Chương 9
aty nhổmdậy và đung đưa đôi chân dài của cô bên thànhgiường. Cô dừng lại một chút, cúi đầu xuống, mái tóc vàng rựcrỡ rủ xuống như một bức rèm lộn xộnhai bên khuôn mặt cô. Jake đã bảo cô rời đi. Dù biết điều đó sẽ phải đến, giống như axit bào mòn đá,tình trạng thực tế của côđang dầnthấm sâu vàotrong tâm trí đầymệt mỏi. Lời phê bình bất công của anh, cơn giận dữ bất ngờ của anhnhắm vào cô là hoàn toàn không công bằng chỉ vì cô đã tới Paris và ở cùngClaude.
Nếu Jake đã nghĩ Claude từng là tình nhân của cô thì sao? Anhchưa bao giờ cho cô một cơ hội để giải thích, thay vào đó anh đã... Cô rùng mình. Sức ảnh hưởng từ việc làm tình của anh đã nhấn chìm sức kháng cự yếu ớt của cô, và cơ thể cô lại phản bội cô một lần nữa. Cô ngẩng đầu lên, hất mái tóc ra khỏi đôi mắt đang nheo lại trong cơn tức giận. Nhưng sẽ không bao giờ như thế nữa, cô âm thầm tuyên thệ.
Cô đứng thẳng lên và với động tác nhanh chóng, cô thu thập đồ lót từ ngăn kéo và ném nó trên giường. Cô chọn hai chiếc quần lót bó và một cái áo ngực, và mũ chụp đầu khi tắm.
Năm phút sau, cô trở lại phòng ngủ, và, mở tunghết cửa tủ quần áo, cô cẩn thận loại bỏ tất cả váy, quần áo cũ của cô, và ném chúng lên giường. Cô đã đặc biệt cẩn thận khôngđộng đến bất kỳtrang phục nào mà Jake đã dùng mánh khóe buộc côphải nhận trong chuyến đi Venice của họ.
Với nhịp điệu sôi nổitrong đời sống xã hội của họ vài tuần qua, cô đã buộc phải mặc vài bộ váy dạ hội, trongkhi tủ quần áo của cô tuy có chất lượng tuyệt vời, nhưngsố lượng lại khá ít.
Cô kéo va li từ phòng thay đồ kế bên ra, nguyền rủa Jake trong từng hơi thở. 'Đồ con lợn, đạo đức giả đầy mình’. Cô ngừng lại đủ lâu để mặcquần jeans và một chiếc áo len lông cừu màu xanhmềm mại. Sau đó, cô cầm một chiếc lược và hung dữchải mái tóc rối, buộc chặt chúng lại thành một cái đuôi ngựa với một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt. Cô không quan tâm trông mình thế nào. Cô chỉ muốn ra khỏi đây.
Katy quét cánh tay dọc theo bàn trang điểm, trút hết chai lọ vào va li. Cô do dự trước một hộp trang sức đen bóng, ánh lấp lánh của kim cương thu hút sự chú ý của cô. Cô cầm lên chiếc nhẫn mà Jake đã trao cho cô. Một đạo cụ để đánh lừa một quý bà lớn tuổi. Ý tưởng ranh ma của Jake. Giống như tất cả những ý tưởng khác của anh, đồ quỷ quyệt!
Đôi môi cô mím lại đầy căm phẫn, với chính mình cũng như với anh. Cô đã cho phép Jake tống tiền cô để trở thành tình nhân của anh, và đã thực sự hy vọng rằng sẽ cóphép màu nào đó khiến anh có thể quan tâm tới cô, dù cô biết động cơ của anh là trả thù.
Cô đã thực sự sẵn sàng quên đi lý do ban đầu anh quyến rũ cô năm đó. Một tấm bình phong để che mắt cha cô trong khi ngủ với vợ ông, Monica. Lạy Chúa, nhưng cô đã làm một kẻ ngốc quá lâu. Một tia sáng màu lục lóe lên, côcầm sợi dây chuyềnanh tặng cô vào ngày sinh nhật thứ mười támbỏ vào túi quần jean cùngvới chiếc nhẫn.
Phải rồi, Jake Granton đã là một bất ngờ lớn, Katy điên tiết nghĩ. Tất cả những tổn thương và tủi nhục mà anh gây ra cho cô như bong bóng sôi sụctrên mặt nước vàcơ thể cô run lên với cơn thịnh nộ. Cô sẽ đi ngay lập tức. Côtùy tiện đóng gói chiếc vali đầu tiên, đóng sập nó lại và kéo ra cửa. Cô soạn cái tiếp theo ngay sau đó. Katy thở hổn hển, mặt cô đỏ bừngvì ráng sức và vì cả cơn giận đang bùng cháy dữ dội. Cô bước xuống sảnh và đi vào phòng khách, đôi mắt xanh lục của cô tóe lửa, một lần trong đời cô sẽ nói với cái kẻ kiêu ngạo, xảo trá đáng khinh tất cả những gì cô nghĩ về anh ta.
"Tốt, em đã sẵn sàng. Tôi sẽ gọi một chiếc taxi. Căn hộ của em, hay sân bay và Claude?” Jake hỏi ngọt xớt
Katy nhìn anh. ‘Đồ con lợn kiêu căng!’ Cô không thể kiểm soát phản ứng mình. Anh đang lơ đễnh tựa vào cửa sổ. Được bao phủ bởi áo sơ mi trắng và quần jean đen bó sát, trông anh hấp dẫn một cách nguy hiểm, có chút nuối tiếc chớp nhoáng đâmxuyên qua cơn tức giận của cô, nhưng cô nhanh chóng dập tăt cảm xúc bất thường đó.
Gương mặt độc đoán của anh căng ra. "Tôi nên nhớ đến một câu ngạn ngữ cũ, “Không thể làm một chiếc ví lụa từ tai của một con lợn nái”(Đại khái là không có nguyên liệu tốt thì không thể làm ra một sản phẩm tốt). Tôi thật sai lầm khi thử. Một khi đã là một con điếm, mãi mãi là một con điếm,” anh kéo dài lời lăng mạ và bước khỏi cửa sổ.
Lời xúc phạm vừa rồi là quá nhiều với sự kiểm soát mong manh của Katy. Cô lao qua căn phòng và đập bàn tay mảnh mai của mình lên tay anh trên điện thoại.
“Không nhanh như vậy đâu!” cô phun ra.
Jake liếc xuống bàn tay cô đang đặt trên tay anh, bằng taycòn lại, anh siết chặt cổ tay cô giữa ngón cái và ngón trỏ và hất nó đi. Đôi môi anh cong lên biểu hiện sự khinh thị và anhthả tay cô ra như thể đó là một con chuột chết. "Tôi đã bảo cô cút đi, đừng để tôi ném cô ra ngoài.’
Sự thù địch bị nén lại nổ lốp bốp trong không khí. Cô hẳn đã điên rồi mới có thể tưởng tượng ra được rằng cô yêu anh ta. Katy bốc hỏa. Cô ngửa đầu để nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen cứng cỏi vàvô cảm như hạt huyền. Anh ta không cần một cô tình nhân hoặc một người vợ- một con búp bêcỡ lớn sẽ có đủ cảm xúc cho anh ta. Ném cô ra! Cô kích động. Anh ta sẽ không có cơ hội...
"Oh, tôi sẽ đi, không phải lo, nhưng trước tiên tôi sẽ rất hài lòng nói cho anh biết chính xác những gì tôi nghĩ về anh. Nếu tôi là một con điếm, thì đó chính xác là những gìanh biến tôi thành, "cô gầm gừ. “Anh quay trở lại cuộc sống của tôi và nghĩ rằng anh có thể muatôi với 3.000 bảng. Jake Granton, chủ ngân hàng kín đáo mà không cơ quan báo chí nào rờ tới được. Anh thậm chí còn dùng người đại diện cho mình, dù có Chúa biết là để làm gì – sân khấu rất công khai cơ mà, ai mà thèm để ý anh có tham gia hay không. Và cả cái nhận định ôn tồn của anh rằng tôi sẽ nhảy lên giường với anh nữa, anh là đồ con lợn tự cao tự đại-----”
“Đủ rồi”, anh lạnh lùng cắt ngang.
'Không đời nào – Tôi mới chỉ bắt đầu thôi’. Cái cằm nhỏ của cô nhô lên đầy hiếu chiến. ‘Đồ tống tiền. Tôi tự hỏi những người bạn thành thị của anh sẽ nghĩ gì nếu biết việc này’cô châm chọc. ‘Anh gài bẫy tôi chỉ đơn giản vì cái lòng kiêu hãnh đàn ông bị sứt mẻ. Một sự trả thù không hơn không kém. Anh mua tôi, và tôi đã quá ngốc và quan tâm tới người khác mới để anh làm thế. Anh đã dùng điều đó, thưa quý ông Granton cao quý và vĩ đại, để chống lại tôi.
