai Tuệ đứng khởi động vài động tác cho ấm người, cầm thanh gươm rồi nhẹ nhàng lội xuống dưới, chỉ còn nhô chiếc đầu lên khỏi mặt nước, rồi từ từ bơi tới cột trụ thứ hai.
Đến giờ tôi mới hiểu rõ, thì ra thân của hai con hắc xà cùng cuốn quanh cột trụ, đầu của chúng bám chặt lấy mép trên, trông thì có vẻ rất ngoan ngoãn.
Chị Giai Tuệ đạp nước tiến tới thật sát, đếm số khoanh trên thân con hắc xà bên trái, rồi cầm chặt thanh gươm chém nhẹ nhàng vào đúng khoanh thứ hai mươi chín, lập tức bơi thật nhanh ra thật xa.
Chỉ một nhát gươm thân con hắc xà đã bị chém làm đôi, mềm oặt rồi từ từ chìm xuống đáy hồ.
Thấy con hắc xà không có vẻ giãy dụa đau đớn nên chị Giai Tuệ cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng bơi tới con ở bên phải. Ngay lập tức con hắc xà bên phải cũng bị chặt đứt làm đôi. Chị vẫn chưa an tâm, sau khi chặt đứt con thứ hai còn bơi vòng qua cột trụ vài vòng, hai chân nhẹ nhàng đạp xuống nước, thấy chiếc cột trụ nằm yên không động đậy, không có dấu hiệu gì khác thường mới yên tâm.
Chị Giai Tuệ quay đầu lại phía chúng tôi giơ tay ra hiệu mọi việc đã hoàn thành, rồi quay người bơi tới chiếc cột trụ thứ ba, kế lại thao tác giống như vừa xong, chém đứt đôi hai con hắc xà khác… cứ như thế cho tới khi chị chém xong hai con hắc xà bám trên cột trụ thứ mười tám, Lão Ngũ nhổm dậy, gọi chị:
- Được rồi, quay lại đây đi, để ta làm thay cho!
Đợi kéo chị Giai Tuệ lên, Lão Ngũ quay sang nói với chúng tôi, lần này lão sẽ giải quyết nốt chỗ trụ còn lại, rồi sẽ lên bờ bên kia luôn, dặn tôi và chị Giai Tuệ bước trên những trụ sắt kia để vượt qua, nhớ rằng phải giữ thăng bằng, đừng để rơi xuống nước. Và nhớ phải mang theo quần áo cùng những vật dụng linh tinh kia của lão đi cùng.
Lão Ngũ cầm lấy thanh gươm, rũ quần áo xuống rồi lập tức tụt xuống nước và bơi thật nhanh đến chiếc trụ thứ mười chín.
Chị Giai Tuệ mặc lại quần áo, hà hơi một chút cho cơ thể ấm lên, rồi ôm đống quần áo cùng những vật dụng của Lão Ngũ đi trước, bảo tôi đi theo sau, trước khi bước lên những cột trụ chị dặn tôi không được sợ hãi, chỉ cần nhảy lên là sẽ giữ được thăng bằng.
Tôi gật gật đầu, đi ngay sau chị. Vừa đặt chân lên hai đỉnh trụ, tôi đã thấy có một luồng khí lạnh đâm xuyên qua đế giày, làm bàn chân lập tức tê buốt. Tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống, ngay chỗ giẫm chân lên, có một vật gì đó màu đen to chừng nắm tay, đang giữa lúc hoảng hốt tôi không nhìn rõ đó là cái gì.
Chị Giai Tuệ quay đầu, giục tôi:
- Cái cọc này lạnh quá, chúng ta phải đi nhanh hơn thôi.
Tôi vừa nhảy lên phía trước vừa nhìn xuống mặt nước. Làn nước xanh nhạt giờ đã trở nên trong vắt, rất nhiều đoạn thân hắc xà bị chặt chìm xuống đáy hồ, dưới sự tác động của dòng nước, trông chúng vẫn như đang mềm mại chuyển động. Cứ nghĩ đến cảnh chúng vừa vật lộn hung dữ với Lão Ngũ, tôi không khỏi hoang mang, thế nên cũng không dám nhìn chúng nhiều mà chỉ chăm chăm hướng thẳng về phía trước bám sát theo sau chị Giai Tuệ, bước nhanh về phía bờ bên kia.
Lão Ngũ xử lý những con hắc xà còn lại rất nhanh, thoáng một cái đã xong và lên bờ bên kia, co gối ngồi thu lu một góc đợi chúng tôi.
Thấy hai đứa chúng tôi an toàn vượt qua được đoạn hồ, vừa tới nơi lão đã đón lấy đống quần áo từ chị Giai Tuệ, lấy chiếc thắt lưng vải ra bọc lại chiếc gươm, cẩn thận vòng qua eo rồi lần lượt mặc quần áo vào, kế đó quay sang bảo tôi:
- Cánh cửa Hắc xà linh môn này có vài chỗ cấu tạo ta không hiểu nổi, mi thử xem xem.
Cánh cửa Hắc xà linh môn này cũng giống với cánh cửa Hắc cẩu linh môn lúc nãy, đều được làm bằng phiến đá xanh, và thuộc dạng kết cấu khóa trong, có điều bên trên cánh cửa này khắc một con rắn cực lớn, đang vắt chéo mình qua cánh cửa từ trái sang phải.
Đầu rắn hình tam giác nhô ra ngoài, miệng rắn há to để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, hình dạng hết sức dữ tợn. Thân rắn khắc trên tấm đá cùng mười đường rãnh khá nông, qua hình dạng và đường viền nối giữa chúng, tôi đoán trước đây đó chính là vị trí dùng để phủ những chiếc vẩy rắn. Thế nhưng, những chiếc vẩy rắn này không biết đã bị ai đó cậy ra.
Tôi đưa tay miết lên khắp cánh cửa vài lần, rồi lần theo hai vách động, nhưng không hề phát hiện ra một dấu hiệu nào để mở cánh cửa kia.
Lão Ngũ đứng bên cạnh nhìn theo tôi, nói với vẻ hoài nghi:
- Ta nói đúng không, cánh cửa này không hề giống với những cánh cửa trước đây ta từng mở, không có một dấu hiệu gì thì mở thế nào đây?
Tôi cau mày suy nghĩ, không nói lời nào, ngón tay vẫn từ từ lần theo những đường rãnh trên thân con rắn khổng lồ này. Tôi lại nghĩ rằng những miếng vẩy bị rụng này mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Trong đầu tôi nhanh chóng lật lại tất cả những loại khóa mà ông nội đã từng nói với tôi, một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu, tôi dần nghĩ ra một điều gì đó.
Để thử cách mình vừa nghĩ ra, tôi lôi ra một chiếc kim móc rất nhỏ, từ từ cào lên những đường rãnh. Hai tai chú ý lắng nghe những âm thanh bên trong phát ra, dự đoán của tôi không hề sai, tính toán một chút, tôi quay đầu lại nói với hai người:
- Đây chẳng qua là một dạng biến thể của loại khóa ghép, chỉ cần ghép hết những miếng vảy trên thân rắn về đúng vị trí của nó là sẽ có thể mở được cánh cửa.
Nghe tôi nói như vậy, Lão Ngũ lập tức ngó nghiêng ra bốn phía, rồi ngồi sụp xuống dưới sàn, hai tay khua khoắng khắp nơi.
Chị Giai Tuệ tò mò hỏi lão đang làm gì. Lão Ngũ trả lời gỏn lọn:
- Tìm vẩy rắn! Không biết chúng được cất giấu ở đâu, trên này tìm không ra thì để ta lội xuống dưới nước tìm lại xem.
Tôi bật cười nói với lão:
- Lão Ngũ, không đến nỗi phiền phức thế đâu, cháu đã biết chúng ở đâu rồi.
Lão Ngũ và chị Giai Tuệ cùng quay sang tôi hỏi chúng ở đâu. Tôi bước tới mép hồ, chỉ tay về phía cột trụ thứ bốn mươi chín rồi nói với chị Giai Tuệ:
- Chị còn nhớ khi chúng ta bước chân lên cột trụ, lạnh tới mức cảm giác chân mình bị đóng băng không?
Chị Giai Tuệ nhìn xuống dưới mặt nước, gật đầu tán thành:
- Đúng thế, chúng thật sự lạnh như băng.
Tôi tiếp tục suy luận:
- Khi bước qua các cột trụ em đã có cảm giác rất lạ, nên đã quan sát chúng rất kỹ, thấy mặt trên của chúng hình như có khảm một vật gì đó màu đen to gần bằng nắm tay. Em đếm lại, trên thân rắn cũng có tổng cộng bốn mươi chín chiếc vẩy, mà ở đây cũng có đúng bốn mươi chín chiếc cột trụ, hơn nữa độ to nhỏ của chúng gần như nhau. Em nghĩ rằng những vật màu đen kia có thể chính là mắt xích để mở cánh cửa này.
Nghe tôi nói vậy, Lão Ngũ bán tín bán nghi bước tới mép hồ, vươn cổ ra nhìn lên chiếc cột trụ gần nhất, lão cười khoái chí, rồi nói:
- Hay đấy, hay đấy, xem ra cái trò này lại đúng là có thật. - Nói rồi lão bước qua, giẫm chân lên cột trụ dò dẫm tìm kiếm.
Vừa chạm tay xuống phía dưới, lão đã hơi lảo đảo rồi hét toáng lên:
- Mẹ kiếp, lạnh cóng tay rồi. - Lão quay đầu lại nói với tôi. - Đưa cho ta một miếng kim loại mỏng mỏng.
Tôi chọn ra một miếng tương đối mỏng, ném sang cho Lão Ngũ, lão đưa tay bắt lấy, hai chân nhích sang tận rìa mép của miếng cột trụ, rồi nhẹ nhàng dùng miếng kim loại lần theo đường viền, sau đó dùng lực cậy mạnh, mảnh ghép bung lên, theo lực đẩy bắn thẳng về phía bờ.
Lão Ngũ chỉ kịp “ái chà” một tiếng rồi vội vàng rụt cổ lại, lùi người ra sau, luồng khí trắng vẫn bám sát và sượt qua người lão. Thế nhưng do lão nghiêng người quá mạnh nên đã bị mất đà và ngã tùm xuống hồ nước.
Lão Ngũ vội vã với tay bơi về bờ. Tôi thấy mái tóc, lông mày và chòm râu lưa thưa của lão đều bám đầy những hạt băng li ti màu trắng, trông lão như già đi rất nhiều, trông rất giống ông già Noel. Tôi lập tức nhìn về phía cột trụ, luồng khí trắng giờ đã yếu đi, chỉ còn phụt lên chừng vài centimet, giống như một tia nước, rồi dần dần đùn nhẹ lên và men theo mép trụ tràn xuống dưới nước.
Mặt nước xung quanh cột trụ khi bị luồng khí trắng tràn xuống, cũng lập tức kết thành một lớp băng mỏng trên bề mặt, phát ra những tiếng lách cách rất nhỏ. Luồng khí trắng lan đến đâu, mặt nước đóng băng đến đó, diện tích mặt băng mỗi lúc một rộng hơn, thậm chí ngày một dầy lên, tiếng băng lách cách nghe cũng rõ hơn.
Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn theo, tôi cũng không biết rằng luồng khí trắng đó là chất gì, tại sao lại có tốc độ đóng băng nhanh đến như vậy?
Sắc mặt Lão Ngũ trông rất khó coi, hoảng hốt hét toáng lên:
- Chết rồi, chết rồi, những cột trụ chết tiệt này nối liền với âm mạch dưới lòng đất, mảnh ghép màu đen đó chính là nắp đậy tránh cho luồng khí này trào ra. Giờ nó đã trào ra rồi, nếu không nhanh chóng mở cửa thoát thân, e rằng cả ba chúng ta sẽ bị đóng băng chết cứng ở đây thôi.
Chúng tôi chưa kịp phản ứng gì, Lão Ngũ đã đặt tay lên vai hai đứa, vội nói:
- Nhanh lên, nhanh lên, lôi hết các túi ra, bỏ hết đồ trong túi đó đi!
Tôi và chị Giai Tuệ vẫn ngơ ngác, nhưng lập tức hiểu ra ý đồ của lão, thì ra lão muốn móc hết chỗ vẩy rắn kia trước khi quá muộn.
Hai chị em chúng tôi cũng lập tức lôi hết đồ trong balô ra bỏ lên mặt sàn, chị Giai Tuệ lôi đôi gang tay màu đen chuyên dụng của cảnh sát đưa cho Lão Ngũ, rồi dặn dò kỹ càng:
- Lão Ngũ, đeo găng tay vào, cẩn thận không tay bị đóng băng đấy!
Lão Ngũ lắc đầu quầy quậy, nói liến thoắng:
- Được rồi, đừng có lề mề nữa, tay đóng băng còn hơn là chết cứng ở đây! - Mặc dù nói như vậy, nhưng Lão Ngũ vẫn đeo chiếc găng tay vào, rồi lập tức vòng hai chiếc balô qua cổ. Lão nhảy qua chiếc cột trụ đầu tiên vẫn đang đùn khí lên, bước tới những cột trụ tiếp theo tiến về chiếc cột trụ sát đầu bên kia.
Sau khi bước lên cột trụ thứ nhất ở phía đầu bên kia, Lão Ngũ chọn vị trí đứng sao cho vững vàng, hít một hơi thật sâu, sau đó một tay ấn chặt lên mảnh ghép, tay còn lại cầm miếng kim loại cậy theo đường viền một cách rất cẩn thận.
Chỉ một lúc sau, lòng bàn tay lão run lên, lực đẩy từ phía trong chiếc cột trụ mỗi lúc một mạnh, Lão Ngũ lập tức dùng hết sức mình ấn xuống, biết rằng mảnh ghép đó đã được cậy ra. Lão không dám chủ quan, trước khi từ từ thả tay ra, lão đã đứng lùi ra phía sau, cố gắng tránh đầu khỏi vị trí thẳng đứng với cột trụ, sau đó mới cầm chắc mảnh ghép nhấc ra khỏi miệng lỗ khí. Lập tức một luồng khí phụt mạnh lên trên, đồng thời phát ra một âm thanh vô cùng chói tai.
Do đã được phòng bị từ trước, nên lần này Lão Ngũ không phải khốn khổ như lần trước. Lão lập tức bỏ mảnh ghép vừa cậy được vào balô, kế tiếp nhẹ nhàng nhảy ra sau một bước, chân hạ đúng mặt trụ thứ hai, giống như lão đã ước lượng được khoảng cách giữa hai cột trụ nên mới có thể bước chính xác mà không cần nhìn.
Lão Ngũ nhanh chóng cậy tầm mười tám mảnh ghép, khuôn mặt lão giờ đã bị phủ một lớp băng trắng, cả quần áo cũng đã bắt đầu bị đóng băng cứng đơ.
Cậy được càng nhiều mảnh ghép thì lượng khí phun ra càng nhiều, cả đường hầm giờ đã bị bao phủ bởi một lớp khí lạnh dày đặc, khiến nhiệt độ ở đây nhanh chóng giảm xuống.
Mặc dù tôi và chị Giai Tuệ đứng ở đầu bên này, nhưng vẫn cảm nhận rõ rệt cái lạnh thấu xương, cả người run lên bần bật. Nhìn xuống mặt nước, giờ đã bị đóng băng hơn một nửa diện tích, nhìn sang bờ bên kia, dường như băng đóng mỗi lúc một dầy hơn, thậm chí còn có chiều hướng kéo xuống tận đáy hồ.
Thấy thao tác của Lão Ngũ đã bắt đầu chậm chạp, chị Giai Tuệ giậm chân thật mạnh để giữ ấm cơ thể, hét lớn gọi lão:
- Lão Ngũ, nhanh quay về đưa mảnh ghép để cháu và Lan Lan ghép trước đã.
Nghe thấy vậy, Lão Ngũ mới sực nhớ ra, hét thật lớn trả lời:
- Mẹ kiếp, ta già nên lú lẫn cả rồi, cứ đâm đầu cậy hết chỗ mảnh ghép này để làm cái mẹ gì chứ, trong khi hai đứa bay lại đứng chờ trên bờ. Một trong hai đứa là chuyên gia mở khóa, đáng lẽ phải sớm quay về cho hai đứa ghép trước mới phải.
Nói rồi, lão vội bước qua những cột trụ còn lại quay về bờ bên này, dốc hơn chục mảnh ghép trong balô ra đất, vừa giậm chân vừa xoa bàn tay rồi úp lên mũi cho đỡ cóng, lão nói:
- Lạnh… mẹ kiếp… lạnh quá, hay, hay đấy!
Chị Giai Tuệ vội vàng chà xát người lão cho đỡ lạnh, và phủi đống băng đang dính đầy trên mặt và quần áo.
Thấy người đã đỡ hơn một chút, lão mới nói:
- Không phí thời gian nữa, hai đứa lấy chỗ mảnh ghép này ghép trước đi, ta cậy nốt chỗ còn lại đây. - Chúng tôi chưa kịp trả lời, lão đã xoay người bước tới mép hồ, rồi nhảy qua những cột trụ.
Tôi nhặt những mảnh ghép đang nằm trên mặt đất lên, vừa chạm vào chúng tôi đã cảm thấy lạnh tê tay, nhưng giờ không phải là lúc chần chừ. Tôi nhìn lại thật kĩ, những mảnh ghép đen bóng này không biết được làm bằng kim loại gì mà khá nặng tay. Chúng dày chưa đến một phân, bốn phía xung quanh có những đường gân nổi, có cả những đường khe lõm, có thể đó chính là để nối ghép với những mảnh khác.
Tôi nói với chị Giai Tuệ:
- Chị Giai Tuệ ơi, giờ hai chị em mình đối chiếu chúng với những hình khắc trên thân con rắn kia để ghép nhé.
Chị Giai Tuệ gật gật đầu, rồi lật đi lật lại mảnh ghép một lần nữa quan sát thật kỹ, rồi nói:
- Chị nghĩ cánh cửa này sẽ mở bung giống như Hắc cẩu linh môn, thế nên nhất định sẽ phải có vài miếng nằm ở vị trí cắt đôi đó, chúng sẽ có một góc vát thẳng, ta hãy tìm những mảnh ghép đặc biệt này trước đi, để tí nữa mới tìm sẽ khó hơn.
Đúng là cảnh sát vẫn thận trọng và chuyên nghiệp hơn, trong tình thế nguy hiểm, mà vẫn có thể bình tĩnh suy xét mọi việc chu toàn như thế. Tôi theo những phán đoán và gợi ý của chị Giai Tuệ để tìm ra những mảnh ghép đặc biệt.
Chỉ một lúc sau, chúng tôi đã tìm ra ba mảnh ghép tại vị trí khe cửa mở, đặt lên cánh cửa cũng thấy tương đương. Tôi tìm một góc chuẩn đặt miếng ghép lên, dùng hai tay ấn chặt xuống, miếng ghép theo lực đẩy của bàn tay nằm vừa khít với thân rắn. Sau khi thả nó cũng không bị rơi ra.
Sau khi đã có kinh nghiệm, hai mảnh còn lại cũng dễ dàng hơn. Vậy là chúng tôi đã ghép xong những vị trí đặc biệt tại đường biên phân chia cánh cửa trên thân rắn khổng lồ, mười lăm mảnh còn lại dần dần chúng tôi cũng lần lượt ghép được chúng lên đúng vị trí.
Vừa mới ghép xong mảnh thứ mười tám, Lão Ngũ lại đeo chiếc balô run cầm cập bước tới, lanh canh vài tiếng, những mảnh ghép còn lại đã được lão đổ ra sàn. Do quá lạnh nên lão lập cập nói không thành câu.
- Hai… hai… mươi… mảnh. Ghép… ghép lại… nhanh lên, Lão Ngũ ta… sắp không… thể chịu được… nữa rồi.
Do lúc trước quá tập trung vào ghép các mảnh ghép lại nên tôi cũng không có thời gian để nghĩ đến những thứ khác, giờ nghe Lão Ngũ nói, tôi mới cảm thấy lạnh thấu xương, răng đánh cầm cập. Nhìn sang bốn phía, các bức tường cũng đã bị phủ một lớp băng trắng mỏng từ lúc nào, mặt hồ chỉ còn lại hai góc sát bờ là thấy những mảnh băng nhỏ đang trôi bồng bềnh, còn những chỗ khác đều đã bị đóng băng dày đặc, nhiệt độ giờ đây ước chừng đã đi xuống tới âm mười mấy độ.
Lão Ngũ vỗ vỗ lên mặt, cắn chặt răng, nói với chúng tôi:
- Ta đi nốt lần này, xong quay lại sẽ giúp hai đứa ghép nốt. - Nói rồi, Lão Ngũ quay người chạy đi.
Nhìn thấy thân hình gầy gò của Lão Ngũ đang bị tầng tầng lớp lớp khí lạnh bao quanh, tôi và chị Giai Tuệ hết sức lo lắng, thế nhưng tình hình trước mắt không cho phép chúng tôi suy nghĩ lung tung, đành quay lại tập trung tiếp tục ghép những mảnh ghép còn lại.
Nhiệt độ trong đường hầm giờ đã xuống tới mức hơi thở của chúng tôi cũng bị đóng băng. Cả mặt hồ giờ đã thành một sân trượt băng lớn, chỉ lộ ra những đầu trụ với luồng khí trắng đang cuồn cuộn lan ra tứ phía, dần dần lấp kín cả không gian bên trong gian hầm này. Luồng khí bay tới đâu, vách tường, mặt nước hay bất kì vật gì bên trong đường hầm đều lập tức phủ kín một lớp băng màu trắng trong suốt.
Con rắn khổng lồ trên cửa cũng bị ảnh hưởng bởi luồng khí lạnh, nên những đường rãnh trên đó cũng dần xuất hiện một lớp băng mỏng, chỉ trong chốc lát chúng đã bị lấp đầy, khiến những mảnh ghép không thể nào đặt khít vào nhau. Tôi và chị Giai Tuệ cũng đang lạnh cóng, toàn thân run bần bật, nhưng vẫn không ngừng dùng kim loại và mũi kim để cậy chỗ băng bám vào, như thế mới có thể lắp từng miếng ghép đúng vào vị trí.
Lão Ngũ quay trở về sau lần thứ ba, đã đổ hết chỗ mảnh ghép con lại xuống sàn, rồi lập tức tới giúp chúng tôi ghép những mảnh ghép còn lại lên thân rắn.
Khi tất cả những mảnh ghép đã được đặt vào đúng vị trí, tôi thầm nghĩ: Đến nước này mà cánh cửa vẫn không mở ra thì chắc chắn chúng tôi phải chết cóng ở đây thôi.
Chúng tôi đứng có quắp, nhảy lò cò cho đỡ lạnh, mắt nhìn không chớp vào cánh cửa đợi nó mở ra, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy có dấu hiệu gì, cánh cửa vẫn im lìm đứng đó.
Tôi vô cùng hoảng hốt, tiến tới sát cánh cửa kiểm tra lại trên dưới một lượt, tất cả bốn mươi chín mảnh ghép đều ở đúng vị trí, và vừa khít với nhau, không thể nào có sai sót ở đây. Thế nhưng tại sao cánh cửa vẫn chưa được mở ra, lẽ nào lại có thêm một mắt xích khác? Nghĩ đến đây, tôi bước sang hai bên mép cửa đá quan sát một lượt nữa, hi vọng có thể tìm ra được mắt khóa hoặc là một cái gì đó đại loại như thế.
Lão Ngũ thấy tôi mò mẫm một hồi lâu, mà chưa tìm ra manh mối, nên cuống cuồng chửi bới:
- Mẹ kiếp! Tại sao cái đồ sâu bọ này vẫn không có động tĩnh gì thế?
Chị Giai Tuệ xoa mạnh hai tay vào nhau, miệng không ngừng xuýt xoa vì lạnh, chị tiến tới cạnh tôi hỏi han tình hình, có phải chúng tôi đã ghép sai mảnh ghép, hay còn có vấn đề khác nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt chị trắng bợt đi vì lạnh, lông mày cũng bám đầy hạt băng trắng, tôi biết mình cũng không khá gì hơn, lắc đầu nói với chị:
- Mảnh… ghép… ghép… đúng rồi… nhưng… không biết… tại… tại… sao… lại không được.
Lão Ngũ hít một hơn nói:
- Đầu… tiên… là… hắc xà, giờ thì… mẹ kiếp… lại thêm… cái trò này… - Lão vừa nói vừa oán hận phi lên đạp thật mạnh vào thân con rắn.
Bỗng nhiên, tôi phát hiện ra một chỗ rất lạ, ngay tại chỗ Lão Ngũ đạp chân lên, sau khi lớp băng bị vỡ ra, phía trên mảnh ghép hiện ra một lỗ tròn rất nhỏ, vì khi ghép đã quá vội vã, với lại chúng bị phủ một lớp băng dầy bên ngoài, nên vừa xong tôi đã không để ý tới.
Lẽ nào đây chính là mắt khóa? Nghĩ đến đó, tôi vội ngồi sụp xuống, dùng một mảnh kim loại cạo chỗ băng còn sót lại trên mảnh ghép, lấy từ trong túi ra một chiếc kim mảnh, rồi chọc thẳng vào lỗ khóa, bên trong dường như có một vật gì đó châm thẳng vào đầu mũi kim. Tôi bỗng mừng thầm, trong lòng chắc chắn đây chính là mắt xích.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Tỏa
Tang Thượng
Thiên Tỏa - Tang Thượng
https://isach.info/story.php?story=thien_toa__tang_thuong