Nhắt Stuart epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10 - Mùa Xuân
NOWBELL, con mèo, thích ban đêm hơn ban ngày. Có thể bởi vì mắt gã thích bóng tối. Nhưng tôi lại nghĩ tại vì luôn luôn có nhiều việc hay ho diễn ra tại New York về đêm.
Snowbell có nhiều bạn quanh vùng. Một số trong đó là mèo nhà, một số là mèo ở cửa hàng. Gã có quen một con mèo xứ Malta ở chợ A&P, một con Ba Tư trắng trong cử hàng cạnh nhà, một con lông đồi mồi trong cửa hàng bán thức ăn làm sẵn, một con mèo rừng trong thư viện chi nhánh, và một nàng Angora non xinh đẹp trốn thoát khỏi lồng của một cửa hàng thú kiểng trên Đại lộ số Ba và bỏ đi sống đời tự do trong tiệm bán dụng cụ ngay công viên nhỏ cạnh nhà Stuart.
Một đêm mùa xuân đẹp trời, Snowbell trước đó tạt vào thăm nàng Angora trong công viên. Khi gã bắt đầu về nhà, khá trễ, và đêm ấy mới thật đáng yêu làm sao, nàng bảo nàng muốn đi bộ cùng gã cho có bạn. Khi hai con mèo đã về tới cửa nhà Little, chúng cùng ngồi xuống bên gốc một cây nho cao bò dọc một bên nhà, ngang qua cửa phòng ngủ George. Cây nho này rất có ích với Snowbell, và gã có thể leo lên vào ban đêm và bò vào nhà qua cửa sổ phòng George để mở. Snowbell bắt đầu kể bạn hắn nghe về Margalo và Stuart.
“Trời đất,” mèo Angora nói, “ý anh là anh sống cùng nhà với một con chim và một con chuột mà không làm bất cứ điều gì ấy hả?”
“Tình thế là vậy đó,” Snowbell đáp. “Nhưng anh làm được gì nào? Làm ơn nhớ giùm cho anh, thằng Stuart là thành viên của gia đình, và con chim là một khách trọ thường xuyên, hệt như anh.”
“Thôi,” bạn của Snowbell nói, “em chỉ còn biết nói là anh giỏi tự chủ hơn em.”
“Chắc chắn rồi,” Snowbell nói. “Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh nghĩ mình quá tự chủ đâm ra lại dở. Thời gian gần đây anh cực kì căng thẳng và hay cáu, anh nghĩ đó là tại anh cứ phải kìm nén quá.”
Tiếng hai con mèo càng lúc càng to, và chúng nói to đến nỗi dứt khoát là không nghe được tiếng sột soạt nhẹ nhàng trong bụi nho cách đầu chúng có khoảng một thước. Đó là một con bồ câu xám, nãy giờ vẫn ngủ trên ấy, giật mình tỉnh giấc vì tiếng hai con mèo và bắt đầu lắng nghe. “Nghe ra có vẻ là một cuộc nói chuyện lý thú,” chú bồ câu tự nhủ. “hay là mình cứ ở đây, xem liệu có biết được điều gì.”
“Đây này,” chú nghe con mèo Angora nói với Snowbell, “em thừa nhận rằng một con mèo thì phải có nghĩa vụ đối với chủ nhân mình, và trong hoàn cảnh như vậy anh mà chén con Margalo là anh sai. Nhưng em không phải là thành viên gia đình anh và chẳng có cái gì ngăn cản em chén nó, đúng không nào?”
“Bắt nghĩ ngay lập tức thì anh chịu,” Snowbell nói.
“Thế em cứ thế mà làm,” mèo Angora nói, bắt đầu trèo lên cây nho. Lúc này chú bồ câu đã tỉnh cả ngủ, sẵn sàng bay đi mất, nhưng bên dưới tiếng trao đổi vẫn tiếp tục.
“Đợi một phút,” Snowbell nói, “đừng vội vàng thế. Anh cho rằng em không nên vào đó đêm nay.”
“Sao không?” con mèo kia hỏi.
“Ừm, có một việc, mọi người không cho là em được phép vào nhà. Vào thế là bất hợp pháp, và em sẽ rơi vào rắc rối.”
“Em sẽ chẳng rơi vào rắc rối nào cả,” mèo Angora nói.
“Làm ơn đợi tới đêm mai đi em,” Snowbell nói, chắc nịch. “Tối mai ông bà Little sẽ ra phố, và em sẽ không phải mạo hiểm như thế này. Anh đề nghị thế cũng là vì tốt cho em thôi.”
“Ồ, được thôi,” mèo Angora đồng ý. “Em nghĩ em đợi được. Nhưng nói em chỗ để mai em kiếm con chim sau khi đã chui vào nhà.”
“Đơn giản thôi,” Snowbell nói. “Trèo lên cây nho, vào phòng George qua cửa sổ mở, rồi đi xuống lầu và em sẽ thấy con chim ngủ trong bụi dương xỉ Boston trên kệ sách.”
“Quá dễ,” mèo Angora vừa nói vừa liếm mép. “Em xin tuân lệnh ngài.”
“Chà, lại trò cũ!” chú bồ câu thì thầm một mình, và bay đi thật nhanh tìm một mẩu giấy và một cây bút chì, Snowbell chào tạm biệt bạn mình xong, leo lên dây nho và đi ngủ.
Sáng hôm sau, Marglo tỉnh dậy, thấy một mẩu giấy trên cành dương xỉ, mẩu giấy nói: CẨN THẬN, MỘT CON MÈO LẠ SẼ TỚI ĐÂY ĐÊM NAY. Dưới có ký MỘT KẺ CHÚC BẠN TỐT LÀNH. Margalo giữ mẩu giấy dưới cánh suốt ngày dài, tự hỏi mình nên làm gì thì hơn, nhưng nó không dám cho bất kỳ ai xem – ngay cả Stuart. Nó không ăn được. Nó quá sợ.
“Mình nên làm gì đây?” nó cứ tự hỏi suốt.
Cuối cùng, ngay trước khi trời tối, nó nhảy lên một ô cửa sổ để mở, và không nói lời nào với bất cứ người nào, nó bay đi thẳng. Lúc đó là mùa xuân, và nó bay về hướng bắc, nhanh hết sức bình sinh, bởi vì có điều gì đó bên trong bảo với nó rằng, hướng bắc chính là đường bay của một con chim khi mùa xuân tới.
Nhắt Stuart Nhắt Stuart - E.b.white Nhắt Stuart