Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kế Hoạch Mai Mối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Oan Gia Ngõ Hẹp
N
ếu trời cao cho bà mối thêm một cơ hội, cô nhất định sẽ xuyên về quá khứ, giữ lại bàn tay chuẩn bị gõ lên cửa phòng bên cạnh, ngậm ngùi nói với nọ: "Đừng gõ cửa!" Nếu phải thêm thời hạn vào sau câu nói ấy, Tô Tiểu Mộc hy vọng là – một trăm triệu năm!
Lúc này bà mối đã để hồn bay đi ngàn dặm. mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên với quần áo lộn xộn trong phòng mà khóe miệng giật giật. tư thế hiên ngang oai hùng ban nãy đã biến thành mây khói. Một lúc lâu sau, bà mối mới nặn ra được một nụ cười, miễn cưỡng kêu lên: "Trưởng phòng Liêu..." Cô ngàn tính vạn toán, nhưng không thể ngờ nổi, cuối cùng mình lại đích thân đi gõ cửa phòng ông trưởng phòng Liêu mà trước đó đã phải cố gắng né tránh. Hơn nữa, cảnh tượng trong phòng lại là như thế...
Trên người trưởng phòng Liêu đáng yêu, thân thiện, nhã nhặn, hiền lành... chỉ quây một cái khăn bông màu trắng, nhìn kiểu tóc hỗn loạn và vẻ mặt khó chịu, chẳng khó đoán ra ông ta đang muốn mở cửa mắng người. liếc vào trong phòng một chút, nét mặt, tư thế của cô mỹ nữ kia rất hay ho: "chỉ thấy hai cánh tay cô ta để trần, chăn mỏng che trước ngực, vẻ mặt hoảng hốt như chú nai con ai thấy cũng thương, đương nhiên còn thoáng nhìn được dáng người thướt tha, yêu kiều của cô ta.
Lúc này, hai kẻ trong phòng ngoài phòng đều cùng nhau hóa đá... mắt to nhìn mắt nhỏ. phá hỏng chuyện tốt đẹp của cấp trên, Tô Tiểu Mộc không muốn than trời oán đất nữa, mà chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi hiện trường. Nhưng hình như ông trời thấy tình cảnh này chưa đủ loạn, khi Tô Tiểu Mộc đang suy nghĩ hai chữ "bye bye" phát âm thế nào, phải chạy trốn theo đường nào thì lại có tiếng cửa mở. trước khi bà mối kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Hà Tịch: "Chuyện gì thế?"
Nghe thấy thế, bà mỗi thẫn thờ quay đầu lại, lại hận không thể chọc mù hai con mắt của mình thêm lần nữa. No, lại là hình ảnh mỹ nam cởi trần, chỉ quấn khăn tắm màu trắng. Tô Tiểu Mộc đỡ trán, đang muốn Hạ Hà Tịch về phòng thì con cáo họ Hạ đã nhìn qua chỗ cô đứng, thấy cảnh tượng trong phòng.
Trong chớp mắt, Hạ Hà Tịch kinh ngạc kêu lên: "Trưởng phòng Liêu?"
Vừa nghe thấy thế, bà mối tay còn đang đẩy Hạ Hà Tịch về phòng cũng ngẩn ngơ cả người: "Hai người quen nhau à?"
Trưởng phòng Liêu quả nhiên không hổ danh là lãnh đạo, năng lực phản ứng không ai bì kịp. Chưa tới một cái chớp mắt đã thể hiện bản lĩnh lãnh đạo, vừa cười rung cả đám mỡ trên bụng bia, vừa lên tiếng chào hỏi: "Ôi, đây không phải là Tổng giám đốc Hạ sao? cậu cũng đi nghỉ à?"
"Vâng" con cáo họ Hạ nhìn chăm chăm vào gương mặt đang đần ra của bà mối, lại nhìn sang trưởng phòng Liêu, thầm suy tính, rồi nở nụ cười: "Cuối tuần lên núi nghỉ ngơi, tiện thể đưa con nhóc này đi ngâm suối nước nóng." Còn chưa nói xong, anh đã khẽ kéo bà mối đứng lại gần mình, làm ra vẻ giật mình nghĩ ra điều gì đó: "À, còn chưa giới thiệu với trưởng phòng Liêu, đây là em gái tôi." Nói xong, Hạ Hà Tịch lại cố ý liếc qua đẹp đang vô cùng hoảng sợ trong phòng, nhếch môi nói: "Trưởng phòng Liêu cũng đưa con gái nuôi với ngâm suối nước nóng sao?"
Trưởng phòng Liêu nghe thấy vậy thì cười to: "Tổng giám đốc Hạ thông minh thật!"
Bà mối nghe xong thì im lặng. Đúng là cao thủ so chiêu khác hẳn với người thường, con cáo họ Hạ thật sự rất thông minh, ngầm giải vây cho trưởng phòng Liêu. Tô Tiểu Mộc đang thần người suy nghĩ thì lại thấy trên đầu mình nặng nặng, ngẩng lên thì thấy con cáo họ Hạ đang gác tay lên đầu mình: "Con nhóc này đang mơ mơ màng màng, chắc chắn là uống nhiều rượu rồi gõ cửa nhầm phòng. Nhưng con bé không nhớ dai, chỉ cần tỉnh rượu là quên hết."
Mắt trưởng phòng Liêu sáng lên, cười gian xảo: "thế thì tốt!"
"Vậy tôi đưa nó về trước, gặp lại sau nhé!"
"Tạm biệt."
Bà mối ngây thơ xông ra khỏi phòng rồi bị gã họ Hạ xách thẳng về phòng. Mãi tới khi nghe tiếng đóng cửa sau lưng, bà mối mới tỉnh lại, nắm tay thở dài: Thế giới này thật là loạn chết đi được!
---------------------------------Tôi là đường phân cách lộn xộn--------------------------------------------
Hạ Hà Tịch ăn mặc chỉnh tề, bước ra từ nhà tắm, bà mối đang biểu diễn hàng loạt động tác tự hai mình như đập đầu vào tường, gõ đầu xuống bàn, giật tóc...
Tên họ Hạ thấy thế không thèm ngăn lại, vừa nhìn bà mối biểu diễn vừa lấy khăn bông lau mái tóc còn ướt, hỏi: "Em biết trưởng phòng Liêu à?"
"Đúng!" bà mối vò mái tóc rối bù, trừng mắt nhìn Hạ Hà Tịch: "Ông ta là trưởng phòng bọn em, anh có hài lòng với đáp án này không hả?"
Con cáo họ Hạ nghe thấy thế thì khẽ nhíu mày, vẻ không vui khẽ lướt qua chân mày, nói: "Thế thì hơi phiền phức rồi."
Bà mối nhận ra giọng điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác, lửa giận ngùn ngụt, tức đến phát điên: "Chỉ đơn giản là hơi phiền phức thôi à? Anh có biết trưởng phòng Liêu nào đó đa nghi đáng ghét cỡ nào không hả? Anh có biết ông ta được công ty mẹ điều tới, đồng nghiệp của ông ta ở đó đánh trống khua chiêng tiễn ông ta đi như thế nào không hả? Anh có biết em đang phấn đấu để được thăng chức, sợ nhất là làm mếch lòng lại tiểu nhân này không hả? Còn nữa, anh có biết chuyện ông ta đang nuôi (xin hãy đọc thầm chữ này) con gái bị em nhìn thấy, em sẽ bị ông ta đì tới chết không? Thế mà anh chỉ bảo hơi – phiền – thôi!"
Nói xong, bà mối hít một hơi thật sâu, thấy Hạ Hà Tịch thản nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng từ từ cong lên: "Nãy là có hơi phiền, nhưng giờ có lẽ là phiền to thật rồi."
"Ý gì hả?"
Hạ Hà Tịch sờ cằm, nhếch mép nói: "Em nói rất hay, nhưng... anh quên nhắc em, lúc nãy em có thể nghe thấy tiếng động đó đó ấy ấy ở phòng bên, giờ có lẽ bọn họ cũng nghe thấy tiếng chửi của em."
Nghe xong, sắc mặt của Tô Tiểu Mộc xanh lét. Giờ thì cả sức xông lên bóp cổ cùng chết với Hạ Hà Tịch cũng không có. Bà mối đập đầu vào tường lần nữa, khóc không ra nước mắt: "Sao anh không nói sớm..."
Hạ Hà Tịch nhún vai: "Anh muốn nói mà, nhưng em có cho anh cơ hội đâu."
Lần này bà mối không đập đầu vào tường nữa, ngồi phịch lên giường: "Được, đã đến nước này rồi, nghỉ hết tuần này, thứ Hai em xin nghỉ việc luôn cho xong. Này, con cáo họ Hạ kia, chẳng lẽ bát tự của anh và em không hợp nhau thật? hay trời sinh ra anh là để khắc em? Rốt cuộc em đã đắc tội gì với anh mà anh cứ gieo vận xui cho em hết lần này tới lần khác thế? Sao từ lúc quen anh, em chưa gặp chuyện gì tốt hả?"
Tên họ Hạ nghe bà mối rên rỉ mãi thành quen, thế nên cũng chẳng cảm thấy gì, chỉ gãi gãi tai, thuận miệng đáp một câu: "Nghỉ việc cũng tốt chứ sao, có thể về nhà sinh con."
Vừa nói xong, hai người đều sững sờ. Một lát sau, bà mối mới khẽ hỏi: "Sinh con của ai?"
Hạ Hà Tịch ho khan hai tiếng, cười tới run cả vai: "Thuận miệng nói vậy thôi. Ai bảo lần nào cãi nhau với anh, em cũng như mấy bà vợ trong mấy bộ phim truyền hình về gia đình." Nói tới đây, con cáo họ Hạ ngượng ngập sờ mũi, mãi mới nói tiếp: "Này nhóc, ban nãy anh không cố ý ăn mặc như thế... Anh đang ở trong phòng tắm thì nghe bên ngoài có tiếng động lớn, sợ em xảy ra chuyện gì mới vội vàng xông ra."
Bà mối nghe vậy, trong đầu tự nhiên hiện lên bộ dạng khi nãy của gã họ Hạ. Tuy lúc ấy phần lớn sự chú ý của cô đặt trên tấm thân béo ú của trường phòng Liêu những vẫn nhìn thấy có giọt nước nhỏ từ trên tóc xuống bờ vai mạnh mẽ của con cáo họ Hạ, rồi lại chầm chậm lăn từ xương quai xanh xuống vòm ngực rắn chắc...
Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc theo bản năng bịt mũi lại, chỉ sợ ông anh máu cam mà bất ngờ xông ra, làm bại lộ hình tượng trong sáng, thuần khiết của cô. Mẹ ơi! Thật sự không thể nghĩ tiếp theo giọt nước ấy nữa...
Hạ Hà Tịch thấy bà mối căng thẳng lấy hai tay bịt mũi, cau mày hỏi: "Em lại chảy máu cam à?"
Bà mối lắc đầu.
Thấy cô bị ngạt tới mặt mày đỏ lựng, Hạ Hà Tịch đứng dậy, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Bỏ tay ra anh xem nào."
Thấy Hạ Hà Tịch bước lại gần, bà mối vội vàng nhảy ra xa. Khi xác định vẫn giữ khoảng cách an toàn giữa hai người rồi mới giơ hai tay lên xin hàng: "Anh đừng tới đây, em có chuyện nói với anh."
"Nói chuyện cần gì phải cách xa như thế?"
Bà mối gật đầu thật mạnh: "Cần chứ! Rất cần!" Con cáo họ Hạ lại gần một cái là ảnh hưởng ngay tới suy nghĩ của cô... Vận công hít một hơi thật sâu, Tô Tiểu Mộc sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một lần nữa rồi mới nhẹ nhàng nói: "Hạ Hà Tịch, em thấy chúng ta quen nhau hơn nửa năm nay cũng coi như bạn bè rồi. nhưng chắc anh hai em không kể rõ tình hình hiện nay của em cho anh, em cũng không nói rõ với anh trong chốc lát được. Dù sao nói bao nhiêu câu đi nữa cũng chỉ để tóm lại thành một câu thôi: chúng ta tuyệt đối, tuyệt đối không hợp! Nói cách khác, hiện tại, không có anh chàng nào hợp với em! Thế nên, từ lúc mới quen anh, em đã dốc sức làm bà mối cho anh. Anh không thích Châu tài nữ cũng không sao, em có thể giới thiệu cho anh cô gái tứ mười tám, mười chín, tới tận khi anh cưới mới thôi. Tóm lại là..."
Bà mối cúi đầu, chọc chọc hai ngón tay vào nhau. Cô tin người thông minh như gã họ Hạ, không cần cô nói thẳng anh cũng sẽ hiểu.
Nhưng không ngờ, bà mối còn đang ngẩn ngơ chốt câu thì đâu đó vang lên giọng điệu mỉa mai: "Nói xong chưa?"
"Nói... xong rồi."
"Tóm lại là thế nào? Em nói một đống câu lúc nãy, ý là anh thích em hả?"
"Hả?" Bà mối mồm chữ O, có chút bối rối.
Con cáo họ Hạ nhướn mày: "À... có phải em thấy anh lừa em lên núi Bất Thanh là có ý đồ quấy rối, muốn tỏ tình với em hả?" Hạ Hà Tịch ngừng một lát, che miệng cười, một lát sau mới nói tiếp: "Nhóc con, anh nói có ý với em lúc nào hả?"
"Hả?" chẳng lẽ lúc nãy Hạ Hà Tịch tắm trước, không phải ý đó sao?
Hạ Hà Tịch thấy vậy thì lắc đầu, cặp mắt cáo nheo lại: "Hiếm khi bà mối Tô tự mình đa tình thế." Nói rồi sải bước ra ngoài. Tô Tiểu Mộc vẫn còn đang đờ người ra, thấy thế bèn hỏi: "Anh đi đâu?"
Hạ Hà Tịch ngoái đầu lại, giơ tấm thẻ phòng trong tay lên: "Nhóc con, anh biết khách sạn chỉ con phòng cho thượng khách là vì lúc ăn cơm tối anh đã đi đặt phòng. Lúc nãy tắm ở phòng em. Ừm, anh chỉ muốn dùng hành động thực tế dọa em chút thôi, cảnh cáo em em lần sau đừng làm mối vì tiền nữa. đánh đòn cảnh cáo."
Nói xong thì tiếng đóng cửa cũng vang lên, chỉ còn bà mối ngơ ngẩn đứng đó. Lâu sau, Tô Tiểu Mộc tự xưng là quỷ kế đa mưu mới đột nhiên tỉnh ngộ. Cô lại bị con cáo họ Hạ đùa giỡn!
"Hạ - Hà - Tịch! Anh không chết tử tế được đâu!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kế Hoạch Mai Mối
Mèo Lười Ngủ Ngày
Kế Hoạch Mai Mối - Mèo Lười Ngủ Ngày
https://isach.info/story.php?story=ke_hoach_mai_moi__meo_luoi_ngu_ngay