Chương 10 Dấu Vết
lô! A lô! Xin cho biết tôi được hân hạnh nói chuyện với quí vị nào ở đầu dây đó ạ?
Phải trả lời nhanh nếu không thì... Tôi thấy anh Đông đang từ từ đi vào trường. Anh đã vượt qua cổng tiến về phía đặt khuôn.
Quýnh quá, tôi hỏi đại:
- Tôi là má của em Liên lớp 10A1. Tôi muốn nói chuyện với người có thẩm quyền của nhà trường!
Tôi cố sửa giọng cho có vẻ đạo mạo người lớn. Tôi cảm thấy tim tôi đập bình bịch.
- A lô! Dạ thưa bà, bà có thể nói với tôi được ạ! Tôi là đại diện thường trực của ban giám đốc sáng nay.
Bà! Ông Tư gọi tôi bằng bà! Tôi nói:
- Thưa ông! Sáng qua cháu Liên đi học như thường lệ…
- Sao bà?
- Cháu Liên có đeo một cái đồng hồ... Cái đồng hồ đó quí lắm... bằng vàng...
- Thưa bà! Xin bà nói rõ... Bà muốn nói gì với nhà trường ạ...
Ông Tư nói có vẻ sốt ruột.
- Cháu bị giựt mất đồng hồ đó rồi! Cháu khóc suốt từ sáng hôm qua đến hôm nay...
Lúc đó tôi thấy anh Đông ôm một bịch bằng giấy xi măng vừa ra khỏi cổng trường. Tôi vội nói nhanh:
- Nhưng! Nhưng! Thưa ông cháu nó đã tìm được rồi ạ! Cám ơn ông! Cám ơn ông ạ!
Vừa nói xong, tôi vội đặt ống nghe xuống ngay vì sợ ông Tư nổi giận.
Tôi chạy lại gặp anh Đông. Ngó tôi, anh nói:
- Đôi giày thật khổng lồ!
Tôi cầm cái khuôn lên xem. Tôi hỏi anh:
- Anh có thấy những chữ Tàu ở gót chân?
- Thấy chứ! Anh nghi lắm...
- Phải anh nghi Quách Tĩnh không?
- Phải! Mình đến Xu Xu ngay xem sao!
Anh em chúng tôi bèn lái xe thẳng đến nhà Xu Xu. Cái khuôn bằng xi măng quí giá để tìm dấu vết thủ phạm xâm nhập trường nằm gọn ở giỏ xe Honda của tôi.
May quá! Chỉ có một mình Xu Xu ở nhà! Ông bà Hùng ra phố, Quách Tĩnh lên Chợ Lớn thăm bà con. Chúng tôi bèn nói cho Xu Xu nghe và đưa cho Xu Xu cái khuôn bằng xi măng in dấu vết chân của kẻ gian. Tuy nhiên, Xu Xu vẫn không tin Quách Tĩnh là tác giả các vết chân đó. Anh Đông khẩn khoản:
- Xu Xu cứ thử để cho chúng tôi so sánh vết chân này với giày của Quách Tĩnh đi.
Xu Xu bắt buộc phải dẫn chúng tôi vào phòng riêng Quách Tĩnh. Xu Xu có vẻ không bằng lòng. Anh Đông lấy một chiếc giày của Quách Tĩnh đặt vào khuôn thấy vừa khít.
Anh nói:
- Chả nghi ngờ gì nữa! Đúng là vết giày của Quách Tĩnh rồi!
Lúc đó, bỗng có một tiếng động nhỏ nổi lên. Chúng tôi ngẩng đầu: Trời! Quách Tĩnh!
Quách Tĩnh ngó chúng tôi giận dữ:
- Xin hai nị giải thích tại sao lại dám vô phòng riêng của ngộ?
Xu Xu liền trả lời thay chúng tôi:
- Xin lỗi Quách Tĩnh! Nhưng tôi vừa tìm ra chứng cớ là Quách Tĩnh đã lén lút vào trường ban đêm. Xin anh hãy giải thích tại sao anh có hành động mờ ám như vậy?
Quách Tĩnh rảo mắt ngó chung quanh. Khi thấy chiếc giày nằm vừa khít trong cái khuôn bằng xi măng, Quách Tĩnh hiểu là mình đã bị bại lộ.
Lúc bấy giờ, Quách Tĩnh bên tiến tới ngồi cạnh chúng tôi. Quách Tĩnh bắt đầu nói:
- Cách đây mười năm, giòng họ Quách ở Hồng Kông có một gian hàng buôn hột xoàn thuộc vào hàng lớn nhất thế giới, khắp năm châu đều nghe tiếng. Nhưng, vì không may mắn, cách đây hai năm, cụ Quách Xú Há đã bị khánh tận.
Xu Xu chận Quách Tĩnh lại, nói với chúng tôi:
- Đó là ông cậu ruột của tôi. Tôi đã sống với ông khi tôi còn ở Hồng Kông. Ông rất già và rất đạo đức. Hiện nay ông đã 80 tuổi. Vì đạo đức thật thà nên ông mới bị khánh tận khi buôn hột xoàn.
Chờ Xu Xu nói xong, Quách Tĩnh tiếp:
- Sau đó, phần tài sản còn lại cũng bị nhà cầm quyền ở Hồng Kông tịch thu luôn chỉ trừ một vòng hột xoàn hết sức quí giá là thoát khỏi nhờ lúc đó được gởi ở Chợ Lớn trong tay một người hết sức thân tín của cụ. Vòng hột xoàn phát xuất từ Hồng Hải trị giá hàng trăm triệu Mỹ kim. Đó là một trong những vòng hạt xoàn đắt nhất thế giới. Sau đó, ông Xu Hào ở bên Việt Nam từ nhỏ về thăm gia đình ở Hồng Kông. Nhân đó cụ Xú Há mới giao cho ông Xu Hào nhiệm vụ lấy lại vòng hột xoàn để cứu vãn nền kinh tế của gia đình. Cụ Xú Há đã ký giấy cho phép ông Xu Hào bán hột xoàn rồi gửi tiền về Hồng Kông. Vài tháng sau, cụ Xú Há nghe tin ông Xu Hào đã lấy lại được vòng hột xoàn và liền sau đó xảy ra tai nạn thảm khốc. Luôn mấy ngày chả ai nhớ gì đến vòng hột xoàn cả. Sau đó, cụ mới cho người điều tra biết là vòng hột xoàn vẫn chưa lọt vô tay bọn cướp và ông Xu Hào đã đích thân giấu cất ở một nơi bí mật nào đó. Cụ muốn tìm cách lấy cho được vòng hột xoàn ấy để lo cho tương lai của cháu cụ, tức là Xu Xu đó. Nhận được thư của ông bà Hùng gửi cho cụ xin phép nhận Xu Xu làm con nuôi theo di chúc của ông bà Xu Hào, cụ Xú Há tôn trọng ý muốn của người chết nên phải bằng lòng cho Xu Xu đi Sài Gòn dù cụ thương Xu Xu lắm. Nhân đó cụ đã cho ngộ theo để hầu hạ Xu Xu đồng thời có nhiệm vụ phải tìm cho được chiếc vòng hột xoàn.
Khi vừa đến Sài Gòn, ngộ thấy ngay là Xu Xu đang bị theo dõi sát.
Quách Tĩnh im lặng chốc lát, rồi nói tiếp:
- Nhà bị lục tung. Ngộ đã hiểu hiện cũng đang có một người khác đi tìm vòng hột xoàn đó. Như thế, ngộ phải tìm ra nhanh. Nếu không sẽ hỏng. Nhưng ngộ chả biết làm cách nào. Một thời gian sau, ngộ thấy anh Đông này tìm ra bức ảnh nổi con Rồng Vàng của ông Xu Hào vẽ để lại và ngộ được nghe Xu Xu đọc câu bí mật ở dưới bức ảnh.
Anh Đông liếc tôi. Quách Tĩnh đã tự thú là có nghe lén. Nhưng anh không nói gì hết để Quách Tĩnh nói tiếp:
- Ông Xu Hào phải giấu vòng hột xoàn ở một nơi bí mật để khỏi bị mất cắp. Ông đã viết câu bí mật: Ngôi nhà hiểu biết. Vì thế ngộ phải vào tìm trong trường lúc ban đêm vì ngôi nhà hiểu biết tức là ngôi trường.
Tôi hỏi:
- Anh vào trường bằng cách nào?
- Ngộ lén leo rào vào...
Tôi không hỏi nữa, Quách Tĩnh tiếp tục nói:
- Ngộ đã lén vào trường đẩy pho tượng Bà Triệu ra xem ông Xu Hào có giấu hột xoàn dưới đó không vì pho tượng này là một tác phẩm của ông Xu Hào. Sau khi đã xem xét thấy không có gì, ngộ tính đẩy pho tượng trở về chỗ cũ thì một tiếng động khả nghi nổi lên, ngộ hoảng sợ bỏ đi một nước.
Anh Đông chen vào:
- Như thế đã quá rõ rồi! Chúng tôi hiểu rồi! Cả hồ tắm nữa...
- Thưa anh Đông! Ngộ không có nậy gạch ở hồ tắm. Việc đó ngộ chả hiểu gì hết.
Anh Đông đứng dậy:
- Như thế nghĩa là bọn gian cũng đã vào trường tìm vòng hột xoàn. Chúng đã theo dõi Quách Tĩnh và Xu Xu vì chúng đoán hai người giữ kho tàng đó.
Quách Tĩnh nói:
- Phải! Bọn gian đã thấy ngộ vào trường.
Anh Đông tiếp tục lý luận:
- Có lẽ, bọn gian biết ngoài dạy vẽ, dạy nặn tượng, ông Xu Hào còn dạy cả bơi lội cho học sinh trong trường nữa. Vì thế bọn gian đã nghi ngờ ông Xu Hào giấu hột xoàn dưới hồ tắm. Tôi đã quan sát kỹ các viên gạch bị nậy, tôi nhận thấy có nhiều viên bị trét bởi một loại xi măng đặc biệt khác hơn các viên khác. Có lẽ bọn gian cũng nhận thấy thế nên nậy lên hy vọng tìm được vòng hột xoàn giấu phía dưới.
Xu Xu la lên:
- Anh Đông giỏi quá! Đúng là một nhà thám tư tài ba.
Anh Đông mỉm cười khiêm nhượng:
- Mình trở lại từ đầu trước khi xảy ra tai nạn, ông bà Xu Hào biết là đang bị theo dõi và bọn gian đó chính là tên Huynh hay Huyên gì đó đã gọi điện thoại nói gì với ông Xu Hào. Ông cảm thấy bị lâm nguy nên cố gắng vẽ gấp rút bức ảnh nổi Con Rồng Vàng và đồng thời tìm chỗ giấu vòng hột xoàn chờ Quách Tĩnh và Xu Xu qua.
Tôi hỏi:
- Nhưng ông bà đi lên Biên Hòa làm chi để bị gặp tai nạn?
- Anh đã nói với em, đó không phải là một cuộc dạo mát giữa trời mưa mà là… ông bà Xu Hào đã thi hành nhiệm vụ giấu vòng hột xoàn. Dù bị chết, ông bà cũng đã hoàn thành nhiệm vụ vì hiện nay bọn gian vẫn chưa tìm thấy gia tài hàng trăm triệu đô la đó!
Tới đây, Xu Xu đứng phắt dậy, dõng dạc nói:
- Bây giờ tôi đã biết rõ chuyện. Tôi phải tìm ra vòng hột xoàn với bất cứ giá nào để ông tôi khỏi buồn, nhất là để ba má tôi bằng lòng vì tôi biết ba má tôi vẫn muốn thế.
Anh Đông ngó Xu Xu mỉm cười:
- Xu Xu yên chí! Chúng tôi sẽ giúp bạn!
Nhưng Quách Tĩnh không bằng lòng:
- Không! Cám ơn hai nị nhiều lắm. Nguy hiểm lắm! Hai nị hãy quên hết chuyện vừa rồi đi! Ngộ sẽ tìm một mình.
Xu Xu nói:
- Anh Đông và chị Hương đây tốt lắm, lại giỏi nữa, cứ để anh chị ấy giúp đỡ chúng ta. Càng hay chứ đâu có gì trở ngại.
Quách Tĩnh vẫn cãi:
- Không! Cụ Xú Há đã dặn không cho người ngoài xen vào!
Anh Đông bình tĩnh:
- Nhưng anh nên nhớ là theo như câu bí mật ở bức ảnh Con Rồng Vàng thì có lẽ hột xoàn ở trong trường. Nếu chúng tôi không giúp anh thì anh làm sao vào trường dễ dàng được. Nếu anh cứ bí mật vào một mình thì nhất định có ngày sẽ bị lộ lúc đó anh sẽ bị lâm nguy vì luật pháp xứ này cấm xâm nhập các cơ sở công cộng một cách lén lút. Quách Tĩnh có vẻ chịu thua lý của anh Đông. Nghĩ một lát, Quách Tĩnh nói:
- Để ngộ xem quẻ đã!
Quách Tĩnh lại bàn lấy ra một cái bát và hai đồng xu, Quách Tĩnh cầm hai đồng xu chắp tay lại, mắt nhắm nghiền, miệng khẽ lẩm bẩm mấy câu thần chú. Vài phút sau, Quách Tĩnh bỏ hai đồng xu xuống chén. Hai đồng xu rơi xuống lẻng kẻng rồi quay tròn trước khi ngã xuống. Sau khi ngó kỹ hai đồng xu, Quách Tĩnh tươi cười nói với chúng tôi:
- Ông bà cho đã cho phép anh và chị giúp đỡ chúng tôi. Cám ơn anh chị.
Quách Tĩnh cúi rạp mình chào chúng tôi. Chúng tôi cúi đầu đáp lễ.
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng