Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhà Có “Sói” Đói
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10: Anh Sẽ Cho Em Một Ngôi Nhà
★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Biết nhiều ★☆※☆★
Một ngày nào đó, Hạ Vũ Hiên cùng Tả Hữu hộ pháp (kính đen và kính xám) cùng đi trên đường, đám nữ sinh ào ào liếc mắt, xì xào bàn tán.
Nữ sinh Giáp: Ai ui, cậu xem tiểu soái ca một đầu tóc đỏ, có giống Hanamichi hay không?
Nữ sinh Ất: Cái rắm! Cậu dám vũ nhục thần tượng của tớ! Hanamichi còn đẹp trai hơn nhiều so với anh ta!
Hữu hộ pháp: Ai lớn mật như vậy? Cư nhiên dám có bộ dáng đẹp trai hơn Tiểu Hiên của chúng ta? Còn là một cái tên người Nhật Bản? Đêm nay phải đi giết hắn!
Tả hộ pháp: Ngu ngốc! Quen biết cậu làm cho người ta cảm thấy thật đọa người! Đó là tên giả của nhân vật hoạt hình trong phim Nhật Bản.
Hữu hộ pháp: A? Phim hoạt hình gì?
Tả hộ pháp: Cậu không có tuổi thơ sao? Phim hoạt hình nổi tiếng như vậy lại không biết? Thật là muốn chết!
Hữu hộ pháp: Tiểu Tả, cậu thật sự là biết nhiều nha ~ Phim hoạt hình kia tên là gì?
Tả hộ pháp: 《 Sailor Moon 》!!!
Hạ Vũ Hiên: -_- ||| Quả nhiên là biết nhiều
~★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Thức ăn chuẩn bị xong, Dung đầu bếp cởi tạp dề, mặt mày hớn hở cười, ngồi xuống bên cạnh ba Dung, nhìn ngó xung quanh, không phát hiện bóng dáng con trai nhà mình. “Tiểu Tuấn nhà chúng ta đâu?”
Ba Dung cực kỳ ái muội chớp chớp mắt, vô cùng thân thiết sờ soạng mặt bà xã. “Bà xã ngốc, giờ phút này con trai như thế nào không biết xấu hổ mà ở nhà? Đi nhiên là đi ra ngoài tránh né. A, không đúng, là tránh mặt rồi. Ha ha….”
Mẹ Dung khó nén vui mừng nắm tay bạn già liên tục gật đầu nói: “Cũng đúng cũng đúng, hôm nay là một ngày không bình thường, ha ha…. Tiểu Tuấn, đứa nhỏ ngốc này hôm nay còn cố ý xin phép trở lại. Lão già, ông có thấy hôm nay con trai còn mặc quần áo mới nữa nha —— Giống như cô gái đi xem mắt! Con trai của chúng ta cũng thật kín miệng!”
Khuôn mặt Tô Nhiên hiện lên nụ cười, nghe đến đây trong lòng ẩn ẩn một tia bất an, cũng đại khái đoán được dụng ý ba mẹ Dung mời bọn họ đến. Anh để ý đến em gái đối diện khi ba mẹ Dung ngồi một chỗ bắt đầu nói chuyện về con trai mình, đầu cô liền vùi vào trong chén, liên tục và cơm vào miệng. Chỉ ăn cơm, không có ăn đồ ăn. Anh biết trong lòng cô nghĩ gì, trái tim của anh bỗng nhiên nhói đau.
Mẹ Dung mừng rỡ, miệng đều nhanh không khép lại được, ánh mắt nhìn Tô Nhiên tràn đầy thưởng thức yêu thích. “Tiểu Nhiên thật là đẹp trai! Trước kia đã dễ nhìn, hiện tại càng đẹp mắt! Lão già, ông nói có đúng hay không?”Mẹ Dung đoạt ly rượu vừa bưng lên trong tay ba Dung, toét miệng dồn sức nháy mắt với bạn già.
Ba Dung kinh ngạc một chút, rất nhanh ý thức được bản thân không có tập trung diễn, vì thế liền vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Tô Nhiên, không ngừng điên cuồng gật đầu “Đẹp mắt đẹp mắt! Nếu lão nạp có một người con rễ như vậy thì tốt biết bao nhiêu!”
“Cha! Cha uống nhiều rồi.” Dung Nhan ở dưới đáy bàn đá ba Dung một cái.
Ba Dung bị âm thầm tập kích rất không vui, quay đầu hơi giận dữ trách Dung Nhan, “Con gái ngốc, thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc. Trên đời này làm gì có cha mẹ nào không hy vọng con gái tìm được một người chồng tốt? Đứa nhỏ tốt lại ưu tú giống như Tiểu Nhiên như vậy đi đâu tìm? Con không biết quý trọng thì cũng thôi đi, con đừng trở ngại cha. Hôm nay nói cái gì cha cũng muốn biến Tiểu Nhiên thành người nhà họ Dung chúng ta.”
Trong miệng Tô Y đang nhai một mồm cơm to mơ hồ không rõ hỏi: “Chú, ý của chú là gì?”
Dung Nhan dùng khuỷu tay huých Tô Y một cái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Y, một lát cậu phải bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng có cười sặc sụa.”
Tô Y còn chưa tiêu hóa hoàn toàn lời nói của Dung Nhan, liền nghe thấy ba Dung ức chế không nổi mừng như điên hỏi Tô Nhiên, “Hiền chất, ngươi thấy khuyển tử của lão nạp như thế nào?”
Mẹ Dung cốc trán ba Dung một cái, so với ông còn vội vàng hơn. “Lão già, đã lúc nào rồi mà còn nghiền ngẫm từng chữ một của cổ nhân, vẫn là để cho tôi đến đi., không gạt con, cháu gái của dì, cũng là người ngày hôm qua con xem mắt đó, thời điểm con bé vừa nói với dì con là gay, chú với dì miễn bàn có bao nhiêu vui mừng. Hai người bọn ta tối hôm qua mừng đến mức không ngủ được. Chúng ta đều là người mình, dì liền nói thẳng vào vấn đề. Con đã thích đàn ông, con liền thu nhận Tiểu Tuấn nhà chúng ta đi. Thằng bé thích con đã nhiều năm.”
“Phốc ——”
Tô Y cười sặc sụa, kinh hãi quá độ làm cho cô phun toàn bộ cơm lên trên mặt Tô Nhiên đối diện. Anh trai cô là gay? Dung Tuấn thích anh trai đã nhiều năm? Anh trai còn muốn thu nhận cậu ta? Chị dâu của cô chẳng lẽ là đàn ông sao? A….
Tô Nhiên bình tĩnh lau hết cơm trên mặt, sau đó nhìn về phía ba mẹ Dung thật lễ phép cười nói: “Chú, dì, thật xin lỗi, con đã có bạn trai rồi.”
~********* Y Y đơn thuần bị anh trai tha đi phù phù ************
Tô Nhiên đóng cửa nhà, đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra lon coke cùng chai nước trái cây, sau khi mở nắp ra anh liền đưa chai nước trái cây cho Tô Y. “Uống một chút đi, vừa rồi lang thôn hổ yết ăn nhiều như vậy, về sau không được ăn vội vàng như vậy, không tốt cho bao tử.”
Tô y ngượng ngùng nhận lấy chai nước trái câu uống vài ngụm, sau đó nhìn Tô Nhiên ngây ra như phỗng.
Tô Nhiên đi tới nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô, cúi đầu nhìn đôi mắt to lóe nghe nghi hoặc của cô, nhịn không được cười khẽ, “Có vấn đề gì cứ hỏi đi, cô bé ngốc.”
Tô Y nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh, vừa rồi là anh lừa gạt bọn họ?”
Tô Nhiên hơi kinh ngạc, ý cười càng đậm, nhéo nhẹ vành tai nhỏ của cô, vui mừng nói: “A, Y Y của chúng ta thật thông minh! Mẹ còn chờ ôm cháu, cho nên anh còn phải phụ trách cho mẹ một Tiểu Y Nhiên, ha ha….”
“Tiểu Y Nhiên?” Trái tim Tô Y không hiểu sao đập nhanh, lại có chút hoảng loạn không ngừng không sao nói rõ được.
Tô Nhiên nhìn ra biến hóa của cô, sợ cô suy nghĩ miên man dọa đến bản thân, nhanh chóng giải thích. “Đúng vậy, mẹ đứa nhỏ gọi là Y Nhiên, đứa nhỏ tự nhiên gọi là Tiểu Y Nhiên, cô gái ngốc, chưa ăn no phải không? Đi, anh trai dẫn em đi ăn cơm!”
Tô Nhiên kéo tay của cô đi về hướng cửa, nhưng Tô Y vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ấn đường Tô Nhiên nhíu lại, đi đến trước mặt cô, đè xuống đôi vai không ngừng run run của cô, con ngươi đen nhánh dần dần sâu thẳm, giọng nói lại có chút nghẹn ngào. “Cô gái ngốc, đều đã lớn còn khóc.” Thật ra trong lòng anh cũng không chịu nổi. Tuy rằng nhiều năm như vậy đã sớm có thói quen với cảnh tượng gia đình vui vẻ hòa thuận hạnh phúc, nhưng hôm nay ở nhà họ Dung tận mắt nhìn thấy lại tự thể nghiệm tình cảm ấm áp lại nồng nhiệt này, anh vẫn không tự chủ được cảm thấy xúc động. Anh là một người đàn ông còn như thế, huống chi Y Y chỉ là một cô gái nhỏ?
Tô Nhiên vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy ra trên khóe mắt của Tô Y. Tô Y thình lình bắt lấy tay áo sơ mi của anh, gắt gao níu chặt, cái mũi vừa cay cay lại bắt đầu khóc lên. “Anh, vì sao chúng ta lại gọi là Y Nhiên*? Có phải mẹ vẫn tuyên thệ tình yêu của mẹ đối với người kia vẫn còn tồn tại như cũ? Nhưng mà ba vì sao còn chưa tới tìm chúng ta? Anh biết không? Em thật hâm mộ nhà họ Dung. Mỗi lần em nhìn thấy ánh mắt ba Dung nhìn Dung Nhan cùng Dung Tuấn, trái tim của em đều đau.”
*Y Nhiên còn có thể dịch là vẫn như cũ.
Nghe được câu cuối cùng kia của cô, trái tim vốn bị thương của Tô Nhiên giống như là bị tẩm nước muối, thấm vào một tầng lại một tầng nấp nhăn đau đớn. Nắm chặt tay Tô Y, tay cô lạnh lẽo run run, giống như tâm trạng hiện giờ của cô đi? Tô Nhiên đau lòng tột đỉnh, kéo em gái vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô, dùng giọng nói cực kỳ kiên định nói với cô: “Y Y, chúng ta nhất định sẽ tìm được ba, anh đảm bảo với em. Anh nhất định cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
Cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh!
Nhất định sẽ! Trí nhớ trong nháy mắt xuyên qua khe hở thời gian bay trở về một buổi chiều hè bên cạnh bờ sông mười bảy năm trước
~Gió nhẹ thổi, bầu trời thật cao, đám mây thật thanh nhàn, trời chiều tại dưới chân núi.
Ngày đó, ánh chiều tà thật ấm áp.
Ngày đó, ánh nắng chiều thật rực rỡ.
Cởi giày ra, ngồi ở bên bờ, mủi chân phẩy gợn sóng lăn tăn, một vòng rồi một vòng. Cô bé gái nhỏ vui vẻ dọc nước, đột nhiên chớp đôi mắt to quay đầu hỏi: “Anh trai, anh có ước mơ gì?”
Cậu bé suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn ánh nắng xinh đẹp rực rỡ lóa mắt nơi chân trời. “Ước mơ của anh là khiến cho mẹ cùng Y Y vĩnh viễn vui vẻ!” Cậu bé nói xong nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Vậy ước mơ của Y Y là gì?”
Cô bé gái nhỏ cúi thấp đầu, dùng giọng nói thật nhỏ nói: “Ước mơ của em là, có một, ba ba……”
Năm đó, Tô Y năm tuổi, Tô Nhiên chín tuổi.
Ngày đó ánh chiều tà thật ấm áp.
Ngày đó ánh nắng chiều thật rực rỡ.
Gió nhẹ thổi, bầu trời thật cao, đám mây thật thanh nhàn, trời chiều tại dưới chân núi…..
Nhiều năm về sau, em có còn nhớ được hay không? Tại buổi chiều hè chạng vạng bên bờ sông kia, anh đã từng đồng ý lời hứa kia của em?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhà Có “Sói” Đói
Thanh Đình
Nhà Có “Sói” Đói - Thanh Đình
https://isach.info/story.php?story=nha_co_soi_doi__thanh_dinh