Chương 10
hã Khiết. Cảm nhận được đôi tay mình đang lạnh như đông đá trong đôi tay mạnh mẽ nóng như lửa của Lãm Bình. Cô bị anh lôi đi như cái máy mà Nhã Khiết không thèm kêu lên một tiếng. Cô chỉ trách mình sao lại chọn cái đầm quỉ quáy này làm gì? Đúng là ngốc:
Lãm Bình nắm tay Nhã Khiết lôi đi một quãng thì khựng lại. Anh đứng lại bất ngờ Nhã Khiết không dừng lại kịp nên ngã dúi đầu vào lưng anh.
- Ui da! Anh làm gì vậy? sao đứng.
Cô chưa nói trọn câu thì ngừng lại. Lãm Bình kéo nhẹ cô đứng lên cạnh mình, anh tình tứ nắm tay cô siết nhẹ.
Nhã Khiết chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì anh đã lên tiếng vừa đủ cô nghe:
- Mấy ngày nay tránh mặt tôi vì ghen hờn đúng không? Đối thủ đang đứng trước mặt kìa, muốn làm gì thì làm đi.
Nhã Khiết giận run khi nghe Lãm Bình nói khích mình mình. Cổ họng cứng ngắc, ánh mắt tối sầm khi trước mặt cô là Khánh Sương. Rưng rưng nước mắt cô nhìn Lãm Bình bằng sự giận hờn trách móc. Anh nghĩ sao mà thốt ra lời lẽ đó với cô? Nếu muốn có thể nói thẳng đâu cần bày ra chuyện hẹn hò trước mặt cô thế này. Anh thật tàn nhẫn.
Se thắt trái tim nhưng Lãm Bình phớt lờ ánh mắt đáng thương đó. Hừml Cưng chiều hoài cô nàng tỏ ra tự mãn, lâu lâu cũng phải đổ rơi lệ như người ta.
Mặc cho Nhã Khiết vùng vãng anh quàng tay đẩy cô đi từng bước tới Khánh Sương - Chào dì! Dì đến đây cớ chuyện gì mà khuya quá vậy?
Vẫn lạnh lùng, Khánh Sương nhìn thờ ơ Lãm Bình rồi đảo ánh mắt căm hờn rực lửa qua Nhã Khiết.
Cảm nhận được sự sợ sệt run rẩy của Nhã Khiết khi tay cô đang lạnh ngắt trong tay mình, anh vỗ vỗ lên tay cô.
- Nhóc! Không chào dì à?
Thoáng giật mình cô cúi đầu cố nói thật rõ:
- Chào dì! Lâu qúa không gặp dì vẫn khoẻ!
- Cảm ơn cô. Tôi vẫn khoẻ.
Khánh Sương nhìn Lăm Bình giọng nồng nàn.
- Chúng ta có thể nói chuyện không?
Bàn tay Nhã Khiết rút mạnh ra khỏi tay Lãm Bình nhưng anh đã kịp thời chụp lại. Đó là một sự giận dỗi đứng đây để nghe họ tâm sự tình tứ chứ. Hứ!
''Chúng ta nói chuyện'' thân mật quá hén.
Suýt tý Lãm Bình đã kêu lên vì cái bấm tay đau điếng của Nhã Khiết. Anh cố cười thật tươi với Khánh Sương.
Xin lỗi dì. Bây giờ cũng muốn rồi. Có gì mai. Chúng tá' đến công ty rồi nói.
Bậm môi cố nén tiếng kêu, Lãm Bình thật không hiểu mình đã có lỗi ở chỗ nào mà Nhã Khiết tặng anh một cái bấm vào tay đau thấu tim nữa.
Khánh Sương không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, cô vẫn thản nhiên nhìn xoáy vào mặt anh:
- Anh đừng tưởng mọi việc như thế là xong. Tôi không để yên cho anh đâu.
Lời đe doạ của cô làm Lãm Bình thấy khó chịu. Đôi mắt anh nheo lại:
- Cô mau về đi. Tôi không quen nói chuyện giữa đường thế này. Mai đến công ty tiếp?
Khánh Sương nghiến răng:
- Được Anh đã nói thì mong đúng hẹn. Chào hai người.
Ánh mắt Khánh Sương quét qua Nhã Khiết nhưng cô không để ý, Vấn đề cô quan tâm lúc này là những lời đối thoại đáng sợ lúc nãy. Chuyện gì đã xảy ra trong những ngày cô vắng mặt.
Lãm Bình mở cổng nhưng cô vẫn đứng thừ người như mất hồn.
- Không vào à?
Nhã Khiết lừ mắt với anh không nói rõ chuyện này cô sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.
Lãm Bình cũng không vừa, anh lừ mắt với cô Cái tội mất tích mấy ngày nay anh sẽ không bỏ qua đâu.
Gầm gừ trong cổ họng rồi anh bườc theo cô vào nhà Đêm nay anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện mới thôi.
Cốc.. cốc.. cốc.
Lãm Bình gõ muốn sập cửa mà vị tiểu thư bên trong vẫn:
''án binh bất động".
Đúng là con gái. Giận gì mà dai dữ không biết.
- Nè! Chị hai à! Mau mở cửa đi. Chị đừng quên đây là nhà tui, chị đang ở trong phòng tui đó.
Nhã Khiết đang nàm dài trên giường gậm nhấm sự bực tức trong lòng liền ngồi bật dậy. Cô liếc ra cửa phong.
- Đúng là đáng ghét. Bây giờ con gọi mình là chị hai nữa cơ đấy.
Tiếng Lãm Bình lại vọng vào.
- Chỉ hai à!! Mau mở cửa đi. Khi không lại chạy vào đóng cửa lại, không thấy mình quá đáng lắm sao?
Nhã Khiết vẫn im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ Lãm Bình hơi lo. Trời ơi! Cô ấy mà có chuyện gì thì anh...
Tách!
Cánh cửa bật mở. Nhã Khiết đang khoanh tay đứng trước mặt anh. Lãm Bình nhìn gương mặt hình sự của cô hơi ớn. Anh gãi gãi đầu bước vào một ngôi nhà xa lạ nào. Nhẹ ngồi xuống giường anh cố lấy giọng thật ngọt khi Nhã Khiết vẫn hình sự nhìn mình.
- Lại ngồi đây đi em. Chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau Nhã Khiết bước đến ngồi lên chiếc ghế ở bàn làm việc, giọng cô thản nhiên:
- Nếu anh cảm thấy có chuyện cần nói thì anh nói đi.
Cười cười Lãm Bình bước đến cạnh cô. Tay anh chưa kịp đặt xuống vai cô thì Nhã Khiết đã đứng dậy đi lại giường ngồi. Hơi quê vì bị cô từ chối cử chỉ thân mật của mình, anh nắm mấy ngón tay lại cố tránh một sự gây gổ. Nhẹ nhàng bước đến giường ngồi nhưng anh không đụng vào cô.
- Em đừng đào thêm khoảng cách giữa hai đưa nữa. Mọi việc không như em nghĩ đâu.
Đang cúi gầm mặt, cô nghiêng đầu lía mắt qua anh, Lãm Bình phì cười trước cử chỉ trẻ con của cô, anh nói:
- Sao vậy:
Sao lại nhìn anh ghê thế?
Cô chun mũi:
- Đêm khuya chỉ có hai người trong vườn mà không có chuyện gì. Trời lạnh muốn chết mà bảo là không có chuyện gì. Có điên mới tin anh.
Lãm Bình nhích người tới. Nhã Khiết đang giận nên không để ý khoảng các đang bị Lãm Bình thu ngắn. Tuy vậy Lãm Bình vẫn không dại gì đụng vào cô dù lòng rất muốn:
- Em đừng nghe người ta nói bậy. Cái gì mà đêm khuya, cái gì mà..... - Tui hổng nghe ai nói hết.
Cô chu môi làm mặt giận:
- Tui thấy.
Lãm Bình trố mắt:
- Em thấy?
Anh ngớ người ra trước câu nói của cô. Cô bé thấy cái gì? Ở đâu? Lăm Bình muốn điên lên khi phải làm việc liên tục để tìm ra câu trả lời.
Nhã Khiết không để anh nhăn nhó lâu, cô đứng bật dậy:
- Anh còn làm bộ hả? Nếu tối đó em không để quên di động lại thì làm sao biết được anh...
Ra thế. Lãm Bình thở phào nhẹ nhõm:
- Đúng là anh với Khánh Sương có trong vườn... nhưng..... Chỉ là công việc.
Cô nguýt anh:
- Việc gì? Sao ban ngày không nói.
Lãm Bình cười cười nắm tay kéo cô ngã lên đùi mình. Nhã Khiết đẩy anh ra:
- Buông ra đi. Tui hổng có quen biết mấy người.
Ghì cô lại ôm chặt hôn, anh cụng mạnh vào trán cô:
- Gây hoài bộ không chán à?
- Ai thèm gây.
- Nè! Ba đã sang Pháp để dưỡng bệnh rồi. Anh bây giờ chỉ có một mình, em không được ăn hiếp anh đấy nhé.
Cô bĩu môi:
- Không biết xấu hổ. Không biết ai ăn hiếp à? Nhưng ba đi lúc nào?
Lãm Bình nghiêng nghiêng đầu trêu cô:
- Ba ai? Lúc nãy chẳng nói không quen.
Cô kênh mặt chống chế.
- Ờ. Ba là người tốt, ba thương em nên em thương ba. Quan tâm là đúng thôi.
- Còn anh?
- Anh là người xấu xa, ác độc, tàn nhần, vô lương tâm.
Cô tuông một tràn khiến Lãm Bình muốn xỉu:
- Nè! Trông mắt em, anh xấu đến vậy à?
Nhã Khiết cắn môi cười cười khi Lãm Bình cọ mũi bên má mình.
Cô lắc đầu:
- Không phải là người xấu.
- Chứ gì?
- Là... quá xấu.
- Là em nói đó. Anh còn một cái xấu nữa mà em không biết đó.
Còn ư? Cô giật mình quay lại, Báo chí đăng đầy rồi mà vẫn chưa hết sao?
Lãm Bình nhìn gương mặt nghệch ra của cô mà cố nén cười. Đúng là trẻ con, hồi nãy thì giận dữ, bây giờ lại thơ ngây làm nao lòng anh.
Anh kề sát mặt cô, ánh mắt anh rực lửa đam mê, giọng đầy tình tứ:
- Cái xấu nhất của anh là... anh đã bị em phá bỏ nguyên tắc của anh.
- Nguyên tắc gì?
- Không có bất cứ người phụ nữ nào được qua đêm trên chiếc giường này.
Cô cười tủm tỉm vì Lãm Bình đang khẳng định vị trí của cô trong lòng anh.
- Đã vậy còn chiếm luôn giường người ta, nhốt người ta ở bên ngoài.
Cô phủi tay anh khi Lãm Bình vuết nhẹ trêu cô:
- Tối nay anh sẽ bắt em phải thực hiện nguyên tắc của anh.
Cô kêu lên:
- Nguyên tắc gì? Sao anh lắm nguyên tắc vậy?
Lãm Bình cười cười:
- Em đã qua đêm trên giường anh phải làm vợ anh chứ sao.
Cô cũng cười tinh quái vòng tay qua cổ anh:
- Tối nay à?
- Dĩ nhiên.
- Nếu em không đồng ý?
- Thử xem.
Cô nép vào ngực anh như chú mèo ngoan:
- Anh xấu lắm. Ăn hiếp em.
- Cho bỏ cái tật ghen ẩu. Em có biết là sự vắng mặt của em đã làm anh điên lên thế nào không? Nếu ba em không bảo cho anh biết việc em nghỉ làm và đi dạy ở trung tâm thì có lẽ anh cũng theo ba anh sang Pháp luôn.
- Ba em? Anh...
- Anh nói cho em biết là bây giờ anh nghèo lắm. Để Khánh Sương chịu đưa ba anh qua Pháp, anh đã nhượng hết cổ phần ở công ty cho cô ta rồi.
Anh làm mặt đau khổ:
- Sao còn yêu anh không?
Cô mím môi cười cưới:
- Xem gì?
Xem coi anh là người tốt hay kẻ xấu.
- Nè! Dĩ nhiên là tất một trăm phần trăm rồi.
Cô chu môi:
- Không dám tốt đâu. Rõ ràng anh đã biết em là ai vậy mà còn xem như không có chuyện gì. Đã vậy còn ăn hiếp người ta.
- Nè! Thật sự là anh không biềt mà. Chỉ cách đây vài ngày ông chủ tịch đến và mắng một trận anh mới...
- Vậy bây giờ anh tính sao?
Anh ngã người xuống giường ủ rú:
- Anh không biết. Bây giờ anh trắng tay rồi. Em phải nuôi anh.
Cô đánh mạnh vào vai anh:
- Thôi đi. Anh mà chịu thế à?
Nhã Khiết đấm vào vai anh nữa nhưng Lãm Bình vẫn nằm im.
- Nè! Anh đi qua phòng khác ngủ đi.
- Không! Anh ngủ ở đây hà.
- Không được.
Cô kêu ré lên nhưng Lãm b ình vẫn nằm im, giọng anh nhừa nhựa:
- Sao không? Trước giờ vẫn thế mà.
Cô cự:
- Nhưng tối nay thì không.
- Tại sao?
- Vì bây giờ là một giờ sáng rồi. Không còn trời tối nữa.
Lãm Bình ngồi bật dậy:
- Em nỡ đối xử với anh vậy hả?
Cô tung cái mền ra đắp ngang người:
- Xin lỗi nghen. Nãy giờ em vẫn chưa hết giận anh đâu. Anh đừng có hiểu nhầm.
Bước xuống giường, anh chống hai tay lên hông lầm bầm:
- Không biết ai là người vô lương tâm, tàn nhẫn đầy nữa.
- Anh cho rằng tôi sẽ để yên sau những gì anh gây ra à?
Khánh Sương long mắt nhìn Lãm Bình không ngờ một cô gái dịu dàng, trầm tính có thể lồng lộn lên chỉ vì tiền thật đúng là khó tin.
Long Thành ngồi đối diện nãy giờ im lậng cũng thấy hành vi của chị mình là khó coi. Anh đầy ly cam vắt về phía cô:
- Chi hai! Bình tĩnh đi theo em thì.
- Im đi! Thật uổng công chị đã nuôi mày lớn khôn rồi lại bênh vực người ngoài. "Thật là khôn nhà dạy chợ" mà.
Long Thành kêu lên:
- Chị hai! Chị nghe em nói đi. Em không bênh ai cả. Em chỉ nói theo công bằng mà thôi.
Cô quắt mắt qua em trai:
- Công bằng. Thế nào là công bằng?
Lãm Bình đưa tay ngăn lại nhưng Long Thành gạt ngang:
- Anh Bình? Anh để em nói.
Anh quay qua Khánh Sương:
- Chi hai! Chị không thấy mình quá đáng ư?
Cậu cậu dám nói với tôi như thế à?
- Chị Sương em rất tôn trọng chị nhưng hôm nay em phải nói. Em không thể để chị cứ như vậy mãi được. Anh Bình và chị hai cũng có con đường đi của mình vậy thì chị còn luyến tiếc. Cái gì nữa hả chị hai? Chị đang đeo đuổi cái gì hả?
Khánh Sương vẫn cố chấp:
- Tôi không cần cậu quan tâm. Đó là chuyện của tôi.
- Bây giờ không còn là chuyện của ai nữa. Ba anh Bình đã sang Pháp, chị chưa vừa ý nữa sao mà còn đến đây?
Khánh Sương cười ranh mảnh:
- Cậu cũng biết chuyện đó nữa à? Lãm Bình! Giờ thì anh nói gì đi chứ!
Lãm Bình dụi điếu thuốc dang cháy dỡ:
- Có một chuyện mà tôi không nói với cậu Long Thành ạ! Tôi đã đồng ý nhượng lại toàn bộ công ty của ba tôi cho chị cậu mà không hề nhận lại một xu cùng tọan bộ cổ phần công ty này để đổi lấy việc cô ấy để ba tôi sang Pháp.
- Chi hai! Chị.... thật không phải con người.
- Cậu im đi. Tôi làm tất cả cũng vì cậu thôi.
Long Thành cười chua chát:
- Vì tôi sao? Chị lúc nào cũng nói là vì tôi. Nhưng với chị, chị cũng se đặt điều kiện với tôi thôi. Tôi không sai chứ?
Khánh Sương cười khan:
- Cậu thông minh lắm. Nếu vậy hãy mau rời bỏ Cẩm Mai đi. Tôi không chấp nhận nó làm em dâu của mình đâu.
- Không đến lượt chị đông ý hay chấp nhận đâu chị hai à.
Long Thành đứng dậy nhìn Lãm Bình:
- Anh Bình! Anh không cần phải giao tất cả tài sản của mình cho một kẻ độc đoán như chị ấy đâu.
Lãm Bình điềm tĩnh kéo Long Thành ngồi xuống:
- Long Thành! Cậu không cắn phải giận dữ. Cứ xem đó là một món quà tôi tặng chị cậu sau những gì tôi gây ra đi.
- Chị nghe chưa? Chị có lương tâm không?
- Lương tâm? Cậu dám nói như vậy với chị cậu à?
Long Thành quắc mắt với Khánh Sương, anh quay qua Lãm Bình. Thật tội.
Vì chuyện của ba anh mà Lãm Bình phờ phạt.
- Anh Bình! Anh về đi chuyện chị Sương để tôi lo cho.
Lãm Bình định nói gì đó nhưng Long Thành quá cương quyết nên đành đứng dậy đi về.
Khánh Sương buột miệng khi thấy anh dợm bước đi:~ - Anh khoan đi đã. Còn cái biệt thự thì sao?
Long Thành lại quắc mắt qua chị mình:
- Biệt thư? Biệt thự nào?
Hai bàn tay Lãm Bình nắm lại như muốn đập phá cái gì đó nhưng trong thoáng chốc gương mặt anh đã dãn ra. Anh quay lại ngồI điềm nhiên trước mặt Khánh Sương.
- Khánh Sương! tôi chưa cầu xin ai điều gì nhưng lần này tôi xin cô, có được không? Cô hãy tha cho tôi đi. Biệt thự của ba tôi cũng sang tên cho cô rồi. Ngôi nhà mà tôi ở là kỷ niệm của mẹ tôi để lại. Cô không thể làm như thế được.
- Tại sao lại không?
Long Thành bạnh cằm, quát lớn.
- Chị hai! Chị đừng quá quắc nữa.
Long Thành nắm tay kéo Lãm Bình ra khỏi phòng:
- Anh về đi! tạm thời anh giúp tôi lo việc giữa tôivà Cẩm Mai. Tôi nhờ anh.
Còn việc của chị tôi, tôi sẽ giải quyết cho.
- Nhưng...
- Anh an tâm. Trước kia không hiểu nên tôi có những điều không phải nhưng giờ thì... Mong rằng chúng ta là một cộng sự tốt.
Lạm Bình vỗ vai Long Thành:
- Cảm ơn cậu. Tôi hứa với cậu, tôi sẽ làm cho Cẩm Mai là một cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất.
Cả hai siết tay nhau thật chặt. Tiễn Lãm Bình về rồi Long Thành quay trở vào, vừa khép cửa lại anh đã nhận ngay cái nhìn cay độc của chị mình.
- Chị đừng nói gì cả. Chỉ hãy nghe em nói.
Long Thành ôn tồn cầm tay Khánh Sương.
- Chị hai! Chị đã mệt mỏi quá rồi, Hãy buông ra đi chị. Chẳng phải ngày xưa mình rất vui vẻ chị em mình rất yêu thương nhau đó sao?
- Vì thương em nên chị..... - Nhưng em không cần.
- Anh cố gắng giọng:
- Em muốn mình sẽ thành đạt, sẽ giàu có bằng đôi chân của mình.
Gạt tay anh ra, Khánh Sương bừng bừng nổi giận:
- Mày đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa đó em à.
Long Thành khổ sở:
- Chị hai à! Bao nhiêu đó chưa đủ sao? Đó là ngôi nhà kỷ niệm của người ta mà. Chị muốn anh ấy quì xin chị ư?
- Đúng. Đó là tôi bội bạc của hắn. Bật cười khan, Long Thành không biết nói sao:
- Chị lấy chồng trước người ta thì ai là kẻ phản bội.
Anh gằn giọng:
- Dù muốn dù không. Chị cũng phải dừng lại. Nếu không tôi sẽ lật tẩy chị đó.
Bằng chứng về vụ ba Lãm Bình té ngã đang ở trong tay tôi đó.
- Màỵ.... Mày dám.
- Tôi sẽ không để chị hại ai nữa. Luôn tiện tôi xin báo cho chị một tin.
Chuyện hôn nhân của tôi, tôi sẽ quyết định.
- Rầm.
Cánh cửa phòng đóng lại thật khô khan. Khánh Sương đờ người trên ghế giám đốc. Đôi mắt cô vô vọng nhìn vào khoảng không. Cô sai rồi ư?
- Tại sao? Tại sao? Hãy trả lời tôi đi. Khánh Sương nức nỡ gục xuống bàn, đầu cô muốn nổ tung với bao câu hỏi và mưu tính trong đầu.
- Không..... Tao sẽ không bỏ qua đâu... không đâu... Ha... Hạ.....
Một tháng sau.
Vứt chiếc áo vest lên giường, Lãm Bình mệt mỏi thả người xuống luôn.
Chưa bao giờ anh ngán đến công ty như lúc này. Công việc làm hoài chẳng hết.
Vậy mới thấy được vai trò của thư ký nó quan trọng như thế nào. Càng nghĩ càng thấy sợ. Anh lấy cái gồi úp lên mặt như né tránh phần nào công việc.
Có tiếng rục rịch ở cửa, khỏi phải ngồi dậy xem ai anh cũng có thể đoán ra.
Có tiếng động ở bàn làm việc, hẳn là vừa có một ly nước cam được đặt xuống.
Tiếng động đang di chuyển đến chỗ anh nằm.
- Lãm Bình! Lãm Bình dậy đi tắm đi.
- Ăn cơm nữa.
Giọng anh lè nhè:
- Không ăn. Mệt lắm.
- Mệt lắm hả? Vậy để em lấy khăn nóng lau mặt cho anh nhé.
- Vừa nói dứt câu, Nhã Khiết đã chạy nhanh xuống lầu và mang lên một chiếc khăn nóng còn bóc khói.
- Khăn nè Lãm Bình!
Lãm Bình lấy chiếc gối ra anh nhìn chiếc khăn nhiễu nước mà không nén được cười.
- Đúng là tiểu thư.
- Cô hai à! Nước chảy ròng ròng thì làm sao lau mặt.
Cô lúng túng.
- Vậy... vậy...
Anh ngồi bật dậy:
- Phải vắt cho ráo.
Vừa nói anh vừa cầm lấy chiếc khăn từ tay cô vắt mạnh nước.
Cô ngập ngừng:
- Em lau cho anh hén.
Lãm Bình nhìn cô tội nghiệp. Cô nhóc đang tập làm người lớn tập làm vợ.
Sao thấy thương quá.
Bàn tay Nhã Khiết lướt trên mặt Lãm Bình, anh ngồi yên để tận hưởng hạnh phúc. Đôi mắt anh mơ màng nhìn gương mặt bầu bỉnh của cô.
- Đến đây em có xin ba không?
- Cô gật đầu.
- Lại bị rầy à?
Cô xịu mặt gật đầu:
- Ba nóị.... Con gái gì mà đến nhà con trai hoài.
- Em nói sao?
Cô đỏ mặt cúi xuống thẹn thùng:
- Thì tại em yêu anh.
Anh vuốt mũi cô.
- Không biết mắc cỡ.
Cô quê quá nhưng chẳng biết làm sao, kênh mặt chống chế:
- Thì có sao đâu. Yêu thì nói yêu.
- Vậy mấy ngày anh lo việc công ty không gặp có nhớ anh không?
Cô ngẩng lên nhìn anh cười cười Lãm Bình cũng cười tủm tỉm hỏi lại.
- Sao không trả lời mà cười cười hoài vậy?
Cô nghiêng đầu lúng liếng đôi mắt:
- Em nói nhưng không được cười Bình đã tức cưới rồi, cố nén, anh gật đầu:
- Ừa! Hứa đó.
Cô cắn môi:
- Lúc nãy đang nấu cơm thấy anh về mà đi thẳng lên đây luôn, em giận lắm.
- Rồi sao?
- Lúc lên đây nhìn thấy anh nằm với vẻ mệt mỏi... em thương anh lắm.
Lãm Bình cố nén cười vì vui mừng, Anh không ngờ cô lại có thể bày tỏ lòng mình như thế. Xem ra lần này anh... trúng độc đắt mi.
- Chỉ thương anh thôi à?
Cô phụng phịu gật đầu rồi lắc đầu. Anh phì cười.
- Sao đồng ý rồi lại lắc đầu.
Cô chỉ cúi thấp đầu cưới cưới. Anh nghe lòng xao xuyến lạ lùng. Nhã Khiết!
Anh cũng đâu thua gì em, Mấy ngày ở công ty anh cũng nhớ em lắm.
Lãm Bình vòng tay qua người ghì lấy cô, kề má sát mặt cô, anh giục:
- Hôn anh đi!
Nhã Khiết đỏ mặt cô né hơi thở của anh.
- Thôi đi Kỳ thấy mồ.
Anh làm mặt giận:
- Không hôn anh cho người khác hôn đừng có trách.
Cô kêu lên:
- Người khác nào?
Anh ỡm ờ:
- Ờ thì... em không yêu anh thì anh yêu người khác.
Cô tiu nghỉu:
- Nghĩa là..... Lãm Bình cười cười trêu cô, anh đến bên tủ áo chọn chiếc áo thun:
- Dạo này người ta cười nhau nhiều lắm đó cưng.
Ý anh là anh muón lấy vợ đó hả?
Lãm Bình không trả lời vì chuông cửa vừa đổ dồn.
- Để anh mở cửa cho Long Thành đấy.
Nhã Khiết ngồi trỡ lại ngiường nhìn Lãm Bình lăng xăng lấy một sấp màu hồng trong cặp táp ra.
Anh chạy nhanh xuống nhà mở cửa đón Long Thành.
Lãm Bình đi rồi Nhã Khiết lửng thững bước đến nhặt tờ giấy Lãm Bình vừa làm rớt lại Thiệp hồng.
Bờ môi cô hấp háy không thốt nên lời.
- Anh ấy đám cưới sao? Với ai?
Nhã Khiết run run mở ra xem. Đôi mắt cô như nhóc đi khi thấy tên của Cẩm Mai. Cô buông lõng tấm thiệp xuống sàn nhà, không còn đọc được gì nữa.
- Thế là hết. Cuối cùng anh cũng là người lừa dối cô.
Cô cười gượng:
- Thật tội cho mày...
Nhã Khiết gục mặt vào tay:
- Đáng thương quá Nhã Khiết ơi!
Nhấp nhỗnm trên sa- lon gần nữa tiếng, Lãm Bình như ngồi trên đống lửa.
Vén tay áo xem đồng hồ, anh đi qua đi lại trong phòng khách.
- Cậu Bình! Cô hai chưa xuống à?
Lãm Bình quay lại nhìn bà vú bằng ánh mắt thỉu não:
- Vú! Nhã Khiết làm gì trên đó mà lâu quá vậy? Trễ giờ mất.
Bà vú lắc đầu:
- Ông Hoàng Tiến bước xuống:
- Nó lại giở thói đỏng đảnh đó thôi.
- Bác... cháu...
Ông ngồi xuống sa- lon:
- Thằng Thành cưới vợ xong sẽ đưa chị hai nó lên Đà Lạt luôn à?
Anh gật đầu:
- Dạ! Cô ấy bây giờ như đứa trẻ. Lúc tỉnh lúc mê.
Ông buồn buồn:
- Ứ! Tội nghiệp cho cô ấy. Đồng tiền không có tính người đâu.
Lãm Bình lại thấp thỏm:
- Dạ thưa bác. Nhã Khiết.
Ông phì cười.
- Nó không đi đâu.
Anh kêu lên:
- Sao thế ạ? Cháu đã gọi điện trước rồi mà.
- Cậu thật là... Nó khóc sưng cả mắt trên phòng kìa.
- Sưng mắt!
- Ơ! Con ngốc đó tưởng hôm nay là đám cưới của cậu với Cẩm Mai.
- Hả?
Anh mở to mồm:
- Vậy mà cũng nghĩ ra cho được.
Như mũi tên bay, anh không thèm để ý đến ba cô đang ngồi đó, Lãm Bình vèo lên lầu gõ cửa phòng cô:
- Vú vào đi! cửa không khoá.
Cô vẫn nằm yên trên giường với ccặp kính đen. Ôi! Cục cưng của anh thật tội nghiệp. Hèn chi mà mấy hôm nay cứ tránh anh.
- Nhã Khiết!
Giọng Lãm Bình thật khẽ:
Nhã Khiết ngồi bật dậy. Đôi mắt cô sáng rực rồi tối sầm lại. Hứ! Đi cưới vợ thì đi đi. Đến đây làm gì? Muốn chứng kiến cảnh tui cầu luỵ anh hả? Còn lâu.
Lãm Bình nhói cả tim nhìn cô. Trong cô gầy và xanh quá. Anh dè dặt ngồi xuống cạnh cô, nhẹ cầm tay cô:
- Em bệnh à?
Rút tày về anh cô quay mặt vào tường. Lãm Bình cười:
- Lúc sáng anh ngắm mình cũng kỹ lắm, thấy cũng đẹp trai. Sao em hổng nhìn anh mà nhìn bức tường chi vậy?
Cô quay qua nguýt dài anh, không thèm trả lời câu nào, cô bước xuống giường né tránh.
Lãm Bình không bỏ cơ hội chụp lấy chiếc eo thon nhỏ, anh ghì cô vào lòng:
- Lì lợm hả?
Cô đẩy anh ra, chiếc áo ngủ màu hồng nhạt mỏng manh tăng thêm vẻ gợi cảm của cô. Anh cúi xuống:
- Em không cho anh hôn, anh sẽ đi cưới vợ thiệt đó.
Cô dẫu môi chỉ đóa hoa trên áo anh.
- Hừ! Còn ở đó mà xạo.
Anh xí trán cô:
- Ứ! Tui xạo. Đỡ hơn mấy người ghen ẩu.
- Ai thèm ghen mà ẩu:
Anh cười:
- Hôm nay là đám cưới của Long Thành và Cẩm Mai đấy!
Cô ngồi thẳng người mắt sáng rỡ:
- Thật không?
- Tui là người nói xạo mà.
Anh làm mặt giận:
- Không đúng sao?
Nhã Khiết ngồi yên không nói lời nào.
Lãm Bình nhìn vào cặp kính đen nhưng không thấy được gì nên đưa tay gở nhẹ. Đôi mắt cô sưng húp lên.
- Nhã Khiết! Đừng giận nữa nhé!
Anh chán làm rể phụ cho người ta lắm rồi.
- Anh kề sát mặt cô:
- Cho anh làm rể chánh đi em.
Cô mắc cỡ:
- Thì cưới vợ đi.
Anh kéo cô ngồi lên đùi:
- Quà cầu hôn là... một nụ hôn nhé!
Không đợi cô phản ứng, môi anh đã tìm môi cô. Hạnh phúc lại tràn về. ôi!
Hạnh phúc ngọt ngào quá.
- Lãm Bình? Em yêu anh.
Anh cũng yêu em. Con nít à! Hai viền môi ấm lại tiếp tục làm bạn với nhau trong chất ngầt, đắm say.
Mong Đợi Một Mình Mong Đợi Một Mình - Hoàng Thu Dung Mong Đợi Một Mình