Chương 9
oda Tatsuo rời bữa tiệc, chạy vào toilet, xả nước lạnh và rửa mặt. Tâm trạng ông đã dịu lại phần nào, nhưng gương mặt phản chiếu trong gương vẫn còn tái xanh.
Chỉ là tiệc nhậm chức của Giám đốc nhà cung cấp linh kiện xe hơi, chẳng quan trọng đến thế, Noda cùng Chủ tịch và Giám đốc điều hành mảng Kinh doanh Sukenobu chỉ định đến dự một lát rồi về, nhưng bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn hạng nhất, xa hoa thịnh soạn vượt quá mục đích của nó. Vì nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong ngành cũng đến, Chủ tịch bị kéo lại hỏi chuyện, cả Noda và Sukenobu dù muốn cũng không về được. Lâu rồi mới có dịp nên có rất nhiều đối tác bắt buộc phải tiếp chuyện. Đúng lúc này, Noda bắt đầu cảm thấy bất an. Hay nói đúng hơn, chính bởi tác động của thời điểm hiện tại, sự bất an trong Noda mới cơ hội bộc phát. Trong đầu tưởng tượng cảnh mình bị tấn công bởi một cơn hoảng loạn ngay tại đây, trước mặt bao nhiêu người trong ngành, Noda lạnh toát cả sống lưng, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm. Cứ thế này chẳng chóng thì chày cơn hoảng loạn cũng sẽ thật sự diễn ra. Noda vội vã rời khỏi bữa tiệc.
Từ ngày được Paprika phân tích giấc mơ đến giờ, cơn hoảng loạn của ông chưa một lần tái phát. Nhưng quá trình trị liệu chứng rối loạn lo âu của ông không đơn giản chỉ vì thế mà có thể kết thúc. Ví dụ như đêm nay, cũng giống như lần trước, có những khoảng thời gian và địa điểm nhất định làm dấy lên trong lòng ông nỗi lo sợ về nguy cơ một cơn hoảng loạn có thể bất ngờ bùng phát bất cứ lúc nào. Thuốc giúp giảm chứng lo âu Paprika kê cho ông cũng hết mất rồi.
Noda không muốn quay trở lại bữa tiệc nữa. Ông tới quầy lễ tân, báo với người nhân viên ông đã quen mặt rằng mình đang chuẩn bị ra về, nhận lấy túi giấy có ít quà kỷ niệm. Noda ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da màu đen bên ngoài lối vào phòng tiệc, hút điếu thuốc đợi Chủ tịch và Sukenobu. Ngoài sảnh thông thoáng, Noda cảm thấy thoải mái hơn.
Cuối cùng cũng được giải phóng, Chủ tịch bước ra ngoai. “Cậu Sukenobu vẫn chưa xong cơ à?”
“Ban nãy thấy Chủ tịch bên Aoyama Seiki tóm được anh ấy, rồi nói gì đó tôi cũng không rõ nữa.”
Chủ tịch ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện Noda. Ông là Chủ tịch thứ hai của công ty, hơn Noda những mười lăm tuổi nhưng nhìn vẫn trẻ trung, da dẻ hồng hào.
“À mà, người đó tên gì vậy? Giám đốc quản lý bên Teisan ấy.”
“Anh Segawa ạ?”
“Đúng rồi. Segawa”, Chủ tịch mỉm cười. “Cậu ta cũng đến nhỉ?”
“Vâng. Anh ta có đến.”
Dường như Chủ tịch cũng biết Segawa là một người cật lực phản đối việc sản xuất xe hơi không thải khí hại.
Segawa vừa nói chuyện với Sukenobu vừa bước ra khỏi bữa tiệc. Sukenobu cầm chiếc túi có quà lưu niệm, nhưng Segawa không lấy. Nghe nói anh ta luôn là người lưu lại bữa tiệc đến phút chót.
Sukenobu nhìn sang phía Noda và Chủ tịch, bộ dạng có vẻ hoảng hốt. Chủ tịch quay lưng lại phía bọn họ nên hai người đó không để ý. Bởi không nhận ra người ngồi đối diện Noda là ai, Segawa lững thững tiến lại phía Noda, dường như sắp sửa buông lời mỉa mai như mọi lần. Vóc dáng Segawa đẫy đà, béo rụt cả cổ.
“Chào anh Noda. Dạo gần đây không hay gặp anh ở mấy chỗ như này lắm nhỉ. Anh Koreeda buồn lắm đấy.”
Koreeda là tên một vị tai to mặt lớn trong Bộ Công nghiệp và Thương mại quốc tế Nhật Bản.
Segawa tỏ ra bất ngờ khi Chủ tịch quay đầu lại.
“Ôi Chủ tịch, anh sắp về rồi à. Vậy tôi xin phép.”
Chủ tịch cười nhẹ, nhìn theo Segawa bước về phía toilet.
“Xin lỗi đã để hai người phải đợi”, Sukenobu ngồi phịch xuống ghế bành, mồ hôi túa ra trên cái đầu hói bóng loáng của hắn ta. “Cậu Noda có vẻ biết rõ anh Segawa quá nhỉ.”
Noda chỉ cười trừ, thầm nghĩ chính Sukenobu mới là người nãy giờ toàn nói chuyện với Segawa. Có lẽ hắn ta cũng có chút bồn chồn vì sợ Chủ tịch phát hiện mình vừa rời bữa tiệc vừa nói chuyện thân mật với một người nắm nhiều quyền hành ở công ty đối thủ. Sukenobu vốn là kiểu đàn ông hay để ý những tiểu tiết tủn mủn. Chủ tịch cũng chỉ cười cho qua.
Mọi người nhất trí uống một ly ở quầy bar yên tĩnh trong khách sạn trước khi về nhà, rồi cùng nhau đi xuống quán bar dưới tầng hầm chỉ dành cho hội viên. Sukenobu là một trong số đó.
Ba người ngồi trong góc phòng, trò chuyện nơi quầy bar chẳng có ai ngoài họ. Cuối cùng lại chuyển sang chủ đề xe hơi vô hại với môi trường. Sukenobu bấy lâu nay cũng trợ giúp trong việc kinh doanh phân phối những chiếc xe hơi này.
Bỗng nhiên, Sukenobu bắt đầu phàn nàn về Nanba, rằng ban ngày ban mặt mà cũng phải nghe cậu ta than phiền hết cái nọ đến cái kia. Khiển trách hành vi trẻ con của Nanba cũng là một cách chỉ trích vòng vo gián tiếp hướng tới Noda, người luôn để mặc Nanba như thế. Noda cứ để Sukenobu luôn miệng nói, không lấy cớ hay biện hộ gì cả. Nếu làm vậy chắc chắn sẽ rơi ngay vào bẫy của Sukenobu. Noda như mở cờ trong bụng. Với những tình huống như thế này, Noda tự tin vào tài phản công vào lúc đối phương không ngờ tới nhất của mình.
Chủ tịch cũng không định bao che gì cho Nanba, ông nghe Sukenobu kể chuyện, thỉnh thoảng lại nói “Tệ quá nhỉ” ra chiều cảm thông. Đương nhiên biết rõ Chủ tịch không ưa gì Nanba nên Sukenobu mới không thèm cẩn trọng lời ăn tiếng nói như thế.
Bản thân Noda trưa nay cũng mới cãi nhau với Nanba. Noda đưa ra một thỏa hiệp nhỏ để tránh một thỏa hiệp lớn hơn, nhưng dẫu biết lý do là vậy rồi, Nanba vẫn không đồng ý. Chỉ có thể là vì cậu ta đang muốn chọc giận Noda mà thôi. Cuối cùng Noda cũng phát chán vì cuộc tranh luận của hai người chẳng đi đến đâu cả. Ông còn nghĩ, mình chiều cậu ta quá rồi, chiều đến mức Nanba bây giờ như đang muốn thử thách giới hạn chịu đựng của Noda vậy.
Dù thế, ông không muốn vào hùa với Sukenobu, bởi theo ông, một người sếp mà nói xấu nhân viên của mình sau lưng cũng chẳng ra gì. Vả lại, cấp trên có quyền định đoạt sự nghiệp của cấp dưới thì cần gì phải nói xấu sau lưng họ cơ chứ.
“Chủ tịch, thế còn cậu Kinichi ở phòng Phát triển thì sao?”, Noda tấn công Sukenobu một cách bất ngờ. Kinichi là cháu trai của Chủ tịch, tốt nghiệp khoa Kỹ sư của một trường đại học công lập, nhưng trước chạy chân bàn giấy cũng lâu rồi.
Chủ tịch vui mừng ra mặt. Ông đã nhắm chức Trưởng phòng Phát triển cho cháu mình từ lâu, nhưng vì có Nanba nên điều này thành ra bất khả thi.
“Ừ, đúng rồi đúng rồi, chẳng phải có cậu Kinichi đấy sao”, Sukenobu đột nhiên lớn giọng vì thoáng bối rối trước phát ngôn của Noda, đoạn quay sang lườm ông như thể muốn nói “Ghi điểm rồi đấy nhỉ”, nhưng ngay lập tức nhận thức được mình đang hành xử không đúng mực, hắn ta nhanh chóng biện hộ. “Không phải đâu, không phải tôi không để ý gì đến cậu Kinichi đâu.”
Vậy nhưng đến trong mơ Noda cũng không nghĩ thế, làm gì có chuyện Sukenobu lưu tâm gì đến cậu cháu trai ông Chủ tịch.
“Công bằng mà nói, cậu Nanba cũng có nhiều chiến tích đấy chứ”, Chủ tịch lựa lời nói. Dường như ông đang nghĩ thầm trong đầu, mình đã xuôi theo ý kiến của hai nhân vật quan trọng trong công ty rồi, bây giờ để họ tự nghĩ nữa là xong. Nhìn mặt Chủ tịch có vẻ hài lòng thỏa mãn.
“Thôi nào, bỏ qua chủ đề ấy đi, nhé”, Sukenobu cúi đầu trước Noda đầy ẩn ý.
Trên đường cao tốc về nhà, Noda nghĩ về Nanba. Dù đúng là có tài năng, nhưng cậu ta không phù hợp với vị trí quản lý. Chắc hẳn tự bản thân Nanba cũng nhận thức được điều đó. Hay là không nhỉ? Có khi cậu ta còn cho rằng nếu muốn mình hoàn toàn có thể trở thành Chủ tịch cũng nên.
Noda nhận ra mình không hề muốn bao bọc che chở Nanba, ngược lại với những kết luận ông đã rút ra từ việc phân tích giấc mơ của mình khi tới chỗ Paprika hôm nọ. Dù chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng ban nãy Noda đã chẳng hề do dự mà lợi dụng Nanba làm công cụ ghi điểm, chắc chắn cậu ta phải từ bỏ cái chức Trưởng phòng Phát triển kia thôi. Noda nghĩ, Nanba gieo nhân nào gặp quả nấy, nên ông không cảm thấy tội lỗi gì cả. Hơn nữa ông còn gạt đi trong đầu các cách tàn bạo hơn để đẩy Nanba ra khỏi vị trí của mình rồi.
Nanba là người có tự trọng cao, nếu bị thay đổi chức vụ chắc cũng không nổi xung lên rồi làm mấy chuyện điên rồ. Mà cậu ta cứng đầu cứng cổ như thế, chắc cũng chẳng thèm buồn bã thất vọng gì đâu. Noda lại chuyển sang nghĩ về Sukenobu. Hẳn lúc này hắn ta cũng đang nghĩ tới khoảnh khắc bị Noda nẫng tay trên chiến thuật đề bạt chức vụ của Nanba cho cháu trai ngài Chủ tịch. Vậy tiếp theo hắn còn nghĩ gì nữa? Noda nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý Sukenobu hướng về phía ông, có lẽ hắn đã nảy ra kế hoạch gì đó rồi. Nếu là hắn ta thì rất có khả năng.
Sao thế này? Noda vừa tự mình xác minh bản thân không cảm thấy mặc cảm tội lỗi gì đối với Nanba, thế mà tại sao ông lại thấy bất an đến nhường này? Noda sửng sốt trước cơn hoảng loạn ập đến bất ngờ. Ông cũng thường nghĩ tới Sukenobu thật nhưng mọi khi ông đâu cảm thấy bất an trước động thái của một người vốn dĩ ông vẫn khinh thường. Khi gặp mặt hay nói chuyện với Sukenobu, chưa bao giờ ông lo lắng về sự xuất hiện của cơn hoảng loạn. Thế nhưng nó đang thực sự ập đến.
Noda bắt đầu túa mồ hôi, tim đập nhanh hơn. Ông tự xoa dịu và thuyết phục bản thân rằng đây đơn thuần chỉ là chứng lo âu quá độ, đợi một lúc sẽ qua thôi, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, bởi cơn đau đến mức tưởng chừng như làm ông đột tử ngay tại chỗ đang thực sự hiện hữu và thổi bay hết mọi lý lẽ hay logic thông thường. Ông không tin tưởng tim mình khỏe mạnh hoàn toàn nữa. Có khả năng xuất huyết não cũng nên. Khi nghĩ đến việc mình có thể chết ngay trong chiếc xe limousine xa hoa này, nỗi khiếp đảm kinh hoàng tràn ngập tâm trí Noda. Biết đâu cảnh vật trên con đường về nhà rất đỗi thân quen đang lướt qua ô cửa kính và ánh đèn lập lòe trong những tòa nhà đô thị kia lại là những thứ cuối cùng ông nhìn thấy. Bỗng dưng Noda nghẹn lời, một xúc cảm hao hao nỗi nhớ dâng trào trong lòng ông, dường như cảnh vật ngoài kia là những thứ quý giá không thể nào thay thế được. Rồi ông lại bực mình vì những thứ đó, ngay cả khi ông chết đi rồi chắc chúng vẫn thản nhiên tồn tại như thế mà thôi. Thấm thía sự phi lý của cái chết, Noda bắt đầu khó thở và không tỉnh táo nổi nữa. Nguy rồi. Ông không thở được. Chỗ này cách xa căn hộ của Paprika quá, nhà đã ở ngay trước mặt rồi.
“Tôi, thấy, mệt, lắm”, ông cố gượng nói từng chữ một với tài xế. “Anh, đến nhà thì, gọi, người, nhà, giúp tôi, với.”
Phát hiện ra sự bất thường trong giọng nói của Noda, anh tài xế lo lắng đáp, “Được ạ.”
“Đừng, đừng nói, chuyện này, với ai”, nếu tiếp tục nói biết đâu chừng ông có thể đánh lạc hướng bản thân một chút. “Không được, nói, với ai, đâu đấy, xin, anh.”
“Tôi rõ rồi.”
Nằm trong khu dân cư cao cấp nổi danh từ mười năm trước, ngôi nhà của Noda lọt thỏm giữa những căn hộ khác. Dù chỉ là ngôi nhà một tầng rộng chưa đến một trăm tsubo đi chăng nữa, có nhà ở khu này đã là dấu hiệu của người có quyền thế trong xã hội. Người tài xế vội vã xuống xe, gọi người nhà của Noda qua hệ thống liên lạc nội bộ lắp ở cửa ra vào. Vài giây sau đó, vợ ông Ito và con trai Torao lao ra khỏi nhà.
“Mình bị đau ở đâu?”
Người tài xế và Torao dìu Noda vào phòng tiếp khách ngay cạnh sảnh. Noda không thể nói được gì, vật lộn cố gắng để hít thở. Vợ ông liên tục hỏi hết câu này đến câu khác.
“Mình không nói được à? Sao thế? Không thở được à? Mình ơi?”
Đặt Noda nằm xuống sofa, bà nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ông.
“Giờ em gọi bác sĩ Kuroi ngay đây.”
Nghe vợ nói vậy, Noda gắng hết sức bình sinh mấp máy môi. Vợ chồng nhà ông bác sĩ hình như ghen tị với gia cảnh nhà Noda, đã thế lại hay có thói ba hoa chuyện thiên hạ. Ông ta mà đến thì gay to.
“Đừng, có, gọi.”
“Nhưng mà…”
“Không, phải. Bệnh, tâm lý, thôi.”
“Mình bị bệnh tâm lý ư?”, vợ ông đang ngồi thụp lau mồ hôi trên trán cho chồng, nghe vậy liền lùi về phía một chút. “Tại sao mình không nói với em?”
“Thế phải làm sao bây giờ hả bố?”, Torao nói người tài xế đừng đi vội, quay lại hỏi.
Noda rút từ túi áo ngực trên bộ vest ra tấm danh thiếp Paprika đã chuẩn bị cho ông phòng khi có chuyện bất trắc. Trên đó có ghi số điện thoại của Paprika, “địa chỉ liên lạc trong trường hợp khẩn cấp”.
“Ôi, mình còn chuẩn bị cả những thứ thế này nữa sao”, vợ ông như thể sắp khóc tới nơi.
Torao ra chỗ yên tĩnh gọi điện thoại, nói địa chỉ nhà cho đối phương rồi quay trở lại.
“Giọng phụ nữ nghe máy, bảo sẽ cho người đến ngay lập tức.”
“Cho người đến” ư? Vậy không phải là Paprika sao? Có lẽ căn phòng đó cũng không phải do Paprika sở hữu. Noda vật vã hít vào thở ra, lồng ngực phập phồng và nghĩ về điều đó.
Thấy người tài xế đã không còn ở trong phòng nữa, Noda lại cố sức nói.
“Tài, xế, tài xế…”
“À, tài xế về rồi. Vẫn là xe limousine bình thường mình hay đi, nên công ty trả tiền xe mà đúng không?”
“Không. Bịt, miệng.”
“Tiền chứ gì? Con biết rồi!”, Torao đuổi theo người tài xế.
Một tiếng sau, Paprika mới tới nơi. Cơn hoảng loạn của Noda lúc ấy cũng đã qua.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