Chương 9 - Nhà Số Mười Ba
eptimus thất thểu bước đằng sau bà Marcia và ngài Alther khi họ vừa đi vừa bay trên đường Pháp Sư trở về tòa tháp. Nó đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
“Marcia à, nếu ta là cô,” ngày Alther nói, “Ta sẽ thực hiện phép Tìm Kiếm thật nhanh những nông trại ở phía bắc Lâu Đài. Simon lúc này chưa thể đi xa hơn thế đâu. Hắn ắt vẫn đang cưỡi ngựa qua những khu đó trên đường đến vùng biên cương, và ta dám cá bằng cả sinh mạng ta… à, ta dám cá bằng cả, ờ, túm tóc đuôi ngựa của mạng ta rằng hắn đi về hướng ấy. Cô có thể làm phép Di Chuyển qua vùng nông trại đó trong chớp mắt mà. Đáng ra là ta phải đi lấy, nhung ta thật vô dụng. Lúc còn sống lại chẳng còn thích nông trại cho lắm. Đủ thứ mùi, với lại ta chả ưa cái bọn súc vật sừng nhọn không biết, đâu mà lần ấy. Nếu cứ cố mà tới đó thì ta sẽ lại mất toi hết thời gian vì bị Hoàn Trả. Thật tình mà nói, Marcia à, việc bị Hoán Trả đã moi hết sức lực của ta. Đến giờ mà ta vẫn còn thấy đứt hơi đây này.”
Nhưng Septimus thất kinh: bà Marcia không hề bị thuyết phục.
“Thế này, ngày Alther ạ,” bà nói, trong khi vẫn bước nhanh dọc theo đường Pháp Sư, mặc kệ Septimus thở hì hục, “tôi không có ý định rời khỏi Lâu Đài nếu Công Chúa không còn ở trong mấy bức tường đâu. Ngài thừa biết chuyện gì đã xảy ra vừa qua khi cả hai chúng tôi bỏ đi rồi đấy – DomDaniel đã xông vào liền. Ai dám chắc việc đó sẽ không thể xảy ra lần nữa nào? Nhưng không cần phải có ai đuổi theo Jenna đâu; cô ấy sẽ trở về ngay thôi. Tôi chả thấy có gì mà phải sốt vó lên cả. Tất cả chúng ta đều biết rành rành là Jenna đang cỡi ngựa cùng với anh trai…”
“Anh nuôi,” ngài Alther cắt ngang.
“Ừ thì anh nuôi, nếu ngài muốn cầu kỳ, mặc dù Jenna cũng là một đứa nhà Heap như bất kỳ thằng nhỏ nào, ngày Alther à. Cô bé coi bọn kia là anh mình, và chúng cũng coi cô ấy là em gái.”
“Ngoại trừ Simon,” ngày Alther nói.
“Ngài không biết điều đó,” bà Marcia phản đối.
“Ta biết,”
“Ồ, đừng quá hốt hoảng, ngài Alther. Làm sao ngài biết chắc được? Dù sao chăng nữa, như tôi nói rồi đấy, Jenna đang cưỡi ngựa với anh nuôi mà, và chúng ta chỉ biết là anh ta không muốn cho cô bé xuống ngựa khi Septimus bảo cô bé leo xuống. Đơn giản là Simon không chịu làm cái điều mà thằng em út bảo anh ta làm. Chẳng có gì ngạc nhiên cả, thật vậy. Anh ta chỉ ganh tị chuyện Septimus là Học trò của tôi thôi. Thế thì sao mà có chuyện anh ta làm theo lời Septimus bảo được, đúng không nào?”
“Cô Marcia, Septimus tin rằng Jenna bị bắt cóc,” ngài Alther nghiêm trang nói.
“Này, ngài Alther ơi, Septimus hôm nay không được bình thường. Nó bị một con trong đám nhện Hắc Pháp Thuật cắn hồi sáng nay, và ngài biết điều đó khiến người ta trở nên hoang tưởng thế nào mà. Ngài còn nhớ cái lần ngài bị một con nhện cắn trong khi đang làm phép Hun Khói cái con Capnomancer già gây hại cho sức khỏe trên cửa hang bánh ở khu Mở Rộng không?”
“Cô muốn nhắc tới mụ chuột điên ấy hả?”
“Phải, chính mụ. Hừm, hồi đó ngài đã tiêu cả ngày trời nghĩ là tôi rắp tâm xô ngài ra ngoài cửa sổ.”
“Ta có thế thật à?”
“Vâng, ngài làm thế đấy. Ngài tự khóa mình trong thư phòng rồi ếm bùa Chốt Chặn cửa sổ lại. Đến chiều tối thì chuyện cũng phai đi, và tôi chắc rằng đến tối nay là Septimus sẽ lại đâu vào đó cả thôi, Jenna sẽ trở về sau một chuyến cưỡi ngựa mỹ mãn với anh trai và tất cả chúng ta đều sẽ tự hỏi có gì mà phải loạn lên thế cơ chứ.”
Septimus đã nghe dủ, và giận dữ, nó lỉnh đi. Nó nhận thấy sẽ phải tự mình làm gì đó mà không có sự giúp đỡ của bà Marcia. Nó cần phải gặp một người.
Bà Marcia và ngài Alther vẫn tiếp tục đi, không để ý rằng Septimus đã lẻn mất.
“… và Septimus Heap không đáng tin,” ngài Alther đang nói.
“Đó là ngài nói với tôi vậy, ngài Alther. Nhưng có bằng chứng gì đâu nào, đúng không? Suy cho cùng cậu ta cũng là một đứa con nhà Heap mà. Tôi biết họ là một đám quái chiêu và có vài đứa trong dám còn gặm bánh mình lay lắt ngoài trời nữa kìa, nhưng họ là một gia đình trung thực. Dù sao họ cũng là hậu duệ một dòng pháp sư cổ.*
“Không phải cứ pháp sư là tốt cả đâu, Marcia, cô đã từng trả giá để biết điều đó mà,” ngài Alther nói. “Ta rất nôn nóng muốn biết Simon đã làm những gì suốt hơn một năm qua, và tại sao cậu ta lại bất thình lình quay về đây, ngay trước ngày Hạ chí. Ta vẫn nghĩ chính Simon là kể đã tiết lộ việc cô ở Đầm Cỏ Thô.”
“Vô lý. Cậu ta làm thể làm gì? Đó là do con Chuột Đưa Tin bực mình đó ấy chứ. Ngài đừng bao giờ in chuột, ngài Alther, đặc biệt là con chuột thích nghe giọng nói của chính mình. Và nhân nói đến chuyện bực mình, tôi thật sự không đề co cho lắm sự tiến của của ngài. Weasal Van Klampff là một kẻ phiền hà hết chỗ nói, còn mụ quản gia của lão khiến tôi cứ là sởn cả gáy, lúc nào cũng lởn vởn, soi mói mọi thứ. Két Nhốt Vong cứ kéo dài đằng đẵng, và mỗi lần tôi lấy một mảnh mang về nhà thì y như rằng gắn được lại với nhau là cả một cơn ác mộng. Tôi vẫn không làm cách nào mà gắn được miếng cuối cùng vào cho hợp lý.”
“Thứ Két ấy vốn phức tạp, Marcia. Cũng chẳng có giải pháp thay thế nào đâu. Gia đình Weasal đã làm két từ nhiều đời rồi. Họ phát minh ra thứ Hợp Chất đó và không ai khác biết được công thức. Bố của ông ấy, ông Otto, đã giải thoát ra khỏi Bông Ma kinh tởm, và phải mất đến hai năm mới loại nó ra được. Phải từ từ, Marcia… cô cần kiên nhẫn.”
“Có lẽ vậy,” bà Marcia ngắt lời. “Có lẽ tôi nên tìm thứ gì đó đơn giản từ Văn phòng Sao lục thì hơn.”
“Không được,” ngài Alther nói, rất dứt khoát. “Két. Nhốt Vong là thứ duy nhất vĩnh viễn tống khứ được Vong, và đó không là công việc thích hợp cho Văn phòng Sao lục. Với lại cái tay Trưởng phòng Sao chép Mật đó làm ta bực mình.”
“Thật tình, ngài Alther à, hôm nay tình trạng đầu óc ngài thật là đáng ngờ đấy. Ai cũng sẽ phải nghĩ chắc con nhện đã cắn cả ngài rồi.”
Ngài Alther biết rằng tranh cãi với Marcia sẽ chẳng tới đâu – ngài biết rất rõ đôi lúc cô ta ngoan cố đến thế nào. Giữ họ đã từng nổ ra nhiều trận chiến trong quá khứ, khi ngài là Pháp sư Tối thượng và cô ta là Học Trò, thậm chí ngay từ hồi đó không phải lúc nào ngài cũng thắng. Huống hồ giờ đây ngài đã là một con ma, lại càng chẳng có hy vọng gì mà thắng được. Chính là Marcia hiện nay là Pháp sư Tối Thượng, và nếu cô ta nghĩ mình hiểu biết nhất, và đương nhiên cô ta luôn nghĩ thế, thì ngài Alther sẽ đành phải chịu thôi.
“Thế thì ta đi đây, Marcia,” ngài Alther nói hơn hờn dỗi, và rồi nhận ra Septimus không còn theo sau nữa, ngài hỏi, “Thằng bé đâu rồi?”
“Tôi đã bảo ngài rồi, ngài Alther, hôm nay là ngày nghỉ của nó. Tôi nghĩ nó đã đi thăm mẹ nó,” bà Marcia nói nhanh. “Bây giờ, xin lỗi nhé, tôi còn nhiều việc phải làm. Hẹn gặp lại sau, ngài Alther.”
“Được,” ngài Alther sẵng giọng trả lời. Ngài nhìn bà Marcia sải bước mất hút vào trong mái vòm lớn, áo thụng đỏ tía bay phấp phới ra đằng sau, và thấy hẳn hoi, khi bà đi vào bong mát của mái vòm, một vệt lờ mờ bám theo bà. Ngài Alther thở dài – Vong đang trở nên mạnh hơn. Nếu nheo mắt và liếc sang bên, ngài có thể gần như thấy được từng nét của một hình dáng to lớn, thô kệch bám từng bước từng bước theo bà Marcia khi bà qua mái vòm. Két Nhốt Vong cần phải được hoàn thành sớm chừng nào tốt chừng nấy.
Ngài Alther vút lên không và bay hết tốc lực qua đường Pháp Sư để cố gắng giũ bỏ cảm giác có điềm xấu đang ám ảnh mình. Khi bay vù vù qua cửa trước của Văn phòng Sao lục và Hiệp hội Kiểm định Bùa chú, ngài mải suy nghĩ quá đến nỗi không nhận thấy bong dáng mặc áo thụng xanh lá cây của Septimus Heap đang biến mất qua cánh cửa.
Bên trong Văn phòng Sao lục, Septimus đứng im một lúc cho mắt mình quen với cái nhập nhoạng tối ở đây. Nó đang ở trong văn phòng nhỏ đằng trước, nơi khách hàng đến và đặt hang làm bùa chú mới, đem bùa chú cũ và chất lượng không ổn định tới kiểm trâ, và đặt chép những công thức, lời khấn tụng, câu thần chú và thậm chí cả thơ phú linh tinh.
Septimus ngạc nhiên vì văn phòng trống không, thế nên nó bước tới cánh cửa nhỏ ở đằng sau và ngó nhiên dòm quanh. Văn phòng sao lục bận rộn một cách yên lặng. Tất cả những gì Septimus có thể nghe được là tiếng đầu bút long chạy rột rẹt trên giấy, vài tiếng ho hung hắng và tiếng hắt xì khi cái lạnh của mùa hè lan qua văn phòng rồi lần lữa ở lại. Đang làm việc cặm cụi trong ánh sáng lù mù là hai mươi mốt người sao chép văn bản, mỗi người ngồi bên một cái bàn cao có ánh đèn chiếu của riêng mình, thong xuống từ trần nhà, soi lên những sản phẩm tỉ mẩn của nhà sao chép.
“Beetle?” Septimus thì thầm gọi. “Beetle, anh có đó không?”
Người chép văn bản gần nhất ngước lên và hư hư cây bút ra hiệu về cuối phòng.
“Ra ngoài sau rồi. Vừa mới nhận vào một Thứ Bất Định. Cậu ta đang cố làm phép Nhốt nó vào thùng. Nếu muốn thì cứ ra đó, nhưng đừng lại quá gần thùng Nhốt đấy.”
“Cám ơn,” Septimus nói. Nó nhón chân rón rén đi qua dãy bàn, thu hút vài liếc mắt từ những người sao chép văn bản đang chán ngán, rồi chuồn qua cánh cửa ra ngoài sân. Một cảnh tượng hỗn loạn đập ngay vào mắt nó.
“Chộp lấy!” Beetle đang la bai bải. “Nó đang chạy mất kìa!”
Beetle, một cậu con trai to bè, chắc nịch, tóc đen rối bù, lớn hơn Septimus khoảng ba tuổi, đang vật lộn kịch kiệt với cái gì đó vô hình và đang cố dồn nó vào một cái thùng màu đỏ to tướng đụng ở giữa sân, trên có đề chữ THÙNG NGUY HIỂM – ĐỪNG MỞ. Beetle đang là hét với hai người chép thuê gầy, cao lêu nghêu, trông cứ như một cơn gió thoảng qua cũng có thể quất họ ngã xuống đất.
“Muốn giúp một tay không, Beetle?” Septimus hỏi.
Beetle ngước lên và nhìn Septimus với vẻ biết ơn.
“Em đấy à, Septimus? Coi chừng, nó hoang dã lắm. Một con thoát-khỏi-đầm-lầy vô hình, tụi này nghĩ vậy. Thằng ngu nào moi nó ra hôm qua và Hồi Sinh nó. Đang ngủ yên trong tủ không biết là từ hồi nào. Song không để nó yên luôn đi cho rồi không biết nữa… Ê, lui ra đồ…”
Con thoát-khỏi-đầm-lầy vừa nhặt cái thùng Nhốt lên và úp chụp ngang đầu Beetle. Septimus vội phóng tới trước và giật cái thùng ra khỏi người Beetle. Beetle đứng chết trân một lúc, trố mắt nhìn quanh cái sân nhỏ có bức tường gạch cao ngất bao quanh, cố định thần coi con thoát-khỏi-đầm-lầy có thể chạy đâu mất rồi. Hai kẻ chép thuê trông khiếp vía và đá vội vàng nép mình vào góc sân cách xa cái thùng nhất.
“Tụi anh phải nó vào thùng Nhốt, Sếp à,” Beetle nói không kịp thở. “Để nó thoát là anh mất việc đấy.”
Septimus đứng im một lúc, để ý coi có bắt kỳ động tịnh gì mà con giải thoát-đầm-lầy tạo ra khi di chuyển không. Bất thình lình nó thấy một gợn hơi lay động băng qua bức tường gạch. Septimus liền chồm tới trước, nhặt cái thùng Nhốt lên, chạy tới góc sân nơi hai tên chép thuê đang co rúm ró.
Rầm! Septimus dằn mạnh cái thùng xuống.
“Óe!” Tên cao hơn trong hai kẻ chép văn bản kêu thét lên khi Septimus úp cạnh thùng trúng ngón chân hắn.
“Được rồi!” Septimus đắc thắng la lớn.
“Ối, ối, ối!” Tay chép văn bản vừa rên hừ hừ vừa nhảy lò cò thành vòng tròn, ôm chặt lấy bàn chân thâm tím.
“Xin lỗi, Foxy,” Septimus nói, tì hẳn người xuống cái thùng để chắc chắn là con thoát-khỏi-đầm-lầy đã yên vị, trong khi Foxy cà nhắc đi khỏi, dựa ngựa vào chánh tay của kẻ chép thuê kia. Septimus giúp Beetle luồn cái nắp vào bên dưới chiếc thùng lật úp, rồi cả hai cẩn thận dựng cái thùng thẳng đứng lên. Nhanh thoăn thoắt, Beetle bao thùng bằng một tấm lướt ổn định, cột lại thật an toàn và đặt ra ngoài cổng sau, sẵn sang cho Đội Xử lý Thùng Nhốt Vật thể Nguy hiểm đến thu gom.
“Cám ơn, Sep, anh mắc nợ em lần này,” Beetle nói vẻ cảm kích. “Bất kỳ lúc nào, bất kỳ chuyện gì anh có thể làm cho em, thì cứ cho anh biết.”
“Vâng,” Septimus nói, “thì cũng đang có việc thật.”
“Thế thì nói luôn đi,” Beetle phấn khởi, đoạn ngoặc cánh tay mình vào cánh tay Septimus rồi dẫn nó vào nhà bếp nhỏ bên hông sân, nơi Beetle luôn đặt một ấm nước trên ngăn bên của cái lò.
“Anh Simon của em tới đây hồi sáng sớm,” Septimus nói. “Em thắc mắc liệu anh có thể cho em biết anh ấy muốn gì không?”
Beetle lấy hai cái ca ra khỏi kệ bếp rồi thả vào mỗi ca một thỏi Bom Xèo pha Rễ Xèo. Rễ Xèo là thức uống được cả Beetle lẫn Septimus đều ưa thích; nó được làm từ bùa Bom Xèo vĩnh cửa mà Văn phòng Sao lục có lần đã tân trang lại cho một vị khách hang, nhưng họ không bao giờ đến lấy nó về nữa. Món này thật ra là lanh như băng nhưng lại cần có nước sôi để hoạt hóa.
“Của em này,” Beetle nói, trao cho Septimus một ca rồi ngồi xuống chiếc ghế đầu kế bên.
“Cảm ơn, Beetle,”Septimus hớp một ngụm lớn Rễ Xèo rồi mỉm cười. Nó đã quên mất là món này ngon đến thế nào. Bà Marcia luôn tẩy chay các loại thức uống có ga, nhất là những loại do thần chú tạo ra, và Septimus không được phép thưởng thức bất cứ món nào – điều này khiến cho món Rễ Xèo bị cấm đoán, với cách pha chế của Beetle đã ngon lại càng ngon hơn.
“Anh chẳng thấy ông anh nào của em ở đây hết, Sep,” Beetle nói, vẻ không hiểu. “Ý anh là, hầu hết bọn bọ đang ở trong rừng thì phải? Anh nghe nói họ thành người hoang cả rồi. Giao du vớn bọn phù thủy Wendron và biến thành sói hay đại loại vậy.”
“Không tệ thế đâu, Beetle,” Septimus nói. “Chỉ tại họ yêu cánh rừng, thế thôi. Ông nội em là một cái cây ở trong đấy đấy. Như ở trong gia đình vậy mà.”
“Gì cơ? Ông nội em là một cái cây?” Beetle nói lắp bắp rồi hít cả một ít Rễ Xèo lên mũi.
“Èèè. Đừng phun vào em thế, Beetle. Giữ nước mũi của anh lại đi,” Septimus phá ra cười. “Ông nội em là Người-Biến-Hình. Ông biến thành một cái cây,” nó giải thích, chùi chùi áo chèn của mình.
Beetle vuột ra một tiếng huýt sáo nhỏ, quả là sửng sốt.
“Chẳng còn được mấy người Biến-Hình-Người đâu, Sep. Thế em có biết ông em đang ở đâu không?”
“Không. Thỉnh thoảng ba có đi vào đó tìm nội. Nhưng chưa tìm được.”
“Sao ba em biết?”
“Biết gì?”
“Biết là chưa tìm thấy ông em? Ý anh là, làm sao biết được cây nào là ông nội em, cây nào không?”
“Không biết,” Septimus nói, chính nó cũng vẫn hay thắc mắc như thế. “Mà này, Beetla,” nó nói, lái Beetle trở lại câu hỏi nó vừa hỏi lúc nãy, “anh hẳn phải thấy Simon chứ. Anh ấy đến vào sáng sớm nay. Jenna và em có thấy anh ấy. Jenna vẫn nói anh…” Septimus ngừng bặt khi thình lình mường tượng lại hình ảnh Jenna kinh hãi lao sầm sập trên mình ngựa của Simon, trên đường đến… đến đâu?
“Người duy nhất đến vào sáng nay là một lữ khách,” Beetle nói.
“Ai?”
“Lữ khách. Đó là hắn tự xưng thế. Mọi người đều nghĩ hắn ta là một thằng điên, nhưng anh thì nghĩ hắn ta thật đáng sợ, Sep à. Và anh đoán lão Foxy già kia cũng nghĩ vậy, mặc dù lão không bao giờ để lộ ra lão nghi ngời gì. Lữ khách đến vác theo một gói đồ cho lão Foxy già – tứ là cha của Foxy, em biết đấy – ông ấy là Trưởng phòng Sao chép Mật. Họ rù rì rất lâu trong buồng Bảo mật rồi sau đó lữ khách lại đi mất tăm. Không hé răng nói lời nào với ai. Quái đản. Lão Foxy già mặt cắt không còn hột máu sau khi hắn ta bỏ đi.”
“Lữ khách đó có mắt nâu xanh lá cây và tóc hơi giống tóc em phải không?”Septimus hỏi. “Anh ta mặc áo chùng đen dài? Và cưỡi một con ngựa ô lớn cột ngoài cửa?”
“Ừ, Đúng đó. Con ngựa đã chén sạch túi táo mà anh mang theo để ăn trưa, nhưng anh không dám than tiếng nào. Nhưng hắn ta trông đâu có giống anh của chú mày đâu, Sep. Ý anh là bắn ta không giống một thằng con nhà Heap. Nhà Heap trông không đáng sợ. Họ có thể gàn, có thể khùng, nhưng họ không đáng sợ.
“Nhưng Simon thì đáng sợ,” Septimus nói. “Đáng sợ thật sự. Và anh ấy đã bắt Jenna. Anh ấy đã bắt cô bé rồi.”
Beetle sửng sốt. “Công Chúa?” Cậu thở hổn hển. “Lữ khách bắt cóc Công Chúa. Anh không tin.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công