Mùa Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
uy đi nghĩ lại, cuối cùng bà Hiệp bảo chồng:
-Thôi đừng báo cho anh chị sui biết làm gì anh à! Bên ấy đang có chuyện lu bu, không nên làm cho họ bận tâm,lo lắng.
-Em nói cũng phải -ông Hiệp tán thành. Chúng ta sẽ chăm sóc con bé đàng hoàng chu đáo để nó mau bình phục.
Lúc Quỳnh Như ngất đi thì chị bếp cũng vừa về. Chị sợ líu cả lưỡi:
-Cô làm sao vậy? Tỉnh dậy đi...Cô ơi!
Không thấy Quỳnh Như nhúc nhích, cục cựa gì chị hốt hoảng chụp lấy điện thoại quay số. Luýnh quýnh thế nào chị lại gọi nhầm cơ quan phòng cháy chữa cháy.
-Alô! Phòng cảnh sát phòng cháy chữa cháy đây. Đã xảy ra cháy ở đâu vậy?
-Xin lỗi...tôi gọi lộn.
Chị bếp định gọi cho bộ phận cấp cứu của bệnh viện Sài Gòn nhưng rồi chẳng nhớ số mấy. Cuối cùng chị gọi cho Huy ở công ty.
-Cậu về gấp. Cô Kim bị bệnh nặng lắm.
-Chị có nói đùa không vậy? Tôi mới vừa gọi điện thoại cho cô ấy kia mà -Huy có vẻ bực mình.
-Không nói nhiều. Cậu phải về ngay!-Giọng chị bếp như ra lệnh.
Rồi chị cúp máy.
Mười lăm phút sau, Huy về tới. Thấy Quỳnh Như ngất xỉu thật chàng vội vàng đưa ngay đến bệnh viện cấp cứu.
-Cô ấy bị suy nhược thần kinh -Vị bác sĩ cấp cứu nói ngay với Huy.
Chàng khẽ nhíu mày:
-Sẽ chữa trị cho vợ tôi bằng cách nào, thưa bác sĩ?
-Chắc là cô ấy làm việc nhiều lắm phải không? Cần phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng một thời gian mới khoẻ được.
Huy bước ra ngoài, bụng bảo dạ:"Cô ta có làm gì đâu? Suốt ngày ngồi ở nhà chơi, sung sướng cha thiên hạ, còn đòi gì nữa".
-Cậu lẩm cẩm mất rồi -Phú gắt khi nghe thằng em mình nói vậy. Nếu cậu cứ nhốt Quỳnh Như trong nhà mãi như thế, chắc chắn cô ấy sẽ phát điên. Đến lúc đó cậu không kịp hối hận đâu.
-Chính anh mới lẩm cẩm -Huy chẳng tỏ vẻ gì bực bội. Một cái đầu dốt nát như vậy thì làm sao có thể suy nghĩ đến độ phát cuồng lên chứ?
-Vậy thì cậu giải thích như thế nào về kết luận của bác sĩ?
-Có thể cô ấy chỉ bị choáng một chút thôi. Ai mà chẳng từng bị ngất đi như thế?
Nghe Huy nói vậy Phú không hỏi nữa. Anh cảm thấy bất nhẫn trước thái độ của thằng em mình.
Quỳnh Như đã tỉnh lại. Nàng ngơ ngác nhìn quanh và ngạc nhiên hỏi cô y tá.
-Tôi bị làm sao vậy?
-Chị bị ngất đi và gia đình mới vừa đưa vào bệnh viện.
Quỳnh Như không nhớ gì cả. Mà nàng cũng chẳng muốn nhớ làm gì. Giá như nàng đừng tỉnh dậy thì có lẽ tốt hơn cho nàng.
-Hình như cô ấy tỉnh lại rồi kìa?-Phú kéo tay Huy chỉ vào phòng cấp cứu.
-Tôi đã bảo là không sao đâu mà!-Giọng Huy thật bình thản.
-Cậu báo cho ba mẹ biết chưa?
-Làm phiền ba mẹ vì cái chuyện cỏn con này ấy à?-Mắt Huy tròn xoe.
Thôi được. Cậu không báo thì để tôi -Mặt Phú hầm hầm.
Trong lúc đó Quỳnh Như đã bắt đầu nhớ lại. Câu chuyện phá sản của gia đình Thiên Kim lại hiện về trong suy nghĩ của nàng. Làm gì để cứu họ bây giờ? Chỉ còn một tuần lễ nữa... Báo chí đã đưa tin, địa điểm, ngày giờ đấu giá. Chắn chắn sẽ không có chuyện đổi dời nữa rồi. Thiên Kim ở nơi nào, có hay gia đình nguy khốn không?
-Cho tôi về nhà đi!-Quỳnh Như hấp tấp ngồi bật dậy.
-Chưa được đâu -Cô y tá lắc đầu. Cần phải có ý kiến của bác sĩ, chị đã khoẻ hẳn đâu?
-Nhưng tôi có chuyện phải làm ở nhà. Quỳnh Như bỗng ôm lấy đầu, hai mắt nhắm nghiền.
-Đó, chị thấy chưa?-Cô y tá bước đến đỡ bệnh nhân nằm xuống. Chị chóng mặt phải không?
Quỳnh Như gật đầu. Nàng có cảm giác mọi vật trước mắt mình xoay tròn, chao đảo...Không biết ai đã đưa mình vào đây nhỉ? Chắc là chị bếp...chị ấy đâu rồi?
Nàng chỉ nghĩ vậy chứ không hỏi.
Đứng ở bên ngoài nhìn vào, Huy đã trông thấy tất cả. Thật lòng chàng rất mong Quỳnh Như mau tỉnh lại. Thấy nàng ngồi dậy rồi lại nằm xuống, mắt nhắm nghiền, cả hai tay đều gác lên trán Huy bỗng thấy chạnh lòng. Chàng muốn vào nhưng rồi lại chần chừ và...cuối cùng vẫ đứng nguyên một chỗ.
Khi ông bà Hiệp hay tin vào tới thì Quỳnh Như đã được chuyển sang ngoài phòng bệnh. Bà Hiệp nhìn con dâu đầy lo lắng.
-Con thấy trong người ra sao rồi?
-Dạ không sao đâu mẹ. Con chỉ bị chóng mặt một chút-Nàng nói để bà yên lòng.
-Để mẹ đi hỏi bác sĩ xem sao?-Bà Hiệp vuốt mấy sợi tóc trên trán con dâu. Trông mặt con xanh xao quá.
-Chắc không có gì đâu mẹ!-Quỳnh Như ngước nhìn bà. Gặp bác sĩ mẹ xin cho con về nhà.
Bà Hiệp gật đầu:
-Được rồi. Để mẹ hỏi họ thử xem.
Đến chiều Quỳnh Như được về. Sẽ có bác sĩ đến nhà chăm sóc cho nàng theo yêu cầu của bà Hiệp. Nằm ở nhà nàng cảm thấy đễ chịu hơn.
Nhưng đến đêm Quỳnh Như không tài nào điều khiển nổi cặp mắt mình. Chúng cứ mở thao láo nhìn lên trần nhà. Nàng lại nghĩ đến cái thời hạn của tuần lễ nọ. Dường như đó là thời điểm mà người ta thi hành bản án tử hình đối với những người thân của nàng.
-Ngủ đi -Giọng Huy lè nhè cất lên.
Quỳnh Như giật mình nhắm mắt lại...nhưng trong đầu nàng vẫn ong óng một câu hỏi: Làm thế nào bây giờ?
-Con có cách nào giúp giùm ba...!-Nàng nhớ lại lời của ông Tâm buổi sáng.
Giọng ông run rẩy, hoảng sợ. Nàng phải làm sao đây? Ông muốn nàng nhờ đến ba mẹ chồng...nhưng miệng mồm nào mà dám nói ra?
Có lẽ đến cơn cùng quẫn rồi ông mới nghĩ như vậy. Khổ tâm Quỳnh Như quá.
Huy đã ngủ say. Nhìn nhịp thở của chàng nhẹ nhàng bình thản. Có lẽ trong giấc ngủ Huy đã quên sự căm ghét của mình đối với cô vợ lừa lọc nên cánh tay chàng vô thức choàng qua người Quỳnh Như. Đến lúc này nàng mới nhận ra rằng, mình đã mất ngủ hằng mấy tháng nay. Kể từ lúc lén về thăm mẹ lần đầu.
Chính vì vậy nàng mới biết trong giấc ngủ Huy thật dịu hiền, đáng yêu. Dường như giữa ban ngày và ban đêm chàng đã phân thân làm hai con người hoàn toàn trái ngược nhau... Bất giác nàng nắm lấy tay Huy áp vào má mình. Một giọt nước mắt không ngăn được thấm ướt tay chàng. Con người này chỉ thuộc về nàng trong những lúc thế này thôi.
Huy đâu có ngủ. Sợ Quỳnh Như phát hiện ra điều đó, chàng khẽ cựa mình, rụt tay lại, nằm xoay mặt vào tường. Tính ra họ cưới nhau đã hơn nữa năm rồi. Vậy mà Thiên Kim vẫn bặt tăm. Đôi lúc chàng nghĩ hay là thôi, đừng tìm Thiên Kim nữa? Nhưng rồi cũng chính chàng phản bác lại mình. Phải tìm cho bằng được, dù có phải đợi đến trăm năm.
Có lẽ Thiên Kim không ngờ rằng mình lại được "ưu ái" đến vậy. Sau những ngày tháng đầu tiên sống trong nơm nớp lo sợ, giờ đậy sự bình yên đã trở về với nàng.
-Mày ở đây luôn với tao rồi tao...gả chồng cho! Môt hôm Thúy Vân vui miệng nói đùa.
Lúc ấy có cả người yêu của Thúy Vân ở đó. Thiên Kim nhìn Hưng rồi quay sang bạn tủm tỉm cười:
-Thân mày còn lo chưa xong, nói gì đến tao. Mày định gả tao cho ai nói thử coi.
Thúy Vân bỗng cười khúc khích:
-Mày có ưng làm "bà hai" của tao không thì bảo?
Thiên Kim ngớ người ra rồi vụt hiểu. Nàng phát vào vai bạn.
-Coi chừng có đứa ghen sặc máu.
-Không có chuyện đó đâu em cưng. Anh Hưng mà ừ một tiếng là tao ưng liền. Thúy Vân nhìn người yêu nói một cách chắc chắn.
Thấy bạn đùa dai Thiên Kim nói liều:
-Ừ đi anh Hưng, cho nhỏ Vân nổi máu tam bành coi chơi.
-Ừ thì ừ, sợ gì? Hưng vui vẻ hưởng ứng.
Thúy Vân nheo mắt nhìn người yêu gật gù:
-Vậy thì từ nay mày làm lính của tao nghen.
Có lẽ Thúy Vân tin “thứ bậc” đó thật vô tư, thoải mái.
Trò đùa của họ kéo dài khá lâu. Cho đến một hôm lúc chỉ còn có hai người ở cửa hiệu, Thiên Kim bỗng thấy Hưng nhìn mình thật lạ. Nàng lúng túng:
-Bộ mặt em dính lọ nghẹ hả?
Hưng lắc đầu:
-Không phải lọ nghẹ mà là một thanh nam châm -Rồi chàng hỏi sang chuyện khác. Em có nhận được tin gì của Hải không?
Thiên Kim lấy làm lạ tại sao hôm nay Hưng lại quan tâm chuyện riêng của mình, song nàng vẫn trả lời:
-Không có tin gì của anh ấy -Nàng cười lắc đầu. Chắc người ta đi cưới vợ rồi.
Cũng may là lúc ấy có khách vào mua hàng, bằng không thì không biết câu chuyện sẽ dẫn dắt hai người tới đâu.
Mấy ngày sau Thúy Vân phải vào Sài Gòn mua hàng. Trước khi đi nàng nói đùa với Thiên Kim.
-Tao giao anh Hưng lại cho mày quản lý đó.
-Thôi đừng nói đùa nữa...Thiên Kim nghiêm mặt. Mày đi mau về nghen.
-Nhanh thì ba ngày, còn chậm thì một tuần lễ. Mày và anh Hưng ráng chịu cực thêm một chút nghen -Thúy Vân ân cần dặn bạn.
Rủi cho Thúy Vân vì mấy ngày sau đó ở Sài Gòn nàng đã bị một chiếc xe tông phải. Nghe bạn bị tai nạn Thiên Kim rất muốn vào Sài Gòn ngay để xem thế nào nhưng Hưng đã giành đi. Ba hôm sau Hưng trở ra phấn khởi bảo:
-Không sao, chỉ bị gãy xương ống tay và xây xát chút đỉnh.
-Liệu phải nằm trong ấy lâu không anh?
-Bà cô của Thúy Vân muốn giữ cháu lại chơi, bằng không thì vài hôm nữa có thể về được.
Lần đó, Thúy Vân ở Sài Gòn đến nửa tháng mới về. Ngần ấy thời gian đủ cho lửa để gần rơm bốc cháy. Tiếc thay, khi nàng nhận ra điều đó đã quá muộng màng.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở