Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
au một đêm dài trông đợi, giờ cũng trôi qua, giờ cũng trôi qua, một ngày mới lại đến. Bầu trời hôm nay trong xanh với tia nắng hồng ấm áp trên những nụ hoa vừa mới nở. Những giọt sương long lanh vẫn còn đang lên trên khung cửa sổ, ngày một rộn rã hơn, tạo cho ngôi biệt thự Mai Xuân không khí chộn rộn rã hơn, tạo cho ngôi biệt thự Xuân Mai không khí chộn rộn và vui vẻ hẳn lên.
Ba người bạn thân của Thái Bảo đã đến và mẹ anh từ hôm qua đến giờ đã chuẩn bị mọi thứ để đón con trai về. Họ đã sẵn sàng cả, nhưng vì vẫn còn sớm nên chưa khởi hành. Chốc chốc, họ lại liếc nhìn đồng hồ trên taỵ Rồi cũng đến giờ đã định, bà Mai Xuân liền cho bác tài lái xe đến thẳng phi trường.
Đây không phải là lần đầu con trai bà Mai Xuân đi công tác xa nhà, những lần trước, thường anh đi trong thời gian rất ngắn, lần này vì công việc quá nhiều nên anh đi khá lâu, khiến bà vừa lo lắng và mong đợi. Và có lẽ do tuổi già, nên người ta rất lo sợ sự cô đơn, sợ xa con cháu.
Không khí trên xe rất vui vẻ. Bà Mai Xuân ngồi im, quan sát mọi người. Bọn trẻ đang cười đùa với nhau và vạch ra một kế hoạch nhằm tạo cho con bà sự ngạc nhiên, với mong muốn là tạo cho bạn mình niềm vui sau những ngày mệt mỏi đất khách.
Giờ mong đợi cũng đã đến, chiếc máy bay từ từ hạ cánh, không khí nơi đây có phần sôi động hẳn lên, mắt họ chăm chú dõi vào trong như tìm kiếm người thân của mình.
Bà Mai Xuân vẫn đứng một mình nơi đó, trong lòng rộ lên niềm vui sướng, vì chốt lát nữa đây bà sẽ gặp lại cậu con trai thân yêu của mình.
Khi cánh cửa phòng bật mở, Thái Bảo đưa mắt nhìn quanh và nhận thấy ánh mắt hiền từ dịu hiền của mẹ đang nhìn mình. Bỏ xuống tất cả những gì trên tay, anh chạy nhanh đến bên mẹ và ngả vào lòng bà như một đứa trẻ nhớ mẹ sau bao ngày xa cách:
- Mẹ Ơi! Con nhớ mẹ quá. Vắng mẹ, con như thiếu niềm vui vậy đó.
Vuốt lại mái tóc cho con, mẹ cúi người xuống hôn lên trán và nói với một giọng êm dịu:
- Mẹ cũng nhớ con trai của mẹ lắm.
Bảo nhìn chằm chằm lên khuôn mặt mẹ, anh nhận ra rằng mẹ hơi gầy đi và đôi mắt như thầm quầng. Anh hỏi:
- Mẹ bị Ốm phải không?
Bà Mai Xuân vẫn tươi cười trước thái độ lo lắng của con và cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bà nói:
- Nhưng mẹ đâu có ốm, chỉ tại mẹ nhớ con đấy thôi. Nhưng Bảo nè! Còn nhiều người nhớ đến con lắm đấy nhé.
Thái Bảo vòi vĩnh với mẹ:
- Nhưng có ai đâu nữa mà nhớ đến con hả mẹ?
Từ phía xa, một đôi nam nữ trẻ bước đến bên anh và nói:
- Còn bọn này nữa chi, chẳng lẽ đi có mấy hôm mà quên hết rồi sao?
Thái Bảo vừa vui mừng, vừa ngỡ ngàng, không biết sao mà bạn anh lại biết được, trong khi anh đâu tiết lộ với ai, ngay cả Cát Vi, người yêu của anh, vì anh muốn tạo ra cho họ sự bất ngờ thôi. Vậy mà họ lại biết và đến đây đón anh. Thái Bảo cười vui vẻ chào bạn:
- Chào hai bạn đã đến đây, nhưng sao hai người lại biết mà đến đây?
- Chỉ tại nhớ đến mày quá, rồi có linh cảm mà biết được thôi.
Tiếp theo là tiếng thở dài của Hân:
- Ai ngờ lại có người vô tình đến độ ngay cả ngày về cũng không hề nói cho hay nữa, nói chi …
Thái Bảo vội vàng giải thích:
- Không phải thế đâu, em đừng có hiểu lầm.
Bước nhanh về phía Hân, anh đã mua rất nhiều bánh kẹo mang về cho em đó, toàn là hương vị Chocolate đấy nhé. Nếu không nhớ thì làm sao lại mua nhiều quà bánh thế.
Thúy Hân vội la toánt lên:
- Thế thì anh hại em, chứ thương nỗi gì?
Thái Bảo chưa kịp hiểu vì sao cô bạn mình lại nói thế, thì anh đã nghe tiếng của Chấn Nguyên xen vào:
- Mày quên là phái nữ vẫn thường sợ những thứ béo ngọt đấy sao
Bảo chợt hiểu ra và nói:
- Không sao. Lâu lâu chỉ có một lần thôi, bù lại nguồn năng lượng mà hai tháng nay Hân đã làm việc quá sức đấy.
Hân nói như miễn cưỡng:
- Em sẽ hy sinh mà ăn hết những thứ này luôn.
Tất cả cùng phát lên cười, nụ cười đầy vui vẻ sau bao ngày xa cách. Thái Bảo chợt nhận ra sự thiếu vắng gì đấy, anh nhìn xung quanh tìm kiếm. Mọi người thân của anh vẫn không rời mắt trước cử chỉ và thái độ của anh. Nên khi vừa nhận ra nét buồn thoáng trên khuôn mặt anh, Nguyên hỏi với vẻ vô tư:
- Thái Bảo à! Bộ mày còn quên cái gì sao hả?
Thái Bảo vội chối quanh:
- À! Đâu có. Tao chỉ muốn …
Câu nói đầy vẻ lấp lửng, nhưng mọi người đều nhận ra.
Riêng Bảo thì không hề nhận biết vẻ khác lạ của mọi người và anh cũng chẳng nhận ra sự có mặt của một cô gái đứng sau lưng mình. Khi mọi người nhìn anh với ánh mắt như trêu ghẹo thì lấy làm lạ lắm. Hôm nay có chuyện gì mà mọi người có vẻ là lạ, vui vẻ thế, ngay cả mẹ cũng tỏ ra bí ẩn. Rồi tất cả cùng bật cười lên going giã, nhưng trong tiếng cười đó, anh nhận ra có một giọng cười rất quen thuộc. Đúng rồi, quen lắm, đấy chính là giọng cười mà anh đang mong đợi mà.
Thái Bảo xoay nhanh người về phía sau. Đôi mắt an chạm ngay đôi mắt quen thuộc của cô bạn gái đang nhìn mình. Chạy nhanh về phía nàng, anh ôm choàng vai nàng và đôi như thổn thức:
- Vì à! Anh nhớ em quá. Cứ ngỡ là em không đến, nhưng sao anh vẫn mong chờ em và cuối cùng em đã đến.
- Ai bảo anh không nói cho em biết ngày anh về làm chỉ?
- Anh muốn tạo cho em một sự bất ngờ thôi. Nhưng mà …
Thái Bảo siết chặt vai người yêu hơn, làm Vi đau điếng, nàng la toáng lên:
- Chao ôi! Đau quá! Anh định siết em chết ngộp luôn phải không đấy?
- Đúng rồi, anh muốn siết chặt em trong vòng tay anh mãi mãi đấy.
Câu nói của Bảo làm cho Vi ngượng ngùng, khuôn mặt nàng ửng hồng, nàng nói và lấy tay đẩy nhẹ người yêu ra.
- Anh buông em ra đi. Trước mặt bao người mà anh làm thế, em ngại lắm.
- Không. Anh không thấy ngại, vì chúng ta yêu nhau mà, ai dám cười chúng ta chứ?
Cách nói chuyện thẳng thắn của anh làm cho Vi không nói được gì thêm nữa, nàng cười mà trong lòng lại ngại ngùng trước sự chứng kiến của bao người.
Bà Mai Xuân vẫn khuôn mặt thánh thiện và nụ cười hiền nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói: "Không sao đâu cháu. Bác không phải là bà già cố chấp đâu".
Còn Nguyên và Hân thì cứ tủm tỉnh cười Nguyên thân thiết nói:
- Không. Bọn này không thấy gì cả.
Chợt nhớ ra, bà Mai Xuân vội nói:
- Mẹ có mời số một số bạn thân đến nhà mình chơi, có lẽ giờ này họ đang trông chờ mình đấy. Chúng ta mau về nhà đi các con.
Tất cả mọi người nhanh chóng ra xe. Bà Mai Xuân giục người tài xế lái xe nhanh về nhà vì sợ mọi người ở nhà chờ đợi. Chiếc xe vẫn không ngớt. Bà Mai Xuân cảm thấy như mình trẻ lại trước những câu chuyện đùa của bọn trẻ. Cảm giác gì đó đã len nhẹ vào đầu bà, làm cho bà nhớ lại những ngày của hai mươi mấy năm về trước.
Không đầy một giờ sau, chiếc xe đã đưa họ về trước cổng của ngôi biệt thự Mai Xuân. Bước xuống xe, Thái Bảo tỏ ra vô cùng ngạc nhiên những chậu hoa trong khu vườn trước nhà vô cùng tươi tốt, chúng trổ hoa rất đẹp, dường như được bàn tay tỉa cành chăm bón rất cẩn thận. Anh tự hỏi: " Không biết ai đã chăm sóc cho nó nhỉ?" Không nén được sự tò mò, anh bước đến thì thầm vào tai mẹ:
- Ai đã chăm sóc cho khu vườn mình thế hả mẹ?
Hiểu ngay đến sự thắc mắc của con, bà Mai Xuân đáp:
- Có phải con muốn nói đến những chậu hoa đó không? Chính là nhờ bàn tay chăm sóc của hai cô con gái này đấy. Hằng ngày, chẳng những hai nàng đến đây thăm hỏi mẹ, mà còn giúp mẹ chăm sóc các chậu hoa này nữa đấy.
Thái Bảo hồ hởi:
- Thế à? Sao con đâu có nghe mọi người nhắc đến?
- Cũng tại Cát Vi và Thúy Hân không muốn con ngại thôi.
Chợt nhớ ra các vị khách đang ngồi chờ nơi phòng khách, bà Mai Xuân hối thúc con:
- Thôi, bây giờ chúng ta nhanh vào nhà, kẻo mọi người đợi đấy.
- Vâng. Mẹ vào trước, con sẽ vào sau.
Bước đến chỗ hai cô gái, anh nói nhỏ với cả hai:
- Anh cảm ơn hai em nhiều lắm. Bây giờ chúng ta hãy vào trong nhé.
Những vị khách đã đến đông đủ, tất cả đều là người thân cả. Họ là bạn, là cánh tay đắc lực của bà Mai Xuân từ khi mới thành lập "Công ty Bảo Lệ", đến bay giờ nó đã là một trong những công ty đứng đầu của cả nước. Bà Mai Xuân đối xử họ rất tốt và xem họ cũng rất nể trọng và yêu quí bà, nên họ cũng quí mến cậu con trai của bà. Vừa bước vào nhà, Thái Bảo đã nghe họ chào hỏi đầy vẻ kính trọng:
- Chào ngài giám đốc. Mọi việc bên ấy vẫn diễn ra tốt đẹp chứ?
- Có thể nói là mọi chuyện đều rất thuận lợi. Nhưng các chú, các bác hãy gọi cháu bằng tên, đừng gọi như thế cháu rất ngại, vì ở đây ai cũng đáng tuổi cha chú của cháu cả.
Một người lại nói:
- Gọi như thế sao được, công ty của mình rồi sẽ không có kỷ cương gì cả.
Bà Mai Xuân xen vào:
- Tôi thấy cháu nói có lý, các anh hãy xem cháu là con cháu trong gia đình, vì đây là ở nhà mà, khi nào ở nơi làm viẹc thì gọi như thế cũng được. Những lời nói của mẹ con bà Mai Xuân càng làm cho mọi người kính trọng gia đình này hơn. Qủa thật, họ vừa có tài và có đức nữa, khác với gia đình quyền quí khác, luôn lấy quyền hành mà hống hách với nhân viên. Sở dĩ họ gọi anh như thế, vì muốn nâng cao địa vị của anh hơn, thể hiện sự nế phục của họ đối với giám đốc của mình.
Mọi thức anh đã được bầy ra trên bàn tươm tất. Bà Mai Xuân đứng lên phát biểu ý kiến của mình:
- Cám ơn các vị đã có mặt đông đủ trong ngày hôm naỵ Qua đây, gia đình tôi vô cùng cảm ơn tất cả những sự ưu ái của quí vị đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức giúp đỡ cho thằng Bảo trong thời gian qua.
- Có gì đâu mà chị phải cám ơn, đó chỉ qua là bổn phận của chúng tôi thôi. Nếu muốn cảm ơn thì chị hãy cảm ơn cháu Hân đây, trong thời gian Thái Bảo vắng mặt hầu như mọi việc đều do cô ấy gánh vác tất cả.
Đưa mắt về hướng ba người bạn trẻ đang ngồi, bà nói:
- Bác cảm ơn các cháu nhiều lắm.
- Bác đừng nói thế, chúng cháu ngại lắm.
Thái Bảo nhìn ba người bạn thân của mình với vẻ súc đông, giọng anh vang to:
- Xin mọi người cùng nâng ly chúc mừng mọi việc diễn ra thuận lợi.
Tiếng những chiếc ly chạm vào nhau "lốc cốc", tiếng cười nói vui vẻ, tạo nên không khí vui nhộn hẳn lên. Thái Bảo vô cùng phấn khởi, anh tự nhủ lòng rằng chỉ có tình thương và sự thành công trên chính quê hương mới đem đến niềm vui như thế này thôi.
Đang vui vẻ, bỗng Thái Bảo ra vẻ suy nghĩ một điều gì đó, anh nói:
- Bây giờ chúng ta rất muốn quyết định chuyện này, nhưng có lẽ phải do sự quyết định của một người nữa thì mới được.
Câu hỏi đầy ẩn ý của Bảo làm cho mọi người thêm sốt ruột. Họ hỏi nhỏ với nhau rằng người đó là ai thế? Ngay cả ba người bạn thân của anh cũng tỏ ra ngạc nhiên. Chấn Nguyên hối thúc bạn:
- Chuyện gì, mày cứ nói ra đi. Nếu giúp được, tao sẽ giúp mày thuyết phục người đó.
Lời động viên của bạn làm cho anh cảm thấy yên tâm hơn, như có thêm sức mạnh, anh nói:
- Chuyện là từ lâu rồi mẹ tôi có vẫn mong có được một đứa con gái, và tôi cũng rất mong có được một cô em gái nữa. Nên hôm nay tôi … tôi …
Đứng yên lặng một lúc sau, rồi Thái Bảo nhìn thẳng về phía Hân và nói:
- Nên anh rất mong em sẽ bằng lòng làm con nuôi của mẹ và làm em gái anh nhé?
Điều anh nói ra làm Hân vừa vui mừng, vừa ngạt nhiên. Không ngờ một cô gái vốn bị gia đình ghét bỏ nàng, mà cũng được họ yêu thương và cần đến thế sao? Nàng cảm thấy niềm hạnh phúc dâng dầy, xen lẫn nỗi xúc động trào dâng:
- Nhưng… em …
Cát Vi ngắt lời bạn, xen vào:
- Không có nhưng nhị gì cả. Những lời của anh Thái Bảo nói ra, mi không có lý do gì để mà từ chối cả.
- Con cảm ơn bác gái và anh Bảo rất nhiều, đã dành cho con tình cảm tốt đẹp, nhưng con cảm thấy mình.
Chấn Nguyên góp lời:
- Thúy Hân à! Anh thấy Cát Vi rất đúng, anh nghĩ em sẽ không hẹp hòi mà làm bác thất vọng, phải không?
Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mà Hân, dường như nó quá xúc động trước những tình cảm của mọi người đã dành cho nàng. Không thốt được nên lời, nàng chỉ gật đầu thật khẽ ra vẻ đồng ý.
Mọi người đều tỏ ra rất vui mừng, vì cho rằng Hân rất đáng được như thế. Nàng vừa ngoan hiền, nết na nên rất hợp với đức tính nhân từ của bà Mai Xuân, cũng như với người anh trai Thái Bảo vốn rất thích có một cô em gái. Chấn Nguyên và Cát Vi càng vui mừng hơn, vì họ thừa hiểu rằng niềm vui đến cho Hân một niềm hạnh phúc, một chỗ dựa về mặt tinh thần của nàng. Còn với bà Mai Xuân sẽ bớt đi mặc cảm tội lỗi, mà từ bao lâu nay bà vẫn tự dằn vặt mình bởi cái tội danh là bỏ con.
Một giọng nói vang lên từ bàn tiệc:
- Mình cùng nâng ly chúc mừng mối quan hệ tốt đẹp này nhé.
Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên cùng với những tiếng hô vang:
Đzô! Dzô!
Chưa bao giờ bà Mai Xuân thấy mình vui như hôm naỵ Đã hai mươi mấy năm rồi, dù sống trong giàu sang, bà Xuân vẫn thấy vắng một cái gì đó, những nụ cười trước kia của bà chẳng qua chỉ để che đậy cái nỗi lòng bên trong của bà. Thế mà hôm nay mọi cảnh giác thiếu vắng đó tan biến, khi bà nắm đôi tay Hân, đôi mắt đẹp của bà như muốn nói với nàng: "Có lẽ ta và con có duyên nhau từ kiếp trước đây. Ta rất lấy làm tự hào về hai đứa con: một trai, một gái ngoan ngoãn như thế này. Không biết có phải do sự hữu duyên, hay ngẫu nhiên mà có sự sắp đặt, ngay cả đến chỗ ngồi họ cũng sát vào nhau, bà Mai Xuân ngồi giữa Thái Bảo và Thúy Hân mỗi người ngồi một bên mẹ, mọi người nhìn vào cứ ngỡ như ba người họ chính là mẹ con thật sự. Cát Vi nhanh miệng nhận xét:
- Anh Bảo à! Anh hãy nhìn kìa, Thúy Hân và mẹ rất giống nhau, nhất là ở đôi mắt nó đấy, không khác mẹ chứt nào cả.
Thái Bảo vuốt nhẹ vào chiếc mũi của người yêu và nói:
- Thì họ là mẹ con mà. Mà em cũng quá đa cảm đấy.
- Nhưng mà em nói thật đấy.
Từ nãy giờ Chấn Nguyên vẫn không rời khỏi thái độ của bà Xuân và Thúy Hân. Anh có trực giác rất lạ, thế nhưng khi nghe Cát Vi nói lên nhận xét của chính mình, anh cũng nhận thấy như thế. Họ có vẻ giống quá, nhất là đôi mắt của bà Mai Xuân rất đẹp nhưng chứa một nỗi buồn gì đó rất sâu xa và Thúy Hân cũng thế. Anh nhớ rất rõ cái hôm cứu Hân từ bãi biển, khi ấy nàng cố nở nụ cười cảm ơn anh, nhưng đôi mắt ấy như vô hồn, chứa đựng một cái gì đó sâu thẳm, rất mong đợi.
- Chấn Nguyên! Chấn Nguyên!
Nguyên giật mình quay lại hỏi bạn:
- Có chuyện gì thế?
- Mày đang suy nghĩ cái gì tao kêu mãi không lên tiếng?
Chấn Nguyên chối và láng sang chuyện khác:
- Đâu có gì! À mà Bảo này! Mày định bao giờ cho tụi này ăn đám cưới của hai người đây?
Bảo nhìn vào khuôn mặt đang cúi xuống vì thẹn của người yêu và nói:
- Tao nghĩ chắc là không lâu đâu.
Cát Vi lườm Thái Bảo:
- Xí! Ai chịu anh đâu mà cưới với hỏi.
- Anh van em mà, hãy chấp nhận làm vợ anh đi. Trước mặt mọi người, anh hứa sẽ yêu thương em suốt đời, em bằng lòng nhé.
Mọi người cảm thấy tức cười trước thái độ thành khẩn của anh chàng Thái Bảo đa tình kia, họ cũng mong sớm ăn tiệc vui của ngài giám đốc. Riêng bà Mai Xuân có cảm giác như mọi thứ mình đã có thất cả: Con gái, con trai, sắp tới đây bà sẽ có thêm nàng dâu vui vẻ và hoạt bát từ lâu bà mong ước. Bà Xuân lướt nhẹ qua khuôn mặt của cậu con trai, những tiếng cười tràn đầy hạnh phúc vẫn phát ra từ Thái Bảo, bà tin rằng rồi đây con bà và Thúy Hân sẽ quấn quít với nhau như anh em một nhà. Dường có một sợi dây vô hình đã thất chặt tình cảm của họ rồi và duyên số đã đưa đẩy Hân để họ sum hợp thành một đại gia đình thế này.
Buổi tiệc vẫn cứ diễn ra trong sự hân hoan mừng của nhiều người. Ánh mắt của Thúy Hân ngời lên niềm hạnh phúc, nàng đã lấy lại được niềm tin ở cuộc đời, ở con người vẫn còn tình thương của nhân loại. Nàng tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Chấn Nguyên và cả một gia đình mới này. Phải chăng chính ở nơi họ, những người mà nàng rất mực yêu thương kia đã giữ lấy một phần cuộc sống vui buồn trong đời nàng.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở