Chương 9
-gre-gious (Tính từ): Rõ ràng trong một dự cảm tồi tệ; hiển nhiên, trắng trợn, thái quá.
Tôi thường thốt ra những lời vô tâm trước những suy xét chín chắn, sự thận trọng và bất cứ tình huống tốt đẹp nào khác.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent.
o0o
Mắt cá chân của Caroline đã khá hơn nhiều trong ngày tiếp theo mặc dù nàng vẫn cần sự hỗ trợ của một cái gậy mỗi khi đi lại. Tuy nhiên, hoàn thành công việc trong thư viện lại vượt quá khả năng của nàng; nàng đủ vụng về mà không cần bất cứ nỗ lực nào trong việc vừa di chuyển một đống sách lớn vừa giữ thăng bằng với một chân. Chẳng cần phải kể tới những hỗn độn mà nàng có thể gây ra khi vẫn cà nhắc với cái mắt cá chân sưng vù.
Vào bữa tối của đêm trước, James đã đề cập đến việc liệu nàng có thể vẽ một tấm bản đồ sơ bộ lối đi trong nhà Prewitt hay không. Blake - người kín đáo nhất trong suốt bữa ăn - đã càu nhàu một cách chắc nịch khi nàng hỏi anh rằng liệu anh có nghĩ đó là một ý tưởng hay ho không. Háo hức được gây ấn tượng với vị chủ nhà của mình, nàng đã ngồi xuống bàn trong căn phòng xanh dương và vẽ bản phác thảo.
Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh cho nàng thấy rằng việc vẽ bản đồ tòa dinh thự khó hơn những gì nàng nghĩ, và chẳng bao lâu sau, sàn nhà đã rải rác đầy những tờ giấy nhàu nát mà nàng đã vẽ nhưng không ưng ý. Sau ba mươi phút nỗ lực không thành, cuối cùng, nàng cũng đành phải tuyên bố thật to với chính mình rằng, “Tôi có sự đánh giá cao mới mẻ và tôn trọng dành cho các kiến trúc sư.”
“Cô vừa nói gì cơ?”
Caroline nhìn lên trong nỗi tủi nhục vì đã bị bắt quả tang khi đang nói chuyện một mình. Blake đang đứng ở ngưỡng cửa, nhưng nàng không thể đọc được vẻ mặt của anh là buồn cười hay giận dữ.
“Tôi chỉ đang độc thoại thôi,” nàng lắp bắp.
Anh mỉm cười, và nàng quyết định với sự nhẹ nhõm là anh cảm thấy thích thú. “Chà, rõ là thế rồi,” anh nói. Điều gì đó về kiến trúc ư, tôi tin là thế?”
“Tôi đang cố phác thảo tòa nhà của Prewitt cho anh và hầu tước,” nàng giải thích, “chỉ là tôi không tài nào vẽ cho đúng được.”
Anh bước đến cạnh bàn, rướn người qua vai nàng để xem bản vẽ nàng đang phác thảo. “Vấn đề ở đây là gì?”
“Dường như tôi không thể nào ước tính được chính xác kích thước của những căn phòng. Tôi... tôi...” nàng nuốt xuống. Anh đang ở rất gần nàng, và mùi hương của anh gợi lại cho nàng ký ức mạnh mẽ về nụ hôn bị đánh cắp giữa họ. Anh có mùi đàn hương lẫn bạc hà và một mùi thơm nào đó nàng không thể xác định được.
“Sao nào?” anh thúc giục.
“Tôi... à... Thì, anh thấy đấy, miêu tả lại hình dạng và kích thước của các căn phòng cùng một lúc là một việc khó khủng khiếp.” Nàng chỉ vào phác đồ của mình. “Tôi bắt đầu bằng việc vẽ tất cả những căn phòng ở phía tây nhà chính, và tôi đã tưởng là mình vẽ đúng...”
Anh nghiêng người gần hơn một chút khiến nàng đứt mất mạch suy nghĩ. “Rồi sao nữa?” anh thì thầm.
Nàng lại nuốt xuống. “Rồi tôi vẽ đến căn phòng cuối cùng trước bức tường phía nam, và nhận ra rằng mình đã không chừa lại đủ khoảng trống.” Nàng chỉ ngón tay đeo găng của mình vào căn phòng nhỏ phía sau. “Trông nó chẳng giống bất cứ thứ gì ngoại trừ như một cái tủ quần áo nhỏ ở đây, nhưng thực tế nó còn to hơn căn phòng này.” Nàng lại chỉ vào một ô vuông khác trên bản đồ.
“Đây là phòng gì?”
“Cái này ư?” Caroline hỏi, ngón tay chỉ vào ô vuông lớn hơn.
“Không, căn phòng mà cô nói rằng nó lẽ ra phải to hơn cơ.”
“Ồ, đó là phòng khách phía nam. Tôi không biết gì nhiều về căn phòng đó ngoài việc nó phải lớn hơn những gì mình đã vẽ. Tôi không được phép bước chân vào đó.”
Blake lập tức dỏng tai. “Cô không nhầm đấy chứ?”
Nàng gật đầu. “Oliver gọi nó là Ngôi nhà Châu báu - cái tên mà tôi luôn cho rằng nghe mới ngu ngốc làm sao, xét đến việc nó hoàn toàn không phải là một căn nhà mà chỉ là một căn phòng.”
“Gã cất vật báu gì trong đó?”
“Đó là một thứ kỳ lạ,” Caroline trả lời. “Tôi không biết. Mỗi khi gã mua một thứ gì đó mới - điều mà gã thường làm, và tôi thường có xu hướng nghĩ rằng gã đã dùng tiền của tôi…” Nàng chớp mắt, hoàn toàn quên mất mình đang nói gì.
“Khi mà gã mua một thứ gì đó mới,” Blake lại giục, với điều mà anh nghĩ là một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc.
“Ôi, được thôi!” nàng trả lời. “Chà, khi mua một thứ gì đó mới, gã thích ôm nó ngủ và chiêm ngưỡng nó hàng tuần trời. Gã cũng luôn luôn đảm bảo rằng Percy và tôi cũng phải ngưỡng mộ nó. Vì thế nếu gã mua một cây nến mới, ai đó có thể phải đảm bảo rằng nó sẽ được bày trong phòng ăn tối. Và nếu gã mua một chiếc bình vô giá, sau đó… chà, tôi chắc là anh hiểu ý của tôi đúng không? Sẽ chẳng giống gã một chút nào khi mua một thứ gì đó quý hiếm và đắt tiền rồi lại giấu tiệt chúng đi.” Blake không nói một lời nào, vì thế nàng tiếp tục, “Tôi đã lan man quá phải không?”
Anh chăm chú nhìn tấm bản đồ, sau đó nhìn vào mắt nàng. “Và cô nói rằng gã luôn khóa trái căn phòng ư?”
“Luôn luôn.”
“Cả Percy cũng không được phép bước vào?”
Nàng lắc đầu. “Tôi không nghĩ Oliver dành cho Percy nhiều sự tôn trọng cho lắm.”
Blake thở hắt ra, cảm thấy một thôi thúc quen thuộc của niềm phấn khích đang chảy trong anh. Chính những thời điểm như thế này đã khiến anh nhớ được lý do tại sao mình lại đồng ý tham gia vào Bộ Chiến tranh, và tại sao mình lại ở đó lâu đến thế, thậm chí là khi nó đã lấy đi của anh quá nhiều.
Từ rất lâu trước đó, anh đã nhận ra rằng mình thích giải quyết các vấn đề đến thế nào, anh thích đặt những mảnh ghép lại với nhau cho đến khi bức tranh toàn cảnh hiện ra trong tâm trí. Và Caroline Trent vừa tiết lộ cho anh biết nơi Oliver Prewitt đang giấu những bí mật của gã.
“Caroline,” anh nói mà không suy nghĩ. “Tôi sẽ hôn em mất.”
Nàng ngước lên nhìn anh. “Anh sẽ sao?
Nhưng tâm trí Blake đã lập tức trôi lơ lửng, và anh thậm chí không chỉ không nghe thấy những gì Caroline nói mà còn chẳng nhận ra rằng mình vừa nói với nàng rằng mình có thể sẽ hôn nàng. Tâm trí anh lúc này đang đặt ở căn phòng nhỏ trong dinh thự Prewitt, cái cách mình từng nhìn thấy nó từ bên ngoài khi anh theo dõi căn nhà, và đâu là cách tốt nhất để đột nhập vào bên trong, và...
“Ngài Ravenscroft!”
Anh chớp mắt nhìn Caroline. “Tôi nghĩ là mình đã bảo cô gọi tôi là Blake,” anh lơ đãng nói.
“Tôi đã gọi,” nàng trả lời. “Những ba lần.”
“Ồ, thực sự xin lỗi.” Anh lại nhìn xuống tấm bản đồ và lờ tịt nàng đi.
Caroline cắn môi, nhăn mặt với vẻ vừa giận dữ, vừa buồn cười rồi nhặt lấy cây gậy và tiến thẳng ra cửa. Blake quá mải mê với những suy nghĩ của mình và có thể đã không nhận ra rằng nàng đang rời đi. Nhưng khi tay nàng chạm vào tay nắm cửa, nàng nghe thấy tiếng anh.
“Có bao nhiêu cửa sổ trong căn phòng này?”
Nàng quay đầu lại với vẻ bối rối. “Gì cơ?”
“Căn phòng bí mật của Prewitt. Có bao nhiêu cửa sổ trong đó?”
“Tôi không nhớ chính xác cho lắm vì khó lòng được vào trong. Nhưng tôi biết khá rõ địa hình bên ngoài, à, để tôi nghĩ xem nào.” Caroline bắt đầu giơ ngón tay lên và đếm đốt, thầm tính những ô cửa sổ bên ngoài dinh thự Prewitt. “Giờ thì có ba chiếc ở phòng ăn,” nàng lẩm bẩm. “Hai cho phòng... Một!” nàng kêu lên.
“Chỉ một thôi ư? Còn căn phòng ở góc?”
“Không, tôi muốn nói là chỉ có một cửa sổ ở bức tường phía tây, nhưng còn phía nam...” ngón tay nàng tiếp tục đung đưa trong không trung một lần nữa. “Tường phía nam cũng chỉ có một.”
“Tuyệt vời,” anh nói, gần như là với chính mình.
“Nhưng anh sẽ phải tốn cả tá thời gian để đột nhập vào đấy, nếu như đó là ý định của anh.”
“Tại sao?”
“Dinh thự của Prewitt không được xây trên vùng đất bằng phẳng,” nàng giải thích. “Nó dốc xuống ở phía nam và phía tây. Vì thế ở hai góc này sẽ có tầm nhìn bao quát xung quanh. Dĩ nhiên là từ khi tôi đảm nhận nhiệm vụ trồng một số bụi hoa để giấu nó đi, nhưng...”
“Caroline.”
“Đúng thế, dĩ nhiên,” nàng ngượng ngùng nói tiếp, kết thúc câu chuyện lạc đề của mình. “Những gì tôi muốn nói là những ô cửa sổ khá cao so với mặt đất và rất khó để trèo lên.”
Anh trao cho nàng một nụ cười bí hiểm. “Caroline, trời sinh voi ắt sinh cỏ.”
“Anh thực sự tin vào điều đó ư?”
“Đây là loại câu hỏi gì vậy?”
Nàng đỏ mặt và nhìn đi nơi khác. “Tôi cho rằng đó là kiểu xâm phạm đời tư. Làm ơn quên những gì tôi vừa hỏi đi.”
Lại một sự im lặng kéo dài, và trong suốt khoảng thời gian đó, anh nhìn chằm chằm vào nàng một cách khá thiếu thoải mái. Cuối cùng anh lên tiếng, “Chúng cao khoảng bao nhiêu so với mặt đất?”
“Gì cơ? À, những chiếc cửa sổ. Theo như tôi đoán thì khoảng mười đến mười hai feet.”
“Mười? Hay mười hai feet?”
“Tôi không chắc lắm!”
“Chết tiệt,” anh lẩm bẩm.
Anh có vẻ thất vọng đến mức Caroline cảm giác như mình vừa mới khiến đất nước bại trận. “Mình không thích trở thành một mắt xích mỏng manh tẹo nào,” nàng nói với chính mình.
“Đây là gì?”
Nàng chống cây gậy xuống sàn nhà. “Đi theo tôi.”
Anh phẩy tay với nàng đồng thời quay trở lại với việc chăm chú xem xét kế hoạch đột nhập của mình.
Caroline nhận ra nàng không hề thích việc bị người đàn ông này lờ tịt như thế. Rầm! Nàng giậm mạnh cây gậy lên sàn nhà.
Anh ngước lên nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. “Cô vừa làm gì thế?”
“Khi tôi nói 'Đi theo tôi' thì nghĩa là tôi muốn anh làm như thế.”
Blake chỉ nhìn nàng chằm chằm trong vài giây, rõ ràng là đang cảm thấy bối rối trước thái độ độc đoán của nàng lúc này. Cuối cùng anh chỉ khoanh tay nhìn nàng bằng ánh mắt chính xác là của cha mẹ dành cho con của mình và nói, “Caroline, nếu cô sẽ trở thành một phần của hoạt động này trong tuần tới hoặc là...”
“Năm tuần tới,” nàng nhắc anh.
“Đúng, chính là thế, cô phải học được rằng những mong muốn của mình không thể lúc nào cũng được ưu tiên hàng đầu.”
Caroline cho rằng lúc này anh đang khá hạ mình với nàng, và nàng định nói cho anh biết điều đó, nhưng thay vì vậy, những lời sau đây đã phun ra khỏi miệng nàng: “Ngài Ravenscroft, anh không biết cả những mong muốn nhỏ nhất của tôi.”
Anh đứng thẳng người dậy, một tia quỷ quái mà nàng chưa từng chứng kiến ánh lên trong đôi mắt anh. “Tốt thôi,” anh nói chậm rãi. “Chuyện đó cũng không đúng cho lắm.”
Hai má nàng gần như bốc hỏa. “Cái miệng ngu xuẩn cực kỳ ngu xuẩn,” nàng lẩm bẩm, “Toàn phát ngôn...”
“Cô đang nói với tôi ư?” anh hỏi, thậm chí còn chẳng buồn che giấu nụ cười khinh khinh.
Chẳng có gì khác để đáp trả ngoại trừ trắng trợn thú nhận, “Tôi thật vô cùng bối rối, thưa ngài Ravenscroft!”
“Thật ư? Tôi không nhận thấy điều đó đấy.”
“Và nếu ngài có chút nào đó là một quý ông,” nàng rên rỉ, “Ngài nên...”
“Tiếc là không phải lúc nào tôi cũng là một quý ông,” anh ngắt lời. “Trừ khi tôi cảm thấy hài lòng.”
Rõ ràng là lúc này, anh đang thấy không hài lòng. Nàng khẽ lầm bầm vài từ vô nghĩa và nói, “Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng ra ngoài và tôi có thể so sánh độ cao của cửa sổ ở đây với dinh thự Prewitt.”
Anh đột ngột đứng lên. “Ý kiến tuyệt vời, Caroline.” Anh đưa tay về phía nàng. “Có cần hỗ trợ không?”
Sau phản ứng đáng xấu hổ của nàng về nụ hôn của anh vài ngày trước, Caroline đã hình thành quan điểm rằng chạm vào anh luôn là một ý tưởng tồi tệ, nhưng đó lại là một bình phẩm đáng xấu hổ để có thể nói ra miệng, vì thế nàng chỉ lắc đầu và nói, “Không cần, tôi có thể xoay xở tốt với cây gậy này.”
“À, đúng thế, chiếc gậy. Nó trông hoàn toàn giống với cây gậy mà bác Geogre của tôi mang về từ phương Đông. Cô lấy nó ở đâu thế?”
“Perriwick cho tôi mượn.”
Blake lắc đầu khi mở cửa cho nàng. “Tôi lẽ ra nên đoán được ngay từ đầu mới đúng. Perriwick chắc sẽ đưa nốt cả giấy tờ căn nhà này cho cô nếu ông ta biết nó ở đâu đấy.”
Nàng ném một nụ cười tinh quái qua vai khi khập khiễng bước vào đại sảnh. “Và ngài nghĩ là nó sẽ ở đâu được chứ?”
“Cô nàng ưa lén lút, tôi đã phải cất kỹ và khóa trái nó lại kể từ ngày cô xuất hiện ở đây rồi.”
Miệng Caroline há hốc vì sốc và bật cười, “Anh thiếu tin tưởng vào tôi đến thế sao?”
“Cô thì tôi tin. Nhưng còn Perriwick...”
Trước khi họ rời ra khu vườn sau nhà, Caroline đã cười nhiều đến mức phải ngồi nghỉ trên một bậc cầu thang. “Anh phải công nhận rằng,” nàng nói cùng cái khoát tay hào hùng, “rằng khu vườn trông thực sự lộng lẫy đi.”
“Tôi cho là mình buộc phải làm thế.” Anh nửa càu nhàu nửa mỉm cười, và vì thế, Caroline biết rằng anh không thực sự điên tiết với nàng.
“Tôi biết mới chỉ hai ngày,” nàng nói, nheo mắt nhìn cỏ trong vườn, “nhưng tin chắc rằng những bông hoa sẽ tươi tốt hơn khi ở vị trí mới.” Khi nàng nhìn Blake, mặt anh dường như dịu dàng đến kỳ lạ. Trái tim nàng trở nên ấm áp, và bỗng nhiên nàng cảm thấy xấu hổ. “Đi kiểm tra cửa sổ thôi,” nàng vội vàng nói rồi đứng dậy. Nàng tập tễnh giẫm lên cỏ và dừng lại trước một chiếc cửa sổ để nghiên cứu.
Blake quan sát nàng nghiêng đầu để đánh giá chiều cao của chiếc cửa sổ. Khuôn mặt nàng sáng bừng sức sống và hồng hào trong không khí ban mai, mái tóc nàng gần như vàng hoe dưới ánh mặt trời mùa hè. Trông nàng nghiêm túc và ngây thơ một cách chết tiệt đến nỗi trái tim anh nhói lên một cơn đau nhẹ.
Nàng nói với anh rằng anh cần phải cười nhiều hơn. Anh nhận ra rằng nàng đã đúng. Cùng cười đùa với nàng trong buổi sáng ngày hôm nay cảm giác mới tuyệt vời làm sao. Nhưng nó chẳng là gì khi so với niềm vui mà anh cảm nhận được khi khiến nàng cười. Lần cuối cùng anh mang lại niềm vui cho ai đó là từ rất lâu rồi, và anh cũng đã quên mất rằng điều đó lại tuyệt như thế.
Việc cho phép bản thân chỉ thỉnh thoảng được ngu ngốc một cách đơn giản cũng có sự tự do nhất định. Blake kiên quyết sẽ không để mất cả điều đó một khi anh chấm dứt hoàn toàn ràng buộc với Bộ Chiến tranh. Có lẽ cũng đã đến lúc anh phải chấm dứt việc lúc nào cũng cảnh giác và nghiêm trọng hóa mọi chuyện cũng như tự cho phép mình được hưởng thụ một chút niềm vui. Có lẽ...
Có lẽ anh chỉ đang mộng tưởng. Caroline có thể là người khá thú vị, nàng có thể ở trang viên Seacrest này trong vài tuần nữa, nhưng rồi nàng sẽ ra đi. Và nàng không phải là mẫu phụ nữ anh nên dính líu tới; nàng là mẫu phụ nữ muốn một gia đình.
Blake sẽ không kết hôn. Không bao giờ. Vì thế anh buộc phải để nàng yên. Tuy nhiên, anh vẫn nghĩ bằng tư duy điển hỉnh của đàn ông rằng chỉ nhìn thôi thì sẽ chẳng gây tác hại nào cả...
Không một chút xấu hổ, anh liền nhìn chằm chằm vào thân hình nàng khi nàng mải mê nghiên cứu cửa sổ, cánh tay phải của nàng di chuyển lên xuống để ước lượng độ cao. Đột nhiên nàng quay sang đối mặt với anh và suýt mất thăng bằng mà ngã lên bãi cỏ mềm. Miệng nàng há hốc rồi khép vào, rồi lại mở ra và nói, “Anh đang nhìn cái gì đấy?”
“Em.”
“Tôi ư?” nàng kêu lên. “Tại sao?”
Anh nhún vai. “Cũng chẳng có nhiều thứ để quan sát cho lắm vào lúc này. Chúng ta đã thỏa thuận rằng tốt hơn là tôi không nên đặt quá nhiều sự chú ý vào khu vườn.”
“Blake!”
“Hơn nữa, tôi khá là thích ngắm em làm việc.”
“Anh mới nói… nhưng tôi đang không làm việc. Tôi chỉ thầm đo đạc chiếc cửa sổ này thôi.”
“Đó là công việc. Em không biết rằng vẻ mặt của mình rất biểu cảm sao?”
“Không, tôi... Nhưng cái đó thì có gì để làm với nó chứ?”
Blake mỉm cười. Nàng còn thú vị hơn khi nàng bối rối. “Chẳng có gì,” anh trả lời. “Chỉ là tôi có thể gần như theo dõi được những gì đang diễn ra trong tâm trí em khi em kiểm tra cửa sổ.”
“Ồ. Nó tệ lắm sao?”
“Không hề. Mặc dù tôi dám chắc là em sẽ không muốn thử kiếm tiền như một tay cờ bạc chuyên nghiệp.”
Nàng bật cười trước câu trả lời của anh. “Chắc chắn là không rồi, nhưng tôi…” Mắt nàng nheo lại. “Nếu có thể đọc được những gì tôi đang nghĩ thì anh cho rằng chính xác là tôi đang nghĩ gì?”
Blake cảm thấy điều gì đó trẻ trung và vô tư đang vây lấy anh, một điều gì đó anh chưa từng cảm nhận được trong suốt nhiều năm kể từ sau cái chết của Marabelle, và dù biết mọi thứ chẳng thể đi đến đâu, anh vẫn bất lực trong việc ngăn bản thân mình tiến lên một bước và nói, “Em đang nghĩ rằng mình muốn hôn tôi một lần nữa.”
“Tôi không hề!”
Anh gật đầu chậm rãi. “Em có.”
“Không dù chỉ một chút. Có lẽ khi chúng ta đang nghiên cứu...” nàng cắn môi.
“Ở đây và nghiên cứu. Nó có thực sự quan trọng không?”
Nàng chống tay còn lại lên hông. “Tôi đang cố trở thành một người phụ tá cho nhiệm vụ hoặc hoạt động của anh hay bất cứ tên gọi gì mà anh muốn, còn anh thì lại đứng đây và tán gẫu về việc hôn tôi!”
“Không đúng. Thực sự thì tôi đang nói về việc em hôn tôi.”
Miệng nàng há hốc. “Anh điên rồi!”
“Có lẽ thế,” anh đồng ý, rút ngắn khoảng cách giữa họ. “Chắc chắn là tôi đã không làm điều này từ rất lâu rồi.”
Nàng nhìn lên khuôn mặt anh, miệng run rẩy thì thầm, “Thật sao?”
Anh nghiêm túc lắc đầu. “Em đã tác động đến tôi một cách kỳ lạ, Quý cô Caroline Trent.”
“Tác động tốt hay xấu?”
“Đôi khi,” anh cười trừ và nói. “Thật khó để nói. Nhưng tôi có xu hướng nghĩ rằng đó là tác động tốt.” Anh cúi xuống, lướt môi mình lên môi nàng. “Em định nói gì về chiếc cửa sổ với tôi thế?” anh thì thầm.
Nàng chớp mắt. “Tôi quên mất rồi!”
“Tốt.” Và rồi anh hôn nàng, lần này sâu hơn, với nhiều cảm xúc hơn anh nghĩ là còn sót lại trong trái tim mình. Nàng thở dài rồi tựa vào anh, để vòng tay anh ôm lấy nàng trọn vẹn.
Caroline đánh rơi chiếc gậy, vòng tay quanh cổ anh, hoàn toàn từ bỏ mọi cố gắng để suy nghĩ. Khi môi anh áp lên môi nàng, và nàng thì ấm áp trong vòng tay anh, nàng dường như quên mất việc phải đoán xem liệu hôn anh có phải một ý tưởng hay ho hay không. Tâm trí nàng - thứ mà chỉ mới vài giây trước còn ngoan cố muốn suy diễn rằng anh sẽ khiến trái tim nàng tan vỡ - thì giờ đây đã hoàn toàn bận rộn với việc làm sao để giữ nụ hôn này tiếp diễn mãi mãi, kéo dài thật lâu...
Nàng tiến lại gần anh hơn, kiễng chân lên, và rồi...
“Ối!” Nàng suýt ngã nếu Blake không giữ chặt nàng trong tay.
“Caroline?” anh hỏi, vẻ mặt bàng hoàng.
“Cái mắt cá chân ngu ngốc, cực ngu ngốc của tôi,” nàng lẩm bẩm. “Tôi quên béng mất nó, và đã cố...”
Anh dịu dàng đặt một ngón tay lên môi nàng. “Thế này tốt hơn!”
“Tôi không nghĩ thế,” nàng buột miệng.
Blake cẩn thận gỡ tay nàng khỏi cổ mình và bước đi. Với một điệu vươn tay duyên dáng, anh cúi xuống và nhặt lấy cây gậy đã bị nàng bỏ quên trên cỏ. “Tôi không muốn lợi dụng em,” anh nói nhẹ nhàng, “và với tình trạng đầu óc lẫn cơ thể thế này, tôi chỉ có khả năng làm việc này cho em mà thôi.”
Caroline muốn hét lên rằng nàng không quan tâm nhưng kịp kìm lại. Họ đã lấy lại cân bằng một cách tê nhị, và nàng không muốn làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm đến nó. Nàng có cảm giác kỳ lạ mỗi khi ở gần người đàn ông này - điều gì đó ấm áp, tử tế và tốt bụng, và nếu đánh mất nó nàng biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân. Đã rất lâu rồi nàng mới có cảm giác phụ thuộc, và Chúa giúp nàng, nàng thuộc về vòng tay anh.
Chỉ là anh vẫn chưa nhận ra điều đó.
Nàng hít một hơi thật sâu. Nàng có thể kiên nhẫn. Tại sao ư, nàng thậm chí còn có một người họ hàng mang tên Kiên nhẫn. Chắc chắn rằng nó nên được dùng để làm việc nào đó. Dĩ nhiên, Kiên nhẫn sống cách người cha khắt khe của nàng ở Massachusetts khá xa, nhưng mà...
Nàng suýt nữa tự đập vào đầu mình. Nàng đang làm cái quái gì khi nghĩ đến Patience Merriwether[1] lúc này cơ chứ?
[1. Ở đây tác giả chơi chữ với từ Patient (kiên nhẫn - tính từ) và Patience (kiên nhẫn - danh từ) và cũng là tên của em họ của Caroline - Patience Merriwether.]
“Caroline? Em ổn chứ?”
Nàng nhìn lên và chớp mắt. “Ổn. Tốt. Chưa bao giờ tốt hơn. Tôi chỉ là... chỉ đơn giản là...”
“Chỉ là làm sao?” anh hỏi.
“Đang suy nghĩ.” Nàng cắn môi dưới. “Đôi khi tôi vẫn thế.”
“Một trò tiêu khiển đáng khen ngợi,” anh nói, từ tốn gật đầu.
“Tôi thường có xu hướng nghĩ ngợi lan man về điều gì đó nếu có dịp.”
“Tôi đã thấy điều đó.”
''Anh cũng thấy ư? Ôi, tôi xin lỗi!”
“Không cần làm thế. Nó khá là đáng yêu.”
''Anh thực sự cho là như vậy sao?”
“Tôi hiếm khi nói dối.”
Môi nàng xoắn lại thành một cái nhăn mặt đầy mơ hồ. “Hiếm khi nghe có vẻ không chắc chắn lắm.”
“Một người làm công việc của tôi khó có thể sống sót mà không thường xuyên nói dối.”
“Hừmmmm. Tôi cho là trong trường hợp nếu lợi ích của quốc gia đang bị đe dọa...”
“Ồ, đúng thế,” anh nói bằng giọng chân thành tuyệt đối mà nàng khó có thể tin nổi. Nàng thực sự không nghĩ ra bất cứ thứ gì khác để nói ngoại trừ, “Đúng là đàn ông!” và chẳng nói thêm một câu hài hước hay an ủi nào khác.
Blake cười và nắm lấy cánh tay nàng để quay mặt nàng về phía tòa nhà. “Giờ thì em muốn nói với tôi điều gì về những chiếc cửa sổ?”
“Ôi vâng, dĩ nhiên. Tôi có thể sai sót một chút, nhưng ước tính rằng gờ dưới của cửa sổ ở rìa phía nam phòng khách của Prewitt cao khoảng bằng song cửa sổ thứ ba của phòng học.”
“Từ dưới lên hay từ trên xuống?”
“Từ trên xuống.”
“Hừm.” Blake xem xét cảnh cửa với con mắt của một chuyên gia. “Vậy độ cao sẽ là khoảng mười feet. Không hẳn là một nhiệm vụ bất khả khi nhưng vẫn hơi khó nhằn một chút.”
“Dường như cách miêu tả về công việc của anh rất kỳ lạ.”
Anh quay sang nàng với vẻ mệt mỏi. “Caroline, hầu hết những công việc mà tôi thực hiện đều khó nhằn.”
“Thật sao? Lẽ ra tôi nên nghĩ rằng nó khá là thú vị.”
“Không hề,” anh cay nghiệt đáp. “Về điều này thì em hoàn toàn có thể tin tôi. Và đó không phải là một công việc.”
“Không sao?”
“Không,” anh nói, giọng khắc nghiệt hơn. “Nó chỉ là gì đó mà tôi làm và sẽ sớm chẳng làm nữa.”
“Ồ!”
Một khoảng im lặng diễn ra, rồi Blake hắng giọng hỏi, “Mắt cá chân thế nào rồi?”
“Nó ổn.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn. Chỉ là lẽ ra tôi không nên kiễng chân làm gì. Có vẻ như nó sẽ hoàn toàn bình phục vào ngày mai.”
Blake cúi xuống bên cạnh nàng, và trước vẻ ngạc nhiên lẫn ngỡ ngàng của nàng, anh giữ mắt cá chân nàng trong tay rồi dịu dàng vuốt ve nó trước khi đứng lên trở lại.
“Ngày mai có lẽ là hơi lạc quan. Nhưng vết sưng đã giảm đi đáng kể.”
“Đúng vậy.” Nàng ngậm miệng lại, đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì. Đây là trạng thái bất thường nhất của một mối quan hệ. Nàng còn biết phải nói gì trong tình huống như thế này? Cảm ơn anh vì nụ hôn dễ thương. Chúng ta có thể hôn thêm một cái khác nữa không?
Bằng cách nào đó, Caroline không cho rằng điều này có vẻ đặc biệt thích hợp, thậm chí nó có thể là chân thành nhất. Kiên nhẫn, kiên nhẫn, kiên nhẫn, nàng tự dặn mình.
Blake nhìn nàng kỳ lạ. “Trông em có vẻ đang băn khoăn điều gì đó.”
“Tôi sao?”
“Thứ lỗi cho tôi,” anh lập tức nói. “Chỉ là vì trông em cực kỳ nghiêm túc.”
“Tôi đang nghĩ về người em họ của mình,” nàng buột miệng, nghĩ rằng mình mới ngu ngốc làm sao.
“Em họ của em?”
Nàng mơ hồ gật đầu. “Tên cô ấy là Patience.”
“Tôi hiểu rồi.”
Caroline e là anh thực sự hiếu.
Khóe môi anh run rẩy. “Cô ấy chắc chắn là một hình mẫu cho em.”
“Không hẳn. Patience là một con người cực kỳ ngổ ngáo,” nàng nói dối.
Trên thực tế, Patience Merriwether là sự kết hợp cực kỳ khó chịu của đạo đức, tử tế và đàng hoàng. Caroline chưa từng gặp mặt cô nàng, nhưng những lá thư của cô nàng luôn đầy tính thuyết giáo ngoài sức tưởng tượng, hoặc theo như ý kiến của Caroline thì là cực kỳ lịch sự. Nhưng Caroline đã giữ liên lạc với cô ấy trong nhiều năm liền, kể từ khi những lá thư của một ai đó là điều đáng hoan nghênh để nàng quên đi những gã giám hộ tàn bạo.
“Hừm...” anh nói, “Tôi nghĩ rằng đặt cái tên đó cho một đứa trẻ thì khá là tàn nhẫn.”
Caroline nghĩ về điều này trong một lúc. “Đúng thế. Sống theo cha mẹ cũng đã đủ khó rồi. Anh có thể tưởng tượng nổi sẽ thế nào khi phải sống theo ai đó không? Tôi cho là có thể tệ hơn nhiều nếu được đặt tên là Công lý, Hy vọng, hay là Từ thiện đấy.”
Anh lắc đầu. “Không. Tôi cho là đối với em thì Patience sẽ là cái tên khó nhất.”
Nàng tinh nghịch đấm vào vai anh. “Nói về những cái tên đặc biệt, bằng cách nào anh lại có cái tên đó thế?”
“Ý em là Blake ư?”
Nàng gật đầu.
“Đó là tên thời con gái của mẹ tôi. Gia đình tôi có truyền thống đặt cho con trai thứ tên thời con gái của mẹ.”
“Con thứ ư?”
Blake nhún vai. “Con trai cả thường nhận thứ gì đó quan trọng từ người cha.”
Trent Ravenscroft, Caroline nghĩ. Nó không có vẻ gì là tệ cho lắm. Nàng mỉm cười.
“Em đang cười cái gì thế?” anh hỏi.
“Tôi ư?” nàng nuốt nước miếng. “Không có gì cả, chỉ là, ờ...”
“Nói xem, Caroline, đừng ậm ờ nữa.”
Nàng lại nuốt xuống, đầu óc quaỵ cuồng nhanh gấp ba lần. Nàng không có cách nào để thú nhận với anh rằng mình đang tưởng tượng đến mùa xuân tươi đẹp của bọn họ. “Tôi đang nghĩ,” nàng nói chậm.
“Sao?”
Dĩ nhiên rồi! “Tôi đang nghĩ,” nàng lặp lại, giọng nghe có vẻ tự tín hơn một chút, “Rằng anh thật may mắn khi họ của mẹ anh không có dấu gạch nối nào. Anh có tưởng tượng nổi nếu như anh mang một cái tên nào đó kiểu Fortescue-Hamilton Ravenscroft hay không?”
Blake cười toe toét. “Em nghĩ tôi sẽ bị gọi là Fort hay Ham cho ngắn ư?
“Hoặc là,” Caroline vừa cười vừa tiếp tục nói, vô cùng thích thú. “Giả sử họ của bà là Welsh thì sao? Anh sẽ hoàn toàn không có nổi một nguyên âm.”
“Aberystwyth Ravenscroft,” anh nói, lấy tên một lâu đài nồi tiếng. “Chắc chắn là một cái tên hấp dẫn.”
“À, nhưng rồi mọi người nên gọi anh là Stwyth, và tất cả chúng ta đều nghe như thể nói ngọng hết vậy.”
Blake cười khùng khục. “Có lần tôi phải lòng phát điên lên được với một cô gái có tên Sarah Wigglesworth. Nhưng anh trai tôi đã thuyết phục tôi rằng tôi phải hà khắc một chút và để cô ấy đi.”
“Đúng thế,” Caroline trầm ngâm. “Tôi có thể thấy những khó khăn mà một đứa trẻ mang tên Wigglesworth Ravenscroft sẽ gặp phải.”
“Tôi thà nghĩ là David chỉ muốn chiếm lấy cô ấy cho riêng mình thôi. Chưa đầy sáu tháng sau họ đã đính hôn rồi.”
“Ồ, hoàn hảo làm sao!” Caroline thốt lên với một tiếng cười giòn giả. “Nhưng giờ thì liệu anh ấy có phải đặt tên đứa nhỏ là Wigglesworth hay không?”
“Không, chỉ có chúng tôi - những đứa con thứ - mới phải tuân theo luật lệ đó.”
“Nhưng không phải cha anh là một tử tước hay sao? Tại sao ông ấy lại phải tuân theo luật lệ đó?”
“Cha tôi thực ra cũng là con thứ. Anh trai ông mất hồi lên năm. Ông đã ra đời trước lúc đó và cũng được đặt tên rồi.”
Caroline cười toe toét. “Vậy tên ông là gì?
“Tôi e là cha không thực sự may mắn như mình. Tên thời con gái của bà nội tôi là Petty.”
Nàng giơ tay lên để bịt miệng lại. “Ôi, Chúa ơi. Ôi, tôi không nên cười.”
“Có. Em nên cười. Chúng ta cùng cười.”
“Anh thường gọi ông là gì?”
“Tôi gọi ông là Cha. Những người khác chỉ đơn giản gọi ông là Damsby, đó là biệt hiệu của ông.”
“Ông đã làm gì trước khi có biệt hiệu đó?”
“Tôi tin là ông đã hướng dẫn mọi người gọi mình là Richard.”
“Đó có phải là một trong những cái tên mà ông được đặt không?”
“Không,” Blake nhún vai nói, “Nhưng ông thích nó hơn Petty nhiều.”
“Ôi, thật thú vị làm sao.” nàng nói, lau một giọt nước khỏi khóe mắt. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một Ravenscroftt không có con trai thứ?”
Anh vươn người về phía trước với ánh mắt kiên định ngang tang. “Chúng tôi chỉ cố gắng và cố gắng cho đến khi có.”
Má Caroline như có lửa đốt. “Anh có biết,” nàng nói vội vàng. “Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi kinh khủng. Tôi tin là minh nên vào trong và nghỉ ngơi một chút. Dĩ nhiên là anh được chào đón tham gia cùng tôi.”
Tuy nhiên, nàng không chờ anh đáp lời mà chỉ quay gót và khập khiễng bước, thực tế là khá nhanh so với một người phải chống gậy.
Blake dõi theo bóng nàng cho đến khi nàng biến mất vào nhà, không thể ngừng cười trong suốt cuộc trao đổi của họ. Đã khá lâu rồi anh không nghĩ về tục lệ đặt tên của gia đình. Họ của Marabelle là Geogre, và họ luôn đùa rằng đó là lý do duy nhất cho việc kết hôn của mình.
Geogre Ravenscroft. Cậu bé gần như đã trở thành một con người có thực trong tâm trí Blake, với những lọn tóc xoăn và đôi mắt màu xanh nhạt của Marabelle.
Nhưng sẽ chẳng có một Geogre Ravenscroft nào cả. “Anh xin lỗi, Marabelle,” anh thì thầm. Anh đã làm nàng thất vọng bằng nhiều cách. Anh đã không thể bảo vệ nàng, và mặc dù tâm trí anh cố chung thủy với nàng, anh đã không thể luôn luôn thành công trong việc đó.
Và hôm nay... hôm nay, sự thiếu thận trọng đã vượt quá như cầu của cơ thể anh. Anh đã thực sự tận hưởng cảm giác ở bên Caroline và say sưa trong niềm vui tuyệt đối bên cô. Cảm giác tội lỗi đâm vào tim anh.
“Anh xin lỗi, Marabelle,” anh lại thì thầm.
Nhưng khi tản bộ về nhà, anh nghe thấy chính mình lên tiếng. “Trent Ravenscroft.”
Anh lắc đầu, nhưng ý nghĩ đó sẽ không biến mất.
Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế - Julia Quinn Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế