Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần I . 10
ái tin do người chỉ huy tháp báo cho Mel Bakersfeld về cuộc họp mà dân chúng Meadowood định tồ chức, hóa ra chính xác.
Cuộc họp trong hội trường trường Sunday của Nhà thờ Baptist First Meadowood - cách sân bay chừng mười lăm giây trên máy bay phản lực cất cánh tử đường băng 2-5 - đã diễn ra trong nửa giờ. Cuộc họp bắt đầu muộn hơn dự định, vì hầu hết những người tham dự - tổng cộng khoảng sáu trăm người, không kể trẻ con, dù đi xe hay đi bộ, đều phải khó khăn lắm mới tìm được lối đi trên lớp tuyết dày. Nhưng dù sao họ cũng đã tới.
Cộng đồng Meadowood là một tập hợp hỗn tạp, như có thể được tìm thấy trong bất kỳ cộng đồng thịnh vượng trung bình nào của Hoa Kỳ. Những người đàn ông, một số là giám đốc điều hành cấp trung, một số nghệ nhân khác, với một số thương nhân địa phương. Về số lượng, nam và nữ xấp xỉ nhau. Vì là tối thứ sáu, bắt đầu kỳ nghỉ cuối tuần, hầu hết đều ăn mặc giản dị, ngoại lệ là nửa tá du khách từ bên ngoài cộng đồng và một vài phóng viên báo chí.
Hội trường trường Sunday giờ đây đông đúc, ngột ngạt và đầy khói thuốc. Tất cả các ghế đều có người ngồi, và ít nhất một trăm người đang đứng.
Riêng việc có từng ấy người chịu rời khỏi căn nhà ấm cúng để tới đây giữa trời bão tuyết, cũng đủ nói lên một cách hùng hồn về khí phách và mối quan tâm của họ. Không những thế, người nào người nấy đều lộ vẻ bực tức cực độ.
Sự tức giận - gần hữu hình như khói thuốc lá - có hai nguồn. Đầu tiên là sự cay đắng đã lâu với sản phẩm phụ của sân bay - tiếng ồn ào ầm ầm, ầm ầm của máy bay phản lực đã tấn công các ngôi nhà của Meadowood cả ngày lẫn đêm, phá vỡ sự yên bình và riêng tư, khiến họ ngủ hay thức cũng đều không được. Thứ hai, tiếng động ấy làm họ phát điên lên ngay cả lúc này, khi suốt thời gian cuộc họp, những người ngồi đây thỉnh thoảng lại không nghe tiếng nhau.
Thực ra một số khó khăn trong cuộc họp đã được dự đoán trước. Cuộc họp đã diễn ra với một hệ thống tăng âm di động mượn từ nhà thờ. Tuy nhiên, điều không được mong đợi là tối nay máy bay phản lực cất cánh ngay trên đầu họ, khiến cả tai người và hệ thống tăng âm di động đều vô dụng. Nguyên nhân mà họ không biết và không quan tâm, đó là đường băng 3-0 đã bị chặn bởi chiếc Boeing 707 Aéreo-Mexican, và các máy bay khác được hướng dẫn sử dụng đường băng 2-5 thay thế. Đường băng 2-5 chĩa thẳng vào Meadowood như một mũi tên; trong khi nếu cất cánh từ đường băng 3-0 thì máy bay không bay thẳng trên đầu thị trấn, mà chỉ chếch bên cạnh thôi.
Trong một khoảnh khắc không tiếng ồn, vị chủ tọa cuộc họp, mặt đỏ bừng, la hét, “Kính thưa quý bà và quý ông, đã nhiều năm nay chúng ta cố gắng dàn xếp với ban giám đốc sân bay và các hãng hàng không. Chúng ta nhiều lần nhắc họ rằng, sân bay phá sự yên tĩnh trong các ngôi nhà của chúng ta. Nhờ những người ngoài cuộc, những người chứng kiến vô tư bên ngoài, chúng la đã chứng mỉnh rằng, không thể nào sống nổi trong cái tiếng động ầm ầm cứ trút lên đầu chủng ta như vậy. Chúng ta nói rằng, tâm lý chúng ta đang bị đe dọa, vợ con chúng ta, và chính chúng ta, đang sống trên bờ vực của sự suy sụp thần kinh, nhiều người thực tế đã bị như thế”.
Chủ tọa là một người đàn ông to béo, hói đầu tên là Floyd Zanetta, một người quản lý công ty in ấn và có nhà ở Meadowood. Zanetta, sáu mươi tuổi, đóng vai trò khá quan trọng trong các vấn đề cộng đồng, và trong vạt áo khoác thể thao của ông ta là một huy hiệu phục vụ lâu dài của câu lạc bộ Kiwanis [15].
Cả chủ tọa và một người đàn ông trẻ hơn ăn mặc hoàn hảo đều ở trên một cái bục nhỏ ở phía trước hội trường. Người đàn ông trẻ hơn, đang ngồi, là Elliott Freemantle, một luật sư. Một chiếc cặp da màu đen đứng mở bên cạnh ông ta.
Floyd Zanetta đưa tay lên. “Sân bay và các hãng hàng không đã làm gì? Đây tôi sẽ nói với các bạn những gì họ đã làm. Họ vờ vĩnh, làm ra vẻ nghe chúng ta. Rồi đưa ra những lời hứa hẹn giả dối, hết lời này đến lời khác, thực ra là họ hoàn loàn không có ý định thực hiện chúng. Cả ban giám đốc sân bay, cả Cục hàng không liên bang, lẫn các hãng hàng không - tất cả đều là bọn dối…”
Nhưng đến đây thì không ai nghe được gì nữa.
Nó bị cuốn vào một tiếng gầm ghê rợn, không thể tin được, một sức mạnh dường như trùm lên ngôi trường và rung chuyển nó. Nhiều người trong hội trường phải bịt tai lại. Một vài người nhìn lên lo lắng. Số khác thì mắt long lên vì tức giận, nói sôi nổi với những người bên cạnh, mặc dù chỉ người đọc môi mới có thể biết những gì họ nói; không có từ nào có thể nghe được Một bình nước trên bàn chủ tọa run rẩy. Nếu Zanetta không kịp chụp lấy thì nó đã rơi xuống sàn và vỡ tan rồi.
Âm thanh lắng đi cũng đột ngột như khi nó phát sinh. Chuyến bay Pan American 58 đã bay cao vài nghìn feet, vượt qua cơn bão và bóng tối, vươn lên bầu trời trong sáng hơn, lượn vào đường bay tới Frankfurt, Đức. Bây giờ đến chiếc Continental Airlines 23, bay đến Denver, Colorado, bắt đầu lăn bánh ở đầu kia của đường băng 2-5 thông thoáng để cất cánh lên trên Meadowood. Trên đường lăn bên cạnh là một dãy máy bay nối đuôi nhau chờ đến lượt cất cánh.
Cứ như thế từ trước khi cuộc họp của Meadowood bắt đầu cho đến bây giờ. Cuộc họp chỉ được tiến hành trong những khoảng thời gian ngắn giữa những lần cất cánh.
Lợi dụng một lúc im lặng đó, Zanetta tiếp tục vội vã, “Tôi đã nói họ là những kẻ lừa dối và nói dối. Những gì đang xảy ra ở đây là bằng chứng. Ít nhất chúng ta cũng phải được hưởng các biện pháp giảm tiếng ồn, nhưng tối nay ngay cả...”
“Thưa ông chủ tọa”, một giọng nói phụ nữ vang lên từ giữa hội trường, “Trước đây chúng tôi đã nghe tất cả những điều này. Tất cả chúng ta đều biết điều đó, và nhắc lại lần nữa sẽ chẳng thay đổi được gì”. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người phụ nữ đang đứng. Cô có một khuôn mặt mạnh mẽ, thông minh và mái tóc nâu dài ngang vai mà cô hất ra sau một cách nóng nảy. “Những gì tôi và những người khác muốn biết là chúng ta có thể làm gì khác và chúng ta sẽ đi tới đâu?”
Một tràng pháo tay và những tiếng tán thưởng vang lên.
Zanetta bực dọc nói, “Xin quý vị cho tôi nói hết...”
Ông ta không sao nói tiếp được.
Một lần nữa, tiếng gầm khủng khiếp lại bao trùm trường Sunday.
Đến đây thì mọi người cười rộ lên, tiếng cười duy nhất cho đến nay của cả buổi tối. Ngay cả chủ tọa cũng phì cười, giang tay trong một cử chỉ tuyệt vọng.
Một giọng nói vui vẻ của đàn ông, “Thôi, tiếp tục đi!”
Zanetta gật đầu. Ông ta lại tiếp tục nói, vừa nói vừa phải chờ những lúc tạm ngớt tiếng ồn, cứ như người leo núi nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác. Ông ta tuyên bố rằng cộng đồng Meadowood phải làm là vứt bỏ sự lịch sự và tế nhị với ban giám đốc sân bay và những người khác. Thay vào đó là một cuộc tấn công bằng pháp luật ngay từ bây giờ. Các cư dân của Meadowood là những công dân có quyền lợi hợp pháp đã bị xâm phạm. Để bảo vệ những quyền ấy họ phải sẵn sàng chiến đấu tại tòa án, bằng sự cứng rắn, thậm chí là xấu xa nếu cần thiết. Còn về việc đấu tranh như thế nào, thì rất may, một luật sư nổi tiếng, ông Elliott Freemantle, có văn phòng ở Loop, trung tâm thành phố Chicago, đã đồng ý có mặt tại cuộc họp. Ông Freemantle đã thực hiện một nghiên cứu về các luật chống lại tiếng ồn, bảo vệ sự riêng tư và sử dụng không phận quá mức. Và ngay sau đây, những ai bất chấp bão tuyết đến dự họp, sẽ hài lòng được nghe người đàn ông nổi tiếng này. Thực tế, ông ấy sẽ có một đề xuất...
Khi những lời sáo rỗng tiếp tục, Elliott Freemantle lo lắng. Ông ta đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nhuộm màu xám, do một nghệ nhân về tóc làm, vuốt nhẹ cằm và má mà ông ta đã cạo một tiếng trước cuộc họp. Khứu giác nhạy bén khẳng định rằng kem dưỡng da mặt độc quyền mà ông ta luôn luôn sử dụng sau khi cạo râu vẫn chưa phai hết. Ông ta co chân lại, quan sát đôi giày da cá sấu giá hai trăm dollar vẫn sáng như gương, và cẩn thận không làm hỏng nếp gấp của bộ đồ hiệu Blue Spruce được thiết kế riêng. Elliott Freemantle từ lâu đã phát hiện ra rằng mọi người thích luật sư của họ có vẻ ngoài thành đạt - không giống như bác sĩ của họ. Người luật sư nào có vẻ sang trọng nghĩa là anh ta thường thành công trong các vụ kiện, mà những người phát đơn kiện, tất nhiên cũng muốn thắng kiện.
Elliott Freemantle hy vọng rằng hầu hết những người trong hội trường sẽ sớm trở thành nguyên đơn, và ông sẽ đại diện cho họ. Còn bây giờ ông ta sốt ruột chờ cho con cáo già Zanetta kia ngồi xuống để ông ta, Freemantle, có thể lên tiếng. Cách dễ nhất làm thính giả mất niềm tin là để họ có thời gian suy nghĩ và phỏng đoán trước điều ông ta sẽ nói. Trực giác mài giũa tinh tế của Freemantle nói với ông ta rằng đây là những gì đang xảy ra. Điều đó có nghĩa là khi đến lượt mình, ông ta sẽ phải làm việc vất vả hơn để chứng tỏ năng lực và trí tuệ vượt trội của mình.
Một số đồng nghiệp của ông ta có thể nghi ngờ trí tuệ của Elliott Freemantle trên thực tế có vượt trội hay không. Thậm chí họ có thể phản đối khi ông chủ tọa gọi ông ta là quý ông.
Các luật sư đôi khi coi Freemantle như là một người làm triển lãm, hay kiếm được các khoản phí cao chủ yếu là nhờ năng khiếu bẩm sinh của một người biểu diễn biết tỏ ra oai vệ và lôi cuốn sự chú ý. Người ta đã thừa nhận rằng ông ta có một sở trường tuyệt vời, sớm nắm bắt những sự kiện mà sau đó đã chiến thắng ngoạn mục và có lợi nhuận.
Đối với Elliott Freemantle, sự kiện ở Meadowood có vẻ như xếp đặt riêng cho ông ta.
Không biết ông ta đã đọc ở đâu về vấn đề của cộng đồng Meadowood và nhanh chóng sắp xếp thông qua các mối liên hệ, để gợi ý tên của ông ta cho một số chủ nhà với tư cách là một luật sư có khả năng nhất có thể giúp đỡ họ. Kết quả là hội đồng những người chủ nhà đã đến gặp ông ta, và việc họ phải tìm đến ông ta chứ không phải ông ta tìm đến họ, đã tạo cho ông ta có được cái ưu thế về mặt tâm lý mà ông ta đang mong muốn. Trong khi đó, ông ta đã thực hiện một nghiên cứu về luật pháp có liên quan tới vấn để tiếng ồn và quyền riêng tư - một chủ đề hoàn toàn mới đối với ông ta - và khi hội đồng những người chủ nhà đến, ông ta nói với họ cứ như một người cả đời chuyên tìm hiểu vấn để này.
Sau đó, ông ta đã đưa ra đề xuất tổ chức cuộc họp tối nay, có sự tham dự của ông ta.
Lạy Chúa! Zanetta có vẻ sắp kết thúc bài diễn văn dài dòng. Cuối cùng, ông ta kết luận, “Tôi hân hạnh giới thiệu...”
Không chờ cho đến khi tên mình được nói ra, Elliott Freemantle đã đứng dậy. Ông ta đã bắt đầu nói trước khi Zanetta kịp đặt mông xuống ghế. Như thường lệ, ông ta vào đề ngay không cần mào đầu.
“Nếu quý vị chờ ở tôi sự thông cảm, thì quý vị có thề ra về, vì sẽ không có đâu. Quý vị sẽ không được nghe một lời thông cảm nào của tôi, ngày hôm nay, cũng như trong những buổi gặp khác, nếu sẽ có những cuộc gặp như thế. Tôi không đi phát cho quý vị những chiếc khăn tay để lau nước mắt, vì nếu quý vị cần đến chúng, quý vị hãy tự kiếm lấy hay tặng cho nhau. Nghề của tôi là luật pháp. Luật pháp và chỉ luật pháp mà thôi!”
Ông ta cố ý nói một cách gay gắt và biết rằng đã làm cho công chúng choáng váng, nhưng chính đó là điều ông ta muốn đạt được.
Ông ta cũng đã thấy các phóng viên báo chí nhìn lên và chú ý. Có ba người ở bàn báo chí phía trước hội trường - hai người đàn ông trẻ từ tờ nhật báo lớn của thành phố và một phụ nữ lớn tuổi từ một tuần báo của địa phương. Tất cả đều quan trọng đối với kế hoạch của ông ta, và ông ta đã gặp không ít khó khăn để tìm ra tên của họ và nói chuyện với họ một thời gian ngắn trước khi cuộc họp bắt đầu. Bây giờ, bút của họ đang chạy trên giấy. Tốt lắm! Hợp tác với báo chí luôn được xếp hạng cao trong bất kỳ dự án nào của Elliott Freemantle, và từ kinh nghiệm ông ta biết rằng cách tốt nhất để đạt được là cung cấp cho họ một câu chuyện sống động với một góc nhìn mới mẻ. Thường thì ông ta thành công. Những người làm báo đánh giá cao điều đó - cao hơn nhiều so với đồ uống hoặc thức ăn miễn phí - và câu chuyện sống động và nhiều màu sắc bao nhiêu thì phản ứng của họ càng thuận lợi bấy nhiêu.
Ông ta tập trung chú ý về phía khán giả.
Chỉ hơi bớt gay gắt một chút, ông ta nói tiếp. “Nếu quý vị quyết định cử tôi đại diện cho quyền lợi của quý vị, tôi phải đặt cho quý vị một số câu hỏi về ảnh hưởng của tiếng ồn sân bay đối với nhà cửa, gia đình quý vị, đến tình trạng sức khoẻ thể chất và tinh thần của quý vị. Nhưng quý vị đừng nghĩ rằng tôi hỏi quý vị như thế là vì tôi quan tâm cá nhân đến số phận của quý vị. Xin thành thật mà nói là hoàn toàn không. Quý vị cũng nên biết rằng tôi là một người cực kỳ ích kỷ. Nếu tôi có đặt cho quý vị những câu hỏi như vậy chẳng qua vì tôi muốn tìm hiểu xem, sự thiệt hại mà quý vị phải chịu là như thế nào, xét về mặt pháp luật. Tôi đã bị thuyết phục rằng quý vị đã bị thiệt hại, thậm chí có thể nói là thiệt hại lớn và do đó đứng về pháp luật mà nói, quý vị phải được bồi thường. Nhưng dù quý vị có kể cho tôi nghe nhiều chuyện khủng khiếp thế nào chăng nữa, tôi cũng không mất ngủ đâu; tôi không quan tâm đến quyền lợi của khách hàng ngoài phạm vi văn phòng của tôi hay ngoài phạm vi phiên tòa. Nhưng...” Freemantle dừng lại đột ngột, và chỉ một ngón tay về phía trước để nhấn mạnh lời nói của mình. “Nhưng trong văn phòng của tôi và tại các tòa án, với tư cách là khách hàng, quý vị sẽ có được sự chú ý và khả năng tối đa của tôi, về tất cả những gì liên quan đến pháp luật. Về mặt này, tất nhiên nếu chúng ta cùng làm việc với nhau, tôi xin hứa là quý vị sẽ vui mừng vì có tôi đứng về phía quý vị, chứ khòng phải phía đối phương”.
Bây giờ ông ta đã thu hút được chú ý của mọi người trong hội trường. Một số các ông và các bà ngả hẳn người ra phía trước cố không bỏ sót một lời nào của ông ta, mặc dù thỉnh thoảng ông ta phải ngừng nói, chờ cho máy bay bay qua. Nhưng cũng có một vài khuôn mặt có vẻ không ưa khi ông ta nói, nhưng không nhiều. Đó là thời gian để thư giãn áp lực một chút. Ông ta mỉm cười rất nhanh rồi, rồi tiếp tục nghiêm túc.
“Tôi thông báo cho quý vị những điều này để chúng ta hiểu nhau hơn. Một số người nói với tôi rằng tôi là một người khó chịu. Có lẽ họ đúng, mặc dù cá nhân mà nói, nếu tôi muốn có một luật sư cho riêng mình, đảm bảo tôi sẽ chọn một người có ý nghĩa và khó chịu thay mặt tôi”. Có một vài cái gật đầu tán thành và những nụ cười.
“Tất nhiên, nếu quý vị muốn một anh chàng đẹp trai hơn, người thông cảm với quý vị hơn, mặc dù có thể ít hiểu biết pháp luật hơn”, Elliott Freemantle nhún vai, “Đó là quyền của quý vị”.
Ông ta chăm chú theo dõi cử tọa và thấy một người đàn ông có vẻ có vai vế, đeo kính gọng nặng, nghiêng người về phía một người phụ nữ và thì thầm. Từ biểu cảm của họ, Freemantle đoán người đàn ông đang nói, “Tôi thích điều này! Những gì chúng ta muốn nghe”. Người phụ nữ, có lẽ là vợ thì thầm, gật đầu đồng ý. Xung quanh hội trường, những gương mặt khác cho thấy cùng một ấn tượng.
Như thường lệ vào những dịp như thế này, Elliott Freemantle biết đánh giá chính xác tâm lý những người ngồi họp và tính toán cách tiếp cận của riêng mình. Ông ta đã nhận thấy ngay đám thính giả này đã chán nghe những lời nói chung chung và những câu an ủi tuy tình cảm, nhưng kém hiệu quả. Lời lẽ của ông ta tuy có gay gắt và thô lỗ, nhưng lại có tác dụng làm tỉnh ngủ như gáo nước lạnh. Bây giờ để họ khỏi phân tán chú ý, ông ta phải chuyển ngay sang chiến thuật mới. Đã đến lúc phải đưa ra những sự kiện cụ thể, nêu cho họ biết những điều luật trong việc chống tiếng ồn. Thủ thuật để thu hút sự chú ý của khán giả, trong đó Elliott Freemantle rất xuất sắc, là phải nói nhanh, để người nghe khó theo kịp những điều ông ta nói, nhưng đồng thời vẫn nắm được logic của lời nói, dù có phải căng thẳng một chút, nhưng phải đủ tỉnh táo để làm như vậy.
“Xin quý vị chú ý”, ông ta ra lệnh, “Bây giờ tôi sẽ nói về vấn để cụ thể của chúng ta”.
“Luật chống tiếng ồn”, ông ta tuyên bố, “Thường xuyên được tòa án các nước nghiên cứu. Các khái niệm cũ đã thay đổi. Theo điều luật mới, tòa án đã xác định rằng tiếng ồn quá mức có thể là sự xâm phạm quyền riêng tư cũng như xâm phạm quyền sở hữu. Hơn nữa, các tòa án thường quyết định cấm và bồi thường tài chính trong những trường hợp vi phạm những quyền đó, kề cả trường hợp tiếng ồn do máy bay gây ra, có bằng chứng rõ ràng”.
Elliott Freemantle dừng lại khi một chiếc máy bay cất cánh ầm ầm trên đầu, rồi ra hiệu. “Tôi tin rằng quý vị sẽ không gặp khó khăn gì trong việc chứng minh điều đó”.
Tại bàn báo chí, cả ba phóng viên đều hối hả ghi chép.
“Tại tòa án tối cao Hoa Kỳ”, ông ta nói tiếp, “Đã có một tiền lệ như thế. Trong vụ Mỹ kiện Causby, tòa án đã phán quyết người chủ trại ở Greensboro, bang North Carolina, có quyền được bồi thường vì “sự xâm lăng” của những máy bay quân sự bay quá thấp trên nhà ông ấy. Khi thông báo về nguyên nhân của phán quyết, thầm phán William O. Douglas đã tuyên bố: ‘Nếu người chủ đất có quyền sử dụng toàn bộ đất đai, thì ông ta cũng phải có quyền kiểm soát độc quyền ngay lập tức đối với bầu không khí bao trùm trên đất đai đó’. Trong một trường hợp khác được Tòa án tối cao xem xét, vụ Griggs kiện Hạt Allegheny, một nguyên tắc tương tự đã được phán quyết. Ở tòa án các bang Oregon và Washington, trong vụ Thornburg kiện Cảng hàng không Portland và Martin kiện Cảng hàng không Seattle, tòa án đã phán quyết phải bồi thường thiệt bại do tiếng ồn máy bay quá mức, mặc dù không phận ngay phía trên tài sản của các nguyên đơn không bị vi phạm. Các cộng đồng khác đã bắt đầu, hoặc đang xem xét hành động pháp lý tương tự, và một số đang sử dụng băng ghi tiếng ồn và máy quay phim để hỗ trợ cho việc chứng minh trường hợp của họ. Trên băng người ta ghi lại mức độ ồn, còn các máy quay phim thì ghi lại độ cao của máy bay. Vấn đề là ở chỗ nhiều khi tiếng ồn mạnh hơn và độ cao thì thấp hơn so với mức mà những người lãnh đạo các sân bay và hãng hàng không thừa nhận. Ở Los Angeles, một chủ nhà đã phát đơn kiện sân bay quốc tế L.A. Ông ta khẳng định rằng cách đây không lâu, ban giám đốc sân bay đã xây dựng kéo dài một đường băng đến gần sát nhà ông ta, làm giảm giá trị tài sản cá nhân của ông ta bất hợp pháp. Chủ nhà đã yêu cầu bồi thường mười nghìn dollar tương đương với việc giảm giá trị căn nhà của mình. Ở những nơi khác, ngày càng có nhiều vụ án tương tự được tranh luận tại tòa án”.
Bài phát biểu ngắn gọn và ấn tượng. Đề cập cụ thể đến khoản tiền mười nghìn dollar gợi lên sự quan tâm ngay lập tức, đúng như Elliott Freemantle tiên liệu trước. Toàn bộ bài phát biểu nghe có vẻ uy tín, thực tế và là sản phẩm của nhiều năm nghiên cứu. Chỉ có bản thân Freemantle mới biết sự thật rằng nó không phải là kết quả nghiên cứu từ các báo cáo pháp luật, mà là hai giờ nghiên cứu các bản tin lưu trữ của tờ báo thành phố vào chiều hôm trước.
Ngoài ra cũng có một số sự thật mà ông ta không đề cập đến. Phán quyết vụ người chăn nuôi gà của Tòa án Tối cao đã được thực hiện trước đó hơn hai mươi năm và tổng số tiền bồi thường là ba trăm bảy mươi lăm dollar - là giá trị thực tế của một số con gà bị chết. Vụ kiện ở Los Angeles chỉ đơn thuần là một yêu cầu chưa được đưa ra xét xử và có thể không bao giờ xét xử. Trường hợp quan trọng hơn, vụ Batten kiện nước Mỹ, mà Tòa án Tối cao đã phán quyết gần đây vào năm 1963, Elliott Freemantle biết nhưng cố tình lờ đi. Vụ Batten, tòa án đã phán quyết rằng chỉ có sự xâm phạm thân thể và tài sản cá nhân mới có thể tạo ra trách nhiệm pháp lý; tiếng ồn một mình không thuộc loại như vậy. Như thế, tại Meadowood, không có sự xâm phạm nào như vậy, tiền lệ của vụ Batten có nghĩa là nếu một vụ kiện pháp lý được đưa ra, nó cầm chắc thất bại từ đầu.
Nhưng luật sư Freemantle không muốn điều này được biết đến, ít nhất là chưa; ông ta cũng không quá quan tâm đến việc vụ án cuối cùng thắng hay thua khi đưa ra tòa án. Những gì ông ta muốn là nhóm chủ nhà Meadowood này trở thành thân chủ của ông ta với một khoản phí khổng lồ.
Về vấn đề lệ phí, ông ta đã đếm số người dự họp và làm một phép tính nhẩm. Kết quả làm ông ta rất phấn khởi.
Trong số sáu trăm người trong hội trường, ông ta ước tính rằng năm trăm hoặc có lẽ nhiều hơn, là chủ sở hữu tài sản ở Meadowood. Cứ cho rằng họ đi với chồng hoặc vợ, có nghĩa là có tối thiểu hai trăm năm mươi khách hàng tiềm năng. Nếu mỗi người trong số hai trăm năm mươi người đó bị thuyết phục để ký một hợp đồng giá một trăm dollar - mà Elliott Freemantle hy vọng họ sẽ ký trước khi buổi tối kết thúc - tổng số phí hơn hai mươi lăm nghìn dollar dường như nằm trong tầm tay.
Ông ta đã nhiều lần thành công trong những vụ xếp đặt như vậy. Những gì có thể đạt được bằng sự táo bạo thật đáng chú ý, đặc biệt là khi mọi người nóng nảy trong việc theo đuổi lợi ích của riêng họ. Trong cặp ông ta có cả một tập giấy dày in sẵn nội dung: Bản ghi nhớ sự thỏa thuận giữa………… sau đây được gọi là nguyên đơn và Văn phòng luật Freemantle và Sye, luật sư………… là người sẽ đảm nhận đại diện pháp lý cho nguyên đơn để thúc đẩy yêu cầu bồi thường thiệt hại kéo dài do sử dụng máy bay của bị đơn Phi trường quốc tế Lincoln... Nguyên đơn đồng ý trả cho Văn phòng luật Freemantle và Sye một trăm dollar chi phí, trong bốn đợt hai mươi lăm dollar, đợt đầu tiên ngay sau khi thỏa thuận này có hiệu lực và các đợt sau mỗi quý... Hơn nữa, nếu vụ kiện thành công Văn phòng luật Freemantle và Sye sẽ được nhận mười phần trăm tổng số tiền bồi thường thiệt hại bất kỳ nào được phán quyết…
Cái khoản mười phần trăm này được ghi vào để phòng xa, chứ thực ra khó hy vọng đòi được khoản bồi thường nào. Tuy vậy, những điều kỳ lạ đôi khi vẫn xảy ra trong luật pháp và Elliott Freemantle phải tính trước cả chuyện đó.
“Tôi đã thông báo cho quý vị về cơ sở pháp lý”, ông ta khẳng định. “Bây giờ tôi định cho quý vị một số lời khuyên”. Ông ta nở một nụ cười nhanh và hiếm hoi. “Lời khuyên đầu tiên là miễn phí, nhưng - giống như kem đánh răng - cái tiếp theo nào cũng đều phải trả phí”.
Có vài tiếng cười rộ mà ông ta giơ tay cắt ngang thô bạo. “Lời khuyên của tôi là có rất ít thời gian cho bất cứ điều gì khác ngoài hành động. Hành động ngay bây giờ”.
Một số tiếng vỗ tay hoan hô và số đông hơn gật đầu đồng ý.
“Có một số người”, ông ta tiếp tục, “Thường nghĩ rằng các thủ tục xét xử tốn rất nhiều thời gian và tẻ nhạt. Thường thì đó là sự thật, nhưng khi có quyết tâm và hiểu biết pháp luật thì có thể thúc đẩy nhanh được. Trong trường hợp của chúng ta, hành động pháp lý nên được bắt đầu ngay lập tức, trước khi các hãng hàng không và sân bay có thể lợi dụng, bằng cách thay đổi tiếng ồn tùy ý trong một khoảng thời gian”. Như để tăng thêm trọng lượng cho những lời nói của ông ta, một chiếc máy bay khác ầm ầm bay qua đầu. Trước khi âm thanh của nó chấm dứt, Elliott Freemantle hét lên, “Vì vậy, tôi nhắc lại, lời khuyên của tôi cho quý vị là đừng chờ đợi nữa! Phải hành động tối nay. Ngay bây giờ!”
Một người đàn ông trẻ mặc áo alpaca và quần thề thao ngồi gần trên cùng. “Vì chúa! Hãy cho chúng tôi biết bắt đầu thế nào?”
“Nếu quý vị muốn, hãy bắt đầu bằng cách cử tôi làm cố vấn pháp lý của quý vị”.
Vài trăm giọng nói đồng thanh kêu to, “Phải, chúng tôi muốn”.
Chủ tọa Floyd Zanetta đứng lên, chờ đợi mọi người lắng xuống. Ông ta tỏ ra hài lòng. Hai phóng viên đang quay cuồng xung quanh và quan sát sự nhiệt tình rõ ràng khắp hội trường. Phóng viên thứ ba - người phụ nữ lớn tuổi từ tuần báo địa phương - nhìn lên bục với nụ cười thân thiện.
Thế là đã có kết quả đúng như Elliott Freemantle dự tính. Việc phân phát các hợp đồng in sẵn chỉ đơn thuần là thói quen. Chỉ trong vòng nửa giờ tới, rất nhiều hợp đồng in sẵn trong cặp của ông ta sẽ được ký, trong khi những người khác sẽ đem về nhà, bàn bạc và rất có thể sẽ được gửi vào ngày mai. Những người này không sợ ký giấy tờ, hoặc các thủ tục pháp lý; họ đã quen với việc mua nhà. Một trăm dollar dường như không phải là một khoản tiền quá mức; thậm chí một số người có thể ngạc nhiên rằng con số đó là thấp. Chỉ một số ít bận tâm đến việc tính nhẩm như Elliott Freemantle đã làm, và ngay cả khi họ phản đối quy mô của tổng số tiền phí, ông ta có thể lập luận rằng ông ta phải có trách nhiệm đối với quá nhiều người có liên quan.
Bên cạnh đó, ông ta sẽ cho họ thấy giá trị đồng tiền của họ - một chương trình truyền hình thạt hay có pháo hoa - tại tòa án và các nơi khác. Ông ta liếc nhìn đồng hồ; đã đến lúc phải bắt đầu. Bây giờ sự tham gia của chính ông ta đã được đảm bảo, ông ta muốn củng cố mối quan hệ bằng cách dàn dựng hành động đầu tiên của bộ phim truyền hình. Giống như mọi thứ khác, đó là điều ông ta đã đưa vào kịch bản và nó sẽ thu hút sự chú ý trên các tờ báo ngày mai - nhiều hơn cả cuộc họp này. Nó cũng sẽ khẳng định điều ông ta nói với những người này rằng ông ta không để mất thời gian vô ích.
Các diễn viên trong bộ phim sẽ là cư dân của Meadowood ở đây tập hợp lại, ông ta hy vọng rằng mọi người có mặt đã chuẩn bị rời khỏi hội trường này và chưa về nhà vội trong một thời gian nữa.
Nơi hành động sẽ là sân bay.
Thời gian: tối nay.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường