Nụ Cười Cho Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
uổi trưa, Ái Vy và Khả Nhi cùng ngồi dưới gốc cây của sân trường. Ái Vy buồn bã kể tất cả cho Khả Nhi nghe. Nghe xong Khả Nhi thở dài:
- Nói thật, nếu ta là mi ta cũng không biết phải làm sao nữa. Nhưng ta sẽ nói cảm nghĩ của ta đối với chuyện này cho mi tham khảo thôi.
Ái Vy cười buồn:
- Mi có nói gì cũng vậy thôi. Ta đã quyết định rồi!
- Ta thấy chuyện này mi quyết định như vậy là không ổn lắm đâu Vy.
- Vậy theo mi ta phải quyết định như thế nào hả?
- Nếu ta là mi chắc ta sẽ chọn tình yêu của mình.
- Vậy sao lúc nãy mi bảo là không biết làm thế nào, mi thật mâu thuận đấy Nhi.
Khả Nhi trợn mắt nhìn Ái Vy:
- Mi không hiểu ý của ta rồi. Ý ta nói ở trong hoàn cảnh của mi mới không biết làm gì. Còn bây giờ ta ở ngoài cuộc ta đang sáng hơn mi.
Ái Vy mỉm cười:
- Mi trở nên hồ đồ như vậy hồi nào vậy Nhi?
- Vậy mi mới cười chứ.
Ái Vy tự nhiên buồn trở lại:
- Cuộc sống thật không như ta mong muốn. Cũng vì vậy mà nhiều lúc ta muốn cũng không được đâu.
Khả Nhi tự nhiên nhìn thẳngvào mắt Ái Vy. Cô hỏi một cách nghiêm chỉnh:
- Mi còn yêu anh Tuấn lắm phải không Vy Ái Vy cười nhạt nhẽo:
- Nếu vậy thì đã sao hả? Ta và ảnh cứ xem có duyên mà không có nợ đi.
Khả Nhi nhăn nhó:
- Ta thất vọng về mi quá! Sao mi buông xuôi số phận như vậy.
- Ta thấy vậy cũng tốt!
- Mi có biết anh Tuấn đau lòng ghê gớm về quyết định của mi không vậy Vy?
- Anh ấy sẽ chóng quên mau thôi.
- Mi nghĩ anh ấy tầm thường vậy à?
Ái Vy nhún vai:
- Ta cũng không biết nữa.
- Vy, ta hỏi thật mi về sống với căn nhà cũ đó của mi, mi có thấy vui thật sự không Vy.
- Mi đừng hỏi vòng vo nữa! Ta đã quyết định điều mình cần rồi. Mi có nói cũng vô ích thôi.
Khả Nhi có vẻ giận dữ:
- Nếu vậy thì ta sẽ không nói nữa. Ta sẽ tôn trọng quyết định của mi. Nhưng ta chắc mi là tình yêu chân thật không dễ có đâu. Người yêu mình thật lòng hy sinh vì mình càng khó tìm hơn.
Ái Vy mỉm cười rồi nhìn lên bâu trời:
- Chắc là từ đây ta sẽ không yêu ai nữa đâu.
Khả Nhi như muốn phá tan đi không gian nặng nề, cô pha trò:
- Mi định làm ni cô hả Vy. Ta đâu rảnh để vào chùa thăm mi?
Ái Vy véo vào hông bạn:
- Ai bảo với mi là ta sẽ làm ni cô hả? Đúng là điên rồ.
Khả Nhi trợn mắt:
- Mi vừa nói gì vậy?
Ái Vy cũng bông đùa:
- Ta nói là ta vô chùa còn mi thì vào Chí Hòa vậy mà.
Khả Nhi liếc mắt:
- Mi dám nói ta vậy à?
- Chiều nay mi méc với anh Đông Chí chứ gì? Ta chấp nhận hai người luôn đấy nhé!
Khả Nhi dẫu môi:
- Một mình ta cũng đủ giết mi rồi.
Vừa nói dứt câu. Khả Nhi đã nhào vào Ái Vy thọt lét lia lịa. Ái Vy la ới ới.
Mặc cho Ái Vy có la bao nhiêu, Khả Nhi vẫn nhanh tay thọt lét. Phúc chốc Ái Vy như quên đi bao ưu phiền chất chứa.
Sáng sớm, bà Xuân Hoa đã đến tìm Ly Ly nhưng bà quản gia bảo là cô đã đến công ty. Bà Hoa lại đi đến công ty ông Hoàng Thanh để gặp Ly Ly. Khi đi đến phòng làm việc của ông Hoàng Thanh bà định gõ cửa thì nghe tiếng ông Hoàng Thanh vọng ra:
- Con cứ yên tâm đi con gái cưng của ba, mọi chuyện ba đã giải quyết đâu vào đấy hết rồi!
Ly Ly nũng nịu:
- Vậy là ba bắt con phải chờ nữa hả? Cái cổ của con nó dài ra cả thướt rồi nè.
Ông Hoàng Thanh vuốt ve con gái:
- Ba đã làm cho công ty của ba nó bị phá sản vậy mà bây giờ nó lại rất biết ơn ba khi ba đề nghị nó trở lại căn biệt thư với điều kiện nó phải xa thằng Tuấn.
Ly Ly chu môi:
- Ba làm vậy bộ không sợ nó trở mặt sao ba?
Ông Hoàng Thanh cười lớn:
- Con bé đó có thể làm vậy à? Nó có thể trở lại với thằng Tuấn được sao?
Con khéo lo quá!
- Sao lại không chứ? Anh Tuấn và con đã có gì với nhau đâu. Anh Tuấn làm sao mà chịu lấy con đây!
Ông Hoàng Thanh mỉm cười nham hiểm:
- Nó không có gì với con thì con cứ làm cho nó có.
- Ý ba là sao?
- Con không biết câu ván đã đóng thuyền à?
Ly Ly tự nhiên reo lên:
- A! Con hiểu rồi, ba con tài thật.
Ông Hoàng Thanh cười lớn:
- Giờ con mới biết ba tài sao hả?
Bà Hoa chỉ nghe đến bao nhiêu đó thôi. Lòng bà dâng lên bao nỗi căm phẩn.
Bà lặng lẽ rời công ty Hoàng Thanh, bà cảm thấy hối hận với những việc mình đã làm. Từng tuổi này rồi mà bà lại bị một con nhóc qua mặt. Đúng là buồn cười.
Suốt buổi tối, ba Hoa cứ thấy giận mình âm Bà chẳng nói với ai câu nào cả thật khác với bà của thường ngày. Gia Tuấn thấy lo lắng, anh quan tâm:
- Mẹ! Hôm nay mẹ sau vậy. Mẹ thấy không được khỏe trong người à?
Đang suy nghĩ miên man, nên Gia Tuấn hỏi làm bà Hoa giật mình. Bà Hoa nhìn Gia Tuấn như muốn nói hết bao sự thật nhưng không hiểu sao bà lại nói tránh.
- Mẹ không sao đâu, con đừng bận tâm làm gì?
- Hôm nay con thấy mẹ lạ quá! Sao mẹ lại đăm chiêu như vậy?
- Tuấn nè. Con hãy tha lỗi cho mẹ nha con.
- Mẹ đã làm con đau khổ.
Gia Tuấn trố mắt nhìn bà Hoa, anh ngạc nhiên:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ?
Bà Hoa buồn rười rượi:
- Con cứ trở lại với Ái Vy đi, mẹ không can ngăn con đâu.
Ông Gia Hào cũng thấy lạ, ông nói một cách mai mỉa:
- Bà không chê nó nghèo nữa à?
Bà Hoa xấu hổ:
- Tôi đã biết rồi, ông đừng châm chích tôi nữa được không vậy.
Gia Tuấn can ngăn:
- Ba đừng nói mẹ như vậy mà, mẹ đã nghĩ thông rồi mà ba.
- Bà thật nghĩ thông rồi à?
- Ba?
Ông Gia Hào giơ hai tay lên:
- Thôi được rồi, ba không nói nữa.
Bà Hoa tự nhiên khóc lặng lẽ:
- Tôi đã bị gạt rồi ông biết không hả? Tôi đâu có ngờ con Ly Ly ở ngoài nó ngoan hiền như vậy mà trong lòng nó thì ngược lại.
Gia Tuấn nhăn trán:
- Cô ấy đã làm gì vậy mẹ?
Bà Hoa nói với giọng căm phẫn:
- Ba con nó đã bày mưu để hại Ái Vy đó con có biết không hả?
Cả ông Gia Hào và Gia Tuấn đều trố mắt nhìn bà Hoa kinh ngạc. Gia Tuấn hỏi một cách gấp gáp:
- Thật ra là chuyện gì vậy mẹ?
Bà Hoa nói với giọng uất ức:
- Ông Thanh đã bày mưu kế để hại anh Thành Minh đến phá sản. Hai cha con nó định bày trò hại Gia Tuấn cũng may tôi biết sớm.
Ông Gia Hào đập mạnh tay xuống bàn. Ông tức giận:
- Hoàng Thanh thật là quá đáng. Tại sao ông ta lại có thể làm như vậy chứ hả? Tôi phải đi đòi lại công lý cho Ai Vy đây.
Gia Tuấn cũng tức giận không kém. Anh cố gắng để kiềm chế cơn giận:
- Mẹ ơi! Tin này mẹ nghe được ở đâu vậy.
- Là chính miệng Hoàng Thanh nói với Ly Ly, mẹ vô tình nghe được.
Ông Gia Hào chen vào:
- Con phải vạch trần bộ mặt của hắn mới được nha Tuấn.
Gia Tuấn gật đầu:
- Con sẽ làm nhưng không phải bây giờ. Con sẽ tìm đầy đủ chúng cứ để đưa ông ta ra tòa.
Bà Xuân Hoa nói với giọng thật buồn:
- Trong chuyện này mẹ cũng có một phần tội lỗi. Mẹ đã chia rẽ hai con, mẹ xin lỗi.
Gia Tuấn ngồi xuống cạnh mẹ. Anh thấy mừng thầm trong bụng:
- Mẹ! Mẹ đừng nói vậy mà. Mẹ cho hai đứa con yêu nhau con phải cám ơn mẹ mới đúng.
Bà Xuân Hoa cảm động:
- Con của mẹ ngoan lắm!
Ông Gia Hào chen vào:
- Cuối cùng rồi bầu trời cũng trở lại một màu xanh hạnh phúc.
Gia Tuấn như có lại tinh thần, anh muốn đến gặp Ái Vy ngay bây giờ, nhưng nhìn lại trời đã quá khuya. Anh không muốn quấy rầy Ái Vy nên thôi "Thời gian còn nhiều mà".
Hôm sau Gia Tuấn vẫn giữ vẻ bình thường lên công ty. Ly Ly chẳng biết chuyện gì đã xẩy ra nên gặp Gia Tuấn cô nung nĩu:
- Anh Tuấn ơi! Chiều nay anh có rảnh không vậy?
- Để làm gì?
- Ba mẹ em bảo em mời anh đến dùng cơm.
- Chiều nay anh đến nha?
Gia Tuấn thấy dị ứng với cách nóil chuyện của Ly Ly. Anh thấy thật kinh tởm:
- Xin lỗi! Tôi không rảnh!
Ly Ly nhào vào Gia Tuấn. Cô nũng nịu:
- Anh đến nhà em dùng cơm đi. Em năn nĩ mà.
Gia Tuấn đẩy mạnh Ly Ly ra. Anh thật ngầu!
- Tôi yêu cầu cô đàng hoàng cho một chút. Cô nên nhớ đây là giờ làm việc, tôi và cô chẳng có quan hệ gì cả nên tôi mong cô giữ khoảng cách một chút.
Ly Ly giận dỗi:
- Anh nỡ nói với em vậy hả? Em đã làm gì sai à?
Gia Tuấn cáu gắt:
- Cô đừng lải nhải nữa, tôi cần sự yên tỉnh để làm việc. Nếu như vậy, tôi mời cô ra khỏi phòng này ngay.
Ly Ly giận chân õng ẹo:
- Anh ác lắm. Anh có biết làm vậy là chọc tức em không hả? Em nói cho anh biết, em mà giận thì em sẽ trút lên đầu con Ái Vy cho anh xem.
Gia Tuấn mím môi giận dữ:
- Cô im đi! Cô có biết những câu nói vừa rồi của cô đã tố giác tội lội của cô không hả? Nếu cô muốn tôi lật tẩy của cô thì cô cứ làm.
Ly Ly chết đứng, cô cảm thấy sợ với những lời Gia Tuấn vừa nói với. Cô nghe rung sợ trong lòng.
- Chẳng lẽ anh ấy đã biết hết rồi sao? Không thể nào, anh ấy làm sao mà biết được chứ. Mình quá lo lắng rồi.
Tự nhiên Ly Ly cười phá lên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Em chỉ đùa với anh thôi. Em làm sao dám đụng đến nó chứ.
- Nếu cô biết vậy thì tốt.
Ly Ly đánh trống lảng:
- Em làm việc đây!
Vài ngày sau, Gia Tuấn đến tìm Ái Vy. Anh kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện. Nghe xong Ái Vy kêu lên đau xót:
- Tại sao! Tại sao ông ấy lại hại gia đình em. Ba em đã làm gì để ông phải hại ba em đến chết vậy. Ông ta thật tàn ác.
Gia Tuấn ôm đôi bờ vai đang rung rung vì giận của Ái Vy. Anh an ủi:
- Em đừng buồn nữa, anh hứa sẽ làm sáng tỏ chuyện này để trả lại cho em những gì mà ông ta đã lấy.
Ái Vy gào lên:
- Ông ta có thể trả ba em lại cho em không? Ông ta đã lấy của em sự sống của ba em. Ba em đã làm gì có tội với ông ta chứ hả?
- Ba con không có tội, người có tội là mẹ. Chính mẹ là người mang tội lớn nhất.
Bà Ái Lan nghe hết câu chuyện mà Gia Tuấn kể. Bà bức xúc lên tiếng. Ái Vy nhìn mẹ như khó hiểu.
- Mẹ nói gì vậy mẹ? Sao lại có liên quan đến mẹ?
Bà Ái Lan ngấn đôi dòng lệ:
- Ngày xưa, Bà và Hoàng Thanh yêu nhau nhưng ông bà ngoại con cấm cản và buộc mẹ phải ưng ba con. Ông ta vì vậy mà ôm hận và thề sẽ trả thù. Mẹ thật không ngờ. Ông ta lại làm một chuyện kinh khủng như vậy. Suốt đời này mẹ không bao giờ tha thứ cho mình được.
Ái Vy ngỡ ngàng với những gì mà mình đã nghe. Cô ôm tay bà lay nhẹ:
- Mẹ đừng buồn mà, lỗi này đâu phải do mẹ. Có trách thì trách ông ấy quá ác. Rồi đây ông ấy sẽ phải trả giá thôi.
Gia Tuấn cũng nói:
- Ái Vy nói đúng đó bác, chuyện này bác cũng đâu muốn. Hơn nữa bác đâu có lỗi gì, bác đừng tự trách mình nữa.
Bà Ái Lan chợt đề nghị:
- Ta sẽ không buồn nữa, nhưng ta có điều kiện, nếu như hai con đồng ý ta sẽ vui lắm.
Gia Tuấn sốt sắng:
- Là điều kiện gì vậy bác? Con sẽ làm hết mà!
Bà ái Lan mỉm cười, bà quẹt hai hàng nước mắt:
- Hai con phải hứa với ta là không giận nhau nữa. Hai đứa phải vui vẻ với nhau như trước, được không vậy?
Gia Tuấn mừng rơn trong bụng, anh vờ làm ra vẻ đau khổ:
- Con thì đồng ý liền, còn cám ơn bác nhiều nữa nhưng chỉ người ta thôi.
Bà Ái Lan mỉm cười. Ái Vy thì thấy ngượng chín cả người, cô e thẹn:
- Hai người hợp tác ăn hiếp con. Con không thèm nói chuyện với hai người nữa đâu.
Gia Tuấn cười lên:
- Không thèm nói chuyện với anh thì được nhưng với mẹ vậy là bất hiếu đấy nhé!
Ái Vy liếc mắt:
- Anh đúng là đáng ghét.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy thật nồng nàn. Nếu như không có mặt của ái Lan ở đây thì anh đã ôm chầm lấy Ái Vy và hôn rối rít rồi.
Cả tuần nay, Ái Vy sống trong hạnh phúc ngút ngàn. Ái Vy cảm thấy cuộc đời mình như một cuộc phiêu lưu. Bây giờ cuộc phiêu lưu đã kết thúc.
Đã mấy ngày rồi Gia Tuấn luôn chuyên tâm vào việc tìm kiếm những chứng cớ để vạch mặt ông Hoàng Thanh. Anh cảm thấy buồn khi không tìm được gì cả.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy như thể mình là người có tội:
- Anh thật là vô dụng Ái Vy à?
Ái Vy nhìn Gia Tuấn cô nhăn trán:
- Sao anh lại nói vậy?
Gia Tuấn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Ái Vy Anh hôn nhẹ lên tay cô:
- Cả tuần nay anh đã cố tìm kiếm một chút gì để tồ cáo ông ta, nhưng anh thật vô dụng, em có buồn anh không Vy?
Ái Vy nhìn Gia Tuấn đầy yêu thương:
- Anh đừng cố sức mình nữa. Em thấy không cần phải vạch mặt ông ta đâu.
Gia Tuấn ngạc nhiên:
- Sao em lại nói vậy hả Vy?
Ái Vy thở dài:
- Em thấy cuộc sng hiện tại bây giờ rất tốt, em đã quen dần rồi. Em không muốn ông ta đi tù đâu. Nếu vậy cả nhà ông ấy sẽ tan nát, sẽ mất đi hạnh phúc.
Em cảm thấy tội cho ông ta khi nghĩ đến điều đó.
Gia Tuấn ôm Ái Vy vào lòng. Anh hôn lên tóc cô:
- Em thật vĩ đại Vy à! Anh thật hạnh phúc khi cô được em, ông trời đã ban cho anh những điều tốt đẹp nhất anh phải cám ơn ông trời.
Ái Vy mỉm cười:
- Em cũng như anh vậy?
Cô thấy hạnh phúc đã trờ về với mình.
- Tại sao em lại đáng yêu như vậy hả Vy?
Ái Vy ngắt chiếc mũi cao của Gia Tuấn:
- Anh khéo nịnh lắm. Anh đã hỏi câu này với bao nhiêu cô gái rồi vậy.
Gia Tuấn đưa ta lên vờ đâm đấm Ái Vy nhăn nhó nhìn anh, tim cô đập loạn xạ. Lát sau Gia Tuấn cúi xuống nói thật ấm vào tai Ái Vy:
- Đây là lần thứ... đầu tiên đó...
Ái Vy liếc mắt:
- Anh đúng là mồm mép.
- Vậy mới yêu được em chứ.
- Hứ! Anh thật khó ưa.
- Nhưng đáng yêu!
- Ai nói với anh vậy hả?
Gia Tuấn nháy mắt:
- Tự anh thấy vậy.
- Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.
Gia Tuấn hôn phớt lên má Ái Vy:
- Vậy thì em là bé mèo dễ thương.
Ái Vy chu đáo:
- Hỏng thèm!
Gia Tuấn siết chặt lấy Ái Vy:
- Anh yêu em!
Ái Vy đẩy mạnh anh ra:
- Hỏng thêm!
Gia Tuấn nhìn Ái Vy chạy ra sân lòng anh dâng lên niềm vui khó tả:
- Cô ấy thật trong sáng và thật là trẻ con.
Giờ tan trường, Ái Vy vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã bị Ly Ly chặn lại:
- Mày đúng là con hồ ly tinh chuyên đi cướp người yêu của người khác.
Ái Vy tái sắc, giọng lạnh băng:
- Chị nói chuyện đàng hoàng lại chút sẽ dễ coi hơn đấy.
Ly Ly lừ mắt nhìn Ái Vy:
- Mày dám dạy đời tao hả?
Ái Vy lắc lắc tay:
- Tôi không dạy đời chị mà tôi chỉ góp ý cho chị thôi.
Ly Ly kênh mặt:
- Hèn gì mày được lòng anh Tuấn như vậy?
Tao thua mày tao không biết ẻo lả như mày vậy.
Khả Nhi bất bình:
- Nè! Bà tám! Tôi nghĩ bà nói ngược rồi đấy. Người ẻo lả là bà chứ không phải Ái Vy.
Ly Ly quay qua Khả Nhi:
- Con kia! Mày có im đi không hả? Bao lần mày cũng xen vào chuyện của tao vậy hả?
Khả Nhi vờ vỗ vào ngực:
- Tôi không xen vào chuyện của ai hết. Tôi chỉ thấy bất bình nên ra tay nghĩa hiệp thôi.
Ái Vy xém chút là phá lên cười vì câu nói dí dỏm của Khả Nhi còn Ly Ly thì trợn mắt giận dữ:
- Mày nhiều chuyện quá coi chừng tao tính luôn bây giờ đó.
Khả Nhi hùng hổ:
- Nè, tôi nói cho bà biết nha bà chằng. Ái Vy nó hiền nên dễ bị ăn hiếp chứ con tôi ấy hả? Đừng có mơ tưởng viển vông nha.
Ly Ly giận sôi gan:
- Mày giỏi lắm?
Ly Ly quay qua Ái Vy nói lớn:
- Còn mày, có dám đi với tao để nói chuyện không hả?
Ái Vy chưa kịp trả lời thì đã bị Khả Nhi chén vào:
- Bà đừng hòng. Ái Vy có có chịu đi đi nữa thì cũng phải bước qua xác tôi đã.
Ái Vy nắm tay bạn lắc nhẹ:
- Mi cứ để ta đi với chị ấy. Dù gì ta và chị ấy vẫn phải nói rõ với nhau mà.
Khả Nhi nhìn Ái Vy nổi giân:
- Mi giỏi quá nhỉ! Bài học lần trước mi đã quên rồi à?
Ta nghĩ lần này chị ấy sẽ không làm vậy đâu.
- Mi dựa vào đâu hả Vy? Những người như bà ấy càng tránh xa càng tôt đấy.
- Nhưng mà.
Khả Nhi cắt ngang:
- Không nhưng gì hết, chuyện này mi phải để ta quyết định.
Ái Vy đành im lặng để mặc cho Khả Nhi đơn độc chiến đấu.
Ly Ly cười nửa miệng:
- Sao sợ rồi à? Tụi bây cũng thường thôi.
Khả Nhi cười mỉa mai:
- Đối với những người như bà thì chúng tôi phải đề phòng thôi. Người ta thường nói kẻ tiểu nhân thường đánh sau lưng lắm.
Ly Ly tức kinh khủng, cô xỉ vào mặt Khả Nhi đay nghiến:
- Mày giỏi lắm con ranh, có ngày tao sẽ cho hai đứa bây chết chung.
Nói xong Ly Ly quày quả bỏ đi, Khả Nhi nói với theo:
- Bà cứ làm đi, tôi chờ!
Ái Vy nhăn nhó, cô như sợ hãi lắm:
- Sao mi lãi đi chọc chị ta vậy?
- Mi sợ bà à?
- Người như chị ta có gì mà không dám làm chứ. Ta chịu một mình được rồi, ta không liên lụy đến mi đâu Khả Nhi.
Khả Nhi có vẻ giận:
- Vậy mi đừng xem ta là bạn nữa vậy là không liên lụy nữa chứ gì?
Ái Vy biết bạn giận nên cố nói:
- Mi đừng giận ta mà Nhi. Mi thừa biết ta không có ý đó mà.
- Vậy thì là ý gì hả.
Ái Vy thở dài:
- Thôi. Coi như ta thua mí vậy, ta không nói nữa.
Khả Nhi mỉm cười:
- Có vậy chứ!
Ái Vy chợt đề nghị:
- Bây giờ chúng ta đi ăn bún bò Huế đi Nhi.
Khả Nhi reo lên:
- Ý kiến hay, mình đi thôi!
Ái Vy chợt sựng lại:
- Nhưng còn vấn đề khó giải quyết:
Khả Nhi nhăn trán:
- Là chuyện gì nữa hả?
- Ai là người tính hao phí đây?
Khả Nhi buông gọn:
- Dĩ nhiên là mi rồi!
Ái Vy trợn mắt:
- Sao lại là ta hả?
- Mi bị phạt.
- Về chuyện gì vậy.
Khả Nhi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
- Chuyện... chuyện mi phải khao.
Ái Vy liếc mắt:
- Mi khôn quá ta!
- Vậy mới làm bạn với mi được chứ.
- Bây giờ có đi không hả?
- Dĩ nhiên đi rồi!
Hai cô gái cho xe chạy song song với nhau trên đường. Cả hai đều vô tư và vui vẻ.
Buổi chiều Ái Vy và Gia Tuấn định đi dạo thì gặp Lâm Minh. Gặp anh Ái Vy reo lên:
- A! Anh Minh, sao từ lúc công ty bị phá sản Vy không thấy anh vậy? Bây giờ anh làm ở đâu?
Lâm Minh cười buồn:
- Lúc trước anh làm ở Hoàng Thanh còn bây giờ anh bị đuổi việc rồi:
Ái Vy kêu lên:
- Sao vậy?
Gia Tuấn từ nãy giờ quan sát Lâm Minh giờ anh mới lên tiếng:
- Có phải anh có dính đến vụ công ty Thành Minh phá sản không hả?
Lâm Minh cúi đầu hổ thẹn:
- Chính vì vậy mà hôm nay tôi đến đây để đưa những chứng cứ này để Ái Vy vạch mặt Hoàng Thanh và lấy lại tài sản.
Ái Vy thốt lên:
- Sao anh lại làm vậy?
- Tôi cảm thấy rất hối hận với những việc mà mình đã làm. Tôi không thể tự tha thứ cho mình được và tôi chỉ còn một cách này thôi.
Gia Tuấn cầm xấp chứng cứ trong tay, anh thầm mãn nguyện:
- Đây là những thứ mà chúng tôi rất cần.
- Xin cám ơn anh.
Lâm Minh xua tay:
- Anh đừng nói vậy, tôi làm như thế cũng để chuộc bớt lỗi lầm của mình thôi.
Ái Vy ngấn lệ:
- Giá như anh nói cho chúng tôi biết sớm thì hay quá. Cha Vy sẽ không đến nỗi phải qua đời đâu.
Lâm Minh ôm đầu đau khổ:
- Cũng tại tôi tất cả, tôi đã hại chú Minh, hãy trừng phạt tôi đi!
Ái Vy nhẹ giọng:
- Anh đừng buồn nữa, gia đình tôi không trách anh đâu.
- Tôi vô cùng biết ơn Vy.
Lâm Minh chợt nói:
- Ông Thanh là một người rất nham hiểm, Vy và Tuấn hãy cận thận.
Gia Tuấn lịch sự:
- Tôi sẽ đề phòng.
- Vậy bây giờ tôi xin phép về nếu lúc nào cần tôi làm nhân chứng cứ gọi, tôi sẽ đến.
- Chúng tôi biết rồi, cám ơn anh.
Lâm Minh đi rồi còn lại Ái Vy và Gia Tuấn. Thấy Ái Vy ngồi đăm chiêu nên Gia Tuấn lo lắng:
- Em đang nghĩ gì vậy Vy?
Ái Vy buồn giọng:
- Em đang nhớ đến ba?
Gia Tuấn ôm chầm lấy Ái Vy siết chặt:
- Ngày mai, anh sẽ cùng em đến tìm ông HoàngThanh, mọi chuyện lúc đó sẽ được sáng tỏ. Ba em dưới suối vàng chắc là vui lắm.
Ai Vy mỉm cười:
- Em cũng mong như vậy.
Ái Vy chợt đề nghị:
- Hay mình đừng truy cứu chuyện này nữa nha anh.
Gia Tuấn kinh ngạc:
- Sao vậy.
- Em thấy tội nghiệp họ.
- Em thật khờ mà.
- Nếu làm lớn chuyện ba em cũng đâu có sống lại được.
Gia Tuấn quay mặt Ái Vy đối diện với mình:
- Em nhân ái lắm, nhưng em tốt không đúng chỗ rồi đấy. Ông ta là kẻ xấu nếu em không vạch trần ông ta thì ông ta lại tiếp tục làm hại những người khác.
Ái Vy suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Vậy mình chỉ vạch mặt ông ta thôi, đừng kiện ông ta làm gì.
Gia Tuấn nhún vai:
- Tùy em thôi!
Gia Tuấn thấy đtm phục cô người yêu của mình vô cùng. Anh thầm hãnh diện về cô.
Ông Hoàng Thanh tái cả mặt với những gì Gia Tuấn nói và những tài liệu mà Gia Tuấn gian cho ông.
- Ở đâu cậu có những thứ này hả?
Gia Tuấn cười khẩy:
- Ông đừng hỏi làm gì, chính nghĩa luôn luôn chiến thắng.
- Vậy hai đứa bây muốn gì hả?
- Chúng tôi chỉ muốn ông trả lại những gì mà ông đã lấy.
Ái Vy nhìn ông Hoàng Thanh vơi vẻ căm giận:
- Những gì mà ông đã lấy của tôi cả đời này ông cũng không trả hết được đâu.
- Tao đã lấy gì của mày hả?
- Ông đã gián tiếp giết chết ba tôi.
Ông Hoàng Thanh trợn mắt:
- Mày nói bậy, tao sẽ kiện mày về tội vu khống người khác.
Cánh cửa phòng bật mở. Lâm Minh bước vào, anh hùng hồn:
- Tôi sẵn sàng làm nhân chứng cho những việc làm xấu xa của ông.
Ông Hoàng Thanh cười khan:
- Mày đừng quên chuyện đó đều là do mày làm.
- Tôi sẵn sàng chịu tôi trước pháp luật và dĩ nhiên là cả ông nữa, ông chính là chủ mưu của những việc này.
Ông Hoàn Thanh hất mặt:
- Chỉ dựa vào lời nói của mày mà đòi thưa tao à? Mày thật ngây thơ.
Lâm Minh mỉm cười:
- Chuyện đó ông khỏi lo, tôi có ghi âm rồi đây! Ông có muốn nghe không vậy.
Ly Ly từ đâu chạy vào, cô khóc nức nở:
- Anh Tuấn, đừng bắt ba em đi tù mà anh. Những gì ba em đã làm đều là vì em thôi, vì em quá yêu anh nên ba em mới làm như vậy.
Ái Vy nói một cách chậm rãi:
- Tôi sẽ không bắt ba chị đi tù đâu. Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về tôi thôi.
Gia Tuấn tròn mắt nhìn Ái Vy:
- Sao em lại làm vậy Ái Vy.
Ái Vy khoát tay:
- Em hiểu em đang làm gì mà.
Rồi cô quay qua ông Hoàng Thanh nói tiếp:
- Tôi sẽ không vạch mặt ông với điều kiện ông không được làm điều gì sai trái nữa bằng không những chứng cứ này sẽ được đưa đến tòa án.
Ly Ly nước mắt ròng rã, cô nắm cánh tay của Ái Vy siết nhẹ:
- Tôi cám ơn cô nhiều lắm. Cô thật tốt bụng, tôi sẽ nhớ ơn này của cô mãi mãi.
Ông Hoàng Thanh ngồi im nơi ghế. Không ngờ, ông cả đời mưu kế hại người giờ lại bị chính người thân cận là Lâm Minh phản bội. Ông thấy xấu hổ trước mặt sự tha thứ của Ái Vy.
- "Con bé này thật tốt, hèn gì Gia Tuấn yêu nó đến vậy".
Một năm sau...
Đám cưới của Gia Tuấn và Ái Vy, Đông Chí và Khả Nhi cùng diễn ra một ngày thật linh đình tại nhà hàng Tuấn Vy của Gia Tuấn.
Khả Nhi cứ mãi ngắn Ái Vy, có lúc lại thốt lên:
- Hôm nay mi đẹp lắm đó Vy?
Ái Vy lừ mắt:
- Mi cũng có khác gì ta đâu. Ta thấy Đông Chí cứ nhìn mi hoài kìa!
Đông Chí vui vẻ:
- Ái Vy nhầm rồi, anh đâu có nhìn Khả Nhi làm gì. Cô ấy kiêu căng đến vậy mà lại xém bị xinh đẹp nữa chứ.
Khả Nhi véo vào hông Đông Chí thật mạnh làm anh nhăn mặt trông thật buồn cười. Gia Tuấn vỗ vai bạn, anh pha trò:
- Cậu vậy là bậy đấy nhé! Sao lại bảo vợ của mình là xém bị xinh đẹp chứ hả?
Đông Chí nhìn Khả Nhi mỉm cười:
- Tớ thấy cô ấy có xinh đâu mà xém chứ, lại còn hung dữ nữa đó.
Cả bọn cười nắc nẻ, Khả Nhi nắm lấy tay Ái Vy cầu cứu:
- Mi xem ảnh kìa, mi phải phạt ảnh dùm ta mới được, ảnh dám chọc ta.
Ái Vy mím môi:
- Tội nghiệp mi quá nhưng ta thấy anh ấy nói đúng cả.
Khả Nhi đậm chân giận dỗi:
- Các người hợp tác nhau nói xấu tôi hả? Tôi giận các người luôn.
Ái Vy bông đùa:
- Mi giận ta và anh Gia Tuấn thì được chứ giận Đông Chí coi chừng cưới xong ảnh sẽ bắt mi làm con sen cho riêng ảnh đó.
Đông Chí khoát tay qua vai Khả Nhi, anh nói nhỏ:
- Anh hỏng dám làm vậy dâu, em đừng có lo.
Khả Nhi liếc yêu Đông Chí:
- Coi như anh còn biết điều đó, nếu không anh biết tay em.
Ái Vy trêu bạn:
- Trời ơi! Xem người ta năn nĩ vợ kìa! Thôi mình đi chỗ khác đi anh Tuấn, để họ tâm sư.
Gia Tuấn nắm lấy tay Ái Vy siết nhẹ. Anh lén hôn phới lên tóc của Ái Vy.
Ái Vy ngượng chín cả người, cô liếc qua Gia Tuấn.
- Anh không mắc cỡ à?
Gia Tuấn nhướng mắt:
- Vợ anh anh hôn chứ có hôn vợ ai đâu mà em lo.
Ái Vy dẫu môi:
- Em đố anh dám hôn ai ngoài em đấy nhé!
- Nếu ẻm không cho anh hôn thì anh phải hôn người khác thôi.
- Thật trơ trẽn.
Họ lại tay trong tay nhau bước ra cổng đón khách Trong lòng Ái Vy giờ đậy rộn rã niềm vui, Ái Vy thấy ấm lòng khi nghĩ đến sự che chở vững chắc của Gia Tuấn. Cô có thể khẳng định được rằng đã có hạnh phúc thật sự và thật sự hạnh phúc đang trở về với Ái Vy.
Nụ Cười Cho Anh Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung Nụ Cười Cho Anh