Katy theo dõi khuôn mặt anh tối lại vớicơn giận bị đè nén. Trúng đích rồi, cô hung dữ nghĩ, nhưng vẫn chưa hết đâu. ‘Anh có nghĩ là tôi đã đoán ra trò chơi nho nhỏ của anh từ hàng tuần nay rồi không? Anh biến tôi thành nhân tình của anh, và tôi,thật ngốc nghếch làm sao, thực sự tưởng rằng anh có thể sẽ quan tâm tới tôi.” Trong khi cao trào, cô không nhận ra mắt Jake nheo lại, hay tia cảm xúc không rõ ràng chợt xẹt qua khuôn mặt điển trai của anh. ‘Cho tới khi anh bắt đầu kéo tôi đi tới các câu lạc bộ đêm và những nơi sang trọng trong thành phố. Việc sử dụng cơ thể tôi vẫn không đủ vớianh.Anh còn phải đã công khai nhục mạ tôi. '
'Không phải thế'
Cô phớt lờ lời phủ nhận nhanh chóng của anh. "Anh là một kẻ nói dối và lừa đảo, không có lấy một mẩu thành thật nào trong con người anh. Anh thậm chí còn nói dối chính bà ngoại của mình.’ Katy lắc đầu. ‘Và anh cólòng chính trực thật lớn để có thể trích dẫn những lời nói sáo rỗng ngốc nghếch với tôi.” Cô thọcđôi tay vào túi quần jean để cố ngăn chúng run rẩy, ngón tay cô chạm vào cái gì đó cứng, và không một giây suy nghĩ cô rút chiếc nhẫn và mặt dây chuyền ra và ném chúng vào mặt Jake. ‘Đây -- lấy lại đạo cụ của anh đi, tôi không muốn chúng. Đưa chúng cho người phụ nữ tiếp theo anh mua.”
Jake nao núng khi những món trang sứcđập vào mặt anh và rơi xuống sàn nhà. Anh từ từ cúi xuống và nhặt chiếc nhẫn và mặt dây chuyền. Anh đứng thẳng lên và nhìn chằm chằm vào những viên đá quý trong tay một lúc lâu, sau đó, bắt lấy cánh tay Katy khi cô đã giận dữ bỏ đi, anh xoay cô lại để đối mặt với anh. 'Em đã giữ chúng,’ giọng anh lạo xạo, từ ngữ như bị kéo ra khỏi miệng anh, mặt dây chuyền treo lủng lẳng trên bàn tay anh.
Anh ta không thể chịu đựng đủ để nói chuyện với cô, anh ta khinh miệt cô đến mức đó, Katy nghĩ, và đột nhiên cô phải đấu tranh để giữ lại cơn giận của mình.
‘Tôi thật ngớ ngẩn khi nghĩ đó là một món quà sinh nhật. Và giờ thì tôi nhận ra rằng anh đưa nó cho tôi như phí dịch vụ cho kỳ nghỉ cuối tuần năm đó.’Những suy nghĩ về lần đầu tiên họ làm tìnhnhiều năm về trước khiến mắt cô đột nhiên rưng rưng. Cô chớp mắt, cô thật làmột con nhóc ngây thơ ngu ngốc, và đó đều là lỗi của người đàn ông này.
‘Đó không phải sự thật, Katy,’ Jake nói cương quyết. "Nó là một món quà sinh nhật. Tôi chưa bao giờ mua một người phụ nữ trong đời mình và tôi ----- '
Tiếng cười khó nghe của Katy vang vọng trong căn phòng vừa đột ngột chìm vào tĩnh lặng. "Không ư, Jake?” cô truy vấn không kiên nhẫn.
Hàng lông mày của anh nhíu chặt vào nhau, môi anh mím lại trắng bệch. Anh cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng Katy không quan tâm. Anh đừng hòng lừa dối được cô, không bao giờ nữa.
"Sự thật khó có thể tiêu hóa sao, anh yêu?'Cô chế nhạo.
"Tôi đã lắng nghe em nguyền rủa tôi, nhưng không gì thay đổi được sự thật. Em có thể đổ lỗi cho tôi vì chuyện gì đó. Nhưng với mối quan hệ của em với Claude và tất cả những người khác... Tôi không nghĩ là em có tư cách làm thế,” anh nhạo báng, bàn tay anh rời khỏi vai cô khi anh quay lại và ngồi xuống sofa. ‘Gọi một chiếc taxi và đi đi, Katy.’Anh tùy tiện vẫy tay như cho cô lui, rồi nhặt một tờ báo và bắt đầu đọc.
Sự xua đuổi hờ hững của anh là giọt nước tràn ly với Katy. Sự kiểm soát mong manh của cô bị phá vỡ hoàn toàn, và với cơn giận dữ điên cuồng mà cô không biết mình có, cô giật tờ báo khỏi tay anh. ‘Tất cả những người nào?” cô bật khóc.‘Anh là tên con hoang thích tỏ vẻ cao đạo. Không có người nào khác cả. Anh đã tự tưởng tượng ra điều đó. Anh đã làm hỏng cảm giác của tôi với những người đàn ông khác. Tôi đã trao cho anh tất cả, tin tưởng những lời tuyên bố của anh về tình yêu,chỉ để nhận ra con người thật của anh vừa kịp lúc’.
Katy không nhận thức được Jake đang ngồi thẳng lên trên ghế sofa, sự căng thẳng dữ dội kéo căng thân hình to lớn của anh. Đôi mắt cô gắn chặt vào mặt anh, nhưng cô như không thực sự nhìn anh, cô đang nhớ lại sự phản bội cay đắng của anh lần đầu tiên.
'Sự thật nào, Katy?’ Sự nài nỉ trong giọng anh không lọt vào tai cô, tất cả những gì cô nghe thấy là dấu vết của sự hoài nghi.
Cô cười, âm thanh chói tai khó nghe, cực kỳ kích động. 'Monica! Vậy Monica thì sao, Jake? "cô bùng nổ. 'Người đã từng là mẹ kế của tôi, người phụ nữ mà anh đã khuyên tôithử hòa thuận cùng. Nhớ chuyện đó chứ, Jake? Người phụ nữ anh đã ngủ cùng rất thường xuyên ngay dưới mũi chồng bà ta, cũng là cha tôi.’
Với những cảm xúc đang cực kỳ lộn xộn trong đầu, Katy bắncho anh một cái nhìn tóe lửa đầy thù hận. "Tôi đã không tới Pháp để mở rộng tầm nhìn của mình, tôi đi chỉ vì không thểtiêu hóa được cái cách anh đã sử dụng tôi, hay có ý định sử dụng tôi, thậm chí đề nghị kết hôn để che dấu mối tình đáng thương của mình '.
Đột nhiên Katy cảm thấy muốn phát bệnh vì ghê tởm: cô đã nói với anh nhiều hơn cô những gì cô muốn anh biết. Cô xoay người trên gót chân, hiên ngang bước qua căn phòng và nhặt chiếc va li lên. Cơn thịnh nộ của cô đã tắt ngóm như mộtmàn pháo hoavào ngày mùng bốn tháng Bảy (quốc khánh Mỹ).
Sao phải bận tâm chứ? cô tự hỏi mình. Người đàn ông này không có lương tâm hay đạo lý, và sự chính trực của anh ta thì ngang tầm với Attila Rợ Hung (http://vi.wikipedia.org/wiki/Attila). Cô chỉ đang tự làm tổn thươngbản thân khi cứ bới móc quá khứ. Cô cần phải đi trước khi ngã bệnh thực sự.
Cô đến chỗ cánh cửa, nắm lấy tay cầm để mở ra. Jake không nói một từ nào. Nhưng sao anh ta phải làm thế? cô nghĩ cay đắng, anh ta không thể phủ nhận cáo buộc của cô. Anh ta là một người đàn ông thấp kém đáng khinh, và cô đã lãng phí khá đủ cuộc đời mình để yêu anh. Cô hít thở thật sâu vàvặn chốt cửa. Từ bây giờ cô sẽ là người phụ nữ độc lập. Cô có một sự nghiệp tốt đẹp phía trước, một đứa trẻ của riêng mình để mong đợi. Ai cần một người đàn ông cơ chứ? cô tự nhủ.
Cô đẩy cửa mở, nhưng có gì đó giữ cô lại, cô quay đầu, không thể cưỡng lại một cái nhìn cuối cùng với người đàn ông cô đã yêu sâu đậm và rất lâu.
Jake vẫn đang ngồi nơi cô đã bỏ anh lại, mái đầu đen của anh ngửa ra, gương mặt xám xịt bên dưới làn da rám nắng, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi gợi cảm của anh mím chặt vào nhau như thể anh đang chịu một sự đau đớn nào đó. Trông như thể có ai đã đấm vào bụng anh.
Katy do dự, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy. Anh ốm sao? 'Jake.’ Cô thì thầm tên anh, mặc dù trực giác của cô nói cô nên rời đi.
Đôi mắt anh mở ra, cái nhìn u ám của anh giữ chặt cô, và cô không có khả năng phá vỡ sự tiếp xúc đó. Trông biểu hiện của anh giống hệt như cách một con hươu bị thương cảm thấy khi viên đạn vô hình của thợ săn xuyên thủng trái tim nó. Sự ngập ngừng, thất vọng và đau đớn hòa trộn vào nhau dưới đáy mắt nâu trong đôi mắt có rèm mi dày của Jake. Trông anh dễ bị tổn thương, như cô chưa bao giờ tưởng tượng là anh có thể như vậy.
Cô bước một bước về phía anh, nhưng đột ngột lui lại khi anh bật dậy, khuôn mặt anh nhăn nhó trong cơn thịnh nộ điên cuồng. Dễ bị tổn thương, Jake ư?Não cô chắc có vấn đề rồi mới nghĩ thế... Katyxoay người rời đi.
Một bàn tay trên cánh tay cô xoay cô lại. Jake, với đôi mắt tốitóe lửa, ghim cô vào tường, phần thân dưới của anh dính sát vào cái bụng phẳng lì của cô. Katy đánh anh bằng cả hai tay, nhưng anh tóm lấy chúng thật dễ dàng vàkéo căng hai tay cô sang hai bên đầu, bàn tay mạnh mẽ của anh giống như gông xiềng bao quanh cổ tay mảnh khảnh của cô.
Trong một thoáng cô thấy sợ cho mạng sống của mình,anh đang cực kỳ điên tiết. Và cô đã nhầm tưởng rằng anh trông như bị ốm,dù không chắc chắn lắm. Đúng là một trò đùa mà! Cô thấy anhcử động, nhưng không có tiếng nào thoát ra. "Tôi-tôi đang...’ Cô đã trì hoãn việc bỏ đi quá lâu. Giờ thì anh sẽ dùng vũ lực ném cô ra ngoài ư?
'Im miệng, đồ quỷ con ngu ngốc.'
Cô run sợ trước sự giận dữ của anh, và ngực cô phập phồng dưới cái áo len mềm mại của của cô, sợ hãi và,thật xấu hổ, chính sự đụng chạm từ những bắp đùi săn chắc, cứng cáp của anh dán vào cô, đã khuấy động những xúc cảm nguyên thủy khác.
'Monica! Em dám buộc tội tôi ngủ với mẹ kế của em ư? Em điên rồi hả, đồ đàn bà? '
"Tôi không có điên, nhưng anh thì rõ ràng là có," Katy trả lời, gần như nín thở. ‘Vấn đề là gì vậy, Jake, không thể tiêu hóa được sự thực là tôi đã luôn biết mọi thứ về Monica? Khiến cho những thứ đạo đức cao ngạo rác rưởi của anh về Claude nghe cực kỳ ngu ngốc", cô chế giễu.
"Tôi chưa bao giờ ngủ với Monica trong cuộc đời này, không trước khi cô ấy kết hôn với cha em, sau khi cô ấy đã kết hôn, hoặc kể từ đó. Nếu em dám đề cập một chuyện như vậy với David hay bất cứ ai khác, tôi sẽ vặn cái cổ xinh xắnem.’ Đôi mắt nâu của anh cháy đen với cơn cuồng nộ mãnh liệt. ‘Khi tôi nghĩ về những năm mà tôi đã lãng phí, và tất cả chỉ bởi em với trí tưởng tượng trẻ con của emnên em đã rời khỏi tôi. Tôi có thể giết chết em. Nhưng không phải trước khi tôi làm tình với em cho đến khi em bất tỉnh. Làm saoem có thể làm điều đó với chúng ta? ' anh hỏi gặng, lắc mái tóc đen của mình, như thể cái ý tưởng đóđã vượt xa khả năng nhận thức của anh. 'Làm sao em có thể nghĩ rằng tôi thấp kém đến thế cơ chứ?’
'Làm sao tôi có thể ư?’ cô rít lên. Anh là một diễn viên tuyệt vời, nhưng cô không tin một lời nào trong lời phủ nhận của anh. Đã quá muộn. "Tôi có thể đấy, Jake, vì chính mắt tôi đã trông thấy anh. Chả ích gì khi phủ nhận dữ dội như vậy đâu. Tôi có thể trẻ tuổi, nhưng chưa bao giờ ngu ngốc, trừ những nơi anh có liên quan. Tôi đã thành thật tin rằng anh đến thăm nhà chúng tôi để gặp tôi. Cho đến lần cuối cùng khi tôi mười tám và ra trường.’
