Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gấu Ơi, Giúp Anh!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
N
gày mà nghĩ ngợi thì đem chẳng an giấc, Thư Hoán cả đêm lăn lộn, mơ mơ màng màng, đến nỗi trời sáng lúc nào cũng chẳng rõ nữa.
Trong lúc mơ màng bỗng cảm thấy có người thò tay vao trong chăn, sau đó kéo cô dậy.
Thư Hoán đang dật dờ trong cơn mộng mị, làu bàu kêu lên theo bản năng: "Từ Vĩ...".
Chữ cuối cùng chưa thoát ra, cô bỗng nhận ra không đúng, làm gì có chuyện mộng đẹp thành sự thực cơ chứ.
Thư Hoán kìm lại được, vừa mở mắt ra đã thấy một gương mặt đang nở nụ cười, vô cùng phong lưu và đầy chất lãng tử.
"Từ Vĩ Trạch? Anh về rồi sao?"
Từ Vĩ Trạch thuận thế bế cô lên, cười tươi rồi bế bổng cô quay vài vòng trong phòng.
Có đến hai, ba tháng không gặp nhau, vừa ngủ dậy đã thấy anh bằng xương bằng thịt trước mặt, Thư Hoán vẫn rất vui sướng, chỉ là...
"Này, mới ngủ dậy đừng xoay vòng vòng như thế, em chóng mặt quá, em sắp nôn rồi, ọe..."
Từ Vĩ Trạch cười rồi ngừng lại, đặt cô lên sofa.
"Hình như em trở nên xinh đẹp rồi đấy."
"Thế... thế sao?"
"Có nhớ anh không nào?"
Thư Hoán vẫn đang đau đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy lảo đảo, Từ Vĩ Trạch xoay mòng mòng trước mắt: "Này... cái kiểu sến của Ý đó, anh đừng có mang về nước chứ".
Trần nhà dần dần không còn chao đảo nữa, Thư Hoán mới sực tỉnh, vội vàng giữ chặt cổ áo váy ngủ: "Này! Sao anh lại xông bừa vào phòng ngủ con gái hả?! Em vẫn còn mặc áo ngủ mà!".
Từ Vĩ Trạch cười, véo mũi cô: "Em cũng được xem là con gái à?".
"..."
"Yên tâm, chỉ dựa vào áo ngủ này của em thì hoàn toàn không có chỉ số nguy hiểm đâu."
"..."
Áo váy ngủ của cô đều do mẹ mua cho. Khi con gái qua tuổi bị kiểm soát về ăn mặc đi lại thì người làm mẹ như bà rất cô đơn, cũng may vẫn còn áo ngủ có thể mua được, năm nào cũng bắt cô nhận thêm vài bộ, đều cùng một kiểu như nhau, hoa văn như nhau.
Chiếc váy trên người cô đang mặc là kiểu cơ bản mà mẹ cô thích nhất, trên đó có in hình những con gấu, độ dài từ cổ đến bắp chân, giống như một bao tải, mặc trên người hệt như một củ khoai tây.
Kiểu váy ngủ này đúng là rất dễ mặc, cotton thấm mồ hôi lại mềm mại, ngoài việc để mẹ vui lòng ra thì mặc rất thoải mái, Thư Hoán cũng hy sinh cả gout thẩm mỹ của chính mình.
Có điều định nhờ nó để tăng sức quyến rũ thì chỉ phản tác dụng, sức thu hút đàn ông cơ bản là bằng không.
Loại mà Từ Vĩ Trạch thích rõ ràng là loại áo ngủ gợi cảm, nhẹ, mỏng, nhỏ, ngắn, mặc cũng như không, đó là bản tính của đàn ông, chẳng có gì đáng nói. Chỉ không biết sở thích của Từ Vĩ Kính là...
Nhớ đến Từ Vĩ Kính, Thư Hoán lại thấy mây đen âm u bao phủ trên đầu.
Tuy thấy sắc quên bạn là không nên, nhưng đối với loại người thấy sắc quên bạn điển hình như Từ Vĩ Trạch thì cô có thể không cần thấy tội lỗi, thế là cô mở miệng nói: "Từ Vĩ Trạch à...".
"Hử?"
"Em không muốn giả làm bạn gái anh nữa, anh tìm người khác thay thế đi."
Từ Vĩ Trạch như giật mình khiếp đảm, nhìn cô: "Tại sao? Có chuyện gì xảy ra? Ai làm em khó xử à?".
"Không có, không có..." Không ngờ anh phản ứng mạnh như vậy, Thư Hoán vội chối bay chối biến, "Mọi người đều rất tốt, chỉ là em...".
Haizzz, làm sao cô nói ra được, nếu Từ Vĩ Trạch biết cô dám nhòm ngó anh trai mình, nhất định sẽ bị anh cười đến dở sống dở chết.
"Vậy thì tại sao?", vẻ mặt anh có vẻ rất nghiêm túc, "Ở nhà anh không quen hả?".
"Cũng không phải thế. Em chỉ cảm thấy... lừa gạt anh trai anh như vậy là không tốt", lý do này nói ra có vẻ đường hoàng, "Anh trai anh là người nghiêm túc, thật sự đã xem em như em dâu rồi, nếu biết chúng ta đang lừa dối, chắc chắn anh ấy sẽ...".
Từ Vĩ Trạch cười nói: "Cái này à, không cần em lo, đến lúc đó giao cho anh là được.".
Thư Hoán vẫn dằn vặt: "... Nhưng mà, lừa dối tình cảm người nhà anh như vậy, thật không sao chứ? Em cảm thấy cứ khai thật thì tốt hơn".
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tin anh đi. Anh có thể lo được, nhất định sẽ không để cho anh trai anh giận em đâu".
Haizzz, không phải cứ đến lúc đó nhận trách nhiệm thay cô cho xong chuyện là được, Thư Hoán u sầu, nhưng không thể nói thật được, cô đành im lặng, bất giác gò má đỏ bừng bừng.
"Đừng buồn nữa", Từ Vĩ Trạch nhéo má cô, phút chốc đã khiến cô đau đến nổi cáu, "Anh mang quà về cho em đây, đến xem đi".
Thư Hoán mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, bị anh kéo xềnh xệch đến phòng anh. Hành lý đã được mang lên, Từ Vĩ Trạch bắt cô ngồi xuống sofa đơn trước, sau đó mở một va ly ra.
Trong chiếc hộp được lấy ra là một đôi giày hở mũi màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, chỉ đính một viên đá màu đỏ thẫm trước mũi giày, lấp lánh rất đẹp.
Thư Hoán đang định đưa tay cầm lấy thì Từ Vĩ Trạch đã quỳ trước mặt cô, đặt chân cô lên đầu gối anh, một tay giữ lòng bàn chân, cẩn thận đi giày cho cô.
"Thế nào?"
Kích cỡ vừa vặn, đi vào cảm giác rất hợp, là phụ nữ đều không có súc kháng cự với những đôi giày xinh đẹp, Thư Hoán chưa kịp khen ngợi thì Từ Vĩ Trạch đã nói: "Thử đôi này nữa xem sao".
Lần này là đôi giày đế bằng màu vàng cát, mềm mại vô cùng, vừa mang vào chân đã biết nếu đi nhiều cũng sẽ không đau. Trên đôi giày đính đầy những hạt đá nho nhỏ nhưng không khoa trương, hợm hĩnh, chỉ toát lên vẻ đáng yêu mà thôi.
Thay đến bảy, tám đôi giày khiến cô hoa cả mắt. Những đôi giày thủ công của Ý rất thoải mái, dễ chịu, lại xinh đẹp đáng yêu, không thể miêu tả bằng lời và càng không thể kháng cự. Ngay cả bản thân cô cũng thấy khi đôi chân mang hết những đôi giày này vào lại càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Chỉ là đôi chân trần bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của Từ Vĩ Trạch giữ lấy, gót chân đạp vào lòng bàn tay ấm áp của anh, bỗng có cảm giác thật lạ lùng.
"Từ Vĩ Trạch..."
"Hử?"
Anh ngẩng lên mỉm cười nhìn cô. Một chân cô đặt trên đầu gối anh, một chân nằm trong bàn tay anh, cảm giác như cả người đều nằm trong lòng anh, trong bàn tay anh vậy.
Tên này vừa trở về từ một quốc gia nồng nhiệt, đúng là đang phát tán hormone lung tung, ngay cả với cô mà cũng phóng điện bừa bãi, thật lãng phí.
"Lát nữa chọn đôi mình thích nhất, tối nay mang vào đi xem phim với anh."
"Ồ..."
"Đúng rồi", Từ Vĩ Trạch buông cô ra, lại đến mở một va ly khác, "Còn nữa...".
"Còn nữa á?", Thư Hoán như mừng rỡ vì được chiều chuộng, "Tại sao anh hào phóng với em thế?".
"Đó là báo đáp hậu hĩnh cho bạn gái anh mà. Không thể để em cực khổ được. Anh không bồi thường cho em thì làm sao em chịu làm bạn gái anh nữa?"
Cũng đúng.
Thứ anh vừa lấy ra là kính mát Gucci, dây chuyền Bulgari, mấy món đồ bản địa xinh xinh đáng yêu, những miếng gỗ vuông vuông khắc hình chiếc lá tinh xảo, bình thủy tinh có đựng hoa tươi mãi mãi, móc chìa khóa được tạo từ những viên đá đặc biệt và xinh đẹp. Từ Vĩ Trạch đúng là biết lấy lòng phụ nữ.
Túi quà cuối cùng được anh lấy ra khiến khóe môi Thư Hoán giật giật, lùi lại một bước: "Áo lót?".
"Đúng thế." Từ Vĩ Trạch tỏ ra khá phòng khoáng, như đang quảng cáo vậy, "Đều là Cosabella, thiết kế của Miami, đồ thủ công của Ý, mặc vào có thể khiến em tăng size...".
Thư Hoán giữ chặt lấy ngực: "Này! Anh lo cả chuyện bên trong em mặc gì nữa hả, đồ biến thái!".
"Đừng hẹp hòi thế, làm phụ nữ phải theo đuổi cái đẹp cả trong lẫn ngoài chứ!"
Thư Hoán yếu ớt nói: "Ngay cả bạn trai cũng không có, đẹp bên trong cho ai nhìn!".
Từ Vĩ Trạch nhướng mày, cười nói: "Anh không ngại kiểm tra giúp em đâu. Nào, để anh xem thử, cho dù em mặc vào như dán hai miếng urgo, anh cũng có thể kiên nhẫn".
"Tránh ra, đồ biến thái!"
Xử lý sạch sẽ những món quà Từ Vĩ Trạch mang về, ngoài những thứ ban nãy, còn có quần áo, mũ nón, túi xách, còn nhiều hơn cả hành lý anh mang đi. Thư Hoán hoa cả mắt, lại thấy ngượng ngùng, cố khuyên bản thân không thể dao động, không được dễ dàng bị mua chuộc.
"Từ Vĩ Trạch à..."
"Hử? Sao lại nhăn nhó khổ sở thế?"
"Những thứ này em không thể nhận."
Từ Vĩ Trạch đang khom lưng dọn dẹp hành lý, ngẩng lên nhìn cô: "Cái gì?".
"Em vẫn cảm thấy không nên tiếp tục giả vờ nữa thì hơn, lừa anh trai anh, em cảm thấy có lỗi với anh ấy, nhận quà của anh, em lại thấy có lỗi với anh... Tóm lại cho dù anh không tìm ra người mới, anh trai anh thương anh như thế, anh nói thật thì chắc anh ấy cũng không ép anh đi xem mặt nữa đâu."
Từ Vĩ Trạch nhìn cô vẻ không tin nổi, rồi bỗng đứng dậy đi ra ngoài. Thư Hoán hoang mang, chạy đuổi theo sau, thấy anh đi vào phòng ngủ của mình, đến bên bàn giấy, nhấc ngay chiếc laptop yêu quý của cô lên, cười lạnh: "Em dám không phối hợp với anh nữa, anh sẽ đập nó, ném nó ra ngoài cửa sổ".
"A a a a a... đừng mà!" Thư Hoán lập tức chồm đến ôm chân anh, "Nương tay đi đại nhân ơi, anh nói gì em cũng nghe hết!".
"Hừ hừ hừ."
"Hu hu hu hu..."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gấu Ơi, Giúp Anh!
Lam Tiểu Mị
Gấu Ơi, Giúp Anh! - Lam Tiểu Mị
https://isach.info/story.php?story=gau_oi_giup_anh__lam_tieu_mi