Chương 9
ohn lắng nghe một cách thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt anh
tối sầm lại, lộ rõ vẻ tức giận và đôi mắt đen nheo lại nhiều lần. Cuối cùng anh
nói “Chưa đầy ba tháng trước con đã xử lý hết mọi chuyện rồi cơ mà. Làm thế
quái nào mà bây giờ mọi việc lại thành một mớ bòng bong như thế này?”
Michelle rời mắt khỏi đống tài liệu trước mặt, tò mò
muốn biết xem ai là người đang nói chuyện với John trong điện thoại. Từ lúc nhận
điện thoại anh chẳng nói gì ngoài tiếng “alo” trước khi bắt đầu lộ vẻ tức giận.
Cuối cùng anh nói “Được rồi ngày mai con sẽ tới đó. Và nếu khi con tới mà không
có ai ở đó, cũng như lần trước, thì con sẽ lập tức quay trở về nhà. Con không
có thời gian để đứng đó chờ đến mỏi gối trong khi mẹ chơi đùa đâu.” Anh cúp máy
và ngay lập tức xổ ra một tràng những câu chửi bậy thô tục.
“Ai đấy anh?” Michelle hỏi
“Mẹ anh.” Ngay cả khi phát âm ra từ này John cũng để lộ
rõ vẻ phẫn nộ của mình.
Cô hoàn toàn sững sờ. “Mẹ anh ư?”
Anh quay sang nhìn trong giây lát; và rồi anh gượng cười
với chiếc ria khẽ giật “Em không cần phải choáng đến thế đâu. Anh có mặt trên
trái đất này như bao người khác.”
“Vì anh chưa từng nhắc tới nên em đoán là bà ấy đã mất
rồi, cũng như cha anh vậy.”
“Bà ấy chuyển đi từ lâu rồi. Những công việc trong
nông trại là không đủ tốt đối với bà ấy, bà ấy luôn thích những ánh sáng rực rỡ
ở Miami và khoản tiền của Palm Beach, vì thế bà bước đi mà chẳng bao giờ quay
trở lại.”
“Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”
“Sáu hay bảy gì đó. Buồn cười thật đấy, anh nhớ là
mình chưa từng giận bà khi bà bỏ đi, hay là nhớ nhung bà ấy. Hầu hết những gì
anh nhớ đến khi nhắc đến bà ấy là cái cách bà ấy từng phàn nàn về việc căn nhà
này nhỏ bé và cũ kỹ ra sao, bởi hồi đó nhà anh chẳng phải loại khá giả gì cho lắm.
Anh ở với cha mọi giây mọi phút ngoài lúc đi học ở trường, nhưng anh chưa từng
thân thiết với mẹ.”
Cảm giác của Michelle lúc này giống như lúc cô phát hiện
rằng anh đã từng kết hôn. Anh vẫn cứ cố quên đi những điều tưởng như nhỏ nhặt
trong cuộc đời mình, và rồi gạt bỏ, xua đuổi chính những điểm nhấn quan trọng ấy
cứ như thể chúng chẳng có chút ảnh hưởng nào đến anh vậy. Có lẽ chúng thực sự
như vậy. John là một người đàn ông mạnh mẽ, tính cách ấy được hình thành từ một
khoảng thời gian dài làm việc vất vả cùng bản tính kiêu ngạo và một quyết tâm sắt
đá. Nhưng khi tận mắt chứng kiến mẹ mình bỏ đi, liệu có đứa trẻ nào lại không bị
ảnh hưởng cơ chứ? Làm sao mà một người đàn ông còn trẻ măng lại có thể không cảm
thấy gì khi mà người vợ mới cưới của anh ta thà bỏ đi còn hơn là phải ở lại và
làm việc cùng anh ta? John là người sẽ làm tất cả để có thể giúp đỡ một ai đó nếu
anh ta cố gắng hết mình, nhưng anh sẽ không đời nào chịu nhấc lên dù chỉ một
ngón tay thôi để trợ giúp những ai chỉ ngồi không và trông chờ người khác đến
giúp đỡ. Tất cả nhân viên đang làm việc cùng anh ở dưới mái nhà này đều là những
người nguyện thề sẽ mãi trung thành với anh cho đến hơi thở cuối cùng. Vì nếu họ
không phải là những người như vậy, thì lúc này đây họ đã không ở nông trại của
anh rồi.
“Lần trước khi anh đến Miami là để gặp mẹ anh ư?”
“Ừ. Bà ấy luôn gặp những khó khăn về tài chính một năm
ít nhất hai lần và muốn anh gác tất cả mọi thứ lại để bay đến đó và giải quyết
tình hình.”
“Mà đấy cũng chính là những việc anh làm mà.”
Anh nhún vai, “Anh và bà ấy có thể không thân thiết,
nhưng bà ấy vẫn là mẹ của anh.”
“Lần này anh đi nhớ gọi về cho em nhé,” cô nói, và gửi
về phía anh một cái nhìn quả quyết như để nhấn mạnh lời nói của mình.
Anh gầm nhẹ lên một tiếng với vẻ mặt tức giận, và rồi
anh nháy mắt với cô khi bắt đầu gọi điện cho hãng hàng không. Michelle nghe thấy
anh đặt một chuyến bay tới Miami vào sáng mai. Rồi anh liếc nhìn cô và nói “Đợi
tôi một chút”, trước khi đặt tay che đi miệng loa. “Muốn đi cùng anh không?”
Anh hỏi cô.
Cơn hoảng loạn ánh lên trong đôi mắt cô trước khi cô kịp
kiềm chế bản thân và nhanh chóng lắc đầu. “Không, em cảm ơn. Em đang cần thời
gian hoàn thành nốt đống tài liệu này.”
Đó là một lý do khá vớ vẩn, bởi những công việc sổ
sách còn lại sẽ chẳng tốn của cô quá một ngày, nhưng dù rằng John đã chăm chú
nhìn cô một lúc để đánh giá cẩn thận thì anh cũng không tranh cãi với cô. Thay
vào đó anh bỏ tay ra khỏi ống nghe và nói, “Chỉ một vé thôi. Thế là ổn rồi.
Không, không cần thêm vé khứ hồi đâu. Tôi không biết khi nào mình sẽ quay trở lại.
Vâng, cám ơn.”
Anh ghi lại số hiệu cùng thời gian cất cánh của chuyến
bay của mình vào một quyển sổ tay nhỏ trong lúc nhấc ống nghe ra và cúp máy. Từ
khi vụ tai nạn xảy ra, Michelle không hề rời nông trại, vì bất cứ một lý do gì.
Anh đã cho người chở chiếc che Mercedes về sau khi sửa chữa và bảo hành xong xuôi
từ ba ngày trước nhưng kể từ đó trở đi thì nó vẫn chưa từng rời khỏi gara dù chỉ
một lần. Tai nạn đôi khi khiến người ta cảm thấy lo lắng bất an khi phải lái xe
lần nữa, nhưng anh cảm nhận được rằng có một điều gì đó hoàn toàn khác khiến cô
buồn phiền và bận tâm.
Cô tiếp tục quay trở lại với công việc tính toán của
mình. Còn anh thì lại chăm chú quan sát cô, hoàn toàn chìm đắm trong bộ dạng
nghiêm túc và say sưa của cô – và cái cách cô cắn môi dưới trong lúc làm việc.
Cô đã hoàn thành tốt mọi công việc liên quan tới giấy tờ của nông trại tới mức
thậm chí thỉnh thoảng anh còn phải hỏi cô về những gì đang diễn ra trong nông
trại. Anh không chắc rằng mình thấy thích thú với việc không kiểm soát trực tiếp
được một phần nào đó của nông trại, nhưng anh có thể chắc chắn rằng bản thân
hoàn toàn thích khoảng thời gian mà anh có hằng đêm.
Ý nghĩ đó khiến anh nhận ra rằng mình sẽ phải ở một
mình vào những đêm sắp tới, và anh cảm thấy bức bối khó chịu. Anh đã từng tìm
vài người tình một đêm ở Miami, nhưng giờ thì anh chẳng còn cảm thấy hứng thú với
bất cứ người phụ nữ nào khác. Anh chỉ cần và chỉ muốn một mình Michelle mà
thôi. Chưa một người phụ nữ nào lại có thể nằm trọn trong vòng tay như thế, hay
cho anh niềm khoái lạc chỉ bằng cách ở bên anh mỗi đêm. Anh thích được trêu đùa
và khiêu khích cô cho tới khi cô mất bình tĩnh để rồi quay sang đả kích anh, và
đó cũng là lúc anh tìm thấy niềm vui thú khi được nhìn thấy cô trong vẻ kiêu kỳ.
Và điều còn khiến anh thích thú hơn nữa là được mang cô lên giường và yêu cô
cho đến khi cô rũ bỏ hết cái tính kiêu kỳ ấy. Và giờ thì nhờ mẹ mà anh sẽ phải
sống thiếu những thú vui này trong vài ngày tới. Và chắc chắn anh chẳng thích
điều này một chút nào.
Bỗng dưng anh nhận ra rằng mọi việc không phải chỉ
liên quan đến tình dục. Anh không muốn phải rời xa cô, bởi chắc chắn cô đang lo
lắng điều gì đó. Anh muốn được ôm cô vào lòng và giúp cô giải quyết mọi chuyện,
nhưng cô mãi chẳng chịu nói với anh về nó. Anh cảm thấy không thoải mái một
chút nào. Cô cứ khăng khăng nói với anh rằng chẳng có thứ gì là không ổn cả,
nhưng anh chắc rằng không phải vậy. Chỉ đơn giản là anh không biết nó là gì mà
thôi. Đã một vài lần anh bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm về phía cửa sổ với vẻ mặt
dường như là khiếp sợ. Hẳn là anh đã nhầm, bởi lẽ cô hoàn toàn chẳng có lí do
gì để sợ hãi cả. Mà cô sợ cái gì mới được cơ chứ?
Mọi việc chắc hẳn bắt đầu từ cái lần cô gặp tai nạn.
Anh đã luôn cố trấn an cô rầng anh không hề tức giận vì cô đã làm hỏng xe,
nhưng thay vào đó cô lập tức rụt người lại cứ như thể anh vừa tát cô vậy, và
anh vẫn không thể lấp được khoảng trống giữa hai người. Trong khoảnh khắc đó
trông cô như thể bị choáng, thậm chí là bị tổn thương, và rồi cô thu mình lại
nhẹ nhàng đến nỗi anh không thể nào diễn tả nổi, ngoài việc cảm nhận được nó.
Tuy vậy giữa anh và cô không hề có bất cứ sự ngăn cách nào về thể xác, trừ cho
cái đêm hôm cô gặp tai nạn, cô vẫn cứ ngọt ngào mà hoang dại nồng nhiệt trong
vòng tay anh như ngày nào. Nhưng anh muốn cô, cả thể xác lẫn tinh thần, và vụ
tai nạn đó chỉ khiến mong muốn ấy càng thêm nhức nhối khi nó nhắc anh nhớ đến
việc cô có thể bị cướp mất khỏi vòng tay anh dễ dàng đến thế nào.
Anh vươn người về phía trước và chạm đầu ngón tay tới
gò má của cô, anh cần chạm vào người cô dù chỉ bằng cách nhỏ nhặt nhất. Cô ngước
mắt nhìn anh trong một tia yếu ớt, ánh mắt họ gặp nhau rồi khóa chặt lại. Không
nói một lời nào, cô đóng sổ sách và đứng dậy. Cô không hề ngoái đầu nhìn lại
trong lúc bước ra khỏi căn phòng với vẻ yêu kiều mà anh đã từng luôn ngưỡng mộ,
thỉnh thoảng pha lẫn cả chút ghen tỵ nữa bởi anh không thể có được chủ nhân của
thân thể ấy. Nhưng giờ anh đã có thể làm được điều đó, và trong lúc đi theo cô
tay anh đã tự động mở cúc áo của mình. Anh vẫn thong thả bước đi trên những bậc
cầu thang nhưng sự chú ý của anh hoàn toàn bị chiếc giường và người phụ nữ bên
trong căn phòng thu hút.
Thỉnh thoảng, khi trời trở nên nóng nực và trôi qua chậm
rãi như thế này, Michelle thường cảm thấy rằng mọi thứ có lẽ chỉ là một cơn ác
mộng mà thôi và cũng có lẽ chưa từng có việc gì xảy ra cả. Những cú điện thoại
đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Sự hiểm nguy “rình rập” mà cô cảm nhận được có lẽ chỉ
là sản phẩm của một trí tưởng tượng có phần thái quá. Người đàn ông đeo mặt nạ
đó có lẽ không hẳn là cố tình muốn giết cô. Và tai nạn đó cũng có lẽ không phải
là một vụ giết người được dàn dựng cho giống với một vụ tai nạn đơn thuần. Thực
sự là chưa có gì xảy ra cả. Tất cả chỉ là một giấc mơ, những gì đang thực sự diễn
ra chính là việc Edie hát thầm trong lúc làm việc nhà, những tiếng ngựa hí cộng
với tiếng vó ngựa, khu nông trại to lớn được xây trên vườn cỏ xanh rộng, những
cuộc gọi từ Miami của John tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn của anh và ham muốn được về
nhà.
Nhưng chuyện đó lại không phải là một giấc mơ. John
không tin cô, nhưng việc có anh ở bên dường như đã có thể khiến cô cảm thấy yên
tâm hơn và không còn sợ hãi nữa. Cô cảm thấy an toàn khi sống trong nông trại,
khi còn được sống tại nơi mà anh nắm giữ quyền quản lý, khi còn được vây quanh
bởi những người làm trung thành của anh. Để rồi khi không còn có anh ở bên mỗi
đêm, cảm giác an toàn đó như bay biến mất. Cô ngủ nhiều hơn bình thường, và vào
ban ngày cô luôn cố làm việc một cách cật lực để buổi tối có thể ngủ nhiều hơn
nữa.
Nev Luther, vẫn nhận được những lời dặn dò từ phía ông
chủ của mình, nhưng một lần nữa anh ta lại phải đối mặt với khó khăn về việc
làm thế nào để có thể hoàn thành những việc đó. Nếu Michelle muốn làm một việc
gì đó, làm quái nào mà anh ta có thể ngăn cô lại được? Chẳng lẽ lại phải gọi điện
cho ông chủ đang ở tận Miami của mình và mách lẻo mọi sự tình ư? Nev không hề
nghi ngờ rằng ông chủ chắc chắn sẽ xé xác anh ta ra nếu nhìn thấy những gì
Michelle đang làm ở nông trại, nhưng cô cũng không hề hỏi hay xin phép ai xem
liệu cô có được làm việc đó hay không, cô chỉ đơn giản là bắt tay vào làm mọi
việc mà thôi. Và anh ta cũng thực sự chẳng thể làm được gì cả. Hơn nữa, anh ta
nhận thấy rằng dường như cô đang cần có việc gì đó để làm để có thể lấp đầy những
khoảng trống. Cô trầm lặng hơn bình thường, có lẽ là vì quá nhớ ông chủ. Suy
nghĩ đó khiến Nev mỉm cười. Anh ủng hộ sự sắp xếp hiện tại này, và sẽ còn ủng hộ
nhiệt tình hơn nữa nếu nó là vĩnh viễn.
Sau bốn ngày làm nhiều việc hết sức có thể, Michelle
cuối cùng cũng đủ kiệt sức đến mức cô nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng có thể
ngủ nướng thêm một chút, dù vậy, cô vẫn hoãn lại việc lên giường đi ngủ. Bởi nếu
cô đoán sai, cô sẽ mất ngủ và nằm hàng giờ trên giường, hay run rẩy sau những
chấn động từ một cơn ác mộng. Cô cố ép bản thân thức và hoàn thành giấy tờ tài
liệu trong văn phòng. Đáng lẽ ra cô hoàn toàn không cần phải giải quyết những
giấy tờ đó, nhưng cô muốn mọi thứ phải được sắp xếp cẩn thận khi John về đến
nhà. Suy nghĩ này khiến khuôn mặt cô giãn ra và nở một nụ cười mỉm; mai là anh
đã về đến nhà rồi. Cuộc gọi của anh chiều nay đã làm tinh thần cô thoải mái lên
rất nhiều. Chỉ còn một đêm cô không được ở bên anh nữa thôi, và rồi ngay ngày
mai anh sẽ lại ở bên cô trong bóng tối lạnh lẽo này.
John lặng lẽ bước vào căn nhà vào lúc gần 2 h sáng.
Anh đã định sẽ bay chuyến 8h sáng ngày mai, nhưng sau khi nói chuyện với
Michelle trên điện thoại thì anh lại càng nôn nóng và sốt ruột muốn thu ngắn lại
khoảng cách giữa họ. Anh cần ôm cô trong vòng tay mình, tự tay cảm nhận thân
hình thon mảnh của cô trước khi anh có thể chắc rằng cô vẫn ổn.
Và cuối cùng thì anh không thể chịu nổi thêm một giây
phút nào nữa và đã gọi ngay cho hãng hàng không để đặt thêm một suất ghế nữa
vào chuyến bay cuối cùng trong ngày, và rồi nhanh chóng gói ghém chút ít quần
áo anh đã mang theo lại, hôn lên trán mẹ mình. “Mẹ hãy từ từ mà xử lí tấm séc
đó,” anh như gầm lên, mắt nhìn xuống người đàn bà xinh đẹp mà ngạo mạn đã sinh
ra mình.
Chủ nhân của đôi mắt đen mà anh được thừa hưởng cũng
nhìn anh, và khóe môi của bà nhếch nhẹ lên tạo thành nụ cười nửa miệng như vẫn
thường trực xuất hiện trên đôi môi anh. “Con vẫn chưa nói gì với mẹ cả, nhưng
dù sao thì mẹ cũng đã nghe thấy những gì người ta đồn thổi ở đây,” bà nói, giọng
nhẹ tựa như lông hồng. “Có thật là con gái Langley Cabot đã dọn đến ở cùng con
không? John à, ông ta đã mất tất cả.”
Lúc đó anh quá mong mỏi được quay trở lại với Michelle
nên chẳng thể để ý nhiều đến những lời bà nói. “Không hẳn là tất cả mọi thứ.”
“Vậy là đúng như vậy ư? Cô ta đang sống với con?”
“Đúng vậy.”
Bà chăm chú nhìn anh trong một lúc lâu. Từ lúc anh 19
tuổi anh đã có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng ai trong số đó dọn đến sống với
anh, dù chỉ là trong một thời gian ngắn, và mặc dù khoảng cách giữa 2 người họ
là khá lớn, mà cũng có lẽ bởi chính điều đó, mà bà hiểu khá rõ con trai của
mình. Không ai có thể lợi dụng được John. Nếu Michelle Cabot đang sống cùng
John, đó chính chỉ là bởi anh muốn cô ở đó với mình, chứ không phải bởi những ước
muốn dục vọng từ phía cô.
Trong khoảnh khắc John leo lên những bậc cầu thang
trong căn nhà tối om và im ắng, trái tim anh bỗng đập chậm lại theo một giai điệu
nặng nề của một tâm trạng phấn khích. Anh không muốn làm cô thức giấc, nhưng
anh không thể chờ được cái khoảnh khắc lại được nằm bên cạnh cô, chỉ để cảm nhận
sự mềm mại ấm áp của cơ thể cô và hít lấy hương thơm ngọt ngào từ làn da mịn
màng của cô. Anh đang mệt; và anh có thể ngủ thiếp đi vài tiếng. Nhưng vào buổi
sáng làn da của cô sẽ ửng hồng lên sau giấc nồng, cô sẽ uể oải nằm đó với vẻ
yêu kiều của một chú mèo con. Và đó sẽ là lúc anh chiếm lấy cô.
Anh bước vào căn phòng mà không gây ra một tiếng động
nhỏ nào và nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại. Trông cô thật nhỏ bé trên chiếc
giường rộng này và hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của anh. Sau khi ra khỏi
nhà tắm anh vẫn để đèn sáng để có thể nhìn thấy mọi thứ trong lúc cởi đồ.
Anh nhìn về phía giường một lần nữa, và mọi cơ bắp
trong cơ thể anh ngay lập thắt chặt lại. Vài giọt mồ hôi lăn xuống dưới vầng
trán cao của anh. Có lẽ ngay cả khi lúc này có một cơn lốc xoáy tới cuốn căn
nhà đi thì anh cũng chẳng thể nào rời mắt ra khỏi cô được.
Cô đang nằm nghiêng, với tấm chăn mỏng bị tung xuống
dưới chân giường. Cô duỗi thẳng chân phải còn chân trái thì co lên phía trên.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, và ngay lúc này đây thì nó đã bị
lật lên đến ngang hông cô rồi.
Cơ thể cô đang hoàn toàn phơi bày trước mặt anh. Đôi mắt
nóng bỏng rực lửa của anh chậm rãi lướt qua cặp mông trần phía dưới chiếc quần
cotton mỏng rồi đến khe hở nữ tính mà anh khao khát được chạm vào.
Anh rùng mình dữ dội, nghiến răng kiềm chế, âm thanh nguyên thủy dội vang trong lồng ngực. Anh thấy cơ thể mình siết chặt mạnh mẽ, dữ dội, đau nhói. Cô đang ngủ say, hơi thở cô chậm, đều và sâu. Hơi thở của anh cuộn lên trong phổi, mồ hôi túa ra, cơ bắp của anh run lên như một con ngựa đực đang đánh hơi thấy một con ngựa cái đang sẵn sàng giao phối. Không rời mắt khỏi cô, anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình. Anh phải có cô, anh không thể chờ được nữa. Cô quá ẩm ướt, quá dễ bị tổn thương, quá ấm áp, quá nữ tính và…là của anh. Anh bước đến gần và chỉ ngắm nhìn cô, sự kiểm soát của anh đang vỡ ra thành từng mảnh, phần thắt lưng anh đang siết chặt dữ dội.
Anh trút bỏ quần áo trên sàn phòng tắm và cúi xuống cô, vòng tay anh dịu dàng khi anh xoay cô nằm ngửa. Cô rên lên một tiếng nho nhỏ, không hẳn là tiếng thở dài và dịch người nhưng vẫn không thức giấc. Nhu cầu của anh trở nên cấp bách hơn khi anh không dành thời gian để đánh thức cô dậy, anh chuyển sự chú ý đến eo cô, luồn xuống đùi cô và đặt mình vào vị trí giữa hai chân cô. Với mảnh nhỏ cuối cùng của sự kiểm soát anh đi vào trong cô, chậm rãi; một tiếng rên bùng lên trong họng khi anh cảm nhận được sự nóng bỏng, ẩm ướt của cô đang siết chặt lấy mình.
Cô rên rỉ đôi chút, cơ thể cô cong lên trong vòng tay anh, và cánh tay cô nâng lên để quấn quanh cổ anh. “Em yêu anh”, cô rên rỉ, vẫn chưa tỉnh táo. Những lời của cô bắn xuyên qua anh như một tia chớp, cơ thể anh giật lên khi anh lên tới đỉnh. Ôi Chúa ơi, anh thậm chí không biết cô đang nói với anh hay cô đang nói trong giấc mơ, nhưng tất cả mọi thứ trong anh vỡ òa. Anh muốn nghe điều đó một lần nữa, và anh muốn cô tỉnh táo, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh khi cô nói điều đó, để anh có thể biết được ai là người đang nằm trong tâm trí cô. Tuyệt vọng anh chìm sâu hơn vào cô, cố gắng để hòa tan cơ thể cô vào với anh, để không gì có thể tách họ ra khỏi nhau nữa.
“Michelle”, anh thì thầm trong đau đớn, căng lên, chôn miệng vào cần cổ ấm áp của cô.
Michelle cong người hướng về phía anh lần nữa trong khi tâm trí cô đang bơi đi trong một giấc ngủ mộng mị. Nhưng ngay cả khi đang ngủ cô cũng  biết được những cái vuốt ve của anh, cơ thể cô phản ứng ngay lập tức với anh, mở ra cho anh, chào đón anh. Cô không thắc mắc về sự hiện diện của anh; anh đang ở đây, và đó là tất cả những gì quan trọng. Sự bùng nổ quá mãnh liệt của tình yêu khiến cô gần như thét lên và tất cả mọi thứ khác dường như là vô nghĩa. Cô đang bùng cháy, các giác quan của cô đang quay cuồng, da thịt cô run rẩy dưới những cú thúc dồn dập của anh lên cô. Cô cảm nhận được anh đang ở sâu bên trong cô, và cô hét lên bên dưới miệng anh một cách hoang dại trong khi cơn cực khoái mãnh liệt khiến các dây thần kinh của cô nổ tung. Anh ghim chặt cô bên dưới bắp đùi cùng cánh tay cơ bắp cứng rắn của mình, ôm cô khi cô căng lên điên cuồng bên dưới anh, và cảm giác sự run rẩy siết chặt từ sâu bên trong cô vắt kiệt anh, gửi đến anh cơn bùng nổ trong sự nóng rực, điên rồ, ngọt ngào của chính mình.
Anh không thể để cô đi được. Ngay cả khi chyện này kết thúc, anh cũng không thể để cô đi. Anh bắt đầu đẩy mạnh một lần nữa, cần nhiều hơn từ cô để thỏa mãn cơn đói khát từ tận sâu bên trong mà anh không nghĩ nó có bao giờ  được thoải mãi.
Cô đang rên khẽ, đôi mắt xanh sáng của cô ướt nước khi cô bám lấy anh. Cô gọi tên anh bằng chất giọng thô ráp, run rẩy. Anh không để cô trượt khỏi cơn cực khoái, vẫn giữ cơ thể cô căng lên với ham muốn. Anh giờ đang chậm rãi và quá dịu dàng, nhẹ nhàng dẫn cô vào cơn cực khoái thay vì ném cô vào nó, nhưng kết quả cuối cùng cũng vẫn khiến cô vỡ vụn.
Đã gần bình minh trước khi cô cuộn tròn trong vòng tay anh, cả hai đều mệt mỏi. Chỉ ngay trước khi rơi vào giấc ngủ cô ngạc nhiên nói khẽ, “Anh về nhà sớm.”
“Anh không thể chịu đựng thêm một đêm nào nữa cách xa em.” Vòng tay anh siết chặt quanh cô. “Anh không thể chịu đựng thêm một đêm nữa xa em.” Đó chính là sự thật trần trụi, khủng khiếp. Anh cần phải quay về ngay cả nếu có phải cuốc bộ.
Không ai làm phiền họ sáng hôm sau, và họ ngủ rất lâu sau khi mặt trời bắt đầu chiếu nhưng tia sáng vào phòng. New Luther, đã trông thấy xe tải của John đậu ở vị trí quen thuộc của nó, đã đến để hỏi anh một câu hỏi, và Edie đã thách thức anh ta dám quấy rầy họ với một biểu hiện trên gương mặt bà khiến anh ta quyết định rằng câu hỏi dù sao cũng không quan trọng cho lắm.
John tỉnh dậy sau giấc ngủ, bị quấy rầy bởi sức nóng của ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào giường. Trán và cằm mặt anh lấm tấm mồ hôi, và anh cần tắm nước mát để xua đi sự trì trệ bởi nhiệt độ và sự kiệt sức. Anh rời khỏi giường lặng lẽ, cẩn thận không đánh thức Michelle, dù cho một nụ cười cực kỳ nam tính đang chạm tới khóe môi anh khi trông thấy áo ngủ của cô nằm trên sàn nhà. Anh thậm chí không hề nhớ đã kéo nó ra khỏi người cô, không hơn việc ném nó đi. Không gì quan trọng bằng việc làm tình với cô.
Anh đứng dưới vòi sen, cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, nhưng dù vậy vẫn không thật thoải mái. Anh nhớ lại giọng cô khi cô nói “Em yêu anh” và nó đã khiến anh điên cuồng. Có phải cô đang mơ ngủ, hay cô biết đó là anh? Cô chưa từng nói như vậy trước đây, và cô cũng không nói lại lần nữa. Sự bất ổn châm chích anh. Cảm giác thật đúng đắn, nhưng rồi, họ đã luôn cực kỳ hòa hợp trên giường một cách hoàn hảo đến mức ký ức của anh về những người phụ nữ khác bị phá hủy hoàn toàn. Rời khỏi giường… Luôn có khoảng cách nhỏ anh không thể vượt qua, một phần nào đó trong cô luôn không để anh chạm tới. Cô đã yêu ai đó khác ư? Đó có phải một trong số những người theo đuổi cô trước đây? Một gã đào hoa, tinh tế, rám nắng, người đã vuột khỏi tầm với của cô bởi giờ đây cô không còn tiền? Ý nghĩ đó dày vò anh, vì anh biết con người ta có thể yêu ai đó ngay cả khi họ ở thật xa và không gặp gỡ trong nhiều năm. Anh biết, bởi anh yêu Michelle y như thế.
Khuôn mặt anh ủ rũ trong khi tắt nước một cách dứt khoát. Yêu. Chúa ơi, anh đã yêu cô trong nhiều năm, và tự lừa dối chính mình điều đó bằng cách chôn chặt nó dưới sự thù địch, rồi gắn cho nó cái mác dục vọng, muốn, cần, bất cứ điều gì để tránh thừa nhận anh dễ bị tổn thương như một đứa trẻ trần trụi khi đến với cô. Anh đang cứng như đá, một tên tội phạm tình dục, kẻ đã tình cờ sử dụng và bỏ rơi phụ nữ, nhưng anh chỉ chuyển từ người phụ nữ này sang người phụ nữ khác không ngừng bởi không ai trong số đó có thể thỏa mãn cơn đói khát của anh. Không ai trong số họ từng là người phụ nữ anh mong muốn, là người phụ nữ anh yêu. Giờ đây anh đã có được cơ thể cô, nhưng không phải trái tim cô, không phải những cảm xúc, và anh đang sợ muốn chết. Bàn tay anh run rẩy khi anh lau chiếc khăn khắp cơ thể. Bằng cách nào đó anh sẽ khiến cô yêu anh. Anh sẽ sử dụng bất kỳ biện pháp cần thiết nào để giữ cô lại với anh, yêu cô và chăm sóc cô để không một ai còn tồn tại được trong tâm trí cô ngoại trừ anh, và từng phần của cô sẽ là của anh để anh trân trọng.
Liệu cô có chạy trốn khi anh nói với cô rằng anh yêu cô? Nếu anh nói những lời đó, liệu cô có thấy khó chịu với anh? Anh nhớ anh đã cảm thấy như thế nào mỗi khi phụ nữ bám riết lấy mình, rên rỉ rằng cô ta yêu anh, cầu xin anh ở lại. Anh đã cảm thấy bối rối, mất kiên nhẫn và thương hại. Thương hại! Anh không thể chịu đựng được nếu Michelle thương hại mình.
Anh chưa bao giờ cảm thấy không chắc chắn trước đây. Anh luôn là người kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn, kiên quyết, và anh khiến mọi người nhảy dựng mỗi khi anh ra lệnh. Thật bất an khi nhận ra anh không thể kiểm soát cảm xúc của anh hay của Michelle. Anh đã từng đọc được rằng tình yêu khiến những người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối, nhưng anh không thể hiểu được điều đó cho đến lúc này. Yếu đuối ư? Chết tiệt, anh đang sợ hãi!
Vẫn khỏa thân, anh trở lại phòng ngủ và lấy ra đồ lót cùng quần jean. Cô là một thỏi nam chân, hút đôi mắt anh về phía cô lần nữa và lần nữa. Lạy Chúa, cô là một viễn cảnh thật đáng chiêm ngưỡng, với mái tóc vàng nhạt sáng lấp lánh trong ánh mặt trời, làn da trần của cô thật rực rỡ. Cô nằm úp bụng xuống với cánh tay chèn dưới gối, cho anh cái nhìn toàn cảnh về phía sau mịn màng của cô, đôi mông tròn và cặp chân dài, mượt. Anh ngưỡng mộ cơ thể duyên dáng của cô cùng những đường cong nữ tính, nhu cầu chạm vào cô trong anh ngày một tăng. Cô định sẽ ngủ nguyên ngày sao?
Anh bước đến giường và ngồi xuống cạnh bên, vuốt ve bàn tay qua bờ vai trần của cô. “Dậy thôi nào, đồ lười biếng. Gần hai giờ rồi.”
Cô ngáp dài, rúc sâu hơn xuống gối. “Thì sao?” Miệng cô cong thành một nụ cười trong khi từ chối mở mắt.
Anh cười khúc khích, “Thì dậy đi. Anh thậm chí không thể mặc đồ trong khi em vẫn nằm đây như thế này. Sự chú ý của anh bị phân tán –” Anh dừng lại, nhíu mày nhìn những vết sẹo nhỏ trắng mờ trên bờ vai mượt mà dưới những ngón tay mình. Cô đang nằm khỏa thân bên dưới những tia sáng của ánh trời chiều, nếu không anh cũng không chú ý tới. Và rồi anh nhìn từng vết, và chạm vào tất cả chúng. Ánh mắt anh di chuyển, tìm kiếm theo những vết sẹo trên làn da hoàn hảo của cô. Chúng trải dọc xuống lưng cô, thậm chí cả bên dưới mông và trên đùi. Những ngón tay anh chạm vào tất cả trong số đó, di chuyển chậm rãi từ vết sẹo này sang vết sẹo khác. Cô cứng người bên dưới bàn tay anh, không di chuyển cũng không nhìn anh, thậm chí còn không thể thở được.
Choáng váng, anh cố gắng nghĩ về thứ gì đã tạo ra những vết nhỏ hình lưỡi liềm đó. Chẳng hạn như một vụ tai nạn, do kính vỡ, tất cả đều không đúng kích cỡ và hình dáng. Những vết cắt không sâu; sẹo đã mờ đi, không còn lồi lên bên dưới làn da cô. Đó là lý do tại sao anh không thể cảm thấy chúng, dù anh đã chạm vào từng inch trên cơ thể cô. Nhưng nếu chúng không phải tai nạn, vậy thì chúng là do cố ý.
Hơi thở của anh rít lên qua kẽ răng. Anh chửi thề, giọng anh yên lặng và kiềm chế để những lời tục tĩu rõ ràng không phun trào hơn nữa nếu anh gầm lên. Và rồi, anh lật cô lại, đôi tay anh ôm cứng vai cô và anh chỉ nói ba từ. “Ai đã làm thế?”[i]
Michelle trắng bệnh, lạnh người khi nhìn vào gương mặt anh. Anh trông chết người, đôi mắt lạnh lùng và hung dữ. Anh nâng cô lên cho đến khi mũi cô gần chạm mũi anh, và anh lặp lại câu hỏi, những câu chữ đều đều, gần như không thành tiếng. “Ai đã làm thế?”
Môi cô run lên khi cô bất lực nhìn anh. Cô không thể nói về nó; cô chỉ là không thể. “Em không… Nó không –”
“Ai đã làm thế?” anh quát to, thanh quản rung lên với cơn thịnh nộ.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt thiêu đốt đang chực trào ra bên dưới hàng mi. Thất vọng và xấu hổ đã bào mòn cô, nhưng cô biết anh sẽ không để cô đi cho đến khi cô trả lời. Môi cô run rẩy khó nhọc, cô gần như không thể thốt nên lời. “John, làm ơn!”
“Ai?”
Tan nát, cô thu mình, quay mặt đi chỗ khác. “Roger Beckman. Chồng cũ của em.” Thật khó để nói thành lời; cô nghĩ rằng cô sắp nghẹt thở mất.
John chửi thề lần nữa, nhẹ và không ngừng. Michelle cố gắng vùng vẫy khi anh nâng cô lên và ngồi xuống một chiếc ghế, ôm cô vào lòng, nhưng nó là một nỗ lực vô ích vậy nên cô từ bỏ. Chỉ cần nhắc đến tên Roger cũng khiến cô cảm thấy nhơ bẩn. Cô muốn trốn đi, chà sát mình lần nữa và lần nữa để thoát khỏi những vết nhơ, nhưng John không để cô đi. Anh ôm cơ thể khỏa thân của cô vào lòng, không nói thêm lời nào sau tràng nguyền rủa cho đến khi anh nhận thấy cô đang run rẩy. Mặt trời đang nóng lên, nhưng làn da cô thì lại lạnh. Anh vươn người ra cho đến khi túm được góc tấm chăn, sau đó giật mạnh ra khỏi giường và quấn nó quanh người cô.
Anh ôm cô thật chặt, đung đưa, hai tay vuốt ve lên xuống lưng cô. Cô đã từng bị đánh đập. Nhận thức đó đánh mạnh vào đầu anh, và anh choáng váng với cơn thịnh nộ đen tối anh chưa bao giờ biết đến trước đây. Nếu anh có thể đặt được bàn tay anh lên tên khốn nhầy nhụa đó anh sẽ giết hắn ta với hai bàn tay trần của mình và tận hưởng nó từng phút một. Anh nghĩ về việc Michelle đã thu mình lại trong sợ hãi và đau đớn, cơ thể nhạy cảm của cô run rẩy dưới tầm dày đặc sương mù đỏ như máu của anh. Không ngạc nhiên khi cô yêu cầu anh đừng làm đau cô trong lần đầu tiên anh làm tình với cô! Sau kinh nghiệm đó của cô với đàn ông, thật là phép lạ khi cô hoàn toàn đáp lại anh.
Anh ngâm nga với cô, gò má thô ráp của anh ép lên mái tóc sáng màu của cô, đôi tay anh khóa quanh cơ thể cô. Anh không biết anh đang nói gì, và cô cũng không, nhưng chỉ cần nghe tiếng anh là đủ. Sự dịu dàng đang chảy qua, rửa trôi và sưởi ấm cô từ bên trong cũng như sức nóng cơ thể anh đang khiến làn da cô ấm lại. Ngay cả sau khi cơn run rẩy của cô đã ngừng, anh chỉ đơn giản là ôm lấy cô, chờ đợi, để cô cảm nhận được sự gần gũi của anh.
Cuối cùng cô dịch người một chút, âm thầm yêu cầu anh để cô đi. Anh làm vậy, một cách miễn cưỡng, đôi mắt anh chưa từng rời khỏi gương mặt trắng bệnh của cô khi cô bước vào phòng tắm và đóng cửa lại. Anh bắt đầu bước vào phòng tắm ngay sau cô, bị báo động bởi sự im lặng và nhợt nhạt của cô; tay anh đặt trên tay nắm cửa trong khi anh kiềm chế để kiểm soát lại bản thân. Giờ cô đang cần được ở một mình. Anh nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, và chờ đợi với sự kiên nhẫn chưa từng có cho đến khi cô bước ra. Cô vẫn quá xanh xao, nhưng không còn quá nhợt nhạt, như lúc trước.Việc tắm rửa đã lấy đi cơn ớn lạnh khỏi làn da cô, và cô đang quấn mình trong chiếc áo choàng vải lông cô vẫn luôn treo phía sau cửa phòng tắm.
“Em ổn chứ?” anh hỏi lặng lẽ.
“Vâng.” Giọng cô quá im lặng.
“Chúng ta phải nói về nó.”
“Không phải bây giờ.” Ánh nhìn của cô rời khỏi anh. “Em không thể. Không phải bây giờ.”
“Được rồi, em yêu. Để sau.”
Sau là đêm hôm đó, nằm trong vòng tay anh lần nữa, với bóng tối như một lá chắn quanh họ. Anh làm tình với cô, vô cùng nhẹ nhàng và trong một lúc lâu, khiến cô ngây ngất. Trong sự im lặng kéo dài sau đó, cô cảm thấy quyết tâm của anh phải biết được tất cả câu trả lời, và mặc dù cô còn sợ hãi, nhưng trong bóng tối cô cảm thấy có thể nói về chúng với anh. Khi đến lúc, anh không cần phải hỏi. Cô đơn giản là bắt đầu kể.
“Anh ta ghen tuông,” cô thì thầm. “Phát điên vì nó. Em không thể nói chuyện nổi với một người đàn ông trong bữa tiệc, không quan trọng nó là một cuộc hôn nhân kinh tởm hay hạnh phúc; em không thể mỉm cười với một người hầu bàn. Những điều nhỏ nhặt nhất cũng gây ra cho anh ta cơn thịnh nộ. Lần đầu tiên anh ta chỉ la hét, buộc tội em lừa dối anh ta, vì em đã yêu người khác, và anh ta hỏi em hết lần này đến lần khác đó là ai cho đến khi em không thể chịu đựng nổi nữa. Sau đó anh ta bắt đầu tát em. Anh ta luôn xin lỗi sau đó. Anh ta nói với em anh ta yêu em nhiều đến thế nào, thề thốt rằng anh ta sẽ không bao giờ làm vậy lần nữa. Nhưng dĩ nhiên anh ta vẫn làm.”
John cứng người, cơ bắp của anh run rẩy với cơn thịnh nộ cô cảm nhận đang dâng lên trong anh lần nữa. Trong bóng tối, cô vuốt ve gương mặt anh, khiến anh thoải mái nhất có thể để anh không hỏi về sự phi logic của nó.
“Em đã đệ đơn cáo buộc chống lại anh ta một lần; cha mẹ anh ta đã mua chuộc để anh ta thoát tội và khiến em đơn giản là không thể làm vậy lần nữa. Và rồi em cố gắng rời bỏ anh ta, nhưng anh ta tìm ra em và mang em về. Anh ta… anh ta nói rằng sẽ giết cha nếu em cố gắng rời bỏ anh ta lần nữa.”
“Em tin hắn ta không?” John hỏi gay gắt, là những lời đầu tiên anh nói. Cô không lùi lại trước sự khắc nghiệt đó, biết rằng nó không hướng vào cô.
“Ồ, có, em tin anh ta.” Cô cố gắng cười. “Em vẫn tin. Gia đình anh ta có đủ tiền để anh ta có thể làm thế mà không cần phải trả giá.”
“Nhưng rồi em vẫn bỏ hắn ta.”
“Không cho đến khi em tìm ra cách kiểm soát anh ta.”
“Như thế nào?”
Cô bắt đầu run rẩy đôi chút, và giọng cô do dự mất kiểm soát. “Những…những vết sẹo trên lưng em. Khi anh ta làm điều đó, cha mẹ anh ta đang ở châu Âu; họ không thể xóa bỏ bằng chứng và hối lộ nhân chứng cho đến khi quá muộn. Em đã có những bản sao tất cả mọi thứ, đủ để khởi tố chống lại anh ta. Em đã mua được việc ly hôn nhờ thế, và em khiến cha mẹ anh ta hứa sẽ giữ anh ta tránh xa em hoặc em sẽ sử dụng những gì em có. Họ rất ý thức về vị trí của họ và uy tín của gia đình.”
“Uy tín cái con khỉ,” anh nói thẳng thừng, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong vòng kiểm soát.
“Giờ thì nó chỉ là hình thức thôi, họ chết rồi.”
Anh không nghĩ điều đó quá mất mát. Những người quan tâm đến uy tín gia đình họ hơn một phụ nữ trẻ bị đánh đập tàn nhẫn và khủng bố về tinh thần không thể khiến anh cảm thông được nhiều lắm.
Sự im lặng kéo dài, và anh nhận ra cô không nói thêm điều gì nữa. Nếu anh cho phép, cô sẽ nói một cách súc tích ngắn gọn và thay đổi chủ đề, nhưng giờ anh cần phải biết nhiều hơn. Nó khiến anh đau đớn theo cách anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể bị đau đớn thế, nhưng việc biết tất cả những gì có thể về cô đối với anh là vô cùng quan trọng, hoặc anh sẽ không bao giờ có thể thu hẹp khoảng cách giữa họ. Anh muốn biết tâm trí cô đang ở đâu và lý do tại sao cô không để anh biết, cô đang suy nghĩ điều gì, chuyện gì đã xảy ra trong hai năm kể từ sau khi cô ly hôn.
Anh chạm vào lưng cô, vuốt ve cô bằng ngón tay anh. “Đây là lý do tại sao em không bơi?”
Cô cựa mình dựa vào vai anh, giọng cô nhẹ như lông hồng trong bóng tối. “Vâng. Em biết những vết sẹo không xấu, chúng đã nhạt đi rất nhiều rồi. Nhưng trong tâm trí em chúng vẫn như thể… Em rất sợ ai đó sẽ trông thấy chúng và hỏi về chúng.”
“Đó là lý do tại sao em luôn mặc lại áo ngủ sau khi chúng ta làm tình.”
Cô im lặng, nhưng anh cảm thấy cái gật đầu của cô.
“Tại sao em không muốn anh biết? Anh đâu phải chỉ là một người lạ đi ngang qua phố đâu.”
Không, anh có trái tim cô và khiến nó cô tan vỡ, người đàn ông duy nhất cô từng yêu, và anh là điều quan trọng với cô hơn bất kỳ ai trên thế gian này. Cô không muốn anh biết sự xấu xí đã qua trong cuộc đời cô.
“Em thấy bẩn thỉu,” cô thì thầm. “Xấu hổ lắm.”
“Chúa ơi!” anh bùng nổ, nâng người lên khuỷu tay để nhìn xuống cô. “Tại sao? Đó không phải lỗi của em. Em là nạn nhân, không phải kẻ gây hại.”
“Em biết, nhưng đôi khi nhận thức đó cũng không giúp được gì. Những cảm giác vẫn còn đó.”
Anh hôn cô, dài lâu, chậm rãi và nóng bỏng, yêu thương cô bằng lưỡi anh và để cô biết anh muốn cô biết bao nhiêu. Anh hôn cô cho đến khi cô đáp lại, nâng cánh tay cô vòng quanh cổ anh và đáp lại anh bằng lưỡi cô. Và rồi anh nằm lại trên gối, đặt đầu cô lên vai anh. Cô đang khỏa thân; anh đã nhẹ nhàng nhưng kiên quyết không để cô mặc lại áo choàng. Giờ đó không còn là bí mật giữa họ nữa, và cô rất mừng. Cô thích cảm giác cơ thể cơ bắp, ấm áp của anh trên làn da trần của cô.
Anh vẫn đang nghiền ngẫm, không thể bỏ qua chuyện đó. Cô cảm thấy sự căng thẳng của anh và từ từ lướt tay lên ngực anh, cảm nhận lớp lông xoăn và núm vú tròn nhỏ của anh ở giữa. “Thư giãn nào,” cô thì thầm, hôn lên vai anh. “Nó qua rồi mà.”
“Em nói cha mẹ hắn ta kiểm soát hắn, nhưng họ chết rồi. Hắn có làm phiền em từ đó không?”
Cô rùng mình, nhớ lại cuộc gọi cô nhận từ Roger. “Anh ta gọi cho em vài lần, tại nhà. Em đã không gặp anh ta. Em hy vọng em không bao giờ phải thấy anh ta một lần nữa.” Câu cuối cùng là sự chân thành đầy tuyệt vọng.
“Ở nhà sao? Nhà em? Cách đây bao lâu?”
“Trước khi anh mang em đến đây.”
“Anh muốn gặp hắn ta,” John nói khẽ, vẻ đe dọa.
“Em hy vọng anh đừng làm thế. Anh ta…không bình thường.”
Họ nằm bên nhau, ấm áp, màn đêm ẩm ướt bao quanh họ, và cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Và rồi, anh chạm vào cô lần nữa, và cô cảm thấy cơn giận dữ hoang dại dâng lên trong anh, anh cần phải biết. “Hắn đã dùng thứ gì?”
Cô rùng mình tránh khỏi anh. Khẽ chửi thề, anh túm cô lại gần. “Nói cho anh.”
“Không quan trọng đâu.”
“Anh muốn biết.”
“Anh biết rồi mà.” Nước mắt khiến mắt cô cay xè. “Nó rất lập dị.”
“Một cái thắt lưng.”
Hơi thở của cô siết lại trong họng. “Anh ta… anh ta quấn lớp da quanh bàn tay anh ta.”
John thật sự gầm gừ, cơ thể to lớn của anh co giật. Anh nghĩ về việc chiếc khóa dây lưng cắt vào làn da mềm mại của cô, và nó khiến anh muốn bệnh. Nó khiến anh muốn giết người. Hơn bao giờ hết, anh muốn đặt được tay anh lên Roger Beckman.
Anh cảm thấy bàn tay cô trên anh, níu lấy. “Làm ơn,” cô thì thầm. “Ngủ thôi anh.”
Anh muốn biết thêm một điều nữa, điều khiến anh thấy kỳ lạ. “Tại sao em không nói với cha em? Ông ấy có rất nhiều mối quan hệ; ông ấy có thể làm gì đó. Em không cần phải cố gắng bảo vệ ông ấy.”
Cô cười nhẹ và pha chút cay đắng, không thật sự là một nụ cười. “Em đã nói với ông. Ông không tin em. Sẽ dễ dàng cho ông để nghĩ rằng em tưởng tượng ra điều đó hơn là thừa nhận cuộc sống của em đã đi sai đường.”
Cô không nói với anh rằng cô chưa bao giờ yêu Roger, rằng cuộc đời cô đã đi sai đường bởi cô đã kết hôn với một người đàn ông trong khi vẫn đang yêu một người khác.
[i] Who did it?
Heartbreaker (Tiếng Việt) Heartbreaker (Tiếng Việt) - Linda Howard Heartbreaker (Tiếng Việt)