Chương 9
us Valdron xuất hiện ở nhà ga trên đường số 23 Tây và đi về phía Nam.
Y không thích khu phố này. Y không phải là người hâm mộ nhiệt thành kiểu cách trưởng giả học làm saoàn toàn không. Ở lãnh địa của y, thực tế là thân xác to như hộ pháp của y khiến không ai dám đụng đến. Ở đây, cỡ người to lớn của y chỉ tổ làm y nổi bật giữa đám người đỏm dáng nhan nhản giữa khắp các hè phố trong những bộ cánh thời trang được thiết kế riêng và những mái tóc hai trăm đôla mỗi lần cắt.
Y khom vai lại, cố làm mình thấp xuống vài phân. Dù vậy, chả ăn thua gì, y vẫn to đùng, cả cái áo khoác đen dài thùm thụp chả ra hình thù gì mà y đang khoác trên người cũng vậy, chẳng được việc gì sất. Nhưng y không thể làm gì hơn; y cần cái áo khoác đó để che giấu cái vật đang mang trong người.
Y rẽ lên đường số 22, hướng về phía Tây. Nơi y phải đến cách nhà hàng Empire Diner một toà nhà, nằm ngay chính giữa một dãy phòng nhỏ trưng bày tác phẩm nghệ thuật.
Khi đi ngang qua, y chú ý thấy hầu hết các phòng trưng bày đều chỉ có một hoặc có lẽ hai bức tranh trong các tủ kính. Một số bức thậm chí còn chả có cả khung, và chẳng bức nào có nhãn giá.
Làm thế đếch nào các người biết được nó có giá trị gì không nếu chính các người còn đếch biết nó đáng giá như thế nào?
Điểm đến của y hiện giờ chỉ còn cách hai căn nhà nữa. Nhìn hình thức bên ngoài, chỗ ở của Lucien Boussard trông giống như một phòng trưng bày đồ cổ sang trọng. Thật ra, đúng là như vậy và còn hơn như vậy nữa. Những món đồ giả và đồ không rõ nguồn gốc làm cho một số ít món đồ thật không tì vết gì cũng chịu tiếng lây. Tuy nhiên chưa một người láng giềng nào của Lucien Boussard có chút mảy may nghi ngờ này nọ, vì Lucien có phong cách, giọng nói và ứng xử phù hợp với mọi việc một cách hoàn hảo, không chút sơ hở.
Hết sức cảnh giác, mắt lấm lét trông chừng mọi thứ hay mọi người có vẻ khả nghi, Gus đi ngang qua phòng trưng bày, đếm đúng hai mươi lăm bước chân, y dừng bước và quay lại. Y làm ra vẻ như sắp băng qua đường, vẫn không thấy có gì khả nghi, y quay ngược trở lại và đi thẳng vào phòng trưng bày; động tác của y quả thật nhanh và nhẹ nhàng đối với một người hộ pháp như y. Mà sao lại không nhanh không nhẹ được cơ chứ? Trong ba mươi trận đấu, chưa một lần nào y bị đánh ngã. Trừ phi y được người ta bảo làm thế.
Trong phòng trưng bày, y đút một tay vào túi, nắm chặt báng khẩu Beretta 92FS. Đây chẳng phải là khẩu súng ưng ý của y, nhưng y đã gặp trục trặc vài lần với khẩu ACP 45 li, vả lại sau cái đêm dữ dội đó, mang theo người khẩu Cobray là chẳng khôn ngoan chút nào. Y nhìn quanh thật nhanh. Không có du khách, cũng chẳng có khách hàng nào. Chỉ có chủ phòng trưng bày.
Gus không ưa rất nhiều người nhưng nếu buộc phải ưa ai thì y cũng không ưa Lucien Boussard. Hắn là một tên nịnh hót thối tha. Cái bản mặt lưỡi cày, hai còm nhom co rút quả là xứng đôi với nhau, lại còn cái mái tóc dài buộc túm lại thành đuôi ngựa nữa chứ.
Đúng là một thằng Pháp pêđê chết tiệt.
Khi Gus bước vào, Lucien nhìn lên từ phía sau chiếc bàn có chân cao là chỗ gã ngồi làm việc, và vờ nở một nụ cười hoan hỉ, gượng gạo che giấu cái sự thật là gã bắt đầu toát mồ hôi và rúm người lại. Có lẽ đó là cái mà Gus thích ở Lucien. Lucien luôn cảm thấy khó chịu, dường như gã cho rằng lúc nào Gus cũng muốn “chơi” gã. Thằng chó chết nghĩ vậy mà đúng đấy.
“Gus!” Tiếng đó thốt lên nghe như “Gueusse”, mỗi lần nghe cái tiếng đó y càng cảm thấy ghét Lucien.
Quay lưng lại với Lucien, Gus khóa trái cánh cửa, rồi bước tới bàn “Có ai ở ngoài trở về không?” gã làu bàu.
Lucien lắc đầu thật nhanh, “Ồ không, không đâu, nhìn xem[18]. Ở đây ngoài tớ ra chẳng có ai nũa.” Hắn cứ giữ cái thói quen bực mình dùng những câu tiếng Pháp thổ tả đó. Có lẽ tất cả bọn đồng tính chúng nó đều một giuộc như vậy cả.
“Tớ không nghĩ là cậu sẽ đến, cậu chẳng nói…”
“Câm mồm lại.” Gus nạt. “Tao có một thứ cho mày đây.” Y cười nhăn nhở. “Một thứ đặc biệt.”
Gus lôi từ trong áo khoác ra một bịch giấy đặt lên bàn. Y lại liếc nhìn về phía cánh cửa để chắc mẩm là khách qua đường không thể trông thấy, rồi bày món đồ trong bịch giấy ra. Món đồ gói trong một tờ báo. Y bắt đầu mở tờ báo, vừa làm vừa ngước lên nhìn Lucien.
Lucien há hốc, mắt gã mở to thất thần khi cuối cùng Gus lôi cái vật được bọc gói kỹ lưỡng kia ra. Đó là một cây thánh giá bằng vàng nạm ngọc, dài có lẽ khoảng hơn sáu tấc với những chi tiết tuyệt mỹ.
Gus đặt cây thánh giá lên trên tờ báo đang trải ra trên bàn. Y nghe tiếng hơi thở của Lucien như rít lên khi gã ta hít vào.
“Ôi, lạy Chúa, lạy Chúa”[19]. Tên Pháp nhướn mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Gus và bỗng nhiên mồ hôi túa thành giọt trên cái trán hẹp của gã. “Lạy Jesus, Gus.”
Phải, gã đã nhận ra.
Gã nhìn lại vật đó; Gus cũng nhìn xuống theo gã và y thấy tờ báo mở ra với cái hình viện bảo tàng.
“Cái này là của…”
“Phải,” Gus cười ra vẻ ta đây. “Đáng đống tiền bát gạo, phải không nào? Có một không hai đấy.”
Miệng Lucien chu lại, “Không được, chuyện này là chuyện hoàn toàn ngu ngốc rồi [20]. Thôi nào, Gus, tớ không dám đụng đến cái thứ này đâu.”
Gus đâu có muốn Lucien đụng vào cái thứ đó. Y chỉ cần gã bán nó. Và y cũng không thể đợi có một cuộc chiến đấu giá này nọ. Trong sáu tháng qua, Gus cứ gặp những vố xui rủi tổ bố trong chuyện làm ăn với băng nhóm của y. Trước kia y từng túng thiếu, nhưng chưa bao giờ như thế này; và trước đây y chưa bao giờ tỏ ra bị túng thiếu, thất hứa với những người đang cầm giấy nợ của y. Gần như suốt cuộc đời y, từ lúc y trở nên cao to hơn ông già y và từ ngày y nện cho một tên côn đồ say rượu đến độ phải vãi ra quần, ai cũng phải e sợ Gus. Nhưng giờ đây, lần đầu tiên kể từ khi mười bốn tuổi đến nay, y mới biết sợ là thế nào. Những tên nắm giấy nợ bạc của y thuộc về một băng nhóm khác, không nằm dưới quyền bất cứ một ai mà y từng quen biết. Bọn chúng sẵn sàng giết y, dễ dàng như giẫm chết một con gián vậy.
Điều mỉa mai là băng nhóm kia đã mở cho y một con đường thoát. Đó là cách y đã gặp những tên kết nạp y vào cái vụ hôm nọ ở viện bảo tàng. Bây giờ y có mặt ở đây, mặc dù đã nhận được chỉ thị rõ ràng là trong vòng sáu tháng không được bán bất cứ thứ gì y chôm được.
Mặc mẹ nó. Y cần tiền, và cần ngay bây giờ.
“Này, mày đừng có lo cái này lấy ở đâu ra,” Gus ra lệnh cho Lucien. “Mày chỉ cần tìm người mua nó, và mua được bao nhiêu.”
Lucien trông có vẻ như sắp lên cơn nhồi máu. “Không được đâu[21]... Nghe tớ nói này, Guseusse, chuyện này thì không được rồi. Hoàn toàn không được đâu. Giờ tình hình còn đang nóng lắm chưa sờ đến được đâu, họa có điên mới…”
Gus chụp vào cổ họng Lucien và kéo tuột tên Pháp qua quá nửa cái bàn, cái bàn cũng bị kéo chao đảo theo. Y chồm sát vào mặt Lucien, chỉ cách vài phân. “Dù nó có nóng như lò nguyên tử tao cũng đếch cần biết,” y rít lên. “Thiên hạ sưu tầm ba cái đồ cứt chó này, và mày biết phải tìm bọn đó ở đâu.”
“Còn sớm quá,” giọng Lucien khọt khẹt vì cổ họng gã vẫn đang bị bóp chặt.
Gus buông tay ra và gã người Pháp ngồi phịch xuống ghế. “Mày đừng có nói với tao như thể tao là thằng đần,” y quát. “Ba cái đồ cứt này thì bao giờ cũng quá sớm, chẳng khi nào là đúng lúc cả. Có thể bán ngay bây giờ cũng được. Vả lại mày cũng biết có những người muốn mua nó vì biết nó là cái gì và ở đâu ra. Những tên chó chết trả một món tiền mua nó hẳn cũng có thể vứt nó vào tủ sắt rồi khoá lại. Mày chỉ việc tìm cho tao một tên trong bọn chúng mà phải tìm nhanh lên. Và đừng có nghĩ chuyện ăn chặn hay dìm giá với tao. Mày sẽ có mười phần trăm, và mười phần trăm của cái vật vô giá này đâu phải là thứ chỉ đáng cho mày tè vào, đúng không nào?”
Lucien nuốt nước bọt, xoa xoa cần cổ, rồi rút ra một chiếc khăn tay bằng lụa màu nâu sẫm lau mặt. Đôi mắt gã nhìn quanh phòng, lộ vẻ lo lắng. Lúc này, gã đang hoạch định trong đầu một chiến thuật khác. Gã nhìn Gus rồi buột miệng, “Hai mươi.”
Gus nhìn gã, sửng sốt. “Lucien,” – y luôn luôn phát âm tên gã là “loo-shin” chỉ nhằm chọc tức tên Pháp – “Mày không vô cớ mà cò kè bớt một thêm hai với tao đấy chứ?”
“Tớ nói nghiêm túc đấy. Những món như thế này thì phải hai mươi phần trăm. Tối thiểu. Tớ sẽ phải gánh cả đống rủi ro trong cái vụ này.”
Gus lại chồm tới, nhưng lần này Lucien nhanh hơn, trượt cái ghế lui lại phía sau nên Gus không chộp được vào cổ gã. Gus bình thản vứt khẩu Beretta tiến đến gần hơn, gí súng vào đũng quần của Lucien. “Tao không biết mày đang khọt khẹt cái quái gì, nhưng lúc này tao không sẵn sàng thương lượng với mày đâu, quý cô ạ. Tao sẽ trả cho mày ngon lành và những gì mày phải làm là cố mà lợi dụng cơ hội này. Mày làm tao thất vọng rồi đó.”
“Không, hượm đã, Gus…”
Gus giơ tay lên và nhún vai. “Tao không biết tối hôm qua mày có xem cái đoạn hay nhất trên TV không. Ở bên ngoài. Với cái thằng bảo vệ. Chuyện đáng xem đấy. Hẳn mày biết là tao vẫn còn giữ thanh kiếm đó, và cho mày biết, toàn bộ cái đám Conan[22] chó chết kia đang lùng sục tao đấy, mày hiểu tao nói gì chứ?”
Mãi một lúc sau, trong khi cứ để mặc Lucien sợ toát mồ hôi, Gus cũng suy nghĩ rất căng. Y biết nếu y có được nhiều thời gian hơn thì việc thằng Lucien này sợ y sẽ có lợi cho y hơn. Nhưng y đâu có còn nhiều thời gian nữa. Cây thánh giá đáng giá cả một gia tài nho nhỏ, có lẽ phải là sáu con số, nhưng giờ đây được bao nhiêu cũng quý. Số tiền mặt ứng trước cho việc y đồng ý tham gia vào vụ tấn công viện bảo tàng đã trì hoãn cho y một ít thời gian; giờ y muốn thoát khỏi cái bọn hút máu đang bám theo y dai như đỉa.
“Nói cho mày biết,” y nói với Lucien, “coi như do công của tao, tao sẽ cho mày mười lăm phần trăm.”
Y thấy một tia sáng loé lên trong đôi mắt giảo quyệt của Lucien. Hắn cắn câu rồi.
Lucien mở ngăn kéo lấy ra một máy ảnh kỹ thuật số. Gã nhìn Gus.
“Tớ cần…”
Gus gật đầu. “Làm đi.”
Lucien chụp vài tấm hình của cây thánh giá, vừa duyệt lại trong trí nhớ danh sách các khách hàng của gã.
“Tớ sẽ gọi vài cuộc điện thoại,” Lucien nói. “Cho tớ vài ngày.”
Không được rồi. Gus cần tiền và sự tự do mà món tiền này mang lại. Y cũng cần đi khỏi thành phố một thời gian chờ vụ việc ở viện bảo tàng lắng xuống. Y cần tất cả những thứ này ngay bây giờ.
“Được… mà… Phải nhanh lên. Tối đa là hai ngày đấy.”
Một lần nữa y có thể nhận ra cái gì đó ẩn khuất đằng sau đôi mắt của Lucien. Có lẽ hắn đang mưu toan kiếm chác thêm với khách mua, một món lệ phí béo bở với lời hứa hẹn sẽ mua rẻ của thằng người bán, dù đã thoả thuận với người bán rồi. Đúng là đồ cứt chó. Gus quyết định sau vài tháng nữa, khi đã hạ cánh an toàn, y sẽ đến thăm thằng khốn Lucien này lần nữa.
“Sáu giờ ngày mai cậu tới đây,” Lucien bảo Gus. “Không hứa hẹn gì với cậu, nhưng tớ sẽ ráng hết sức.”
“Tao biết mày sẽ ráng.” Gus cầm cây thánh giá lên, lượm một mảnh vải sạch trên bàn của Lucien, y bọc cái Thánh tích quý giá ấy lại trước khi cẩn thận nhét nó vào một trong những cái túi bên trong áo khoác. Y bỏ khẩu súng vào túi bên kia. “Ngày mai,” y nói với Lucien, nở một nụ cười nhăn nhở chẳng có vẻ gì là đùa cợt, trước khi bước ra đường.
Lucien vẫn còn cảm thấy sốc khi nhìn theo cái con người hộ pháp kia đi tới góc phố và biến khỏi tầm mắt.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa