Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Q2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
T
iễn Lương lão gia ra về thì thấy tộc trưởng đứng đó nhìn y với đôi mắt của oán phụ, Vân Tranh sởn gai ốc, không biết ông học của ai.
Thừa phụng lang, cái chức quan tòng bát phẩm nhỏ tí xíu, lại còn là hư chức, chỉ ăn lộc không quản việc, nhưng thế là quá ngênh ngang ở Đậu Sa huyện rồi, Vân Đại thấy mình không cần làm ác bá ở đây, nên quan phục đẹp đẽ cất trong rương, chẳng định lấy ra dùng.
Nhưng mà rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt của tộc trưởng, ông cụ rất muốn sờ đầu quan, thời gian qua nhiều quan viên tới đây, nhưng ông không dám làm thế, nhưng giờ khác rồi, Vân Đại cũng là quan, cho nên ông muốn sờ đầu quan, nếu có thể đá đít quan một cái thì đủ đi khoe với tổ tông luôn rồi.
Mặc quan phục rất phức tạp, cổ tròn tay rộng, dưới còn có đai to tướng, đầu mũ cánh chuồn, chân đi giày ống cao, tất trắng buộc lên tận đùi. Khi Tịch Nhục quỳ xuống giúp mình thay quần áo, Vân Tranh cảm giác giống phân đoạn tà ác nào đó trong JAV.
Đứng tới tê chân mới mặc xong được quan phục, tộc trưởng cười không ngớt tay xoa đầu Vân Đại, gật gù: - Đẹp! Đẹp! Trại ta cũng có quan viên rồi, cháu ngoan, cháu ngoan giỏi lắm.
Thấy hương thân trong trại cũng muốn sờ, Vân Đại dứt khoát ngồi luôn xuống cho mọi người sờ chán thôi, dù sao có phải là nữ nhân quái đâu, bị người ta sờ cũng chả mất gì.
Quần áo chẳng vừa, quá rộng, cho dù có thắt chặt đai lưng vào cũng chẳng khá hơn, điều này nói lên quan viên Đại Tống toàn là đám mông to bụng phệ.
- Gia gia, phải sửa nhỏ đi một chút, thế này đi lại vướng víu lắm.
Thương lão nghiêm khắc cấm chỉ: - Không được, quần áo là do triều đình phát, mỗi tấm vải đại biểu cho long ân, thiếu một miếng cũng không được, phải làm cho thân thể vừa với quần áo chứ không được sửa quần áo vừa với thân thể. Nói tới đó thở dài: - Cháu ngoan à, cháu gầy quá, chẳng có chút uy vũ của quan viên gì cả, nhất là cái bụng nhỏ tẹo kia đúng là thất bại, bụng phải ưỡn ra mới uy phong.
Nhìn thấy Tịch Nhục gật đầu không ngớt, Vân Tranh cảm thấy không nên cãi nhau về quan niệm thẩm mỹ với họ làm gì, bụng bự? Bia đâu ra mà bụng bự được.
Quan lớn quan nhỏ đi hết rồi, trong trại liền bận rộn tíu tít, trại hiếu khách, nhưng đại tiệc trong trại thì không hưởng ứng người ngoài tham gia, quy củ cũ, mỗi hộ chuẩn bị một hai món ăn ngon, lần này chất lượng cao hơn hẳn khi Vân Tranh thi đỗ trở về, nhà ai cũng có rượu nữa, bày ê hề.
Thương lão đi từ đầu trại tới cuối trại, mỗi bàn uống ba chén rượu, bữa cơm này ông cụ ăn vô cùng thống khoái, tới nước mắt nước mũi giàn dụa, cố tới bàn cuối cùng, uống hết chén rượu cuối cùng thì lăn quay ra đất, gọi không tỉnh nữa, may mà còn nghe thấy tiếng ngáy, không thì ai cũng nghĩ là có chuyện rồi.
Vân Tranh cũng ăn một vòng rồi về nhà, nhìn đám đông náo nhiệt qua cửa sổ, y thích những cuộc tụ hội như vậy, cho dù cơm chẳng hợp miệng cũng thích, ấm áp lắm, cảm giác rất thật, đúng, chính là cảm giác này.
Món Vân gia dùng chiêu đãi mọi người là bánh bao.
Bánh bao trong nhà chẳng bao giờ đủ ăn hết, dù Tịch Nhục và Hàm Ngưu có hấp bao nhiêu cũng thế, luôn có thực khách chảy nước miếng đợi bánh bao chín.
Hương thân vào Vân gia thoải mái như vào nhà mình, tự lấy bát đũa từ trong tủ ra, chỉ có hai cái bát có hoa văn và đũa trúc trắng là không ai đụng vào, dù là lão bà của Thương Nhĩ cũng không, ai cũng biết, Vân Đại và Vân Nhị không thích người khác dùng bát đũa của mình.
Trước kia tham lợi nhỏ là do nghèo mà ra, không liên quan tới phẩm chất, áp lực sinh tồn làm họ nghĩ mọi cách tiết kiệm thức ăn trong nhà, cho nên thấy của nhà người ta là ăn cho cố. Giờ thì không cần lo tối nay còn có cái ăn không nữa, ai cũng trở nên chính trực, cao lớn, người xưa nói phú quý rồi mới có lễ nghĩa thực không sai chút nào.
Vân Đại và Vân Nhị ngồi trong nhà tính toán gia sản, con số này đã vượt qua khả năng đếm của Tịch Nhục mất rồi, Vân Nhị báo số, Vân Đại gảy bàn tính, mất một canh giờ mới làm rõ.
Giao tử có sáu nghìn bốn trăm quan, bạc một nghìn một trăm bốn lăm lượng, vàng sáu mươi lượng, còn về tiền đồng thì Tịch Nhục đựng được tám hũ, tính toán xong Vân Tranh mới lẩm bẩm: - Rốt cuộc mình có chút tích góp rồi.
Đoán chừng Thương lão nghe thấy câu này sẽ đá y một cái lộn từ trên ghế xuống, vậy còn nói là "chút", đúng là tạo nghiệt.
Khâu bạc vụn vào y phục là truyền thống của Vân gia, dù Vân Đại, Vân Nhị hay Tịch Nhục, Hàm Ngư, Hầu Tử đều có mấy mẩu bạc ở góc áo kín đáo, Vân Đại trước kia quay cuồng kiếm tiền trang trải cuộc sống, cho nên không để người Vân gia ra ngoài mà không có tiền, cái này là ám ảnh thành bệnh rồi.
"Lưng đeo mười vạn quan tiền" thì phải "Phen này cưỡi hạc tới miền Dương Châu", Vân Tranh không tới được Dương Châu đành tới Thành Đô, nhà cửa đã được Lương lão gia chuẩn bị hộ rồi, nha hoàn phó dịch đã có đủ, đồ gia dụng không thiếu gì, chỉ vào là ở được, Hoa Nương chuyến này đi sẽ ở đó trước, Hầu Tử đi theo cũng có trách nhiệm chuẩn bị trước để đón mọi người.
Để trong nhà nhiều tiền như thế không hay, nên mai cần đem tiền tới Lương gia đổi thành giao tử, chở mấy xe tiền đi khắp thế giới, khác nào mời người khác tới làm thịt mình.
Vân gia hiện có của ăn của để, cho nên tới lúc chú trọng lễ nghi rồi, Vân Nhị không được cởi truồng chạy khắp trại nữa, Tịch Nhục cũng không được cái áo nào cũng may túi lớn như túi kanguru đựng thức ăn và đồ chơi của Vân Nhị nữa. Còn Hàm Ngưu da dày xương cứng, là tên võ biền bẩm sinh, nghe nói học mót được của Tiếu Lâm vài chiêu, thế nào cũng phải kiếm một bộ võ phục cho oai hùng, không thể ăn mặc chẳng khác gì ăn mày giống Tiếu Lâm được.
Về phần Vân Tranh, chỉ cần một bộ trường sam xanh nhạt là đủ, người đọc sách mà, thế mới dễ lừa người khác.
Sơn trại dần quay lại cuộc sống nhàn nhã xưa, mưa phùn rả rích mùa đông đã tới, sương mù màu xanh lần nữa lượn lờ khắp sơn trại như tranh vẽ.
Trước khi tuyết lớn lấp đường đi, Lại Bát nóng ruột tới thảo nguyên một chuyến, nói với Vân Tranh, Hùng Ưng bộ đúng là tan rồi, kẻ hưởng lợi không phải là Hắc Thủy bộ và Hoa Ma bộ, mà là bộ tộc mới tên Thiên Mã bộ, kỳ thực là do đám mạc đạt lập nên, mạc đạt trên thảo nguyên tụ tập cả ở địa bàn Hùng Ưng bộ, bọn họ thoát khỏi cuộc sống cường đạo, bắt đầu cuộc sống bộ tộc, đúng như Vân Tranh đoán, không có cuộc thảm sát nào cả, thậm chí Lại Bát gặp lại tình nhân của mình vẫn ở cái lều đó, nhưng trượng phu nàng thì đã là người khác.
Tất nhiên đám võ sĩ cầm đầu và đầu nhân của Hùng Ưng bộ bị giết hết, ba đứa nhi tử của Hùng Ưng vương đều bị buộc vào ngựa kéo lê tới chết, đám thê nữ của ông ta trở thành sở hữu của đại vương mới.
Vân Tranh thở phào, không nhiều người phải chết, thế là tốt.
Lại Bát nói thêm: - Người Thổ Phồn nói, nếu chúng ta có thể dùng đồ sắt đỏi chiến mã thì càng tốt, đảm bảo đưa ra cái giá đôi bên đều chấp nhận được.
Một bộ tộc mới trỗi dậy thì tất nhiên cái gì cũng thiếu, đám mạc đạt đem toàn bộ tích góp dùng kiến thiết bộ tộc vẫn không đủ, khai quốc cần mua chuộc lòng người, thu hút khách thương, đây là quyết định anh minh.
Nhưng mà đồ sắt là vật tư cấm, ngươi bán mấy cái nồi sắt không sao, chứ bán vũ khí đi là tội giết cả nhà, chỉ là chiến mã là thứ triều đình rất cần, đường đường nước lớn, những con ngựa cao to nhất lại đem thiến dùng kéo xe mất rồi, không kiếm nổi mấy chiến mã dũng mãnh thực sự.
Chuyện này đoán chừng phải tìm quan viên như Lỗ Thanh Nguyên mới được phép, Vân Tranh không định buôn lậu, ngươi không thể vì mình là người ngoài mà coi thường quy củ nơi này, ai cũng tuân theo, ngươi là cái gì mà ngoại lệ? Quá dị loại thì ngày tàn cũng không xa nữa.
Viết thư cho Lỗ Thanh Nguyên cùng Xa mã ti, nói rõ chuyện giao dịch này, thành hay không phải xem ý tứ bên trên, y không muốn dính vào cái nhân quả này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q2
31
Q2 - 31
https://isach.info/story.php?story=q2__31