Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
hời gian trống, đi vô rồi đi ra, Hạ Du không biết làm gì cả. Tự nhiên xuất hiện cô gái Uyển Hoa gì đó... Trong lòng Hạ Du chẳng muốn sang bên ấy chút nào.
Cứ tưởng tượng bộ mặt khinh người của Uyển Hoa là Hạ Du tức muốn cành hông luôn.
Lâm Phong Vũ có một cô bạn cũng xứng đáng thật, quậy hết cỡ, chơi hết cỡ.
Mới hôm qua đây, chú Nam thèm món cà ri gà, gọi điện nhờ cô sang nấu.
Khi tức ăn được dọn ra bàn, Uyển Hoa nhún lên nhún xuống chê đủ thứ làm Hạ Du nóng mặt. Cô định trả đũa, nhưng vì nể chú Nam và Phong Vũ nên cô đành phải im lặng chịu đựng.
Nhưng Uyển Hoa nào có biết điều, cô luôn tìm cách gây hấn với Hạ Du.
Một khi mà vượt quá sức chịu đựng thì như thế nào nhỉ?
Nhớ đến chuyện hai hôm trước đến bây giờ Hạ Du còn tức.
Đang bận rộn với mớ chén dĩa trong bếp thì Uyển Hoa đi vào với giọng kẻ cả:
- Hạ Du! Cô làm cho tôi ly nước cam đi. Nhanh lên!
Trời! Ngon quá nhỉ? Đến chú Nam và Phong Vũ chủ nhà còn chưa sai cô như vậy, đằng này Uyển Hoa là gì chứ? Con người tình của chú Nam thôi mà.
Hạ Du im lặng bên công việc của mình, không thèm quan tâm đến nét mặt của Uyển Hoa.
Rửa xong mớ chén dĩa, Hạ Du đang loay hoay lau khô chén dĩa thì Uyển Hoa lại vào nữa. Lần này cô ta quá đáng hơn, giật lấy khăn lau làm cái dĩa trên tay Hạ Du rơi xuống nền gạch vỡ tan.
Hạ Du mím môi nén cơn giận:
- Chị làm vậy là sao?
- Tôi nhờ cô chút việc, sao cô không làm? Thật ra cô có nghe tôi nói không?
- Nghe thì sao còn không nghe thì sao? Chị nhờ tôi hay là sai tôi?
- Nhờ hay sai gì cũng ở vai trò như nhau thôi.
- Nhưng tôi không phải là con ở cho chị sai khiến. Tôi cũng là một người khách như chị mà thôi.
- Làm sao mà như nhau được. Tôi khác, cô khác chứ.
- Vậy sao?
Hạ Du mỉa mai:
- Cũng đúng thôi. Bởi vì tôi không biết lợi dụng thân thế và quan hệ của mình, nhưng tính cho cùng, chị đâu là gì đặc biệt trong căn nhà họ Lâm này. Con gái người tình trước của chú Nam thôi mà, có gì hãnh diện đâu mà khoe khoang. Còn với Phong Vũ, chị cũng đâu phải là người yêu của anh ấy.
- Cô...
- Tôi nói trước, nếu chị còn quá đáng nữa, tôi không nể mặt đâu.
Uyển Hoa vung tay tát vào mặt Hạ Du, nhưng cô bé nhanh hơn chụp lại. Đúng lúc đó, Phong Vũ đi vào:
- Chuyện gì vậy?
Uyển Hoa rụt tay lại, cô chạy đến ôm Phong Vũ bù lu bù loa:
- Anh xem, Hạ Du ỷ được chú Nam thương mà ăn hiếp em. Cô ta còn mắng em lợi dụng anh và chú Nam nữa.
- Chị...
Hạ Du ngao ngán, cô chẳng muốn nói thêm làm gì. Gặp phải loại người như Uyển Hoa có cãi vã cũng vô ích. Chị ta thật là độc ác hơn tôi tưởng.
Uyển Hoa thừa dịp lên mặt:
- Sao hả? Không thể nói gì được à? Lúc nãy cô cãi tay đôi với tôi hay lắm mà.
Hạ Du im lặng cúi nhặt những mảnh vỡ của cái dĩa. Phong Vũ biết hết chớ sao không biết. Anh gỡ tay của Uyển Hoa ra:
- Mấy ngày nay, em náo loạn như thế đủ chưa?
Uyển Hoa tròn mắt, quả thật cô không nghĩ mọi điều trái ngược lại:
- Anh...
- Em nên biết cách cư xử một chút đi. Thật sự có những lúc anh không chịu nổi em nữa đấy. Nếu mẹ em không gọi điện sang nhờ vả thì anh đã để em ở khách sạn từ lâu rồi.
- Phong Vũ! Anh bênh con nhỏ đó mà mắng em ư?
- Anh không bênh ai cả, anh chỉ nói lên sự thật thôi. Từ lúc em ở đây đến giờ đã có bao nhiêu rắc rối đưa đến. Không phải ngay ngày đầu chú Nam đã nói với em rồi sao? Không ai là người phục vụ của ai cả. Hạ Du đã nhín thời gian giúp đỡ chúng ta trong ăn uống, thì em nên biết điều một chút. Không làm được việc gì thì đừng nên gây phiền toái cho người khác.
Phong Vũ bỏ Uyển Hoa đứng đó với sự sững sờ tột đỉnh. Anh đến bên chỗ Hạ Du đang nhặt những mảnh vỡ:
- Em không sao chứ?
- Không.
- Xin lỗi em, đã cực thân mà còn mệt mỏi về tinh thần nữa.
- Anh đừng quan trọng quá vấn đề mà, tôi không để bụng đâu.
Hạ Du tiếp tục công việc dang dở của mình. Úp xong chén dĩa, cô lau tay bỏ ra ngoài. Trong lòng Hạ Du xoa dịu được một chút vì Phong Vũ là người hiểu chuyện.
Nhưng những sự việc tương tự như thế này sẽ không dừng lại đâu. một khi Uyển Hoa cố ý gây chuyện, có tránh cũng không khỏi.
Bây giờ chỉ còn cách bớt phiền toán cho mình là đừng xuất hiện trước mặt Phong Vũ khi có Uyển Hoa.
Quả thật, cô không biết quan hệ Phong Vũ và Uyển Hoa đến mức độ nào, nhưng những cơn ghen của chị ta thật là táo bạo.
Hạ Du cười buồn, cũng may là cô chưa "lậm" Phong Vũ, nếu không... đường nào mà rút chân ra.
Hạ Du đi ra đi vào trong căn nhà rộng, thời gian trống thật là dễ sợ.
Hôm nay cô không đến trường cũng không sang chỗ chú Nam. Phong Vũ đã ghé lúc sáng bảo tìm được người làm rồi, nên cô không cần phải cực khổ nữa.
Hạ Du nghe cũng buồn. Buồn chứ sao không buồn. Dù đôi lúc có mệt thật, nhưng Hạ Du cảm thấy vui với công việc của mình. Cô không có khoảng thời gian trống đáng sợ. Với lại, nấu ăn đó cũng là thú vui của cô.
Bây giờ tự nhiên không làm công việc đó nữa, Hạ Du thấy vắng vắng làm sao ấy. Cô không chịu được khoảng thời gian một mình. Đến chơi nhà chú Nam đâu có ai cấm cản, nhưng nghĩ đến phải gặp mặt Uyển Hoa, Hạ Du khựng lại. Cô sợ lắm rồi những trò gây sự vô cớ của cô ta.
Đôi mắt Hạ Du chạm phải cái điện thoại trên bàn. Phải rồi, tại sao mình không rủ Thủy Phương đến đây tán gẫu với mình chứ?
Nghĩ là làm, Hạ Du đến bên bàn định nhấc ống nghe thì bất chợt điện thoại reo.
Sao đúng lúc vậy?
Hạ Du nhấc ống nghe:
- Alô.
- Hạ Du phải không? Chào cháu.
- Chú Nam!
Ông Nam cười nhỏ:
- Sao hả? Cháu đang làm gì đó?
Hạ Du thở ra:
- Cháu đang buồn chết được đây nè. Tại Phong Vũ tất cả, tự hiên tước mất công việc của cháu.
Cô nhõng nhẽo:
- Cháu không biết đâu, bắt đền đó.
- Được thôi. Bây giờ cháu tới ngay nhà chú nhé.
- Cháu...
- Không phải cháu đang bắt đền chú đó sao?
- Nhưng...
Ông Nam hiểu:
- Cháu không phải đối diện với Uyển Hoa đâu mà sợ. Phong Vũ vừa gọi về cho chú bảo bỏ quên giấy tờ quan trọng gì đó. Phong Vũ đang họp, không về lấy được, nên nó có ý định nhờ chú. Hạ Du! Cháu giúp chú nhé.
Ngẫm nghĩ, Hạ Du đồng ý:
- Vâng.
- Cháu biết công ty Phong Vũ chứ?
- Dạ biết, cháu đi ngang đó mấy lần.
- Vậy tốt rồi. Cám ơn cháu.
- Không có gì đâu ạ.
Hạ Du gác máy, cô nhìn bộ đồ trên người của mình rồi chạy về phòng.
Đến nơi người ta dành cho những người trí thức phải ăn mặc lịch sự một chút.
Hạ Du tìm cho mình cái quần tây và áo sơ mi trắng. Trong vòng năm phút, cô đã rời khỏi nhà.
Trên đường đi, Hạ Du tạt ngang nhà của ông Nam lấy mớ giấy tờ quan trọng gì đó. Thăm hỏi ông vài câu, cô đến thẳng công ty Phong Vũ.
Dựng chiếc Quave màu đỏ sát cổng công ty, Hạ Du bình thản đến chỗ bảo vệ trực:
- Thưa chú, cháu muốn gặp Phong Vũ ạ.
Người bảo vệ công ty nhìn Hạ Du từ đầu đến chân. Cô ta là ai mà dám gọi thẳng tên tổng giám đốc nhỉ? Nếu nói là bạn gái cũng không đúng, bởi vì cô ta còn nhỏ quá, mà hình như... tổng giám đốc chưa có bạn gái. Người bảo vệ hất mặt:
- Cô tìm ai?
Hạ Du lặp lại:
- Cháu muốn gặp Phong Vũ ạ.
- Tổng giám đốc?
- Vâng.
- Cô là gì của tổng giám đốc?
- Dạ... là em họ ạ.
- Thật không?
Hạ Du gật đầu:
- Cháu không nói dối chú đâu.
- Vậy...
- Chú Tín! Chú không nên tin người dễ dàng.
Người bảo vệ vừa được gọi tên Tín cùng Hạ Du quay lại:
- Cô Lam Dung!
Cô gái từ xa tiến lại:
- Tổng giám đốc có dặn, bất cứ người lạ mặt nào cũng không được phép vào công ty nếu như không có lệnh của tổng giám đốc, chú nhớ không?
- Tôi nhớ.
- Cô gái này là ai? Biết đâu là nội gian của công ty Bình Minh? Chú phải cẩn thận đó.
Hạ Du nhìn trân vào cô gái. Đúng rồi! Cô không lầm đâu. Cô ta tên Lam Dung, thư ký của công ty Phong Vũ mà hôm ở quán cơm cô đã đụng mặt. Hôm ấy, cô ta lịch sự và tế nhị lắm mà, sao hôm nay...
Lam Dung quay đi:
- Chú bảo cô ta đi chỗ khác đi, để tổng giám đốc thấy là phiền phức lắm đó.
- Vâng.
Hạ Du với theo:
- Khoan đã! Chị Ơi...
Ông Tín ngăn lại:
- Này cô! Cô cũng nghe rồi đó. Nếu cô không có giấy hẹn với tổng giám đốc, thì xin cô về cho.
Hạ Du chợt hỏi:
- Cô ấy có phải là thư ký Lam Dung không?
Ông Tín gật đầu:
- Phải rồi. Nhưng sao cô biết Lam Dung?
- Chúng tôi đã từng gặp nhau ở tiệm cơm, cô ấy còn đi chung với một người...
Hạ Du bỏ ngang câu nói. Mọi chuyện còn trong vòng bí mật, cô không thể tiết lộ trong lúc này.
Hạ Du lảng chuyện, cô buột miệng khen chiếu lệ:
- Thư ký của công ty chú xinh đẹp thật đó.
Ông Tín vui vẻ:
- Cô nói không sai, Lam Dung chẳng những đẹp mà còn tài giỏi, thông minh nữa. Cô ấy được cưng nhất ở công ty này.
Hạ Du cười thầm: "Phải rồi, cô ta thông minh tài giỏi. Mọi người không đề phòng thì công ty sẽ bị hủy diệt trong tay cô ta. Tôi biết mọi người vẫn chưa nghi ngờ gì đâu. Nhưng tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng, tất cả đã bị lừa gạt bởi sự thông minh tài giỏi ấy."
Ông Tín khều nhẹ vai cô gái:
- Cô đã suy nghĩ xong chưa vậy?
Hạ Du giật mình:
- Dạ.
- Cô về đi, để tôi còn làm việc nữa.
Hạ Du tiu nghỉu đi đến chiếc Quave của mình. Thế là đâu có vào được công ty. Sao trước khi đến đây mình không nhờ chú Nam báo trước nhỉ? Bây giờ nghĩ ra thì xung quanh đây đâu có trạm điện thoại công cộng nào.
Hạ Du đang rầu rĩ vì nhiệm vụ giao không hoàn thành, thì người bảo vệ lúc nãy lên tiếng gọi cô:
- Cô bé! Cô bé ơi!
Hạ Du ngẩng lên:
- Chú gọi tôi?
- Có phải cô tên Hạ Du không?
- Vâng.
- Tổng giám đốc muốn gặp cô nè.
Hạ Du mừng rỡ chạy lại đỡ lấy cái điện thoại trên tay ông Tín:
- Alô.
- Hạ Du đó hả? Em tới lâu chưa?
- Đứng muốn mục chân, năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn mà người ta vẫn không cho vô.
- Đó là nguyên tắc của công ty, tôi xin lỗi.
- Bây giờ mớ giấy tờ này sao đây?
- Em mang lên văn phòng cho tôi nhé.
- Nhưng...
- Em đưa chú Tín nghe máy đi.
Hạ Du lắc lắc cái điện thoại. Ông Tín đã hiểu, ông nhanh nhẹn áp máy vào tai:
- Tổng giám đốc!
- Chú hướng dẫn Hạ Du lên văn phòng tôi giùm nhé!
- Vâng.
Ông Tín gác máy rồi quay sang Hạ Du:
- Xin lỗi cô, tôi đã không biết cô là người nhà của tổng giám đốc.
- Thế bây giờ tôi vào được chứ?
- Vâng. Cô đưa xe vào bãi dành cho nhân viên, rồi sau đó đi thang máy lên lầu ba, rẽ trái. Văn phòng tổng giám đốc nằm bên tay phải của cô.
- Cám ơn chú.
Hạ Du đẩy xe vô cổng, cô để máy chạy thẳng vào bãi để xe.
Theo hướng dẫn của chú bảo vệ, nhưng Hạ Du không đi thang máy mà cô đi thang bộ.
Vừa đi vừa quan sát tòa nhà. Cô không ngờ công ty Phong Vũ lớn ngoài sức tưởng tượng của cô.
Từng phòng, từng phòng, ai ai cũng đang cắm cúi vào công việc của mình. Hạ Du ghé mắt vào nhìn thử.
Thì ra họ đang ráp máy và PhongVũ sắp sửa cho ra sản phẩm mới của công ty mình. Anh tài giỏi thật đó! Hèn gì Bình Minh không ganh tỵ sao được.
Leo lên đến tầng ba, Hạ Du còn đang tìm kiếm văn phòng của Phong Vũ thì đụng ngay Lam Dung từ trong văn phòng đi ra. Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Du:
- Tại sao cô vào đây được? Ai cho cô vào đây?
Hạ Du muốn chọc tức Lam Dung, nên cô nói:
- Thì là chú bảo vệ.
Lam Dung trợn mắt:
- Cô nói cái gì?
- Chị cũng nghe thấy, tôi nói bằng tiếng Việt mà.
- Hừ! Cô là người không phận sự vào đây mà còn trả treo với tôi nữa hả? Cô nên biết ở đây là công ty chứ không phải là rạp hát, ai muốn vào cũng được.
- Tôi biết chứ.
- Thế sao cô không mau rời khỏi nơi này ngay đi. Hay để tôi gọi người mời cô?
Hạ Du nhún vai:
- Tôi đã vào đây thì tôi không thể đi ra khi tôi chưa gặp người tôi muốn gặp.
- Chú Tín bảo bệ có thể bị cô lừa, còn tôi thì không đâu. Cô làm sao quen được người trong công ty này chứ?
Đúng là khi người quá đáng. Hạ Du nhếch môi:
- Bộ chị nghĩ chỉ có mình chị có khả năng bước vào công ty này hay sao?
Cô trêu tức:
- Tôi làm bà chủ của chị lúc nào chị không hay đó.
- Cô nói sao?
Lam Dung phá lên cười:
- Tôi nghĩ cô mơ ước quá cao rồi đó.
- Chị cứ chờ mà xem đi.
Hạ Du thản nhiên bước đi, đôi mắt cô cứ dán lên trên để tìm dòng chữ "Văn phòng Tổng giám đốc".
Lam Dung chạy theo ngăn lại:
- Cô kia! Sao cô ngang bướng quá vậy?
Hạ Du gạt tay Lam Dung ra, tiếp tục bước. Nhưng Lam Dung nào chịu thua, cô xô Hạ Du té ra nền gạch, xấp giấy tờ trên tay Hạ Du văng ra.
Lam Dung cúi xuống nhặt lên:
- A! Khỏi chối nhé. Cô là nội gián của công ty Bình Minh.
Đau quá, Hạ Du chống tay ngồi dậy. Cô nhìn Lam Dung bằng đôi mắt tức giận dâng trào. Mẫu người được mọi người ca tụng đây sao? Thật là quá tệ!
Nghe ồn ào ở hành lang, với lại chờ nãy giờ mà không thấy Hạ Du lên tới, Phong Vũ mở cửa phòng ra xem. Anh thảng thốt:
- Chuyện gì thế này?
Lam Dung lên tiếng:
- Thưa tổng giám đốc, cô ta ngang bướng xông vào công ty mà không được sự cho phép...
Phong Vũ khoát tay:
- Cô khoan hãy nói đã!
Anh chạy đến đỡ Hạ Du lên:
- Em có sao không?
Cô bé gượng cười:
- Không sao.
Lam Dung trợn tròn mắt. Chúa ơi! Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ con bé kia là bà tổng giám đốc tương lai của cô? Như thế những việc cô đã gây ra và cái ghế thư ký của cô...
Phong Vũ ngâng cánh tay bị trầy của Hạ Du vì va chạm mạnh:
- Xem nè, tay em bị trầy rồi.
- Đã bảo không sao mà. Anh giúp tôi nhặt mớ giấy tờ kia đi.
Phong Vũ nhìn Lam Dung bằng đôi mắt nghiêm khắc:
- Sự việc xảy ra là do cô phải không?
- Dạ... thưa tổng giám đốc...
- Tại sao lại như thế chứ?
Phong Vũ ra lệnh:
- Cô nhặt lên cho tôi!
Lam Dung vừa cúi xuống thì bị Hạ Du ngăn lại:
- Đừng! Tôi làm rơi thì tôi phải nhặt lấy.
Hạ Du nhặt xong mớ giấy tờ, cô đưa cho Phong Vũ:
- Giao cho anh đó.
Thấy Hạ Du quay lưng, Phong Vũ hỏi ngay:
- Em đi đâu đó?
- Xong nhiệm vụ thì đi về, ở đây để bị đuổi à?
Phong Vũ nắm lấy tay Hạ Du:
- Vào văn phòng anh chút đi.
- Nhưng...
- Anh có chuyện muốn hỏi em.
- Vậy... thôi được. Không lâu đâu đấy.
- Ừ.
Nhìn thấy Lam Dung còn đứng đó, Phong Vũ hất mặt:
- Sao cô không đi làm công việc của mình?
- Dạ.
Lam Dung đi được một khoảng thì Hạ Du chợt gọi:
- Chị Lam Dung!
Cô cười cười:
- Chị nhớ ly nước ở quán cơm hôm nào không vậy?
Câu nhắc nhở của Hạ Du làm Lam Dung nhớ đến hai cô gái ở quán cơm mà cô và Vũ Vinh đã gặp. Hạ Du là một trong hai cô gái đó.
Phải rồi, khuôn mặt rất quen. Lam Dung bắt đầu lo sợ. Liệu Hạ Du có đem chuyện đó nói với Phong Vũ không? Kế hoạch của cô và Vũ Vinh mà bị Hạ Du phá hoại thì cô không còn gì cả.
Không được, cô phải báo cho Vũ Vinh chuẩn bị mới được. Lam Dung đi nhanh về văn phòng mình.
Đẩy cửa văn phòng của Phong Vũ, Hạ Du lách người vào. Khí lạnh từ máy lạnh phát ra làm Hạ Du dễ chịu một chút. Cô xoay tròn một vòng:
- Đúng là văn phòng của người có địa vị. Cái gì cũng trang trọng cả.
- Vậy sao?
Hạ Du tự nhiên ngồi vào cái ghế phía sau bàn làm việc của Phong Vũ. Cô nhún nhún:
- Làm sếp sướng thật đó.
- Thế em có muốn làm không?
Hạ Du lắc đầu:
- Thôi, tôi sợ lắm những rắc rối và tranh đua.
Phong Vũ ngồi xuống cái ghế đối diện với Hạ Du. Anh ngắm cô bé:
- Em ngồi vào nơi đó, nhìn em giống bà chủ lắm đấy.
Hạ Du nhỏm lên:
- Anh trêu tôi à? Trả lại anh nè.
Phong Vũ ấn cô bé ngồi xuống:
- Đùa thôi mà. Sao hả, không khí nơi này thế nào?
- Cũng được lắm. Tôi thích không khí ở văn phòng anh hơn, nó không ồn ào.
Phong Vũ chỉ:
- Văn phòng kế bên là của Duy Trường.
Như chợt nhớ, Hạ Du hỏi:
- Bao giờ anh Hai tôi mới về?
- Khoảng đầu tuần sau.
- Chưa có lần nào anh Hai đi công tác lâu như vậy.
- Cô nhớ à?
- Tôi nhớ là một lẽ, nhưng người yêu của anh Hai nhớ anh Hai kìa mới tội.
Phong Vũ nhướng mắt:
- Em cũng biết người yêu của Duy Trường nữa à?
- Tại sao không? Thủy Phương là bạn thân của tôi mà.
- Em không phản đối sao?
- Hai người yêu nhau bằng tình yêu chân thành, tôi lấy quyền gì mà phản đối chứ? Có điều... tôi hơi buồn.
- Sao vậy?
- Ai cũng có khoảng thời gian riêng cho mình, còn tôi một chút công việc cũng bị anh tước đi. Tôi biết phải làm gì với khoảng thời gian trống ấy đây?
Phong Vũ đề nghị:
- Hay là em đến công ty phụ tôi đi, sẵn dịp em học tập luôn.
- Bộ tôi được sao?
- Đương nhiên rồi.
Hạ Du nghiêng đầu:
- Anh nói thật đi. Tạo điều kiện cho tôi, có phải vì tôi là em gái của Duy Trường không?
- Dĩ nhiên là không rồi. Thứ nhất, tôi nhận em vào là để em học hỏi, bởi vì tiềm năng am hiểu của em rất tốt. Với lại em chịu mạo hiểm nữa. Thứ hai là để giảm bớt thời gian trống của em, em thấy thế nào?
- Tôi... tôi chưa nghĩ đến.
Phong Vũ mạnh dạn nắm lấy bàn tay xinh xắn của Hạ Du:
- Tôi hy vọng em là người phụ nữ bên cạnh tôi. Bởi phía sau sự thành công của tôi có sự ủng hộ của em.
Anh nhỏ giọng:
- Hạ Du! Tôi cảm thấy tôi rất cần có em trong cuộc đời mình.
Hạ Du rút tay về, cô đến bên cửa sổ nhìn xuống đường: 187
- Anh có biết anh đang nói gì không?
- Biết chứ.
- Anh cần tôi, vậy còn Uyển Hoa, anh để ở đâu? Chị ấy lặn lội từ Anh Quốc về Việt Nam để tìm anh, chẳng lẽ anh không có chút tình nào sao?
Phong Vũ thở dài:
- Biết nói làm sao cho em hiểu đây?
- Tôi không hiểu và tôi thật sự cũng không muốn hiểu. Đàn ông các anh tính trăng hoa không ai là không có cả. Tệ hơn nữa là gieo tình cảm cho người ta rồi tàn nhẫn quay lưng.
Phong Vũ gục đầu vào tay:
- Em nói phải, tôi đã tàn nhẫn với Uyển Hoa... Nhưng không như thế cô ấy sẽ đau khổ suốt cuộc đời. Em hãy nghĩ đi, không yêu thì làm sao chấp nhận được.
- Vậy sao?
- Nếu đặt em vào tình cảnh của tôi, em phải làm như thế nào khi một mình cô đơn trên đất khách, những đau khổ và cay đắng làm cho tôi luôn mệt mỏi. Tôi tưởng tôi đã buông xuôi tất cả, thế nhưng tôi vẫn không làm được điều ấy. Hình ảnh cha mẹ tôi rồi chú tôi... những người đang kỳ vọng vào tôi, cho nên tôi không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng. Tôi đã phấn đấu và đứng lên. Em có biết không? Cuộc sống của một con người xa xứ mang tâm trạng đau thương, nếu như không có sự giúp đỡ của Uyển Hoa, tôi không biết mình đã đi được tới đâu.
Ngừng một chút, Phong Vũ nói tiếp:
- Uyển Hoa là một cô gái tốt, đồng thời cũng là một người bạn tốt. Tuy cô ấy có hơi kiêu căng, nhưng đó là do ảnh hưởng từ cuộc sống phương Tây, bởi vì cha của Uyển Hoa là một người có địa vị trong xã hội ở Anh Quốc. Chúng tôi có một thời gian cặp bồ với nhau, nhưng rất tiếc, tôi chưa bao giờ yêu cô ấy cả. Uyển Hoa không hợp với tôi. Ở phương Tây cuộc sống tự do, thích thì đến với nhau, không thích thì chia tay. Điều mà tôi không ngờ là Uyển Hoa yêu tôi. Phải làm sao đây? Không muốn cô ấy nuôi hy vọng để rồi tuyệt vọng, nên tôi đành phải dùng hành động của mình để nói thay lời, khi nhận được rằng tôi âm thầm trở về Việt Nam, không một lời từ giã Uyển Hoa.
- Uyển Hoa về Việt Nam tìm anh đã cho thấy tình cảm chị ấy dành cho anh là như thế nào rồi.
- Tôi biết, tôi nợ Uyển Hoa một ân tình, nhưng không thể ép con tim mình yêu được. Tình yêu phải là sự tự nguyện của đôi bên.
Hạ Du quay lại:
- Vậy bây giờ anh tính sao?
- Vừa chuyện công ty vừa cô ấy, tôi thấy phiền toán lắm rồi. Em có cách nào giúp tôi không?
- Trừ khi Uyển Hoa tự động rời xa anh chứ không còn cách nào khác cả.
Phong Vũ nhăn nhó:
- Tại Uyển Hoa là con gái người tình của chú tôi, nếu không...
- Chỉ là người tình thôi, có quan hệ gì với nhau đâu.
- Tôi không muốn chú Nam mang thêm tâm trạng đau khổ.
- Tôi thấy chính anh thì đúng hơn. Muốn dứt khoát mà không dứt khoát được, lo sợ điều này, lo sợ điều khác. Cuối cùng người đau khổ nhiều nhất cũng chỉ là anh mà thôi.
- Em nói phải. Tôi đã yêu một tình yêu không thể nói nên lời cũng đã đau khổ rồi. Tôi nghĩ trọn đời này, tôi mãi đau khổ mà thôi.
Hạ Du hơi dao động:
- Anh nói vậy là sao?
- Khi vừa đặt chân xuống phi trường, lòng tôi nôn nao bao nhiêu thì về được đến nhà thất vọng bấy nhiêu. Ông chú của mình đâu không thấy, chỉ thấy một cô gái quá trẻ con bắt đứng ngoài đội nắng và dầm mưa... Nhưng cơn mưa ấy đã để lại cho tôi kỷ niệm khó phai. Ngày tháng tiếp tục trôi, cô gái ấy từ lạ đến thân quen, và tôi biết tôi đã bắt đầu đau khổ vì cơn mưa ấy.
- Biết đã đau khổ, tại sao phải giữ bộ mặt lạnh lùng đáng ghét làm cho người ta hiểu lầm?
Phong Vũ xoay người Hạ Du lại cho đối diện với mình:
- Tại vì tôi không muốn liên lụy đến người ta. Công ty đang đứng ở bờ vực... nói chung là tôi lo sợ tất cả, cho nên tôi đành im lặng để riêng mình đau khổ.
- Thế bây giờ nói ra làm gì?
Phong Vũ vuốt mũi của Hạ Du:
- Cô bé à! Em khờ thật hay giả bộ khờ vậy? Đương nhiên là tôi không chịu được khi người mình yêu nhởn nhơ trước mặt, còn bị người ta ăn hiếp nữa. Hạ Dũ Tôi muốn bảo vệ cho em.
- Anh nhắc đến chuyện của Uyển Hoa à?
- Chắc cô ấy làm khó em nhiều lắm phải không?
Hạ Du tủm tỉm:
- Uyển Hoa chưa có bản lĩnh đó đâu.
Phong Vũ tròn mắt:
- Em nói vậy là sao?
- Tại tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh, nên đành phải im lặng chịu đựng. Vũ Duy Hạ Du này chưa thua kẻ tiểu nhân bao giờ.
- Ồ! Vậy tôi đã sai lầm khi nhận xét về em rồi.
- Sẽ còn nhiều điều bất ngờ nữa, anh có hối hận không?
- Không.
Phong Vũ cụng trán cô bé:
- Hạ Du này! Bắt đầu từ nay, hãy để tôi được quan tâm, lo lắng cho em nghe.
- Nhưng tôi đã có anh Hai...
- Duy Trường là Duy Trường, còn tôi là tôi, huống chi Duy Trường cũng đã có bạn gái. Hắn ta còn thời gian lo cho em sao?
- Tôi...
Phong Vũ nắm lấy tay cô bé.
- Ối...
Anh hết hồn vì tiếng kêu của Hạ Du:
- Chết chưa! Vết thương của em...
Phong Vũ xem xét:
- Không được rồi. Để tôi rửa vết thương cho, nếu không nó sẽ nhiễm trùng.
Hạ Du xua tay:
- Không sao đâu mà. Về nhà, tôi sẽ tự làm lấy.
- Không được, em đừng ngang bướng nữa. Hãy nghe lời tôi.
Hạ Du biết có nói gì cũng vô ích, nên cô đành im lặng.
Phong Vũ đến bên tủ thuốc cá nhân treo ở trên tường, anh lôi ra nào là bông băng, ôxy già...
Tự tay anh rửa và băng bó vết thương, Hạ Du ngồi yên cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp thân thế.
Cô ngắm anh bằng một đôi mắt say tình. Phong Vũ đẹp trai và quyến rũ quá,hèn gì Uyển Hoa không lặn lội từ Anh Quốc về Việt Nam sao được.
Nhưng chấp nhận Phong Vũ, cô đang gặp phải một đối thủ nặng cân.
Phong Vũ bất ngờ ngẩng lên, bốn mắt giao nhau, và họ nhận ra tình cảm của mình từ đôi mắt ấy.
Hạ Du định đứng dậy lảng tránh, nhưng Phong Vũ đã giữ cô lại. Anh nâng cằm cô lên và nhìn sâu vào đôi mắt đẹp:
- Em có biết là em đã giữ linh hồn tôi từ buổi đầu tiên không? Đôi mắt này theo tôi vào trong giấc ngủ và tôi biết tôi đã yêu em. Hạ Du! Hãy làm bạn gái của tôi nha?
Hạ Du ngây ngô:
- Bạn gái và người yêu có khác nhau không?
- Khác chứ. Tôi không muốn đốt giai đoạn làm em hoảng sợ.
Cô bé chớp mắt:
- Vậy làm bạn gái đến bao giờ mới làm người yêu?
Thương quá là thương, Hạ Du bé bỏng của anh. Cô còn ngây thơ trong tình cảm quá. Phong Vũ hứa sẽ luôn đem tới cho cô niềm hạnh phúc, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô.
Phong Vũ hôn nhẹ lên trán Hạ Du:
- Bao giờ em yêu tôi.
Hạ Du chớp mắt:
- Tôi có thể trả lời anh ngay bây giờ.
Nhưng Hạ Du chưa kịp nói thì nghe tiếng gõ cửa. Phong Vũ trở về chỗ ngồi của mình. Anh cao giọng:
- Vào đi!
Người đẩy cửa chính là Lam Dung. Nhìn thấy Hạ Du vẫn còn ngồi ở ghế, cô hơi sựng lại:
- Hạ Du chưa về ư? Thế tôi cứ tưởng...
Hạ Du mỉm cười:
- Tôi cũng đang chuẩn bị về đây.
Cô đứng lên:
- Tôi xin phép.
Phong Vũ bước theo:
- Tôi tiễn em.
Hạ Du gật đầu với Lam Dung:
- Chào chị.
Ra đến cửa, Phong Vũ dặn dò:
- Chạy xe cẩn thận. Về đến nhà gọi điện cho anh.
- Vâng.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Lam Dung hỏi ngay:
- Cô ấy là người yêu của tổng giám đốc thật à?
Phong Vũ cau mày khó chịu:
- Cô hỏi vậy là ý gì?
- À không! Tôi chỉ tò mò thôi. Tại vì tôi thấy tổng giám đốc cưng cô ấy quá.
- Lam Dung! Từ trước tới giờ, ngoài công việc ra, cô đâu có quan tâm chuyện người khác, sao hôm nay...
Lam Dung cúi đầu:
- Xin lỗi, tôi nhiều chuyện quá.
- Tôi thấy cô thay đổi rồi đó, Lam Dung ạ.
Phong Vũ ngồi vào bàn làm việc.
- Cô vào đây có chuyện gì?
- Dạ, bản định lượng giá mặt hàng vừa được công ty X Phax qua, tôi mang vào cho tổng giám đốc.
Lam Dung đặt hai tờ giấy lên bàn. Phong Vũ xem lướt qua, anh hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Dạ, hai giờ chiều nay có số hàng được chuyển từ Mỹ sang. Tôi báo tổng giám đốc...
- Tôi biết rồi.
- Dạ, tôi sẽ sắp xếp để đi cùng tổng giám đốc.
- Không cần đâu.
- Nhưng...
- Tôi đi với trưởng phòng kỹ thuật là được rồi.
- Dạ, thưa tổng giám đốc, công việc ấy...
Phong Vũ lớn tiếng:
- Tôi bảo thì cô cứ nghe đi. Cô là tổng giám đốc hay tôi là tổng giám đốc?
- Tôi...
Anh bực bội:
- Cô làm cho tôi thấy phiền phức rồi đấy. Ra ngoài mau!
- Vâng ạ.
Phong Vũ nhìn theo Lam Dung mà ngao ngán. Dạo này cô ta sao sao ấy, luôn làm cho người ta bực bội.
Phong Vũ nghĩ vậy, nhưng anh chưa nghi ngờ gì cả.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân