Chương 10
hần Jupiter đang nằm trên giường. Da của thần khô, nhăn nheo và nhợt nhạt như sắp chết. Trông thần như đã già đi đến cả ngàn năm tuổi kể từ khi Emily nhìn thấy thần lần cuối. Bộ râu điểm bạc giờ bạc trắng và mỏng dính, đôi mắt trũng sâu trên khuôn mặt nhăn nheo đến không thể nhận ra nổi.
“Cha!” Thần Diana lao qua Emily và chạy đến giường của thần Jupiter. “Chuyện gì đã xảy ra với cha vậy?”
Đôi mắt mỏi mệt của người đứng đầu Olympus mở ra. Chúng bị bao phủ bởi một lớp màng trắng. Thần đã bị mù hẳn.
“Emily,” thần khó chịu nói, “ta phải nói chuyện với Emily.”
“Con đây ạ,” Emiy khẽ đáp. Pegasus đứng sau cũng ngập ngừng theo cô đến bên giường của vị chỉ huy. Nó hí lên và lắc đầu, vô cùng lo lắng trước hình ảnh tiều tụy của người đứng đầu Olympus.
Emily nắm lấy bàn tay của thần Jupiter. “Con ở ngay đây ạ. Xin hãy để con chữa lành cho người.” “Con không thể chữa được đâu,” thần Jupiter đáp. “Ta không ốm. Ta đang già đi. Tất cả chúng ta đều sẽ già đi. Ngay cả năng lượng của con cũng không thể ngăn cản được sự tàn phá của thời gian đâu.”
“Đừng, Cha ơi, xin đừng nói nữa,” thần Apollo vừa khẽ nhắc vừa bước tới. “Cha hãy giữ gìn sức lực.”
Thần Jupiter lắc đầu và những sợi tóc mỏng manh, bạc trắng rơi ra khỏi mái đầu đang già đi nhanh chóng. “Ta không còn sức lực gì nữa vì ta còn rất ít thời gian. Apollo, ta sắp chết rồi. Juno yêu quý của ta cũng đã ra đi vài phút trước. Cả Vesta và Ceres cũng đã qua đời rồi. Ta sẽ sớm đoàn tụ với họ thôi. Neptune và Pluto cũng sẽ đi theo ta.”
Emily đưa tay lên che miệng. “Họ chết rồi sao? Không thể như vậy được! Mọi người là những vị thần xứ Olympus, mọi người không thể chết cơ mà!”
Pegasus hí lên trong nỗi đau đớn rồi nện mạnh chân xuống nền nhà bằng đá cẩm thạch trong căn phòng của thần Jupiter.
Thần Diana tuyệt vọng nhìn quanh căn phòng. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cha lại già đi như thế?”
“Không chỉ có ta đâu,” thần Jupiter gắng gượng nói. “Con gái yêu quý của ta ạ, con cũng đã bắt đầu già đi đấy.”
“Bằng cách nào chứ?” Cha của Emily hỏi. “Cái gì đã làm thay đổi vậy? Có phải Xanadu không ạ? Cái thế giới đó đã làm ngài nhiễm bệnh phải không?”
“Không phải Xanadu đâu,” thần Jupiter đáp. “Đó là sự trả thù cuối cùng của các Titan. Rốt cuộc thì họ đã thắng trong cuộc chiến này - chỉ có Emily mới có thể ngăn cản được họ.”
“Con ư?” Emily sửng sốt hỏi.
Thần Jupiter ngồi dậy một cách khó nhọc. Cả thần Diana và thần Apollo đều giúp cha họ ngồi dậy.
“Nghe ta nói đây,” thần Jupiter nói bằng giọng yếu ớt. “Cách đây lâu lắm rồi, trước cả thời Olympus như chúng ta biết ngày nay, một cuộc chiến lớn đã xảy ra.”
“Đúng, thưa Cha,” thần Diana khẽ nói, “cha đã đánh bại các Titan.”
Thần Jupiter gật đầu, nhưng rồi thần lại lắc đầu. “Chúng ta suýt nữa đã thua. Đó là đỉnh điểm của cuộc chiến. Vì ngang tài ngang sức nên không bên nào có thể đánh bại được bên nào cả. Cuộc chiến cứ thế tiếp diễn. Tất cả những gì chúng ta giành được là sự tàn phá. Olympus trở thành một đống đổ nát, Trái đất gần như bị hủy diệt và rất nhiều thế giới khác đã biến mất chỉ vì chúng ta đánh nhau.
“Cuối cùng, chúng ta cũng có thể xây dựng được một đội quân đủ mạnh để đánh bại cha ta, Saturn.”
“Cha của ngài?” Emily kêu lên. “Người đứng đầu các Titan là cha ngài sao?”
Thần Jupiter gật đầu. “Đó là một câu chuyện rất dài và rắc rối. Ta không còn thời gian để kể cho con nghe hết được.”
“Con đã nghiên cứu những câu chuyện thần thoại. Con có thể kể cho Emily nghe về cuộc chiến với các Titan,” Joel nói. “Nhưng chuyện gì đã xảy ra thế ạ? Saturn đã làm gì ạ?”
“Ông ấy và các Titan đã tạo dựng một đội quân mới. Họ gọi chúng là các Titan Ảo ảnh. Bọn chúng đông hơn chúng ta đến cả hàng ngàn quân. Chúng rất khó bị tiêu diệt hoặc thậm chí là bị ngăn cản. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Các Titan còn tạo ra một loại vũ khí hủy diệt có thể giết chết chúng ta và kết thúc cuộc chiến này.”
“Con chưa bao giờ nghe nói về điều này cả,” thần Apollo nói. “Nó không hề được ghi chép lại.” Thần Jupiter lắc đầu. “Không, chúng ta đã giữ bí mật về chuyện đó. Nó đã xảy ra rất lâu trước khi con và Diana ra đời. Trước tất cả những gì chúng ta biết ngày nay. Nó từ thời kỳ đen tối cơ.”
“Vũ khí đó là gì ạ?” Emily hỏi.
“Đó là một tảng đá lớn. Nó có sức mạnh làm chúng ta cạn kiệt năng lượng và bị già đi rất nhanh - cho đến chết.”
“Sao cơ ạ?” Thần Diana nói. “Như thế thật là tàn ác.”
“Đợi đã,” Joel vừa lắc đầu vừa nói, “có điều gì đó không đúng. Nếu Saturn là cha của ngài thì chắc chắn thứ vũ khí đó cũng sẽ tác động đến ông ta và các Titan khác. Nếu sử dụng nó để chống lại ngài thì khác nào tự sát chứ?”
Thần Jupiter lắc đầu. “Không, cha ta không chỉ độc ác mà còn rất thông minh nữa. Ông ấy đã tìm được một nơi để ẩn nấp, tránh bị ảnh hưởng bởi vũ khí đó. Ông ấy và các Titan đã chạy đến đó để trốn và cho các Titan Ảo ảnh lại đây để đánh lạc hướng chúng ta trong khi bọn họ sai những kẻ tình nguyện chuẩn bị vũ khí.”
“Chuyện gì đã xảy ra ạ?” Thần Diana vội hỏi.
“Cha à, cha đã đánh bại bọn chúng như thế nào ạ?”
Thần Jupiter gục đầu xuống và đôi mắt thần nhắm lại.
“Cha!” Thần Diana gào lên, lắc cánh tay của thần. “Cha ơi, cha tỉnh lại đi!”
Thần Jupiter lại mở mắt ra.
“Cha đã ngăn cản thứ vũ khí đó như thế nào ạ?” Thần Diana hỏi lại.
Thần Jupiter ngừng một lát, cố gắng nhớ lại. Rồi thần gật đầu. “Đúng rồi, vũ khí đó. Trước khi nó được kích hoạt để chống lại Olympus, Neptune, Pluto và ta đã tấn công trước. Chúng ta đã xâm nhập vào trại của chúng và trước khi bị thứ vũ khí đó tiêu diệt, chúng ta đã giữ nó trong một chiếc hộp vàng được tạo ra bởi Vul- can. Sau đó, chúng ta ấn chiếc hộp đó vào trong lớp đá và chôn sâu xuống đất. Và nó đã nằm yên ở đó trong suốt thời gian qua.”
“Tại sao ngài không phá hủy nó vậy?” Emily hỏi.
Thần Jupiter thở dài. “Chúng ta không thể làm được. Nó làm chúng ta cạn kiệt năng lượng và chúng ta có thể bị giết chết nếu đến gần. Chúng ta đã gặp may khi có thể sống sót sau lần tiếp xúc đó. Nhưng lúc đó, chúng ta vẫn còn rất trẻ và khỏe mạnh.”
Thần Diana lấy hơi rồi nói. “Cha đã trực tiếp đối mặt với thứ vũ khí đó sao?”
“Chúng ta không có lựa chọn nào cả. Nhưng nó đã khiến chúng ta già đi rất nhiều chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi và chúng ta đã mất rất nhiều năng lượng. Tuy nhiên, chúng ta đã giam giữ được nó thành công trước khi nó phá hủy mọi thứ. Sau đó, trong khi các Titan vẫn còn đang ẩn nấp, chúng ta cũng đã đánh bại được bọn Titan Ảo ảnh.” Emily ghé người gần hơn nữa. “Nó đã khiến ngài già đi ạ? Đó là lý do vì sao ngài và các anh trai của mình trông già hơn hẳn so với tất cả những người còn lại sao?”
Thần Jupiter gật đầu một cách yếu ớt. “Đó là cái giá chúng ta phải trả để giành được chiến thắng.” “Vậy giờ có chuyện gì thế hả cha?” Thần Apol-lo hỏi. “Tại sao tất cả chúng ta lại đang bị già đi?” Thần Jupiter thở dài. “Chiếc hộp đã bị mở ra.
Ta có thể cảm nhận được điều đó. Năng lượng chết người của nó đang thấm qua Dòng Mặt Trời. Nó sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ mà nó được tạo ra để làm. Nó sẽ phá hủy Olympus và giết tất cả mọi người nơi đây.”
“Không!” Joel la lên. “Không, chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nếu chiếc hộp đã bị mở ra, chúng ta sẽ đóng nó lại! Thậm chí lần này chúng ta còn có thể phá hủy được nó. Hãy nói cho chúng con biết đi thần Jupiter. Ngài đã giấu nó ở đâu? Nó được chôn ở đâu ạ?”
Thần Jupiter gắng gượng để giữ cho mình tỉnh táo. “Nơi chúng ta đã giao chiến và thắng rất nhiều trận chống lại các Titan,” thần khẽ lẩm bẩm. “Trên Trái đất. Chúng ta đã chôn chiếc hộp đó ở một nơi rất xa Olympus, nơi con người đã xây Đền thờ cho anh trai ta, Neptune - nhưng họ gọi anh ấy là Poseidon. Nó ở một nơi mà các người gọi là Hy Lạp…”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus