Chương 9
racy và Kins dành hầu hết thời gian còn lại trong ngày để xem xét toàn cảnh vụ Hansen và Schreiber nhằm xác định xem liệu hai người phụ nữ có bất kỳ điểm chung nào hay thứ gì đó ngoài những thứ đập vào mắt không. Khi bên khám nghiệm hiện trường gửi thư điện tử báo cáo ban đầu vê dấu vân tay trong phòng nhà nghỉ của Schreiber, nó tệ y như những gì Tracy và Kins dự đoán. Họ đã xử lí hơn ba chục dấu vân tay và phải gọi các chuyên gia từ Đơn vị Kiểm tra Vân tay chìm của Sở cảnh sát Seattle giúp so sánh riêng từng dấu với các mẫu có khả năng trùng khớp trong hệ thống tự động nhận dạng vân tay AFIS của quận King. Hệ thống này lưu giữ hàng trăm nghìn dấu vân tay từ những người từng bị truy tố và phạm tội, những người xin giấy phép sử dụng súng, các công nhân liên bang, quân nhân và một số chuyên gia làm việc với trẻ em.
Vic Fazzio và Delmo Castigliano – những người tự xưng là Bộ đôi người Ý năng động thuộc đội A gồm năm điều tra viên của Ban Tội phạm Bạo lực – bước vào ô làm việc của mình. Là bước tiếp theo trong đội điều tra các vụ án mạng, họ chịu trách nhiệm tìm hiểu quanh hiện trường vụ án: thu thập lời khai của nhân chứng từ chủ nhà nghỉ, các khách trọ và các cửa tiệm buôn bán dọc tuyến đường.
“Không có gì cả, Giáo sư. Không ai trông thấy ai cả.” Faz nặng khoảng một trăm mười ba cân và ưa thích những chiếc sơ-mi bowling rộng thùng thình và điều đó khiến cách nhấn giọng vùng New Jersey của ông ta thêm nổi bật. Del còn béo hơn, với khuôn mặt mà anh ta thích nói là chỉ có mẹ mới yêu thương nổi.
Tracy đưa Faz một nửa danh sách lấy từ Đơn vị Kiểm tra Vân tay chìm. “Xin lỗi vì đã phiền đến các anh.”
“Vợ tôi đã nấu thịt viên đấy.” Faz lên tiếng, nghe thất vọng não hê.
“Vậy thì anh có một cái bánh kẹp thịt viên để mà trông đợi vào ngày mai nhé!” Del nói, cầm lấy một nửa danh sách của họ.
Tracy và Kins gạch đi hai cái tên trước khi rời khỏi Trung tâm Tư pháp – đó la hai con nghiện đã chết được hơn một tháng. Họ nhanh chóng loại thêm hai người đàn ông không phủ nhận việc đã ở trong phòng nhà nghỉ đó, chỉ là không phải đêm hôm trước hay kể cả tuần trước và mỗi người đều giải trình được mình đã ở đâu.
“Có vẻ nhân viên không lau dọn bụi bẩn bao giờ.” Kins nói.
Ngồi trên ghế phụ chiếc xe Ford đang lái khỏi bãi đỗ, Tracy cầm ảnh giấy phép lái xe của nghi can tiếp theo trong danh sách. “Walter Gipson!” Cô nói. Trong ảnh, Gipson là một người đàn ông có đôi mắt díu, tóc hói cao theo hình móng ngựa, có thể đó là lý do anh ta cắt ngắn nốt những gì còn lại.
“Cạo đầu, giải pháp cho đàn ông bị hói.” Kins nói, liếc nhìn bức ảnh từ chỗ ghế lái. “Làm thế thì nghĩa lý gì?”
“Tôi đoán là cố chống lại điều không thể tránh khỏi.” Tracy đáp.
“Giống kiểu phàn nàn là cô mắc bệnh đường ruột nên đang phải kiêng hoàn toàn bánh Twinkie.”
“Đàn ông da trắng, hai mươi sáu tuổi, giáo viên dạy trẻ khuyết tật.” Tracy nói.
“Và rõ ràng…” Kins nói, bắt chước cách nhấn âm kiêu Anh. “Là người hâm mộ cuồng nhiệt gái mại dâm và các nhà nghỉ tốt. Anh ta có tiền án tiền sự không?”
“Không. Anh ta có nộp đơn xin giấy phép sử dụng súng ngắn.” Tracy nói.
Kins liếc ngang qua xe. “Luôn thật tuyệt khi biết.”
Kins lái vào chỗ dành riêng cho khách trong khu căn hộ phức hợp Willowbrook ở Redmond khi Tracy ngắt kết nối cuộc gọi với trưởng ban điều phối. Cô cung cấp vị trí và thông báo ý định nói chuyện với một nghi can. Khi bước xuống khỏi xe, cô nhận thấy bầu không khí nặng nề, mang theo mùi của đất báo hiệu một cơn mưa đang kéo đến.
“Nhà nào đây?” Kins hỏi, mắt nhìn nửa tá tòa nhà hai tầng bằng gỗ, đặc trưng của các khu phức hợp nằm ở vùng ngoại ô đang trên đà phát triển ở miền đông những năm 1980.
“Tòa nhà E!” Tracy nói, chỉ tay. “Cái kia!”
Họ bước đi giữa các bãi đỗ ô tô có mái che và leo lên cầu thang rồi xuôi theo hành lang tầng hai. Tracy nghe thấy tiếng ti-vi bên trong các căn hộ. Họ dừng lại bên ngoài căn hộ số bốn. Kins lịch sự gõ cửa. Cánh cửa phát ra tiếng lộc cộc và rung lên bần bật. “Công trình thật chất lượng!” Anh mỉa mai nói.
Một phụ nữ bên trong hét lên bằng tiếng Tây Ban Nha. Kins nhún vai. “Tôi trượt môn tiếng Tây Ban Nha hồi còn đi học.”
“Gõ lại đi!” Tracy nói.
Kins gõ, và họ nhận được phản ứng hệt như lúc nãy. “Là cô ta đang hét vào mặt chúng ta hay đang bảo ai đó trong căn hộ ra mở cửa?” Anh hỏi.
“Chịu. Tòi biết tiếng Pháp thôi.”
“Dùng thường xuyên không?”
“Oui. Nhiều như anh dùng tiếng Tây Ban Nha vậy.”
Kins đang định gõ lần thứ ba thì cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ gốc Tây Ban Nha to béo cắp bên hông một bé gái quấn trong chiếc khăn tắm màu vàng xuất hiện trước mặt họ.
“Xin lỗi!” Tracy lên tiếng. “Có vẻ như cô đang bận.”
Khi người phụ nữ đáp lại bằng cái nhìn trống rỗng, Tracy giơ phù hiệu lên. “Cô có nói tiếng Anh không?”
Đôi mắt người phụ nữ mở to. “Có.”
Tracy giới thiệu bản thân và Kins, sau đó nói: “Chúng tôi đang tìm Walter Gipson. Anh ta có nhà không?”
“Anh ấy không ở đây.” Giọng cô ta nặng trịch.
Tracy cảm giác có giọt mưa rơi xuống cổ. “Cô là vợ anh ta?”
Người phụ nữ thổi một sợi tóc đen khỏi mặt. “Phải.”
“Anh ta đâu rồi?”
“Anh ấy đang đi làm.”
Kins kiểm tra đồng hồ. Tracy không cần xem đồng hồ cũng biết lúc này đã quá giờ giảng dạy của giáo viên tại trường trung học. “Chồng cô làm ở đâu?” Cô hỏi.
“Ở trường học.”
“Anh ta có hay dạy học muộn thế này không?”
“Tối nay thì có, ở trường cao đẳng cộng đồng.” Cô ta nhìn lên trời. “Làm ơn, con gái bé bỏng của tôi đang bị lạnh.”
“Theo cô thì mấy giờ anh ta về?” Tracy hỏi.
Người phụ nữ liếc nhìn qua họ tới bãi đỗ xe. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai khoác chiếc ba lô to bên vai đang đứng nhìn họ, sau đó đột nhiên xoay người, hướng về phía nhà để ô tô.
Kins di chuyển về phía lan can. “Walter Gipson?” Anh hét.
Người đàn ông chạy vụt đi.
Kins chạy ra chỗ cầu thang mà họ đã đi lên. Tracy nhanh chóng lao tới cầu thang ở đầu kia của hành lang, mất dấu Gipson phía sau nhà để ô tô. Cô chạy xuống cầu thang và băng qua bãi đỗ xe. Khi cô đến được nhà để ô tô thì dừng lại và lấy khẩu Glock ra. Kins chậm chân hơn bởi cái hông đau. Họ bước qua góc nhà. Tracy cúi nhìn bên dưới gầm những chiếc xe.
Kins di chuyển ra phía sau nhà để ô tô và kéo những cánh cửa của một dãy trông giống nhà kho, mặc dù phần lớn trong số chúng bị khóa kín.
“Này!” Anh thì thầm và cầm lên một cái ba lô màu đen.
Tracy nghe tiếng lách cách giống tiếng hàng rào mắt cáo và nhanh chóng băng qua bãi đỗ xe. Một hàng rào ngăn cách khu căn hộ phức hợp với thứ trông như bãi đất hoang mọc đầy cây lớn và cây bụi rậm rạp.
“Chúng ta cần lũ chó.” Kins nói. “Tôi sẽ gọi điện đàm và theo dõi chỗ hàng rào để đề phòng hắn ta quay lại.”
Tracy tìm thấy một chỗ để đặt chân trên hàng rào và trèo sang bên kia. Cô đá đám cây mâm xôi đen đang quấn quanh ống quần bò và bước xuyên qua đám lá cây đến một con đường mòn do dấu móng ngựa để lại. Con đường mòn dẫn tới một khu rừng cây: cây linh sam, cây tuyết tùng và cây phong. Những ngọn cây đung đưa trong gió.
“Walter Gipson?” Cô hét, lau nước mưa đọng trên mặt. “Anh đang khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn vốn có đấy. Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi.”
Cô tìm kiếm sự chuyển động và màu sắc bất thường trong bụi rậm, nhưng ánh sáng đang tắt dần và mưa càng lúc càng nặng hạt khiến tầm nhìn bị hạn chế. Cây bụi và cây lớn mọc thưa dần khi còn cách rìa đồng cỏ chừng trăm mét. Gần đó, những con ngựa đang nghênh đầu lên, dỏng tai lắng nghe, nhìn cô. Cô sắp sửa quay lại để chờ lũ chó thì nghe thấy tiếng cành cây gãy phía sau mình. Cô xoay người và nâng khẩu Glock lên. Lũ ngựa phi qua bụi rậm, đổi hướng vào phút cuối, móng gõ lộp cộp trên mặt đất ngay khi chúng chạy vụt qua cô.
Tim Tracy đập rộn. Cô phải dành chút thời gian để hít thở và đoán là cành cây gãy đã khiến lũ ngựa hoảng sợ chứ không phải có gì khác. Cô nhìn bụi cây mà lũ ngựa đã chạy qua và đứng vào tư thế sẵn sàng nhưng hướng nòng súng xuống đất. “Walter Gipson?”
Không có tiếng trả lời.
“Anh Gipson này, anh cần nghĩ đến vợ và con gái mình nữa chứ. Tôi được trang bị vũ khí, và trong khoảng năm phút nữa nơi này sẽ đầy chó nghiệp vụ và các sĩ quan cảnh sát. Chúng tôi không muốn có tai nạn ở đây, anh Gipson. Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi. Walter?”
“Được rồi! Được rồi!” Gipson đột ngột bật dậy từ chỗ đang núp.
“Đứng im.” Tracy hét lên, nhắm mục tiêu. “Không được cử động! Không được cử động!”
Gipson tiếp tục tiến lại gần.
“Đứng im!” Cô hét to hơn. “Tôi đã nói không được cử động!”
Gipson đứng im. “Được rồi! Được rồi!”
“Giữ tay anh ở chỗ tôi có thể trông thấy.”
Tay Gipson run lên. Cánh tay anh ta bắt đầu hạ xuống. “Giơ tay lên!” Cô nói.
“Được mà. Được mà.”
“Súng của anh đâu?”
“Nó… nó ở trong nhà.”
“Anh còn vũ khí nào khác không?”
“Không.”
“Cứ giữ tay anh ở nơi tôi có thể thấy.” Tracy lấy còng tay ra, bước ra sau Gipson và nhanh chóng còng anh ta lại.
“Tôi không làm chuyện đó.” Gipson nói. “Thề có Chúa, tôi không giết cô ta.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng