Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hạ Gục Tể Tướng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 10: Hôn Môi Và Tỏ Tình
“C
ốc – Cốc– Cốc –“ Trong đêm đen yên tĩnh, dù là tiếng gõ cửa rất nhỏ nhưng vẫn có vẻ vang dội khác thường.
Phạm Dương Triệt thân áo đơn mắt khép hờ nằm trên chiếc giường xa lạ đang suy tư, bị tiếng đập cửa cắt ngang.
“Triệt, ngươi đã ngủ chưa?” Bên ngoài phòng Phó Vân Tiệp trên tay bưng bữa ăn khuya ở trước cửa phòng nhẹ nhàng kêu.
Thấy hồi lâu người ở bên trong cũng không có động gì, nàng đang định xoay người rời đi, một tiếng “két– “, cửa phòng được mở ra.
Nàng quay người lại rất nhanh, đang muốn nói chuyện, cảnh sắc trước mắt khiến cho lời nàng sắp nói trong lúc nhất thời quên mất không còn sót gì, chỉ trợn tròn đôi mắt sáng: Ở dưới ánh trăng sáng, hắn chỉ một thân áo đơn bao quanh hắn là một tầng ánh sáng bạc khí chất thản nhiên, thoạt nhìn thánh khiết ( thánh thiện + tinh khiết) như thế, xinh đẹp như thế, khiến lòng người khiếp đảm. Thật đẹp! Hắn đẹp giống như thần tiên không màng thế tục. Giống như muốn chạm vào để xác định là có phải hắn thực sự tồn tại hay không, tay không tự giác vươn ra.
Kẻ đứng si ngốc cùng ánh mắt nóng rực kia làm hắn ( Phạm Dương Triệt) cau mày. Thấy bàn tay vương ra, làm hắn lập tức lui lại vài bước, giọng lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói lạnh lùng cùng ngập tràn sự phòng bị làm nàng rốt cục cũng khôi phục thần trí, nhìn bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung, nàng xấu hổ vội vàng đưa ra một tay khác đang bưng bữa ăn khuya, hai tay cầm khay nói: “Ta làm bữa ăn khuya cho ngươi.”
Đôi mắt đen nhìn xuống, nhìn cái khay trong tay hắn ( Phó Vân Kiệt ), Phạm Dương Triệt không chút do dự mở miệng nói: “Không cần. Ta không đói bụng.”
Lúc trước bởi vì không có khẩu vị nên ăn cũng không nhiều sau khi ngửi được một mùi thơm nồng, bụng bắt đầu kháng nghị kêu lên “ ọc ọc ọc – “. Nhất thời, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia phủ lên một chút màu đỏ xấu hổ.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú xấu hổ, Phó Vân Tiệp cười tìm một cái bậc thang đi xuống, nói: “Ta đói bụng, ngươi ăn cùng ta đi!” Nói xong, nàng tạm tha cho hắn, đi vào trong phòng.
Đôi mắt đen hiện lên vẻ ảo não chỉ có thể đi vào theo.
Mùi thơm rất nhanh tràn ngập cả căn phòng.
Dưới ánh sáng nhu hòa, Phạm Dương Triệt chỉnh tề ăn từng chút chim bồ câu non trong bát, mà Phó Vân Tiệp bên cạnh cũng bỏ đi vẻ nghiêm nghị, si mi nhìn vẻ nhã nhặn của gương mặt tuấn mỹ: Chậc chậc chậc –, người này quả thực đẹp, ngay cả tướng ăn cũng đẹp khiến cho người ta thưởng tâm duyệt mà ( cảnh đẹp ý vui )!
Ánh mắt nóng rực quá kia làm cho Phạm Dương Triệt không thể không buông bát trong tay xuống.
“Thế nào, ăn ngon không?” Cái này là nàng dùng chim bồ câu non hầm cùng hoa hồng tam thất nàng mất một canh giờ mới làm xong. Đối với người bị bệnh tim thì là dược thiện [1] điều trị tốt lắm.
[1] Thức ăn nấu cùng thuốc, hay là thức ăn có chức năng như thuốc.
“Cũng được.” Tuy rằng hắn cảm thấy món chim bồ câu non này rất ngon, nhưng mà đối mặt với cái kẻ nhiệt tình, ánh mắt nóng rực kia nhìn gương mặt hắn khiến hắn không có cách nào thẳng thắn nói ra những lời ca ngợi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, người không có chút động tĩnh, Phạm Dương Triệt lên tiếng nói: “Ta no rồi.”
Nhưng mà, bạn mỗ nữ nào chỉ lo thưởng thức sắc đẹp cũng không lên tiếng trả lời, căn bản không có tâm tư hiểu lý tứ ẩn trong lời nói của hắn.
“Ta muốn đi ngủ.” Hắn đứng thẳng dậy, xoay người đi về phía giường.
Đang lúc hắn sắp sửa đem quần áo đơn trên ngưởi cởi bỏ, ánh mắt mãnh liệt kia không thể không khiến hắn xoay người lại, nhìn đôi mắt lóe ra tia sáng hưng phấn, hắn chỉ cảm thấy cả người một trận lạnh run: Ban ngày hắn hoài nghi khả năng Phó Vân Kiệt thích nam sắc, hiện tại thì hắn có thể một trăm phần trăm khẳng định. Bởi vì, ánh sáng trong đôi mắt kia rõ ràng là dục niệm.
Tay không tự giác kéo lại cái nút thắt áo đơn mới vừa cởi ra lại, hắn phòng bị nói: “Ta muốn đi ngủ!”
Nhìn giống như bị người ta xâm phạm, Phạm Dương Triệt vô cùng phòng bị, trong lòng Phó Vân Kiệt có ý đùa, cố ý cởi quần áo vô tội nói: “Tốt! Chúng ta cùng nhau đi ngủ.” Nói xong, nàng cất bước đi đến.
Phạm Dương Triệt như thế nào cũng không có nghĩ đến nàng dĩ nhiên không có rời đi ngược lại đi tới.
Nàng càng tới gần, hắn chỉ có thể lui từng bước một về phía sau.
“Cạch—” một tiếng, chân đã đụng đến gường, nhưng mà do lui về phía sau quá nhanh thân không kịp vững vàng, khiến hắn liền ngã ngồi trên giường.
Vốn chỉ muốn chơi đùa một chút nàng đứng ở bên mép giường nhìn người kia vừa rồi rất lạnh lùng bình tĩnh, giờ gương mặt quấn mỹ tràn ngập lo lắng, tim đập nhanh lên mấy nhịp. Đẹp quá! Giống như đã bị đầu độc, nàng bò lên giường, đè thấp thân thể, cúi gần nhìn gương mặt tuấn mỹ đỏ ửng kia, tay phải không tự giác vuốt ve, miệng lẩm bẩm: “Thật là quá đẹp!”
Giờ phút này nam nhân nàng thích gần hai năm đang chân thật nằm ở dưới thân thể của nàng, tình yêu kia vẫn được đè nén giờ được phá vỡ. Môi đỏ mọng, bên dưới là bờ môi khát vọng đã lâu, rất muốn biết nó có ‘ngon’ như trong tưởng tượng hay không.
Đôi mắt đen chứa đầy khiếp sợ: Hắn sao có thể bị một tên nam nhân hôn môi. Hắn hẳn là cảm thấy cảm thấy bị khuất nhục cùng ghê tởm, nhưng là giờ phút này hắn chỉ cảm thấy đôi môi kia phía trên là một đôi đỏ mọng cực kỳ mềm mại. Tâm thần hoảng hốt bởi vì cái lưỡi thơm tho kia trượt vào khoang miệng. Hắn vội vàng đẩy người phía trên ra.
Vốn sự yên tĩnh ngọt ngào bị người ta cắt đứt khiến Phó Vân Kiệt thấy ảo não, nhưng khi đôi mắt sáng đối với cặp mắt chịu đựng sự khuất nhục kia, trái tim thấy thực căng thẳng.
“Cút – ” Chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ Phạm Dương Triệt cúi đầu xuống giọng lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh cực độ như băng kia làm cho nàng biết mới vừa rồi hành vi của mình làm hắn tổn thương nghiêm trọng thế nào. Trong lòng thấy hối hận, vốn định đưa tay tỏ vẻ xin lỗi, nhưng mà hắn tránh đi như tránh rắn rết, đôi mắt sáng hiện lên vẻ tổn thương. Tay phải nắm chặt, nàng đứng dậy rời khỏi giường, nhìn vẻ mặt người kia vẫn là cự tuyệt nói: “Thật xin lỗi. Ta xin lỗi vì hành vi vừa rồi. Nhưng mà, ta cũng không hối hận. Bởi vì, ta thích ngươi.” Nói xong, nàng xoay người dứt khoát rời đi, không có nhìn thấy vẻ mặt giật mình của người kia.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hạ Gục Tể Tướng
Hiệp Vi Linh
Hạ Gục Tể Tướng - Hiệp Vi Linh
https://isach.info/story.php?story=ha_guc_te_tuong__hiep_vi_linh