Chương 10
uổi chiều khi trở về nhà, Ân Vũ thấy trong người đỡ mệt mỏi và bước chân nhẹ nhõm hơn. Nhưng tâm trí của cô vẫn bị ám ảnh hình bóng Lâm Vỹ. Tại sao anh lại giao công việc mới cho cô, mà không tiếp tục đầy ải cô cho đến khi cô thất bại mới thôi? hay anh ta toan tính một kế hoạch gì mới? Dù sao cô cũng phải cảnh giác để đối phó với anh ta bất cứ lúc nào.
Giờ đây, cô chỉ cần biết, cô thật sự bắt đầu một công việc mới. Công việc cọ rửa nhà kho vất vả như một hàng rào chắn cô đã vượt qua được. Cô rất vui sướng, bắt đầu cảm thấy mình được tham gia vào chu trình sản xuất mỹ phẩm. Được là một thành viên mãi mãi của công ty.
o O o
Cho đến những ngày sau đó, Ân Vũ vẫn say mê với công việc của mình. Lâm Huy, Lâm Linh cũng vui lây với niềm vui mới của cộ Không còn xảy ra những cuộc cãi vã vì bất hoà giữa anh em họ nữa.
Chỉ có Lâm Vỹ vẫn tỏ ra lạnh lùng và khó gần gũi, trong những buổi cơm tối. Ân Vũ thấy Lâm Vỹ ngồi đối diện với cô, anh nhìn cô, ánh mắt anh thật lạ. Nhưng khi bắt gặp cô nhìn anh, thì anh lại quay đi hướng khác. Anh ít khi tham gia vào câu chuyện của cô, Lâm Huy và Lâm Linh ngoại trừ những câu xã giao lấy lệ, nhưng lại ít khi nhìn vào cô khi anh nói.
Và dẫu thế nào Ân Vũ cũng không sai khiến được đầu óc mình thôi nghĩ đến anh, sao lãng những cảm giác vừa ngọt ngào, vừa đau đớn về anh. Và không biết là lần thứ bao nhiêu, cô tự cảnh cáo mình phải dừng lại, để khỏi trở thành nạn nhân của con người kiêu hãnh và đầy tự hào ấy.
o O o
Đêm đã khuya.
Ngôi biệt thự nhà họ Lâm chìm trong yên lặng nặng nề.
Lâm Linh ngồi ủ rũ bên chiếc đàn dương cầm, đưa mắt nhìn hai người anh của mình. Tâm trạng họ chắc cũng chẳng khác gì cô, Lâm Huy đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đang rung lên những âm thanh rời rạc buồn bã. Lâm Vỹ thì làm ra vẻ điềm nhiên, anh ngồi trên bộ ghế sa lông đặt ở giữa phong xem báo. Nhưng Lâm Linh biết chắc rằng anh chẳng xem được chữ nào, bởi vì trang báo mở rộng trước mắt suốt những tiếng đồng hồ dài thăm thẳm ấy mà anh chẳng hề sang trang.
Cuối cùng thì Lâm Vỹ đứng lên, phá tan sự yên lặng nặng nề đang bao trùm căn phòng lạnh lẽo ấy:
- Thôi đủ rồi! Tại sao người thì ủ rũ, người thì đi đi lại lại trong phòng như thế? Ân Vũ nếu biết mọi người lo lắng thì cô ta đã chẳng về trễ như thế này. Đồ chết tiệt! Hết giờ làm việc, không về nhà cũng không báo rằng sẽ đi đâu. Để mọi người phải vì cô ta mà sốt ruột cả lên. Đừng lo lắng cho Ân Vũ nữa. Cô ta lớn rồi chứ có phải đứa trẻ lên ba đâu. Có lẽ cô ta đi chơi ở đâu đó. Cô ta biết tự lo cho bản thân mình mà.
Rồi anh bước về phòng, còn với lại nói như ra lệnh:
- Thôi mọi người về phòng ngủ đi!
o O o
Trong khi đó, tại công ty Ân Vũ đang ngồi khóc, những giọt nước mắt muộn màng... Cô không thể chết ở đây trong một hình hài thê thảm thế này.
Bây giờ cô mới thấy rõ sự bướng bỉnh và ngốc nghếch của mình, nhưng cái giá mà cô phải trả quá đắt, đó là mạng sống của cộ Ân Vũ hối tiếc tại sao buổi chiều khi các công nhân bắt đầu ra về cô lại lẻn ở lại và leo lên đây, một hành lang nhỏ hẹp và cao chọc trời thế này, mặc dù không ai buộc cô phải làm như thế.
Nơi đây chỉ dành cho những người thợ sửa chữa khi có lệnh khẩn cấp, phải chăng trong thâm tâm cô muốn cho Lâm Vỹ thấy rằng đây chỉ là một phần bình thường trong chương trình đào tạo một công nhân. Cũng không ngoại lệ cho cô chỉ vì cô là phụ nữ. Người khác làm được thì tại sao cô không thể làm được chớ?
Nhưng giờ đây, Ân Vũ vẫn còn hãi hùng khi nghĩ đến chiếc thang, chiếc thang mà cô đã dùng leo lên đến đây, không hiểu nó đã biến mất tự lúc nào sau lưng cộ Cho đến khi cô nhìn xuống bên dưới thì mới sững sờ nhận ra cô không thể trở xuống được nữa.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm Ân Vũ rùng mình, cả người cô chao đảo. Cô níu mạnh vào sợi dây thép bắt ngang với đôi tay mỏi nhừ của mình. Không biết cô còn có thể chịu đựng được bao lâu trong cái tư thế như thế này. Khi mà sự sống và cái chết chỉ gần kề trong gang tấc.
Ân Vũ lại rùng mình. Cô đã thoát chết một lần khi bị nhốt trong nhà kho ngột ngạt. Và lần này... Phải chăng sự biến mất của chiếc thang dùng để leo, cũng vô tình như việc cánh cửa bị đóng lại từ bên ngoài? Không thể, không thể có sự vô tình như thế được.
Cả hai lần, người gặp nạn đều là cổ Sự nguy hiểm dường như luôn rình rập? Có ai đó đã cố ý hại cổ Muốn cô phải chết?.. ý nghĩ đó làm Ân Vũ run lên. Cô lại cố bám chặt vào sợi dây thép. Tuyệt vọng...
Và như trong mơ... Cô nghe có tiếng ai đó gọi tên mình:
- Ân Vũ... Ân Vũ! Cô ở đâu?
Ân Vũ mở to đôi mắt. Phải rồi. Đó là tiếng gọi của LâmVỹ. Là Lâm Vỹ. Cô không mợ Đây là sự thật.
Cô dùng hết sức lực gọi lớn:
Lâm Vỹ! Lâm Vỹ! Tôi đây!
Lâm Vỹ đưa mắt nhìn quanh và cuối cùng anh nhận ra cô.
Cô bé nhỏ và quá mỏng manh trên đỉnh cao ấy.
Đứng im, đừng cử động, tôi sẽ tìm chiếc thang cho cô!
Khi Ân Vũ đi từng bước, từng bước trên hành lang nhỏ hẹp về phía chiếc thang. Lâm Vỹ cảm thấy những sợi dây thần kinh sau gáy anh căng ra như những sợi dây đàn. Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, đầu gối cứng đờ một cách lạ lùng. Như thể những cử động của cô gái ấy đang tác động mãnh liệt lên anh.
Ân Vũ bỗng đứng lại, cô đưa mắt nhìn Lâm Vỹ, anh đang đứng bên dưới. Cô nghe anh hét lên:
- Đừng nhìn tôi! Hãy nhìn lối đi của mình! Hãy bình tĩnh và cố gắng lên!
Ân Vũ hít một hơi thở thật sâu, cô tiếp tục bước từng bước, từng bước một, tay vẫn bám chặt vào sợi dây thép...
Có đôi lúc cô tưởng chừng như mình không còn cảm giác nữa, chỉ muốn buông thả. Nhưng những lời nhắc nhở động viên ấm áp của anh, ý nghĩ Lâm Vỹ đang chờ cô bên dưới đã giúp cô vững vàng hơn.
Rồi khi tay cầm lấy thanh vịn đặt chân lên nấc thang đầu tiên, Ân Vũ mới tin rằng mình đang còn sống.
Ân Vũ xuống thang chậm rãi, hết sức thận trọng cho đến khi chân cô chạm đất.
Bây giờ thì cô không thể cố gắng chịu đựng thêm nữa. Cô ngã vào lòng anh.
Lâm Vỹ cũng ôm lấy cô, anh vỗ nhè nhẹ vào vai cô, cho tới khi thấy cô lấy lại bình tĩnh, cảm thấy hơi thở của cô đã trở lại bình thường, anh mới đẩy cô ra xạ ánh mắt thật nghiêm khắc khi nhìn cô:
- Tại sao cô làm việc này? Cô cũng biết là không ai buộc cô phải làm kia mà?
Ân Vũ lí nhí trả lời anh:
- Tôi biết. Tôi biết, nhưng tôi muốn làm. Tôi muốn học tập đầy đủ như những người công nhân khác. Để một ngày nào đó tôi có thể được gọi lên trên ấy. Và tôi muốn biết chắc chắn là tôi có thể làm được.
- Nhưng cô có biết là nó nguy hiểm, nếu không mang những dụng cụ bảo vệ an toàn, thì sẽ dẫn đến cái chết không?
- Tôi cũng sợ lắm! Nhưng bây giờ tôi lại thật thỏa mãn. Tôi đã làm được, tôi vẫn còn sống!
- Lâm Vỹ lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng:
- Ông Gia Lập đã đồng ý cho cô leo lên trên đó à?
- Không! Ông ấy không biết. Là do tôi tự ý làm. Nhưng có thể ai đó không biết tôi ở trên ấy, nên đã mang chiếc thang cất đi. Khi tôi nhìn xuống bên dưới thì không còn một ai.
Lâm Vỹ trừng trừng nhìn cô, giọng anh rắn rỏi:
- Tôi cấm cô tùy tiện hành động trong công ty này! Phải chấm dứt ngay những trò nguy hiểm như vừa rồi! Nghe rõ không?
- Vâng, cho tôi xin lỗi. Và cảm ơn anh rất nhiều Lâm Vỹ1
- Về thôi, không phải lúc nào tôi cũng có mặt để cứu cô đâu. Tôi không muốn nghe nói tiếng xin lỗi hay cảm ơn với tôi, chỉ vì sự bướng bỉnh ngốc nghếch của cô.
Anh nắm chặt tay cộ Bàn tay lạnh giá.
Khi phóng xe trên con đường quanh sườn dốc trở về nhà, họ hầu như không nói chuyện với nhau. Lâm Vỹ có vẻ như bận tâm về điều gì. Còn Ân Vũ ngả người tựa đầu vào ghế thỉnh thoảng liếc nhìn anh qua khóe mắt.
Anh đang nghĩ về ai, hay việc gì nhỉ? Rõ ràng có điều gì đó mà anh không muốn chia sẻ cùng cô.
o O o
Ân Vũ chìm đắm trong dòng suy nghĩ, đến nỗi khi ra khỏi cổng công ty cô không nhận thấy một chiếc ô tô đỗ dưới một bóng cây bên cạnh.
- Ân Vũ! Ân Vũ!
Nghe tiếng gọi, Ân Vũ ngẩng đầu lên, cô ngạc nhiên khi thấy Khả Vi đang ngồi trên xe vẫy tay về phía cô.
- Cô có thể nán lại vài phút được không? Tôi muốn nói chuyện với cô!
- Cô gái vừa nói, vừa với tay mở cửa xe.
Ân Vũ không hào hứng gì nói chuyện vào lúc này, nhưng chẳng thể nào từ chối được. Cô chậm chạp đi vòng ra phía cạnh xe, nhưng không vào xe ngay:
- Tôi e rằng người tôi không được sạch. Bộ quần áo mặc làm việc cả ngày này có thể làm bẩn nệm của cô.
Ân Vũ vừa nói vừa đưa mắt nhìn nệm ghế bằng da màu kem phẳng lì.
Khả Vi phẩy tay:
- Đừng có nghĩ đến chuyện vặt ấy. Chúng tôi có người giúp việc, nếu cần thì bảo họ lau sạch chứ có gì đâu.
Như mọi khi, Khả Vi ăn mặc thật sang trọng. Chiếc váy màu đen ngắn tay, cổ hở rộng, ôm lấy thân hình đầy khêu gợi của cô ta.
Ân Vũ ngồi vào ghế băn khoăn không biết điều gì đã xui khiến Khả Vi đợi cô ở đây?
Thắc mắc của cô được giải đáp ngay, khi Khả Vi bắt đầu lên giọng sắc lạnh của một kẻ quý tộc quyền thế:
- Ân Vũ, tôi muốn nói chuyện với cộ Có phải trong những ngày gần đây, cô đã trải qua những cơn khủng hoảng ghê gớm trong công ty không? Suýt chết ngạt trong nhà kho và bị treo lơ lửng trên cao.
Những lời cô ta được nói quá tự nhiên làm Ân Vũ sửng sốt. Làm thế nào mà cô ta biết vậy nhỉ? Có phải Lâm Vỹ có chuyện gì cũng kể hết cho cô ta nghe không? Và anh sẽ nói chính anh là người đã hai lần cứu sống cô?
- à,vâng. Lúc đó tôi cũng hoảng lên một chút. Nhưng sau đó có người đến cứu kịp lúc, nên tôi đã không nguy hiểm gì.
Ân Vũ trả lời tỉnh khô, mặc dù khi nói vậy, một cơn ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng vì cô nhớ lại những giây phút hãi hùng khi cánh cửa không mở ra được và chiếc thang đột nhiên biến mất.
- Ồ, đúng, đúng - Khả Vi gật đầu, vừa nói cô ta vừa lấy móng tay đỏ hồng gõ nhè nhẹ lên tay lái - Nhưng liệu việc ấy đã kết thúc chưa? Tôi tin rằng, nếu tôi ở vào địa vị của cô, tôi phải suy nghĩ một chút. Có thể coi đó như một lời báo trước chăng? Thành thực mà nói tôi sẽ tự hỏi liệu có ai đó không muốn tôi có mặt ở đây? Và... - Khả Vi tiếp tục với vẻ điệu đà: - Và như vậy cô sẽ hoàn toàn nghĩ đúng. Bởi vì tôi không muốn cô ở lại đây. Tôi không muốn cô có mặt ở công tỵ Tôi lại càng không muốn cô có mặt bên cạnh Lâm Vỹ!
Ân Vũ hết sức ngạc nhiên... Khả Vi à? Cô quay sang nhìn cô gái quý tộc với vẻ bối rối:
- Vậy tôi phải hiểu rằng, cô có liên quan đến hai sự cố xảy ra với tôi?
Khả Vi gật đầu:
- Đúng, tất nhiên.Tất cả mọi việc.
- Nhưng cộ.. Cô...?
Giọng Ân Vũ tắc nghẹn. Thật không thể nào tin được. Khả Vi thừa nhận đã làm những việc có thể coi như những hành động tội ác, những sự chủ mưu giết người. Vậy mà cô ta vẫn nhơn nhơn như chẳng có chuyện gì cả.
- Thôi Ân Vũ, đừng có xúc động nữa. Như cô đã nói, cuối cùng tánh mạng cô vẫn không nguy hiểm kia mà.
Ân Vũ nhìn Khả Vi với ánh mắt nghi ngờ. Làm sao một phụ nữ luôn ăn mặc như thế kia đi qua tòa nhà nhan nhản công nhân mà không bị ai nhìn thấy? Cô hỏi:
- Tại sao cô không bị phát hiện?
- Tôi ấy à? ồ, là vì tôi không tự mình làm việc đó! Trời ơi, không! Một người công nhân đã làm việc đó! - Cô ta ranh mãnh liếc nhìn Ân Vũ - Cô biết đấy, vì tiền họ có thể làm tất cả mọi việc.
Ân Vũ vẫn còn bàng hoàng trước toàn bộ sự việc. Cô hỏi:
- Nhưng tại sao cô lại làm như vậy?
- Tại vì cô quá bướng bỉnh và cứng đầu. Ngay lần đầu tiên gặp cô tại nhà Lâm Vỹ, tôi đã cố ý cho cô thấy rằng Lâm Vỹ là của tôi. Rằng tôi không muốn cô gây thêm những khó khăn. Nhưng cô vẫn ở lại. Thậm chí còn làm việc ở công ty mỹ phẩm. Cô bắt đầu thu hút sự chú ý của Lâm Vỹ. Tôi hy vọng những sự cố xảy ra với cô cũng đủ để cô hiểu rằng, tôi cảnh cáo cộ Tôi không muốn cô ở đây!
Ân Vũ phản đối:
- Nhưng tôi được sở hữu một số cổ phần của mình ở công ty mỹ phẩm và tôi muốn tiếp tục sự nghiệp của cha mẹ mình. Tôi yêu thích công việc này. Đó là lý do duy nhất để tôi làm việc ở đây.
- Tôi không nghi ngờ điều đó, nhưng tôi không ngờ Lâm Vỹ lại cho cô cơ hội khi đã biết anh ta quan niệm như thế nào về phụ nữ làm việc trong công tỵ Và tôi biết những người trong ngôi nhà họ Lâm rất thương mến cộ Và điều đó làm tôi không thích.
Ân Vũ tròn mắt, nhưng cô không cắt ngang lời Khả Vị Khả Vi tiếp lời:
- Nó cũng có nghĩa là Lâm Vỹ đã bắt đầu quan tâm đến cô.
- Khả Vi, cô cũng biết đấy, Lâm Vỹ thật sự không thích tôi làm việc ở công ty, nhưng anh ta buộc phải chấp nhận vì tôi muốn học tập, muốn thử nghiệm. Anh ta nghĩ biết đâu sau đó tôi cảm thấy công việc không thích hợp với mình, hoặc tôi không đủ sức chịu đựng, thì tôi sẽ nhượng lại cổ phần của tôi cho anh ta.
- Nhưng cô đã trải qua được những thử thách gian khổ bước đầu. Cô có thể vững tin rằng mình đã trở thành thành viên của công tỵ Thêm nữa, cô không chỉ làm việc cùng Lâm Vỹ ban ngày, mà còn sống cùng anh ta trong biệt thự vào ban đêm.
Ân Vũ nhếch môi:
- Nếu cô nghĩ tôi theo đuổi anh ta thì cô hoàn toàn sai lầm. Tôi không quan tâm gì đến anh ta.
Khả Vi trợn mắt lên:
- Tôi sai à? Có thể coi là như vậy, nhưng có một điều chắc chắn là tôi không nhìn sai về Lâm Vỹ. Anh ta tuy là một kẻ đàn ông bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại mang trong người một bầu máu nóng. Kích động anh ta không khó gì. Cô thì lúc nào cũng lởn vởn trước mắt anh tạ Ân Vũ, có ai nói cho cô biết rằng cô rất hấp dẫn không? Cô có đôi mắt trong sáng và nụ cười đẹp đầy thánh thiện. Tôi không thể vì ganh ghét cô mà không nhìn nhận điều đó, đồng thời tôi biết sớm hay muộn gì Lâm Vỹ cũng nhận ra điều đó như tôi. Lúc đó, chúa mới biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi nói là chúa mới biết, nhưng tôi cũng biết.
Ân Vũ phẫn nộ nhìn Khả Vi:
- Chẳng lẽ tôi không có quyền gì trong việc này sao? Cô cho rằng tôi không có suy nghĩ riêng của mình à? Nếu như tôi không thấy anh ta hấp dẫn thì sao?
Khả Vi cười thành tiếng:
- Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi muốn cô đi khỏi đây cho khuất mắt tôi. Nếu không, cô sẽ gặp nhiều phiền toái đấy!
Ân Vũ nắm lấy cửa xe nói:
- Tôi phải hiểu rằng nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ gặp nhiều phiền toái do cô gây nên chăng?
- Đúng, tất cả sẽ không dừng lại. Cô có yên tâm khi sự sống của mình bị đe dọa từng giây, từng phút không, cô Ân Vũ?
Cô ta tinh quái nhìn Ân Vũ rồi tiếp:
- Lâm Vỹ là một người đàn ông đầy hấp dẫn. Song lại là một khách hàng đầy khó tính. Anh ta cũng bằng xương bằng thịt, anh ta không thể chống chọi được sức quyến rũ của tôi. Trước lúc cô đến đây, tôi nghĩ rằng tôi là người duy nhất có thể buộc anh ta nói lên điều tôi muốn. Đó là một cuộc hôn nhân giữa tôi và anh tạ Và tôi cũng tin chắc anh ta sẽ vì tôi mà quên đi lời thề suốt đời sống độc thân của mình. Bây giờ, cô lại là cái gai trước mắt tôi Ân Vũ, tôi nói cho cô biết, trước khi quá muộn tôi quyết không bỏ cuộc. Tôi sẽ tranh giành LâmVỹ với cô tới cùng. Và nếu như cô muốn chống lại tôi thì cô cũng biết điều gì sẽ xảy đến với mình!
Ân Vũ ra khỏi xe. Cô nói:
- Nếu như cô đã nói hết thì tôi xin phép đi đây! Tôi mệt lắm rồi!
Khả Vi gật đầu:
- Tôi đã nói hết những gì tôi muốn nói với cộ Và tôi hy vọng cô sẽ ghi nhớ nó. Vả lại, nếu tôi ở địa vị của cộ Tôi sẽ không kể cho Lâm Vỹ biết sự việc xảy ra ngày hôm naỵ Bởi vì nếu bị hỏi tôi sẽ chối biến. Tôi nói rằng cô quá yêu Lâm Vỹ nên mới ganh ghét tôi, muốn đổ tội cho tôi. Rồi mọi người sẽ tin điều tôi nói. Ai cũng biết chúng tôi là người yêu của nhau.
Ân Vũ mím môi không nói gì.
Khả Vi khởi động ô tô, rồ máy vài lần rồi nói:
- Nhớ, đừng đụng đến Lâm Vỹ và cũng đừng để Lâm Vỹ đụng vào người cô đấy!
Cô ta cho xe vòng lại, phóng xuống chân đồi về phía ngôi biệt thự. Để lại đằng sau một đám bụi mù mịt.
Ân Vũ không ngờ Khả Vi lại như vậy. Trơ tráo bày trò hãm hại người ta, rồi điềm nhiên thừa nhận như thể đó là một trò đùa nhẹ dạ.
Ân Vũ không có ý chạy đua giành giật tình yêu LâmVỹ đối với Khả Vị Khả Vi đã không những là một cô gái cực kỳ xinh đẹp mà còn là một cô gái nghiệt ngã đến tàn nhẫn. Cô ta sẽ đạt được những gì cô ta theo đuổi.
Ân Vũ thong thả bước về ngôi biệt thự, bên tai cô vẫn còn văng vẳng những lời Khả Vi nói. Những lời về các sự cố ở công tỵ Những lời về Lâm Vỹ.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