Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lính Tây Nam
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Neak Luong
K
hoảng 2h chiều, đang nằm khoèo đánh giấc trưa thì xe trung đoàn chuyển cứ từ Chi Phu lên đến nơi. Hậu cần trả lại các đồ nặng, đủ thứ linh tinh bỏ lại lúc đánh vận động. Lúc đó túi mìn claymore đeo hông, đựng đồ gọn nhẹ như võng nilon và tấm đắp, thường chỉ có cán bộ đại đội mới có. Tôi nhận lại cây đàn. May mà vẫn còn đủ dây. Tiểu đoàn tập trung ra ngã tư chuẩn bị hành quân tiếp. Thế là tan giấc mơ hoa nhà lầu chốt chặn.
Đủ các loại xe pháo, lính sư đoàn tập kết gần ngã tư trung tâm thị xã. Một thằng lính trung đoàn 1 mượn cây đàn của tôi, ngồi trên quầy bán hàng của một cửa hiệu hát say sưa. Mắt nó cũng bị lác như thằng Thiệu mù trung đội tôi.
Mẹ Việt nam mắt ngời sáng quắc.
Nghe đâu đây tiếng vọng hòa bình.
Lệ nhạt nhòa đôi mắt long lanh.
Nghe tin con vẫn còn ngày xanh.
Một cành hoa em cài mái tóc…
Lính trung đoàn 1 ngồi bâu xung quanh. Một số đứa âm ư không thuộc nhưng vẫn gào theo. Chẳng biết ngày xanh còn được đến bao giờ? Nhưng cái trò vè văn nghệ văn gừng thì nó khích nhau ghê lắm! Anh Nhương hất hàm, ý ra hiệu cho tôi thể hiện cho bọn nó biết mặt. Ông này tính máu ăn thua quá. Tôi biết nó ở “trình” dưới nên cười xòe. Lão ấy chờ nó hát hết bài, đòi lại cây đàn hầm hầm vác đi, cứ như bảo tao đây cũng chơi tốt. Mày đã là cái gì?
Lệnh tiếp tục tiến công hướng trục lộ 1! Đổi lại, tiểu đoàn 6 đi trước, tiểu đoàn 4 đi sau. Đánh Ph’nom Penh à thủ trưởng ơi? Không biết! Cứ đi đi đã! Đi một lúc thì tiểu đoàn 6 đụng địch. Bọn Pốt trụ lại tại cái bờ đê cách thị xã khoảng 6km chặn quân hành tiến. Không nghe tiếng hỏa lực. Chỉ có tiếng đạn nhọn léc chéc trên đầu. Tiếng đề pa pháo 105mm ầm ầm sau lưng. Dừng khoảng 20 phút là đường lại thông.
Chiều tối dần. Tiếp tục hành quân thẳng tiến hướng tây. Lúc đi, lúc nghỉ mải miết. Bàn chân dần sưng phồng, mọng nước như bị bỏng. Đi nhón thì tức chân. Chọc vỡ ra thì rát. Phần da ngoài bong ra, trầy trật xót. Mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng lại đụng thằng đi trước vì buồn ngủ. Hễ có lệnh nghỉ giải lao là hạ ba lô nằm thẳng cẳng trên mặt lộ, ngủ ngay được. Đến khi bị đá dậy còn càu nhàu, tưởng là mình vừa mới ngả lưng xong. Khốn khổ nhất là hoả lực cối đại 4. Mỗi thằng một gánh đòn tre kẹp 8 quả cối 82. Thằng Văn râu đỏ đồng hương Hà Nội lặc lè với cái mâm đế cối. Tướng người đậm thấp, khoác cái mâm đế trông không khác gì con rùa. Bù trừ thôi mày! Lúc bộ binh xung phong thì chúng mày chỉ mỗi việc nằm sau, ung dung thả đạn.
Lúc đêm khuya lắm, không rõ là mấy giờ thấy bọn đằng trước chộn rộn hết lên. Có tiếng mõ bò, tiếng bánh xe lăn xiết cồng cộc kèm theo một mùi khét cháy lạ thường. Anh Thưởng hét:”Dân, dân đấy! Để cho họ đi!”. Trong ánh đèn pin loang loáng, đoàn dân bạn nhếch nhác tơi tả, cắm cúi trôi ngược chiều trong câm lặng. Tiếng xe lăn, tiếng mõ bò lốc cốc tụng kinh đêm trường xa dần, xa dần…
Toác toác_khùng khùng…Một loạt 12.8mm đỏ lừ bay sạt đầu từ bên phải đường. Chúng tôi lăn giạt hết sang sườn lộ. Chẳng biết ta hay địch, cứ tranh thủ ngủ cái đã. Trinh sát tiểu đoàn bắn AK bắt liên lạc theo lệnh tham mưu. Bọn kia vẫn “toác toác khùng khùng” vào đội hình. Anh Sơn hô bọn đại đội 4 giá súng 12.8mm bắn lại, nhưng bắn cao lên. Bên kia toác toác, bên này khùng khùng trao đổi mấy loạt thì thôi. Từ đó cả hai xuống giọng, dùng AK. Bên này bốn phát, bên kia ba phát và ngược lại như quy định. Quân ta rồi! Thông tin trung đoàn thông báo đó là quân sư đoàn 7. Bắn trao đổi mãi cho tới khi bọn tôi đi xa tít. Tiếng súng gọi bầy của đơn vị bạn nhỏ dần, nhỏ dần…
Đã đi bộ qua một đêm dài dường như vô tận…
Mãi gần trưa hôm sau mới có lệnh dừng lại, nấu cơm ăn rồi chờ xe của sư đoàn. Mặt lộ cao, ngó xuống hai dãy nhà sàn mái ngói xếp hàng hai bên đường. Trong lúc chờ cơm, trèo lên một căn nhà lục lọi, tôi thấy trong bao thóc đổ có mấy cuốn truyện của Duyên Anh bèn nhét vào ba lô. Chắc chủ nhân ngôi nhà này là Việt kiều, không biết còn sống hay đã chết? Nhắm mắt định ngủ một chút bù lại một đêm thức trắng. Nhưng không hiểu sao mắt cứ chong chong. Có lẽ do hưng phấn khi đặt chân đến một miền đất mới. Một số xe đang vượt qua chỗ bọn tôi nghỉ tạm trên mặt lộ. Trong các video clip sau này được xem, thấy có cảnh hành tiến của xe tăng trên đường. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng trên lộ 1, từ Chi Phu cho đến Neak Luong, trong khoảng từ ngày 03/01/79 đến 05/01/79, chúng tôi không thấy một đơn vị xe tăng nào đi cùng bộ binh cả.
Quá trưa đến chiều thì bắt đầu sốt ruột. Mãi không thấy xe sư đoàn đâu. Kiểu này lại hành quân bộ quá! Y như rằng lại có lệnh lên đường. Quá ít xe nên sư đoàn sẽ chuyển tăng bo dần từng đơn vị. Lại mải miết đi...Nhưng không thấy bết như đêm hôm qua nữa. Trong một chặng nghỉ, bỗng nhiên ai cũng ngẩng lên. Dường như có hàng trăm con diều sáo vô hình đang reo lên vu vu cùng một lúc trên đỉnh trời. Mãi lúc sau mới nghe phía đằng sau lưng, rộ lên một loạt đề pa như sấm ầm ì. Tiếng hú gió của đạn pháo 130mm đến nhanh hơn tiếng nổ đầu nòng. Đạn pháo bay qua đầu chúng tôi, nổ bên kia phà Niek Luong. Anh Sơn D trưởng bảo:” Kachiusa đi em!”. Thằng Chương Thanh Hóa đại đội 3, nhào đến cạnh tôi hát luôn. Đào vừa ra hoa, cành theo gió đưa vầng trăng tà. Ngoài dòng sông, màn sương trắng buông lững lờ. Tựa bến sông bóng ai in trong làn sương mờ. Cất lời ca, rằng Kachiusa đang chờ… Anh ấy mới có người yêu. Chị ấy tên Hà, là diễn viên múa đoàn ca nhạc Bông Sen thành phố Hồ Chí Minh. Và tất nhiên rất xinh. Chúng tôi hát với nhau, với phần đệm bộ dây là cây guitar lẻ loi, và bộ đồng là dàn hơi da diết đang hú ở trên đầu…
Mấy cái xe tấp đến đón chúng tôi. Tất cả leo ào lên thùng xe, duỗi đôi chân đã quá rã rời cho khoan khoái. Tôi ngồi ngó nghiêng cảnh vật thay đổi hai bên đường. Đồng ruộng tít tắp. Một dãy núi thấp xanh mờ bên phải đường, tô đẹp thêm cho cảnh chiều hôm. Đi trận mà như thế này quả là dễ chịu. Xe chạy chừng gần 1 tiếng, lắc lư trên đường đầy hố pháo. Một làn gió mát rượi đẫm hơi nước ào tới.
