Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
eredith đâu?" Matt hỏi Julie khi anh vừa về đến nhà từ chỗ làm vào chiều hôm sau.
Cô ngước lên từ bàn ăn, nơi cô đang ngồi làm bài tập."Chị ấy đi cưỡi ngựa rồi. Chị ấy nói là sẽ về trước khi anh về đến nhà, nhưng anh về sớm hai tiếng đấy." Với cái cười toét miệng, cô nói thêm."Em đang tự hỏi không biết là chuyện gì ở nhà hấp dẫn đến nỗi anh phải về nhà trước 2 tiếng?"
"Đồ cà chớn," Matt nói, vò mái tóc sẫm màu của cô khi anh đi ra cửa sau.
Hôm qua, Meredith đã nói với Matt là cô thích cưỡi ngựa, vì thế sáng nay Matt đã gọi điện cho người hàng xóm và sắp xếp cho Meredith cưỡi một trong những con ngựa của Dale.
Bên ngoài, anh đi băng qua sân cỏ, băng qua mảnh đất với cây dại mọc um tùm từng là chỗ trồng trọt rau cải của mẹ anh, trong khi anh nhìn khắp cánh đồng bên phải, tìm kiếm bóng dáng của cô. Anh đi được nửa đoạn đường tới hàng rào thì anh nhìn thấy Meredith đang đi tới, và hình ảnh đó làm cho anh rùng mình sợ hãi. Con ngựa màu nâu hạt dẻ đang phóng những nước kiệu chạy dọc sát hàng rào, và Meredith đang cúi gập người trên cổ nó, mái tóc cô tung bay trong gió qua vai cô. Khi cô đến gần, anh nhận ra cô đang quẹo cua và hướng dẫn con ngựa đi về phía chuồng ngựa của họ. Matt thay đổi hướng, cũng đi về hướng đó, quan sát cô trong khi mạch của anh từ từ đập chậm lại và đều đặn, sự sợ hãi của anh biến mất. Meredith Bancroft cưỡi ngựa như một người quí tộc... rạng rỡ và đáng yêu trên chiếc yên ngựa với sự điều khiển điêu luyện.
"Chào!" cô gọi, mặt cô đỏ ửng và hồng hào khi cô thắng ngựa dừng lại trước chuồng ngựa bên cạnh những kiện cỏ khô mục nát. "Em phải để cho nó bình tĩnh lại đã," cô nói khi Matt đưa tay ra nắm lấy dây cương, và rồi mọi chuyện xảy ra cùng một lúc: Gót chân của Matt đạp trúng những cái răng của một cây cào bị bỏ quên nằm trên mặt đất vừa lúc Meredith bắt đầu vung chân qua mình con ngựa, và cái cán của cây cào nẩy tung lên đập trúng ngay mũi của con ngựa. Với một tiếng hí đau đớn, con ngựa chồm tới và cong vó sau lên. Matt bỏ cọng dây ra và cố gắng một cách vô ích chụp lấy Meredith, nhưng cô trượt ra sau, té mông xuống những kiện cỏ khô, rồi trượt dài xuống mặt đất.
"Mẹ kiếp!" anh thốt lên, cúi xuống và ôm lấy vai cô. "Em có đau không?"
Kiện cỏ khô đã làm giảm bớt độ rơi của Meredith, cô không đau chỉ là hoảng hốt và bối rối vì những gì vừa xảy ra."Em có đau không?" cô lặp lại với vẻ bị sốc một cách hài hước khi cô đứng lên."Niềm kiêu hãnh của em còn tệ hơn là đau. Nó bị tàn phá... bị hủy hoại..."
Anh nhìn cô, mắt anh nheo lại với vẻ lo lắng."Còn đứa bé thì sao?"
Meredith đang phủi cỏ và bụi ở đằng sau chiếc quần rin mượn của Julie, dừng lại "Matt," cô nói với anh với một cái nhìn chế giễu, trịch thượng, cô dừng tay lại ngay sau mông, "đứa bé đâu có ở chỗ này đâu."
Cuối cùng anh nhìn thấy tay cô đặt ở đâu và cô bị té trúng chỗ nào. Cảm giác buồn cười và nhẹ nhõm dâng lên trong anh, cái nhìn của anh giả vờ như bối rối."Không phải à?"
Meredith ngồi im lặng vài phút sau đó, nhìn anh trấn an con ngựa, rồi cô nhớ lại một chuyện và cười."Hôm nay em đã móc xong cái áo ấm cho anh," cô nói.
Anh dừng lại ngay lập tức và nhìn cô với cái nhìn ngờ vực."Em... biến cái sợi dây dài thoòng đó thành một cái áo ấm hả? cho anh sao?"
"Dĩ nhiên là không," Meredith nói, cố nhìn như bị xúc phạm, "Sợi dây dài thoòng đó chỉ là để thực tập thôi. Hôm nay em đã làm một cái áo ấm thật sự. Tuy nhiên nó là một cái áo ấm cụt tay. Có muốn nhìn thấy nó không?"
Anh nói là anh muốn, nhưng vẻ lúng túng của anh làm Meredith phải cố cắn chặt môi để không cười. Khi cô quay lại vài phút sau đó, cô ôm một cái áo ấm bằng len to với cây kim móc của cô đâm vào nó, và cuộn len màu kem ngày hôm qua.
Matt vừa mới rời khỏi chuồng ngựa, và họ gặp nhau ngay chỗ những kiện cỏ khô. "Đây này," cô nói, đưa nó ra."Anh nghĩ sao?"
Mắt anh nhìn với vẻ kinh hãi lên đống đồ trên tay cô, dán chặt vào cái áo ấm, rồi nhìn lên gương mặt vô tội của cô. Anh bị sốc, và thực sự ấn tượng. Anh cũng rất cảm động vì cô đã làm cho anh. Meredith đã không mong đợi điều đó, và cô cảm thấy lúng túng với trò đùa của mình."Thật tuyệt," anh nói."Em nghĩ nó có vừa với anh không?"
Meredith chắc chắn là nó sẽ vừa. Cô đã xem mấy cái áo ấm trong tủ của anh để chắc chắn là cô mua đúng kích cỡ. Khi cô mang cái này về nhà, cô đã cẩn thận cắt bỏ cái mạc. "Em nghĩ vậy."
"Để anh mặc thử."
"Ngay ở đây à?" cô hỏi, và khi anh gật đầu, cô lấy cây kim móc ra, cố nén cảm giác tội lỗi đang tăng dần. Chậm chạp và một cách cẩn thận, anh nhấc nó lên từ tay cô và mặc nó vào, kéo thẳng nó trên chiếc áo sơ mi sọc của anh, bẻ cổ áo ra cho thẳng, "Anh nhìn ra sao?" anh hỏi, đặt hai tay lên hông và hai chân dang ra một chút.
Anh nhìn rất tuyệt... vai rộng, eo hẹp, đẹp trai khoẻ mạnh, và quyến rũ đến chết người, ngay cả trong chiếc quần rin bạc màu và một chiếc áo ấm rẻ tiền.
"Anh thích nó, đặc biệt là bởi vì em đã làm nó cho anh."
"Matt," cô nói một cách lúng túng, chuẩn bị thú tội.
"Vâng?"
"Về chuyện cái áo ấm..."
"Không, em yêu" anh cắt ngang, "đừng thấy có lỗi bởi vì em đã không có thời gian để làm nó cho anh. Em có thể làm chuyện đó vào ngày mai."
Meredith vẫn còn quay cuồng với sự xúc động khi nghe giọng nói ấm áp của anh gọi cô là "em yêu", khi những lời đó vang vào đầu cô, cô nhìn thấy mắt anh long lanh với vẻ thích thú. Trong một cử chỉ cố tình ra vẻ hăm dọa, anh cúi xuống nhặt một cái cây từ mặt đất, rồi anh bắt đầu đi lại gần cô và Meredith bắt đầu lùi lại, cười vang."Anh dám à!" cô cười khúc khích, chạy trốn sau những kiện cỏ và chạy ra phía sau chuồng ngựa. Hai vai cô đụng phải vách tường của tòa nhà và cô bật ra, nhưng Matt chụp được tay cô, kéo cô dừng lại và ép thân hình của anh vào cô.
Hai má đỏ ửng, mắt long lanh cười, cô nhìn gương mặt đang cười của anh."Bây giờ thì anh đã bắt được em," cô trêu chọc, "thì anh sẽ làm gì với em đây?"
"Bây giờ, đó là một câu hỏi lớn," anh trả lời bằng giọng khàn khàn. Mắt anh dán chặt vào môi cô, và anh cúi đầu xuống, hôn cô với vẻ cố tình chậm chạp đầy nhục dục cho đến khi Meredith hưởng ứng theo, rồi anh hôn cuồng nhiệt hơn, tách môi cô ra bằng môi anh, lưỡi anh thọc sâu vào. Và Meredith quên là bọn họ đang đứng ở chỗ dễ nhìn thấy trong ánh sáng ban ngày. Cô choàng tay qua cổ anh, ôm chặt anh, và đáp lại sự đòi hỏi của anh, hoan nghênh sự khiêu khích như cố tình của lưỡi anh. Cuối cùng khi anh ngước đầu lên thì cả hai đều thở gấp gáp và thân thể căng cứng của anh đã để lại một sự tác động không nhìn thấy được trên cơ thể cô.
Matt hít một hơi dài và ngửa đầu ra, cảm nhận được đây chính là thời điểm thích hợp thuyết phục cô đi Nam Mỹ với anh. Anh đã suy nghĩ rất nhiều cách để làm việc này và vì anh sợ là cô từ chối, anh đã quyết định nắm giữ cán cân đang nghiêng về anh bằng cách tỏ vẻ như là ép buộc."Anh nghĩ cũng đến lúc chúng ta nên nói chuyện rồi," anh nói, đứng thẳng người và nhìn cô."Anh đã nói với em là anh đồng ý kết hôn với em và anh sẽ có vài điều kiện. Lúc đó thì anh không chắc sẽ là điều kiện gì. Bây giờ thì anh biết rồi."
"Chúng là những gì?"
"Anh muốn em đi Nam Mỹ với anh." Tuyên bố xong câu đó, Matt đợi.
Bị giằng kéo vì bất ngờ bởi điều kiện của anh, cảm giác sung sướng với điều kiện đó, và bực tức với giọng điệu như ra lệnh mà anh đã sử dụng, cô nói, "Em muốn hiểu một chuyện trước. Anh đang định nói với em là việc kết hôn này sẽ không xảy ra nếu như em không đồng ý với những gì anh đòi hỏi hả?"
"Anh thích em trả lời câu hỏi của anh trước khi anh trả lời câu hỏi của em hơn."
Phải mất một lúc lâu Meredith mới nhận thức được là sau khi làm áp lực với cô bằng cách ám chỉ là anh có thể từ chối không cưới cô, bây giờ Matt đang cố gắng xem thử cô có đồng ý với anh không trước khi anh thật sự hăm dọa cô. Cô cười thầm với cách thức không cần thiết và độc đóan mà anh đang làm để đạt được mục đích của mình, Meredith tỏ vẻ như là cô đang cân nhắc vấn đề này rất thận trọng."Anh muốn em đi Nam Mỹ với anh à?"
Anh gật đầu, "Hôm nay anh đã nói chuyện với Sommers. Anh ta nói là nhà cửa và phương tiện y tế ở đó cũng không tệ. Anh cần phải tận mắt nhìn thấy và chắc chắn chuyện đó. Nếu nó tạm được, thì anh muốn em đến đó với anh."
"Em không nghĩ đó là một lời đề nghị công bằng," cô nói, mặt tỉnh bơ, rời khỏi chuồng ngựa và cố tình trả thù phương pháp của anh bằng cách bắt anh đợi câu trả lời của cô.
Anh hơi gồng người lên."Ngay lúc này thì đó là điều tốt nhất mà anh có thể làm."
"Em không nghĩ là anh đang làm nó tốt," Meredith nói, đi về hướng nhà với nụ cười cố giấu."Em có một người chồng, một đứa con, một căn nhà của riêng em, cộng thêm chuyến đi hấp dẫn đến Nam Mỹ. Anh có được một người vợ sẽ có lẽ là nấu luôn cả áo sơ mi của anh, nhúng bột vào thức ăn của anh và quên..."
Cô thét lên một tràng cười bất ngờ khi tay anh đặt lên mông cô, và khi cô quay người lại đụng phải người anh, nhưng Matt không cười. Anh đang nhìn cô với một phản ứng khó diễn tả trên khuôn mặt, kéo cô sát vào ngực anh.
Trong nhà bếp, Julie đứng ở cửa sổ và nhìn Mat hôn Meredith và rồi miễn cưỡng thả cô ra. Khi cô đi khỏi, anh đứng đó với hai tay đặt lên hông, nhìn cô và cười."Bố," cô bé nói, làm bộ sợ hãi, cười qua vai với cha của cô."Matt đang yêu đấy!"
"Chúa hãy giúp nó nếu như đó là sự thật."
Cô quay lại ngạc nhiên."Bố không thích Meredith à?"
"Bố nhìn thấy cách nó nhìn căn nhà này ngay lần đầu tiên nó vừa đặt chân vào đây. Nó nhìn xuống với mọi thứ."
Mặt Julie dài ra, rồi cô lắc đầu."Hôm đó chị ấy đã quá sợ hãi. Con có thể nói là chị ấy đã rất sợ."
"Matt là người phải nên sợ kìa. Nếu nó không thành công như dự tính của nó, cô ta sẽ đá vào mông nó để lấy một gã giàu có khốn kiếp và nó sẽ không có gì cả, ngay cả quyền để thăm viếng cháu nội của bố."
"Con không tin đâu."
"Nó không có một phần triệu cơ hội để được hạnh phúc với cô ta," Patrick nói một cách khó nghe."Con có biết là chuyện gì xảy ra với một người đàn ông khi hắn ta cưới vợ vì yêu, và muốn cho cô ta những thứ tốt nhất không... hay ít ra là tốt hơn những gì cô ta có trước khi kết hôn với anh ta, và rồi không thể làm được chuyện đó? Con có thể tưởng tượng xem cảm giác thế nào khi nhìn vào gương mỗi ngày và biết là con đang thất bại, bởi vì con là vậy, là một kẻ thất bại?"
"Bố đang nghĩ về mẹ," Julie nói, dò tìm trên khuôn mặt già nua của ông."Mẹ đã không bao giờ nghĩ bố là một người thất bại. Mẹ đã nói với Matt và con cả trăm lần là bố đã làm cho mẹ hạnh phúc đến dường nào."
"Vậy thì thật tệ là bố đã không làm cho bà ấy bớt hạnh phút và giữ bà ấy sống lâu hơn," ông nói với vẻ chua chát, xoay người rời khỏi. Những lập luận không chính xác và những dấu hiệu buồn nản không phải là Julie không biết. Cô biết là cả tuần nay ông phải làm hai ca cho nên rất mệt mỏi. Cô biết một cách chắc chắn giống như cô đã biết trước là sẽ nhanh thôi, có lẽ là ngày mai, ông sẽ uống đến nỗi say mềm. "Mẹ đã sống thêm được năm năm lâu hơn các bác sĩ đã nói là mẹ có thể," Julie nhắc nhở ông."Và nếu Matt muốn Meredith sống với anh ấy, thì anh ấy sẽ tìm ra cách làm việc đó. Anh ấy giống như mẹ vậy. Là một chiến binh."
Patrick Farrell quay lại và nhìn cô, nụ cười của ông khắc nghiệt."Lời nhắc nhở đó có phải là để cho bố chống lại cơn cám dỗ không?"
"Không," cô nói, "đó là cách con van xin bố đừng hận bản thân mình bởi vì bố đã không thể làm gì hơn được. Mẹ đã chống chọi đến phút cuối cùng và bố và Matt đã luôn ở cạnh mẹ. Hai người cuối cùng cũng đã trả xong tờ hóa đơn chi phí thuốc men cuối cùng vào hè này rồi. Bố thật sự không nghĩ cũng đã đến lúc nên quên đi sao."
Patrick Farrell đưa tay ra nâng cằm cô lên."Có người cảm nhận tình yêu trong tim họ, Julie. Có người thì cảm nhận nó tận trong tâm hồn. Chúng ta là những người không thể quên." Ông lấy tay ra và nhìn qua khung cửa sổ, và khuôn mặt ông lập tức trở nên khắc nghiệt."Vì Matt, bố cầu xin Chúa là nó sẽ không như thế này. Nó có những dự tính to lớn cho tương lai, nhưng nó sẽ phải hy sinh điều đó và đứa con gái đó thì không bao giờ hy sinh chuyện gì trong đời nó. Cô ta sẽ không có đủ can đảm để ở lại bên cạnh nó và cô ta sẽ đá nó ngay khi phải đương đầu với khó khăn."
Meredith đứng ở ngưỡng cửa, bị sốc đến nỗi không cử động được vì những gì cô nghe ông nói. Ông xoay người lại và đi ra, bọn họ mặt đối mặt với nhau. Patrick làm một cử chỉ như hơi xấu hổ, nhưng ông giữ vững lập trường."Bác xin lỗi là con đã nghe những lời đó, Meredith. Nhưng đó vẫn là cách mà bác cảm thấy."
Cô bị tổn thương và ông có thể nhìn thấy điều đó, nhưng cô nhìn thẳng vào mắt ông.Bằng một giọng dịu dàng nghiêm trang cô nói, "Con hy vọng là bác cũng sẽ sẵn sàng thừa nhận là bác đã sai vì đã nghĩ vậy về con khi bác nhận thức ra được chuyện đó, bác Farrell."
Cô xoay người và đi thẳng lên lầu, để Patrick im lặng sửng sốt nhìn theo cô. Sau lưng ông, Julie nói một cách tự mãn, "Bố chắc chắn là đã làm cho chị ấy sợ đến mất hết hồn vía. Bây giờ thì con biết bố có ý gì khi nói Meredith không có can đảm."
Patrick nhíu mày với cô, nhưng khi ông chuẩn bị đi làm ông dừng lại và nhìn lên cầu thang. Meredith đang đi xuống trong tay cầm một cái áo ấm, nhưng cô chần chừ ở bậc thang trên cùng. Không có chút lòng tin nào là cô sẽ làm được, ông nói, "Nếu con chứng minh được bác sai, Meredith, thì con sẽ làm cho bác trở thành người hạnh phúc nhất trên đời."
Đó là một lời đề nghị thăm dò để đình chiến, và cô chấp nhận nó với cái gật đầu
"Con đang mang thai cháu của bác," ông nói thêm."Bác thích nhìn thấy nó trưởng thành có đủ bố và mẹ, những người vẫn còn hạnh phúc trong hôn nhân khi nó học xong đại học. "
"Con cũng thế, bác Farrell."
Câu nói đó làm cho ông nở một nụ cười bất ngờ.
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường