Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Thu Quen Nhau
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10 -
M
ộng Linh băng qua phòng khách rồi rón rén bước lên lầu, nàng cảm thấy tim mình phập phồng, cúi mặt nhìn đồng hồ, khi ấy vừa đúng mười hai giờ mười lăm.
- Chị Linh ơi, má với giáo sư đang chờ chị về ăn cơm đó.
- Tao còn phải cất sách vở nữa chứ, ừ mầy nói với má tao về nhà lâu rồi nhưng vì nhức đầu tao không muốn ăn cơm.
- Không được, chiều nay má với giáo sư phải đi phố.
Mộng Linh mừng rỡ:
- Họ đi phố? Nhưng họ đi đâu?
- Nghe nói má mời giáo sư với chị đi xem xinê.
- Ô kê, tao sẽ xuống ngay.
Mộng Linh thầm nghĩ, má mình hôm nay có vẻ từ bi bác ái quá, nàng cho rằng chiều thứ bảy được đi phố là điều thích thú nhất. Nàng liệng cặp sách lên bàn rồi lật đật mở tủ ra tìm bộ áo quần nàng ưa thích nhất quăng lên giường, nàng đi thẳng vào nhà tắm rửa taỵ Khi nàng trở ra thì Nhược Lan đã đứng ở đầu giường của nàng.
- Con Tú nói con không ăn cơm phải không?
- Con không đói má à.
- Con về hồi nào?
- Con về cũng khá lâu rồi.
- Con phải xuống ăn cơm.
Mộng Linh thấy má nàng có vẻ giận nên nàng phải chiều lòng xuống lầu. Khi vừa xuống tới phòng khách thì Thu Phàm hỏi ngay:
- Em về đó hả? Bài Anh văn bữa nay...
Mộng Linh vội khoát tay ra dấu hiệu bảo giáo sư đừng nói tiếp. Nhược Lan xoay mặt lại, Mộng Linh nhìn mẹ cười:
- Giáo sư hỏi con bài Anh văn làm khá không, hôm nay con làm đỡ lắm má ơi.
Nhược Lan nhìn Thu Phàm:
- Thật hả?
Thu Phàm nói:
- Cô bé có trí nhớ tốt, nếu chịu khó học hành thì khá lắm.
Nhược Lan cười:
- Thôi con đi ăn cơm, ừ giáo sư có cần nghỉ mệt một chút không, hay là...
- Tôi chả sao cả, chẳng biết Mộng Linh có mệt không?
- Con không mệt đâu má.
- Không mệt thật hả? Má muốn nhờ giáo sư ôn tất cả bài vở của con học trong tuần này.
- ý chết.
Mộng Linh trố mắt, nàng nhớ rõ hồi nãy Tú có nói với nàng là chiều nay má nàng mời đi xem xinê mà tại sao bây giờ má nàng lại nói như thế, nàng cảm thấy rụng rời nói:
- Má làm như giáo sư sẽ đi khỏi đây nay mai không bằng chiều thứ bảy cũng bắt người ta ôn bài.
- Con đi ăn cơm trước đi rồi lát nữa má sẽ cho con biết sau.
Nhược Lan nháy mắt với Thu Phàm, hai người hiểu ý nhau cười. Mộng Linh trông thấy trề môi nói:
- Con không chịu đâu, má kỳ ghê.
- Kỳ cái gì? Hồi nãy má bảo con ăn cơm rồi má sẽ cho biết sau chớ có gì đâu mà kỳ?
- Bây giờ em chỉ trông cậy vào giáo sư thôi, xin giáo sư đừng nhốt em ở nhà chiều thứ bảy tội nghiệp.
Bỗng Thu Phàm lắc đầu:
- Chẳng biết tại sao cô bé ghét học hành đến thế?
Đợi Mộng Linh đi vào phòng ăn Nhược Lan mới ngồi xuống salon nói:
- Hồi nhỏ cháu học khá lắm, đến khi lên trung học thì càng ngày càng tệ, nhất là năm học tú tài cháu chỉ thích đi chơi thôi.
- Phải hướng dẫn từ từ mới được.
Trong khi Thu Phàm và Nhược Lan nói chuyện với nhau thì Mộng Linh cũng vừa ăn vừa suy nghĩ, nàng cho rằng nếu đi chung với hai người lớn này thì chắc chắn buồn chán lắm, nàng đã quyết định trong lòng, đợi lát nữa khi ra đến phố thì nàng sẽ tìm cách chuồn đi chỗ khác nhảy đầm có lẽ thích thú hơn. Ăn cơm xong cô bé lên thang lầu, khi vừa lên được vài nấc thang thì má nàng gọi lại:
- Mộng Linh, con đi thay quần áo đi. Má mời con với giáo sư đi xem xinê.
- Xinê mà coi cái gì, má với giáo sư đi đi, con ở nhà ôn bài.
Nhược Lan reo lên:
- Chắc bữa nay trời mưa quá.
- Con thấy má không nên ở trong nhà hoài, phải đi phố chơi cho khuây khỏa.
Nhược Lan nhìn Thu Phàm, nàng đang dò xét coi con nàng có dụng ý gì. Riêng Thu Phàm thì chàng đã nhìn thấy âm mưu của cô bé nên nói:
- Nếu vậy thầy ở nhà dạy em.
- Khỏi giáo sư, chỗ nào không biết em khoanh tròn nó lại đợi giáo sư về hỏi.
Thu Phàm nói:
- Thôi cũng được.
Nhược Lan nói:
- Tôi mời anh Phàm xem một tuồng hát, nghe nói tuồng "Giọt Lệ Thầy Trò" hay lắm.
- Có phải là bi kịch không?
- Dường như là...
- Cuối tuần xem bi kịch lòng cảm thấy nặng nề lắm.
Nhược Lan trầm ngâm giây lát, Mộng Linh đứng ở cầu thang nói:
- Vậy má mời giáo sư đi nhảy đầm.
Nàng trố mắt nhìn con:
- Má già rồi mà nhảy đầm gì?
- Vậy thì ngồi phòng cà phê.
- Ngồi trong quán cà phê chán lắm.
Thu Phàm nói:
- Chúng ta xem triển lãm hội họa, nghe nói ở Trung Sơn Đường mới mở triển lãm trình bày tranh thủy thái.
Nhược Lan cười và nhìn lại mình một lượt rồi nói:
- Vâng, giáo sư chờ tôi một tí để tôi lên lầu thay áo quần.
Thu Phàm đứng dậy nói:
- Tôi e rằng chiều nay có mưa, cô nên đem theo áo mưa.
- Còn anh thì sao?
- Để tôi tự lo lấy.
Thu Phàm thầm nghĩ, đã bao nhiêu năm nay, chàng tự săn sóc lấy mình. Nhược Lan di động thân hình thướt tha lên thang lầu, quả thật Thu Phàm đã say đắm bởi sắc đẹp của nàng rồi. ánh mắt của chàng xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, một cơn gió nhẹ lùa tới, tơ liễu phất phơ trước cửa sổ, cành liễu la đà trong cơn gió. Hơn nữa ở trên bầu trời xanh lơ kia có những cụm mây trắng dật dờ trôi qua, cảnh tượng trước mắt chàng luôn biến đổi, có khi bầu trời đang xanh lam bị mây trắng che khuất rồi có khi mây xám lơ lửng bay ngang, tất cả tạo thành một bức tranh mê ly, như đưa con người vào cõi mộng. Chàng tự nhủ đó có phải là một bài thơ không? Chàng còn nhớ trước kia cũng cảnh tơ liễu phất phơ trước gió này, chàng và Thu Hà ở bên nhau, nhưng bây giờ Thu Hà thì sao? Liệu nàng còn nhớ đến cái cảnh này không? Hôm trước trong một sự tình cờ chàng gặp lại Thu Hà, mặc dù nàng có cho địa chỉ, chàng biết địa chỉ đó cách nhà Nhược Lan không xa lắm, nhưng chàng không đủ can đảm đến viếng thăm nàng. Trong khi chàng miên man nghĩ ngợi như thế thì bỗng có tiếng nói với chàng:
- Mời giáo sư dùng trái cây.
Tú để đĩa chuối trên bàn, Thu Phàm nói:
- Cám ơn em, má cô đi xem xinê nhưng tại sao Mộng Linh lại không đi, có lẽ cô bé muốn... đi chơi.
Tú nhìn Thu Phàm nói:
- Đúng rồi, chị ấy muốn đi nhảy đầm. Chị ấy chỉ mê nhảy đầm thôi.
- Em đừng lật tẩy cô ta biết chưa.
- Tại sao thế? Em định cho má biết chuyện này.
Thu Phàm dường như đã có kế hoạch để đối phó với Mộng Linh hẳn hoi nên nói:
- Để đó tôi lo cho, tôi đã có cách trị cô ấy. Nếu chừng nào thấy cô ta đi thì em điện thoại cho thầy biết.
- Nhưng thầy ở đâu mà em gọi?
- Lát nữa thầy sẽ điện thoại về đây cho em biết số điện thoại thầy đang ở.
Ngay khi đó Nhược Lan trên lầu đi xuống nói:
- Chúng ta đi. Tú à, con Linh đang đọc sách ở trong phòng, nếu có ai đi tìm nó thì bảo nó đi vắng rồi biết không?
- Má có về ăn cơm chiều không?
Nhược Lan nhìn Thu Phàm rồi nói:
- Khỏi phải đợi, tới giờ cơm con cứ việc ăn trước.
Hai người ra tới cổng nhà, Nhược Lan nói với Thu Phàm:
- Tôi quên gọi điện thoại kêu taxi, chúng ta đi bộ một đoạn đường nhé. (Dịch giả chú thích: ở thành phố Đài Bắc có trạm taxi, khách muốn có xe đưa rước tận nhà thì gọi điện thoại đến trạm rồi người ta cho xe đến nhà)
- Tôi đi bộ quen rồi, bộ cô tưởng tôi là bạch diện thư sinh hay sao?
- Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó đâu.
- Bây giờ chúng ta định đi đâu đây?
- Hồi nãy anh định đi xem triển lãm hội họa mà?
- Chẳng biết cô có thích hội họa không, nếu miễn cưỡng tôi e rằng không vui.
Nhược Lan nói:
- Tôi thích hội họa lắm.
- Vậy thì... sau triển lãm chúng ta đi nghe nhạc.
- Vâng, nhưng bất cứ ai cũng có quyền mời khách biết chưa?
- Có quyền à?
- Chớ sao, thuở giờ tôi vẫn tôn trọng...
Nói tới đó nàng nín lại và cười, Thu Phàm trố mắt nhìn nàng, Nhược Lan từ từ dời ánh mắt đi nơi khác. Một lát sau nàng nói:
- Anh đừng nhìn tôi như thế.
- Nhìn như thế không được hay sao?
- Không phải không được, nhưng ánh mắt của anh chứa đầy trí tuệ khiến tôi có mặc cảm tự ti.
- Cái khuyết điểm lớn của cô là quá khiêm nhượng.
- Không, tôi không bao giờ biết khiêm nhượng.
- Cô là người có học thức.
- Anh khen tôi hay ngạo báng tôi đó?
- Cả hai đều sai, đây chỉ là lời thành thật thốt ra tự đáy lòng mà thôi.
Ngay khi đó có người đi đường gật đầu với Nhược Lan, Thu Phàm thấy vậy hỏi:
- Cô không sợ người ta thấy cô đi chung với tôi sao?
- Tôi định hỏi anh như thế.
Nhược Lan cười, lúc ấy thật tình Thu Phàm muốn hỏi ba của Mộng Linh hiện giờ ở đâu? Nhưng chàng sợ hỏi thế làm thương hại đến lòng nàng. Từ khi chàng đến nhà Nhược Lan tới nay chưa bao giờ nghe người trong nhà nhắc đến chồng nàng, thậm chí dường như Mộng Linh cũng không hiểu rõ nữa. Nhược Lan thấy Thu Phàm làm thinh nên hỏi:
- Anh đang nghĩ gì đó?
- Bữa nay tôi quên đến nhà bưu điện lãnh “măng đa” chiều thứ bảy người ta không làm việc.
- Anh có cần tiền để xài không?
- Không, tôi muốn mua một món quà để tặng cho Mộng Linh.
- Tại sao phải tặng quà cho cháu?
- Vì tôi thích cô bé, cô có biết không, tôi cũng có chủ trương không học thuộc lòng theo lối học từ chương ngày xưa, người học sinh chỉ cần có sức lãnh hội cao là đủ rồi. Có một số học sinh học bài như con vẹt nhưng thi cử có đậu gì đâu. Nhất là... ừ tôi có thể hỏi cô một điều này không?
- Anh cứ hỏi.
- Phải chăng cô kiểm soát Mộng Linh quá chặt chẽ? Đừng nên làm như vậy, phải làm sao cho cô ta cảm thấy học hành là một việc nhẹ nhàng, và đừng rầy la cô ta tại sao không ráng học, làm như vậy cô ta sẽ cảm thấy tâm lý mình bị uy hiếp thường xuyên.
- Tại tôi nóng lòng...
- Cô nóng lòng thấy cháu thành công phải không? Tôi xin dám nói thêm một câu nữa nhé, có lẽ một khoảng thời gian nào đó cô thiếu săn sóc cháu Linh.
- Phải chăng cháu nói với anh như thế?
Thu Phàm lắc đầu:
- Cô bé mất căn bản ở bậc trung học.
- Phải rồi, thời gian đó tôi gởi cháu ở nhà người bạn, lúc ấy tôi quá bận công việc.
Ngay khi đó có một chiếc taxi chạy lại, Nhược Lan đưa tay ngoắc taxi rồi hai người lên xe. Nhược Lan lái câu chuyện sang hướng khác:
- Anh muốn tặng cho cháu cái gì? Nếu anh cần tiền thì ở đây tôi có.
- Tôi định tìm một dịp nào đó hãy tặng, bây giờ chưa cần.
Xe hơi đang chạy nhanh trên con đường tráng nhựa, hai người từ từ dựa sát nhau, không ai muốn phá vỡ giây phút thần tiên này, bởi thế hai người đều trầm lặng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Thu Quen Nhau
Quỳnh Dao
Mùa Thu Quen Nhau - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=mua_thu_quen_nhau__quynh_dao