Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
H
ọ lái xe dọc theo Wilbraham Crescent, quẹo phải ngược đường Albany rồi lại quẹo phải dọc theo đoạn đường Wilbraham Crescent thứ nhì.
“Thực sự đơn giản,” Hardcastle nói.
“Một khi ta đã biết rồi,” Colin nói.
“Số 61 thực sự ở sau lưng nhà bà Hemming — nhưng một góc của nó lại tiếp giáp với số 19, nên cũng tốt thôi. Sẽ cho cậu một dịp may được thấy ông Bland của cậu. Chả có tài trợ nước ngoài đâu, nhân tiện tôi cho cậu biết luôn.”
“Một giả thuyết hay ho được thực hành thế đó.”
Chiếc xe đậu lại, và hai người đàn ông xuống xe.
“Chà, chà,” Colin nói. “Khu vườn đằng trước đẹp thật.”
Đó quả thật là một kiểu mẫu nhà ngoại ô hoàn hảo thu nhỏ. Có những thảm hoa phong lữ, ngoài rìa là cúc Lobeli. Những đóa thu hải đường trông mập mạp to lớn và có những vật trang trí cho khu vườn rất đẹp: ếch, nấm độc, người lùn và tiên trông rất khôi hài.
“Tôi chắc chắn ông Bland là người tử tế đáng kính trọng,” Colin rùng mình nói. “Nếu không phải là người như thế hẳn ông ta không nghĩ ra được những ý tưởng kinh khiếp này.” Anh nói thêm trong lúc thanh tra bấm chuông, “Ông anh có nghĩ ông ta ở nhà vào giờ này của buổi sáng hay không?”
“Tôi đã gọi điện thoại trước,” Hardcastle giải thích. “Cứ hỏi han ông ấy, nếu thuận tiện!”
Ngay lúc đó một chiếc xe tải du lịch nhỏ sang trọng đậu lại rồi rẽ vào ga-ra, hiển nhiên đó là chi tiết cuối cùng thêm vào cho ngôi nhà. Ông Josaiah Bland xuống xe, đóng sập cửa rồi tiến về phía họ. Đó là một người đàn ông tầm thước với cái đầu hói và cặp mắt hơi nhỏ màu xanh lơ. Ông ta tiếp đón khách thật vồn vã: “Thanh tra Hardcastle ạ? Xin vào ngay cho!”
Chủ nhà dẫn đường vào phòng khách. Phòng khách có rất nhiều thứ cho thấy sự giàu có. Những chiếc đèn đắt tiền trang trí khá công phu, bàn giấy Empire, một bộ đồ trang trí bệ lò sưởi bằng đồng giả vàng sáng loáng, tủ nhỏ nhiều ngăn bằng gỗ có khảm và một chậu kiểng đầy hoa nơi khung cửa sổ. Những cái ghế kiểu dáng tân thời, bọc nệm lộng lẫy.
“Mời ngồi,” ông Bland niềm nở nói. “Hút thuốc nhé? Hay các ông không được hút khi đang làm nhiệm vụ?”
“Không, cảm ơn,” thanh tra đáp.
“Cũng không uống rượu, phải không ạ? À phải rồi, sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta, tôi xin mạn phép nói như thế. Tất cả chuyện này liên quan đến việc gì ạ? Vụ việc ở nhà số 19, đúng không? Góc vườn hai nhà liền kề nhau, nhưng thật ra chúng tôi chẳng thấy bên ấy được bao nhiêu trừ khi nhìn từ các cửa sổ tầng trên. Toàn bộ vụ này có vẻ dị thường — hay ít ra theo những gì tôi đọc trên báo sáng nay. Tôi thật vui thích khi nhận được lời nhắn của ông. Một dịp để được biết thêm đôi điều đã được ghi nhận là có thật, ông chả biết những lời đồn đại đang bay đi khắp chốn đâu nhé! Khiến bà nhà tôi đâm ra hoảng sợ quá chừng — cảm giác có một sát thủ đang mặc sức hoành hành, ông biết đấy. Rắc rối ở chỗ ngày nay người ta cứ thả cả đám dở hơi ấy ra khỏi nhà thương điên. Đưa chúng về nhà theo lời hứa danh dự hoặc gọi là cái gì đấy cũng thế. Sau đó chúng làm thịt người nào khác, và người ta lại tống cổ chúng trở vào viện. Và như tôi nói đấy, có những lời đồn thổi! Ý tôi là giá như ông từng nghe cái bà giúp việc nhà hằng ngày và thằng bé giao sữa và giao báo của chúng tôi nói gì, hẳn ông sẽ ngạc nhiên. Bà này nói ông ta bị siết cổ bằng sợi dây treo khung ảnh, còn thằng kia lại bảo là bị đâm. Một kẻ khác cho là bị đánh bằng dùi cui. Dù sao thì nạn nhân là nam giới, phải không? Tôi muốn nói không phải bà gái già đã làm chứ? Một người đàn ông chưa rõ là ai, báo nói thế đấy.”
Cuối cùng ông Bland cũng ngừng lời.
Thanh tra mỉm cười, nói với giọng không đồng tình: “À, nói về chuyện chưa biết là ai, ông ta có một danh thiếp và một địa chỉ đấy.”
“Thế thì cũng có quá nhiều điều nhỉ,” chủ nhà nói. “Nhưng ông biết người ta làm gì mà. Tôi chẳng rõ ai đã nghĩ ra toàn bộ chuyện này.”
“Trong lúc ta đang bàn về nạn nhân,” Hardcastle bảo, “có lẽ xin ông xem qua cái này!”
Một lần nữa ông thanh tra lại lấy ra bức ảnh cảnh sát chụp.
“Đây là ông ta sao?” Bland hỏi. “Trông như một thằng cha hoàn toàn bình thường, phải không? Bình thường như ông và tôi. Không biết có nên hỏi ông ấy vì lý do gì mà bị sát hại hay không. ”
“Hôm nay vẫn còn quá sớm, chưa thể bàn chuyện ấy đâu,” thanh tra nói. “Điều tôi muốn biết, ông Bland à, trước giờ ông có gặp người đàn ông này hay chưa.”
Chủ nhà lắc đầu. “Chắc chắn là chưa. Tôi nhớ mặt người rất giỏi.”
“Ông ta không có ghé nhà ông vì bất kỳ mục đích đặc biệt nào — bán bảo hiểm, máy hút bụi, máy giặt hay bất cứ cái gì đại loại như thế?”
“Không, không. Chắc chắn là không.”
“Có lẽ chúng ta cần phải hỏi bà nhà,” Hardcastle nói. “Rốt cuộc nếu ông ta có ghé nhà thì chính bà ấy là người ông ta gặp mặt.”
“Vâng, hoàn toàn đúng. Thế nhưng, tôi không biết… Valerie sức khỏe không được tốt lắm, ông biết đấy. Tôi không muốn làm bà nhà tôi lo sợ. Ý tôi muốn nói, à, tôi cho đó là bức ảnh của ông ấy khi đã chết, đúng không?”
“Đúng thế, nhưng dẫu sao đấy không phải một bức ảnh đau đớn.”
“Đúng vậy. Ảnh chụp tốt lắm. Thằng cha ấy chừng như đang ngủ, thực vậy.”
“Mình đang nói về em hả Josaiah?”
Cánh cửa liền kề phòng bên được đẩy ra và một phụ nữ trung niên bước vào. Thanh tra đoan chắc nãy giờ ở bên kia cánh cửa bà ta đã hết sức chú ý lắng nghe.
“A, mình đến rồi. Anh tưởng mình đang chợp mắt ngủ buổi sáng chứ. Đây là bà nhà tôi, Thanh tra Hardcastle ạ.”
“Án mạng khủng khiếp đó,” bà Bland lẩm bẩm. “Thật sự làm tôi rùng mình khi nghĩ tới.” Bà ngồi xuống ghế sofa với một tiếng thở dài đứt quãng.
“Mình để chân lên ghế đi!” chồng bà bảo.
Bà Bland vâng lời. Đó là một người đàn bà tóc vàng hung, giọng rên rỉ yếu ớt. Trông bà có vẻ thiếu máu, và có dáng vẻ của một người đau yếu bệnh tật chấp nhận tình trạng sức khỏe kém của mình với phần nào vui thú. Trong chốc lát bà ta gợi cho thanh tra nhớ tới một người nào đó. Ông cố nghĩ xem là ai, nhưng chẳng tài nào nhớ ra. Cái giọng khá não nùng yếu đuối đó lại tiếp tục.
“Sức khỏe của tôi không được tốt lắm, thanh tra Hardcastle ạ, vì vậy tất nhiên ông nhà tôi cố tránh cho tôi bị sốc và lo lắng. Tôi rất nhạy cảm. Ông đã nói về một bức ảnh, tôi nghĩ thế, của người — của người chết. Ôi trời ôi, nghe sao mà khủng khiếp quá! Không biết nhìn thấy rồi tôi có chịu nổi không nữa!”
‘Thực sự chết vì xem à,’ thanh tra nghĩ thầm. Với giọng có phần ác ý ông nói: “Có lẽ tôi không nên yêu cầu bà xem ảnh, bà Bland à. Chỉ là tôi tưởng bà có thể giúp chúng tôi trong trường hợp người đàn ông đó có ghé nhà này lúc nào đấy.”
“Tôi phải làm bổn phận của mình, phải không?” Bà chủ nhà nói với một nụ cười can đảm dịu dàng. Bà chìa tay ra.
“Mình muốn làm cho mình lo sợ hay sao, Val?”
“Đừng có ngốc nữa, Josaiah! Tất nhiên em phải xem thôi.”
Bà ngó bức ảnh rất chăm chú và có phần nào thất vọng, hoặc thanh tra đã nghĩ như vậy.
“Ông ta có vẻ — thật tình hoàn toàn không có vẻ gì là đã chết. Như thể không phải bị giết. Liệu — có phải ông ta đã bị làm cho nghẹt thở?”
“Ông ấy bị đâm,” Hardcastle đáp.
Bà Bland nhắm mắt lại và rùng mình. “Ôi trời ôi, kinh quá!”
“Bà không có cảm giác từng gặp ông ta sao?”
“Không,” bà Bland rõ ràng có vẻ miễn cưỡng. “Không, không, tôi e là không. Có phải ông ta là hạng người—người hay ghé vào nhà này nhà nọ để bán đồ không?”
“Dường như ông ấy từng là nhân viên bảo hiểm,” Hardcastle nói một cách dè dặt.
“À, tôi hiểu. Không, không hề có ai giống như vậy cả, chắc chắn. Mình không nhớ là em có bao giờ đề cập với mình chuyện gì giống như vậy, phải không Josaiah?”
“Anh chả nhớ,” ông Bland đáp.
“Ông ta có phải là bà con họ hàng của cô Pebmarsh không?” bà Bland hỏi thanh tra.
“Không, ông ấy hoàn toàn xa lạ với bà ta.”
“Quái dị nhỉ,” bà Bland nhận xét.
“Bà có quen biết cô Pebmarsh không?”
“À, có chứ. Tôi muốn nói là láng giềng quen biết nhau, tất nhiên rồi. Bà ta thỉnh thoảng nhờ ông nhà tôi khuyên bảo về vườn tược.”
Thanh tra quay sang người chồng: “Ông là một nhà làm vườn rất sắc sảo, tôi nghe nói thế.”
“Thật sự không phải, không phải đâu.” ông Bland tỏ ra không tán thành. “Không có thời gian, ông biết đấy. Dĩ nhiên tôi biết cơ bản phải làm gì. Nhưng có một ông bạn rất xuất sắc mỗi tuần đến hai lần để làm cỏ, giữ cho khu vườn thật sạch sẽ gọn gàng. Có thể nói quanh đây ông không tìm ra khu vườn nào hơn vườn nhà chúng tôi. Nhưng tôi chẳng phải là một trong số những người làm vườn thực thụ ấy như ông láng giềng của tôi.”
“Ông Ramsay sao?” Hardcastle nói có vẻ ngạc nhiên.
“Không, không, xa hơn thế nữa. Nhà 63. Ông McNaughton. Ông ấy sống chỉ vì khu vườn của mình. Ở trong đấy suốt cả ngày, mê say pha trộn phân bón. Quả thật ông ấy là người hay nói về đề tài phân trộn khiến người ta phát chán — nhưng tôi không cho rằng đấy là điều ông muốn bàn.”
“Không hẳn,” thanh tra nói. “Tôi chỉ thắc mắc liệu có người nào — ông hay bà nhà — hôm qua có ra ngoài vườn không. Rốt cuộc, như ông nói, quả thật vườn nhà ông có tiếp giáp với nhà số 19 và hôm qua có khả năng ông bà có thể nhìn thấy điều gì thú vị hay nghe thấy chuyện gì, có lẽ thế.”
“Đúng giữa trưa, phải không? Tôi muốn hỏi, mấy giờ xảy ra án mạng?”
“Thời gian là trong khoảng từ một giờ đến ba giờ.”
Bland lắc đầu. “Lúc ấy tôi chẳng thấy gì đâu. Tôi đã ở đây. Valerie cũng thế, nhưng chúng tôi đang ăn trưa, ông biết đấy, và phòng ăn của chúng tôi nhìn ra đường. Chúng tôi không thấy được bất cứ điều gì diễn ra trong vườn.”
“Ông bà thường dùng bữa trưa lúc mấy giờ?”
“Một giờ hay cỡ ấy. Đôi khi là một giờ rưỡi.”
“Sau đó ông bà hoàn toàn không có ra vườn sao?” Bland lắc đầu.
“Thực tế là bà nhà tôi vẫn luôn lên lầu để nghỉ ngơi sau bữa trưa và nếu không có gì quá bận rộn, tôi thường chợp mắt một chút trên cái ghế ở đằng kia kìa. Chắc tôi đã rời khỏi nhà khoảng chừng—à, chắc là ba giờ kém mười lăm, nhưng thật không may tôi hoàn toàn không ra vườn sau.”
“À há,” Hardcastle thở dài, “chúng tôi phải hỏi tất cả mọi người.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Ước gì tôi có thể giúp ích nhiều hơn!”
“Chỗ của ông tuyệt đẹp,” thanh tra nhận xét. “Chả còn tiền đâu nữa mà dành dụm, tôi xin phép nói như thế!”
Bland cười vui vẻ. “À, chúng tôi thích những thứ tuyệt đẹp. Bà nhà tôi có thị hiếu thẩm mỹ rất đa dạng. Chúng tôi có được một ít lộc giời cho cách đây một năm. Bà nhà tôi nhận tiền thừa kế từ một ông chú. Bà ấy không gặp ông ta đã hai mươi nhăm năm rồi. Thật quá đỗi ngạc nhiên! Điều ấy khiến cuộc sống của chúng tôi đổi khác một chút, tôi có thể nói với ông như thế. Chúng tôi đã có thể tự lo liệu rất tốt, và đang nghĩ đến chuyện du ngoạn một chuyến bằng tàu thủy cuối năm nay. Có thể học hỏi rất nhiều điều, tôi tin như thế. Hy Lạp và chỉ thế thôi. Rất nhiều giáo sư diễn giảng trên tàu. À, lẽ dĩ nhiên tôi vốn là người tự lập ít học hành và chẳng có nhiều thì giờ cho một chuyện kiểu đó, nhưng tôi sẽ quan tâm học hỏi. Thằng cha đã đến bới tung thành Troy ấy, hắn ta là một gã bán tạp hóa, tôi tin thế. Rất giống trong tiểu thuyết. Phải nói rằng tôi thích đi đến những vùng đất ở nước ngoài — chứ chẳng phải là từng đi nhiều nơi rồi — một chuyến đi nhân dịp nghỉ cuối tuần đến thành phố Taree vui nhộn, chỉ thế thôi. Tôi từng nói đùa mình định bán hết ở đây rồi đến sinh sống ở Tây Ban Nha hay Bồ Đào Nha, thậm chí đến tận West Indies nữa. Rất nhiều người đang làm vậy. Khỏi phải đóng thuế lợi tức hay gì hết. Nhưng bà nhà tôi chẳng ưa cái ý tưởng ấy.”
“Tôi rất thích du lịch, nhưng không muốn sống ở ngoài nước Anh,” bà Bland nói. “Bạn bè của chúng tôi đều ở đây — chị tôi cũng sống ở đây, và mọi người đều biết chúng tôi. Nếu đi ra nước ngoài chúng tôi sẽ là những người xa lạ. Và ở đây chúng tôi còn có một bác sĩ giỏi, ông ấy thật sự hiểu rõ tình trạng sức khỏe của tôi. Tôi không thích bác sĩ nước ngoài. Tôi sẽ không tin đâu.”
“Cái đó còn để xem,” ông Bland có vẻ phấn khởi. “Chúng ta sẽ đi du lịch bằng tàu thủy, và có khi mình sẽ đâm ra yêu mến một hòn đảo Hy Lạp.”
Bà vợ có vẻ như đang nghĩ chuyện ấy hoàn toàn không thể xảy ra.
“Chắc cũng phải có một bác sĩ người Anh khả dĩ ở trên tàu chứ, tôi nghĩ vậy,” bà nói với vẻ hoài nghi.
“Chắc chắn rồi,” chồng bà nói.
Ông ta tiễn khách ra cửa trước, nhắc lại một lần nữa lời xin lỗi vì không thể giúp gì được họ.
Hardcastle hỏi bạn: “Thế nào… cậu nghĩ gì về ồng ấy?”
“Tôi không muốn để ông ta xây nhà cho mình,” Colin đáp. “Một nhà thầu tép riu gian dối không phải là đối tượng tôi theo dõi. Tôi đang tìm kiếm một người cống hiến hết mình. Còn nói về vụ án giết người này, ông anh đã đánh giá nhầm về kiểu gây án rồi. Bây giờ nếu Bland định cho vợ xơi thạch tín hay đẩy bà ta xuống biển Aegean để thừa kế tiền của bà ấy và cưới một cô gái tóc vàng ngon lành…”
“Chúng ta sẽ xem xét khi chuyện đó xảy ra,” thanh tra Hardcastle nói. “Trong lúc chờ đợi, chúng ta phải tiếp tục điều tra vụ án giết người này.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ
Agatha Christie
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=nhung_chiec_dong_ho_ky_la__agatha_christie