Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Vĩnh Cửu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
H
ọ rẽ vào một góc ngoặc ở cuối sảnh và hắn ta kia rồi, con chuột trong lồng, chí ít trong suy nghĩ của Decker là thế. Nhưng như vậy là chưa đủ. Anh cần phải khẳng định chắc chắn.
Brimmer nhìn Decker và sau đó là Leopold.
“Anh ta đây. Tôi có thể cho anh mười lăm phút, tối đa.”
“Tôi chỉ cần thế thôi,” Decker đáp.
Ở đó có một người canh tù, lại là một người nữa mà Decker khôg biết. Mười lăm năm làm thanh tra, anh không giao thiệp gì nhiều với hội cảnh sát mặc cảnh phục.
“Làm ơn mở cửa đi ạ,” Brimmer nói với người canh tù.
Chìa khóa rút ra và cánh cửa trượt ra sau. Decker tiến vào trong buồng giam và cúi đầu nhìn chăm chăm vào người đàn ông, lúc này đang ngồi co ro như một con mèo trên chiếc giường tầng.
Brimmer nói, “ Mười lăm phút thôi, được chứ?”
Decker gật đầu nhưng không nhìn cô. Tiếng gót giày của cô lọc cọc rời đi. Decker chờ cho tới khi người canh tù quay lại chỗ bàn làm việc của mình ở cuối hành lang trước khi anh tiến lên trước và dành toàn bộ sự tập trrung vào gã tù nhân.
Sebastian Leopold không to lớn như trong suy nghĩ của anh qua lời miêu tả của Lancaster.
Hoặc có khi mình do đã phát phì hơn rất nhiều.
Họ đã thay cho hắn ta bộ áo liền quần màu da cam của tù nhân. Hai tay và hai chân của hắn dều bị còng, và một sợi xích quấn quanh eo gắn chặt vào tường. Thật tiếc làm sao, bởi nếu hắn định tìm cách tấn công Decker, Decker có thể cứ thế mà giết chết hắn với lý do tự vệ.
Cái đầu của hắn quay sang nhìn Decker và anh đã chuẩn bị tâm lý để tên Leopold này nhận mặt anh. Nhưng hắn không có vẻ gì là nhận ra anh cả. Thật kì lạ, bởi vì theo như lời anh được nghe kể, anh làm cho gã này bất mãn khủng khiếp lắm đến mức hắn trả thù bằng cách sát hại cả gia đình của Decker.
Hai con mắt đỏ ngầu, hai con ngươi giãn căng. Decker đoán cảnh sát đã đưa hắn đi xét nghiệm chất gây nghiện, bắt hắn tiểu vào một cái chai, lấy mẫu nước bọt để xét nghiệm ADN và kiểm tra hơi thở để xác định nồng độ cồn trong máu. Bộ áo liền quần là đồ ngắn tay thế nên hai cẳng tay của hắn ta để hở. Trên cánh tay phải của hắn có một hình xăm hai con cá heo. Đó là một điểm đáng chú ý.
Có cả dấu vết tiêm thuốc. Và trông mấy vết đó tương đối mới. Anh tự hỏi không biết gã này có làm một liều trước khi tung tăng lướt vào đây và nhận tội sát hại ba người hay không. Phải có chút chất kích thích trong người mới dám làm một việc như thế, Decker nghĩ.
Một đoạn đầu ngón tay bên tay trái của hắn đã bị cụt, bị cắt mất đốt đầu tiên. Trên mặt hắn có một vết sẹo. Cái mũi vẹo của hắn bị lệch sang trái khoảng 10 độ. Hai bàn tay chai sạn gồ ghề và trông rất khỏe mạnh. Hắn đã từng làm công việc chân tay.
Liệu đó có phải là đôi bàn tay đã tướt đoạt Molly khỏi mình không?
“Anh Leopold?” anh nói.
Leopold tiếp tục hướng mắt vào anh nhưng không thực sự nhìn thấy được gì. Hoặc chí ít là Decker cảm thấy như vậy.
Hắn vẫn không nhận mặt anh. Và sau khi cắt tỉa râu và tóc, trông Decker bây giờ đã gần giống hơn với anh chàng cảnh sát của mười bảy tháng trước đây, khi anh được cho là đã gây bất mãn cho Leopold tại cửa hàng 7-Eleven.
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt của gã này và bắt đầu tua máy ghi hình trong đầu. Hết khung hình này đến khung hình khác lướt qua trong tâm trí anh, quay lại chính xác vào khoảng thời gian được cho là anh đã chạm mặt với gã này. Ngày giờ đó hiện lên trong đầu anh gần gũi như thể nó đang ở ngay trước mắt anh. Một tháng trước vụ giết người, theo lời Lancaster đã nói. Decker đã cộng thêm một tuần cả trước và sau ngày đó để chắc chắn hơn.
Máy ghi hình của anh tua o o và những khung hình lướt qua theo giờ, rồi theo phút. Decker đã ghé qua cửa hàng 7-Eleven ba lần trong khoảng thời gian đó.
Sebastian Leopold hoàn toàn không có mặt trong trí nhớ của anh.
Decker tắt đầu máy ghi hình trong đầu đi và ngồi xuống chiếc ghế được gắn chặt vào tường.
“Anh Leopold,” anh nói bằng một giọng nhỏ nhẹ. “Anh có nhận ra tôi không?”
Leopold có vẻ là đang nghe nhưng không thực sự nghe thấy gì.
“Anh có nhận ra tôi không?”
Leopold lắc đầu.
Hắn di chuyển hai tay phía trước mặt theo một cách rất kì cục. Decker quan sát hình thù chính xác mà gã này đang cố vẽ.
“Anh cần một luật sư,” Decker nói, và anh vỗ vỗ tay lên cái cặp táp.
Leopold dừng chuyển động tay và gật đầu trước lời này.
Decker lấy tập giấy và cây bút ra.
“Anh nói tôi nghe đã có chuyện gì xảy ra tôi hôm đó được chứ?”
“Tại sao?”
Giọng nói đột nhiên có một sắc thái kín đáo khiến Decker cũng hơi bất ngờ. Anh đã thẩm vấn rất nhiều tù nhân, nhiều bị cáo. Rất nhiều tên đần như cục đất và thừa nhận phạm tội vì những lý do còn ngu ngốc hơn bản thân chúng. Nhưng một số thông minh hơn nhiều so với những gì chúng thể hiện. Và có thể Leopold là một trong số đó.
“Anh cần luật sư bào chữa. Anh đã thú nhận sát hại ba người.”
“Tôi có tội. Là tôi đã làm.”
“Anh vẫn cần người đại diện pháp luật.”
“Tại sao?”
“Đó là cách mà hệ thống pháp luật hoạt động. Do đó tôi cần biết các thông tin.”
“Họ sẽ xử tử tôi.” Giọng nói này là của một đứa trẻ đang thú nhận hình phạt chờ đợi nó. Gã tù nhân khó gần đã biến thành một đứa trẻ con. Decker tự hỏi không biết đó có phải là do thuốc phiện đang khiến hắn thành ra thế này không, khiến dòng suy nghĩ của hắn nhảy lung tung như bắn bi.
“Đó là điều mà anh muốn sao?”
“Tôi có quyết định được đâu.”
“Anh nói đúng. Phần lớn do thẩm phán và bồi thẩm đoàn quyết định. Nhưng anh vẫn có thể can thiệp được. Vậy nên, anh có muốn kể tôi nghe đã có chuyện gì xảy ra không?”
Decker kiểm tra đồng hồ. Bốn phút đã trôi qua. Và bất kì lúc nào cũng có thể có một ai đó biết anh đi ngang qua đây. Anh quay người để lưng hướng ra cửa buồng giam.
“Tôi đã giết họ,” Leopold nói ngắn gọn. Lúc này hắn đang nhìn Decker chết trân, và Decker đang cố tìm kiếm trong mắt gã bất kì một dấu hiệu nào cho thấy gã nhận ra anh. Nếu nhìn thấy dấu hiệu đó, anh sẽ làm gì đây? Siết cổ gã như cái cách mà có thể là hắn đã làm với con gái anh hay sao?
Leopold lại bắt đầu cử động hai bàn tay. Hắn trông như người chỉ huy đang chỉ đạo cho một dàn nhạc không tồn tại. Decker nhìn theo trong vài giây, rồi tập trung trở lại.
“Và tại sao anh lại làm thế?”
“Gã đó làm tôi bực.”
“Gã nào?”
“Gã đó đó. Cái gã sống ở đó.”
“Hắn làm anh bực thế nào?”
“Chỉ là làm tôi bực thôi.”
“Nhưng bằng cách nào?”
“Không tôn trọng tôi gì cả.”
“Anh làm việc ở đó hả? Hay là một khách mua hàng ở đó? Ở cửa hàng 7-Eleven trên đường DeSalle sao?”
Leopold bỏ qua những câu hỏi này và nói, “Ừm, tôi xử được hắn rồi, chẳng phải sao?”
“Bằng cách nào?”
“Giết người nhà hắn.”
“Không, ý tôi là làm sao anh biết hắn sống ở đâu?”
“Đi theo hắn.”
“Bằng cách nào?”
Giờ thì trong ánh mắt của gã hiện lên sự cảnh giác mà trước đó Decker không nhìn thấy.
“Việc đéo gì phải kể với anh. Anh là cảnh sát đúng không? Đang định lừa tôi à?”
“Anh đã nhận tội rồi, anh Leopold ạ. Còn gì mà phải lừa nữa chứ. Anh hiểu chứ?”
Leopold chớp mắt và xoa xoa cổ. “Ờ, tôi nghĩ là tôi hiểu.”
“Và không, tôi không phải cảnh sát. Vậy là anh đi theo anh ta. Bằng cách nào?”
“Ý anh là sao, cách nào là cách nào?”
“Ô tô, đi bộ, hay xe đạp?”
“Làm chó gì có xe đạp.”
“Vậy là bằng ô tô à?”
“Nếu đã chả có xe đạp thì lấy quái đâu ra ô tô.”
“Vậy là đi bộ rồi?”
Leopold chầm chậm gật đầu và rồi quan sát Decker chằm chằm, có lẽ là để xem phản ứng của anh trước câu trả lời này.
Decker ghi chép gì đó xuống cuốn sổ. Anh lau giọt mồ hôi trên lông mày mặc dù buồng giam dưới tầng hầm khá lạnh. Nếu anh bị phát hiện đang ở trong này, chính anh có thể sẽ phải ngồi tù. Và thật sự anh không thích nói chuyện với người khác, thế nên cuộc trò chuyện càng vắn tắt càng tốt. Nhưng anh phải làm việc này. Đây có thể là cơ hội duy nhất của anh.
“Vậy là anh tìm ra được ‘gã đó’ sống ở đâu và lên kế hoạch sát hại người nhà anh ta. Nhưng anh đã chờ đâu đó những một tháng liền. Tại sao lại thế?”
“Ai nói tôi đã chờ một tháng?”
“Đó là những gì anh khai với cảnh sát.”
Leopold co người ngồi xổm một góc, con chuột đang tìm chỗ trốn giữa những kẽ hở. Chỉ có điều ở trong này chẳng có nơi nào để trốn.
“Được rồi, đúng là thế. Tôi phải vạch ra kế hoạch chứ. Quan sát chỗ đó, kiểu như là phải xem bố trí các chỗ thế nào.”
Decker liếc nhìn hình xăm. “Anh đi lính hải quân khi nào thế?”
Hai mắt Leopold bừng sáng trong giây lát. “Ai bảo tôi từng đi lính?”
Decker chỉ tay vào hình xăm. “Hai con cá heo. Thủy thủ thường xăm hình này. Anh xăm nó ở đây để không bị lộ vì đã có tay áo đồng phục che kín, theo quy định.”
Leopold đưa mắt nhìn xuống hình xăm như thể nó đã phản bội lại hắn.
“Tôi không có đi lính hải quân.”
“Vậy là anh nắm được bố trí của căn nhà và rồi đêm ấy đã đi tới đó. Kể chi tiết tôi nghe đi.”
Decker liếc nhìn phía sau khi nghe thấy tiếng động. Nhưng đó chỉ là người canh tù đang đi dọc hành lang. Anh lau thêm một giọt mồ hôi nữa nhỏ trên má.
“Kể chi tiết anh nghe á?” Leopold lặp lại.
“Từ lúc anh đến đó cho tới lúc anh rời đi. Hãy bắt đầu kể xem anh đến đó bằng cách nào.”
“Đi bộ.”
“Địa chỉ nhà ở đâu?”
Leopold chần chừ. “Đó là một căn nhà hai tầng, ốp ván ngoài màu vàng, nhà để xe bên cạnh.”
“Anh vào trong nhà bằng cách nào?”
“Cửa lưới bên ngách đi vào bếp.”
“Còn nhớ chi tiết nào của căn phòng không?”
“Có cái bếp thôi mà, trời ơi. Bếp này, máy rửa bát này, bàn và ghế này.”
“Còn nhớ tường sơn màu gì không?”
“Không.”
Decker lại liếc nhìn đồng hồ lần nữa. Anh cần phải đẩy nhanh tiến độ, và nỗi bồn chồn khi có mặt ở đây trong anh đang tăng dần theo từng giây.
“Anh đã giết ai đầu tiên?”
“Gã đó. Cứ nghĩ đó là thằng đã chọc mình. Nhưng té ra là không phải.”
“Sao anh biết là không đúng người?”
“Ảnh trên báo. Sau này mới biết.”
“Kể tiếp đi.”
“Hắn đang ngồi ở bàn ăn. Đang uống bia.”
“Sao anh biết?”
Leopold ngước mắt nhìn, rõ ràng là đang rất khó chịu. “Sao cứ hỏi tôi tại sao mãi thế?”
“Bởi vì cảnh sát cũng sẽ hỏi thế. Tòa sẽ hỏi thế. Bồi thẩm đoàn sẽ muốn biết những chi tiết này.”
“Chết tiệt, tôi nhận tội rồi còn gì.”
“Họ vẫn có thể đưa anh ra xét xử.”
Trông Leopold có vẻ sửng sốt trước điều này. “Tại sao?”
“Để làm màu cho bọn họ. Sao anh biết là anh ta đang uống bia?”
“Có chai bia trên bàn.”
“Anh giết anh ta như thế nào? Anh ta to cao hơn anh rất nhiều.”
“Hắn say mà. Tôi lấy dao của mình và cắt cổ hắn, ngay đây này.” Hắn chỉ tay lên cổ mình.
“Anh ta được phát hiện ở phòng bên cạnh.”
“Phải, phải, đúng là thế. Nhưng, nghe này, hắn bò vào trong đó, sau khi tôi đã cắt cổ. Máu hắn phun ra. Sau đó hắn, thật tình, hắn không cử động nữa.”
“Anh ta có gây ra tiếng động gì không?”
Leopold nói, “Có, nhưng không to tát gì.” Hắn lại chỉ tay lên cổ. “Cắt ở đây này. Không gây ồn ào gì được nhiều.”
“Còn nhớ anh ta mặc gì không?”
Leopold ngây người nhìn anh. “Lâu lắm rồi. Quần à? Hay sơmi nhỉ?”
“Sau đó rồi sao?”
“Biết hắn có người nhà. Đi giết nốt.”
“Kể chi tiết đi nào,” Decker bình tĩnh nói, mặc dù trong lòng anh cảm xúc hoàn toàn trái ngược. Tim anh đang đập rất nhanh đến mức anh có thể cảm nhận được nhịp đập trong từng bộ phận của cơ thể anh, như thể có hàng ngàn trái tim nhỏ đang đập điên cuồng khắp thân thể anh.
Sắp xong rồi, bình tĩnh nào Amos, hãy cố giữ bình tĩnh nào.
“Tôi đi lên tầng. Phòng đầu tiên ở, ở -”
“Bên trái à?” Decker gợi ý.
Leopold chỉ tay vào anh. “Đúng rồi. Bên trái.”
“Rồi?”
“Rồi tôi đi vào. Cô ta đang trong nhà tắm – không, cô ta trên giường. Đúng rồi, trên giường. Khá xinh xẻo. Cô ta mặc váy ngủ. Nhìn xuyên thấu luôn. Mẹ kiếp, con khốn đấy trong ngon lắm.”
Decker nắm chặt mép của chiếc ghế đang ngồi và giữ ánh mắt nhìn thẳng vào Leopold. Vợ của anh không bị cưỡng hiếp. Điều này đã được xác thực. Nhưng vợ anh còn bị một chuyện khác nữa.
“Vậy là đèn vẫn mở à?” Decker hỏi.
“Gì cơ?”
“Anh nói anh nhìn xuyên được qua váy ngủ của cô ta. Tôi cho thế tức là đèn vẫn sáng.”
Leopold trông mặt có vẻ không chắc chắn. “Không, tôi không nghĩ là đèn còn mở.”
“Rồi sau đó sao nữa?”
“Tôi lại gần sát cô ta.”
“Trong lúc cô ta vẫn đang nằm trên giường sao?”
Leopold cáu kỉnh nhìn anh. “Mẹ kiếp, có để tôi kể hét được không?”
“Xin lỗi, anh kể tiếp đi.”
“Tôi lấy súng. Tôi tì súng vào trán và bắn cô ta.”
“Súng loại nào?”
Leopold trả lời ngay tức khắc. “Mười một li. Súng của hãng Smith and Wesson.”
“Anh lấy súng ở đâu?”
“Ăn trộm của một gã.”
“Gã đó có tên không?”
Leopold chỉ nhún vai.
“Kể tiếp đi.”
Xa xa Decker nghe thấy tiếng cửa đang mở và tiếng bước chân đi qua đi lại. Có vẻ như một số cảnh sát đã từ chỗ trường cấp ba quay về.
“Thế là tôi bắn cô ta. Không, chờ đã. Cô ta có tỉnh giấc, nhận ra tôi ở đó. Cô ta ngồi dậy, cô ta bắt đầu la hét. Đúng rồi. Và tôi bắn cô ta. Rồi con khốn đó ngã xuống giường.”
“Ngã bẹp xuống sàn à? Cả người sao?”
Leopold nhìn anh vẻ cảnh giác. “Có thể còn một phần vướng trên giường. Chân hoặc tay hoặc gì đó.”
“Rồi sau đó sao nữa?”
Đây là điểm quan trọng. Một điểm không được lưu trong giấy tờ. Vết thương trên đầu không phải là vết thương duy nhất trên người Cassie. Điều đó đã được phát hiện khi giải phẫu tử thi.
Cô ấy không bị cưỡng hiếp. Nhưng phần ngoài bộ phận sinh dục của cô bị cắt xẻo.
“Biết hắn còn một đứa con gái. Tôi đi theo hành lang tới phòng con bé. Con bé đang ngủ.”
“Vậy là đã xong việc với người phụ nữ à. Không còn làm gì khác với cô ta nữa sao?”
Leopold trợn mắt lên nhìn anh chăm chăm. “Tôi đã kể những gì tôi đã làm. Tôi đã bắn cô ta. Chết tươi!”
“Được rồi.”
“Sau đó tôi đi dọc hành lang tới chỗ đứa con.”
“Chờ chút, tiếng nổ súng không đánh thức đứa con gái à?”
Leopold một lần nữa trông có vẻ lúng túng. “Tôi, không, không nghĩ vậy. Con bé đó đang ngủ.”
“Sau đó rồi sao?”
“Tôi kéo con bé ra khỏi giường.”
“Tại sao?”
“Cứ thế mà làm thôi. Lúc đó đầu óc đâu có nghĩ tỉnh táo đâu. Đưa nó vào trong nhà tắm.”
“Hỏi lại, tại sao? Không suy nghĩ tỉnh táo á?”
“Đúng thế. Có lẽ tôi phải đi đái và không muốn con bé đó chạy mất.”
“Anh có đái không?”
“Không nhớ.”
“Và con bé không hét lên khi nó thấy anh sao?”
“Không. Nó sợ quá, tôi đoán thế. Và... và tôi bảo con bé phải im lặng.”
“Rồi sao?”
“Rồi tôi siết cổ nó. Để tay quanh cổ nó và siết chặt như là -”
Decker giơ tay lên bảo hắn dừng lại. Anh nhìn sang hướng khác trong giây lát. Một màu xanh sáng chói làm anh lóa mắt. Màu sắc chói quá làm anh nghĩ có khi anh sẽ nôn mất. Cứ như thể như anh đang bị đè chết ngạt giữa màu xanh của ngọc bích.
“Này anh, anh ổn chứ?” Leopold hỏi với một sự quan tâm thực lòng hiện rõ trên gương mặt.
Trán Decker ướt đẫm mồ hôi. Anh chậm rãi lau khô. “Được rồi, anh đã giết con bé, sao đó sao nữa?”
Một lần nữa Leopold trông có vẻ không chắc chắn.
Decker nói, “Anh có làm gì với xác của nó không? Làm gì đó với quần áo của nó chẳng hạn.”
Leopold búng tay. “À đúng rồi,” hắn nói, mặt hắn bừng sáng như thể hắn vừa mới tìm được đáp án đúng trong lớp đại số. “Tôi dựng con bé ngồi lên bồn cầu và buộc nó lại, bằng một cái khỉ gì í.”
“Dây buộc áo choàng ngủ hả?” Decker gợi ý.
“Ờ phải, dây buộc áo choàng ngủ, quanh nó và cái bồn cầu.”
“Tại sao?”
Leopold chỉ nhìn anh chằm chằm. “Tại vì... tại vì lúc đó tôi nghĩ phải làm thế.”
“Anh rời đi như thế nào?”
“Tôi đi ra bằng đường tôi đi vào.”
“Anh có xe ô tô không?”
“Không, tôi đã kể là tôi đi bộ mà!”
“Có ai thấy anh không?”
“Không biết nữa.”
“Anh đã làm gì với khẩu súng?”
“Vứt đi.”
“Ở đâu?”
“Không nhớ.”
“Con dao?”
Leopold nhún vai. “Cũng thế.”
“Anh có kể cho ai những gì mình đã làm không?” Decker hỏi.
“Không, cho đến giờ.”
“Tại sao lại chờ đến giờ.”
Leopold lại nhún vai. “Họ sẽ thiêu tôi à?”
“Tiêm thuốc độc. Thiêu là sau.”
“Hả?”
“Dưới địa ngục.”
“À, ờ.” Leopold cười khúc khích giống như hắn nghĩ là Decker đang nói đùa. “Đùa vui đấy.”
“Vậy tại sao bây giờ lại ra thú tội?” Decker hỏi.
Leopold nói, “Còn thời điểm nào tốt hơn nữa đâu. Có còn gì nữa đâu.”
Decker nhìn thấy một cái bướu ở một bên cổ của Leopold. “Cái bướu đó là gì thế? Anh bị bệnh sao?”
Leopold vươn tay và rón rén chạm vào nó. “Chẳng có gì đâu?”
“Anh kiểm tra thử chưa?”
Leopold khịt mũi. “Ờ. Đi máy bay riêng đến khám bệnh ở Mayo Clinic1. Thanh toán bằng tiền mặt.”
1 Mayo Clinic là trung tâm y tế học thuật, tổ chức phi lợi nhuận được thành lập từ năm 1889. Nơi đây được xếp hạng là bệnh viện số 1 ở Mỹ về nhiều chuyên khoa hơn bất kì bệnh viện nào khác của Mỹ. Chi phí điều trị ở đây rất đắt đỏ.
Biết nói mỉa nữa cơ à. Thú vị đấy.
“Nếu từng đi lính hải quân, có thể anh được bảo hiểm y tế chứ.”
Leopold lắc đầu. “Bị tướt quân tịch.”
“Vậy là anh đã từng đi hải quân?”
“Đúng,” Leopold thừa nhận.
Âm thanh từ phía trên ngày một lớn hơn. Decker kiểm tra đồng hồ. Còn hai phút nữa và Brimmer có vẻ là kiểu người sẽ xuất hiện đúng giờ để hộ tống anh ra ngoài.
“Có gặp phải hậu chấn tâm lý gì không?”
“Có cái gì?”
“Vấn đề ở đâu? Trầm cảm? Do đi chiến đấu?”
“Tôi đã bao giờ ra trận đâu.”
“Vậy là anh chỉ là một thằng chó chết bệnh hoạn xóa sổ cả một gia đình chỉ bởi vì có ai đó làm anh bất mãn thôi sao?” Decker cố giữ giọng bình tĩnh.
Leopold cố gắng nở một nụ cười. “Tôi đoán thế. Tôi là cái thứ xấu xa mà, anh bạn. Luôn luôn là thế. Nếu mẹ tôi còn sống, bà sẽ kể cho anh nghe. Tôi chỉ là một thứ vứt đi. Cả đời này, tôi chỉ phá nát tất cả mọi thứ mà tôi từng động tay vào. Không có nói xạo đâu.”
“Và nếu chúng tôi kiểm tra hồ sơ quân nhân, sẽ tìm được kết quả anh từng ở hải quân với cái tên Sebastian Leopold?”
Leopold gật đầu, nhưng tỏ vẻ lơ đễnh, như thể hắn không thực sự đồng tình với điều nói trên.
Decker ghé sát lại gần. “Để tôi hỏi cho rõ nhé. Sebastian Leopold có phải là tên thật của anh không?”
“Một trong những tên tôi từng dùng.”
“Khai sinh hay mới gần đây?”
“Không phải khai sinh, không.”
“Vậy tại sao lại dùng cái tên đó, nếu đó không phải là tên của anh?”
“Tên họ thì có là gì đâu hả anh bạn? Chỉ là những chữ cái gắn vào với nhau thôi mà.”
Decker rút điện thoại ra và hướng nó vào Leopold, nói, “Cười lên nào.”
Anh chụp một bức ảnh của Leopold và sau đó cất điện thoại đi.
Sau đó anh lấy ra một cái bút và một tờ giấy. “Anh viết tên mình ra cho tôi nhé?”
“Tại sao?”
“Để lưu hồ sơ thôi.”
Leopold đón lấy cây bút và chậm rãi viết tên của mình.
Decker cầm lại tờ giấy và cây bút, đứng dậy và nói, “Tôi sẽ giữ liên lạc.”
Anh đi ra cửa và gọi người canh tù. Khi người đàn ông tới và mở cửa, Decker nói, “Theo tôi nhớ, đằng dưới kia có nhà vệ sinh phải không?” Anh chỉ hướng ngược lại với hướng lúc đi vào.
Người canh tù gật đầu. “Phải, phòng vệ sinh nam ở cửa ngoài cùng.”
Decker nhét tập giấy và cây bút trở vào trong cặp táp và nhanh chóng đi dọc hành lang hướng về phía nhà vệ sinh. Kế hoạch của anh bị thay đổi do những tiếng bước chân mà anh nghe thấy đang vang lên từ chỗ cầu thang. Nhiều hơn một người, nghĩa là Brimmer đã có tiếp viện. Nghĩa là họ biết đã có chuyện bất thường.
Decker đi qua cửa nhà vệ sinh và rẽ trái rồi rẽ phải và đi tới hành lang khác. Anh quen với bố trí ở nơi này hơn bất kì ai khác.
Ở phía cuối cùng của hành lang là một cánh cửa. Anh mở cửa và bước ra, đó là cửa bốc dỡ hàng hóa. Ở đó không có ai. Và chỉ có duy nhất một chiêc xe tải đang quay lưng vào với cửa dỡ hàng, cửa sau thùng xe để mở, bên trong thùng xe để trống.
Decker bước vội xuống bậc cầu thang cho đến khi đôi giày mới cóng và chật ních của anh chạm vào mặt đường. Anh rẽ trái chạy vào trong một con ngõ và phóng ra phố chính mười giây sau đó. Anh rẽ phải một lần nữa và sau đó là rẽ trái ở ngã tư tiếp theo. Ở đó có một cái khách sạn và một bến xe taxi.
Anh nói với người lái taxi đỗ đầu tiên, “Đi về hướng Bắc, hết năm đô thì thôi.”
Một lát sau, chiếc xe thả anh xuống đường. Anh đi bộ đến một bến xe bus, và sau hai chuyến xe anh đã quay lại Residence Inn. Khi bước xuống xe bus, anh đã trông thấy có hai chiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài phía trước nhà trọ, và một chiếc xe công vụ của phòng mà anh biết chủ nhân của nó không chỉ là một cảnh sát tuần tra.
Chết tiệt chưa!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Vĩnh Cửu
David Baldacci
Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_vinh_cuu__david_baldacci