Hoàng Tử Online epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
hương 9
Là Tuấn. Cậu ta ấn mạnh tôi vào bức tường đối diện. Tôi hốt hoảng vùng mạnh nhưng không tài nào thoát khỏi sự ghì chặt của cậu ta.
- Này! Cậu làm gì thế hả? Nam nữ thọ thọ tương thân! Buông ra mau!
- Tôi không buông đó! – Tuấn hằn giọng.
- Đồ khùng! Thả tay tôi ra! Đau quá! – Tôi bức xúc.
- Cậu là đồ nói dối! – Tuấn nghiến răng.
- Nói dối gì cơ chứ???? Thả tôi ra đi rồi muốn nói gì thì nói!
- Ở trường cậu đeo đuổi tôi! Còn ngoài trường thì làm bồ của một thằng khác! Cậu đang chơi trò mèo vờn chuột hả? Hay là trò bắt cá hai tay? – giọng Tuấn chẳng khác nào là tra khảo. Điều này đụng chạm vào tự ái của tôi.
- Tôi làm gì thì kệ tôi chứ???? Liên quan gì cậu đâu! Tôi thích cậu nhưng cậu đâu thích tôi! Tôi cũng không phải là gì của cậu hết! Vì thế cậu không có quyền nói những lời này! Buông tay tôi ra! – tôi nổi cáu.
Tuấn khựng lại một giây rồi chợt thả lỏng tay. Tôi vung ra thoát khỏi sự khống chế của cậu ta. Vừa xoa xoa cổ tay mới bị cầm chặt, tôi vừa nhìn Tuấn bức xúc:
- Này! Cậu bị gì thế hả??? Tự nhiên khi không ấn tôi vào tường làm tay tôi bầm cả đây nè! Không nể tình cậu là người mà tôi thích thì tôi đã đánh lại cậu rồi đó!
- Im đi! Đồ nói dối! – cậu ta cứ nhắc đi nhắc lại cái câu đó khiến tôi bực cả mình.
- Nói dối gì hả???? Tôi dối cậu hồi nào????? Chúng ta đều giống nhau mà thôi, đều đang đóng kịch, việc gì mà cậu tại nói tôi như thế! Không phải chính cậu cũng đang nói dối những người khác đó sao?
- Tôi nói dối?
- Không đúng à! Đừng tưởng tôi không biết! Chị Ngọc họ Vũ, cậu cũng họ Vũ, mặt hai người cũng hao hao giống nhau. Chắc chắn là bà con với nhau. Cũng giống tôi với anh tôi thôi. Đâu có gì khác. – tôi thở dài ngao ngán giải thích cho cậu ta hiểu.
- Anh tôi???? Thế người đó là anh cậu???? – Mặt Tuấn thộn ra.
- Anh ruột tôi đó! – tôi xụ mặt.
Cậu ta ngạc nhiên ra mặt. Ánh mắt đột ngột sáng lên. Tuấn lúc nào cũng khó hiểu như thế. Tôi thoáng thấy cậu ta mỉm cười nhưng nụ cười đó tắt đi rất nhanh. Thay vào đó là gương mặt “ hách dịch “ ngày nào:
- Đồ khùng! Tôi không khùng như cậu đâu!
Và cậu ta bỏ đi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn theo. Cậu lúc cậu ta càng quái dị. Tôi có đang thích nhầm người không nhỉ?????
Tan tiệc.
Anh tôi chào hỏi hết mọi người rồi lôi xộc tôi về. Thế là đã xong nhiệm vụ. Tôi chẳng ngờ là lại gặp Tuấn trong vở diễn này, mà còn là đồng vai diễn với tôi nữa chứ! Trên đường về, anh cứ luôn miệng khen tôi làm tốt. Đúng là ông anh tàn nhẫn. Chỉ biết mình mà không quan tâm tới suy nghĩ của đứa em gái duy nhất. Sao tôi lại có ông anh tồi thế cơ chứ????? Nghĩ mà buồn cho mình quá. Nhưng dù sao bà Ngọc đó cũng không phải loại con gái hiền lành gì cho cam nên tôi cũng không mấy ray rứt khi đồng ý cùng anh diễn vở kịch này.
Về tới nhà là tôi bay vào máy tính....
“ Sao hôm nay chị onl muộn thế? >.< “ Đó là dòng pm của Prince kèm theo tiếng Buzz khiến tôi buồn cười. Cậu nhóc luôn như thế! Hơi con nít những rất đáng yêu.
“ Chị mới đi ăn sinh nhật bạn về! +_+ “
“ Bạn nào cơ??? Trai hay gái? “
“ Con gái! Mà sao em lại hỏi chuyện đó! >.< “
“ Ờ không có gì! Chị đừng để ý! “
“ Thằng nhóc này! Bữa nay em lạ lắm đó! “
“:D, tính em vốn thế mà! À, chị quen em lâu rồi, sao không lúc nào em thấy chị hỏi về tên thật của em vậy? Chị thật sự không quan tâm sao? “
“ Có chứ! Nhưng chị muốn em tự nói! Với lại em cũng đâu có hỏi tên thật của chị:) “
“ Em tên là Minh Nhật! ^^ “
“ Oh! Tên rất hay! Sao tự nhiên bây giờ em lại muốn nói tên cho chị biết thế?;;) “
“ Thì tại bây giờ em tin chị rồi! Còn chị, chị tin em không? “
Tôi im lặng...Vì thực sự niềm tin trên thế giới ảo này mong manh lắm. Tôi coi thời sự và đọc báo thường hay thấy mấy vụ án lừa đảo qua mạng, tôi sợ.....
“ Sao thế chị? Mạng lại lag à? “
“ Mẹ gọi rồi! Chị out đã nhé! Chúc em ngủ ngon! “
Tôi vội vã sign out. Không hiểu sao tôi lại thấy mất bình tĩnh ghê gớm. Câu hỏi của Prince, à không, của Nhật tự dưng khiến tôi khó chịu. Nếu nói không tin thì cũng không đúng, nhưng nói tin thì tôi lại thấy chưa đủ. Tính tôi là thế, không bao giờ thích nói dối, ngay cả ở trên mạng, tôi cũng chưa bao giờ nói dối ai, cho dù ở thế giới ảo này, người ta sống với nhau bằng nhiều mặt, và đa số, người ta đều không nói thật....
Tôi cần phải suy nghĩ kỹ hơn về câu trả lời....
Sáng nay ông anh trai quý hóa của tôi đột ngột trở nên tốt bụng lạ thường. Ổng đề nghị chở tôi đi học. Ba mẹ tỏ vẻ khá bất ngờ trước chuyện này còn tôi thì chẳng buồn xúc động. Chỉ khi nào tôi làm được một việc gì tốt cho anh ấy thì ảnh mới đối xử như thế, còn ngày thường thì dù có năn nỉ gãy lưỡi cũng chẳng đời nào anh tôi chịu làm công tác đón đưa này.
- Hôm qua mày diễn perfect lắm! Vài bữa nếu có đi tiệc tùng gì anh sẽ đem mày theo cho an tâm. Chứ đi với mấy con nhỏ tiểu thư điệu đàng tao chán lắm rồi! – anh tôi vừa lái xe vừa nói, giọng ngọt xớt.
- Thôi! Hai cho em xin hai chữ bình yên! Hôm qua hai hành hạ em thế là đủ rồi! – tôi thở dài từ chối.
- Vui mà! Mày không thấy cô ta tức đến mức đỏ mặt tía tai hả???? Mày mới 16 tuổi thôi mà ăn nói đủ làm chết người ta, anh phục mày lắm ấy! – tôi có thể coi đây là lời khen không nhỉ?????
Đang định đốp lại ông anh trai đào hoa của mình, chợt tôi khựng lại khi thấy một cảnh tượng hết sức kì lạ.....
Nếu như không phải là tôi đang hoa mắt, thì rõ ràng, ở phía trước mặt, nhỏ Liên bạn thân tôi đang ngồi sau yên xe máy của một người....Mà đây không phải là người lạ gì cho cam....Đây lại là Tuấn....là Tuấn....
Không hiểu sao tôi lại thấy người nóng bừng lên. Chỉ là chở nhau thôi mà, không nói lên được điều gì cả...Tôi tự an ủi mình như thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Chẳng phải nhỏ Liên vẫn luôn ghét Tuấn sao??? Chẳng phải chính nó là người phản đối gay gắt nhất việc tôi thích Tuấn sao???? Vậy thì thế này là thế nào chứ???? Tôi mãi nghĩ. Đầu óc quay cuồng. Chiếc PCX của anh trai chở tôi lao thẳng đi trong miền suy nghĩ hỗn độn ấy, tôi chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn một lần nữa cái cảnh tượng kia...Buồn.....
Tới lớp. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức để có thể nói chuyện từ tốn với Liên. Lúc thấy tôi, cô bạn thân tỏ vẻ vô cùng tự nhiên như ngày thường, miệng lanh lảnh:
- Mày! Hôm nay sao đi học sớm thế????
- Hôm nay hai chở tao đi học! – tôi cố gắng nhẹ giọng, mặc dù trong lòng thì cứ muốn phang thẳng vào mặt con bạn để hỏi lý do tại sao lại đi cùng với Tuấn.
- Ôi! Chuyện lạ nghe! Ông Thiện mà chở mày đi học thì chứng tỏ mày vừa làm cái gì cho ổng phải không? – Liên tròn mắt, vòng hai tay ra điệu suy luận.
- Uh....Mà...hôm nay...mày đi học bằng gì thế? – tôi ấp úng.
Liên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi vội vã vớt vát.
- À không! Tao hỏi thế để có gì lát nhờ mày chở về ấy mà! – tôi cười, nụ cười giả tạo.
- Hix! Sorry mày! Hôm nay tao không đi xe! – nhỏ Liên xụ mặt.
- Thế ai chở mày??? Xe mày đâu??? Sao mày lại không đi xe???? – tôi hỏi không kịp thở, mọi thắc mắc cứ ào ra khiến tôi không kịp ngăn mình lại.
- Mày làm sao thế???? Sao hôm nay quan tâm tao đột xuất thế??? – Liên hơi hoảng trước sự vồn vập của tôi.
- À uh! Thì bạn bè quan tâm nhau là điều đương nhiên mà. Tao với mày lại là bạn thân. Mà thôi! Mày trả lời tao đi! – tôi đang cố gắng bình tĩnh hết sức.
- Xe tao bị hư rồi! Hôm nay...à ờ....hôm nay....chị tao chở tao đi học! – sự lúng túng trong câu trả lời của nhỏ Liên làm tôi suy sụp hẳn...
Tôi im lặng. Vì không còn gì để hỏi nữa. Tôi không cho nó biết là tôi thấy Tuấn chở nó đi học để những mong nó thành thật nói với tôi. Nếu thế thì chứng tỏ chuyện sẽ không có gì cả. Bấy lâu nay tôi luôn tin Liên, tin hơn cả người nhà, có chuyện gì tôi với nó cũng tâm sự với nhau. Vậy mà....nó đã nói dối tôi.
Tự nhiên tôi thấy buồn ghê gớm. Có thể nói Trần Thanh Thanh tôi là một con người yếu đuối về mặt tình cảm. Điều khiến tôi sợ hãi nhất là bị phản bội, bị quay lưng với niềm tin mà tôi dành cho họ. Vì thế tôi cố gắng không bao giờ nói dối ai là bởi lý do đó. Nhưng sao người ta lại có thể nhẫn tâm nói dối tôi chứ?????? Tôi quyết định sẽ không hỏi thêm Liên bất kì điều gì nữa. Dù đang rất bực mình nhưng tôi cũng tự ý thức được rằng, Tuấn không phải là gì của mình, và mình không có quyền...ghen! Tôi giận Liên. Và tôi im lặng.
Con nhỏ bạn thấy tôi chẳng thèm nói chuyện gì thêm với nó thì cũng không quan tâm gì. Vì nó quá quen với tính cách nắng mưa thất thường của tôi nên cứ nghĩ là tôi lại đang dở chứng. Nhưng Liên đã không biết được...Tôi đang giận nó...Giận rất nhiều...
Tiết 1 là giờ Lịch sử.
Đang nằm rủ trên bàn, đột ngột tôi giật mình vùng dậy khi nghe tin động trời:
- Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút thay cho kiểm tra miệng!
Đó là những gì thốt ra từ miệng của cô giáo. Tôi thấy người mình rã rời. Kiểm tra ư???? Làm sao mà tôi làm bài được với cái tâm trạng này???? Và cái quan trọng hơn, là làm sao tôi làm bài được khi trong đầu tôi không hề có một chữ????? Hậu quả của tính chủ quan đã sờ sờ trước mắt. Tôi cứ nghĩ mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên không cần phải học bài nữa. Thế đấy! Đời không ai biết được chữ “ ngờ “!
Lấy tay xé tờ giấy đôi còn trắng tinh trong vở, người tôi toát mồ hôi hột. Cậu bạn ngồi bên thấy được vẻ mặt lo lắng của tôi cũng hơi ngẩn người một lát nhưng rồi cũng không nói gì. Tôi lúc này thì chẳng còn sức mà quan tâm để ý tới ai nữa. Nếu bài kiểm tra lần này mà bị điểm kém thì có lẽ tôi hết sống nổi với ba tôi. Các bạn không biết đó chứ, ba tôi là một người cực kì đáng sợ trong vấn đề học tập của con cái. Mỗi lần mà tôi bị điểm kém, cô giáo chủ nhiệm gọi điện về là y như rằng ngày hôm đó đời tôi chấm dứt. Tôi lại rất sợ ba nên chẳng bao giờ dám để bài kiểm tra thấp điểm. Nhưng bây giờ thì khả năng đó lại rất cao. Tụi bạn tôi thường nói mấy môn xã hội thì cần gì học, chỉ cần nhớ ý rồi bịa ra càng dài càng tốt, thế nào cũng có điểm. Nhưng theo những gì mà tôi thấy, nếu không biết gì mà cứ bịa lung tung thì vẫn là trứng ngỗng với “ cây gậy Trường Sơn “ mà thôi!
Viết xong cái tên mình, tôi run rẩy đợi chờ cô đọc đề. Mà bây giờ có đợi cũng chừng đó. Vì căn bản là tôi đâu có học bài. Một chữ cũng không nhớ. Và thay vì chờ cô đọc đề, tôi tự cầu nguyện cho bản thân mình.
Cuối cùng thì cái đề cũng xuất hiện, tôi chép vào tờ giấy làm bài mà lòng đau như cắt. Thế là hết! Những quả trứng và mấy cây gậy của ba đang chờ đợi tôi phía trước. Và trong cái giây phút đó, trong đầu tôi bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ tội lỗi...Một ý nghĩ luôn xuất hiện trong đầu của những đứa học sinh khi bị lâm vào hoàn cảnh giống như tôi. Tài liệu! Hai từ đó dội vào đầu tôi. Đằng nào cũng chết! Nếu lỡ may lật tài liệu mà bị lộ thì cũng ngang bằng với việc không lật tài liệu mà bị điểm kém. Tôi liều mình mở cặp, rút từ từ cuốn sách giáo khoa Lịch sử, đầu cúi sát xuống thành bàn lật lật từng trang. Phạm Minh nhìn sang, khuôn mặt chau lại. Cậu ta lấy tay đẩy nhẹ vào người tôi ý bảo tôi hãy cất đi. Nhưng trong tình thế đó, tôi đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi tự trấn an mình và cố liều một lần thử xem sao. Bàn tôi dù gì cũng nằm cuối lớp, lại ở bên góc nên chắc cô sẽ ít chú ý. Tôi cứ vừa nghĩ như thế vừa lật, đầu óc loạn cả lên, tim thì nhảy múa. Đây rồi! Đáp án đây rồi! Tôi hí hửng nhìn và...chép! Chốc chốc tôi lại nhìn lên phía bảng, cô vẫn đừng ở đó. Tức là tôi vẫn an toàn. Vậy là tôi lại cúi xuống chép tiếp.
Nhưng cuộc sống luôn có những quy luật nhất định của nó. Học trò có những chiêu thức tinh quái qua mắt thầy cô để giở tài liệu thì thầy cô cũng có khả năng phát hiện và chặn đứng hành động đó. Học trò càng tinh vi thì thầy cô càng sắc bén trong quan sát. Nhưng có lẽ là tôi đã thoát được việc bị cô phát hiện nếu như Phạm Minh không lấy tay dụi nhẹ vào người tôi ngăn cản để khiến cô phải chú ý.
- Thanh Thanh, Phạm Minh! Hai em đang làm gì đó????????? – cô giáo nói lớn rồi đi nhanh về phía tôi. Ngay lập tức, tôi đẩy cuốn sách vào sâu trong hộc bàn, mặt cố gắng tươi tỉnh để không bị phát hiện.
- Cô hỏi hai em! Hai em đang làm gì đó???? – cô dừng lại trước bàn học của tôi và nhắc lại câu hỏi.
- Dạ thưa cô! Chúng em có làm gì đâu ạ! Chúng em đang làm bài kiểm tra! – tôi cố gắng trả lời rành rọt, mặc dù trong lòng đang nóng như lửa.
- Thật không? – cô nói lớn rồi nhanh như chớp đưa tay vào học bàn và lấy ra cuốn sách giáo khoa trước mặt mọi người.
Tôi tím mặt. Minh cũng không bình thường được. Ánh mắt cô giáo đầy tức giận.
- Thế này là thế nào hả???? Hai em giải thích cho tôi!
Cả tôi và Minh đều im lặng. Tôi sợ. Thực sự rất sợ. Dù đây là tình huống đã được dự tính trước nhưng sao khi đối diện tôi vẫn cảm thấy không đủ tự tin. Minh quay sang nhìn tôi. Đôi mắt chứa đụng sự bực tức kinh khủng. Chắc Minh đang trách tôi đã lôi cậu ta vào chuyện này trong khi thủ phạm chỉ là mình tôi. Hai tay tôi nắm chặt, run lẩy bẩy, miệng tôi cứng đơ. Tôi phải nói gì đây nhỉ???? Nhận là mình đã làm ư???? Tôi không dám nói. Tôi hèn quá...
- Thưa cô! Em là người làm chuyện này, bạn Thanh không có liên quan gì, bạn ấy chỉ nhắc nhở em không được giở tài liệu mà thôi!
Những lời dõng dạc của Phạm Minh dội vào tai tôi như sấm sét khiến cả người tôi tê giật.
Hoàng Tử Online Hoàng Tử Online - Kawi Hoàng Tử Online