Hai dãy nhà bê tông bỏ hoang uốn cong theo thế mở bến phà. Những bức tường toang hoác. Mấy cây phượng tây cổ thụ um tùm che bóng. Gắt trong không gian mùi lá ngâm, mùi cá mắm, mùi khét lá quấn thuốc cò ke. Tôi biết bến phà này từ mấy năm trước, khi tô đỏ những tỉnh miền Nam được giải phóng từng ngày trên cái bản đồ.
Cuộc chiến đã cuốn chúng tôi đến đây, tới bờ sông này, trước khi đẻ chín nhánh Cửu long trên đất Việt. Chạy ào xuông dốc phà, khoả nước lên mặt. Mê Kông loang loáng chảy. Gió lồng lộng. Trên sông, đoàn tàu há mồm LCU chở quân lùi lũi ngược sóng. Hộ tống hai bên sườn là bốn chiếc khinh hạm loại nhỏ. Ba chiếc LCU khác cập bến thả cầu đón đơn vị sang sông. Thật là lạ, đến một thằng binh nhì như tôi cũng không thể hiều nổi vì sao nó không lợi dựng cái chiến hào thiên nhiên vĩ đại này để tổ chức phòng ngự? Chắc chắn sẽ gây không ít khó khăn cho quân ta.
Chiều ấy, đơn vị qua sông, dừng chân ngay trái bến phà, bờ hữu ngạn...
Nhập nhoạng tối, các đại đội bố trí gác xách xong xuôi. Đội hình tiểu đoàn co cụm chứ không bung rộng. Bến phà vẫn ầm ì tiếng máy tàu, tấp nập quân sang. Lính tráng hò nhau đi tắm sông ơi ới. Bờ nước đoạn này sâu, lội ra ngoài một chút là đến ngực. Nước lạnh và chảy khá xiết. Thật khoan khoái khi ba ngày mới được tắm. Tôi làm rơi cái bát sắt xuống sông khi đang vục nước rửa. Một bà già có mái tóc bạc ngắn, ngồi trên nhà sàn sát bờ sông trông thấy, vào lấy cho ngay một cái bát khác. Cái bát sứ men hoa xanh rất nhẹ và đẹp. Anh Ky cười, “ocun” (cám ơn) hộ tôi như một quý ông thứ thiệt. Trên các ô cửa đầu thang phum này, dân bạn ngồi, tò mò nhìn những anh lính Việt. Có vẻ như không thấy gia đình nào còn đầy đủ thành viên. Dăm đứa trẻ con sán lại. Chúng tôi trêu đùa với bọn trẻ trong ánh mắt thiện cảm của những người lớn. Bọn trẻ con, và cả giống chó nữa, có vẻ rất nhạy cảm với sự tốt bụng hay thân thiện...
Các đơn vị nổi lửa nấu cơm chiều ven sông. Dọc suốt đôi bờ, những bếp lửa của lính sáng bập bùng. Các bạn của tôi, nhất là các anh đã từng là lính chiến. Các anh nghĩ gì khi ngồi bên đống lửa, ở một bến sông xa nào đó lúc chiều hôm? Hẳn là nhớ đến bếp ấm quê nhà. Có riêng thêm một niềm kiêu hãnh phiêu du ngấm ngầm của người đi biền biệt vào nơi sinh tử. Cảm xúc vị nghĩa dấn thân ấy là có thật! Đó là cảm xúc lớn của sự hy sinh, của cái đẹp tâm hồn tiềm ẩn và rất con người. Hoàn toàn không phải tư tưởng tiểu tư sản như người ta tưởng tượng hay quy kết. Nhảm nhí, phi nhân tính hết sức! Ở nhà, trong bữa cơm tối mẹ nhắc tên anh. Mẹ sợ chiến tranh, Mẹ không bao giờ muốn anh đi mất. Còn anh thì đốt lửa ngồi đây, trên bờ sông này, hay trong rừng lạnh nơi xa nào đó… Anh không thuộc về gia đình nữa mà thuộc về đồng đội. Thuộc về những thằng áo trận te tua như anh, vác nặng như anh, lấm láp như anh, ghẻ lở hắc lào như anh… Cuộc đời anh, cuộc đời những thằng lính chiến bây giờ thuộc về nhau. Bất kể anh tình nguyện hay không tình nguyện. Cuộc chiến anh theo đuổi là chính nghĩa, anh sẽ trở thành anh hùng. Là phi nghĩa, anh cũng sẽ là một kẻ thù đáng trọng, khi vẫn còn trong anh những thuộc tính của con người như thế.
Tất nhiên, bờ sông đêm hôm đó thì tôi không nghĩ như thế đâu! Kẻo các anh lại chửi tôi là đồ xét lại. Tôi chỉ thấy những đống lửa bên kia sông nhấp nháy mãi, cho đến khi mắt díp lại. Ánh lửa ấm áp trong sương, như khẳng định đích đến của hành trình. Giấc ngủ chóng đến, thật sâu và thanh thản.
Ngày 06/01/79, ai cũng yên trí rằng sẽ tiến dọc lộ 1 vào Ph’nom Penh thì trung đoàn lại lệnh xuống cho tiểu đoàn 4 xuôi cặp bờ Mekong truy quét địch. Quả là thất vọng, nhưng lệnh là lệnh. Từ Neak Lương, đơn vị ngoặt theo hướng nam, hành quân trên con đường đất dọc bờ sông. Hai bên đường, vú sữa rợp bóng, toàn những cây to, lúc lỉu quả. Khu vực các phum này bắt đầu gặp nhiều dân bạn. Họ đứng trên sàn nhà, nhìn đoàn quân đi. Không vồ vập cũng chẳng sợ sệt. Cán bộ dân vận cùng trinh sát hỏi thăm một cụ già về tình hình địch. Ông cụ cười nhe lợi: “Ruột tằng o hơi!” (chạy hết sạch rồi!). Đi một thôi nữa thì hết phum. Địa hình hai bên lau mọc um tùm cao quá đầu người. Tiếp tục đi tản ra, sẵn sàng chiến đấu.
Được khoảng dăm sáu cây số thì rẽ ngang về hướng tây. Một con đê lớn xuyên qua một cái trảng chó ngáp, song song với một con mương. Đoạn cuối con đê, chúng tôi vào một nông trường lớn. Một cái nhà xây lợp ngói đỏ, có lẽ là hội trường. Cạnh đó không xa cái nhà ăn tập thể lợp lá thốt nốt rộng mênh mông. Mấy cái nồi gang to đùng chúng nó bắn thủng hết đáy, chắc không để cho ta sử dụng được./div>
Bọn này đúng là thực hiện tốt việc tiêu thổ kháng chiến. Các dãy nhà sàn nhỏ đứng cách nhau đều tăm tắp, xen giữa các hàng đu đủ. Thấy cái kẻng đầu nhà ăn, Thằng Cầm anh nuôi nghịch gõ mấy tiếng. Gà nghe kẻng bỗng nhiên ở đâu đổ về đông nghịt. Giữa ban ngày ban mặt, không có vật che khuất nên thèm rỏ dãi nhưng không đứa nào dám ho he. Anh Nhương đi cùng tiểu đoàn, nhìn đám gà cứ như nhìn thấy kẻ thù giai cấp, nuốt nước bọt ừng ực. Thỉnh thoảng lại liếc anh Thưởng chính trị viên.
Trưa hôm ấy, chúng tôi hạ trại nghỉ nấu cơm ngay tại nông trang. Thực đơn bữa trưa gồm cá khô mang từ bên nước sang và món gà “ngó” trứ danh ấy. Mâm tiểu đoàn cũng cá khô như lính. Nhưng có thêm chút me thằng Điệp liên lạc hái về dầm vào cho dịu vị. Bố Nhương vẫn còn hậm hực, quay sang kháy liên lạc tiểu đoàn: Điệp! Me này mày cũng ém mang từ nước sang đấy à?
Sau này thằng Căn, lính C1 kể lại là tiểu đoàn nhịn nhưng lính không nhịn được. Trung đội nó vồ được hai con, bóp chết vặt lông nấu nồi cháo gà. Khi tống vào nồi, đang đun thì anh Síu chính trị viên đại đội đi đến hỏi chúng mày nấu gì? Trả lời rằng bọn em đun nước. Anh ấy nấn ná cố tình ngồi lại một tí thì nồi cháo sôi. Cái chân gà co lên đẩy vung bật ra. Anh Síu hầm hầm không nói không rằng, bốc nắm cát ném vào nồi rồi bỏ đi. Giời đánh còn tránh miếng ăn. Khương khàn B trưởng tức nghẹn họng. Lính trung đội lầm bầm chửi vụng, tính đòi xử ngầm khi lâm trận. Rất may là chúng nó ức quá thì nghĩ càn thế thôi. Điều đó dần nguôi nhưng ác cảm lính nuôi vẫn còn nguyên đó. Quả là một chính trị viên gương mẫu và tâm lý!
Buổi chiều hôm mùng 06/01, tiểu đoàn lại có lệnh quay lại bến phà. Gần về đến chỗ cũ thì có lệnh dừng, nghỉ đêm tại bờ sông. Lúc này các đại đội đóng gần nhau lắm. Trung đội thông tin gom đủ về tiểu đoàn bộ cả vô tuyến, hữu tuyến, truyền đạt. Gần hai chục đứa chiếm cứ cái nhà nổi trên sông. Đáy ghép bằng các thùng phuy. Mặt làm bằng các tấm ván thành một cái sàn rộng bồng bềnh. Gió sông ban đêm thổi lạnh, phải nằm sát nhau mới ấm.
Những tưởng yên vị được vài ngày thì hôm sau, ngày 07/01/79, lại có lệnh hành quân tác chiến vào đúng cái nông trang có trại gà cũ. Cha con lục đục lên đường lộn lại. Địch vẫn chẳng thấy đâu. Lính tráng vào đến cái hội trường cũ, giở cơm nắm ra ăn trưa thì lại có lệnh quay ra. Nắng mùa khô ngây ngất hoa hết cả mắt. Trảng trống tếch mênh mông, đi mãi chẳng đến nổi rặng cây xanh dọc bờ sông.
Hai ngày liền, đi đi lại lại gần năm chục cây số dưới trời nắng gắt làm tôi bết bát. Ba lô trên lưng, cuộn dây trên vai, Ruột tượng gạo năm ký quàng cổ, cái máy điện thoại TA.130 của Mỹ trẹo sườn. Tôi với anh Ky còn chung nhau một khẩu AK Liên xô có cái tay cầm nhựa màu đen nữa. Lúc tôi vác đàn thì anh ấy vác súng. Lúc tôi vác súng thì đưa anh ấy cây đàn. Tôi tháo rời cái băng đạn kép (buộc tráo đầu) của khẩu AK, gạ cho một thằng lính đại 3. Nó đếch thèm vì cũng đang thở lặc lè. Rình lúc không có ai để ý, tôi quăng tõm cái hộp tiếp đạn ấy xuống mương nước. Khẩu súng từ đó lúc nào cũng chỉ có một hộp tiếp đạn duy nhất. Lão Ky nhìn thấy thế cũng thở dài lắc đầu mà không nói gì. Trong tình thế này, cây đàn trở thành thừa và vô duyên. Đã thế nó còn bị đứt mấy dây liền do các ông tai trâu nghịch phá. Đến cái phum bờ sông đầu tiên, tôi bảo anh Ky đưa cây đàn cho em. Anh ấy vừa đưa, “Bá Nha” thả ba lô, điên tiết nghiến răng phang thẳng cánh cây đàn thân yêu vào cái cột nhà sàn. Bum một tiếng vang động. Có cả tiếng echo ngân dây cuối cùng trước khi cây đàn thoát xác. Thùng đàn vỡ toang. Lão “Tử Kỳ” rên lên: Ơ ơ mẹ cái thằng này…! Lão ấy còn xót xa hơn tôi. Nhớ những buổi trưa nằm chốt. Anh Ky tỉ mẩn rút lõi đồng điện thoại, quấn chặt từng vòng quanh cái lõi dây inox bé tí căng trên mặt ván, chế tạo cho tôi cái dây Ré, dây Mi trầm bị đứt. Khi nhàn nhã trà thuốc, chỉ yêu cầu mỗi bài: rừng cây xanh lá muôn đóa hoa tươi mừng đón xuân về… Lần nào cũng như lần nào. Anh ấy người Thái trắng, quê huyện Thường Xuân, Thanh Hóa.
Nửa chiều, tham mưu tiểu đoàn thông báo Ph’nom Penh đã được giải phóng. Lính tráng ồ lên phấn khởi. Sống rồi! Sống rồi! Sắp được về nước rồi! Cả đoàn quân tan hết mệt nhọc, đi như bay về nơi đóng quân cũ tại gần bến phà. Trời bắt đầu tối dần. Trăng non nhấp nhóa trên lá vú sữa bóng loáng.
Ngày mùng 8/01/1979, cả đơn vị nao nức chờ đợi lệnh tiến quân về thủ đô. Cánh lính cũ được dịp ôn nghèo kể khổ. Thôi hết nhé những ngày mưa nằm chốt cầu Prasaut, ngã tư Nhà thương, giành giật với địch từng mét đường 24… Cán bộ đơn vị là lính trước năm 1975 còn sướng hơn nữa. Với suy nghĩ của các anh ấy, giải phóng Ph’nom Penh xong cũng giống như vừa giải phóng Sài gòn. Là hết chiến tranh, là im tiếng súng, là thành lập ủy ban quân quản thành phố một thời gian rồi rút về nước. Đài bán dẫn của cán bộ tiểu đoàn oang oang mở hết volume. Đại loại: Các lực lượng nổi dậy của chính phủ cách mạng nhân dân Campuchia đã giải phóng hoàn toàn thủ đô Ph’nom Penh, đập tan chế độ Pôn Pốt_Iêng Sary tàn bạo… Trong khi “các lực lượng nổi dậy” này thì vẫn đang ngồi đây, bu xung quanh cái đài, uống ca trà tàn và mong chờ xe đón.
Riêng tôi thì tưởng tượng ra cái cảnh lễ mừng trong Ngày Chiến thắng. Trung đoàn sẽ tiến vào thủ đô trên những chiếc xe thiết giáp đầy bùn đất. Lá Quân kỳ ám đen khói súng và lỗ chỗ vết đạn sẽ phủ bóng trên những gương mặt kiêu dũng của lính binh đoàn. Chúng tôi sẽ mỉm cười với nhân dân ra đón. Và nếu như có cô gái nào đó tặng hoa, thì tôi không hiểu có nên ôm hôn cô ấy không nhỉ? Như những nụ hôn không biên giới khi Hồng quân tiến vào Budapest đã được xem trên phim./div>
Thằng nào cũng cố chọn ra một bộ đồ tươm nhất, ngong ngóng tiếng xe. Nhưng chờ mãi chẳng có tiếng xe nào. Hóa ra xe tăng - cái binh chủng thần tượng - tôi chỉ thấy trong viện Bảo tàng Quân đội, trong các bộ phim chiến thắng chứ chưa từng thấy nó xuất hiện trong các trận đánh cùng đơn vị. Lệnh trên cho đơn vị chúng tôi chốt tại chỗ cách bến phà 3km. Bố trí đội hình bảo vệ hướng nam bến vượt cho đến khi có lệnh mới.
Lúc ước được chốt thì phải đi rã cẳng. Lúc mong đi thì lại phải chốt. Trong tình thế thủ đô kẻ địch đã thất thủ, những người lính chốt còn biết làm gì? Chúng tôi không đào hầm phòng ngự. Thậm chí ban đêm, trung đội thông tin còn bỏ gác. Ngày ngày, học lại các điều quy định khi giúp nhân dân nước bạn làm nghĩa vụ quốc tế. Chiều thì đi xa xa khỏi BCH tiểu đoàn, ném lựu đạn đánh cá. Quãng sông này có nhiều loại cá trông giống con cá dưng to, cá dầm đất mà không biết tên nó là con cá gì. Lại có cả những con cá giống con cá nóc mồm rộng hơn thân, hàm răng lởm chởm. Nó là cá nóc nước ngọt, một loài cá đáy sống độc thân rất hung dữ. Nghe dân nói của nợ này lúc thì là cá đực, lúc khác không thích thì lại làm cá cái - một loài cá lưỡng tính cộc cằn. Nó thường nằm sát đáy, phủ cát lên mình hoặc chui hốc ém kỹ. Lượn qua lượn lại chỗ phục của nó bất kể cá to hay cá bé, ngứa mắt là nó tấn công ngay. Đôi khi nó táp chặt vào miếng bụng con cá bông lau to gấp cả chục lần nó. Dân đánh cá lôi được con bông lau lên bờ, được cả con cá nóc bám dính ngay bụng. Nhưng bất kể, cứ thảy trái “ục” phát là cá lộn trắng cả! Số cá chết trôi đi mất nhiều hơn số cá lính vớt được. Hề gì, khi đó chỉ là trò nghịch ngợm, tiêu khiển những khi đi tắm.
Anh Thào tiểu đoàn phó vần đâu đó được quả H.12 của địch. Anh ấy đặt chúc mũi nó xuống mặt nước, đấu dây điện rồi lấy pin của bọn thông tin gí điểm hỏa. Trái H.12 hú hụt một tiếng thở dài ghê người rồi phóng tọt xuống nước. Một vệt bong bóng sôi theo cho đến giữa sông. Trái hỏa tiễn ngóc đầu, bay vọt khỏi mặt nước chếch lên không, rú lên rồi bay mất tăm tích…Một số đứa khác thì ra dân xin vú sữa, mang về hàng mũ. Nhựa vú sữa dính răng dính mép cả ngày. Các lão lính giải phóng đời 75 vừa mút trái, vừa kể chuyện lính tẩy bậy bạ. Rằng hai má con nhà kia có sạp buôn vú sữa. Chú bộ đội đến tán con gái bả, mới luồn tay kiểm tra đồ tam bảo. Cô con gái kêu toáng: ” Má, má! Chú đội nắn dzú con nè! Má ở gian trong mắng vọng ra:” Thì chú chọn mua thì phải cho chú nắn chớ bộ!”. Cô con gái phản ứng:” Nhưng ảnh cứ nắn bóp hoài! ****…thấy mồ!”.
Tôi lật đi lật lại cái lá vú sữa trong tay, nhớ về bài văn đã học tả giống cây này. Đâu như viết rằng mặt trên lá vú sữa màu xanh thẫm, bóng loáng. Mặt dưới lá vàng mịn, như nước phù sa của dòng sông Cửu Long đắp bồi nước Việt… Với riêng tôi, sông nước Mekong tuổi trẻ đầu đời là một dòng sông trong vắt, với đôi bờ dốc, dựng bời bời lau trắng. Hoa lau tung trời xơ xác trong gió chướng mùa khô.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lính Tây Nam
Trung Sĩ
Lính Tây Nam - Trung Sĩ
https://isach.info/story.php?story=linh_tay_nam__trung_si