Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tà Áo Học Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Một Thoáng Ngày Hè (3)
B
uổi chiều nắng nóng nhất của tháng 8, tại bệnh viện.
Y Lam rót cho cô Chương một cốc nước, nhẹ nhàng nói: "Mẹ uống nước đi!"
Cô Chương cầm lấy, liền ném ngay cốc nước vào nguời Y Lam; Y Lam không kịp tránh, cái cốc đập vào ngực cô, rồi sau đó kêu "choang " một tiếng, vỡ vụn trên sàn nhà; Y Lam vội vàng lùi lại phía sau, chiếc áo sơ mi bị ướt một vùng rộng.
Ngay chính lúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông.
Đó là một người đàn ông trông có vẻ rất lịch lãm và nho nhã, đeo kính, mặc một chiếc áo sơ mi rất lịch sự, chừng ngoài ba mươi tuổi, đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Y lam với ánh mát đồng tình.
Y lam cúi người xuống, hoảng loạn tìm một tờ báo để thu dọn đống đổ nát.
Nggười đàn ông đó tiến lại gần, nói với Y Lam:
"Cẩn thận ngón tay!" Sau đó lấy chiếc khăn tay màu trắng của mình ra, nói:" Cầm lấy cái này!"
Chiếc khăn tay đó quá sạch sẽ, Y Lam đương nhiên là không dùng nó rồi. Huống hồ, đây lại là một người lạ. Y lam lướt nhẹ qua tay người đó, nhặt vài lần là đã thu được những mảnh thủy tinh vào giấy báo, sau đó đi tìm chổi để quét những mảnh vụn lo ti trên đất. Lúc đó, Y lam nghe thấy người đàn ông đó chào. "Cô giáo Chương, cô đã đỡ chưa?
Thì ra là bạn của cô ấy.
Y Lam không hề biết cô ấy có người bạn như thế này.
Có lẽ do bị người ta nhìn thấy hành vi thô lỗ khi nãy, nên cô Chương hơi ngượng, cố sức ngồi dậy nói: " Anh thấy đấy, tôi ngã bệnh làm lỡ mất bài học của Đinh Đinh rồi."
"Không sao cả mà, dưỡng bệnh là quan trọng nhất."
Rồi người đàn ông đó rút từ trong túi ra một phong bì, nói:" Đây là tiền lương tháng trước của cô giáo."
" Không cần khách sáo đâu, không cần khách sáo đâu!" Hai tay cô Chương đẩy ra.
"Cần phải thế mà!" Người đàn ông đó lịch sự để phòng bì ở đầu giường, mỉm cười, nói: " Đinh Đinh mấy hôm nay cũng hơi cảm, nên tôi không dám đem cháu đến bệnh viện, nhưng nó cứ nhớ mong cô giáo mãi.
"Thế à?" Trên khoé miệng cô hiện lên nụ cười hiếm hoi trong suốt mấy ngày qua. "Tôi cũng rất nhớ cháu."
" Vậy đợi đến lúc cháu khoẻ, tôi sẽ đưa cháu đến đây thăm cô giáo, hôm nay tôi bận chút việc, tôi đi đây, chào cô giáo!"
" Vâng." Cô Chương quay người dặn Y Lam "Y Lam, thay mẹ tiễn chú Đơn."
Y Lam lặng lẽ đi cùng với người đàn ông đó ra khỏi phòng bệnh, rồi người đó vẫy tay tạm biệt cô, rồi quay ngưòi sải bước. Y Lam Nhìn thấy người đó chuẩn bị rẽ, thoát khỏi tầm nhìn của cô, cô liền đuổi theo. Đại sảnh tầng một của bệnh viện rất vắng vẻ, nên Y Lam cũng đã đuổi kịp đến. Vì không biết tên và quên mất họ của người đàn ông này, nên Y Lam đành chạy lên trước, giơ hai cánh tay chặc trước mặt anh ta.
" Có chuyện gì vậy? " Anh ta hiểu ý: "Tìm tôi à?"
Y Lam vừa thở dốc vừa gật đầu.
" Có chuyện gì thì từ từ nói." Anh ta mỉm cười.
" Cháu có bằng chứng nhận cấp 10 về đánh đàn." Y Lam nói, "Có thể để cháu thay cô giáo Chương lên lớp được không ạ?"
" Bệnh của cô giáo Chương cần phải chữa trị một khoảng thời gian dài mới khỏi sao?" Anh ta kinh ngạc hỏi.
Y Lam nhìn anh ta, đôi mắt to đọng đầy nước mắt, một lúc lâu sau, cuối cùng cô nói:" Cô giáo Chương bị bệnh ung thư.
" Ôi, thành thật cin lỗi." Rõ ràng anh ta nói hơi hoảng hốt, " Còn chưa phẫu thuật phải không?"
" Hãy để cháu dạy thay." Y Lam nói, " Chú có thể để cháu dạy thay. " Y Lam nói: " Chú có thể để cháu dạy thử, buổi đầu tiên, cháu không thể lấy tiền."
" Cháu là con cô giáo Chương à?"
Y Lam gật đầu.
" Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại rồi. " Anh ta nói.
Nhưng Y Lam lại không thể nào nhớ được.
" Đó là lần mà chú thông báo cho cháu, mẹ cháu bị bệnh."
À, giờ thì Y Lam đã nhớ ra rồi, giọng nam trầm ấm đó, chắc là người đàn ông này.
Anh ta nghĩ một lát rồi nói: " Chú thấy bệnh của tình của mẹ cháu vẫn là quan trọng nhất, cháu chắc là phải chăm sóc mẹ chứ?
" Mẹ cháu thường ngủ luôn, cháu có thể đi dạy được. " Y lam nói. " Mong chú hãy suy nghĩ, cháu thực sự rất cần công việc này."
" Cũng được." Anh ta rút tấm danh thiếp của mình ra, đưa cho Y Lam, nói:" Đây là địa chỉ liên lạc của chú, cháu nói cho chú thời gian nào thì phù hợp, chú có thể đánh xe đến bệnh viện đón cháu."
" Vậy mẹ cháu thường dạy vào giờ nào ạ?. Y Lam hỏi. " Một tuần ba buổi, vào chiều thứ hai, thứ tư; thứ sáu. Đinh Đinh tan học từ trường mẫu giáo về, chắc là khoảng 5 giờ."
" Cảm ơn chú." Y Lam cẩn thận đút tấm danh thiếp vào túi quần.
‘‘Áo bị ướt đấy, mùa hè cũng phải cẩn thận kẻo cảm lạnh.’’ Anh ta chỉ vào áo của Y Lam, nói: ‘‘Vẫn cần phải thay áo đấy.’’
Y Lam gật đầu, quay người bước đi. Đi được một đoạn xa, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện ra anh ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ nhìn theo cô, lại còn vẫy tay với cô nữa chứ. Sau khi đi vào lối rẽ, Y Lam rút tấm danh thiếp ra xem kỹ, biết được tên của người đàn ông đó là Đơn Lập Vĩ. Trên danh thiếp chỉ có tên, không có chức vị. Địa chỉ cũng có vẻ như địa chỉ gia đình, nên không biết được anh ta làm gì, nhưng có thể khẳng định một điều, anh đã nhận Y Lam rồi, chứ không giống như những vị phụ huynh khác, quả quyết từ chối. Trước đó, Y Lam đã tìm trong danh bạ điện thoại các cuộc gọi đi trong máy di động của cô Chương, các bậc phụ huynh đều từ chối khéo, điều tệ hại hơn, người phụ trách trong trường hôm nay đã gọi điện đến, nói rằng nhà trường không thể cứ thế ngồi đợi cô trở lại dạy học, các bậc phụ huynh đều yêu cầu đổi giáo viên. Trường tư thục, tàn khốc như vậy đấy.
Người chưa rời khỏi đó, trà đã lạnh ngắt.
Sau khi cô Chương bị bệnh, cô không dùng di động nữa, Y Lam thay cô nhận những cuộc điện thoại đó, Y Lam không dám nói cho cô ấy biết.
Ngay cả bệnh tình, Y Lam cũng không dám nói cho cô ấy hay. Cô giáo Tần nói, phải đợi thêm chút thời gian nữa, đợi đến khi có kết quả chính xác hẵng hay. Tối hôm đó, chính là cô tần đã đưa cô Chhương đến bệnh viện. Cô Tần học bồi dưỡng không bận lắm, nên cô tới thăm Y Lam, nhà không có ai, cô đành đứng đợi dưới lầu. kết quả là nhìn thấy cô Chương bước từ taxi xuống, rồi đột ngột ngã nhào xuống đất.
Cô giáo Tần vội vàng gọi chiếc taxi vẫn còn chưa đi khỏi, đưa cô Chương đến bệnh viện.
Thật không ngờ, kiểm tra đi, kiểm tra lại, kết quả vẫn thê lương như vậy.
"Chị ấy là người tốt. " Cô giáo Tần nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Y Lam, nói: " Bao năm qua, chụ ấy xem em như con đẻ, em chắc là cảm thấy thật may mắn. "
Y Lam cứ run rẩy mãi, không nói được một lời nào cả.
"Ung thư vú cũng không phải là khó chữa lắm đâu, cô nghe thấy rất nhiều người đã chữa được đấy, thường thì cắt hẵn nó đi.» Cô Tần nói, "Em đừng lo lắng quá, ngành y học ngày nay rất phát triển."
"Nhưng có phải là cần rất nhiều tiền phải không ạ? " Y Lam hỏi.
"Em đừng lo. " Cô giáo Tần nói, "Cô sẽ về nghĩ cách.’’
"Có thể bán căn hộ đi. " Y Lam nói.
"Làm thế sao được? Bán nhà đi thì sống ở đâu? "
Cô giáo Tần an ủi, nói: "Cũng vẫn chưa tới cái nước ấy, chẳng phải vẫn còn phải hóa nghiệm nữa sao, có thể là chuẩn đóan nhầm cũng nên.’’
Chuẩn đoán nhầm?
Có vẻ như tất cả những hy vọng trong bao ngày qua đều gửi thác cả vào ba chữ ‘‘chuẩn đoán nhầm’’ này.
Y Lam sau khi tạm biệt Đơn Lập Vĩ thì không trở lại phòng bệnh ngay, mà cô đi đến phòng làm việc của bác sĩ chủ trị. Bác sĩ chủ trị là một phụ nữ trung niên. Khi Y Lam bước vào, cô ấy đang gọi điện thoại, cuộc điện thoại kéo dài rất lâu, đại khái nói về việc buổi tối đi ăn và ca hát, Y Lam đứng bên, kiên nhẫn chờ cô ấy nói xong điện thoại mới lên tiếng: ‘‘Cháu muốn hỏi bệnh tình của người bệnh nằm giường số 47 rốt cuộc là như thế nào ạ?’’
Cô ấy lật sổ khám bệnh, nhìn Y Lam rồi nói: ‘‘Cháu có quan hệ thế nào với người bệnh?‘’
‘‘Là con gái ạ.’’ Y lam nói.
‘‘Người đưa đến hôm đó là ai?’’
‘‘Là bạn ạ.’’
Bác sĩ bỗng thở dài, sau đó nói.
‘‘Thực ra, ngay hôm đó, cô đã nói là cần phải xoay xở tiền để chuẩn bị làm phẫu thuật, càng kéo dài thì càng phiền phức.’’
‘‘Cần bao nhiêu ạ?’’
Bác sĩ nhìn Y Lam, nói:‘‘Cứ chuẩn bị trước mười vạn đã.’’
Y Lam choáng váng, trong tay cô chỉ có một vạn tệ. Một vạn đó chính là tiền thưởng của cô, ngoài ra, tiền tiết kiệm của cô chẳng đáng để tính đến. Y Lam lặng lẽ bước chân nặng trịch trở lại phòng bệnh. Cô chương có vẻ không vui, nói:
‘’ Tiễn khách về mà đi lâu đến thế cơ à?»
‘‘ Con còn vào nhà vệ sinh nữa ạ.’’ Y Lam nói.
‘‘ Hôm nay mẹ muốn ra viện, con đi làm thủ tục xuất viện đi! ‘‘Cô ấy nói.
‘‘ Không được đâu.’’ Y lam kiên quyết nói: ‘‘ Mẹ không thể xuất viện được.’’
‘‘Con thì biết cái gì!’’ Cô ấy nói, ‘‘Ở đây, ngủ một ngày là tốn tiền một ngày, mẹ thà về nhà ngủ con hơn.’’
‘‘ Mẹ chỉ biết mỗi tiền thôi!’’ Y Lam nói, ‘‘ Tiền thì có tác dụng gì chứ!’’
Cô Chương cho Y Lam cái bạt tai.
Có một cô đang trông bệnh nhân giường bên cạnh nhìn thấy, không đành lòng, liền sải bước đến, kéo Y Lam ra, nói:
‘‘Đừng có đánh con bé, tôi thấy mấy hôm nay nó cũng mệt rã rời rồi.’’
‘‘Con tôi.’’ Cô Chương vẫn gân cổ lên hét. ‘‘ Tôi đánh nó thì liên quan gì đến cô.’’
"Mẹ đánh đi! " Y Lam đẩy bà cô tốt bụng sang một bên, lao đến trước mặt cô Chương, nói: " Mẹ đánh đi, đánh đi, đánh con mà bệnh của mẹ có thể khỏi được sao? Nếu có thể, thì mẹ đánh chết con cũng cam lòng! "
«Đừng như thế, cháu ạ!» Cô đó đến ôm chầm lấy Y Lam, khuyên nhủ: «Thôi cháu ạ, mẹ cháu trong người không được khoẻ.»
Nước mắt Y Lam tuôn rơi lã chã.
Cô Chương nhìn thấy nước mắt của Y Lam, bỗng cảm thấy sợ.
Bao năm nay, cô rất ít khi nhìn thấy Y Lam khóc, nước mắt của Y Lam dễ dàng đánh gục cô, cô dường như đã hiểu được điều gì đó, xuống giường, nghiêng ngả đi ra ngoài. Y Lam đi theo ở đằng xa, nhìn thấy cô ấy hỏi một y tá trên đường đi, hai phút sau, cô ấy bước vào căn phòng mà Y lam vừa mới bước vào.
Y lam dựa người vào tưòng, cố gắng để đứng vững.
Biết thì cũng có sao, biết rồi cũng chưa chắc là một việc xấu.
Đúng lúc đó, Lâm Điểm Nhi và Minh Minh đến. Lâm Điểm Nhi đội một chiếc mũ cỏ rất điệu đà, mặt Điểm Nhi và Minh Minh đều bị nắng chiếu đến đỏ lựng lên, có thể thấy được ánh nắng bên ngoài gay gắt đến thế nào.
"Mình biết cả rồi. " Minh minh nói.
"Bọn em đều biết cả rồi." Lâm Điềm Nhi nói.
Tin tức xấu luôn truyền đi nhanh thế.
Y Lam quay đầu lại, nhìn thấy cô Chương đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ. Y Lam biết rằng, cô ấy cũng đã biết sự thật về bệnh tình của mình. Cô ấy đi chầm chậm, rất chậm, rất chậm, cúi đầu nhìn xuống đất, như thể đang cố gắng suy ngẫm điều gì đó. Y lam không kìm nổi mình, chạy đến đó, đỡ cô. Cô không hề phản đối, hai mẹ con cứ thế trở về phòng bệnh.
Y Lam dìu cô Chương đến bên giường và nằm xuống, cô ấy chợt trở nên giống một đứa trẻ, nói:"Mẹ muốn uống nước."
Y Lam rót cho cô một cốc nước, cô uống liền mấy ngụm, ngả xuống giường, mắt nhắm lại, cô ấy không ngủ, đại não của cô vẫn đang phản ứng, đang vận chuyển một cách nhanh chóng, dần dần tiêu hóa và tiếp nhận một hiện thực tàn khốc.
Cái đầu của Lâm Điểm Nhi ngó vào trong phòng bệnh, vẫy tay với Y Lam, ra hiệu cho cô ra ngoài.
Y Lam bước ra ngoài, Lâm Điểm chi nói: " Chị Y lam, đài truyền hình nhờ em nói với chị, cuộc thi của tỉnh sẽ tổ chức vào ngày 29 tháng 8, trước khi khai giảng hai ngày."
" Chị không đi đâu." Y Lam nhìn vào bên trong, nói. "Mẹ chị như thế, chị chẳng thể đi đâu được."
"Giải nhất được ba vạn tệ tiền thưởng." Minh Minh nói.
Mắt Y lam vụt sáng, nhưng liền tối lại ngay.
" Không kịp đâu " Y Lam nhìn vào bên trong, nói: "Bác sĩ nói, trong vài ngày tới, cần phải nộp mười vạn;"
Minh Minh than thở: "Lẽ ra có thể đến lớp để huy động quyên góp, nhưng bây giờ lại đang nghỉ hè."
"Chị đừng sốt ruột quá." Lâm Điểm Nhi nói hết sức già dặn, "Để em nghĩ cách."
Sau khi Lâm Điểm Nhi và Minh Minh ra về, Y Lam quay trở vào phòng bệnh, đến bên giường. Cô Chương nghe thấy tiếng bước chân của Y Lam, bỗng mở mắt, lấy một phong bì dưới giường, nói: "Con hãy đi giúp mẹ trả lại cho người ta một nghìn tệ, mẹ sẽ đưa cho con địa chỉ."
" Sao vậy mẹ? " Y Lam hỏi.
" Anh ta lẽ ra chỉ phải đưa một nghìn tệ, nhưng lại đưa những hai nghìn tệ." Cô Chương nói, "Con mau đi trả lại cho anh ta, và nói với anh ta, mẹ không cần số tiền này, làm như vậy là không tôn trọng người khác!"
Sự phẫn nộ của cô Chương khiến Y lam thật không biết xử trí ra sao nữa. Cô rất muốn nói cho cô Chương biết rằng, Đơn Lập Vĩ vốn không hề biết cô ấy bị mắc bệnh gì, cho nên anh ta làm như vậy không phải vì cái gọi là "đồng tình". Mặc dù Y Lam cũng không biết vì sao Đơn Lập Vĩ lại đưa thêm một nghìn tệ, nhưng cũng nghĩ rằng, cô ấy chẳng đáng phải kích động như vậy.
" Nếu con không muốn đi thì mẹ đi!" Cô Chương ngồi dậy, nói: "Tôi vẫn chưa chết, vẫn có thể đi được."
" Thôi để con đi! " Y Lam đón lấy phong bì từ tay cô Chương, ép cô ấy phải ngồi lại vào giường.
Mặc dù đã là lúc chiều tà, nhưng ông trời vẫn muốn tỏ rõ uy lực của mình, vẫn cứ điên cuồng thổi làn hơi nóng xuống chốn nhân gian; xe ô tô bus có điều hòa thì phải mất hai tệ, nên Y Lam chỉ có thể ngồi xe không có điều hòa 1. Chuyển xe mất ba lần thì mới tới được địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp. Đây là khu biệt thự cao cấp, Y Lam phải nói rõ tên Đơn Lập Vĩ và số nhà thì bảo vệ mới cho cô vào. Từ đằng xa, Y Lam đã nhìn thấy ngay tòa biệt thự người bảo vệ chỉ cho cô. Khoảng sân rất rộng, có một cây hoa quế thật to, giống y như cây trước cổng nhà bà điên ở thị trấn Thanh Mộc Hà. Những chuyện cũ bỗng chốc ùa về, khiến trái tim Y Lam đau nhói, cô đứng nguyên tại đó một lúc lâu, bất động.
Đến tận khi nghe thấy tiếng trẻ em khóc thét lên, Y Lam mới như chợt tỉnh giấc mộng, vội đi về hướng tòa biệt thự. Tiếng trẻ em khóc xuất phát từ biệt thự của Đơn Lập Vĩ, Y Lam gõ cửa, chẳng có ai trả lời, nhưng đứa trẻ khóc ngày càng dữ dội hơn, Y Lam nhìn qua cửa sổ vào trong, liền nhìn thấy một đứa trẻ ngồi dưới sân nhà, giữa phòng khách gào khóc rất to. Đứa trẻ chỉ chắc khoảng 5, 6 tuổi, đủ các loại đồ chơi vứt lăn lốc khắp sàn nhà.
"Bé ơi! " Y Lam gọi nó: "Sao em khóc vậy?"
Thằng bé giơ tay lên, vừa khóc vừa nói: "Đau, máu!"
Y Lam nhìn thấy ngón tay nó đang chảy máu, chắc là khi đang chơi đồ chơi, không cẩn thận nên bị cứa vào.
" Em đừng sợ!" Y Lam vội vàng an ủi cậu bé, nói: " Nam nhi thì phải dũng cảm chứ, thế người nhà em đâu?"
" Cô giúp việc nấu cá, không có hành, cô ấy ra chợ mua hành rồi, chỉ ba phút là sẽ về, dặn em tự ngồi chơi một mình."
"Thế à." Y Lam nói với đứa bé: " Em lấy một tờ giấy chùi miệng lại đây, chị sẽ lau tay cho em."
Cậu bé đưa tờ giấy qua cửa sổ cho Y lam và giơ tay ra. Y Lam nhìn một lát, vẫn may, vế thương khá nông, máu cũng không chảy ra nữa, Y Lam cũng thấy yên tâm, cô nói với cậu bé: "Không sao đâu, sẽ hết đau ngay thôi."
" Chị tìm ai vậy?" Đứa bé nhìn Y Lam bằng ánh mắt hiếu kỳ.
" Đơn Lập Vĩ." Y Lam nói, "Chú ấy cư ngụ ở đây có phải không?"
" Đấy là bố em, nhưng em không thể mở cửa cho chị được." Cậu bé nhanh nhẹn nói, "Vì em không biết chị là người tốt hay là kẻ xấu."
Y Lam bị cậu bé làm cho bật cười. Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung tuổi bước vội vã vào trong sân, tay xách một ít thức ăn, nhìn thấy Y Lam liền cao giọng hỏi: "Cô tìm ai đấy?"
" Cháu tìm chú Đơn." Y Lam nói, " Cháu là con gái của cô giáo Chương."
"Vậy à, mời vào, mời vào!" Người phụ nữ mở cửa và nói, "Nghe nói cô giáo Chương bị ốm, không đến dạy được, Đinh Đinh buồn lắm,"
" Cô giáo Chương đâu ạ? "Cửa vừa mở ra, Đinh Đinh đã len đến bên cạnh Y Lam hỏi: "Cô giáo Chương bảo chị đến đây phải không ạ?"
"Cô giáo Chương tạm thời chưa thể đến được." Y Lam xoa đầu cậu bé, nói: "Sau này chị sẽ dạy đàn cho em, em có đồng ý không nào?"
Đứa bé nhìn Y Lam một lát, đôi mắt tinh nghịch chớp chớp, có vẻ như đang suy nghĩ xem nên đồng ý hay là không. Y Lam mỉm cười, kéo nó vào nhà vệ sinh, rửa tay cho nó, sau đó bảo người phụ nữ đó tìm băng dán vết thương băng cho Đinh Đinh, Đinh Đinh ngây người nhìn từng động tác của Y Lam, rồi nói thầm bên tai Y lam, "Chị à, ngón tay chị đẹp thật đấy, ngón tay em chẳng ra sao cả, không thể học nổi đàn, nhưng bố em cứ bắt em học."
Nói xong, huơ huơ mười ngón tay tròn mũm mĩm trước mặt Y Lam.
Y Lam di di tay vào mũi cậu bé, nó liền cười ngặt nghẽo.
Người phụ nữ trung niên vừa cười vừa đi đến bên Y Lam, nói với cô: "Tôi đã gọi điện thoại cho ông Đơn rồi, ông ấy bảo cô đợi ông ấy một lát, ông sẽ về ngay."
"Vâng?" Y Lam nói.
Trong lúc chờ Đon Lập Vĩ trở về. Y Lam dắt tay Đinh Đinh đến chơi đàn, cô muốn xem trình độ của cậu bé ra sao, để còn chuẩn bị tốt cho buổi dạy hôm sau. Đinh Đinh đã chơi hoàn tất được một bài, có thể nhận thấy rằng, Đinh Đinh là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, và cô Chương cũng rất kiên nhẫn dạy dỗ. Bản nhạc mà Đinh Đinh đánh chính là bài hát dân ca mà cô ấy yêu thích nhất, không biết tên là gì, chỉ thấp thoáng nhớ lời ca của hai câu: Bao nhiêu chuyện cũ bay trôi theo gió, bao nhiêu ân oán cũng tan dần theo gió, hai thế giới, biết bao điều mê hoặc...
Hồi đó, khi Y Lam vừa mới về nhà cô Chương ở, cô ấy thường chơi bản nhạc này, đôi lúc còn thoáng hát theo, như thể đang hoài niệm điều gì đó. về sau, không thấy cô ấy đàn hát gì nữa, cũng không cho phép Y Lam đánh cái thứ gọi là "linh tinh lộn xộn " ấy nữa, thật không ngờ cô lại dạy cho đứa bé sáu tuổi bản nhạc này.
Cậu bé hiếu động nên hay nóng, mặc dù trong phòng đã bật máy điều hòa, nhưng trên mặt Đinh Đinh vẫn đầy mồ hôi. Y Lam lấy một tờ giấy ăn, tỉ mỉ lau mồ hôi cho Đinh Đinh. Đinh Đinh bỗng dừng lại và hỏi cô:
" Em đánh có hay không hả chị?"
" Đánh hay lắm. " Y Lam nói.
" Nhưng, em không nhớ hết phần sau đâu. mà ngón tay em đau lắm, chị đánh tiếp hộ em nhé?"
" Được." Y Lam nói.
Bản nhạc vừa đánh xong, đằng sau có tiếng vỗ tay. Y Lam quay đầu lại nhìn, không ngờ đó là Đơn Lập Vĩ, không biết Đơn Lập Vĩ đã về nhà từ lúc nào.
"Bố." Đinh Đinh nhảy đến, đu cả người lên Lập Vĩ, không chịu xuống. Cậu nũng nịu: "Tay con bị đứt, chị Y Lam đã băng lại cho con đấy."
" Chú Đơn." Y lam cũng đứng dậy.
" Thế còn chưa cảm ơn chị đi à?" Anh cố gắng lắm mới đặt được Đinh Đinh xuống, đưa cho Y Lam một lon nước ngọt, nói: "Chị La bận làm cơm, nên quên cả mời cháu nước."
" Cháu cảm ơn." Y Lam thực sự cũng cảm thấy khát, đón lấy là uống một hơi hết sạch. sau đó, cô rút ra một nghìn tệ, đặt trên bàn uống nước, nói với anh: "Mẹ cháu bảo cháu trả lại tiền cho chú, mẹ nói, chú đã đưa thừa."
" Không cần phải để ý đến thế đâu." Đơn Lập Vĩ nói, "Tôi đến bệnh viện thăm cô giáo, cũng chẳng biết mua gì, cho nên.."
" Nhưng mẹ cháu lại rất để ý." Y Lam nói," Xin chú đừng làm cháu khó xử."
" Vậy cũng được." Đơn Lập Vĩ bất lực nói, "Cháu ở lại đây dùng cơm nhé?"
" Cháu phải đi ạ, mẹ cháu ở bệnh viện một mình, cháu không yên tâm."
"Bao giờ chị lại đến nữa?" Đinh Đinh chen vào.
"Thứ tư." Y Lam cúi người nói với cậu, "Sau này chị sẽ thường xuyên đến."
"Yeah!" Đinh Đinh nhảy cẫng lên.
Y Lam vuốt ve đầu cậu, tạm biệt hai bố con họ. Khi chưa đi ra khỏi khu đó, bỗng nghe tiếng còi xe từ phía sau, quay người lại nhìn, thấy Đơn Lập Vĩ, anh đang ra hiệu cho Y Lam lên xe.
"Không cần đâu ạ" Y Lam xua tay, nói: "Từ đây đến trạm xe bus gần lắm."
"Nào, lên xe đi! Tôi đưa cháu về." Giọng của anh nghe rất nhẹ nhàng, nhưng không dễ từ chối.
Y Lam nghĩ một lát, rồi kéo cửa xe, ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Xe bắt đầu chuyển bánh, anh hỏi: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, sắp 17 rồi ạ." Y Lam nói.
"Cháu nhảy đẹp lắm." Anh nói, "Hôm qua tôi vô tình xem chương trình trên tivi, cháu thật xứng đáng dành giải nhất."
Mặt Y Lam bỗng đỏ lựng.
"Đinh đinh nghịch lắm." Anh nói, "Mẹ cháu rất kiên nhẫn."
"Cháu cũng sẽ làm như vậy." Y Lam nói.
Anh bỗng bật cười: "Cháu cũng không phải có áp lực gì đâu, tôi chẳng yêu cầu Đinh Đinh thi thố gì cả, tôi bắt nó học đàn để nó trầm tĩnh một chút."
Y Lam bỗng nhớ đến hồi xưa, khi cô Chương đưa cô về nhà, khi lần đầu tiên bảo Y Lam ngồi trước chiếc đàn, cô ấy nói: "Con trầm tĩnh quá, đàn có thể làm cho tấm lòng con được cởi mở hơn.". Thực ra, cô ấy đã nói đúng, bây giờ nghĩ lại, Y Lam cần phải cảm ơn cô ấy, chính cô ấy đã làm cho cô được giải phóng trong âm nhạc và vũ đạo. Những sự chua xót và đau khổ và hổ thẹn trong quá trình trưởng thành mới có thể bay theo mây khói được.
Trời đất của ngày hè chính là khuôn mặt của trẻ em, chẳng ngờ, khi hai người đang nói chuyện, cơn mưa từ trên trời ập xuống, sấm rền vang, gần như không còn nhìn rõ được đường đi. Anh ta dừng xe vào khoảng trống bên đường, nói: "Chúng ta đợi một lát rồi đi."
"Cảm ơn chú đã tiễn cháu." Y Lam chân thành nói. Nếu không nhờ có anh ta, lúc này chắc vẫn chưa kịp lên xe bus, hơn nữa chắc chắn sẽ bị một trận mưa bất ngờ ập xuống này giội cho ướt như chuột lột.
Anh ta nhìn Y Lam, mỉm cười, trong ánh mắt thể hiện sự thương cảm.
Y Lam quay đầu nhìn cơn mưa bên ngoài cửa xe.
Trong đời người, có rất nhiều thứ đến một cách bất ngờ như vậy đấy.
Giải nhất, một vạn tệ, nụ cười rạng rỡ trên bục giảng, bệnh tình của cô Chương, lời mời không được thực hiện tại quán cà phê, bó hoa hồng đầu tiên và cả cơn mưa đến thật bất ngờ. Những điều mình thích thì đón nhận. Những điều không thể né tránh thì sẽ lãng quên. Nhưng cần phải đối diện như thế nào với những sự việc đang diễn ra đây?
Những điều rủi ro liệu có đi qua hay không, và lúc nào mới là điểm kết thúc, cô thiếu nữ Y Lam ngồi trong chiếc xe hào nhoáng của Đơn Lập Vĩ nhìn cơn mưa xối xả và chìm vào suy nghĩ.
Chú thích
1.Ở Trung Quốc, xe có điều hòa thường 2 tệ, xe không điều hòa thì 1 tệ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tà Áo Học Sinh
Nhiêu Tuyết Mạn
Tà Áo Học Sinh - Nhiêu Tuyết Mạn
https://isach.info/story.php?story=ta_ao_hoc_sinh__nhieu_tuyet_man