Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hồn Muối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
T
ôi không còn kịp hỏi vì sao cô ta có thể tìm ra được chỗ ở mình, một nơi cầm địa chỉ trong tay cũng khó có thể đến nơi, cái khó của một vật lẫn lộn trong vô số những vật khác tận cùng tương phản.
Hơi thở cô yếu, đứt quãng, da tái xanh, toàn thân chỉ còn là chiếc lá lắt lay chỉ muốn rời cành. Quấn mền quanh khúc thân chỉ còn như một phần pho tượng vỡ, tôi ôm vai cô, giữ lấy chút hơi tàn cho đến khi câu chuyện được kể xong. Cô kể, một cách để sống lại giấc mơ nào đó đã quá xa vời, dù từ ấy đến nay, cùng với tôi, mọi chuyện khởi đầu và kết thúc vội vàng, cách nhau chỉ vài tuần lễ.
Tôi vuốt ve dỗ dành chỗ hai cánh tay không còn, dù biết đó chỉ là một thứ biểu tượng không bao giờ có thực của trần gian, ẩn giấu một nỗi đau như vết thương siêu hình ấy vặn xoắn trái tim mình.
Đừng buồn cho em. Mọi chuyện đều rất đúng. Cánh tay cũng có số phận của nó chứ. Em sẵn lòng nhận tất cả mọi điều mà. Cái gì xảy tới cũng vậy thôi, đều trượt khỏi nỗi niềm riêng mà em đã có đủ rồi...
Vả lại, cô hiểu một điều là, cháu cũng chẳng làm gì với cánh tay hay cả đến bàn tay. Con người dùng bàn tay cánh tay để làm việc, để ấp ôm... Cháu, cô thấy là chẳng cần phải làm việc gì, và lại càng chẳng có gì để ấp ôm nữa, chẳng có gì... Đó là một điều buồn. Một nỗi buồn vui, vì như thế là trống rỗng, nhẹ tênh...
Cháu chỉ có một nhiệm vụ, mỗi một nhiệm vụ như là mẹ cháu dặn, đem nửa giọt lửa này về nối với nửa giọt lửa kia thành ngọn đuốc nhỏ, cho cuộc đời này... Cháu đã tìm thấy, đã đáp xuống, đúng thời, cô thấy đó... như được xếp đặt từng chi tiết một cho cuộc kiếm tìm tưởng là vô vọng ấy. Cháu tìm được, nhận ra, nhưng anh ấy thì không. Điều đó tại sao, có mà hỏi ông trời.
Anh ấy nói gì thế, mỗi người có mơ mộng, có khát vọng và có đời phải sống... Giàu có thật, đến cả ba thứ, cùng lúc, song song, không hòa được nhau mà cũng không thay thế nhau, nên trở thành đè nén, xâu xé, mãi hoài, có phải không vậy cô. Mơ mộng chỉ là cái thoáng qua, tắt đi, và cũng sẽ còn triền miên đâu đó những thứ mơ mộng khác. Còn đời phải sống thì sẽ phải sống thôi. Rồi anh ấy sẽ sống với cô ta... nhưng cháu không tin chỉ là phải sống, như một chịu đựng, hay bắt buộc. Có ai bắt buộc đâu, và có gì là chịu đựng đâu. Mọi sự đầy đủ, ổn thỏa, vui vẻ, cho đến cùng một đời người... Trong cái phải sống ấy, cháu nghĩ là có lẫn cái muốn sống. Anh ấy muốn như thế mà, và êm đềm, ổn định như thế... Rồi đâu phải vào đấy thôi. Cô ta xáo trộn, rồi sẽ đền bù bằng sắp xếp lại, mỗi ngày, cho đến trọn đời. Đẹp thật đấy! Cháu trả ghế đá cho cây ổi, trả cây ổi cho vườn cây, trả vườn cây lại cho ngôi nhà, trả ngôi nhà lại cho người khác. Tạm biệt đấy cô ạ, cháu không muốn nói là vĩnh biệt, bởi vì khi nhiệm vụ chưa xong thì ngày nào đó cháu trở về lần nữa, trong cách thế và vóc dáng khác, làm mãi làm hoài cho đến ngày nối được lửa thì thôi. Như thế đấy. Cô hãy yên tâm về cháu và giúp cháu những gì cháu quá cần...
- Tôi làm gì được cho em giờ đây.
- Cháu đã nói rồi. Cháu là một đốm lửa đêm trên ngôi sao, bay xuống, theo dấu vết một con người tìm thấy trên đường đi, đáp xuống nơi gần nhất là bãi muối. Cháu đã mượn vật chất nào gần nhất để đắp thành mình. Và điều ấy cũng trong dự định của mẹ trên kia. Một ngày phải rã tan ra, cháu sẽ được trở về cùng biển, và tự do bốc thoát, để trở về nhà.
- Hay ta đem em về ruộng muối, làm lại từ đầu một lần nữa, ít ra là nguyên vẹn lại như xưa...
- Không đâu cô ơi. Trời sẽ thôi mưa và ruộng muối sẽ đóng cứng lại những ngày nắng mới. Cháu sẽ khô cứng đi và trở thành tượng muối. Cháu chỉ gợi ý là tượng mà không thể là tượng. Việc của cháu là long lanh nhắc nhở, mà tượng thì ù lì bất động...
- Hay cô đi tìm anh ấy cho cháu nhé, biết đâu, anh ta đi tìm mà không biết cháu nơi đâu.
Tôi nói, chỉ dối, tôi biết anh ta không tìm, vì không bao giờ tôi quên được cái nét lầm lì khắc khổ kín bưng của con người tự thu mình như kim tự tháp ngàn năm ấy được. Cũng có thể điều ấy chỉ với cô ta, với tôi nhìn thấy tình cờ trên đường đi, còn với những ai khác nữa, thì lại có thể là một cái bong bóng màu chao lượn, long lanh, làm sao mà biết được. Vả lại, biết để làm gì. Không tiếp ứng cứu gỡ được gì cho cô ấy và cũng không thêm bớt sửa đổi gì vết nứt trong ý nghĩ tôi, về một gặp gỡ qua đường quá muộn.
Cô bé cựa mình, tôi cảm thấy đau đớn trong linh hồn bé bỏng ấy thấm qua tôi một làn hơi rợn người:
- Không, không bao giờ đâu. Cháu biết thế khi tung mình ra cửa. Anh ấy hiểu là mưa sẽ tan trôi thêm cánh tay còn lại nơi một hình hài lưu lạc vì anh. Nhưng anh bất động. Anh ấy trở về những ngày yên ổn trước khi cháu quấy phá. Không còn lại gì ngoài nét phác vào pho tượng lỡ không bao giờ thể hiện... Những gì cháu mang tới chỉ là phân nửa, phân nửa khác cơ, mà anh ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra, nên như thế là lỡ một chuyến cháu xuống đời... Có điều không ngờ trước, cả mẹ và cháu, khi xuống đời vì nhiệm vụ, cháu đã tìm thấy một niềm yêu... Một niềm yêu, cô ạ... Dù rằng...
- Chỉ mình cháu, có phải không? Hãy tập nghĩ như thế này, tất cả mọi thứ trên đời này đều có ứng đối qua về. Còn cháu không phải đời này sinh ra, tất nhiên cháu không cần điều ấy... Cô hỏi nhé, thế cháu có... yêu không nào...
- Cháu nói rồi.
- Khi đến, cháu một mình. Bây giờ trở về, cháu biến thành hai, vì mang theo mình bóng dáng một niềm yêu. Cháu sống bằng hai nỗi một mình và bên trong cháu có một hòa hợp vô hình nào đó mà cháu không biết. Điều ấy tạo thành một hiệu quả mới, và cháu sẽ làm lại từ đầu, với một chuyến khác bằng hai ấy trong một mình mình, cháu hiểu chứ?
- Đó có phải là lời khuyên, hay lời an ủi?
- Cháu sẽ hỏi, và mẹ cũng đồng ý như thế thôi. Cháu có thể làm lại từ đầu tất cả mọi chuyện, nhưng cô khuyên là đừng bằng cách tụ lại và tan ra bằng muối biển nữa. Đừng chuốc vào thân một bi kịch lớn của đời này. Sao cháu không là một con người như tất cả mọi con người thật của trần gian.
Cháu thử đến, lần sau, với tính cách thật của con người, mang theo tình yêu ấy, và tìm kiếm... Không cần ai chờ cả, dẫu cháu mới ra đời và anh ấy đã trăm năm, hay ngàn năm già cỗi... Không cần phải đuổi bắt nhau. Không cần phải gì cả... Nhưng cô tin rằng... đến một ngày gió mưa nào đó, khi trông xuống vườn xưa thấy vắng, con người sẽ lạnh và sẽ đi tìm đốm lửa thắp lên dẫu rằng mọi sự đã muộn màng rồi... Đó cũng là cách đục đẽo như cháu nói. Hãy để yên sự đục đẽo âm thầm ấy, cho đến ngày...
- Cô ơi, cháu muốn chuồi xuống trên nước, cháu mỏi quá lắm rồi, chỉ mong được rời ra...
- Ta sẽ đưa con về đó kịp trước khi chiều xuống... Nhưng mà con không nghĩ là ta sẽ nhớ con và ray rứt đến chừng nào hay sao?
- Vì sao cô ray rứt..
- Ta cũng không biết nữa, hiểu là một điều, mà thản nhiên lý giải theo cái hiểu ấy là một điều khác. Tại sao hai người lại không thể gặp nhau... Ta có một cái tật đáng phiền, là khi có kẻ tìm chỉ mong cho được gặp. Còn gặp rồi thì ra sao... chỉ có do trời...
- Trời cũng thua, cô ạ, và trời đã khóc vì thương. Vì người thôi, chẳng phải vì trời. Cô ơi, rồi cô có đi tìm anh ấy được không?...
- Cũng không biết nữa. Ta nghĩ là không nên, cháu ạ. Bao giờ cháu trở lại người, chúng ta cùng đi đến đó. Cháu đi đi, và đừng quên có một thời trên quãng đường, chúng ta đã như là một, cùng chung chuyến xe đêm...
Đôi mắt màu nhạt long lanh cười sau mái tóc rối như tơ. Nghe sóng gọi xa vời đâu đó, với một dòng nước cuốn. Và một nơi nào khác, nét mặt trông nghiêng buồn buồn giữa vầng râu tóc trong cổ áo kéo cao níu giữ chút gió trời lai vãng âm u. Và tôi ở giữa lưng chừng một bi kịch thực hư không bao giờ tìm ra sân khấu.
Mưa quá xá ngoài trời. Chỉ cầu mong đừng rã tan thêm chút gì trên căn phần ngắn ngủi của cô bé sao rơi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồn Muối
Nguyễn Thị Hoàng
Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng
https://isach.info/story.php?story=hon_muoi__nguyen_thi_hoang