"Giải thích đi", Jake thúc giục, cơ thể anh không ngừng áp sát vào cô.
Katy nhận ra, cơn giận của anh đã giảm, nhưng đôi mắt anh không hề bớt đi vẻ dữ dội. Cái nhìn của cô trượt xuống miệng anh, hơi thở ấm áp của anh phả lên trán cô, và cô biết nếu không rời đi nhanh, cô không thể cưỡng lại được những thay đổi tinh tế trong ngôn ngữ cơ thể anh.
“Buông tay tôi ra ", cô yêu cầu. "Tôi không thể nghĩ được gì khi anh cứ chắn trước tôi như một con khủng long khổng lồ.” Và, trước sự ngạc nhiên của cô, anh buông tay ra.
Cô hít một hơi thật sâu để giảm bớt căng thẳng. Cô cảm thấy được cái nhìn anh trượt tới ngực cô đang cứng lại dưới lớp áo len, cưỡng lại cảm giác bị quyến rũ bởi nụ cười hiểu biết trên đôi môi gợi cảm của anh.
‘Tốt hơn rồi chứ?” anh nhẹ nhàng hỏi.
Không hề, dù họ không chạm vào nhau nữa, bàn tay mạnh mẽ của anh chống vào hai bên tường cạnh đầu cô, như giam cầm cô một cách hiệu quả. Cơn giận của anh rõ ràng đã giảm bớt, nhưng cô nghi ngờ giọng nói nhẹ nhàng của Jake còn nguy hiểm hơn. Cô cọ cọ bàn tay vào hai bên hông quần jean một cách bồn chồn.
“Bắt đầu đi, Katy, và tốt hơn hết là lời giải thích phải thật hợp lý, nếu không tôi có thể sẽ khiến em bị thương đấy” anh đe dọa.
Katy ước gì mình đã biết giữ mồm giữ miệng, nhưng, bắt gặp ánh mắt anh, cô nhận ra tia có vẻ ước đoán, gần như là háo hức trong mắt anh, và bằng cách nào đó nó khiến cô cảm thấy vững dạ.
Cô nhanh chóng kể lại cái ngày cô về sớm và đã nghe và thấy được những gì. Khi cô nói Jake có vẻ căng thẳng,rồi anh đứng thẳng dậy, hai tay buông thõng xuống.
'Suốt thời gian qua... suốt bốn nămliền em giữ những thành kiến đó về tôi trong đầu, chỉ bởi một cuộc hội thoại mà em tình cờ nghe được. Em thật sự tin rằng tình bạn nhiều năm của chúng ta chỉ là một sự dối trá về phía tôi. Chỉ là một cái cớ để ngủ với mẹ kế của em. Tôi hiểu đúng chứ?”anh hỏi lại.
'Phải'.
Ánh mắt sắc bén của anh lướt nhìn cô từ đầu đến chân, như thể anh chưa bao giờ trông thấy cô vậy. ‘Và rõ ràng em chưa từng có ý nghĩ yêu cầu tôi giải thích?’’ anh chế giễu.
'Không. Sao tôi phải làm thế? "cô nói thẳng thừng với một cáihất đầu đầy thách thức. "Tôi nghe thấy Monica nhắc anh nhớ về những ngày cuối tuần tuyệt vời của hai người khi đi trượt tuyết và không bao giờ rời khỏi khách sạn. Lúc đó hai người đang ở trong vòng tay nhau. Có thể tôi còn trẻ và ngây thơ, nhưng khả năng nghe nhìn của tôi không có vấn đề gì cả", cô kết luận một cách mỉa mai.
Jake nhún vai rồi quay lại và bước ngang qua căn phòng. Cô thận trọng nhìn anh môt lúc. Bờ vai rộng của anh rũ xuống với vẻ thất bại. Anh điên cuồng cào cào bàn tay qua mái tóc đen của mình, và trong khi anh vẫn đang quay lưng lại với cô, Katy do dự tiến một bước về phía cánh cửa còn để mở, nhưng hẳn là cô đã tạo ra tiếng động vì Jake quay lại.
'Đợi đã, Katy. Tôi nghĩ tôi có thể giải thích.’
"Đừng bận tâm,’ cô lẩm bẩm và cúi xuống để lấy va li.
‘Làm ơn, Katy, đừng đi. Hãy nghe anh nói, chắc chắn em nợ anh điều đó, nhớ chứ?’
Cô dừng lại, và, thẳng người dậy, ngẩng đầu lên. Jake đã di chuyển và một lần nữa đứng trước mặt cô, nhưng lần này anh không cố chạm vào cô nữa. Cô ngước đôi mắtxanh lục đầy nghi ngờ lên nhìn anh. Anh đang chơi trò gì vậy? Năm phút trước anh đe dọa sẽ ném cô ra, và bây giờ thì lại cầu xincô ở lại.
Cô tự khiến bản thân mình phải thật cứng rắn. "Tôi không nợ anh một điều gì cả, đồ kỳ quặc, với tôi thì anh đã được trả nợ đầy đủ rồi", cô tuyên bố chắc chắn.
‘Làm ơn hãy lắng nghe,’anh nài nỉ. "Tôi nhớ rõ đêm đó. Làm sao tôi có thể quên được chứ? Đó là đêm tôi chính thức xin phép David cho tôi được kết hôn với em. Chúng tôi đã ăn tối cùng nhau vàtất nhiên là Monica cũng có mặt. Sau đó, Monica và tôi có một số vấn đề kinh doanhcần thảo luận và cha em đã đi ngủ.
‘Một số vấn đề kinh doanh!’ Katy khịt mũi nhạo báng.
"Tôi không hiểu tại sao Monica lại cư xử như vậy, có lẽ cô ấy nghe thấy em đến và muốn gây rối. Tôi đã quen biết cô ấy một thời gian dài, và cô ấy có một khiếu hài hước khá là méo mó. Tôi đã rất sửng sốt khi cô ấy vòng tay quanh người tôi và bắt đầu nói về chúng tôi. Tôi nhanh chóng gỡ cô ấy ra và rời đi khoảng năm phút sau đó.'
"Hmph!" Katy khịt mũi. ‘Và tôi đoán tiếp theo anh sẽ nói với tôi rằng anh chưa bao giờ đi nghỉ mát với cô ấy.’
"Tôi đang nói sự thật, Katy. Còn vụ trượt tuyết cuối tuần đó, Monica tham gia một trong những chuyến đi thường xuyên của chúng tôi tới Thụy Sĩ – khôngphải với tư cách bạn gái tôi, mà là cùng vớimột người bạn của tôiở trường đại học. Khi cô ấy nói chúng tôi không bao giờ rời khỏi khách sạn đó là bởi vì tôi bị gãy chân còn cô ấy bị trật mắt cá chân. Tôi có thể hiểu nó sẽ nghe như thế nào với em, nhưng chuyện đó hoàn toàn trong sáng.”
Katy dò xét gương mặt đẹp trai của anh. Anh đã nói là trong sáng. Cô nghi ngờ Jake đã từng có mối quan hệ trong sáng với một người phụ nữ khác ngoài mẹ mình trong cuộc sống của anh. Anh thật sung mãn, quá sung mãn so với một người đàn ông bình thường, và cô phải là một đứa ngốc mới đi tin một từ anh nói. Dù sao thì nó không còn quan trọng nữa. Anh đã kéo cô đi khắp thành phố suốt những tuần qua, để việc cô bị bỏ rơi đều khiến mọi người biết được, và tất cả chỉ vì một mối thùnhỏ nhen.
"Chà, cảm ơn vì đã giải thích, nhưng nó là chuyện từ rất lâu về trước rồi, Jake à. Bây giờ anh có phiền không khi gọi cho tôi một chiếc taxi, để tôi rời khỏi đây?”
'Em không tin tôi, đúng không?’anh lắc mái đầu đen mượt của mình. ‘Em không muốn tin tôi... '
‘Thật sự không cần thiết rằng tôi tin anh ----'
"Làm thế quái nào mà em biết được điều gì là cần thiết vớicái đầu nhỏ bé cứng nhắc của em?’anh mỉa mai cắt ngang, và, cầm lên chiếc vali khác của cô, anh nói thêm, "Không cần phải gọi taxi. Tôi sẽ chởem – như vậy sẽ nhanh hơn.’
Katy không thèm tranh luận. Anh quá vội vàng để thoát khỏi cô, cô chán chường nghĩ. Quá nhiều cho một lời giải thích nhanh chóng! Trong một khoảng thời gian ngắn thôi anh sẽ ra khỏi cuộc sống của cô mãi mãi. Mọi lời tranh luận và trách cứtrên đời cũng không thể thay đổi được thực tếnày. Cô yên lặng theo anh ra xe.
Họ đã đi được một lúc lâu, khi Katy nhận ra Jake không đưa cô về căn hộ của cô, và khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ký hiệu sân bay Heathrow đang dần khuất xa, rõ ràng Paris cũng không được tính đến.
'Chúng ta đang đi đâu?' cô buột miệng hỏi. Jake liếc mắt nhìn cô, môi anh cong lên với một nụ cười mỉa mai.
'Tôi đã tự hỏiem mất bao lâu mới phá vỡ sự im lặngảm đạm của mình và để ý tới tôi ", anh dài giọng chế giễu.
Để ý tới anh ư? Anh không nhận ra cô quan tâm đến mọi cử động của cơ thể anh,những cơ bắpnơi đùi anh rung lên khi anh nhấn bàn đạp, ngón tay dài của anh nhẹ siết chặt tay lái với sự tự tin cao nhất? Thật sự là một cuộc đấu tranh không dứt với cô khi cứ phải ngụy trang việc cô quan tâm tới anh nhiều như thế nào.
“Đây không phải đường tới căn hộ của tôi, và chúng ta vừa đi ngang qua sân bay ", cô kiên quyết nói. "Tôi muốn -----”
‘Những gì em muốn, Katy, là sự thật, và nếu em có thể dùng bản thân mình để làm vừa lòng tôi trong vài giờ thì đó chính xác là những gì em sẽ nhận được. Giờ thì yên lặng và ngủ đi.Trông em như bị choáng và sẽ mất một lúc lâu mới tới nơi đó.’
‘Hết tống tiền thì lại bắt cóc hả?’cô dài giọng, nhưng lời của cô thiếu sức mạnh. Sự tức giận đã giúp cô vượt qua mấy giờ vừa rồi không còn nữa. Katy có thể cảm nhận sự đau khổ đang lớn dần bên trong cô và đôi mắt cô nhức nhối vì những giọt nước mắt chực rơi ra. Cô không hiểu sao Jake lại kéo dài sự tra tấn tinh thần với cô. Có lẽ đó là niềm kiêu hãnh của đàn ông, anh từ chối để cô nói lời cuối cùng. Tuy thế những nỗ lực biện hộ cho hành động của anh thật nực cười.
Anh liếc qua cô, bên lông mày cong lên nhạo báng. 'Những lời mỉa mai không thích hợp với em đâu, cưng à. Hãy làm như em được bảo. Hãy tin ở tôi, dù chỉ một lần trong đời.’
Cô nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng khắc nghiệt của anh, thấy mắt anh lại tập trung vào con đường trước mặt lần nữa. Cô không còn thấy cơn giận và sự không chắc chắn trước đó của anh nữa. Anh thật là một người đàn ông rắn rỏi và tự tin. Tin tưởng anh, anh đã nói thế! Cô thà tin tưởng một con rắn còn hơn. Cô mở miệng định yêu cầu anh đưa cô về nhà, và lại khép miệng lại lần nữa.
Cô chợt nhớ đến một câu trích dẫn thông dụng ở Pháp. Maurice Chevalier vĩ đại (http://en.wikipedia.org/wiki/Maurice_Chevalier) đã từng nói: "Khi một người đàn ông rơi vào bể tình với một cô gái, trong thứ ánh sáng lờ mờ đó anh ta sẽ không thể đưa ra một sự lựa chọn hợp lý’ (có lẽ ý chỉ khi yêu người ta hay mù quáng ấy). Điều đó cũng đúng với phụ nữ, cô nghĩ một cách buồn bã. Cô yêu Jake, và chẳng có lý do tốt đẹp nào cho niềm đam mê đó.
Jake đã quyến rũ cô năm cô mười tám tuổi và phản bội cô. Anh tống tiền cô ở tuổi 22. Bây giờ anh dường như còn có ý định bắt cóc cô. Trong trường hợp của cô, tình yêu hoàn toàn mù quáng. Nếu cô có một chút trí khôn bình thường thôi, cô đã phải ngăn anh lại ngay lúc này. Thay vào đó, cô ngồi yên, nhắm mắt lại, và cầu nguyện thử thách của cô sẽ sớm kết thúc, và cô có thể rời khỏi anh với niềm kiêu hãnh còn sót lại.
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã - Jacqueline Baird Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã