Huyền Xưa epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10/31
nh Ðiền trạc hăm lăm, hăm sáu tuổi, người tầm thước, tóc quăn, mặt xương xương. Anh ở mãi Quán Gò, con một người bạn của ông tôi. Trong một lần đi chữa bệnh gần đó, ông tôi ghé thăm bạn cũ và thế là anh Ðiền được gửi gắm theo ông tôi học nghề.
Ba hôm trước, anh Ðiền theo ông tôi về nhà. Anh cỡi trên “con ngựa trời” cũ kỹ của ông tôi, mặt mày hí hửng. Ông tôi ngồi đằng sau, tay ôm tráp thuốc, vẻ khoan khoái vì cuối cùng cũng thu được một tên đệ tử ngày ngày đèo ông đi thăm bệnh.
Anh Ðiền không đẹp trai nhưng anh có đôi mắt lanh lợi và nụ cười tươi. Ngay lần gặp đầu tiên, đôi mắt đó đã nhìn tôi thân thiện:
- Trường học giỏi ghê! Còn nhỏ mà đã vào lớp mười rồi!
Nghe khen, tôi phổng mũi làm bộ:
- Giỏi gì mà giỏi! Mười sáu tuổi ai chẳng học lớp mười!
Anh cười:
- Hồi bằng tuổi Trường anh mới học lớp tám.
Tôi không biết anh nói thiệt hay nói chơi nhưng dù sao những lời tâng bốc của anh cũng khiến tôi hãnh diện. Tự nhiên tôi cảm thấy mến anh như mến một người thân gần gũi lâu ngày.
Anh Ðiền không chỉ khen tôi. Anh còn tìm mọi cách để lấy lòng tôi. Mỗi sáng, pha cà phê cho ông tôi xong, bao giời anh cũng pha thêm cho tôi một ly. Mặc dù chỉ là nước thứ hai, cà phê lạt thết, uống vào tôi vẫn thấy ngon lạ lùng. Ði thăm bệnh với ông tôi về, thỉnh thoảng anh vẫn dúi vào tay tôi trái cam, trái quýt. Nói chung, anh rất mực chiều chuộng tôi. Tôi nhờ gì anh cũng làm, tôi bảo gì anh cũng nghe.
Chính vì anh Ðiền đối xử với tôi như vậy nên mỗi khi anh em thằng Chửng mở miệng bài xích anh, bao giờ tôi cũng gân cổ bênh anh chằm chập. Trước mặt chị Ngà và dì Miên, tôi ca ngợi anh hết lời.
Biết vậy, anh Ðiền thích lắm. Một hôm anh lân la hỏi chuyện tôi:
- Trường nè, chị Ngà về đây lâu chưa vậy?
Câu hỏi đột ngột của anh Ðiền khiến tôi đâm chột dạ. Tự nhiên tôi linh cảm có chuyện không lành sắp xảy đến với tôi. Tôi bần thần đáp:
- Hơn nửa tháng rồi.
Anh Ðiền không nhận ra vẻ khác lạ trên gương mặt tôi. Anh nôn nao hỏi tiếp:
- Trường có biết gì về chỉ không vậy?
- Biết gì là biết gì?
Anh Ðiền chớp chớp mắt:
- Chẳng hạn như... chỉ đã có “ai” chưa?
Dĩ nhiên tôi biết anh Ðiền muốn hỏi gì. Nhưng tôi vẫn làm bộ ngờ nghệch:
- “Ai” là ai? Em không hiểu!
Anh Ðiền chẳng lúng túng như tôi tưởng. Anh nhìn tôi mỉm cười:
- “Ai” tức là “người yêu” đó!
Tôi lắc đầu:
- Nếu vậy thì em không biết!
Thấy không “điều trá được gì ở tôi, anh Ðiền khẽ huýt sáo miệng và lững thững bỏ đi. Còn tôi ngồi lại, buồn nẫu ruột. Suốt ngày hôm đó và cả ngày hôm sau, tôi như chìm vào một vũng lầy đặc quánh những hoang mang và lo sợ, cái cảm gíác thấp thỏm tôi chưa từng trải qua bao giờ.
Và kể từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, trong mắt tôi anh Ðiền không còn dễ mến như những ngày đầu nữa. Tôi cay đắng nhận ra rằng sở dĩ anh tỏ ra quý tôi không phải vì tôi là một nhân vật đáng quý, cũng không phải vì tôi là đứa cháu cưng của ông tôi mà vì anh muốn kiếm cơ hội dò hỏi tôi về chị Ngà.
Ðối với tôi, chị Ngà bao giờ cũng thiêng liêng cao quý như một thiên thần, mặc dù đó là một thiên thần sợ chuột, sâu, gián và vô số những thứ linh tinh khác. Nhưng không vì vậy mà chị Ngà trở nên “trần tục” và dễ xúc phạm. Từ trước đến nay, tôi luôn dành cho chị nỗi yêu mến lẫn lòng thành kính. Tôi nghĩ đến chị như nghĩ đến một dòng sông êm mát và khi thả hồn theo dòng sông không tên đó, không bao giờ tôi cho phép mình tự hỏi rằng chị đã có “ai” chưa, rằng có khi nào chị đã một lần yêu. Ðơn giản là tôi chỉ hình dung về chị như người ta mơ tưởng về một hình bóng. tôi vui thích với điều đó và không dám để những ý nghĩ của mình đi xa hơn. Trừ những khi tôi nhìn thấy chị, những lúc khác chị là giấc mơ.
Anh Ðiền đến, thò mái tóc quăn của anh vào giấc mơ tôi. Anh thản nhiên hỏi tôi những câu tôi không dám đặt ra cho chính mình. Anh nghĩ ngợi về chị Ngà một cách “phàm phu tục tử”. Và điều quan trọng nhất, anh vô tình dẫm chân lên trái tim tôi. Thằng Chửng anh nói đúng. Nó đã bảo trông mặt anh Ðiền, nó chẳng ưa chút nào. Chửng anh sáng suốt hơn tôi.
Không chỉ dò hỏi tôi, anh Ðiền còn nghĩ ra lắm trò kỳ quái khác.
Một buổi sáng, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy những đóa hoa cúc vàng cắm bên cửa sổ trước bàn học của chị Ngà.
Chị Ngà yêu hoa cúc nhưng trước nay tôi chưa thấy chị hái hoa cắm trước bàn học bao giờ. Chị thích ngồi hàng giờ bên dãy cúc trước sân hơn. Nhưng tôi chẳng thắc mắc lôi thôi. Chẳng thấy chị hỏi han gì, tôi nghĩ đấy là thú tiêu khiển mới mẽ của chị.
Liên tiếp nhiều ngày như vậy. Cứ sáng sớm, những đóa cúc vàng lại rung rinh khoe sắc bên cửa sổ.
Tới ngày thứ tư, trời còn tinh mơ, tôi bỗng mắc tiểu liền thức dậy chạy ra sau vườn. Khi chuẩn bị quay vào, tôi bỗng phát hiện một bóng người đang đi rón rén ngoài hè. Ngạc nhiên, tôi nép người sau đám dây trầu phủ xòa quanh gốc mít, căng mắt dòm.
Dù mặt trời chưa lên và gốc mít chỗ tôi nấp cách hè nhà khá xa, tôi vẫn nhận ngay ra bóng người lén lút kia chính là anh Ðiền. Thoạt đầu, tôi không hiểu sáng sớm anh lần mò ra sau hè làm gì. Tôi tưởng tối hôm qua anh uống nước nhiều nên bây giờ phải chạy đi “trút bầu tâm sự” giống như tôi. Nhưng khi nhìn thấy những đóa cúc vàng đong đưa trên tay anh, tôi bỗng hiểu ngay ra cớ sự.
Quả đúng như tôi nghĩ, anh nhón gót tiến về phía cửa sổ. Rồi một tay bám song cửa, anh nhoài người cắm những bông hoa lên thanh gỗ chắn ngang.
Trong một thoáng, mắt tôi như mờ đi. Những bông hoa vàng đằng kia bỗng trở nên chập chờn như khuất sau một lớp sương mờ. Hóa ra là thế! Tôi buồn bã nhủ thầm và tưởng như nghe thấy tiếng thở dài nghẹn ngào ngân lên từ đáy lòng. Hóa ra anh Ðiền đã làm tất cả những trò đó. Còn tôi thì như một thằng ngốc, chẳng biết một tí gì. Anh Ðiền chỉ mới về ở nhà ông tôi vài ba ngày đã nghĩ ra cách tỏ tình với chị Ngà bằng những bông hoa. Chiều chiều thấy chị Ngà ngồi ngẩn ngơ hàng giờ ngoài sân bên vàng hoa cúc, anh đã đoán ra ý thích của chị. Tôi cũng rõ những điều đó nhưng tôi chỉ biết cặm cụi xách nước tưới hoa như một thằng chạy việc, chẳng nên tích sự gì.
Anh Ðiền giỏi hơn tôi nhiều. Anh biết âm thầm tặng hoa cho chị Ngà và hành động vụng trộm của anh chẳng bị ai phát giác. Ông tôi già cả chẳng biết đã đành, cả dì Miên cũng chẳng đem lòng ngờ vực. Dì cứ tưởng những bông hoa cắm ỡm ờ bên cửa sổ kia là do bàn tay của chị Ngà nên dì chẳng hỏi.
Chỉ riêng chị Ngà là biết được những bông hoa kia xuất xứ từ đâu. Nếu không nhìn thấy tận mắt anh Ðiền nhô đầu lên cửa sổ, ắt chị cũng đoán ra. Nhưng chị chẳng nói gì. Chị cũng chẳng tỏ ra nghi hoặc hay khó chịu. Chị thản nhiên đón nhận những bông hoa mọc bất ngờ từ cửa sổ như lẽ ra nó phải thế. Ðấy là sự lạnh lùng hay đấy chính là mối đồng tình lặng lẽ?
Những câu hỏi mang theo nỗi xốn xang nghi ngại và cứ xoay vần trong đầu tôi như một cơn lốc. Tôi chợt nhớ đã có lần bắt gặp chị Ngà ngồi bên bàn học ngắm những cánh hoa kia với ánh mắt mơ màng và miệng cười chúm chím. Lúc ấy, hẳn chị đang nghĩ đến mái tóc quăn của anh Ðiền. Còn tôi, chị vốn coi như em, chắc chẳng có lấy một chỗ trú chân trong lòng chị. Chỉ khi nào cần người sai vặt, chị mới nhớ đến tôi.
Càng nghĩ ngợi, tôi càng tức điên. Và không kìm được, tôi mím môi bước ra khỏi chỗ nấp. Anh Ðiền lúc này đã biến mất, chỉ để lại trái tim anh phập phồng bên cửa sổ. Răng nghiến chặt, tôi đu người lên giật phắt những bông hoa và hậm hực xé tan thành những mảnh vàng rơi vãi. Nhìn những cánh hoa vô tội đang rơi lả tả kia, chưa hả giận, tôi còn dí chân lên chúng, day qua day lại với vẻ đay nghiến cay độc. Cho đến khi những đóa hoa đầy tình ý của anh Ðiền chỉ còn là mớ bèo nhèo dập nát, tôi mới khoan khoái bỏ vào nhà.
Huyền Xưa Huyền Xưa - Từ Kế Tường Huyền Xưa