Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hảo Mộc Vọng Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
T
ục ngữ nói, có người cười thì có người khóc, Nhạc Tại Vân thể hiện bản lĩnh trước mặt giang hồ quần hùng, con đường phía trước rộng mở mà đi, Nhạc Tại Đình ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, nhưng điều hắn buồn bực nhất chính là ‘chẳng lẽ Nhạc Tại Vân được cao nhân âm thầm hỗ trợ sao?’
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, khả nghi nhất chính là kẻ đột nhiên xuất hiện tại Nhạc gia trại, Lâm Bách Tuế và Tần Vọng Thiên. Thế nhưng suy xét kĩ càng, trên giang hồ hình như không có hai nhân vật này a, Nhạc Tại Đình hạ quyết tâm, ngày mai lại thử thăm dò.
Mặt khác, bởi vì buổi tối ăn quá nhiều nên hiện tại Mộc Lăng no đến có chút đau, ở trong phòng vừa xoa bụng vừa đi tới đi lui tiêu thực. Tần Vọng Thiên bị hắn làm cho choáng váng đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi chuyển ra ngoài sân đi đi được không?”
Mộc Lăng bĩu môi: “Buổi tối gió lạnh, ăn no ra gió sẽ bệnh.”
Tần Vọng Thiên đành lắc đầu, tiếp tục nằm xuất thần.
Vòng vo được hai vòng, Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên hỏi: “Này, ngươi cũng có phòng riêng mà, sao lại ngủ trong phòng ta”
Tần Vọng Thiên cười cười: “Bảo vệ ngươi.”
Mộc Lăng nhe răng, không thèm để ý tới hắn tiếp tục xoa bụng tiêu thực, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, ta có nghe nói qua Bán Diện Tu La, nhưng lại chưa từng nghe đến tên tuổi Tần Vọng Thiên?”
“Đâu có gì kì quái.”, Tần Vọng Thiên điều chỉnh tư thế nằm lại cho thoải mái: “Làm mã tặc không giống như làm sơn tặc, không có thói quen giới thiệu tên tuổi, sợ nhất là người khác nhận diện được.”
“À”. Mộc Lăng gật đầu, thấy tiêu thực được rồi, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
“Đúng rồi, Đoan Mộc Viêm kia là ai?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Ta không chắc chắn, chỉ là nhớ tới một người.”
“Nói nghe thử xem.” Tần Vọng Thiên rất hứng thú xoay người nhìn Mộc Lăng.
“Ngươi từng nghe qua tên Đoan Mộc Liệt chưa?” Mộc Lăng xếp bằng ngồi trên giường, hỏi Tần Vọng Thiên.
“Đoan Mộc Liệt?”, Tần Vọng Thiên nhún nhún vai: “Người nào vậy?”
“A… Các ngươi ở tuổi này hẳn là chưa nghe qua.” Mộc Lăng gãi gãi đầu.
“Không phải ngươi chỉ lớn hơn ta vài tuổi sao, khoác lác cái gì?” Tần Vọng Thiên khinh thường liếc Mộc Lăng: “Nói mau!”
“À… Là chuyện hơn năm mươi năm trước rồi, không nhiều người biết Đoan Mộc Liệt, bất quá Quỷ Y hẳn là ngươi nghe nói qua chứ?”
“Ta nghe qua!” Tần Vọng Thiên hứng thú: “Là đại ma đầu trong truyền thuyết sao?”
“Đúng.” Mộc Lăng gật đầu: “Năm mươi năm trước trong giang hồ đột nhiên xuất hiện một người xưng là Quỷ Y, võ công kì độc hành vi hung ác… Bởi vì vốn là một lang trung nên gọi là “Y”, tâm địa hành vi như lệ quỷ[quỷ dữ] nên lấy họ “Quỷ”, người ngoài gọi là “Quỷ Y”.”
“Nhưng mà nghe nói ngay thời điểm Quỷ Y đang hưng thịnh nhất đã bị Thiên hạ đệ nhất Hạc Lai Tịch giết chết.” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi Mộc Lăng: “Mà kì quái nhất chính là, ba năm trước đó Quỷ Y chỉ là một lang trung không biết võ công, không ai biết hắn làm thế nào mà trong vòng ba năm ngắn ngủi đã biến thành một cao thủ gần như vô địch thiên hạ.”
Mộc Lăng gật đầu: “Khi đó là Quỷ Y đi tìm Hạc Lai Tịch tỷ thí, nếu thắng thì hắn là thiên hạ đệ nhất. Hạc Lai Tịch đáp ứng hắn luận võ với điều kiện hắn phải nói ra bí mật đó.”
“Ừm.” Tần Vọng Thiên gật đầu: “Chỉ là hành tung Hạc Lai Tịch lúc ẩn lúc hiện, hắn biết cũng không nói cho người khác.”
Mộc Lăng khoát khoát tay: “Thôi đi, với trí nhớ của hắn, chưa gì đã quên mất, lúc nhớ tới, hỏi hắn hắn cũng không nói, chỉ nói người nọ tên là Đoan Mộc Liệt, chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi.”
Tần Vọng Thiên hơi nhăn mày, ngữ khí của Mộc Lăng…”Ai nói cho ngươi biết… những thứ này?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái với Tần Vọng Thiên: “Sư phụ ta nói.”
Tần Vọng Thiên ngồi xuống: “Đúng rồi… Chưa từng nghe nói ngươi nhận Tư Đồ làm sư phụ.”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: “Ta với Tư Đồ là đồng môn nha, hắn là sư huynh ta.”
“Vậy ai dạy các ngươi công phu?”
Mộc Lăng liếc nhìn hắn, hời hợt nói: “Hạc Lai Tịch.”
Tần Vọng Thiên choáng váng, một lúc lâu mới cười khổ lắc đầu: “Thảo nào dạy ra thiên hạ đệ nhất cùng thiên hạ đệ nhị… Thì ra sư phụ ngươi là nhân vật truyền kì trong võ lâm truyền kì.”
“Ai ai…” Mộc Lăng liền khoát khoát tay: “Ta không phải Thiên hạ đệ nhị gì đó, thiên hạ đệ nhị là Tiếu Lạc Vũ.”
“Ngày đó sao hắn lại thu nhận các ngươi làm đồ đệ?” Tần Vọng Thiên cảm thấy rất hứng thú hỏi.
“Hắn không coi trọng ta như vậy đâu.” Mộc Lăng ôm lấy gối kê đầu vỗ vỗ, làm nó phồng lên một chút, tìm một góc độ thoải mái nằm xuống: “Người hắn coi trọng là Tư Đồ, ta lúc đó bệnh đến độ thập tử nhất sinh, ngay cả nhặt xác ta hắn còn lười.”
“Vậy vì sao sau đó lại thu ngươi?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được.
“Ta cùng Tư Đồ là huynh đệ vào sinh ra tử, hắn đâu thể bỏ lại một mình ta, nói với lão nhân kia phải mang ta theo, nếu không thì không bàn nữa”. Mộc Lăng hai tay gối lên sau đầu, mặt đầy tiếu ý.
“…Người bình thường đều cầu không được Hạc Lai Tịch thu làm đồ đệ, Tư Đồ còn dám nói như thế với hắn?” Tần Vọng Thiên cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Lão quỷ Hạc Lai Tịch đó một đời chỉ đáng hai chữ, kê tặc!”[thằng ăn trộm gà; )) ]
Mộc Lăng khinh thường lầm bầm mấy tiếng, “Thu đồ đệ thì kén cá chọn canh, nhất định phải tìm được kỳ tài võ học trăm năm có một, cả đời vất vả đến lúc tuổi già hắn mới tìm thấy Tư Đồ, cầu gia gia cáo nãi nãi[cầu như cầu ông nội bà nội:| ], cầu Tư Đồ bái ông ta làm thầy, đúng là nhị thập tứ hiếu sư phụ, bảo đi đông không dám đi tây, bảo trộm chó không dám trộm gà!”
Mộc Lăng vỗ đùi thỏa mãn, Tần Vọng Thiên truy vấn: “Ta chưa từng nghe nói Hạc Lai Tịch biết y thuật, y thuật của ngươi học ai?”
Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn hắn: “Ta tự học, hắn đem ta ném vào Tiên Hạc sơn trang rồi thì không thèm quan tâm nữa, lúc đó đại phu cũng đều nói bó tay rồi, sau đó ta tình cờ tìm đến Tàng thư lâu năm của hắn, bên trong có rất nhiều sách thuốc, ta nghĩ nhờ người không bằng nhờ mình, tự mình nghĩ biện pháp. Hừ hừ, ít nhất cũng phải sống thêm mấy chục năm.”
“Sau đó hắn dạy ngươi võ công?” Tần Vọng Thiên cười hỏi.
“Đúng vậy, một năm sau hắn đến xem ta, phát hiện ta còn sống thì bị kinh hãi một trận, sau lại nói cũng muốn thu ta làm đồ đệ.” Mộc Lăng có chút đắc ý: “Lão tử ta không đáp ứng hắn.”
“Không đáp ứng?” Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Ngươi cùng Tư Đồ hai người thật lợi hại, Hạc Lai Tịch tốt xấu cũng là lão tiền bối đệ nhất thiên hạ, muốn nhận các ngươi làm đồ đệ còn đòi hỏi cái gì?”
“Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, tiểu hài tử xấu xa phải học hỏi”, Mộc Lăng gãi gãi mũi: “Lão nhân kia đến tìm ta ba lần ta cũng không để ý tới hắn, sau đó dằn vặt hắn đến bạc tóc, suốt ngày đi theo sau mông ta rầm rầm rì rì, cuối cùng ta mới miễn cưỡng đáp ứng, rồi sau đó hắn cũng thiên y bách thuận ta!”[ý là em ấy đòi gì thì cho ngay cái ấy]
Tần Vọng Thiên đỡ trán: “Xem ra Hạc Lai Tịch bị hai người đồ đệ các ngươi hành hạ đến thê thảm.”
Mộc Lăng nghe đến đó, đột nhiên cười cười, không nói, ngáp một cái không rõ ý nghĩa nói: “Ai… Trên đời làm gì có ăn không trả tiền, được lợi từ người khác là phải trả.” Nói xong, xoay người ôm chăn bắt đầu cọ cọ: “Ưm… Thật thoải mái.”
“Ngươi nghĩ Đoan Mộc Viêm và Đoan Mộc Liệt có quan hệ gì?” Tần Vọng Thiên cũng nằm xuống, thấp giọng hỏi: “Võ công của hắn rất độc.”
“Ai… Ai biết được.” Mộc Lăng mơ mơ màng màng nói: “Người họ Đoan Mộc không nhiều lắm, hắn biết y thuật còn có chút tà khí, nói không chừng đúng là vậy.”
Tần Vọng Thiên nhìn bóng lưng Mộc Lăng nằm trên giường xuất thần, người này, dường như có rất nhiều bí mật, phải nói hắn điên điên khùng khùng, hay biết rõ mà vờ như không?
Sáng sớm ngày hôm sau khi Tần Vọng Thiên tỉnh dậy thì thấy giường Mộc Lăng trống không… Chuyện này mới nha. Trời vẫn còn sớm, Tần Vọng Thiên ngồi xuống, chăn trên giường Mộc Lăng vẫn chưa xếp, giống như vừa mới thức dậy. Thầm kinh ngạc… Mộc Lăng lúc nào thức dậy, lúc nào ra cửa, hắn một chút cũng không biết. Nói cách khác, nếu như Mộc Lăng nửa đêm thức dậy đem hắn đi làm thịt, hắn một chút năng lực đánh trả cũng không có.
Rửa mặt thay quần áo, Tần Vọng Thiên ra cửa, không khí sáng sớm tươi mát, ánh nắng chiếu sáng trên sân, hoa nở thơm lừng.
“Két” một tiếng, cửa nhà xí mở ra, Mộc Lăng tay bịt mũi cầm theo cái khố đi ra[em ấy cầm, cầm đấy =)) ], mắt còn mơ mơ màng màng, trong miệng nói thầm: “Đi ị buổi sáng rất cần thiết…”, mở rộng cửa vào phòng, đóng cửa, bò lên giường ôm chăn ngủ lại giấc.
Tần Vọng Thiên đã không còn thấy lạ nữa, một mình ở trong sân luyện công, lúc này, có người từ sân bên ngoài đi vào, là Nhạc Tại Vân.
Tần Vọng Thiên thu chiêu nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Có việc?”
“Phải…”, Nhạc Tại Vân gật đầu, hỏi: “Lâm tiên sinh ở đây sao?”
Tần Vọng Thiên gật đầu nói: “Thiếu gia vẫn chưa dậy.”
Nhạc Tại Vân sờ sờ đầu, đứng trong sân có vẻ không muốn đi.
“Ngươi tìm thiếu gia có việc gì?” Tần Vọng Thiên hỏi.
“A… Ta nghĩ, Lâm tiên sinh vừa đến Lạc Hà Thành, nếu như muốn xuống phố đi dạo, ta có thể đi cùng các ngươi, dù sao thì ta cũng không có việc gì làm.”
Tần Vọng Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Phỏng chừng chờ thêm một canh giờ nữa thiếu gia mới tỉnh, lúc đó ngươi quay lại đi.”
“Được.” Nhạc Tại Vân cười cười bước đi.
Tần Vọng Thiên nhìn bóng lưng hắn rời đi, vừa rồi biểu cảm trên mặt thiếu niên có chút ngượng ngùng, lắc đầu: “Thối đầu gỗ này thật có năng lực trêu chọc người khác.”
Quả nhiên, qua một lúc lâu sau, Mộc Lăng duỗi lưng lười biếng ngáp một cái đi ra, thấy Tần Vọng Thiên đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ.
“Ồ?”, Mộc Lăng đi tới: “Tần công tử thật có nhã hứng.”
Tần Vọng Thiên giương mắt nhìn hắn: “Ngươi cho là ai cũng giống ngươi ăn no đi ngủ, ngủ no dậy ăn sao?”
Mộc Lăng nhún nhún vai, đột nhiên mũi giật giật: “Oa…thơm quá đi!”
Vừa dứt lời đã thấy Nhạc Tại Đình cầm theo một hộp thức ăn từ sân ngoài đi vào: “Lâm tiên sinh thức dậy thật sớm.”
Răng rắc một tiếng, Tần Vọng Thiên xén đứt hết một bó thược dược, nghĩ thầm, Nhạc Tại Đình này thật lợi hại, nói dối cũng thật bài bản, mặt trời đã lên cao vẫn còn ‘sớm’ sao?
“Ta mang điểm tâm sáng đến.” Nhạc Tại Đình đem hộp thức ăn để lên trên bàn đá, nói với Mộc Lăng: “Không biết có hợp khẩu vị tiên sinh không”, nói xong thì mở hộp.
Mộc Lăng nhìn nhìn, bên trong có ba tầng điểm tâm, một tầng bách hợp tô, một tầng thủy tinh chưng giáo[sủi cảo chưng], một tầng quán thang bao[loại bánh bao nhỏ], cộng thêm một chén canh kê đản[canh trứng gà], thông hoa đản bì[hoành thánh hành] thơm ngào ngạt.
Mặt mày Mộc Lăng lập tức rạng rỡ, ngồi xuống vươn móng vuốt bắt đầu ăn.
Tần Vọng Thiên có chút kinh ngạc nghĩ ‘Nhạc Tại Đình nắm được bí quyết rồi, dùng thức ăn tiến công thu phục Mộc Lăng, quả thực làm ít lợi nhiều’.
Thấy hình dạng Mộc Lăng ăn đến miệng bóng nhẫy phi thường thích ý, Nhạc Tại Đình ngồi xuống, nói: “Ăn xong Lâm huynh định làm gì?”
“Hả?”, Mộc Lăng nhai nhai sủi cảo, giương mắt nhìn hắn: “Làm gì?”
“Ta muốn mời tiên sinh đi du hồ, nhân tiện xem ‘lạc hà chiếu bích thủy’, sau đó cùng nhau ăn cơm chiều, không biết ý tiên sinh thế nào?”
“Được…” Mộc Lăng gật đầu đáp ứng, vừa dứt lời thì thấy Nhạc Tại Vân cũng đang tiến đến, thấy Nhạc Tại Đình đang ngồi cạnh Mộc Lăng, sửng sốt.
Mộc Lăng ngẩng mặt nhìn hắn, nhét một cái quán thang bao vào miệng, hỏi: “Có việc à?”
“A…” Nhạc Tại Vân gật đầu nói: “Ta muốn mời tiên sinh đi du hồ, nhân tiện xem ‘lạc hà chiếu bích thủy’, sau đó cùng nhau ăn cơm chiều, không biết ý tiên sinh thế nào?”
“Khụ Khụ…” Mộc Lăng bị sặc bánh bao, ho khan suy nghĩ ‘thật không hỗ là hai huynh đệ, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc’.
“Tiên sinh không rảnh sao?” Nhạc Tại Vân thấy biểu cảm trên mặt Mộc Lăng biểu tình rất phức tạp, sốt ruột hỏi.
“Thật không may.” Nhạc Tại Đình quay đầu lại nói với hắn: “Ta vừa mời Lâm huynh đi du hồ rồi.”
“A…” Mặt Nhạc Tại Vân đổi sắc, lại nghe Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: “Không sao, cùng đi đi, nhiều người càng vui, có đúng không, Vọng Vọng?”
Tần Vọng Thiên không biết làm sao đành phải gật đầu, nghĩ thầm ‘Mộc Lăng a, ngươi mang theo hai huynh đệ này du hồ, không phải là e sợ thiên hạ bất loạn sao’.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hảo Mộc Vọng Thiên
Nhĩ Nhã
Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=hao_moc_vong_thien__nhi_nha