Chương 9
áng hôm sau, Mike, Sulley, và đứa trẻ công nhiên đi trên đường phố Monstropolis đông đúc. Họ đã ngụy trang cô bé trong bộ đồ quái vật màu tím được làm từ vải bọc ghế trong phòng khách của Sulley. Cậu đang cõng nàng “quái vật” nhí sau lưng.
“Tớ không thể tin nổi chúng ta đang đi thẳng đến nhà máy!” Mike kêu lên khi họ đang đi dọc con phố. Cậu kéo mũ trùm trên đầu cô bé xuống thấp hơn. “Sulley,” cậu năn nỉ bạn mình, “một túm giẻ lau, vài cái bóng đèn, và một tấm vải bọc ghế sẽ không lừa nổi ai đâu. Cậu nhớ đến vài cái tên này đi: Loch Ness, Người rừng, Người Tuyết Tồi Tệ. Họ đều có một điểm chung − bị lưu đày! Chúng ta sẽ là những kẻ kế tiếp đấy!” Mike sợ bị đày đến sống trong thế giới loài người còn hơn cả sợ bọn trẻ con.
“Đừng hoảng lên vậy. Chúng ta làm được mà,” Sulley trấn an cậu bạn khi họ đến tòa nhà của Tập đoàn Quái Vật.
Nhưng ngay khi vào sảnh, một bất ngờ đón hai người bạn – khắp nơi đầy nghẹt các đặc vụ CDA! Đặc vụ phụ trách đang nói chuyện với ngài Waternoose. Mike và Sulley thấy ông ta giơ lên chiếc túi vải thô cháy lem nhem mà Sulley đã dùng để mang cô bé vào nhà hàng. Biểu tượng của Tập đoàn Quái Vật được in trên túi.
“Chúng tôi đã tìm thấy thứ này tại hiện trường,” viên đặc vụ trao đổi với Waternoose.
“Đừng hoảng. Đừng hoảng!” Sulley nói qua kẽ răng nghiến chặt.
“Chớ có bảo tớ đừng hoảng!” Mike nhếch một bên mép trả lời.
“Òaa!” Cô nhóc lên tiếng. Bằng cách nào đó, bé đã chạy biến đi và tiến thẳng đến chỗ Waternoose! Cô bé kéo mạnh một cái chân cua to đùng của ông.
“Ô! Xin chào nhóc!” Waternoose cúi xuống nhìn và vỗ nhẹ đầu cô bé. “Cháu ở đâu ra vậy?” Bộ đồ ngụy trang có tác dụng rồi! Ông tưởng cô bé là một quái nhí!
Sulley và Mike vội chạy về phía ông ta. Waternoose ngẩng lên nhìn họ. Ngay lúc đó, chiếc mũ trùm trên bộ đồ của cô bé rơi xuống khiến khuôn mặt bị lộ ra! Mike và Sulley điếng người.
Nhưng Waternoose không để ý tới. “James!” Ông ta nói với Sulley. “Sao cậu không ghé qua khu vực mô phỏng sau giờ ăn trưa hôm nay và biểu diễn cho vài kỹ xảo hù dọa nhỉ?” Ông muốn Sulley chỉ dạy cho các tân binh phải làm sao để trở thành một Dọa sư hàng đầu.
“Ồ, thưa ngài, ừm, hôm nay có lẽ…” Sulley phân trần. Nhưng trước khi cậu kịp nói hết câu, Waternoose đã bị phân tâm bởi các đặc vụ CDA.
“Tôi sẽ gặp cậu chiều nay, James,” Waternoose nói rồi quay đi.
“Tuyệt quá,” Mike châm biếm trả lời.
Sulley bế cô bé lên, và cả ba bắt đầu rời sảnh. Ngay lúc đó một đặc nhiệm CDA đi ngang qua họ. Máy dò tìm trẻ con của anh ta kêu lên ầm ĩ.
“Bắt lấy anh ta!” Tay đặc vụ kêu lên. Anh ta chộp lấy một quái vật vô tội tình cờ đi ngang qua ngay thời điểm đó. Trong khi các đặc vụ bị phân tâm, Mike và Sulley hối hả rút về hướng phòng thay đồ.
“Vào đi! Không có ai đâu!” Mike thì thầm, nhìn một lượt khắp dãy tủ khóa. Bộ ba bồn chồn tiến vào phòng thay đồ.
“Ở đây đợi tớ đi lấy thẻ khóa cánh cửa,” Mike thấp giọng nói. Cậu xoay người đi ra cửa.
“Nhưng con bé không thể ở lại đây,” Sulley nói. “Đây là phòng thay đồ của đàn ông mà.”
Mike dừng bước và nhìn cậu bạn mình. “Đó là điều kỳ cục nhất cậu từng phát biểu đấy,” cậu bảo Sulley. “Không sao đâu! Nhìn đi, con bé thích ở đây đấy! Nó đang vui sướng nhảy múa đó thôi!”
Sulley nhìn cô bé trong bộ đồ quái vật. Đúng là bé đang nhún nhảy thật.
“Tôi sẽ đem chìa khóa cửa của con bé về ngay”, Mike nói.
Lúc Mike rời phòng, cô bé vẫn tiếp tục nhảy nhót, giơ cái càng trong bộ đồ quái vật lên ôm bụng.
Sulley bật cười. “Bé nhảy dễ thương đấy. Trông cứ như thể bé muốn…”
Mũ trùm trên bộ đồ của cô bé rơi xuống, lộ ra gương mặt đang nhăn nhó. Đột nhiên Sulley hiểu ra, cô bé đang muốn vào nhà vệ sinh.
“Ôi trời,” cậu ta kêu lên.
Trong khi Sulley đứng đợi, cô bé vui vẻ ngân nga bên trong một vách ngăn. Cuối cùng tiếng hát ngưng bặt. Sulley nghe thấy tiếng xả nước. Cậu chờ thêm một lúc nhưng cô bé không đi ra.
“Bé xong rồi, phải không?” Sulley cất tiếng gọi và mở cửa. Nhưng không có ai trong đó!
Sulley vội lao vào buồng tắm và nhìn xoáy nước đang rút xuống. Cô bé đã rơi vào bồn cầu chăng? Đang lúc định thò tay vào bồn cầu, cậu nghe thấy tiếng cười sau lưng mình. Sulley quay lại.
“Òaa!” Cô bé hù cậu. Phù! Sulley thở phào nhẹ nhõm. Cô bé toét miệng cười rúc rích, rồi chạy xuống dọc theo dãy phòng tắm. Bé đang muốn chơi trốn tìm!
Sulley nhìn theo cô bé trốn vào một buồng. “Bé con đâu rồi nhỉ?” Sulley vờ hỏi, vừa đi vừa tìm. “Đã biến mất sao? Bé vô hình rồi hả? Không thấy đâu cả thế này.” Cậu đi tới nơi cô bé nấp và mở ập cửa. “Bắt được rồi!” Nhưng chẳng có ai.
Cô bé thò đầu ra từ một buồng cách đó hai cánh cửa. “Này!” Sulley nói. “Bé trốn giỏi đấy!”
Trong khi đó, Mike đang cố gắng dụ Roz đưa cho cậu thẻ khóa cánh cửa của cô bé. “Roz, đóa hoa dịu dàng đang nở rộ của tôi,” cậu tán tỉnh, dựa vào ngăn làm việc của bà ta.
“Hôm nay trông bà rạng rỡ quá. Bà mới cắt tóc phải không?”
Roz ngước lên nhìn, mặt lạnh tanh.
“Thôi nào, nói tôi nghe đi. Chắc chắn là kiểu tóc mới rồi. Hay là trang điểm phong cách khác? Bà mới đi căng da mặt? Đi hút mỡ? Chắc chắn là có gì đó khác mà?”
Roz tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.
“Nghe này,” cuối cùng Mike đành nói thẳng, “tôi cần bà giúp. Tối qua Randall đã làm thêm trên Tầng Hù Dọa. Tôi thực sự cần thẻ khóa của cánh cửa anh ta đã sử dụng.”
“Chà, chẳng hay ho gì,” Roz nói. “Nhưng cậu biết gì không? Tối qua cậu lại không nộp giấy tờ cho tôi.”
“Cậu ta không nộp sao? Ý bà là, tôi đã không nộp sao?” Mike ngạc nhiên hỏi lại.
“Giờ văn phòng đóng cửa rồi,” Roz thông báo. Bà ta kéo sập cánh cửa cuốn trước bàn làm việc, xuống ngay mấy ngón tay của Mike.
“Ááááá!” Cậu đau đớn hét lên.
Mike tay không quay lại phòng thay đồ và thấy Sulley đang bò lê bò càng quanh sàn phòng tắm.
“Dù bé trốn xong chưa ta cũng vào đấy nhé!” Cậu chàng quái vật to lớn nói, nhìn chằm chằm dưới các vách buồng vệ sinh.
“Cậu đang làm gì vậy?” Mike hỏi.
Sulley nhảy dựng lên. “Ờ, tớ đang tìm con bé.”
“Cậu làm lạc mất nó rồi hả?” Mike gào lên.
“Không, con bé chỉ…” Sulley bắt đầu giải thích. Vừa lúc đó cô bé chạy đến và bám vào cánh tay Sulley. “Ôi đây rồi,” Sulley giơ cánh tay lên với cô nhóc đang bám vào.
Bỗng bé khóc mếu máo. “Có chuyện gì vậy?” Sulley hỏi. Nhưng sau đó cậu nhận ra Randall vừa mới bước vào phòng thay đồ! Chớp mắt, bộ ba chạy vào một buồng và sập cửa lại. Một giây sau, Randall tiến vào phòng tắm.
Fungus đi sát sau lưng gã. “Randall, chúng ta sẽ làm gì với đứa nhóc đây?” Anh ta thì thầm hỏi đầy lo lắng.
“Suỵt!” Randall nói, tóm lấy cằm Fungus và khép miệng anh ta lại. Gã quét ánh mắt nhìn quanh rồi đột nhiên biến mất!
Rầm! Cánh cửa một buồng vệ sinh bật mở. Rầm! Lại một cánh cửa tiếp theo. Randall đang đá tung cửa từng buồng một! Sulley, Mike và cô bé co cụm trên bồn cầu trong buồng của mình, ai nấy đều nín thở.
Nhưng ngay khi Randall sắp đá bật cánh cửa của họ, Fungus đã nhảy đến trước mặt gã. Anh ta giơ một tờ báo lên. “Nó lên trang nhất luôn đây này!” Anh kêu lên. “Tôi vừa thực hiện một phép tính đơn giản, xét theo diện tích của nhà hàng sushi đó. Đứa trẻ có khả năng vẫn còn sống!”
“Chà, trừ khi chúng ta biết chắc, không thì cứ vờ như không có chuyện gì xảy ra hết,” Randall nói với Fungus.” Anh cứ mở máy và vận hành nó đi. Tôi sẽ lo tìm đứa nhóc. Và khi tìm ra đứa nào đã thả con bé... chúng sẽ chết với tôi!”
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật