Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Manh Sủng Liệt Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10: Phượng Hoàng
B
a người đi, tất có JQ (gian tình).
Quân Tiểu Tà vô liêm sỉ chiếm lấy ngựa, thảnh thơi đong đưa dây cương trong tay, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Chẳng qua là cặp mắt linh động của nàng, lại toát ra cảm tưởng đáng khinh.
Phía sau nàng hai vị soái ca mang phong cách dị thường nhìn thấy trong mắt nàng vẻ mờ ám làm cho người ta nhức cả mắt, một người cười giấu giếm, vẻ mặt sủng nịch cùng bất đắc dĩ, một người tuấn nhan lạnh lùng lãnh khốc, vẻ mặt xem thường.
Ca ca như ánh mặt trời ấm áp, sư phụ phúc hắc lãnh khốc, hai người nếu cùng một chỗ, thật khó phân chia ai là công a.
Trong đầu Quân Tiểu Tà đột nhiên xuất hiện hình ảnh như vậy:
Đêm khuya trăng thanh gió mát, Nguyên Thần Trường Không một tay chấp kiếm chỉ, một tay sau lưng, lạnh lùng nói: Lang, nếu ngươi không theo bản công tử, bản công tử đành phải dùng võ lực giải quyết!
Thiên Lang Tinh một tay nắm đao, lập tức để trước ngực, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt sáng quắc: Trường Không, ai kỹ thuật cao hơn còn chưa định, hôm nay chúng ta liền phân thắng bại, để về sau sẽ không bởi vì ai trên ai dưới mà gây chiến.
Hừ! Ngươi thua chắc rồi!
Ha, làm sao biết được?
Màn đêm bị đao quang kiếm ảnh xé rách, hai người chiến khó hoà giải…
Đêm thứ hai, hai người lại giằng co, tiếp tục vì vấn đề công thụ mà phân thắng bại…
Đêm thứ ba, tiếp tục chiến đấu. Mãi cho đến N lần chiến đấu, hai người sức cùng lực kiệt, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng đối phương. Cuối cùng, Thiên Lang Tinh quyết định nhường bước: số lẻ ta trên, số chẵn ngươi trên, như thế nào?
Nguyên Thần Trường Không khinh thường hừ lạnh: tưởng chiếm tiện nghi của bản công tử? Không có cửa đâu! Ta công, ngươi thụ!
Sau đó hai người lại lần nữa vì công thụ mà tiếp tục khai chiến.
Nghĩ đến đây, Quân Tiểu Tà nhịn không được che miệng cười trộm.
“Quân Tiểu Tà!”
Tiếng cười của nàng quá mức nhộn nhạo, làm cho hai vị nam sĩ không tự chủ rùng mình một cái, cả người đều nổi da gà.
“Ha ha a, ngượng ngùng, hôm nay tâm tình rất tốt, kìm lòng không được.” Ta lại đáng khinh.
Nửa ngày sau...
“Vượt qua đỉnh núi này, đi tiếp mười dặm, chính là Hạnh Hoa thôn.” Vong Xuyên chỉ vào đỉnh núi cao ngất bị mây bao phủ phía trước cười nói: “Chẳng qua là ngọn núi này, chẳng được yên bình.”
“Như thế nào?” Nguyên Thần Trường Không cũng là lần đầu tiên đi qua chỗ này, nghe được Vong Xuyên nói như vậy, khó tránh khỏi tò mò.
“Không biết Trường Không huynh có từng nghe qua cái tên Phượng Hoàng?”
Nguyên Thần Trường Không suy ngẫm một lát, khuôn mặt tuấn tú bịt kín một tầng cổ quái, chần chờ nói: “Chắc không phải là trại chủ Hắc Phong Trại, cung tiễn nhanh nhẹn, hảo nam sắc (thích trai đẹp) – Phượng Hoàng trại chủ?”
Vong Xuyên cười khẽ: “Không hổ là Trường Không huynh, đối với việc của võ lâm Trung Nguyên nắm trong lòng bàn tay. Nhưng mà Trường Không huynh có lẽ có một chút không tìm hiểu rõ ràng, vị Phượng Hoàng trại chủ này tuy rằng hảo nam sắc, lại đối với nam tử hận thấu xương. Phàm là nam tử bị nàng bắt, ăn xong chùi mép, đều chỉ có một kết cục.”
Sắc mặt Nguyên Thần Trường Không hơi biến đen, nữ tử kêu Phượng Hoàng này cũng quá cả gan làm loạn, so với Tử Tịch còn khoa trương hơn.
“Cho nên, thời điểm chúng ta qua ngọn núi này, tận lực tránh đi mai phục của các nàng.”
“Lang huynh, ngươi rất sợ nàng?” Đường đường thiên hạ đệ nhất đao, cũng có thời điểm sợ phiền phức sao? Nguyên Thần Trường Không có chút vui sướng khi người gặp họa.
Vong Xuyên lạnh nhạt cười: “Trường Không huynh dáng vẻ đường đường, khí chất phi phàm, tại hạ là lo lắng Phượng Hoàng trại chủ đối với huynh vừa gặp đã thương, đến lúc đó nha đầu nhà ta chẳng phải là mất đi sư phụ?” Nói tới đây, Vong Xuyên tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì, buồn bực nói: “Trường Không huynh, nha đầu nhà ta như thế nào cùng ngươi quen biết?”
Trên lưng ngựa Quân Tiểu Tà sợ Nguyên Thần Trường Không đem chuyện nàng đánh cướp vạch trần, vội vàng trách móc nói: “Ca ca, huynh nói Phượng Hoàng trại chủ háo nam sắc, đối với nữ tử nàng hẳn là sẽ không làm khó dễ đi.”
“Đồ nhi.” Một tiếng này, ý nghĩ sâu xa, Quân Tiểu Tà phẫn nộ câm miệng, vẻ mặt khẩn cầu nhìn hắn.
Nguyên Thần Trường Không coi thường người nào đó giống như con chó nhỏ đáng thương làm trò:
“Thủ hạ Phượng Hoàng nhanh nhẹn, thuần một sắc nữ đệ tử, đồ nhi không phải thực thích học người khác chặn đường đánh cướp sao, vừa vặn có thể làm môn hạ của Phượng Hoàng, làm một kẻ cướp chân chính.”
Quân Tiểu Tà tức giận dựng lông: “Sư phụ, người chỉ biết nói ta, chính người cũng thế.” Giả trang hái hoa tặc cướp sắc, dọa nàng sợ hãi choáng váng.
Nam tử cướp sắc không hiếm lạ, nữ tử cướp sắc mới là chuyện lạ.
Cho nên, trên con đường vượt núi, Quân Tiểu Tà nhìn chung quanh, ước gì nữ tử kêu tên Phượng Hoàng từ trên trời rơi xuống, để nàng chiêm ngưỡng một chút phong thái một thế hệ kiêu nữ.
Trong rừng, đại thụ che trời, mây che mặt trời, gió thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, cảm giác mát nhập vào cơ thể, hàn khí dày đặc.
Đột nhiên…
Một tiếng chuông bạc giống như tiếng cười từ bốn phương tám hướng truyền đến, chỉ nghe nàng nói:
“Hai vị ca ca, các ngươi là muốn đi chỗ nào a?”
Thanh âm kia thật là dễ nghe, còn mang theo một chút hồn nhiên, bị gió thổi qua, có vẻ như có như không.
Quân Tiểu Tà tò mò trợn to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương hưng phấn. Nữ trung hào kiệt, rốt cục đã xuất hiện sao?
Phía sau hai người nhìn nhau, đều có chút không biết nên khóc hay cười.
“Xuất hiện đi, đừng trốn.” Vong Xuyên đi đến trước người Quân Tiểu Tà, nhìn cành cây cao nơi xa nói.
Nguyên Thần Trường Không có chút không vui, ở trước mặt hắn giả thần giả quỷ, rất vô lễ. Toàn thân tản ra hơi thở muốn giết người, dâng lên một trận cuồng phong.
Theo sau, liền nhìn thấy một bóng dáng màu tím tinh tế từ giữa cành lá rậm rạp nhẹ nhảy xuống.
“Tiếng cười khanh khách, hai vị ca ca cũng thật anh tuấn, Phượng Hoàng ta thật có diễm phúc.” Người nọ từ chỗ tối đi ra, ánh nắng chiếu trên người nàng, một thân người mang cung tiễn cao lớn xuất hiện trong tầm mắt ba người.
Nàng hé ra khuôn mặt trẻ con tròn trịa, hơn nữa dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, chợt nhìn lại tựa như tiểu muội muội mười ba mười bốn tuổi. Chỉ tiếc trong đôi mắt to ngập nước kia, tràn đầy nham hiểm cay độc trái ngược với bộ dạng đáng yêu của nàng.
Vừa thấy, cũng biết là nhân vật ngoan độc không dễ chọc.
“Nàng, nàng chính là Phượng Hoàng?” Quân Tiểu Tà mồm miệng lắp bắp, tạo hình này, rất dũng mãnh!
“Tiểu muội muội, nàng rất không lễ phép, nàng hẳn là nên gọi ta là Phượng Hoàng tỷ tỷ.” Phượng Hoàng bĩu môi, ánh mắt sắc bén liếc nàng một cái, lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người hai vị nam sĩ, giống như đang nhìn vật phẩm, thập phần liều lĩnh.
Phượng Hoàng cử chỉ lẳng lơ làm cho Nguyên Thần Trường Không không khỏi giận tái đi, sửa đôi lông mày đang nhăn lại, ánh mắt như kiếm: “Giết thì miễn phí, muốn nói chuyện tốn vạn kim, cô nương chọn cái nào?”
Vong Xuyên buồn cười: “Trường Không huynh rất thẳng thắn, nhưng mà tại hạ cũng cho là như vậy.”
“Khanh khách, hai vị ca ca thực sảng khoái.” Phượng Hoàng đưa tay gẩy gẩy tóc đen trên trán, đột nhiên đem cung tiễn thật lớn phía trước thả xuống, lười biếng nói: “Các ngươi ai có thể tiếp được một mũi tên của Phượng Hoàng ta, Phượng Hoàng sẽ cho hắn rời đi. Nếu không tiếp được, đành phải.... Chết!”
Giọng đột nhiên vừa chuyển, chữ chết chưa dứt, Phượng Hoàng đã lắp tên giương cung.
“Tại hạ sẽ lĩnh giáo sự nhanh nhẹn của Phượng Hoàng trại chủ!”
Vong Xuyên từng bước đi về phía trước, khí thế tăng vọt, như núi cao lồng lộng, bền vững không thể đốn ngã.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Manh Sủng Liệt Thê
Thược Thi Khấu
Manh Sủng Liệt Thê - Thược Thi Khấu
https://isach.info/story.php?story=manh_sung_liet_the__thuoc_thi_khau