Chương 9
hân chủ của cô xử sự ra sao lúc ở tòa?"
Taylor tự tin nhìn Sam từ phía đối diện của cái bàn họp bằng cẩm thạch xám. Họ chỉ còn 2 ngày là đến phiên tòa sơ thẩm, và ông đã gọi cô sáng này để họp phút cuối về "chiến lược". Đây là kiểu nói của luật sư Đoàn nghĩa là để đảm bảo Taylor biết là cô đang làm gì.
"Họ đã được chuẩn bị và đã sẵn sàng," cô trả lời không chút do dự. "Họ làm được lắm."
Derek ngồi bên phải Taylor đang ghi chú trên laptop của anh khi Sam tiếp tục hỏi. Ông đã hỏi Taylor cả buổi sáng.
"Còn cuộc thẩm vấn của cô với nguyên cáo?"
"Khi tôi hỏi xong, bồi thẩm đoàn sẽ muốn kiện họ vì tội làm phí thời gian của họ cho vụ kiện vớ vẩn này."
Sam, Taylor và Derek đều bật cười vì câu trả lời này. Một câu đùa nho nhỏ của giới luật sư.
Taylor tế nhị kiểm tra đồng hồ và thấy là đã sắp đến giờ nghỉ trưa. Cô hi vọng là họ sắp xong buổi họp, vì cô và Derek còn hơn 20 bằng chứng cần biên tập và cô cần phải viết lời mở đầu phiên xử.
Như đọc được ý nghĩ trong đầu Taylor, Sam ngừng phỏng vấn và dựa lưng vào ghế.
"Vậy coi như cô và Derek đã lo xong hết mọi việc rồi," ông nói. "Một điều cuối cùng chúng ta nên nhanh chóng bàn thảo là bảo đảm thân chủ chúng ta hiểu rõ..."
Ngay lúc đó, Sam bị ngắt lời bởi tiếng cửa phòng hội nghị dập mạnh, rung cả tường như một cơn lốc vừa quét qua tòa nhà.
Và một Jason Andrews đầy thịnh nộ ào vào phòng.
Linda theo sát anh, vẻ biết lỗi. "Xin lỗi Taylor, tôi đã cố chận anh ta lại, " cô hổn hển nói.
Không chú ý đến (hoặc không quan tâm) đến ai trong phòng họp, Jason ào lại chỗ Taylor và chỉ cô đầy giận dữ.
"Tại sao cô không trả lời điện thoại của tôi?"
Bất ngờ với sự đột nhập và giọng phách lối của anh, cô gần như nghẹn lời.
"Ngày hôm nay tôi đã gọi cô 3 lần," Jason tiếp tục làm ầm lên.
" Đích thân tôi ". Anh nói thêm để nhấn mạnh.
Taylor nhanh chóng định thần lại và gật đầu với Linda. "Được rồi, Linda. Tôi có thể giải quyết mọi việc từ đây."
Rồi cô quay sang Jason.
"Ngài Andrews..." cô nói giọng chuyên nghiệp và bình thản. "Thật là một bất ngờ thú vị khi ông ghé qua không hẹn trước như vậy." Cô lạnh lùng trừng mắt với anh. Sao anh dám phá ngang cuộc họp quan trọng của cô với kiểu giận dỗi lố bịch của sao như thế. Hôm cả hai làm việc với nhau tối thứ Sáu trước, trong khoảng 10 phút, cô đã thực sự nghĩ rằng có lẽ còn một chút gì giống một người đàn ông bình thường dưới lớp vỏ ngôi sao kiêu căng, ích kỷ.
Rõ ràng, cô đã lầm.
"Tôi không biết là hôm nay ông gọi tới," cô bảo anh. "Tôi đã không có ở văn phòng mà ở đây suốt cả buổi sáng."
Jason có vẻ đã có sẵn câu đối đáp trên môi, nhưng rồi anh ngừng lại khi nghe lời giải thích của cô. Hiển nhiên anh đã không mong đợi cô trả lời như vậy.
"Ồ".
Nhưng câu kế tiếp anh nói còn hay hơn.
"Tôi thấy rồi".
Jason nhìn quanh phòng, thấy Sam và Derek đang ngồi sững ở đó, mắt mở lớn nhìn anh, rồi quay lại nhìn Taylor cười với nụ cười quyến rũ nhất của anh.
"Cô Donovan, sáng nay cô khỏe chứ?"
Hai mươi phút trước đây, khi Jason nhảy vào chiếc Ashton Martin và đua đến văn phòng của Taylor, anh thấy hành động đó hoàn toàn phải lẽ. Không có ai ở Hollywood không lập tức ngưng ngay mọi việc để đón điện thoại của anh. Vì vậy khi Taylor không trả lời ba cuộc điện thoại - đếm nhé, ba tin nhắn anh đã để lại cho thư ký của cô, anh cho rằng cô đã cho anh leo cây. Và anh đã giận dữ khi nghĩ như vậy - đặc biệt sau những tiến triển họ đã có tối thứ Sáu trước.
Không may, bây giờ họ dường như đã quay lại giai đoạn "Ngài Andrews" nữa rồi. Nhưng trước khi Jason có thể nói gì để xóa tan những hiểu lầm về phía ai đó ngoài anh, người đàn ông tóc hoa râm ở bàn họp đứng dậy.
"Có chuyện quái gì đây, Taylor? Cô nói với tôi là cô và Ngài Andrews đã hoàn tất dự án rồi."
Nhanh lẹ để cải thiện tình thế, người tóc hoa râm tiến về phía anh và giơ tay ra. "Ngài Andrews, tôi là Sam Blakeley, luật sư trưởng Đoàn của chi nhánh Gray and Dallas ở đây. Tôi đã nói chuyện với quản lý của anh vài lần."
Jason bắt tay ông ta. "Ra vậy."
"Tôi đã nghĩ là ông và cô Donovan đã xong công việc rồi," Sam nói nhanh. "Tôi thành thật xin lỗi cho bất cứ vấn đề hay sự bất tiện nào cô ấy đã gây ra cho ông."
Cao hơn nên Jason có thể nhìn Taylor qua đầu Sam. Ánh mắt anh gặp ánh mắt cô trong khi nghe những lời ngọt ngào của Sam. Nếu ánh mắt có thể giết người, không nghi ngờ gì, Jason đã nằm thẳng cẳng trên sàn với đôi mắt mở lớn kinh hoàng và một cái búa 31 cm cắm sâu vào trán.
Taylor bước vòng qua bàn để tự biện hộ. "Tôi cũng không rõ vấn đề là gì cả, Sam ạ. Theo tôi hiểu, thứ Sáu tuần trước Ngài Andrews đã rất hài lòng với sự hỗ trợ của tôi."
"Rõ ràng đã không phải như thế," Sam nạt cô. "Nếu không, sao anh ta lại ở đây?"
Jason thấy rõ Taylor bị bất ngờ với giọng giận dữ của người đàn ông có lẽ là chủ của cô.
"Tôi... tôi không biết tại sao anh ta đến đây," cô ngập ngừng, quay nhìn Jason bối rối. Và trong một thoáng, cô nhìn như hoàn toàn bơ vơ, lạc lối.
Nó làm anh động lòng. Khi Jason thấy Taylor như vậy, anh cảm thấy... một điều lạ, một điều anh không cảm thấy trong một thời gian dài... một cảm giác mới mẻ làm anh mất một lúc mới nhận ra.
Cảm giác có tội.
Jason thấy anh cần phải hành động ngay để cứu vãn tình thế. Nếu không vì lý do gì khác hơn là để tránh tương lai với cái chết do búa cắm trán.
Do đó anh quay sang Sam. Đương nhiên anh có thể dàn xếp lại mọi việc - anh đã từng thắng giải Oscar mà, trời ạ.
"Tôi nghĩ có lẽ tôi đã gây ra sự hiểu lầm ở đây," Jason nói. "Taylor và tôi thực ra đã xong việc hôm thứ Sáu tuần trước. Hôm nay tôi gọi cô ấy vì chuyện khác - một vấn đề mới và tôi đang hi vọng cô ấy có thể chia sẻ kinh nghiệm luật vô giá của mình."
Anh nháy mắt với Taylor, tự hào với câu cuối. Bây giờ ông Sam này sẽ nghĩ là cô đem một mối làm ăn mới đến cho công ty.
Anh là người hùng.
Nhưng Sam vẫn tỏ vẻ không tin.
"Một vấn đề mới mà anh cần lời tư vấn của một luật sư chuyên các vụ quấy rối tình dục?" ông nghi ngờ hỏi.
Jason dừng lại suy nghĩ về điều này - chết tiệt mấy tên luật sư với mấy câu hỏi phiền phức của họ. Và Taylor xen vô.
"Đúng vậy," cô nói, bắt được ý của Jason. "Ngài Andrews có nói qua chuyện này với tôi lần gặp trước. Ông ấy có một công ty sản xuất và đang cần tư vấn về một vấn đề nhân sự mới xảy ra gần đây ở văn phòng của ông ấy."
Jason gật đầu đồng ý - coi nào, miễn là nó hiệu quả. "Đúng, đúng, đúng rồi - vấn đề nhân sự mới phát sinh ở công ty sản xuất của tôi. Đương nhiên rồi."
Sam nhìn cả hai nghi ngờ. "Loại vấn đề gì?"
Taylor không buồn chớp mắt.
"À... có vẻ như Ngài Andrews có một vài vấn đề khi xác định cư xử thế nào là thích hợp và không thích hợp ở chỗ làm."
Jason - đang gật gù đồng ý - ngưng ngay và liếc qua cô. "Ơ, xin lỗi nhé..."
Phớt lờ anh, Taylor lắc đầu chê bai. Thật là một diễn xuất tuyệt vời.
"Không may, Ngài Andrews có một thói quen xấu là nói đùa tục tĩu ở chỗ làm." Cô chồm người tới Sam, thì thầm. "Và không phải là những câu hay - toàn những cái nhăng nhít. Thật đấy."
Thấy Sam nhìn nhanh về anh, Jason rục rịch trong ghế. Thường thì anh không ngại thêm lời thoại vô kịch bản, nhưng vụ này hơi bị quá đà rồi.
"À, ừ... Cô Donovan, có lẽ chúng ta nên bàn vụ này..."
"Và một chuyện khác nữa," cô lập tức ngắt lời anh, "ông ta rõ ràng yêu cầu phụ nữ trong công ty gọi ông ta là "Ngài Quyến rũ". Và khi nói về ông ta khi ông ta không có ở đó thì phải gọi là "Đấng Quyến rũ duy nhất".
Người tên Derek, người vẫn đang ngồi ở bàn, vội che miệng cười.
Jason nhìn Taylor cảnh cáo. "Tôi thật không nghĩ..."
"Và rồi chuyện xảy ra tuần vừa rồi nữa," cô nói, lại ngắt lời anh.
"Chuyện gì?" Sam hỏi, vẻ hơi bối rối.
Liếc Jason ranh mãnh, Taylor giải thích với Sam.
"Tuần trước, Ngài Andrews đã nghĩ là sẽ rất buồn cười khi phát động chuông báo cháy và la lớn qua điện thoại nội bộ là, trích dẫn nhé "đến lúc các cô xinh xinh khỏa thân chạy lung tung rồi"."
Jason bỗng ho một tràng - lúc này anh sẵn sàng làm bất cứ gì để làm cô im lặng.
Và Taylor vỗ vỗ lưng anh.
"Nào, nào, Ngài Andrews, không sao đâu." Cô an ủi. "ông không cần nói gì đâu. Là luật sư của ông, chúng tôi sẽ lo chuyện nói gì." Cô quay sang nháy mắt với Sam. "Phải không Sam?"
Sam nghĩ một lúc rồi gật. "Đương nhiên rồi," ông lịch sự nói. "Công ty chúng ta luôn sẵn sàng giúp Ngài Andrews với... vấn đề của ông ấy. Cô theo vụ này đi Taylor."
Đứng cạnh Jason, Taylor mỉm cười tự hào.
"Cám ơn Sam. Và ông không cần lo đâu - tôi chắc rằng Ngài Andrews sẽ nhanh chóng học hiểu rằng có những điều ông ta không thể làm ở chỗ làm của người khác."
Anh trừng mắt với cô.
Chẳng cần phải thiên tài cũng hiểu ý cô.
Vừa bước ra hành lang, Jason không thể kềm được nữa.
"Cô điên à?"
Taylor giận dữ suỵt anh, và anh chưa kịp nói gì thêm, cô đã kéo anh vô một góc. Cô nhìn quanh để chắc chắn là họ một mình, rồi quay lại nhìn anh.
"Anh nghĩ anh là ai, ào vô văn phòng của tôi như thế?" Cô giận dữ chỉ tay vô mặt anh. "Anh có thấy bao nhiêu rắc rối anh suýt gây ra cho tôi không?"
"Khoan khoan - cô bực mình tôi?" Jason nhìn Taylor như không tin. "Cô có biết cô vừa gây ra chuyện lộn xộn không?" Nhận ra thời gian là cần thiết, anh rút điện thoại ra và nhấn phím gọi nhanh.
"Marty - chúng ta có vấn đề rồi," anh quát vô điện thoại ngay khi Marty vừa trả lời. "Nghe này, khoảng 15 phút nữa, sẽ có một cơn bão..."
Taylor với qua, giựt điện thoại, và đóng lại.
Jason sững sờ nhìn cô. "Cô làm cái quái gì thế?"
Bừng bừng giận dữ, anh lao về phía cô, đẩy cô lùi vào tường. Nếu ở tình huống khác, đầu óc anh có lẽ đã có những suy nghĩ bất chính với sự gần gũi này, nhưng lúc này anh đã giận quá khả năng tưởng tượng chuyện Luật sư hư hỏng rồi.
"Nói cho cô hay, tôi đã chịu đựng trò diễn vặt vãnh của cô trong đó vì tôi thấy ngại đã gây ra khó khăn cho cô," Jason rít lên. "Nhưng nếu cô không đưa ngay cái điện thoại cho tôi, tôi thề tôi sẽ..."
"Bình tĩnh nào," Taylor nhẹ nhàng ngắt lời anh. "Không có chuyện gì đâu."
"Không có..." Jason cố kềm chế khỏi hét lên ý còn lại. Anh nhìn lên trần nhà và đếm đến 10 để kềm khỏi bóp cổ cô.
"Cô vừa bảo mọi người là tôi là một tên bịnh hoạn," anh nói qua kẽ răng. "Và là một kẻ với trí thông minh của một đứa con nít lên 10. Chuyện này sẽ đầy internet ngay trưa nay."
"Họ sẽ không kể gì đâu."
Jason trừng mắt với Taylor và giằng điện thoại khỏi tay cô. "Cô cần biết một bài học về cách cuộc sống của tôi vận hành, tiểu thư ạ." Anh nhấn nút gọi lại. " Ai cũng kể hết."
"Họ nghĩ là tôi đã nói sự thật."
"Chết tiệt"
"Do đó, nếu họ nghĩ tôi nói sự thật, họ sẽ nghĩ là những thông tin này sẽ được bảo vệ bởi quyền của thân chủ với luật sư của họ. Họ bị ràng buộc bởi luật pháp nên sẽ không lập lại những gì tôi đã nói."
Mắt anh bắt gặp mắt cô. Jason ngẫm nghĩ thông tin cô vừa nói. Và anh gác máy.
Cô nháy mắt. Sập bẫy.
"Tôi không phải là người vô tình, Ngài Andrews," cô nói với một nụ cười. Cô quay người và hướng về phía văn phòng.
Jason nhìn cô bước đi. Có cái gì đó đầy tự tin nơi cô mà anh thấy rất thích.
Anh vội vã đuổi theo và bắt kịp Taylor giữa hành lang ồn ào.
"Chờ đã - Có một chuyện khác tôi muốn nói với cô. Cô chưa hỏi lý do thật khiến tôi gọi cô."
Mọi người dừng lại nhìn họ chăm chú. Taylor và anh lướt qua họ.
"Hôm nay tôi rất bận, Ngài Andrews à," cô nói. "Có lẽ anh nên đặt hẹn với thư ký của tôi để chúng ta có thể bàn chuyện vào hôm khác?"
Jason phá ra cười - chắc chắn cô đang đùa. Nhưng khi cô không nói gì thêm, anh quyết định tốt nhất là lờ cô đi.
"Sao cũng được, chuyện là như vậy," anh giải thích, "biên kịch đã không tham vấn một luật sư nào khi viết kịch bản của ông ta, bây giờ đạo diễn và tôi thấy nó có nhiều vấn đề quá."
"Rất tiếc cho anh," Taylor lơ đãng nói. Cô dừng ở bàn Linda để lấy tin nhắn.
"Cô gọi Tom Jacobs coi anh ta có vài phút để bàn việc lấy lời khai ở tòa không?"
Sau khi Linda đã gật đầu, cô bước vào văn phòng mình.
Jason đứng ngơ ngẩn ngoài hành lang, không quen với việc không ai quan tâm đến anh. Sau môt hồi thấy Taylor không trở ra, anh đành theo cô vô văn phòng.
Bên trong, cô đã ngồi xuống bàn và đang lục lọi giấy tờ. Jason nghĩ tốt hơn hết là nói thẳng vô sự việc.
"Tôi muốn cô làm việc với tôi để hoàn chỉnh kịch bản."
Điều đó làm cô chú ý.
Taylor ngưng việc đang làm và nhìn lên. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không"
"Tại sao không?"
Cô chỉ sấp hồ sơ trước mặt. "Bởi vì tôi sắp phải ra tòa vào 2 ngày tới."
Jason phẩy tay. Anh không quan tâm mấy chuyện này.
"Chúng ta làm việc vào buổi tối."
Taylor nhìn xa xôi, miệng lẩm bẩm "tại sao lại chọn tôi".
"Tại vì cô giỏi," Jason bình thản nói.
Taylor ngừng lại, Jason để ý thấy cô không cãi lại câu đó.
"Nói anh nghe," cô nói, giọng mềm hẳn, "tôi biết vài luật sư giỏi trong công ty, họ sẽ rất phù hợp với việc này. Tôi sẽ gọi..."
"Không. Là cô cơ."
Taylor nhìn anh, khoanh tay trước ngực.
"À, rất tiếc, tôi không rảnh."
"Cả hai chúng ta đều biết tôi có thể làm cô rảnh chỉ với một cú điện thoại," Jason thản nhiên.
Đôi mắt xanh của cô lóe lên khi nghe anh dọa. Cô đứng dậy đi về phía anh, dừng cách anh vài centimet. Jason nhanh lẹ kiểm tra xem cô có cầm vật nhọn gì trong tay không.
Nhưng thay vào đó, cô làm anh bất ngờ khi nhỏ nhẹ hỏi. "Tại sao lại là tôi? Sự thật, Jason. Tại sao?"
Hmmm... gọi tên thân mật của anh nữa. Quả là một bước tiến. Bước sát lại, Jason nhìn xuống cô và mỉm cười tinh quái. "Tôi có thể nói gì nào?... Cô hấp dẫn tôi."
Ăn tiền!
Jason nhìn Taylor tỏ vẻ đầu hàng với một nụ cười nhẹ. Anh biết cô không kềm được.
Cô nhích lại gần thêm một chút. "Tôi hấp dẫn anh?"
"Cô biết cô có," anh bạo dạn trả lời, mắt anh không rời mắt cô. Chao ôi - mọi thứ tự nhiên trở nên nóng sốt nhanh quá. Anh tự hỏi họ sẽ làm tình ngay trên bàn làm việc của cô hay không. Ai đó nên dời cái đồ kẹp giấy đó đi.
Với một cái nhìn ranh mãnh, Taylor kiễng chân lên thì thầm vào tai Jason.
"Vậy tôi nghĩ anh sẽ thấy phần kế sẽ thật sự hấp dẫn," cô thì thào.
Anh nhìn cô. Điều đó nghe thật hay. Và anh nhướng mày chờ đợi khi Taylor cười tinh quái và......sập cửa lại trước mắt anh.
Trong vài giây, Jason chỉ có thể đứng ngay hành lang với mũi dí sát vô tấm cửa gỗ lạnh lùng của phòng cô. Sau vài giây nữa, anh lịch sự gõ cửa.
Taylor kéo mạnh cửa ra, bực bội.
Jason cười với cô. "Tôi cần phải biết: cô lấy đâu ra câu "các cô xinh xinh khỏa thân chạy" thế?"
"Tôi cãi bao nhiêu vụ quấy rối rồi, Ngài Andrews à" cô lạnh lùng trả lời. "Tôi nghe và thấy những điều thậm chí anh còn chưa nghĩ tới nữa kìa."
"Có muốn thử xem đúng như vậy hay không?"
Cô lại sập cửa vô mặt anh.
Lần này, anh quay lại và thấy cả công ty đang nhìn anh chăm chú. Anh lơ đãng chỉ về phía cửa.
"Trong đó gió hơi lớn." Nháy mắt, anh thẳng người lên và nhanh nhẹn bước về phía thang máy. Vậy... cô muốn chơi trò "làm cao", hả? Được thôi, trò này anh thích nhất mà.
Jason mỉm cười khi lôi điện thoại ra, sẵn sàng để đối phó với nước cờ của Taylor Donovan.
"Marty, tôi đây. Gọi Sam Blakely. Ừ, gọi nữa."
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại