Chương 10
êm đó Bill không gọi lại, và tôi đã đi làm trước hoàng hôn ngày hôm sau. Anh để lại một tin nhắn trên máy trả lời tự động khi tôi trở về nhà để sửa soạn thay đồ cho “bữa tiệc”.
“Sookie này, chật vật mãi anh mới hiểu ra tình huống là gì, từ cái tin nhắn thận trọng của em ấy,” anh nói. Giọng nói vốn bình tĩnh của anh rõ là đang tỏ ý không vui. Đang phật ý. “Nếu em đang chuẩn bị đi tới bữa tiệc này, đừng đi một mình, bất kể là em làm gì. Không đáng đâu. Đưa anh trai em hoặc Sam cùng đi với mình nhé.”
Ồ, tôi đã có ai đó còn mạnh hơn để đi cùng, vậy nên tôi thấy mình khá là đoan chính. Không hiểu sao, tôi không nghĩ việc tôi đưa Eric đi cùng sẽ làm Bill yên lòng.
“Stan Davis và Joseph Velasquez gửi lời hỏi thăm, và cả Barry cậu trông tiền sảnh nữa.”
Tôi mỉm cười. Tôi đang ngồi bắt tréo chân trên giường, chỉ mặc độc có chiếc áo choàng tắm viền cũ kỹ, vừa chải đầu vừa nghe tin nhắn.
“Anh vẫn chưa quên được tối thứ Sáu đâu,” Bill nói, với giọng nói luôn làm tôi run rẩy. “Anh sẽ không bao giờ quên.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra vào tối thứ Sáu thế?” Eric hỏi.
Tôi rú lên. Cho đến mãi khi có thể cảm thấy tim mình sẽ vẫn còn ở yên trong khoang ngực, tôi mới lồm cồm bò xuống khỏi giường mà lao về phía hắn với hai nắm tay siết chặt.
“Anh đủ lớn để biết anh không được vào nhà ai mà không gõ cửa và được người ta ra mở cửa cho chứ. Hơn nữa, tôi mời anh vào trong nhà khi nào ấy nhỉ?” Tôi hẳn đã phải nới rộng lời mời, bằng không thì Eric đã không thể vượt qua ngưỡng cửa được.
“Khi ghé qua gặp Bill tháng trước. Tôi có gõ cửa mà,” Eric nói, cố gắng hết sức để trông như bị tổn thương. “Cô đã không trả lời, và tôi nghĩ tôi đã nghe thấy giọng nói, thế nên tôi bước vào. Thậm chí tôi còn gọi tên cô nữa.”
“Có lẽ anh đã thì thầm tên tôi.” Tôi vẫn còn giận dữ. “Nhưng anh đã cư xử không đẹp, anh biết thế!”
“Cô sẽ mặc gì đến bữa tiệc đây?” Eric hỏi, thay đổi chủ đề một cách hiệu quả. “Nếu đây là một bữa truy hoan, một cô gái ngoan như cô sẽ mặc gì nào?”
“Tôi thực không biết,” tôi nói, nguôi giận bởi lời nhắc nhở. “Tôi dám chắc mình phải trông như hạng con gái hay đi tới những nơi hoang đàng trụy lạc, nhưng tôi chưa từng đến một nơi nào như thế trước đây và tôi chẳng biết nên bắt đầu như thế nào cả, mặc dù tôi có ý tưởng khá rõ ràng về việc sẽ phải chấm dứt như thế nào.”
“Tôi đã tới những chỗ trác táng rồi,” hắn ta ướm lời.
“Tại sao chuyện đó không làm tôi ngạc nhiên nhỉ? Anh mặc gì thế?”
“Lần trước tôi đã mặc một bộ da thú; nhưng lần này tôi khá yên chí với thứ này.” Eric đang mặc một chiếc áo choàng dài. Giờ hắn đột ngột ném nó đi, và tôi chỉ có thể đứng mà nhìn trân trân. Thông thường, Eric là loại đàn ông quần-jean-xanh-áo-thun. Tối nay, hắn mặc áo ba lỗ màu hồng và quần thun bó sát. Tôi không biết hắn lấy chúng ở đâu ra; tôi chẳng biết bất kỳ công ty nào sản xuất quần thun ôm cho nam giới Siêu To Cao. Quả quần vía này màu hồng và xanh búp bê, giống như những đường vân cuộn bên mạn sườn xe tải của Jason vậy.
“Ái chà,” tôi nói, bởi vì đấy là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra để nói. “Chà. Bộ này hợp lý thật đấy.” Khi bạn có một chàng trai to lớn mặc thun bó thì chẳng còn nhiều chỗ đâu mà tưởng tượng. Tôi đã cưỡng lại cơn cám dỗ muốn bảo Eric xoay một vòng.
“Tôi không tin mình lại giống nữ hoàng đến vậy,” Eric nói, “nhưng tôi quyết định bộ này gửi đi một thông điệp nước đôi, rằng gần như mọi thứ đều có thể.” Hắn chớp mi với tôi. Eric dứt khoát là thích thú chuyện này.
“Ồ, đúng vậy,” tôi nói, cố gắng tìm chỗ khác để nhìn.
“Liệu tôi có thể ngó qua tủ quần áo của cô để tìm cái gì đó cho cô mặc không?” Eric gợi ý. Hắn đã mở ngăn kéo phía trên cùng tủ của tôi trước khi tôi nói, “Không, không! Tôi sẽ tìm thứ gì đó!” Nhưng tôi không thể tìm được thứ gì bình thường mà quyến rũ hơn quần soóc áo phông. Tuy nhiên, quần soóc là mấy cái còn lại từ thời trung học, và nó bó tôi lại “như một con sâu bướm ôm chặt lấy con bướm,” Eric nói đầy văn vẻ.
“Giống Công Tước Hoa Cúc hơn,” tôi lầm bầm, băn khoăn liệu họa tiết ren của chiếc quần lót lưng trễ có bị in hằn lên mông tôi trong suốt phần đời còn lại không nữa. Tôi mặc áo ngực màu xanh ánh thép tiệp màu với áo ba lỗ trắng cổ sâu phô ra khá nhiều họa tiết trang trí trên áo ngực. Đây là một trong những chiếc áo ngực thay thế của tôi, và thậm chí Bill cũng chưa được nhìn thấy, bởi vậy tôi tất nhiên hy vọng không có chuyện gì xảy ra với nó. Làn da rám nắng của tôi vẫn còn giữ màu, và tôi để tóc buông lơi.
“Này, tóc chúng ta cùng màu với nhau,” tôi nói, nhìn vào chúng tôi đứng cạnh nhau trong gương.
“Chắc chắn là thế rồi, bồ à.” Eric cười nhăn nhở với tôi. “Nhưng có phải cô vàng hoe từ trên xuống dưới không thế?”
“Không phải anh ước là mình biết à?”
“Có chứ,” hắn trả lời đơn giản.
“Ồ, thế thì anh cứ việc băn khoăn đi.”
“Tôi đang băn khoăn này,” hắn nói. “Vàng hoe khắp chốn.”
“Tôi có thể nói thế nếu nhìn từ lông ngực của anh đấy.”
Hắn nâng cánh tay tôi lên để kiểm tra nách. “Cô em ngốc nghếch, cạo sạch cả lông trên người,” hắn nói, buông cánh tay tôi xuống.
Tôi mở miệng định nói điều gì đó khác về chủ đề này, nhưng đột nhiên nhận ra rằng việc ấy có thể dẫn tới thảm họa, nên thay vào đó tôi bảo, “Chúng ta phải đi thôi.”
“Cô không định xức nước hoa à?” Hắn ta đang ngửi tất cả chai lọ trên mặt bàn trang điểm của tôi. “Ồ, xức cái này đi!” Hắn quăng cho tôi một lọ và tôi bắt lấy mà không hề suy nghĩ. Lông mày hắn nhướn lên. “Cô có quá nhiều máu của ma cà rồng hơn tôi nghĩ đấy, cô Sookie.”
“Cơn Ám Ảnh,” tôi nói, nhìn vào chiếc lọ. “Ồ, được thôi.” Cẩn thận không để hắn ta nhìn thấy, tôi chấm một ít mùi Cơn Ám Ảnh giữa bầu ngực và khoeo chân. Tôi cho rằng bằng cách này tôi được phủ mùi từ đầu tới chân.
“Chương trình của chúng ta là gì, Sookie?” Eric hỏi, mắt nhìn thích thú tiến trình này.
“Điều mà chúng ta sẽ làm là đi đến cái buổi tiệc còn được gọi là tiệc tình dục ngu xuẩn này và làm những trò đó càng ít càng tốt trong khi tôi thu thập thông tin từ tâm trí những người ở đó.”
“Liên quan đến?”
“Liên quan đến vụ sát hại Lafayette Reynold, đầu bếp ở quán bar Merlotte.”
“Và vì sao chúng ta lại phải làm trò này?”
“Bởi vì tôi quý Lafayette. Và để xóa bỏ nghi vấn về Andy Bellefleur rằng anh ta đã giết Lafayette.”
“Bill biết cô đang cố gắng cứu một tên Bellefleur chứ?”
“Tại sao anh lại hỏi thế?”
“Cô biết Bill ghét những người nhà Bellefleur mà,” Eric nói, cứ như thể đó là sự thật nổi tiếng nhất ở Louisiana.
“Không,” tôi nói. “Không, tôi hoàn toàn không biết chuyện đó.” Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh giường của mình, mắt dán chặt vào mặt Eric. “Tại sao vậy?”
“Cô sẽ phải hỏi Bill về chuyện đó, Sookie à. Và đây là lý do duy nhất chúng ta đi sao? Không phải cô đang khôn khéo viện chuyện này như một cái cớ để ve vãn tôi đấy chứ?”
“Tôi không thông minh kiểu đó đâu, Eric.”
“Tôi nghĩ cô đang tự lừa dối mình đấy, Sookie,” Eric nói kèm nụ cười rạng rỡ.
Tôi đã nhớ ra giờ đây hắn ta có thể cảm nhận được tâm trạng của tôi, theo như Bill nói. Tôi băn khoăn Eric biết điều gì về tôi mà tôi không biết.
“Nghe này, Eric,” tôi mở đầu, khi chúng tôi đi ra khỏi cửa và băng qua chái hiên. Đoạn tôi phải dừng lại mà lục lọi trong tâm trí để tìm cách nói ra điều muốn nói.
Hắn chờ đợi. Buổi tối đầy mây, những cánh rừng có vẻ sát rạt ngôi nhà hơn. Tôi biết rằng buổi tối chỉ có vẻ ngột ngạt bởi vì tôi chuẩn bị đi tới một sự kiện mà theo cá nhân tôi là hoàn toàn đáng tởm. Tôi chuẩn bị biết được những điều về mọi người mà tôi không biết và không muốn biết. Có vẻ thật ngu ngốc khi đi tìm kiếm loại thông tin mà tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình học cách ngăn chặn. Nhưng tôi cảm thấy như mình đang thực hiện nghĩa vụ phục vụ cộng đồng khi cố gắng khám phá ra sự thật giúp biện hộ cho Andy Bellefleur; và tôi tôn trọng Portia, theo cách kỳ quặc, tôn trọng thái độ sẵn lòng hiến mình vào chuyện không dễ chịu gì nhằm cứu anh trai. Tôi không thể hiểu được làm thế nào mà Portia lại có thể cảm thấy thực lòng ghê tởm Bill, nhưng nếu Bill nói cô ta sợ anh, điều đó là thật. Buổi tối sắp tới đây, chỉ cần nghĩ đến việc nhìn ra bộ mặt thật được giấu giếm của những người tôi đã quen biết cả đời nay cũng làm tôi sợ hãi như thế.
“Đừng để chuyện gì xảy ra với tôi, được chứ?” tôi nói thẳng với Eric. “Tôi không hề có ý định đụng chạm da thịt bất kỳ ai trong những người này. Có lẽ tôi sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra, ai đó sẽ đi quá xa. Thậm chí dù là để báo thù cho vụ sát hại Lafayette, tôi vẫn sẽ không sẵn lòng quan hệ tình dục với bất kỳ ai trong đám người này.” Đó là nỗi sợ thực sự của tôi, một điều mà mãi đến lúc này tôi mới thừa nhận với chính mình: chỉ cần mắc một vài sai lầm, vài rào chắn bảo vệ không có tác dụng, vậy là tôi có thể trở thành nạn nhân. Khi tôi còn nhỏ, có chuyện đã xảy ra với tôi, chuyện mà tôi đã không thể ngăn chặn hay điều khiển, một chuyện đốn mạt đến khó tin. Tôi hầu như thà chết còn hơn để bị lạm dụng như thế một lần nữa. Đó là lý do tại sao tôi đã chống trả lại Gabe quyết liệt đến thế và đã rất nhẹ nhõm khi Godfrey giết chết hắn.
“Cô tin tưởng tôi ư?” Eric nghe có vẻ kinh ngạc.
“Vâng.”
“Thật là… điên rồ, Sookie.”
“Tôi không nghĩ thế.” Điều quả quyết đó đến từ đâu, tôi không biết, nhưng nó ở đó. Tôi mặc vào chiếc áo len nặng dài tới đùi mà tôi đã mang theo.
Lắc cái đầu vàng hoe của mình, áo choàng dài quấn chặt quanh thân, Eric mở cửa đi đến chiếc xe Corvette đỏ của hắn. Tôi sẽ tới bữa tiệc truy hoan thật phong cách.
Tôi chỉ đường cho Eric tới hồ Mimosa, cung cấp thông tin cho hắn nhiều hết mức về nền tảng những chuỗi sự kiện này khi chúng tôi lái (bay) xe trên con đường hai làn chật hẹp. Eric lái xe với niềm say sưa hứng khởi - và với sự cẩu thả của một kẻ cực kỳ khó giết.
“Nhớ này, tôi là người khả tử,” tôi nói, sau khi ôm qua một khúc cua với tốc độ khiến tôi đã ước móng tay mình đủ dài để cắn.
“Tôi nghĩ về chuyện này luôn ấy chứ,” Eric nói, mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào con đường trước mặt.
Không biết nên hiểu câu nói đó như thế nào, vậy nên tôi để tâm trí mình lang thang qua những thứ thư giãn. Bể tắm nước nóng của Bill. Tấm séc xinh xinh tôi có thể nhận từ Eric khi tiền thanh toán từ những ma cà rồng ở Dallas được chuyển vào tài khoản. Chuyện Jason đã hẹn hò với cùng một người phụ nữ trong nhiều tháng liên tiếp, có nghĩa là anh ấy nghiêm túc với cô ta, hoặc có thể có nghĩa anh ấy đã chơi bời với tất cả những phụ nữ chưa vướng bận (và một vài người mà lẽ ra không nên hẹn hò) ở Renard Parish rồi. Chuyện tối ấy khá mát mẻ, đẹp trời và tôi đang đi trên một chiếc xe xịn.
“Cô đang vui vẻ,” Eric nói.
“Phải. Tôi đang vui.”
“Cô sẽ được an toàn.”
“Cám ơn. Tôi biết thế.”
Tôi trỏ vào một biển báo bé xíu đề FOWLER chỉ đến một lối chạy xe hầu như bị hàng cây mía và cây táo gai che khuất. Chúng tôi quành xuống một con đường mòn ngắn trải sỏi thẳng theo hàng cây. Con đường đột ngột nghiêng dốc đứng. Eric chau mày khi chiếc Corvette lắc lư theo những vết lún sâu. Đến khi con đường mòn ấy trồi lên dẫn vào khoảng trống nơi tọa lạc căn nhà nhỏ, thì con dốc thoai thoải đủ để chừa cho mái nhà cách mặt đường xung quanh hồ một chút xíu. Đã có bốn chiếc xe đỗ trên bùn nhão đất nện phía trước căn nhà. Các cửa sổ được mở tung để hứng luồng khí đêm mát lạnh, nhưng mọi màn chắn đều được kéo xuống. Tôi nghe thấy những giọng nói thoát ra ngoài, mặc dù tôi không thể nghe ra từng từ. Tôi đột nhiên thấy hết sức do dự phải đi vào căn nhà nhỏ của Jan Fowler.
“Tôi có thể lưỡng tính không nhỉ?” Eric hỏi. Việc này có vẻ không làm hắn bận tâm; hắn có vẻ vui thú thì phải. Chúng tôi đứng cạnh xe hơi của Eric, đối diện nhau, hai tay tôi nhét vào trong túi áo len.
“Được thôi,” tôi nhún vai. Ai quan tâm chứ? Chỉ là giả vờ thôi. Tôi đã bắt được một chuyển động ở khóe mắt mình. Ai đó đang theo dõi chúng tôi qua một tấm màn chắn được kéo lên phân nửa. “Chúng ta đang bị theo dõi.”
“Vậy tôi sẽ cư xử thật thân thiện.”
Chúng tôi ra khỏi xe. Eric cúi xuống, và không thèm kéo tôi về phía mình, đặt môi hắn lên môi tôi. Hắn không ôm choàng lấy tôi, nên tôi thấy khá thoải mái. Tôi biết điều tối thiểu là tôi phải hôn người khác. Bởi vậy tôi nhất trí về việc này.
Có thể tôi đã có tài năng thiên bẩm, đã được nuôi dưỡng bởi một giáo viên tuyệt vời. Bill đã tuyên bố tôi là người hôn rất xuất sắc, và tôi muốn làm anh tự hào.
Đánh giá từ trạng thái cái quần bó của Eric, thì tôi đã thành công.
“Sẵn sàng vào chưa?” tôi hỏi, cố gắng hết sức để giữ mắt mình phía trên ngực của hắn.
“Không hẳn,” Eric nói. “Nhưng tôi cho là chúng ta phải làm vậy thôi. Ít nhất tôi trông cũng đang có hứng thú.”
Mặc dù thật kinh khi nghĩ rằng đây là lần thứ hai hôn Eric và tôi đã tận hưởng chuyện này trên mức cho phép, tôi có thể cảm thấy khóe miệng mình nhếch lên cười khi chúng tôi băng qua mặt đất mấp mô của khu đất trống. Chúng tôi đi lên bậc thang tới một tầng rộng bằng gỗ, rải rác những chiếc ghế gập bằng nhôm thông thường và một bếp nướng gas lớn. Cánh cửa lưới kêu ken két khi Eric kéo mở ra, và tôi gõ nhẹ vào cánh cửa bên trong. “Ai đấy?” giọng của Jan hỏi.
“Sookie và một người bạn đây,” tôi trả lời.
“Ôi, hay quá! Vào đi nào!” cô ta gọi.
Khi tôi đẩy cửa mở, tất cả những gương mặt trong phòng đều ngoảnh về phía chúng tôi. Những nụ cười chào đón biến thành cái nhìn giật mình khi Eric bước vào phía sau tôi.
Eric bước đến bên cạnh tôi, áo choàng vắt trên vai, và tôi xém chút huýt sáo lên trước các biểu hiện khác nhau. Sau khi choáng váng nhận ra Eric là một ma cà rồng, mọi cặp mắt nhấp nháy nhìn lên nhìn xuống khắp người Eric, chiêm ngưỡng toàn cảnh.
“Này, Sookie, bạn cô là ai thế?” Jan Fowler, mới ba mươi tuổi đã nhiều lần ly dị chồng, đang mặc thứ trông giống như là một bộ đồ lót đăng ten. Tóc Jan được nhuộm highlight và đánh rối một cách chuyên nghiệp, cách trang điểm của cô có vẻ như để trình diễn trên sân khấu, mặc dù đối với một căn nhà nhỏ cạnh hồ Mimosa thì trang điểm thế có hơi quá một chút. Nhưng với tư cách chủ nhà, tôi đoán cô ta nghĩ mình có thể mặc bất cứ cái gì mình muốn cho bữa tiệc trụy lạc của chính mình. Tôi tuột khỏi chiếc áo len để hứng chịu nỗi xấu hổ khi phải nhận lấy cùng những cái nhìn săm soi mà Eric đã nhận.
“Đây là Eric,” tôi nói. “Tôi hy vọng cô không phiền khi tôi đem bạn theo chứ?”
“Ồ, càng đông càng vui,” cô ta nói với sự chân thành không nghi ngờ được. Mắt của cô không hề đưa lên tới mặt của Eric. “Eric này, tôi có thể lấy đồ uống gì cho anh?”
“Máu chăng?” Eric hỏi tràn trề hy vọng.
“Có chứ, tôi nghĩ tôi có một ít máu O ở đây,” cô ta nói, không thể đưa mắt khỏi cái quần bó. “Thỉnh thoảng chúng tôi… giả vờ.” Cô ta nhướn lông mày lên theo cách hàm ý đặc biệt, và đại loại như là liếc mắt dâm tình với Eric.
“Không cần thiết phải giả vờ nữa đâu,” hắn nói, mắt đáp trả cô ta tương tự. Trong lúc đi tới chỗ tủ lạnh cùng cô ta, hắn đã xoay xở để vỗ vào vai Trứng, và khuôn mặt của Trứng tươi tỉnh hẳn lên.
Ồ. Hừm, tôi đã biết mình sẽ khám phá ra vài chuyện gì đó mà. Tara, bên cạnh anh ta, đang hờn dỗi, lông mày sẫm màu của cô sụ xuống phía trên đôi mắt huyền. Tara đang mặc bộ đồ lót đỏ chói, và cô trông khá ngon lành. Móng chân móng tay của cô cũng được sơn màu sao cho tiệp, và son môi cũng vậy. Cô ấy đã chuẩn bị kỹ càng mới tới đây. Tôi chạm mắt cô, cô liền nhìn ra chỗ khác. Không cần biết đọc tâm trí thì mới nhận ra sự xấu hổ.
Mike Spencer và Cleo Hardaway đang ở trên một cái đi văng xiêu vẹo dựa vào bức tường bên tay trái. Toàn bộ túp lều tranh này, cơ bản là một phòng rộng với một cái bồn rửa tay và bếp lò cạnh tường bên tay phải và một phòng tắm lộ âm tường ở góc phía xa, được trang bị những thứ vô dụng, bởi vì ở Bon Temps đó là những gì bạn làm với đám bàn ghế cũ. Tuy nhiên, hầu hết các căn chòi cạnh hồ sẽ không trang bị một tấm thảm dày êm ái và gối ném vương vãi đó đây như thế này, cũng như sẽ không có những tấm màn chắn dày như thế trên mọi cửa sổ. Thêm vào đó, những đồ trang trí rẻ tiền rải ra trên tấm thảm êm ái đó quá xấu xí. Tôi thậm chí còn không biết một số cái đó là gì nữa.
Nhưng tôi đã gắn chặt nụ cười tươi vui trên mặt, và ôm Cleo Hardaway, như tôi vẫn thường làm khi gặp cô ta. Phải thừa nhận là cô ta đã luôn mặc nhiều quần áo hơn khi coi sóc căng tin trường trung học. Nhưng quần lót vẫn còn thừa vải hơn những gì Mike đang mặc, chẳng đáng gọi là một mảnh vải vụn.
Ồ, tôi biết có thể chuyện sẽ tồi tệ, nhưng có lẽ nhiều khi ta chẳng thể sẵn sàng đón nhận một vài cảnh tượng nào đó. Bộ ngực khổng lồ màu nâu sô cô la sữa của Cleo đang sáng óng ánh với một loại dầu nào đó, và các phần kín của Mike cũng đang phát sáng tương tự. Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ về điều đó.
Mike đã cố tóm lấy tay, chắc là muốn giúp tôi bôi dầu lên, nhưng tôi đã trượt ra xa, len về phía Trứng và Tara.
“Tớ không bao giờ nghĩ là cậu sẽ tới,” Tara nói. Cô ấy cũng đang mỉm cười, nhưng không vui vẻ lắm. Thực ra, trông cô khá khổ sở. Có thể chuyện Tom Hardaway đang quỳ gối trước mặt cô mà ve vuốt phía trong chân cô cũng có liên quan chút ít đến điều này. Có lẽ lại là sự hứng thú thấy rõ của Trứng dành cho Eric. Tôi cố bắt gặp mắt Tara, nhưng tôi thấy phát ốm.
Mới chỉ ở đây năm phút, nhưng tôi sẵn lòng cá rằng đây là năm phút dài nhất trong cuộc đời mình.
“Cậu làm chuyện này thường xuyên à?” tôi hỏi Tara một cách ngớ ngẩn. Trứng, mắt dán vào mông Eric khi hắn đứng cạnh tủ lạnh nói chuyện với Jan, bắt đầu sờ soạng khuy quần soóc của tôi. Trứng lại đang uống rượu. Tôi có thể ngửi thấy mùi đó. Mắt anh ta đờ đẫn còn quai hàm sệ xuống. “Bạn của cô to thật,” anh ta nói, cứ như thể miệng đang chảy nước dãi, mà cũng có thể là thế thật.
“To con hơn Lafayette nhiều,” tôi thì thầm, và ánh mắt anh ta thình lình giật ngược lên gặp ánh mắt tôi. “Tôi cho là anh ấy sẽ được chào đón.”
“Ồ, vâng,” Trứng nói, quyết định không đối chất với lời phát biểu của tôi. “Phải, Eric thì… rất to. Có thêm chút đa dạng vẫn tốt.”
“Đây là những thứ đa dạng nhất mà Bon Temps có thể có được,” tôi nói, cố gắng dữ dội để không nghe có vẻ vênh váo. Tôi chịu đựng cho Trứng tiếp tục đánh vật với cái khuy quần. Đây một sai lầm to lớn. Trứng chỉ đang nghĩ về mông của Eric. Và những thứ khác của Eric.
Nhắc quỷ sứ là quỷ sứ tới, hắn đã rúc lại phía sau tôi và vòng tay xung quanh tôi, lôi tôi về phía hắn, gỡ tôi ra khỏi những ngón tay vụng về của Trứng. Tôi ngả người vào Eric, mừng như mở cờ trong bụng vì hắn đã ở đó. Tôi nhận ra đó là bởi vì tôi đã mong Eric cư xử không đứng đắn. Nhưng nhìn thấy mọi người mà bạn đã quen biết cả đời cư xử như thế này, ôi, thật sự là tột cùng ghê tởm. Tôi không chắc mình có thể giữ vẻ mặt bình thản, vậy nên tôi uốn éo rúc vào Eric, và khi hắn phát ra một âm thanh vui vẻ, tôi quay lại trong vòng tay hắn để đối mặt với hắn. Tôi vòng tay mình quanh cổ hắn và ngửa mặt lên. Hắn vui vẻ thuận theo sự gợi ý lặng lẽ của tôi. Với gương mặt đã được che đi, tâm trí tôi tự do lang thang. Tôi mở rộng tâm trí mình, vừa khi Eric tách môi tôi ra bằng lưỡi của hắn, bởi vậy nên tôi cảm thấy hoàn toàn không che chắn gì hết. Trong phòng có một vài “kẻ bắn tin” mạnh mẽ, và tôi cảm thấy không còn là mình nữa, mà giống một đường ống dẫn những nhu cầu choáng ngợp của mọi người.
Tôi có thể nếm thấy cả hương vị trong suy nghĩ của Trứng. Anh ta đang nhớ lại Lafayette, cơ thể nâu mảnh dẻ, những ngón tay tài năng, và đôi mắt trang điểm đậm đà. Anh ta đang nhớ lại sự gợi ý thì thầm của Lafayette. Rồi anh ta đuổi những ký ức dễ chịu này đi bằng những thứ khó chịu hơn, Lafayette phản kháng mãnh liệt, the thé…
“Sookie,” Eric nói vào tai tôi, nhỏ đến nỗi tôi không nghĩ một người nào khác trong phòng có thể nghe thấy hắn. “Sookie, thoải mái đi. Tôi đỡ được cô rồi.”
Tôi vuốt ve cổ hắn. Tôi nhận ra rằng có ai đó đang ở phía sau Eric, kiểu như âu yếm hắn từ đằng sau.
Tay của Jan vòng qua Eric và bắt đầu ve vuốt mông tôi. Bởi vì cô ta đang chạm vào tôi, ý nghĩ của cô ta cực kỳ rõ ràng; cô ta là một “kẻ bắn tin” xuất sắc. Tôi lướt qua tâm trí cô ta như lật những trang sách, mà chẳng đọc thấy cái gì đáng quan tâm cả. Cô ta chỉ đang nghĩ về cơ thể của Eric, và đang lo lắng về nỗi thèm muốn bộ ngực của Cleo. Chẳng có gì ở đó cho tôi cả.
Tôi chạm sang hướng khác, bò vào trong tâm trí của Mike Spencer, tìm thấy cái mớ hổ lốn dâm tà mà tôi trông đợi, nhận ra rằng khi xoay bầu ngực của Cleo trong tay mình thì ông ta đang nhìn thấy mớ xác thịt khác màu nâu, mềm oặt và không có sự sống. Của quý của ông ta dựng lên khi nhớ lại chuyện này. Qua những ký ức của ông ta tôi đã thấy Jan ngủ thiếp đi trên chiếc đi văng lồi lõm, sự chống cự của Lafayette rằng nếu họ cứ làm đau anh ta thì anh sẽ kể cho tất cả mọi người rằng anh đã làm gì và làm với ai, và rồi nắm tay của Mike hạ xuống, Tom Hardaway quỳ gối trên bộ ngực gầy gò màu nâu…
Tôi phải ra khỏi đây. Tôi không thể chịu được, kể cả khi tôi không tiếp nhận được những gì tôi cần biết. Tôi không thể biết làm thế nào Portia cũng có thể chịu đựng điều này được, nhất là khi cô ấy sẽ phải ở lại đến cùng để biết được bất cứ điều gì, vì cô ấy không có được cái “tài năng” mà tôi sở hữu.
Tôi cảm nhận bàn tay của Jan đang xoa bóp mông tôi. Đây là lý do làm tình chán ngán nhất mà tôi từng thấy: tình dục phân tách khỏi đầu óc và tinh thần, khỏi tình yêu hay cả nỗi đam mê. Thậm chí khỏi cả sự thích.
Theo lời chị bạn Arlene bốn lần kết hôn của tôi, đàn ông không ngán chuyện này. Rõ ràng là một số phụ nữ cũng vậy.
“Tôi phải ra khỏi đây,” tôi thở vào miệng Eric. Tôi biết hắn có thể nghe được tôi.
“Đi với tôi,” hắn đáp trả, gần giống như thể tôi đang nghe thấy hắn trong đầu mình.
Hắn nhấc tôi lên vắt ngang qua vai. Tóc tôi rũ xuống gần tới giữa đùi hắn.
“Chúng tôi sẽ ra ngoài một phút,” hắn nói với Jan, và tôi nghe thấy một tiếng hôn đánh chụt thật lớn. Hắn vừa trao cho cô ta một nụ hôn.
“Tôi đi cùng được chứ?” cô ta hỏi, với cái giọng Marlene Dietrich hổn hển. May là tôi không quay mặt ra.
“Cho chúng tôi một phút. Sookie vẫn hơi e thẹn,” Eric nói giọng hứa hẹn như một hũ đầy kem hương vị mới.
“Làm cô ấy nóng lên nhé,” Mike Spencer nói với giọng nghèn nghẹt. “Chúng tôi đều muốn thấy Sookie của chúng ta bùng cháy.”
“Cô ấy sẽ nóng bỏng,” Eric hứa hẹn.
“Nóng hết cỡ ấy,” Tom Hardaway nói, từ giữa hai chân của Tara.
Lúc đó, Chúa phù hộ Eric, chúng tôi đã ra khỏi cửa và hắn đặt tôi nằm trên nắp ca pô chiếc Corvette. Hắn nằm đè lên trên tôi, nhưng hầu hết sức nặng của hắn được chống đỡ bằng hai bàn tay của hắn đặt trên nắp xe ở hai bên vai tôi.
Hắn đang nhìn xuống tôi, mặt hắn rúm lại như sàn tàu trong cơn bão. Những chiếc răng nanh của hắn lộ hết cả ra ngoài. Mắt hắn mở to. Vì tròng trắng là một màu trắng quá tinh khiết, nên tôi có thể nhìn thấy chúng. Trời quá tối không thể nhìn thấy màu xanh trong mắt hắn, cả khi nếu tôi thực muốn nhìn.
Tôi không muốn. “Đó là…” tôi mở đầu, và đã phải dừng lại. Tôi hít một hơi sâu. “Anh có thể gọi tôi là một bà cô đoan chính nếu anh muốn, và tôi sẽ không trách anh, dầu gì thì tất cả những điều này là ý tưởng của tôi. Nhưng anh biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ điều đó thật kinh khủng. Đàn ông thật sự thích thế à? Còn đàn bà cũng thế? Có gì vui vẻ khi quan hệ tình dục với ai đó mà anh thậm chí còn không thích không?”
“Em có thích tôi không, Sookie?” Eric hỏi. Hắn tì người trên tôi nặng hơn và khẽ nhúc nhích.
Ối. “Eric, nhớ vì sao chúng ta ở đây chứ?”
“Họ đang theo dõi.”
“Kể cả nếu họ đang làm thế, nhớ chứ?”
“Có, tôi nhớ.”
“Vậy thì chúng ta cần phải đi.”
“Em có chứng cứ nào không? Em biết được thứ mình muốn tìm ra chưa?”
“Tôi chẳng có thêm chứng cứ nào nhiều nhặn hơn những thứ tôi đã có trước buổi tối nay, không phải là chứng cứ anh có thể trình ra ở tòa.” Tôi cố sức vòng tay quanh sườn hắn. “Nhưng tôi biết ai đã làm chuyện đó. Đó là Mike, Tom, và có thể cả Cleo.”
“Chuyện này thú vị đấy,” Eric nói, hoàn toàn thiếu sự chân thành. Lưỡi hắn xoáy vào tai tôi. Tôi đột nhiên đặc biệt thích điều này, và tôi cảm nhận được hơi thở mình gấp gáp hơn. Có thể tôi không miễn nhiễm với kiểu tình dục không ham muốn như tôi đã nghĩ. Nhưng mà này, tôi thích Eric, những khi tôi không sợ hắn.
“Không, tôi ghét chuyện này,” tôi nói, lòng đã quyết. “Tôi không thích chuyện này một tí nào cả.” Tôi đẩy Eric thật mạnh, mặc dù làm thế chẳng tạo ra được chút khác biệt nào. “Eric, anh nghe tôi nói đây. Tôi đã làm mọi thứ có thể cho Lafayette và Andy Bellefleur, mặc dù chẳng mấy đáng giá. Anh ta sẽ phải bắt đầu từ đây dựa vào những manh mối ít ỏi tôi đã tóm được. Anh ta là cảnh sát. Anh ta có thể tìm chứng cứ trước tòa. Tôi không đủ quên mình để dấn sâu hơn vào chuyện này.”
“Sookie,” Eric nói. Tôi không nghĩ là hắn đã nghe lọt một từ nào. “Chịu thua anh đi.”
Hừ, khá là thẳng thắn nhỉ.
“Không,” tôi nói, bằng giọng nói dứt khoát nhất tôi có thể thốt ra. “Không.”
“Anh sẽ bảo vệ em khỏi Bill.”
“Anh mới là người sẽ cần đến sự bảo vệ đấy!” Khi suy ngẫm lại câu nói đó, tôi đã không hãnh diện về nó.
“Em nghĩ Bill mạnh hơn tôi ư?”
“Tôi sẽ không đối thoại kiểu này.” Sau đó tôi tiếp tục đoạn đối thoại. “Eric, tôi trân trọng thiện ý giúp đỡ của anh, và tôi trân trọng việc anh sẵn lòng đến một nơi kinh dị như thế này.”
“Tin tôi đi, Sookie, cái chỗ tập trung rác rưởi nhỏ này chẳng là gì, không là gì, so với vài chỗ tôi đã tới.”
Và tôi tin hắn hoàn toàn. “Thôi được, nhưng nó thật kinh dị với tôi. Bây giờ, tôi nhận ra rằng tôi lẽ ra phải biết nó sẽ, à ừ, sẽ khơi mào hứng khởi của anh, nhưng anh biết là tôi không ra ngoài đây tối nay để quan hệ tình dục với bất cứ ai. Bill là bạn trai của tôi.” Mặc dù từ bạn trai và Bill nghe thật lố bịch trong cùng một câu, “bạn trai” là nhiệm vụ của Bill trong thế giới của tôi, dù gì đi nữa.
“Anh vui khi nghe thấy thế,” một giọng nói lạnh lùng và quen thuộc vang lên. “Bằng không thì cảnh tượng này sẽ làm anh thắc mắc đấy.”
Ồ, hay quá.
Eric ngẩng dậy khỏi tôi, và tôi trườn khỏi nắp xe hơi mà chạy bổ ra chỗ có giọng Bill.
“Sookie,” anh nói khi tôi tới gần, “đã đến lúc anh không thể để em đi đâu một mình nữa.”
Như tôi thấy dưới ánh sáng yếu ớt, trông anh không vui khi gặp tôi. Nhưng tôi không thể trách anh vì việc đó. “Em chắc chắn đã mắc một lỗi lầm lớn,” tôi nói, từ sâu thẳm trái tim mình. Tôi ôm chầm lấy anh.
“Em có mùi như Eric ấy,” anh nói trong tóc tôi. Ồ, trời đất quỷ thần ạ, với Bill thì tôi cả đời cứ có mùi của đàn ông khác. Tôi cảm nhận được nỗi khổ sở và tủi nhục tràn trề, và tôi nhận ra rằng sắp có chuyện rồi đây.
Nhưng những gì xảy ra lại không phải là những thứ tôi mong đợi.
Andy Bellefleur bước ra từ bụi cây với một khẩu súng trên tay. Quần áo anh ta trông sờn rách nhàu nhĩ, và khẩu súng trông vĩ đại.
“Sookie, bước ra xa khỏi tên ma cà rồng đi,” anh ta nói.
“Không.” Tôi ôm chầm Bill. Tôi không biết liệu mình đang bảo vệ anh hay anh đang bảo vệ tôi nữa. Nhưng nếu Andy muốn chúng tôi chia tách, tôi lại muốn chúng tôi ở xáp vào nhau.
Đột nhiên có một loạt giọng nói râm ran từ chái hiên căn chòi. Ai đó rõ ràng đã nhìn ra ngoài cửa sổ - tôi đã băn khoăn chẳng biết có phải Eric đã giả âm thanh đó không - bởi vì, mặc dù không có giọng nói nào cất lên, tấn trò ở khu đất trống đã thu hút sự theo dõi của những người tham dự cuộc vui ở trong nhà. Trong khi Eric và tôi ở ngoài sân, bữa tiệc trụy lạc đã tiến triển. Tom Hardaway đã trần truồng, và Jan cũng thế. Trứng Tallie trông còn xỉn hơn nữa.
“Em có mùi như Eric,” Bill nhắc lại, giọng rít lên.
Tôi lùi phắt khỏi anh, hoàn toàn quên béng Andy cùng khẩu súng của anh ta. Và tôi đã mất bình tĩnh.
Đây là chuyện hiếm hoi, nhưng không hiếm đến thế. Đây kiểu như là reo lên phấn khởi. “Phải, đúng đấy, còn em thậm chí không thể phân biệt được anh có mùi thế nào nữa! Vì tất cả những gì em biết là anh đã ở cùng sáu người phụ nữ! Khó mà công bằng, nhỉ?”
Bill há hốc mồm nhìn tôi, sửng sốt. Sau lưng tôi, Eric bắt đầu phá ra cười. Đám đông ở trên hiên nhà có mái che lặng lẽ mê muội. Andy không nghĩ rằng tất cả chúng tôi nên phớt lờ người đàn ông đang cầm súng.
“Đứng với nhau thành một nhóm,” anh ta gầm lên. Andy hẳn đã uống rất nhiều.
Eric nhún vai. “Anh đã bao giờ đương đầu với ma cà rồng chưa, hả Bellefleur?” hắn hỏi.
“Chưa,” Andy nói. “Nhưng tao có thể bắn chết mày. Tao có đạn bạc đấy.”
“Cái đó là…” tôi đã bắt đầu nói, nhưng bàn tay của Bill đã che miệng tôi lại. Đạn bạc chỉ thật sự giết chết người sói, nhưng ma cà rồng cũng có phản ứng khó chịu với bạc, và một ma cà rồng bị bắn vào chỗ hiểm yếu chắc chắn cũng sẽ phải chịu khổ sở.
Eric nhướn một bên lông mày và thong thả đi sang chỗ đám người trụy lạc trên hàng hiên. Bill cầm tay tôi, và chúng tôi nhập bọn với họ. Chỉ một lần duy nhất này, tôi rất muốn được biết Bill đang nghĩ gì.
“Ai trong số các người, hay đó là do tất cả các người?” Andy gào lên.
Chúng tôi đều giữ yên lặng. Tôi đang đứng cạnh Tara, giờ đang run rẩy trong bộ đồ lót màu đỏ. Tara sợ, chẳng phải ngạc nhiên lớn lao gì. Tôi băn khoăn không biết liệu việc nghe được suy nghĩ của Andy có thể giúp gì không, và tôi bắt đầu tập trung vào anh ta. Những tên say rượu không dễ đọc lắm, tôi có thể nói cho bạn biết thế, bởi vì họ chỉ nghĩ về mấy thứ ngu ngốc, và ý tưởng của họ thật không thể nào tin cậy được. Trí nhớ của họ cũng đang chao đảo nữa. Andy không nghĩ nhiều lúc ấy. Anh ta không ưa bất kỳ ai ở trên khoảng đất trống, kể cả bản thân mình, và anh ta quyết tâm tìm cho ra sự thật từ ai đó.
“Sookie, lại đây,” anh ta quát.
“Không,” Bill nói rất dứt khoát.
“Tôi phải có cô ta ở ngay cạnh tôi trong ba mươi giây nữa, hoặc là tôi sẽ bắn… cô ta!” Andy nói, chĩa khẩu súng vào ngay tôi.
“Anh sẽ không còn sống trong vòng ba mươi giây tiếp theo, nếu anh làm thế,” Bill nói.
Tôi tin anh. Hiển nhiên là Andy cũng thế.
“Tôi không quan tâm,” Andy nói. “Cô ta chết thì cũng chẳng phải mất mát to lớn gì với đời.”
À, điều này lại làm tôi điên hết cả tiết. Tính nóng của tôi đã bắt đầu nguôi đi, nhưng câu nói đó đã thổi bùng nó lên.
Tôi giằng thoát ra khỏi bàn tay của Bill và giậm mạnh bước xuống dưới sân. Tôi không giận dữ mù quáng đến nỗi lờ đi khẩu súng, mặc dù tôi đã khao khát đến nhức nhối được tóm lấy hai hòn bi của Andy mà siết. Anh ta vẫn có thể bắn tôi, nhưng anh ta cũng phải đau đớn. Tuy nhiên, làm thế cũng là đầu hàng bản thân giống như say xỉn vậy. Liệu một khoảnh khắc thỏa mãn có xứng đáng không?
“Giờ thì, Sookie, cô đọc tâm trí của những người này rồi nói cho tôi ai đã làm chuyện đó,” Andy ra lệnh. Anh ta túm chặt gáy tôi bằng hai bàn tay to tướng, giống như tôi là một con chó con chưa được huấn luyện, và xoay tròn tôi nhìn thẳng vào hàng hiên.
“Thế anh nghĩ tôi đang làm cái quái gì ở đây thế hử, đồ đần độn? Anh nghĩ đây là cách tôi thích tiêu khiển chắc, với những tên đốn mạt kia sao?”
Andy lắc cổ tôi. Tôi rất khỏe, và có cơ hội vùng khỏi anh ta rồi giật lấy khẩu súng, nhưng khả năng đó chưa đủ chắc chắn để tôi tự tin thực hiện. Tôi quyết định đợi một lát. Bill đang cố gắng nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi không chắc đó là gì. Eric đang cố gắng tóm lấy một cảm xúc của Tara. Hoặc là Trứng. Khó mà phân biệt được.
Một con chó rên rỉ ở bìa rừng. Tôi đảo mắt nhìn về hướng đó, không quay đầu nổi. Ồ, hay nhỉ. Hay thật nhỉ.
“Đó là con chó Êcốt của tôi,” tôi nói với Andy. “Con Dean ấy, nhớ không?” Tôi đã có thể sử dụng cứu viện dưới hình dạng con người, nhưng vì Sam đã tới đây trong lốt chó Êcốt, anh ấy sẽ phải ở nguyên trong lốt ấy hoặc là mạo hiểm lộ nguyên hình.
“Có. Con chó của cô đang làm gì ở đây?”
“Tôi không biết. Đừng bắn nó, được chứ?”
“Tôi có bao giờ bắn chó đâu,” anh ta nói, nghe thật tình choáng váng.
“À, thế bắn tôi thì không sao à,” tôi nói cay đắng.
Con chó Êcốt đi nhẹ nhàng sang chỗ chúng tôi đang đứng. Tôi băn khoăn không hiểu Sam đang nghĩ gì. Tôi thắc mắc liệu anh ấy có giữ lại được nhiều suy nghĩ con người không trong khi anh đang ở trong hình dạng ưa thích của mình. Tôi đảo mắt về phía khẩu súng, và mắt của Sam/Dean nhìn theo mắt tôi, nhưng có được bao nhiêu sự lĩnh hội trong đó, tôi không thể ước tính được.
Chú chó Êcốt bắt đầu tru lên. Răng nó nhe ra và nó nhìn chằm chằm vào khẩu súng.
“Lùi lại đi, chó,” Andy nói, bực bội.
Nếu tôi có thể giữ Andy đứng yên trong vòng một phút, những ma cà rồng có thể tóm lấy anh ta. Tôi cố gắng tính toán mọi khả năng trong đầu mình. Tôi sẽ phải tóm lấy súng của anh ta bằng cả hai bàn tay và giữ nó trên cao. Nhưng với cái cách Andy giữ tôi cách xa anh ta như thế này, chuyện đó sẽ không dễ dàng.
“Không, em yêu,” Bill nói.
Mắt tôi lóe lên nhìn anh. Tôi giật mình thật sự. Mắt của Bill di chuyển từ mặt tôi ra phía sau Andy. Tôi có thể nhận ra gợi ý.
“Ô, ai đang bị giữ như con thú con thế này?” một giọng nói phía sau Andy hỏi.
Ôi, chuyện này đúng thật là tuyệt vời.
“Là người đưa tin của tôi!” Ả meanad đi vòng vòng xung quanh Andy theo một vòng tròn rộng và đến đứng bên phải anh ta, trước anh ta vài mét. Ả không đứng giữa Andy và nhóm ở trên hiên. Tối nay ả ta sạch sẽ, và hoàn toàn không mặc gì cả. Tôi đoán ả đang vui thú cùng Sam trong khu rừng, trước khi họ nghe thấy đám đông. Mái tóc đen của cô ả buông thành một mớ rối bù thẳng xuống tận hông. Ả không có vẻ bị lạnh. Những người còn lại chúng tôi (trừ ma cà rồng) chắc chắn đều thấm lạnh. Chúng tôi đã ăn diện để dự một bữa tiệc trụy lạc, không phải tiệc ngoài trời.
“Xin chào, người đưa tin,” ả maenad nói với tôi. “Ta đã quên mất không giới thiệu mình lần trước, người bạn răng nanh của ta đã nhắc nhở ta. Ta là Callisto.”
“Cô Callisto,” tôi nói, bởi vì tôi không biết phải gọi ả như thế nào. Đáng ra tôi đã gật đầu, nhưng Andy đang giữ cổ tôi. Cổ tôi bắt đầu thấy đau.
“Kẻ dũng cảm vạm vỡ đang tóm chặt ngươi là ai thế?” Callisto dịch lại gần hơn một chút.
Tôi không hề ý thức được trông Andy như thế nào, nhưng tất cả mọi người ở trên hiên đều bị mê hoặc và sợ hãi, ngoại trừ Eric và Bill. Họ đang lùi dần về phía sau, xa dần khỏi những con người. Điều này không hay đây.
“Đây là Andy Bellefleur,” tôi rền rĩ. “Anh ta gặp vấn đề rắc rối.”
Tôi có thể nhận ra từ cái cách da mình đang sởn gai ốc là ả maenad đã tiến lên trước một chút.
“Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như ta, phải vậy không?” ả nói với Andy.
“Chưa,” Andy thú nhận. Anh ta nghe choáng váng.
“Ta có đẹp không?”
“Có,” anh ta nói, không hề do dự.
“Ta có xứng đáng nhận cống nạp không?”
“Có,” anh ta nói.
“Ta yêu sự say xỉn, và ngươi đang say bí tỉ,” Callisto nói vui vẻ. “Ta yêu khoái lạc xác thịt, và những người này đang căng tràn ham muốn. Đây đúng là nơi dành cho ta.”
“Ồ, tốt thôi,” Andy ngập ngừng nói. “Nhưng một trong những người này là kẻ giết người, và tôi cần phải biết đó là ai.”
“Không chỉ một,” tôi lầm bầm. Để nhắc nhở tôi vẫn đang ở trong tay mình, Andy lại lắc tôi lần nữa. Tôi bắt đầu thật sự mệt mỏi với trò này rồi.
Ả maenad bây giờ đã tiến tới đủ gần để chạm vào tôi. Ả nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, tôi ngửi thấy mùi đất và rượu trên các ngón tay ả.
“Ngươi không say,” ả quan sát.
“Không, thưa cô.”
“Và tối nay ngươi không ham muốn xác thịt.”
“Ồ, hãy cứ cho tôi thời gian đã,” tôi nói.
Ả phá ra cười. Đó là một tràng cười dữ dội, hù hụ. Tràng cười cứ tiếp tục mãi.
Gọng kìm của Andy đã lỏng đi, bởi anh ta mỗi lúc một mất bình tĩnh khi ả maenad ở gần. Tôi không biết những người ở trên hiên đã nghĩ mình nhìn thấy cái gì. Nhưng Andy biết anh ta đang nhìn thấy một sinh vật của đêm tối. Anh ta thả tôi ra, thật đột ngột.
“Lên trên này nào, cô gái mới,” Mike Spencer gọi. “Hãy nhìn qua cô một cái nào.”
Tôi đang nằm thành một đống trên sân cạnh Dean, bị anh nhiệt tình liếm mặt. Từ góc nhìn đó, tôi có thể thấy cánh tay như rắn cuộn của ả maenad vòng xoắn quanh eo Andy. Andy đã chuyển súng sang tay trái để có thể đáp lại lời ca tụng.
“Nào, ngươi muốn biết gì?” ả hỏi Andy. Giọng nói của ả bình tĩnh và đầy sức thuyết phục. Ả hờ hững vẫy cây đũa phép có chỏm lông ở phía cuối. Nó được gọi là thyrsis; tôi đã tra maenad trong bách khoa toàn thư. Bây giờ tôi có thể chết một cách có giáo dục.
“Một trong những người này đã giết một người đàn ông tên là Lafayette, và tôi muốn biết đó là ai,” Andy nói bằng giọng hung hăng của kẻ say rượu.
“Tất nhiên là ngươi muốn rồi, anh chàng yêu dấu của ta,” maenad nói ngâm nga. “Để ta tìm ra cho ngươi nhé?”
“Làm ơn,” anh ta van nài.
“Được rồi.” Ả lướt qua mọi người, và cong ngón tay trỏ vào Trứng. Tara bám chặt lấy cánh tay anh ta để cố giữ anh ta lại với cô, nhưng anh ta đã lảo đảo đi xuống bậc thang bước đến chỗ ả maenad, nhe răng cười ngớ ngẩn.
“Cô là một cô gái đúng không?” Trứng hỏi.
“Không hề,” Callisto nói. “Ngươi đã uống rất nhiều rượu.” Ả chạm vào hắn bằng cây gậy phép.
“Ồ, đúng thế,” hắn đồng tình. Hắn không còn cười nữa. Hắn nhìn vào mắt Callisto, run rẩy và chao đảo. Hai mắt ả rực sáng. Tôi nhìn Bill, thấy mắt anh đang dán xuống sân. Eric đang nhìn vào nóc xe hơi của hắn. Bị tất cả mọi người phớt lờ, tôi bắt đầu bò ra phía Bill.
Đây là một tình huống cực kỳ xấu hổ.
Chú chó theo tôi ngay bên cạnh, đánh hơi đầy lo lắng. Tôi cảm thấy anh muốn tôi bò nhanh hơn. Tôi chạm đến chân của Bill mà tóm lấy. Tôi cảm nhận tay anh trên tóc mình. Tôi đã quá sợ không dám chuyển động mạnh như đứng thẳng dậy.
Callisto vòng hai cánh tay khẳng khiu của mình quanh Trứng và bắt đầu thì thầm với anh ta. Anh ta gật đầu thì thầm lại. Ả hôn anh ta, và anh ta trở nên cứng đờ. Khi ả rời ra để lướt sang phía chái hiên, anh ta đứng hoàn toàn bất động, nhìn chằm chằm vào khu rừng.
Ả dừng lại bên cạnh Eric, đang ở gần chái hiên hơn chúng tôi. Ả nhìn hắn từ đầu đến chân, nhoẻn nụ cười đáng sợ ấy một lần nữa. Eric nhìn chăm chăm vào bầu ngực ả, cẩn trọng không nhìn vào mắt ả. “Đáng yêu,” ả nói, “chỉ đáng yêu thôi. Nhưng không phải cho ta, anh chàng miếng thịt chết đẹp đẽ.”
Đoạn ả đi lên giữa những người trên hàng hiên. Ả hít một hơi sâu, hít vào mùi hương của cuồng ẩm và tình dục. Ả đánh hơi cứ như thể đang lần theo dấu vết, và rồi ả quay ngoắt sang đối mặt với Mike Spencer. Cơ thể trung niên của ông ta không được khỏe khoắn trong không khí giá lạnh, nhưng Callisto có vẻ vui mừng với ông ta.
“Ồ,” ả nói vui vẻ như vừa được nhận quà, “ngươi thật kiêu hãnh! Ngươi là một vị vua sao? Ngươi là một người lính vĩ đại hả?”
“Không,” Mike nói. “Tôi sở hữu một nhà tang lễ.” Ông ta nghe vẻ không quả quyết lắm. “Cô là cái gì, quý cô?”
“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy bất kỳ thứ gì giống ta trước kia chưa?”
“Chưa,” ông ta nói, và tất cả những người khác cũng lắc đầu.
“Ngươi không nhớ chuyến viếng thăm đầu tiên của ta hay sao?”
“Không, thưa cô.”
“Nhưng ngươi đã tặng một lễ vật cho ta lúc trước.”
“Tôi làm vậy ư? Một lễ vật?”
“Ồ, phải, khi ngươi giết người đàn ông da đen bé nhỏ. Người xinh xắn ấy. Anh ta là đứa con hư của ta, và là món đồ cống nạp thật thích hợp cho ta. Ta cám ơn ngươi vì đã để anh ta ở ngoài quán nhậu; các quán rượu là hạnh phúc đặc biệt của ta. Ngươi không thể tìm ta trong rừng sao?”
“Quý cô, chúng tôi đã không cống nạp lễ vật nào hết,” Tom Hardaway nói, làn da sẫm màu của anh ta nổi lông gà chi chít còn dương vật anh ta thì thõng cả xuống.
“Ta đã nhìn thấy ngươi,” ả nói.
Không gian lặng ngắt như tờ. Rừng cây xung quanh hồ, luôn luôn đầy ắp tiếng động khe khẽ và chuyển động nho nhỏ, giờ trở nên bất động. Tôi cẩn thận đứng dậy bên cạnh Bill.
“Ta yêu sự bạo lực trong tình dục, ta yêu mùi nồng nặc của say sưa,” ả mơ màng nói. “Ta có thể chạy từ cách xa hàng dặm để có mặt ở đó vào lúc kết thúc.”
Nỗi sợ hãi đổ ra từ tâm trí họ bắt đầu lấp đầy tôi, và tuôn trào. Tôi lấy hai tay che mặt. Tôi dựng lên rào chắn bảo vệ mạnh mẽ nhất mà tôi có thể tạo ra, nhưng tôi vẫn chỉ có thể kìm nén chút ít kinh hoàng. Lưng tôi ưỡn cong, và tôi phải cắn lưỡi để không tạo ra tiếng động. Tôi có thể cảm nhận được sự chuyển động khi Bill quay về phía mình, và sau đó Eric ở bên cạnh anh và hai người họ ép chặt tôi vào giữa họ. Chẳng có gì gợi tình về việc bị ép giữa hai ma cà rồng trong những tình huống như thế này. Khao khát khẩn thiết của họ muốn tôi im lặng đã gia tăng sự sợ hãi, bởi vì cái gì có thể làm ma cà rồng sợ cơ chứ? Chú chó ép chặt vào chân chúng tôi cứ như bảo vệ vậy.
“Ngươi đã đánh anh ta trong khi quan hệ tình dục,” ả maenad nói với Tom. “Ngươi đã đánh anh ta, bởi vì ngươi kiêu hãnh, và sự quỵ lụy của anh ta làm ngươi vừa ghê tởm vừa hứng khởi.” Ả vươn cánh tay xương xẩu vuốt ve khuôn mặt tối sầm của Tom. Tôi có thể nhìn thấy những tròng trắng của mắt hắn. “Và ngươi” - ả vỗ nhẹ vào mặt Mike bằng tay kia - “ngươi cũng đánh anh ta, bởi vì ngươi đã mờ mắt vì nóng giận. Rồi anh ta đe dọa sẽ kể ra.” Bàn tay ả rời khỏi Tom để cọ vào vợ hắn, Cleo. Cleo đã choàng áo len vào người trước khi ra ngoài, nhưng chưa cài cúc.
Vì đã tránh được sự chú ý, nên Tara bắt đầu choàng tỉnh. Cô ấy là người duy nhất không bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi. Tôi có thể cảm thấy tia hy vọng nhỏ nhoi trong cô ấy, khao khát sống sót. Tara chui xuống nấp dưới một cái bàn bọc sắt ở trên hàng hiên, cuộn mình lại thành một quả bóng nhỏ, và nhắm tịt hai mắt. Cô ấy đang thốt nên rất nhiều lời hứa với Chúa về những cư xử trong tương lai của mình, nếu Ngài có thể cứu cô thoát khỏi chuyện này. Những thứ đó cũng đổ vào trong tâm trí tôi nữa. Mùi oi nồng của sợ hãi từ những người khác dâng lên tới đỉnh điểm, và tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình chuyển sang run rẩy khi họ truyền đi một cách mạnh mẽ đến nỗi phá hủy những rào chắn của tôi. Tôi không còn lại gì của bản thân. Tôi chỉ còn là nỗi sợ hãi. Eric và Bill siết chặt tay nhau, để giữ tôi đứng thẳng và bất động giữa họ.
Jan, đang trong tình trạng khỏa thân, hoàn toàn bị ả maenad phớt lờ. Tôi chỉ có thể cho rằng không có thứ gì ở Jan hấp dẫn sinh vật ấy; Jan không kiêu hãnh, cô ta thật tồi tàn đáng thương, và cô đã không uống chút nào tối đó. Cô ta vin vào tình dục chẳng phải vì lý do gì khác ngoài nhu cầu đánh mất bản thân trong nó - những nhu cầu không liên quan gì đến việc bỏ quên tâm hồn và cơ thể của một người trong khoảnh khắc điên dại tuyệt vời. Cố gắng, để trở thành trung tâm của nhóm như mọi khi, Jan rướn người ra với một nụ cười có-thể-là tán tỉnh và cầm lấy tay ả mae­nad. Đột nhiên cô ta bắt đầu co giật, và những âm thanh xuất phát từ cổ họng cô ta thật kinh hoàng. Nước bọt phì ra từ miệng cô ta, và mắt cô trợn ngược lên. Cô ta đổ sập xuống sàn, và tôi có thể nghe thấy giày cao gót của cô ta gõ bồm bộp vào sàn gỗ.
Sau đó sự yên lặng phục hồi. Nhưng đã có một thứ gì đó đang sục sôi cách đó vài chục phân trong một nhóm nhỏ ở trên sàn nhà: thứ gì đó xấu xa và nhuyễn mịn, điều gì đó thuần khiết và kinh khủng. Nỗi sợ của họ đang cạn dần, và cơ thể tôi bắt đầu trở nên bình tĩnh trở lại. Áp lực khủng khiếp trong đầu tôi đã bớt căng thẳng. Nhưng khi nó vừa giảm nhẹ đi, một thế lực mới đã bắt đầu kiến thiết, và nó đẹp đẽ đến khó tin và độc địa đến tuyệt đỉnh.
Đó là sự điên rồ thuần túy, sự điên rồ mất đi cả lý trí. Từ maenad tuôn ra cơn thịnh nộ của kẻ điên, nỗi thèm khát cướp bóc, sự ngạo mạn của tính kiêu căng. Tôi bị tràn ngập khi mọi người trên hiên nhà bị lấn át, tôi co quắp và quẫy đạp khi sự điên rồ chạy từ Callisto vào não của họ, và chỉ có bàn tay của Eric ngang miệng tôi mới giữ tôi không kêu thét lên như đám người kia. Tôi cắn hắn ta, nếm vị máu của hắn, và nghe hắn rên rỉ vì vết đau.
Chuyện cứ tiếp diễn kéo dài, tiếng gào thét, và sau đó là những âm thanh ướt nhoét kinh hoàng. Chú chó ép chặt vào chân chúng tôi, rên rỉ.
Đột nhiên, mọi chuyện chấm dứt.
Tôi cảm thấy mình như một con rối búp bê mà những sợi dây bỗng nhiên được ngắt bỏ. Tôi nhũn người. Bill đã đặt tôi xuống nắp xe hơi của Eric. Tôi mở mắt ra. Ả maenad đang nhìn xuống tôi. Ả ta lại đang mỉm cười, và ả ướt sũng máu. Giống như có ai đó đã đổ một chậu sơn đỏ lên trên đầu ả; tóc tai ả lết bết, từng phần trên thân thể trần trụi của ả cũng thế, người ả nồng nặc mùi đồng, đủ để làm răng ta nhức nhối.
“Cô suýt chút nữa thôi,” ả nói với tôi, giọng nói của ả ngọt ngào và cao vút như tiếng sáo. Ả nhích từng bước cẩn trọng, cứ như là ả vừa dùng một bữa ăn nặng nề. “Cô đã rất gần. Có thể chưa bao giờ từng gần như thế, có thể là không. Tôi chưa bao giờ thấy ai bị phát điên bởi sự điên loạn của những người khác cả. Một ý tưởng hay đấy.”
“Hay với cô thì có,” tôi thở hổn hển. Chú chó cắn vào chân tôi để tôi bình tâm lại. Ả nhìn xuống chú chó.
“Sam thân mến của ta,” ả thì thầm. “Anh bạn thân yêu, ta phải rời khỏi anh thôi.”
Chú chó ngước nhìn ả với ánh mắt thông minh.
“Chúng ta đã có vài đêm vui vẻ chạy qua các khu rừng,” ả nói, và vuốt ve đầu anh ấy. “Bắt những con thỏ con, những con gấu bé.”
Chú chó ve vẩy đuôi.
“Làm những chuyện khác nữa.”
Chú chó nhe răng ra và thở hổn hển.
“Nhưng đã đến lúc ta phải đi, chàng yêu dấu. Thế giới này đầy những khu rừng và con người cần phải học lấy các bài học của họ. Ta phải được cống nạp. Họ không được phép lãng quên ta. Ta được nợ,” ả nói, giọng thỏa mãn, “nợ sự điên cuồng và chết chóc.” Ả bắt đầu lướt về phía bìa rừng.
“Cuối cùng thì,” ả nói, “không thể khi nào cũng luôn là mùa đi săn được.”
Ma Cà Rồng Ở Dallas Ma Cà Rồng Ở Dallas - Charlaine Harris Ma Cà Rồng Ở Dallas