Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mãi Nhớ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
T
rong lúc hai người nói chuyện, Sprite cũng chỉ nịnh nọt lè lưỡi, nhìn Tư Niệm một lúc rồi lại quay sang nhìn Trình Thần.
Tư Niệm không ngừng lau tóc, mắt nhìn Trình Thần bắt đầu trải chiếu, động tác rất nhanh nhẹn, nhưng vừa làm xong thì con chó đã nhào lên, lộn một vòng làm chiếu nhăn hết lại.
Cái con chó hại người này.
Tư Niệm muốn cười nhưng không dám cười, vẫn chậm rãi lau tóc.
Nào ngờ cô còn chưa kịp hả hê xong, Sprite đã ngậm chiếc dép lê của cô đắc chí chui xuống dưới lớp chăn của Trình Thần...
Cô bị mất dép, choáng váng nhìn lớp chăn đang phồng lên kia.
"Sprite." Trình Thần đi đến vỗ vỗ con chó qua lớp chăn.
Sprite không di chuyển.
Tư Niệm vô thức dấu bàn chân trần sau bàn chân còn lại, có một loại cảm giác bi thương rất khó hiểu.
Mới vào phòng được năm phút, hết dùng nhầm khăn tắm của người ta để lau tóc, lại đến dép lê bị giấu vào trong chăn của người ta, may là anh nuôi chó, nếu không cô còn tưởng mình là chủ mưu...
Với thân phận hiện tại, cô cũng không dám đi đến nhấc chăn của anh lên, chỉ có thể mỏi mắt chờ mong anh hành động.
Cũng may Trình Thần không có trốn tránh, đuổi được con chó ra rất nhanh, bắt được chiếc dép trong miệng nó, đặt đến trước chân cô: "Trước đây nó không như thế đâu, chắc hiếm khi gặp được em nên vui quá thôi."
Cô ờ một tiếng, cũng không biết nên nói gì nên cuối cùng dứt khoát không trả lời.
Trình Thần đang đứng trước mặt, cô ngại duỗi chân ra, đành cúi xuống tự nhặt dép lên. Không ngờ anh cũng đồng thời vươn tay ra, đẩy chiếc dép lên phía trước.
Rất tự nhiên, giống như đó là chuyện phải làm.
Đêm khuya vắng lặng, anh thoải mái ngồi trước mặt cô như vậy, cô lại thấy xúc động.
Yên lặng lúc lâu, cô mới hỏi: "Em ngủ nhé?"
Trình Thần gật đầu, tiện tay tắt đèn đi.
Cô bò lên giường, che kín cả người bằng chăn, lại không ngủ nổi.
Cả phòng yên tĩnh, không một tiếng động, trừ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ thì không còn gì khác.
Đây là người đã lâu không gặp, tự nhiên có một ngày, chưa kịp chuẩn bị bất kỳ thứ gì thì người ấy đã xuất hiện, từng bước từng bước tiến lại gần mình... Không, quan trọng nhất là giờ hai người lại chuẩn bị ngủ cùng một phòng.
Cô trằn trọc suốt nửa tiếng, đến trở mình cũng không dám, nhưng vẫn tỉnh táo.
"Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
Giọng anh vang lên: "Hỏi đi."
"Lần đầu tiên thấy em." Cô vẫn nhìn cửa sổ sát đất chằm chằm, nơi đó có in bóng của anh, "Nhìn thấy em ngoài đời, anh thất vọng không? Em không có ý gì đâu, chỉ tò mò thôi."
Chiếc bóng in trên cánh cửa thủy tinh đột nhiên cử động, cầm lấy chai nước bên cạnh nhấp một ngụm.
"Giống trong tưởng tượng." Anh bảo.
Hoàn toàn... chưa trả lời gì hết.
Kết quả, mãi sau cố mới tiến vào mộng, trong mơ mọi người đang cùng ăn cơm, đồ ăn vừa được bưng lên, còn chưa kịp cho vào miệng, Trình Thần đã quay sang nhìn rất nghiêm tục: "Dậy đi."
Hả? Em muốn ăn cơm mà, dậy gì chứ...
Hình như có người vỗ vào mặt cô, cảm giác lành lạnh làm cô tỉnh hẳn.
Trong tầm mắt mơ hồ, Trình Thần ngồi ở một góc giường: "Trời sáng rồi, nếu em không muốn họ thấy thì theo anh ra ngoài mua cơm." Cạnh anh còn có một đôi mắt phát sáng nhìn Tư Niệm, chính là Sprite đang liều mạng vẫy đuôi...
Tư Niệm buồn ngủ đến phát khóc, đây đúng là khắc tinh mà, sao cả hai chủ tớ nhà các người đều không cho tôi ngủ vậy.
Nhưng anh nói cũng rất có lý.
Tư Niệm bước trong gió sớm, đau lòng phát hiện, anh lúc nào cũng có lý hết.
Hai người đi quanh không gian xanh [1] một vòng, ăn chút đồ, lại gói vài phần thức ăn kiểu tây về. Lúc về tới cửa nhà anh thì đám người kia còn chưa có ai tỉnh ngủ. Tư Niệm một là sợ đồ ăn bị nguội, hai là không cam lòng chỉ có mình cô bị tra tấn, bèn gọi hết dậy, cười hì hì: "Điểm tâm sắp lạnh rồi nhé."
Cứ tưởng đã an bài không chê vào đâu được, nhưng đúng lúc mọi người chọn điểm tâm thì cái chị làm phim kia bước tới, thuận miệng hỏi: "Sao cả đêm em không về ngủ thế?"
Yên lặng, lập tức yên lặng.
Chỉ có tiếng uống sữa đậu lành rột rột.
Trợ lý biên kịch Đổng Tiếu rất có ý thức, cười khan: "Đạo diễn Trình, sữa đậu nành này vị cũng được, khá ngon đấy..."
Chủ đề quá ngu ngốc, không ai tiếp lời.
Tư Niệm nhỏ máu trong lòng, thiệt ày vẫn còn làm biên kịch, chẳng có tý kỹ năng nào cả.
Cũng may đám người kia hình như chợt hiểu, lập tức vùi đầu vào ăn, cả một đám người ăn như ăn được thứ gì trân quý lắm. Trừ tiếng ăn với uống thì chẳng còn tý âm thanh nào khác.
Trình Thần để tiện bàn chuyện kịch bản, cũng đưa Tư Niệm cùng đến nhà Thẩm Triết.
Thẩm Triết đang gọi điện thoại cho người đại diện, sau khi mở cửa phòng cho bọn họ, cũng nói một tiếng "chào em" với Tư Niệm, liền xoay người quay lại bếp. Để lại Tư Niệm đang đờ người, Trình Thần thì có vẻ quen thuộc mở tủ để giày ra, lấy hai đôi dép lê ình với Tư Niệm.
Cô đi theo Trình Thần, mắt quét một vòng quanh bếp, phát hiện... Hình như Thẩm Triết tự mình nấu cơm.
Từ khi Thẩm Triết tham gia vào giới giải trí, 80% bộ phim anh đóng là phim cổ trang.
Tuy chưa từng hợp tác nhưng anh trong đầu Tư Niệm đã được ấn định thành một dạng, đó là một anh chàng đẹp trai cổ đại có mái tóc dài bồng bềnh. Giờ anh chàng đẹp trai ấy mặc quần áo thể thao, đứng trước bếp, tay thuần thục xào ra, không quay đầu lại bảo: "Ngồi đi chứ, cứ thoải mái, biết Tư Niệm đến nên đặc biệt xuống bếp nấu cơm đó nhé."
Tư Niệm sửng sốt, quay lại nhìn Trình Thần.
Người kia giống như không nghe thấy gì hết, ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho Tư Niệm đi qua.
Thẩm Triết có vẻ là đầu bếp cao tay, chưa quá nửa tiếng đã bày xong một bàn đồ ăn.
Bưng đĩa gà xé phay xào ớt cuối cùng lên, chàng đẹp trai cổ đại mới ngồi xuống: "Tư Niệm, anh muốn gặp em lâu rồi, hôm nay đón khách không được chu đáo lắm, em đừng trách nhé. Anh không tiện ra ngoài mua đồ ăn, trợ lý thì không biết nấu ăn cho lắm..." Anh nói tiếp, có lẽ là vì câu đầu tiên có sức chấn động quá mạnh nên đầu óc Tư Niệm không theo kịp.
Bất giác lại quay sang nhìn Trình Thần.
Trình Thần đang tìm đồ uống: "Cậu ta nấu cơm cũng được, trước kia lúc cùng trọ vẫn là cậu ta nấu."
"Tớ uống bia." Thẩm Triết cười kể tiếp, "Thế nào là cũng được, mỗi lần cậu say chẳng phải đều là tớ nấu cháo cho ăn à? Lại còn vị không mới thì không ăn nữa chứ."
Tư Niệm nghe xong rất muốn cười, nếu không phải biết rõ Trình Thần là straight, có lẽ cô còn tưởng hai người này có tình cảm sâu đậm nữa.
Hai tiếng cạch vang lên, Trình Thần nhanh nhẹn mở hai lon bia, đưa anh chàng kia một lon.
Tư Niệm nhìn bọn họ có vẻ thân nên cũng không khước từ nữa: "Em vẫn viết cổ trang, đáng tiếc chưa từng có cơ hội hợp tác với anh."
Thẩm Triết nhấp một hớp bia, ra hiệu cho cô ăn tiếp: "Lúc ăn cơm không nói chuyện công việc." Nói xong bèn tủm tỉm nhìn Tư Niệm trọn ba giây, mới tiếp tục, "Vì sao ngày xưa em đá đạo diễn Trình thế? Anh vẫn thắc mắc suốt, sao cái loại đàn ông tốt vậy mà vẫn có người không thèm?"
...
...
Tư Niệm cảm thấy rất muốn khóc, qauy đầu nhìn người bị hại kia.
Cô cuối cùng đã hiểu vì sao lúc cô chọn Thẩm Triết, Trình Thần lại do dự lâu như vậy.
Trình Thần ho một tiếng: "Được rồi đấy."
Thẩm Triết cười ha ha, đơn giản chuyển chủ đề sang chuyện khác, chính là lúc mới biết Trình Thần. Khi đó anh với Trình Thần vẫn còn là học sinh, gặp nhau trong quán bar, vừa nhìn đã thấy ngứa mắt nhau rồi... "Lúc ấy anh cũng không nói chuyện, cứ cậu ta một chai thì anh cũng một chai, đến lúc sắp ngất đột nhiên thấy rất thoải mái, ngay trước khi gục thì anh giữ chặt tay cậu ta, cướp điện thoại, gọi một cú vào số mình."
Cuộc đời tên này, từ sao khi tốt nghiệp, đã luôn gắn chung với cuộc đời mình.
Tư Niệm đánh hơi được mùi mờ ám, đến đoạn này lại không nhịn được thở dài, quá hủ... "Sau này anh tỉnh rượu thì quên liên lạc với cậu ta luôn, đến khi tốt nghiệp xong, đi thuê phòng mới nhớ đến tên này, cảm thấy rất hợp làm bạn cùng phòng với mình." Thẩm Triết đơm cho Trình Thần một bát cơm đầy, "Cậu ta hỏi anh 'Sao tôi phải thuê phòng chung với cậu" thì anh bảo "Tôi biết nấu cơm", sau đó hai người ở chung, suốt ba năm."
Tư Niệm gật đầu, cúi xuống ăn cơm.
Rồi lại nghe được Thẩm Triết hỏi: "Hai người làm lành lâu chưa?"
Tư Niệm lập tức bị nghẹn, ho liên tục, nước mắt cũng không kìm được mà chảy ra.
May mà Trình Thần kịp thời uy hiếp Thẩm Triết, mấy người cơm nước xong xuôi bèn gạt hết quà của fan xuống một bên, dọn bàn sạch sẽ. Đến khi gọn gàng rồi Thẩm Triết mới nghiêm túc cầm dàn ý lên đọc. Tư Niệm nhìn anh ta, ban nãy người này đùa giỡn suốt, giờ nhìn anh ta đọc kịch bản mới tìm được một chút cảm giác trong phim.
Một lát sau, Thẩm Triết mới nhìn Trình Thần: "Nhân vật là cậu chọn à? Sao cậu lại thích thanh mai trúc mã thế?"
Tư Niệm không nói gì, cúi đầu nhìn những lá trà trong chén.
"Quyền lực áp đảo thiên hạ, của cải có thể sánh với cả một quốc gia, xấu xa nhất trần đời, căm ghét người đẹp, cuối cùng còn chết tha hương, chỉ vì muốn tác thành thanh mai trúc mã?" Thẩm Triết rất vui vẻ, "Trình Thần, cậu đúng là anh em tốt, loại nhân vật đẹp đẽ này lại nhớ đến tớ?"
Trình Thần nhìn Tư Niệm: "Đúng, là biên kịch nhất định nói chọn cậu."
- Chú thích:
[1] Không gian xanh: một vùng đất được trồng cây cối để bảo vệ môi trường.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mãi Nhớ
Mặc Bảo Phi Bảo
Mãi Nhớ - Mặc Bảo Phi Bảo
https://isach.info/story.php?story=mai_nho__mac_bao_phi_bao