Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngôi Nhà Cây
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
T
ỉnh lại đi Dylan. – Steve bực bội nói. – Lần thứ một trăm rồi, không hề có ma. Không có ở đây. Không ở trên nhà cây. Không ở đâu hết.
— Thế còn dòng chữ thì sao? – Tôi đập lại.
— Thôi được, Dylan, cậu bé của tôi. Anh có cách lý giải cho dòng chữ ấy, chính em đã tạo ra chúng. – Anh ấy nói. – Để khiến anh phải tin là có ma. Một cố gắng đáng kể đấy, song chẳng tác dụng gì.
Tôi chỉ muốn xông vào đấm cho Steve một quả.
Nhưng thay vì thế tôi lại nảy ra một ý định.
— Chúng ta có thể dàn xếp vụ tranh cãi này một lần và chỉ trong đêm nay. – Tôi bảo anh ấy.
— Tại sao? Cái gì xảy ra đêm nay? – Steve ngạc nhiên hỏi.
— Đêm nay chúng ta sẽ ngủ ngoài rừng. Và chúng ta chắc chắn sẽ gặp được ma.
Khi mà anh Steve chưa chịu đồng ý ngủ một đêm với tôi ngoài rừng thì cuộc tranh luận sẽ còn tiếp diễn.
— Em muốn anh ngủ trong trại ngoài rừng lạnh cóng mà không có ti vi để xem á? Em điên chắc? – Anh ấy la rú lên.
— Anh không sợ đấy chứ? – Tôi khiêu khích.
— Làm sao mà anh phải sợ cái không có thật cơ chứ! – Anh Steve quát. – Chính em mới là đứa hay làm mọi việc trở nên ma quái. Anh chẳng hơi đâu, thế thôi.
— Anh vẫn còn bài luận phải làm cho giờ tiếng Anh sắp tới đấy chứ? – Tôi hỏi.
Vậy là chuyện trò kết thúc ở đó. Anh Steve và tôi sẽ ngủ ngoài rừng.
— Thỏa thuận là anh sẽ ngủ với em đêm nay. – Steve nói với tôi trong khi lồm cồm chui vào túi ngủ. – Có nghĩa là anh ngủ. Em canh.
— Làm sao mà em có thể chứng minh với anh là có ma nếu em không đánh thức được anh khi ma xuất hiện? – Tôi lập luận.
— Sẽ không xuất hiện đâu Dylan. – Anh ấy quả quyết đáp. Anh ấy nhắm díp mắt và chui hẳn vào trong túi. – Nhưng nếu nó xảy ra thật, nếu bằng một phép màu nào đó mà em đúng, anh sai và em trông thấy một con ma thì em có thể đánh thức anh dậy. Nhưng thà là em cứ tin chắc rằng không hề có ma. Hoặc là anh sẽ cho em một quả đấm.
Anh trai mình thật là ngốc, tôi nhủ thầm. Nhưng thà là phải ngủ ngoài rừng với một tên ngốc còn hơn ngủ một mình.
Tôi không định ngủ. Thế nên tôi ngồi bắt chéo chân trong túi ngủ của mình, tay cầm đèn pin, máy quay phim và băng vi đê ô đều đã sẵn sàng.
Tôi còn mang theo cả một cái nhiệt kế để biết độ lạnh của không khí. Thêm một cái la bàn đo tác động lực hấp dẫn của trái đất.
Thậm chí tôi còn bày sẵn bánh quy, bánh nướng và pho mát dưới gốc cây. Tôi luôn băn khoăn không biết ma có ăn những thứ đó không. Không một cuốn sách viết về ma nào của tôi nói đến thức ăn cho ma. Nhưng tôi cứ chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Tôi đã sẵn sàng.
Tôi ấn nút bật máy quay phim.
— Thử máy. Một, hai, ba, bốn. Thử máy. Đây là Dylan S. Brown. – Tôi thì thầm nói vào máy. – Hôm nay là thứ sáu, ngày 21 tháng tư, 10 giờ 38 phút tối. Trợ lý của tôi, Steve Brown và tôi đã trốn khỏi nhà hoàn toàn thành công.
Chúng tôi đã dựng một cái lều trên nền đất trong rừng phố Fear, ngay sát khu đất trống gần ngôi nhà cây. Tôi hy vọng cây cối sẽ che khuất chúng tôi khỏi con ma. Tôi muốn quan sát nó trước khi quyết định giao tiếp với nó. Lúc này trời quá tối nên tôi không thể ghi hình dòng chữ viết trên thân cây. Tôi sẽ ghi lại chúng vào ngày mai.
Steve phát ra một tiếng nửa khịt mũi nửa như ngáy.
— Trợ lý của tôi đã ngủ. – Tôi nói tiếp. – Hẹn trở lại sau. – Tôi ấn tắt máy.
Tôi nhướn mắt lên quan sát ngôi nhà trên đầu.
Không hề có ánh sáng.
Không hề có động.
Chẳng có cái gì nhìn tôi cả.
Tôi lại cụp mắt xuống đảo một vòng.
Chợt có tiếng sột soạt. Không to lắm nhưng chính xác là phát ra từ ngôi nhà cây.
Chắc chắn có vật gì trên đó.
Tôi nghĩ đến việc đánh thức anh Steve, nhưng lại thôi. Tôi vẫn chưa biết chắc có phải là ma không. Mà nếu không phải anh ấy sẽ giết tôi mất.
Tôi lại nhướn mắt lên cố di chuyển từ từ ánh mắt.
Tôi nhìn chăm chú vào bóng đêm đen thẫm.
Chẳng thấy gì hết.
Tôi có nên bật đèn pin không? Tôi định bật song lại sợ vật trên đó nhìn thấy mình. Tôi không muốn đánh động.
Tôi dỏng tai cố nghe ngóng. Tiếng động lại phát ra. Vẫn âm thanh sột soạt ấy. Mặc dù tôi đang mặc cái áo rét dày sụ mà vẫn thấy rùng mình vì lạnh. Không khí quanh đây có vẻ lạnh lên.
Tôi xem nhiệt kế. Lạnh hơn ban nãy năm độ. Biết mà!
Mạch tôi bắt đầu đập mạnh hơn. Cơn ớn lạnh gai hết dọc cột sống tôi.
Mình nên bật máy, tôi thầm nhủ. Tay run run tôi chạm vào nút quay.
Có nên đánh thức anh Steve dậy không nhỉ?
Không. Chưa cần thiết. Tôi phải có thêm bằng chứng đã.
Tiếng động lặp lại. Lần này to hơn.
Tôi nửa muốn rúc đầu vào túi ngủ và ở yên đó, nửa lại không muốn. Tôi không thể. Tôi phải tiếp cận nó. Tôi phải nhìn bằng được con ma của tôi.
Tôi cầm cái đèn pin và lồm cồm chui ra khỏi túi ngủ. Tôi vội nấp sau thân cây gần nhất. Tiếng động tiếp tục phát ra. Con ma không trông thấy tôi.
Tôi quỳ thấp xuống đất bằng cả hai chân hai tay.
Bò lổm ngổm từ thân cây này sang thân cây khác.
Bò lại gần hơn đến gốc cây sồi.
Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng như sắp tung ra khỏi lồng ngực.
Nhưng tôi đã đến được đó. Ngay sau phiến đá to đối diện cây sồi già.
Tôi ló ra quan sát từ chỗ núp. Tối quá. Tôi vẫn chưa nhìn thấy gì. Nhưng tai thì có nghe thấy.
Tôi cố giữ chắc cái đèn pin bằng bàn tay run lẩy bẩy. Tôi lập cập giơ lên ngang tầm mắt, hướng ra trước mặt. Tôi bật đèn.
Một cặp mất đen huyền, băng giá hiện ra trên tia đèn rọi sáng.
Một con mèo.
Một con mèo lông xám đang ăn bánh pho mát.
Tôi thở dài nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Từng giọt mồ hôi túa ra chảy tràn trên trán tôi. Tôi buông phịch người dựa vào thân cây và quệt mồ hôi.
Rắc.
Tôi ngoái cổ nhìn cây sồi.
Rắc.
Con mèo chạy vọt vào rừng.
Rắc.
Tôi nhận ra âm thanh này, tiếng động phát ra khi ai đó giẫm lên những tấm gỗ mục của ngôi nhà cây.
Rắc. Rắc.
Đây mới là nó, tôi thầm nghĩ. Đây mới chính là nó. Tôi đứng bật dậy nhích lại gần ngôi nhà cây.
Tôi nín thở. Tôi sợ phải thở. Khi đó con ma sẽ nhận ra tôi mất.
Tôi đứng lại cách nhà cây chừng một bước chân. Tôi nhìn xuyên vào màn đêm tối.
Một trong những tấm gỗ làm vách ngôi nhà cây đang lung lay… như thể ai đó vừa rung nó.
Tôi chợt nghe thấy tiếng đinh, tiếng đinh kêu kin kít khi bị nhổ ra khỏi gỗ.
Rồi khục! Tấm ván gỗ bị gỡ bong ra. Và đột nhiên nó bay lên lơ lửng trên không trung.
— Steve! – Tôi hét rú lên. – Anh Steve! Ma đấy. Ma đấy. Nó đang dỡ tung ngôi nhà ra!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngôi Nhà Cây
R.l.stine
Ngôi Nhà Cây - R.l.stine
https://isach.info/story.php?story=ngoi_nha_cay__r_l_stine